Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Chương 17

2024-10-16 20:59:05

Ôn Tòng Dương tặng cho Kỷ Minh Diêu còn nhiều hơn những thứ đồ nàng đã thu xếp dọn dẹp.

Từ năm hắn bắt đầu "cảm mến" nàng, đã bắt đầu tặng cho nàng nào là trâm hoa, vòng tay, ngọc bội, đủ loại trang sức, khiến nàng nhanh chóng hiểu ra tâm tư của hắn, nàng bắt đầu trốn tránh, sau đó kiên quyết cự tuyệt những lễ vật tương tự. Đã nhận thì khó trả, nhưng những vật này nàng chưa từng dùng qua, vẫn còn mới toanh, cùng lắm chỉ bám một lớp bụi mỏng.

Ban đầu là không thể dùng, nàng lại không muốn dùng, huống hồ nàng cũng không thiếu trang sức. Về sau, đến khi trưởng bối hai nhà ám chỉ bọn họ sẽ thành thân, những lễ vật được tặng lúc nàng mười tuổi trở nên "hết hạn", không còn "hợp thời" với một "đại cô nương" sắp vào tuổi cập kê nữa.

Còn có mấy năm bị nàng phớt lờ kia, hắn mượn cớ tặng đồ cho toàn bộ tỷ muội, đưa tới tay nàng nào là đèn lưu ly, bình hoa thuỷ tinh, chặn giấy mã não...

Trong nhà, Kỷ Minh Đạt chẳng buồn để tâm đến hắn nên không màng tới, Tứ muội muội cũng không cần, chỉ có Kỷ Minh Đức bày tất cả lên thư án, đặt ở trong Đa Bảo Các.

Ban đầu Kỷ Minh Diêu đều cất hết vào, cho đến năm ngoái mới lôi mấy món đồ cũ này ra lật qua lật lại, sau đó bày cặp bình thuỷ tinh lên chiếc bàn cao đặt cạnh án thư, còn có một chiếc bình sứ trắng thì nàng xếp lên bàn hơ hoặc bên cạnh cửa sổ, đèn lưu ly dùng để chiếu sáng khi đi đường vào ban đêm cũng được lấy ra sử dụng thường xuyên.

Ngoại trừ những thứ này, vẫn còn nhiều lắm.

Tỉ như sinh thần năm ngoái của nàng, hắn tự tay làm một chiếc trâm bằng gỗ đàn hương; tỉ như hôm nào đó hắn chơi đùa quên cả lối về, nhưng nhìn thấy thứ gì đáng yêu đều sẽ mang về cho nàng, ví dụ như phù điêu chạm khắc, tượng đất, một hộp quạt tre, một con búp bê sứ; tỉ như sau khi hắn bắt đầu nghiêm túc luyện võ, cũng tìm cho nàng một cây cung nhẹ và một thanh chuỷ thủ... Mặc dù nàng không dùng tới, nhưng cũng có phần luyến tiếc hai món đồ này...

Có điều, cũng chỉ là quyến luyến với đồ vật mà mình vốn yêu thích thôi.

Nếu nàng thật sự muốn, vậy chỉ cần cầu xin thái thái, lập tức sẽ có một rương đồ.

Tập tục Đại Chu không quá bảo thủ, có không ít nữ tử học kỵ xạ hoặc luyện võ, phủ An Quốc công là võ huân thế gia, đời đời sẽ dạy nữ nhi trong nhà bắn cung cưỡi ngựa. Nàng sợ té ngựa, kiên quyết không chịu học, chỉ học bắn cung, Kỷ Minh Đạt và Kỷ Minh Đức đều nghiêm túc học hai ba năm, hai người cũng thường mang theo cung tên và roi ngựa, Tứ muội muội năm nay cũng chuẩn bị học rồi.

Tất cả lễ vật đều được bọn nha đầu thu thập từ hôm qua, Kỷ Minh Diêu đích thân kiểm kê một lượt, cẩn thận hồi tưởng, xác nhận không bỏ sót thứ gì.

Nhìn hai rương đồ được mang đến, Trịnh ma ma thầm kêu khổ trong lòng.

Bà ngồi xe đến đây, có mang hai rương đồ về thì cũng không gây chú ý, nhưng nếu Đại gia thấy được thì sẽ ra sao bây giờ?

Song trước mặt cô thái thái, Trịnh ma ma không dám nhiều lời —— Bây giờ bà cũng không nhìn thấu ý định của Kỷ Nhị cô nương, nhưng cũng biết Kỷ Nhị cô nương là người không dễ trêu vào —— Chỉ đành cáo từ ra về.

Sau khi Trịnh ma ma rời khỏi, trong phòng yên lặng một thoáng.

Kỷ Minh Diêu lại nhìn xuống dòng chữ "ba vạn sáu nghìn lượng" ở trên sổ sách hồi môn —— Tuyệt thật, cảm khái gì đó đều biến mất rồi —— Nàng lại vội vàng hỏi thái thái: "Cái này... Thật sự không phải viết sai sao?"

"Sao ta có thể viết sai được?" Ôn phu nhân mắng yêu nàng. "Chính là con số này! Đây là chính miệng lão gia con nói ——"

Bà nói ra nguyên nhân: "Con biết đó, lão gia con vốn xem trọng chuyện thành thân với Thôi gia, bây giờ nhà mình đột nhiên thay người, là chúng ta vô phép tắc trước. Ta nói này, nếu Minh Đạt gả qua, lão gia và lão thái thái cũng sẽ đưa thêm của hồi môn, bây giờ chúng ta có lỗi với Thôi gia trước, mặc dù người ta không thiếu mấy vạn lượng bạc, nhưng cũng không thể để tức phụ gả qua đó lại mất mặt vì chút của hồi môn. Lão gia con không ý kiến gì được, chỉ nói là cho thêm ba vạn vào rương bạc của con, tức là sáu lần sáu nghìn lượng, xem như là tạo may mắn, còn dặn ta căn cứ tình hình cụ thể mà bỏ thêm cho con."

Kỷ Minh Diêu thoáng chốc yên tâm.

Tiếp theo thì cực kỳ hào hứng!!!

Nàng không bận tâm chuyện ba vạn lượng là "đền bù" cái gì, nói tóm lại cũng đều tính là của hồi môn của nàng! Hơn nữa luật pháp Đại Chu có quy định rõ ràng, của hồi môn là tài sản cá nhân của nhà gái, trượng phu công bà không thể nuốt riêng, đồ cưới của thê tử cũng không nằm trong phạm vi chia tài sản khi "phân gia", quả phụ khi tái giá có thể danh chính ngôn thuận mang của hồi môn theo. Mặc dù trong sinh hoạt bình thường, nhiều khả năng của hồi môn cũng không cần lấy ra dùng, nhưng tóm lại, pháp luật ở thời đại này vẫn có tính bảo vệ quyền sở hữu tài sản của nữ giới.

Bản triều quốc khố dồi dào, quan dân giàu có, bao nhiêu năm qua thịnh hành phong tục gả dày. Theo phép tắc phủ An Quốc công, nữ nhi xuất các, đồ cưới ngoại trừ rương bạc và gia cụ bài trí, y phục trang sức bên ngoài, còn cho thêm phòng ở điền sản ruộng đất và tôi tớ nhân khẩu, tổng giá trị lên tới ba vạn lượng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng Ôn phu nhân vẫn còn buồn bực uất ức chưa tiêu, nghe An Quốc công nói mình có thể "căn cứ tình hình cụ thể mà bỏ thêm", đêm qua bà liền dựa theo quy củ, mỗi thứ đều bỏ thêm một hai phần: Hai toà nhà trong kinh, ba điền trang, một trăm hai mươi rương vải... Mười phòng tôi tớ ——

"Thái thái, vải vóc nhiều như vậy, thân con có dài thêm mười lần cũng không mặc hết!" Kỷ Minh Diêu nhìn ra là thái thái viết trong lúc giận dỗi, nàng vội vàng từ chối. "Còn nữa, nếu con thật sự dẫn mười phòng người qua đó, trong nhà cũng đâu còn người cho thái thái sai sử. Chỉ sợ Thôi gia cũng không quản được nhiều người như vậy! Cứ theo quy củ của cô nương khi xuất các, bốn nha đầu bốn phòng tôi tớ thôi."

Ôn phu nhân nhìn lại, cũng cười, cầm bút đánh dấu: "Cũng phải, con đi thành thân, không phải đi đánh trận."

Bà hỏi tiếp: "Bên cạnh con bây giờ có năm nha đầu, đều mang bọn họ theo à? Thêm một người cũng không tính là bao."

"Thôi ạ." Kỷ Minh Diêu cười nói. "Thái thái đã vì con mà phá lệ nhiều rồi, nếu thêm nữa e là khó cho thái thái. Không bằng để cho chuyện quan trọng hơn."

Nàng có thêm một nha đầu cũng không sao, Kỷ Minh Đạt có thêm một hai người, đương nhiên không thành vấn đề. An Quốc công cưng chiều Kỷ Minh Đức, nếu muốn cho nàng ta thêm hai ba đứa nha đầu, có tiền lệ của hai tỷ tỷ, thái thái cũng không dễ bác bỏ.

Dù sao An Quốc công chủ nói, "căn cứ tình hình cụ thể mà bỏ thêm". Về sau lật lại, cái gì mà "hợp tình hợp lý", cái gì mà "không màng lý lẽ", còn không phải do cái miệng của ông ta nói sao?

Kỷ Minh Diêu gọi Bích Nguyệt đến bên cạnh, cười nói với Ôn phu nhân: "Vừa hay nói đến đây, con muốn thay Bích Nguyệt cầu xin một ân điển: Bích Nguyệt chiếu cố con nhiều năm như vậy, so với nhũ mẫu còn cẩn thận chu toàn hơn, tiếc là con không được như mọi người, không muốn để Bích Nguyệt theo con dưỡng lão. Cho nên bây giờ thấy người đã đến thì, con muốn xin thái thái cho phép Bích Nguyệt được gả đi, xem như là con mượn hoa hiến Phật, lấy ân điển của thái thái mà thành toàn cho giao tình nhiều năm của bọn con. Mong được thái thái ân chuẩn."

Bích Nguyệt còn tưởng là cô nương xuất các không muốn nàng theo hầu hạ, vậy mà cô nương lại suy nghĩ thay nàng... Cô nương nói chuyện với thái thái, xin ân điển cho nàng, nàng liền vội vàng quỳ xuống. Lúc nghe cô nương nói đến "dưỡng lão", nàng suýt nữa bật cười thành tiếng.

Ôn phu nhân nghe xong tuy có mỉm cười, nhưng không đáp ứng ngay: "Ta dự định để cho Bích Nguyệt thành thân trước, để hai phu thê nó cùng với tôi tớ đều theo con gả đi. Có nó quen phục thị con lâu nay, ta cũng yên tâm hơn."

Kỷ Minh Diêu vội vàng cười nói: "Vậy con không thể làm gì khác hơn là xin thái thái tìm giúp con một người thích hợp."

Ôn phu nhân suy tính một lát, mới nói: "Cũng được."

Bà nhìn sang Bích Nguyệt: "Mấy năm nay ngươi ở bên cạnh Nhị cô nương, cũng không thiệt thòi gì. Con bé này tốt tính nhất, nó lười nên cũng không cần các ngươi chịu khó, ngươi ở trong viện của nó thoải mái hơn nhiều, đương nhiên ta biết! Nếu nó muốn để ngươi đi, ta cũng không làm kẻ ác giữ ngươi lại. Có điều sau này lập gia thất, cũng đừng quên tình cảm mà cô nương dành cho ngươi."

Bích Nguyệt vội vàng dập đầu tạ ơn, cũng dập đầu với Kỷ Minh Diêu.

Kỷ Minh Diêu bảo nàng đứng lên, thì thầm với Ôn phu nhân: "Thái thái ban ân điển, lại còn phải chê con lười biếng mới chịu."

"Nói con thì sao?" Ôn phu nhân cốc đầu nàng một cái.

Bích Nguyệt vui đến phát khóc, được mấy người Kính Nguyệt, Ngân Nguyệt kéo ra ngoài chúc mừng, bảo nàng mời khách.

Kỷ Minh Diêu xoa trán, tiếp túc nghe thái thái sắp xếp: "Đợi con xuất các thì cho Bích Nguyệt thành thân. Về phần lão tử nương và đệ đệ muội muội của nó thì sẽ theo con."

Phụ mẫu Bích Nguyệt vốn là thị tì của bà, hai phu thê này rất là trung thành, thật thà nhưng có phần không quá lanh lợi, song Đại nữ nhi lại thông minh mau mắn, trở thành Đại nha hoàn. Minh Diêu nhìn thì lười nhác nhưng trong lòng rất hiểu chuyện, sống ở đâu cũng dễ dàng chấp nhận, người như thế hợp cho con bé sai sử. Người nhà Bích Nguyệt đều trở thành thủ hạ của Minh Diêu, cũng không sợ Bích Nguyệt ở bên ngoài nảy sinh dã tâm, hãm hại phản trắc Minh Diêu.

"Thêm một phòng trù tử* trong nhà cho con, tránh cho con không quen khẩu vị của Thôi gia, có được không?" Ôn phu nhân cười hỏi.

*Trù tử: đầu bếp.

"Tuyệt quá!!" Kỷ Minh Diêu nhảy dựng reo hò!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


...

Phủ Lý Quốc công.

Trịnh ma ma mang hai rương đồ vật mà Kỷ Nhị cô nương trả lại đến phòng Đại gia.

Thái thái cũng có mặt ở đó.

Biết Nhị cô nương đồng ý gặp mặt, Hà phu nhân nhìn nhi tử, không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.

Nhìn hai cái rương lớn như vậy đều là đồ của nhi tử đưa cho người ta, trong lòng bà ta lại xót xa: Nhi tử lớn đến ngần này, đồ vật tặng cho người mẫu thân này còn không bằng một phần mười chỗ này nữa!

Nhị cô nương quả thật là một hài tử hiểu chuyện, có điều... Đừng đến Ôn gia thì tốt hơn.

Bà ta thật sự không chịu nổi nữa, trở về phòng nghỉ ngơi trước, dặn dò nhi tử: "Đồ vật của người ta cũng mau thu dọn, rồi nhanh chóng sai người trả lại đi. Người ta là cô nương gia thanh thanh bạch bạch, con muốn gặp người ta lần nữa thì thôi đi, nhưng tuyệt đối không được hồ đồ tư tàng cái gì, làm hỏng danh tiếng người ta."

Bà ta còn có hai câu chưa nói:

Tính tình Đại cô nương khắt khe. Nhược bằng nhi tử thật sự giữ lại vật gì, để Đại cô nương phát hiện, e là ồn ào lớn chuyện.

Chưa kể, những vật mà Nhị cô nương trả lại tốt nhất cũng nên nhanh chóng tiêu huỷ. Nhưng lời này nói ra thì Tòng Dương nhất định không nghe.

Thôi, đừng ép nhi tử quá mức.

Ôn Tòng Dương khản giọng đáp vâng.

Hà phu nhân lại nói: "Con bé qua nhà mình e là không tiện, con muốn gặp nó thì nên qua đó. Con không chú ý dưỡng bệnh thì bao giờ mới ra khỏi cửa được? Mau nghỉ ngơi đi."

Ôn Tòng Dương vẫn đáp vâng, lại nói thêm một câu: "Mẫu thân vất vả rồi, người về sớm nghỉ ngơi."

Hà phu nhân bước một bước thì quay đầu nhìn một cái.

Trịnh ma ma nhìn tình hình này cũng nhanh chóng chuồn theo.

Ôn Tòng Dương ngây ngốc nhìn hai cái rương mà Diêu muội muội đem trả một hồi lâu, cũng không gọi người mở ra.

Hắn sợ nhìn thấy đồ vật bên trong.

Diêu muội muội hình như không tặng cho hắn thứ gì, chỉ có vài bức tranh, không có vật nào do nàng thêu thùa hay là thư từ... Bây giờ hắn cũng không dám hồi tưởng.

Ôn Tòng Dương sai người tìm một tấm vải phủ lên nắp rương, nhắm mắt lại.

Hắn vẫn muốn đi gặp Diêu muội muội.

Hắn... Bọn họ... Hắn và Diêu muội muội, chưa hẳn, chưa hẳn đã ——

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Số ký tự: 0