Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Văn Cửu Tắc
2024-11-14 22:47:47
Đới Anh vẫn muốn lèo nhèo thêm một lúc nữa, sau khi thế giới tiến vào giai đoạn diệt vong, có thể gặp lại người thân là một chuyện rất hiếm khi xảy ra.
Thuở đầu, khi mới tiến vào giai đoạn diệt vong, thế giới quá hỗn loạn, mạng lưới giao thông bị tê liệt hoàn toàn, có một khoảng thời gian rất dài họ không liên lạc được với ông anh họ này, phải đến hai tháng trước mới vô tình gặp được anh.
Vì cậu ấy nên anh họ mới tạm đi cùng đoàn xe của họ.
Nhưng anh họ cũng nói rồi, rằng anh ấy sẽ không đi cùng họ mãi, sau khi đến nhà họ Văn ở quê hương Khưu Trang, mấy người họ sẽ mỗi người một ngả.
“Anh họ, dù sao anh cũng không có đích đến cụ thể, hay là đi cùng em đi, mọi người ở bên nhau tốt biết mấy, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau…”
Văn Cửu Tắc cứ để cậu ấy nói, anh vừa nhai bánh quy khô vừa nghịch con dao nhỏ trong tay, không có bất cứ phản ứng thừa thãi nào.
Đới Anh lải nhải suốt nửa ngày trời mà cũng không thu được kết quả gì, thở dài một hơi rồi húp nốt bát canh của mình.
Ông anh họ này của cậu nhìn có vẻ rất xuềnh xoàng, không bận tâm đến bất cứ thứ gì, tuy thường hay cười tít mắt nhưng thật ra lại không hề dễ gần.
Anh ấy đã đi cùng đoàn xe suốt hai tháng, vừa đẹp trai vừa giỏi đánh đấm, có rất nhiều người trong đoàn xe quý mến anh nhưng không ai có thể thật sự gần gũi với anh.
“Anh họ, anh định đi đâu tiếp?”
“Không biết nữa.”
“Anh họ, anh chạy loanh quanh như thế này, đang đi du lịch đấy à?”
“Không phải.”
“Thế sao anh lại chạy lung tung khắp nơi như thế? Hiện giờ bên ngoài rõ nguy hiểm.”
“Cậu lắm lời thật đấy, ăn xong rồi thì đi nghỉ đi… Cho anh mượn chó của cậu chơi một lát.”
“Ờ, Su Kem lên đây nào, lên chơi với anh họ đi!”
Con Vàng ngoan ngoãn nhảy lên mui xe, vẫy đuôi, ngả đầu vào bên đầu gối đang co lại của Văn Cửu Tắc.
Đới Anh bắt đầu nuôi chú chó này từ trước khi thế giới tiến vào giai đoạn diệt vong, đã nuôi được mấy năm rồi.
Cậu ấy cầm hai cái bát canh đã hết sạch, nhìn thấy anh họ đang gãi cằm Su Kem, có vẻ khá thích nó, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ.
“Anh họ, anh còn nhớ không, khoảng bốn năm trước, lúc anh học đại học ở thành phố Du ấy, có một thời gian anh rất hay dắt chó đi dạo hộ em.”
Văn Cửu Tắc đang chơi với chó, nghe cậu ấy nói vậy thì động tác khựng lại, tiếp đó lại cười xòa: “Ừ, phải.”
Sắc trời ngày càng tối, nơi trú ngụ của đoàn người cũng bắt đầu trở nên tĩnh lặng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, một tia sáng ban mai xuất hiện nơi phía chân trời, một ngày mới lại đến.
“Hôm nay là thứ Hai ngày 26 tháng 8 năm 3035, nhiệt độ trên bề mặt Trái Đất là 37 độ, trời nắng.”
Đài phát thanh trên xe hơi đang phát sóng.
Đoàn xe lại xuất phát, rời khỏi doanh trại nơi họ đã trú ngụ một đêm.
Thuở đầu, khi mới tiến vào giai đoạn diệt vong, thế giới quá hỗn loạn, mạng lưới giao thông bị tê liệt hoàn toàn, có một khoảng thời gian rất dài họ không liên lạc được với ông anh họ này, phải đến hai tháng trước mới vô tình gặp được anh.
Vì cậu ấy nên anh họ mới tạm đi cùng đoàn xe của họ.
Nhưng anh họ cũng nói rồi, rằng anh ấy sẽ không đi cùng họ mãi, sau khi đến nhà họ Văn ở quê hương Khưu Trang, mấy người họ sẽ mỗi người một ngả.
“Anh họ, dù sao anh cũng không có đích đến cụ thể, hay là đi cùng em đi, mọi người ở bên nhau tốt biết mấy, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau…”
Văn Cửu Tắc cứ để cậu ấy nói, anh vừa nhai bánh quy khô vừa nghịch con dao nhỏ trong tay, không có bất cứ phản ứng thừa thãi nào.
Đới Anh lải nhải suốt nửa ngày trời mà cũng không thu được kết quả gì, thở dài một hơi rồi húp nốt bát canh của mình.
Ông anh họ này của cậu nhìn có vẻ rất xuềnh xoàng, không bận tâm đến bất cứ thứ gì, tuy thường hay cười tít mắt nhưng thật ra lại không hề dễ gần.
Anh ấy đã đi cùng đoàn xe suốt hai tháng, vừa đẹp trai vừa giỏi đánh đấm, có rất nhiều người trong đoàn xe quý mến anh nhưng không ai có thể thật sự gần gũi với anh.
“Anh họ, anh định đi đâu tiếp?”
“Không biết nữa.”
“Anh họ, anh chạy loanh quanh như thế này, đang đi du lịch đấy à?”
“Không phải.”
“Thế sao anh lại chạy lung tung khắp nơi như thế? Hiện giờ bên ngoài rõ nguy hiểm.”
“Cậu lắm lời thật đấy, ăn xong rồi thì đi nghỉ đi… Cho anh mượn chó của cậu chơi một lát.”
“Ờ, Su Kem lên đây nào, lên chơi với anh họ đi!”
Con Vàng ngoan ngoãn nhảy lên mui xe, vẫy đuôi, ngả đầu vào bên đầu gối đang co lại của Văn Cửu Tắc.
Đới Anh bắt đầu nuôi chú chó này từ trước khi thế giới tiến vào giai đoạn diệt vong, đã nuôi được mấy năm rồi.
Cậu ấy cầm hai cái bát canh đã hết sạch, nhìn thấy anh họ đang gãi cằm Su Kem, có vẻ khá thích nó, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ.
“Anh họ, anh còn nhớ không, khoảng bốn năm trước, lúc anh học đại học ở thành phố Du ấy, có một thời gian anh rất hay dắt chó đi dạo hộ em.”
Văn Cửu Tắc đang chơi với chó, nghe cậu ấy nói vậy thì động tác khựng lại, tiếp đó lại cười xòa: “Ừ, phải.”
Sắc trời ngày càng tối, nơi trú ngụ của đoàn người cũng bắt đầu trở nên tĩnh lặng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, một tia sáng ban mai xuất hiện nơi phía chân trời, một ngày mới lại đến.
“Hôm nay là thứ Hai ngày 26 tháng 8 năm 3035, nhiệt độ trên bề mặt Trái Đất là 37 độ, trời nắng.”
Đài phát thanh trên xe hơi đang phát sóng.
Đoàn xe lại xuất phát, rời khỏi doanh trại nơi họ đã trú ngụ một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro