Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 18
2024-10-16 20:59:05
Trong vòng hai ngày, phủ An Quốc công và Thôi gia lặng lẽ đổi hôn thiếp.
Dưới sự kiên trì của Ôn phu nhân, phủ An Quốc công trả lại sính lễ mà Thôi gia đưa tới để cầu thân Kỷ Minh Đạt. Thôi gia lại đưa tới một phần sính lễ mới, thế là sự tình phủ An Quốc công đổi nữ nhi gả đi cuối cùng cũng chấm dứt, không thể phát sinh thay đổi nào.
Đến lúc này trên dưới phủ An Quốc công mới biết, từ cái lần Tiểu Thôi đại nhân và Ôn Đại gia đến đây, chỉ mất năm, sáu ngày, Đại cô nương lại không gả cho Tiểu Thôi đại nhân, mà đổi thành Nhị cô nương!!
Lão thái thái vẫn chưa khỏi bệnh, mỗi ngày ngoại trừ lão gia và Đại cô nương thì không thấy ai khác, hôm nay cũng không ra ngoài. Đại cô nương không bước ra khỏi An Khánh Đường, lão gia và thái thái dường như không có ý ăn mừng thêm lần nữa. Nhị cô nương có một vị hôn phu tốt như vậy, trong nội viện vẫn như ngày thường, có điều ý cười trên mặt mọi người quả thật không giấu được nữa... Sự yên tĩnh trong phủ quả thật rất khác thường.
Kỷ Minh Đức bỏ ra mấy chục lượng bạc rồi nhận được kết quả như vậy, người của Thôi gia vừa đi, nàng ta từ chính phòng trở về, lập tức trùm chăn khóc tức tưởi.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy —— Có gì tốt, thái thái đều nghĩ tới Đại tỷ tỷ trước tiên, tiếp đó chính là Nhị tỷ tỷ! Cho đến bây giờ cũng không suy nghĩ tới nàng ta!
Nàng ta cũng là cô nương của phủ An Quốc công, nàng ta không xứng sao?!
Nàng ta khóc nửa ngày trời, trong phòng không ai dám khuyên, ngay cả nhũ mẫu cũng không dám lên tiếng.
Khóc đến mệt nhoài, nàng ta ngồi xuống, ngây ngốc hồi lâu mới lên tiếng phân phó: "Rửa mặt, thay y phục khác cho ta, ta muốn gặp Nhị tỷ tỷ... Để chúc mừng."
Kỷ Minh Đức cẩn thận phủ phấn lên đôi mắt sưng húp, nàng ta chấn chỉnh tinh thần, thoạt tiên không đến Hi Hoà Viện, mà là vòng ra "Dục Ninh Viện" ở phía sau tìm Kỷ Minh Nghi.
Hôm nay là ngày nghỉ, Kỷ Minh Nghi không đi học, sau khi rời khỏi phòng thái thái, muội ấy liền đưa ấu đệ Kỷ Minh Phong về phòng, giám sát hắn đọc thơ.
Kỷ Minh Đức bước vào viện thì thấy hai tỷ đệ bọn họ đang ngồi dưới mái hiên, Kỷ Minh Phong lắp bắp đọc: "Hoàng, Hoàng Hà xa thẳm ngàn mây, thành xưa lẻ bóng* ——"
*Trích từ bài thơ "Xuất tái Lương Châu từ" của Vương Chi Hoán, bản dịch của Thành Lãng Tử.
Nàng ta không cho người thông truyền, bước lên cười gọi: "Tứ muội muội!"
Kỷ Minh Nghi đành phải cùng Kỷ Minh Phong đứng dậy, mỉm cười hành lễ: "Chào Tam tỷ tỷ."
Hôm nay là ngày vui của Nhị tỷ tỷ, muội ấy vốn nên đích thân tới chúc mừng, nhưng sợ Tam tỷ tỷ ở đó lại dò hỏi Nhị tỷ tỷ lung tung đủ điều, truy vấn ngọn nguồn, không những khiến Nhị tỷ tỷ phản cảm mà bản thân nàng cũng không thích nghe, cho nên nàng không muốn đi. Vậy mà Tam tỷ tỷ vẫn đến tìm nàng.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm với nhũ mẫu: "Ta biết là không thoát khỏi mà."
Kỷ Minh Đức bước tới lên tiếng, nói muốn cùng muội muội đi qua chúc mừng Kỷ Minh Diêu, Kỷ Minh Nghi biết là khó thoát, cũng không lảm nhảm nhiều nữa, lập tức đồng ý trước.
Nàng cười nói: "Muội đã đoán, nếu muội không đi, Tam tỷ cũng đến tìm muội."
Đã mời được người, Kỷ Minh Đức cũng không so đo muội muội đâm chọc, nàng ta cười bảo: "Chúng ta đi nhanh đi, nếu đến trễ, không chừng Nhị tỷ tỷ lại đi ngủ mất."
Mặc dù còn chưa ăn cơm trưa, nhưng Nhị tỷ tỷ muốn ngủ thì ngủ, đâu có để ý sáng trưa chiều tối hay là mấy giờ đâu.
Kỷ Minh Nghi sai nhũ mẫu đưa đệ đệ về phòng di nương. Nàng theo Kỷ Minh Đức ra ngoài, lại cười hỏi: "Sao Tam tỷ tỷ không đi mời Đại tỷ tỷ vậy?"
Kỷ Minh Đức trừng mắt liếc muội muội: "Sao mà đi mời được chứ!"
Kỷ Minh Nghi liền rầu rĩ: "Cũng phải, tuy nói là mừng Nhị tỷ tỷ có một vị hôn phu tốt, nhưng cũng là người vốn sẽ định thân với Đại tỷ tỷ... Đại tỷ tỷ chỉ ở trong nội viện của lão thái thái, gần đây không hề ra ngoài, cũng không biết bây giờ trong lòng thế nào, chúng ta qua đó chúc mừng Nhị tỷ tỷ, không biết có nên hay không ——"
Nàng vừa nói vừa bước chậm dần.
Kỷ Minh Đức cũng chần chừ.
Kỷ Minh Nghi chậm rãi bước đi, chờ Kỷ Minh Đức đưa ra quyết định.
Kỷ Minh Đức vừa đi đến "Tĩnh Thư Viện".
Nàng ta dừng bước, giả vờ như nhớ ra gì đó, cười nói: "Nói là đi chúc mừng Nhị tỷ tỷ, tỷ lại quên mang lễ vật theo rồi."
Kỷ Minh Nghi vội vàng đáp: "Tam tỷ tỷ nhắc muội mới nhớ, muội cũng không mang lễ vật theo."
Kỷ Minh Đức vội cười nói: "Vậy chúng ta về chuẩn bị lễ vật trước đã, lúc khác lại qua đó nhé?"
Kỷ Minh Nghi gật đầu: "Cũng chỉ đành như thế."
Hai người từ biệt nhau ở trước Tĩnh Thư Viện.
Trên đường trở về viện, Kỷ Minh Nghi sai một nha đầu thầm lặng đến Hi Hoà Viện, báo cho Nhị tỷ tỷ biết tin: "Tam tỷ tỷ bị muội khuyên nhủ nên quay về rồi, Nhị tỷ tỷ cứ yên tâm."
Nha đầu vội vàng nhìn trước ngó sau rồi bước đi, kể lại sự tình và thuật lại lời nói cho Nhị cô nương.
Kỷ Minh Diêu bật cười: "Tứ muội muội vẫn thông minh như vậy!"
Nàng không muốn nhiều lời vô ích với Kỷ Minh Đức, cũng sợ Tứ muội muội lo lắng, lại nhờ nha đầu kia tiện thể truyền tin: "Đại tỷ tỷ không hợp mệnh, lão gia thái thái mới sắp xếp gả tỷ qua đó, không có lý do gì khác."
Trong phòng vừa hay có điểm tâm hoa quả mà Thôi gia mang qua, nàng bảo mọi người bày lên bàn, chọn lấy sáu đĩa, chia thành hai hộp, bảo Xuân Giản dẫn ngươi đưa qua Dục Ninh Viện: "Trù tử nhà họ khác với phòng bếp nhà ta, muội muội nếm thử xem sao."
Từng loại điểm tâm đều nhạt hơn Kỷ gia, nàng nếm ra là có món giảm mật đường, nhân hạt, có món giảm dầu, ngay cả điểm tâm mặn cũng không đậm vị bằng món của Kỷ gia, nhưng hương vị không kém.
Xem ra tay nghề trù tử nhà họ cũng không tệ lắm.
—— Lần trước Thôi gia tặng điểm tâm cho Kỷ Minh Đạt, nàng chưa ăn miếng nào. Bây giờ có thể ăn thoả thích rồi.
Tuy đối xử với hai muội muội mà bên trọng bên khinh thì không phải "cung cách hành xử của người trưởng thành", Kỷ Minh Diêu cũng không phải không nỡ tặng mấy món ăn này, nhưng nếu Kỷ Minh Đức nhận được điểm tâm thì nhất định sẽ chạy tới đây dò hỏi, đến khi đó nàng sẽ vừa giận bản thân vừa thấy phiền phức.
Vì nghĩ cho tâm trạng của mình, Kỷ Minh Diêu khoái trá quyết định không mang sang cho nàng ta.
Nhận được hộp điểm tâm, Kỷ Minh Nghi nhìn Xuân Giản, nói lời cảm tạ Nhị tỷ tỷ.
Nàng sai nha đầu đưa tiễn Xuân Giản, sau đó mở hai hộp điểm tâm ra, thấy điểm tâm bên trong đều giống nhau thì không khỏi mỉm cười, bèn gọi người mang một hộp điểm tâm đến chỗ di nương.
...
Sau khi định thân, chiều hôm đó vẫn nhàn nhã trôi qua như mọi ngày, lúc đến phòng thái thái dùng cơm tối, Kỷ Minh Diệu gặp được vị tỷ tỷ mà rất lâu rồi không xuất hiện ở chính viện.
Nàng ấy mặc một chiếc áo khoác hồng thêu đầy hoa sơn trà, phía dưới là một chiếc váy xếp ly màu ngọc lục bảo, chải tóc kiểu Song Hoàn Vọng Tiên, cài một chiếc trâm vàng nạm xích ngọc, thoạt nhìn có vẻ gầy gò hơn mấy ngày trước, song dáng vẻ vẫn đoan trang tao nhã, cử chỉ trang trọng như cũ, hai tay xếp trên đùi ngồi bên cạnh thái thái, mỉm cười nhìn mọi người, tư thế thần sắc không có chút sơ hở nào, vẫn là vị trưởng nữ của phủ An Quốc công nổi danh tài sắc khắp chốn kinh kỳ.
Đương nhiên, đêm nay thỉnh an, Kỷ Minh Diêu lại là người đến trễ nhất.
Cả phòng lặng lẽ nhìn hai người họ. Nhất là An Quốc công và Kỷ Minh Đức, gần như là vô cùng lộ liễu.
Kỷ Minh Diêu cũng mỉm cười nhìn sang.
Nàng cúi người hành lễ, giọng nói bình thản tôn trọng như mọi khi: "Lão gia, thái thái, Đại tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đạt đứng lên bước về phía trước, nắm chặt bàn tay ấm áp của muội muội, cười bảo: "Tỷ còn chưa kịp chúc mừng Nhị muội muội có chuyện vui."
Kỷ Minh Diêu cũng siết chặt bàn tay lạnh như băng của tỷ tỷ, mỉm cười: "Đại tỷ tỷ hầu hạ lão thái thái nhanh chóng khỏi bệnh vẫn quan trọng hơn."
Không khí căng thẳng trong phòng tựa hồ tản bớt đi.
Ôn phu nhân gọi hai nữ nhi đến gần mình, bà nắm tay hai người, cười bảo: "Mọi người đều đã đông đủ, ta cũng báo với mọi người một tiếng: Minh Đạt và Thôi Giác không hợp mệnh cách, không thể thành hôn, cho nên mới đổi thành Minh Diêu. Kể từ hôm nay, Minh Đạt dời qua ở đông sương phòng của viện ta, cùng Minh Diêu giúp ta chưởng quản chuyện nhà trong vài tháng tới, các con có muốn tìm Đại tỷ tỷ thì cũng đừng đi nhầm chỗ."
Các tiểu gia cô nương đều đứng dậy, đồng thanh đáp: "Vâng."
An Quốc công mới lên tiếng: "Lão thái thái còn đang bệnh, trong nhà không tiện mừng tiệc, mặc dù các con không cần hầu bệnh, nhưng có vui vẻ thế nào cũng đừng có huyên náo ồn ào."
Lời này là dặn dò Kỷ Minh Diêu.
Nàng bình thản đáp ứng: "Vâng, nữ nhi biết nặng nhẹ."
Vừa hay nàng không thích nhất là xã giao! Có câu nói này của An Quốc công, nàng có thể không cần mời ai, hoàn toàn không cần náo nhiệt, thật sự là lợi cho nàng, ha ha.
Sau bữa cơm chiều, mọi người lần lượt trở về phòng, chỉ còn sót lại mỗi Kỷ Minh Đạt.
Rõ ràng là ở trong phòng cùng mẫu thân ruột thịt, Kỷ Minh Đạt lại có chút lạ lẫm... Nàng ấy vẫn chưa thể thích ứng.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng ấy chỉ một mực ở bên cạnh tổ mẫu.
Ôn phu nhân nói vài câu với An Quốc công rồi đưa Kỷ Minh Đạt trở về sương phòng phía đông. Càng đến gần viện mới của mình, Kỷ Minh Đạt càng hốt hoảng —— Lần gần nhất nàng ấy ở cùng mẫu thân, chính là bốn ngày trước, là cái lần mà nàng ấy và mẫu thân ở trong phòng An Khánh Đường tranh cãi... Nàng ấy còn chưa xin lỗi mẫu thân. Ba ngày trước, tổ mẫu cãi nhau to với phụ thân, mẫu thân hỏi nàng ấy Nhị muội muội gả thay có tốt không... Có phải giúp nàng ấy thu thập cục diện rối rắm hay không, sau đó nàng ấy nghe kể lại, mẫu thân quỳ sụp xuống trong phòng tổ mẫu... Nói muốn cắt cổ chết đi, giải quyết sạch sẽ ——
Chẳng, chẳng lẽ là, là do nàng ấy ép mẫu thân sao?
Nhưng nàng ấy chỉ không muốn gả cho sai người, muốn có một vị trượng phu có thể không bôi nhọ nàng ấy ——
Dẫn nữ nhi vào trong phòng, Ôn phu nhân cũng không biết nói gì trước những chuyện đã diễn ra trong mấy ngày nay.
Bất tri bất giác, nữ nhi đã bị lão thái thái nuôi dưỡng thành trái tính trái nết, bà nhất định phải nhân dịp này giành nữ nhi về, dự định thừa lúc mấy tháng nữa con bé mới xuất giá mà uốn nắn tính tình của nó. Nhìn hôm nay con bé có vẻ không có khúc mắc với Minh Diêu, coi như cũng hiểu chút đạo lý, nhưng bà cũng sợ mình nói gì không phải thì con bé lại nghĩ quẩn. Suy cho cùng, cũng là người làm mẫu thân như bà không lo tốt cho nữ nhi...
Mẫu thân nói không sai, có ai lúc trẻ mà không ngông cuồng?
Bà cũng từng phạm sai lầm.
Dẫn nữ nhi nhìn một lượt bày biện trong viện, Ôn phu nhân quyết định khoan nhắc đến những chuyện này.
Bà cho mọi người lui xuống, chỉ nói những gì mà sau này nữ nhi sẽ đối mặt: "Con cũng sớm biết tấm lòng của Tòng Dương dành cho Minh Diêu rồi đó. Đêm đó ta trở về nhà ngoại tổ mẫu con, Tòng Dương bị cữu cữu con đánh gãy ba cái xương sườn, còn nha đầu của nó, Lý Như Huệ, thay nó đỡ một đòn nên cũng bị gãy cánh tay phải."
Có tấm lòng trung thành và ơn nghĩa cứu chủ này, Lý Như Huệ lại ngày đêm bầu bạn cùng Tòng Dương, ròng rã mười năm... Chỉ cần Tòng Dương có một tia tình ý nam nữ nào với nàng ta ——
Nhưng Kỷ Minh Đạt cũng chẳng thèm để ý tới một nha đầu.
Nàng ấy không mơ thấy Ôn Tòng Dương đã xử lý nha đầu bên người thế nào sau khi thành thân, nhưng cho dù không thả đi thì có sao? Một nô tài thôi mà.
Chẳng lẽ nàng ấy còn mong đợi sẽ cùng Ôn Tòng Dương phu thê tình thâm, ngọt ngào ân ái sao?
Kỷ Minh Đạt chỉ để ý: "Phía nhà cữu cữu... Nói thế nào?"
Ôn phu nhân không đoán được nữ nhi có hiểu ý mình không, vẫn quyết định nói thật: "Tòng Dương muốn gặp Nhị muội muội con một lần nữa."
"Vậy để bọn họ gặp nhau sớm đi." Kỷ Minh Đạt cúi đầu. "Nhị muội muội đã định thân rồi."
...
Màn đêm buông xuống, Kỷ Minh Đạt lại mơ thấy "tương lai".
Hầu hết đều mơ mơ hồ hồ, nàng ấy chỉ "nhìn thấy" rất rõ, Ôn Tòng Dương cười làm lành với Nhị muội muội, giống như đang cầu xin tha thứ: "Ta đã suy nghĩ xong rồi, muội muội nói rất đúng, để Như Huệ ra ngoài làm chính thê của người ta, vẫn... Vẫn tốt hơn làm thiếp của ta."
Trong mắt Nhị muội muội dường như không có ý cười, nhưng quả thật muội ấy đang mỉm cười.
Muội ấy dịu dàng hỏi: "Thật không?"
Giọng nói của muội ấy tuy nhẹ nhàng mà lạnh nhạt: "Biểu ca thật sự nghĩ như vậy à?"
Dưới sự kiên trì của Ôn phu nhân, phủ An Quốc công trả lại sính lễ mà Thôi gia đưa tới để cầu thân Kỷ Minh Đạt. Thôi gia lại đưa tới một phần sính lễ mới, thế là sự tình phủ An Quốc công đổi nữ nhi gả đi cuối cùng cũng chấm dứt, không thể phát sinh thay đổi nào.
Đến lúc này trên dưới phủ An Quốc công mới biết, từ cái lần Tiểu Thôi đại nhân và Ôn Đại gia đến đây, chỉ mất năm, sáu ngày, Đại cô nương lại không gả cho Tiểu Thôi đại nhân, mà đổi thành Nhị cô nương!!
Lão thái thái vẫn chưa khỏi bệnh, mỗi ngày ngoại trừ lão gia và Đại cô nương thì không thấy ai khác, hôm nay cũng không ra ngoài. Đại cô nương không bước ra khỏi An Khánh Đường, lão gia và thái thái dường như không có ý ăn mừng thêm lần nữa. Nhị cô nương có một vị hôn phu tốt như vậy, trong nội viện vẫn như ngày thường, có điều ý cười trên mặt mọi người quả thật không giấu được nữa... Sự yên tĩnh trong phủ quả thật rất khác thường.
Kỷ Minh Đức bỏ ra mấy chục lượng bạc rồi nhận được kết quả như vậy, người của Thôi gia vừa đi, nàng ta từ chính phòng trở về, lập tức trùm chăn khóc tức tưởi.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy —— Có gì tốt, thái thái đều nghĩ tới Đại tỷ tỷ trước tiên, tiếp đó chính là Nhị tỷ tỷ! Cho đến bây giờ cũng không suy nghĩ tới nàng ta!
Nàng ta cũng là cô nương của phủ An Quốc công, nàng ta không xứng sao?!
Nàng ta khóc nửa ngày trời, trong phòng không ai dám khuyên, ngay cả nhũ mẫu cũng không dám lên tiếng.
Khóc đến mệt nhoài, nàng ta ngồi xuống, ngây ngốc hồi lâu mới lên tiếng phân phó: "Rửa mặt, thay y phục khác cho ta, ta muốn gặp Nhị tỷ tỷ... Để chúc mừng."
Kỷ Minh Đức cẩn thận phủ phấn lên đôi mắt sưng húp, nàng ta chấn chỉnh tinh thần, thoạt tiên không đến Hi Hoà Viện, mà là vòng ra "Dục Ninh Viện" ở phía sau tìm Kỷ Minh Nghi.
Hôm nay là ngày nghỉ, Kỷ Minh Nghi không đi học, sau khi rời khỏi phòng thái thái, muội ấy liền đưa ấu đệ Kỷ Minh Phong về phòng, giám sát hắn đọc thơ.
Kỷ Minh Đức bước vào viện thì thấy hai tỷ đệ bọn họ đang ngồi dưới mái hiên, Kỷ Minh Phong lắp bắp đọc: "Hoàng, Hoàng Hà xa thẳm ngàn mây, thành xưa lẻ bóng* ——"
*Trích từ bài thơ "Xuất tái Lương Châu từ" của Vương Chi Hoán, bản dịch của Thành Lãng Tử.
Nàng ta không cho người thông truyền, bước lên cười gọi: "Tứ muội muội!"
Kỷ Minh Nghi đành phải cùng Kỷ Minh Phong đứng dậy, mỉm cười hành lễ: "Chào Tam tỷ tỷ."
Hôm nay là ngày vui của Nhị tỷ tỷ, muội ấy vốn nên đích thân tới chúc mừng, nhưng sợ Tam tỷ tỷ ở đó lại dò hỏi Nhị tỷ tỷ lung tung đủ điều, truy vấn ngọn nguồn, không những khiến Nhị tỷ tỷ phản cảm mà bản thân nàng cũng không thích nghe, cho nên nàng không muốn đi. Vậy mà Tam tỷ tỷ vẫn đến tìm nàng.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm với nhũ mẫu: "Ta biết là không thoát khỏi mà."
Kỷ Minh Đức bước tới lên tiếng, nói muốn cùng muội muội đi qua chúc mừng Kỷ Minh Diêu, Kỷ Minh Nghi biết là khó thoát, cũng không lảm nhảm nhiều nữa, lập tức đồng ý trước.
Nàng cười nói: "Muội đã đoán, nếu muội không đi, Tam tỷ cũng đến tìm muội."
Đã mời được người, Kỷ Minh Đức cũng không so đo muội muội đâm chọc, nàng ta cười bảo: "Chúng ta đi nhanh đi, nếu đến trễ, không chừng Nhị tỷ tỷ lại đi ngủ mất."
Mặc dù còn chưa ăn cơm trưa, nhưng Nhị tỷ tỷ muốn ngủ thì ngủ, đâu có để ý sáng trưa chiều tối hay là mấy giờ đâu.
Kỷ Minh Nghi sai nhũ mẫu đưa đệ đệ về phòng di nương. Nàng theo Kỷ Minh Đức ra ngoài, lại cười hỏi: "Sao Tam tỷ tỷ không đi mời Đại tỷ tỷ vậy?"
Kỷ Minh Đức trừng mắt liếc muội muội: "Sao mà đi mời được chứ!"
Kỷ Minh Nghi liền rầu rĩ: "Cũng phải, tuy nói là mừng Nhị tỷ tỷ có một vị hôn phu tốt, nhưng cũng là người vốn sẽ định thân với Đại tỷ tỷ... Đại tỷ tỷ chỉ ở trong nội viện của lão thái thái, gần đây không hề ra ngoài, cũng không biết bây giờ trong lòng thế nào, chúng ta qua đó chúc mừng Nhị tỷ tỷ, không biết có nên hay không ——"
Nàng vừa nói vừa bước chậm dần.
Kỷ Minh Đức cũng chần chừ.
Kỷ Minh Nghi chậm rãi bước đi, chờ Kỷ Minh Đức đưa ra quyết định.
Kỷ Minh Đức vừa đi đến "Tĩnh Thư Viện".
Nàng ta dừng bước, giả vờ như nhớ ra gì đó, cười nói: "Nói là đi chúc mừng Nhị tỷ tỷ, tỷ lại quên mang lễ vật theo rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Minh Nghi vội vàng đáp: "Tam tỷ tỷ nhắc muội mới nhớ, muội cũng không mang lễ vật theo."
Kỷ Minh Đức vội cười nói: "Vậy chúng ta về chuẩn bị lễ vật trước đã, lúc khác lại qua đó nhé?"
Kỷ Minh Nghi gật đầu: "Cũng chỉ đành như thế."
Hai người từ biệt nhau ở trước Tĩnh Thư Viện.
Trên đường trở về viện, Kỷ Minh Nghi sai một nha đầu thầm lặng đến Hi Hoà Viện, báo cho Nhị tỷ tỷ biết tin: "Tam tỷ tỷ bị muội khuyên nhủ nên quay về rồi, Nhị tỷ tỷ cứ yên tâm."
Nha đầu vội vàng nhìn trước ngó sau rồi bước đi, kể lại sự tình và thuật lại lời nói cho Nhị cô nương.
Kỷ Minh Diêu bật cười: "Tứ muội muội vẫn thông minh như vậy!"
Nàng không muốn nhiều lời vô ích với Kỷ Minh Đức, cũng sợ Tứ muội muội lo lắng, lại nhờ nha đầu kia tiện thể truyền tin: "Đại tỷ tỷ không hợp mệnh, lão gia thái thái mới sắp xếp gả tỷ qua đó, không có lý do gì khác."
Trong phòng vừa hay có điểm tâm hoa quả mà Thôi gia mang qua, nàng bảo mọi người bày lên bàn, chọn lấy sáu đĩa, chia thành hai hộp, bảo Xuân Giản dẫn ngươi đưa qua Dục Ninh Viện: "Trù tử nhà họ khác với phòng bếp nhà ta, muội muội nếm thử xem sao."
Từng loại điểm tâm đều nhạt hơn Kỷ gia, nàng nếm ra là có món giảm mật đường, nhân hạt, có món giảm dầu, ngay cả điểm tâm mặn cũng không đậm vị bằng món của Kỷ gia, nhưng hương vị không kém.
Xem ra tay nghề trù tử nhà họ cũng không tệ lắm.
—— Lần trước Thôi gia tặng điểm tâm cho Kỷ Minh Đạt, nàng chưa ăn miếng nào. Bây giờ có thể ăn thoả thích rồi.
Tuy đối xử với hai muội muội mà bên trọng bên khinh thì không phải "cung cách hành xử của người trưởng thành", Kỷ Minh Diêu cũng không phải không nỡ tặng mấy món ăn này, nhưng nếu Kỷ Minh Đức nhận được điểm tâm thì nhất định sẽ chạy tới đây dò hỏi, đến khi đó nàng sẽ vừa giận bản thân vừa thấy phiền phức.
Vì nghĩ cho tâm trạng của mình, Kỷ Minh Diêu khoái trá quyết định không mang sang cho nàng ta.
Nhận được hộp điểm tâm, Kỷ Minh Nghi nhìn Xuân Giản, nói lời cảm tạ Nhị tỷ tỷ.
Nàng sai nha đầu đưa tiễn Xuân Giản, sau đó mở hai hộp điểm tâm ra, thấy điểm tâm bên trong đều giống nhau thì không khỏi mỉm cười, bèn gọi người mang một hộp điểm tâm đến chỗ di nương.
...
Sau khi định thân, chiều hôm đó vẫn nhàn nhã trôi qua như mọi ngày, lúc đến phòng thái thái dùng cơm tối, Kỷ Minh Diệu gặp được vị tỷ tỷ mà rất lâu rồi không xuất hiện ở chính viện.
Nàng ấy mặc một chiếc áo khoác hồng thêu đầy hoa sơn trà, phía dưới là một chiếc váy xếp ly màu ngọc lục bảo, chải tóc kiểu Song Hoàn Vọng Tiên, cài một chiếc trâm vàng nạm xích ngọc, thoạt nhìn có vẻ gầy gò hơn mấy ngày trước, song dáng vẻ vẫn đoan trang tao nhã, cử chỉ trang trọng như cũ, hai tay xếp trên đùi ngồi bên cạnh thái thái, mỉm cười nhìn mọi người, tư thế thần sắc không có chút sơ hở nào, vẫn là vị trưởng nữ của phủ An Quốc công nổi danh tài sắc khắp chốn kinh kỳ.
Đương nhiên, đêm nay thỉnh an, Kỷ Minh Diêu lại là người đến trễ nhất.
Cả phòng lặng lẽ nhìn hai người họ. Nhất là An Quốc công và Kỷ Minh Đức, gần như là vô cùng lộ liễu.
Kỷ Minh Diêu cũng mỉm cười nhìn sang.
Nàng cúi người hành lễ, giọng nói bình thản tôn trọng như mọi khi: "Lão gia, thái thái, Đại tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đạt đứng lên bước về phía trước, nắm chặt bàn tay ấm áp của muội muội, cười bảo: "Tỷ còn chưa kịp chúc mừng Nhị muội muội có chuyện vui."
Kỷ Minh Diêu cũng siết chặt bàn tay lạnh như băng của tỷ tỷ, mỉm cười: "Đại tỷ tỷ hầu hạ lão thái thái nhanh chóng khỏi bệnh vẫn quan trọng hơn."
Không khí căng thẳng trong phòng tựa hồ tản bớt đi.
Ôn phu nhân gọi hai nữ nhi đến gần mình, bà nắm tay hai người, cười bảo: "Mọi người đều đã đông đủ, ta cũng báo với mọi người một tiếng: Minh Đạt và Thôi Giác không hợp mệnh cách, không thể thành hôn, cho nên mới đổi thành Minh Diêu. Kể từ hôm nay, Minh Đạt dời qua ở đông sương phòng của viện ta, cùng Minh Diêu giúp ta chưởng quản chuyện nhà trong vài tháng tới, các con có muốn tìm Đại tỷ tỷ thì cũng đừng đi nhầm chỗ."
Các tiểu gia cô nương đều đứng dậy, đồng thanh đáp: "Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Quốc công mới lên tiếng: "Lão thái thái còn đang bệnh, trong nhà không tiện mừng tiệc, mặc dù các con không cần hầu bệnh, nhưng có vui vẻ thế nào cũng đừng có huyên náo ồn ào."
Lời này là dặn dò Kỷ Minh Diêu.
Nàng bình thản đáp ứng: "Vâng, nữ nhi biết nặng nhẹ."
Vừa hay nàng không thích nhất là xã giao! Có câu nói này của An Quốc công, nàng có thể không cần mời ai, hoàn toàn không cần náo nhiệt, thật sự là lợi cho nàng, ha ha.
Sau bữa cơm chiều, mọi người lần lượt trở về phòng, chỉ còn sót lại mỗi Kỷ Minh Đạt.
Rõ ràng là ở trong phòng cùng mẫu thân ruột thịt, Kỷ Minh Đạt lại có chút lạ lẫm... Nàng ấy vẫn chưa thể thích ứng.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng ấy chỉ một mực ở bên cạnh tổ mẫu.
Ôn phu nhân nói vài câu với An Quốc công rồi đưa Kỷ Minh Đạt trở về sương phòng phía đông. Càng đến gần viện mới của mình, Kỷ Minh Đạt càng hốt hoảng —— Lần gần nhất nàng ấy ở cùng mẫu thân, chính là bốn ngày trước, là cái lần mà nàng ấy và mẫu thân ở trong phòng An Khánh Đường tranh cãi... Nàng ấy còn chưa xin lỗi mẫu thân. Ba ngày trước, tổ mẫu cãi nhau to với phụ thân, mẫu thân hỏi nàng ấy Nhị muội muội gả thay có tốt không... Có phải giúp nàng ấy thu thập cục diện rối rắm hay không, sau đó nàng ấy nghe kể lại, mẫu thân quỳ sụp xuống trong phòng tổ mẫu... Nói muốn cắt cổ chết đi, giải quyết sạch sẽ ——
Chẳng, chẳng lẽ là, là do nàng ấy ép mẫu thân sao?
Nhưng nàng ấy chỉ không muốn gả cho sai người, muốn có một vị trượng phu có thể không bôi nhọ nàng ấy ——
Dẫn nữ nhi vào trong phòng, Ôn phu nhân cũng không biết nói gì trước những chuyện đã diễn ra trong mấy ngày nay.
Bất tri bất giác, nữ nhi đã bị lão thái thái nuôi dưỡng thành trái tính trái nết, bà nhất định phải nhân dịp này giành nữ nhi về, dự định thừa lúc mấy tháng nữa con bé mới xuất giá mà uốn nắn tính tình của nó. Nhìn hôm nay con bé có vẻ không có khúc mắc với Minh Diêu, coi như cũng hiểu chút đạo lý, nhưng bà cũng sợ mình nói gì không phải thì con bé lại nghĩ quẩn. Suy cho cùng, cũng là người làm mẫu thân như bà không lo tốt cho nữ nhi...
Mẫu thân nói không sai, có ai lúc trẻ mà không ngông cuồng?
Bà cũng từng phạm sai lầm.
Dẫn nữ nhi nhìn một lượt bày biện trong viện, Ôn phu nhân quyết định khoan nhắc đến những chuyện này.
Bà cho mọi người lui xuống, chỉ nói những gì mà sau này nữ nhi sẽ đối mặt: "Con cũng sớm biết tấm lòng của Tòng Dương dành cho Minh Diêu rồi đó. Đêm đó ta trở về nhà ngoại tổ mẫu con, Tòng Dương bị cữu cữu con đánh gãy ba cái xương sườn, còn nha đầu của nó, Lý Như Huệ, thay nó đỡ một đòn nên cũng bị gãy cánh tay phải."
Có tấm lòng trung thành và ơn nghĩa cứu chủ này, Lý Như Huệ lại ngày đêm bầu bạn cùng Tòng Dương, ròng rã mười năm... Chỉ cần Tòng Dương có một tia tình ý nam nữ nào với nàng ta ——
Nhưng Kỷ Minh Đạt cũng chẳng thèm để ý tới một nha đầu.
Nàng ấy không mơ thấy Ôn Tòng Dương đã xử lý nha đầu bên người thế nào sau khi thành thân, nhưng cho dù không thả đi thì có sao? Một nô tài thôi mà.
Chẳng lẽ nàng ấy còn mong đợi sẽ cùng Ôn Tòng Dương phu thê tình thâm, ngọt ngào ân ái sao?
Kỷ Minh Đạt chỉ để ý: "Phía nhà cữu cữu... Nói thế nào?"
Ôn phu nhân không đoán được nữ nhi có hiểu ý mình không, vẫn quyết định nói thật: "Tòng Dương muốn gặp Nhị muội muội con một lần nữa."
"Vậy để bọn họ gặp nhau sớm đi." Kỷ Minh Đạt cúi đầu. "Nhị muội muội đã định thân rồi."
...
Màn đêm buông xuống, Kỷ Minh Đạt lại mơ thấy "tương lai".
Hầu hết đều mơ mơ hồ hồ, nàng ấy chỉ "nhìn thấy" rất rõ, Ôn Tòng Dương cười làm lành với Nhị muội muội, giống như đang cầu xin tha thứ: "Ta đã suy nghĩ xong rồi, muội muội nói rất đúng, để Như Huệ ra ngoài làm chính thê của người ta, vẫn... Vẫn tốt hơn làm thiếp của ta."
Trong mắt Nhị muội muội dường như không có ý cười, nhưng quả thật muội ấy đang mỉm cười.
Muội ấy dịu dàng hỏi: "Thật không?"
Giọng nói của muội ấy tuy nhẹ nhàng mà lạnh nhạt: "Biểu ca thật sự nghĩ như vậy à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro