Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 38
2024-10-16 20:59:05
Lúc trước Tam muội muội mang lòng ngưỡng mộ Ôn Tòng Dương, nàng ấy không biết, nhưng dù có biết thì cũng sẽ không thay đổi ý định gả cho hắn.
Nàng ấy cũng không muốn đổi ý.
Một năm nay, nàng ấy và Tam muội muội càng ngày càng thân, ngày này bầu bạn, nàng ấy cũng không nỡ nhìn Tam muội muội buồn khổ lo lắng vì chuyện hôn sự. Huống hồ, Tam muội muội là nữ hài tử chuyên cần, thận trọng, thông tuệ như thế, đáng lý phải có hôn sự mỹ mãn, vinh hoa phú quý cả đời.
Kỷ Minh Đức vui mừng mỉm cười, vội nói: "Muội muội vô năng, để tỷ tỷ mệt nhọc lo lắng cho muội."
"Muội nào có lỗi gì?" Kỷ Minh Đạt mỉm cười. "Do duyên chưa đến thôi mà."
Kỷ Minh Đức nhích lại gần tỷ tỷ, cúi đầu thuật lại chuyện vừa mới xảy ra ở chính viện, là người của Thôi gia đến: "Không ngờ Nhị tỷ tỷ vậy mà không ra ngoài, cũng không biết Thôi gia sẽ ra sao."
Có vị hôn phu tốt như vậy, lại không hề để tâm, thật đúng là... Khiến người ta hâm mộ.
Kỷ Minh Đạt lại nói: "Đi ra ngoài với người như vậy cũng có gì tốt đâu. Huống chi Nhị muội muội là nữ nhi của Quốc công, ra ngoài là cho y mặt mũi, không đi cũng là do nhà y không có phúc khí mà thôi."
Kỷ Minh Đức kinh ngạc hồi lâu, xốc lại tinh thần, vội vàng giải thích: "Muội, muội ——"
Sao nàng ta lại quên, lời này giống như... Giống như Đại tỷ tỷ không cần Thôi gia thì cũng là người không biết tốt xấu!
Nhưng Kỷ Minh Đạt cũng không tức giận, không để muội muội xin lỗi, ngược lại còn dạy nàng ta: "Muội cũng phải nhớ kỹ lời này: Muội là nữ nhi An Quốc công, toàn bộ Đại Chu bây giờ chỉ có một vị Quốc công là lão gia, nam nhân trên đời này ngoại trừ người của Thiên gia, toàn bộ chỉ có không xứng với muội, nào có người mà muội không xứng?"
Lời này khắc vào tâm trí Kỷ Minh Đức!!
Nàng ta cũng ít nhiều tự hỏi chính mình: Nàng ta cũng là cô nương phủ An Quốc công, nữ nhi của phụ thân, dựa vào đâu mà thái thái chỉ thương Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ, không thèm để tâm đến nàng ta! Dựa vào đâu mà ngay cả lão thái thái cũng không thích nàng ta nhất!
Bây giờ Đại tỷ tỷ lại noius vậy, chứng tỏ... Chứng tỏ nàng ta không sai!
...
Đến Thôi trạch, Bích Nguyệt và Thanh Sương cùng thỉnh an Mạnh cung nhân, thay cô nương vấn an, lại dâng điểm tâm lên.
Mạnh An Nhiên vội nói cảm ơn, lại nhận hộp điểm tâm, cười nói: "Không sợ cô nương và các ngươi chê cười, hai đứa bé trong nhà lúc nào cũng thương nhớ điểm tâm của quý phủ đấy, tư vị đúng là đặc biệt hơn những nhà khác."
Bích Nguyệt vội vàng khiêm tốn cảm tạ, lại thay cô nương thăm hỏi.
Mạnh An Nhiên hỏi han vài câu sức khoẻ của Minh Diêu muội muội, rồi sai người tiễn hai nha hoàn ra ngoài, bản thân thì đi về thư phòng của tiểu thúc tử.
Thôi Du cũng ở đó.
Thấy thê tử đi đến, Thôi Du chưa kịp hỏi thì Mạnh An Nhiên đã cười, nói: "Nhị muội muội biết là chủ ý của thiếp, nên đã từ chối rồi."
Thôi Du liền thở dài: "Đáng lý phải nói là A Giác muốn đi cùng Nhị cô nương!"
Mạnh An Nhiên cười nói: "Chỉ sợ Nhị muội muội không tin đâu." Lại chê cười hắn. "May là không lỡ miệng nói đấy là chủ ý của chàng ——"
Thôi Du liếc nhìn đệ đệ, trong giọng nói có vài phần tiếc nuối rèn sắt không thành thép: "Nếu A Giác có thể không chịu thua kém, ta cũng đâu cần quan tâm!"
Thôi Giác: "Chỉ sợ Đại ca thích náo nhiệt quá thôi."
Thôi Du đang định lý luận với đệ đệ thì bị Mạnh An Nhiên kéo lại, cười nói: "Thôi, bốn tháng nữa Nhị muội muội chính là người nhà chúng ta rồi, sao không để người ta ở nhà thêm một ngày?"
Nàng ấy nói: "Hai người nói chuyện đi, ta về phòng trước."
Thôi Du tiễn phu nhân ra ngoài, trở về lại thấy đệ đệ nhìn lên giá sách.
Nhắc chuyện hôn sự với A Giác không khác gì tự làm mất mặt mình, Thôi Du không đả động đến đệ muội tương lai nữa, chỉ nói về An Quốc công: "Nhạc phụ của đệ thật sự một lòng ủng hộ lập đích à?"
Thôi Giác đặt sách xuống: "Ngài ấy đã sớm có chủ ý, ám chỉ với đệ không chỉ một lần, nhưng đệ thấy ngài ấy còn có gì đó giấu giếm."
Thôi Du nhíu mày nửa ngày, thở dài: "Tuy nói lập đích là chính thống, nhưng... Đệ dù gì cũng là cận thần của bệ hạ, tuổi trẻ chức thấp, không được bày tỏ thái độ."
Dù sao, tâm tư bệ hạ gần như cũng đã tỏ rõ với thiên hạ: Muốn lập nhi tử của Thục phi, Hoàng trưởng tử cho Hoàng tự.
Hoàng trưởng tử ở Hộ bộ một năm, cần cù khiêm tốn, không phạm sai lầm, rất có phong thái quốc quân, trên dưới nha môn đều kính yêu.
Thôi Giác đồng ý.
Trầm tư không bao lâu, y lại nói cùng huynh trưởng: "Đệ thấy ngài ấy muốn lập đích cũng không phải vì củng cố quốc triều, mà có lòng riêng. Ở cùng lâu ngày, càng cảm thấy người này... Quá thực tế và vụ lợi."
Con người sống khó tránh khỏi chuyện toan tính cơm ăn áo mặc, mưu cầu danh lợi cho mình, trục lợi vốn dĩ cũng không sai. Nhưng người trong lòng chỉ có lợi ích, không có ân nghĩa, lòng người, sao có thể... Gọi là con người.
Vốn dĩ nữ tế không nên bình phẩm nhạc phụ như thế này.
Nhưng Thôi Du cũng không chất vấn đệ đệ vô lễ, ngược lại thở dài nói: "Nhưng bây giờ ta có bảo đệ từ hôn, chắc chắn đệ lại không chịu."
"Đại ca." Thôi Giác nghiêm mặt. "Đã định thân rồi, chính là hứa hẹn, sao có thể dễ dàng bội ước. Người bên ngoài là người bên ngoài, chúng ta là chúng ta."
Thôi Du hít sâu một hơi, đứng dậy vỗ vai đệ đệ: "Được rồi. Vậy về phần An Quốc công, đệ giao lưu với ngài ấy thì phải cẩn trọng chút."
Hắn không để Thôi Giác tiễn mình, tự cầm áo choàng đi ra ngoài.
Thôi Giác cầm sách lên, cũng không nhớ chính mình đã đọc đến dòng nào.
Y đành phải lật lại vài trang, đọc lại một lần nữa.
-
Mùng một tháng hai, Thôi gia và phủ An Quốc công làm lễ thỉnh kỳ*, hai nhà định hôn kỳ vào ngày mùng chín tháng tư.
*Thỉnh kỳ: ngày ăn hỏi, tức là "chọn ngày lành tháng tốt" để tiến hành hôn lễ.
Ôn phu nhân cũng không muốn Kỷ Minh Diêu tự may hỉ phục, đã sớm sắp xếp tám vị tú nương đến viện nàng, thay nàng làm hết mọi thứ may vá thêu thùa, bao gồm cả hầu bao, túi thơm và một số vật dụng linh tinh để đưa về nhà chồng sau khi thành thân. Kỷ Minh Diêu chỉ việc đưa ra yêu cầu và nghiệm thu thành quả.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Thoáng cái, đã đến ngày Kỷ Minh Đạt xuất các.
Sau bữa cơm chiều, Ôn Tuệ đi tới Khải Vinh Viện.
Trước khi nữ nhi xuất các, bà tha thiết căn dặn con bé những lời sau rốt: "Mặc dù con gả về nhà cữu cữu, nhưng làm ngoại sanh nữ và làm nhi tức nhà người ta không hề giống nhau, thậm chí làm ngoại tôn nữ và làm tôn tức nhà người ta cũng khác nhau. Con đến Ôn gia, chớ nên tự xưng mình là ngoại sanh nữ của phủ Lý Quốc công nữa, càng không được xem mình là biểu tỷ của Tòng Dương, lúc nào cũng bắt bẻ hay giáo huấn nó. Con là thê tử của nó, nó là phu quân của con, con phải làm tốt bổn phận của nhi tức, tôn tức, nếu thật sự có chuyện gì, ta mới có thể che chở cho con được..."
"Mẫu thân ——"
Đêm trước xuất các, Kỷ Minh Đạt cũng ngậm ngùi không thôi.
Nàng ấy muốn cảm tạ mẫu thân, cũng muốn xin lỗi mẫu thân, còn có... Rất nhiều lời oán trách muốn nói với mẫu thân, càng muốn nói mình không nỡ rời xa mẫu thân, không nỡ rời nhà...
Song cuối cùng, nàng ấy chỉ vùi vào lòng mẫu thân, nghẹn ngào: "Con biết... Con biết hết..."
"Mẫu thân cứ yên tâm... Con biết hết mà..."
Ôn Tuệ biết nữ nhi vẫn chưa thật sự hiểu hết, nhưng có muốn con bé hiểu chuyện hơn thì chỉ dựa vào vài lời lúc này thì cũng không được, cũng phải để con bé đích thân trải nghiệm thì mới triệt để thấu hiểu.
Bây giờ bà lại cảm thấy, may mắn là nữ nhi gả về nhà ngoại, mặc kệ có chuyện gì, dựa vào tình cảm hai nhà, con bé cũng sẽ không chịu thiệt thòi quá lớn.
Nhìn lại Minh Diêu, Thôi gia và Minh Đạt... Quả thật không hợp. Lúc trước, bà quá ỷ y vào Minh Đạt. Minh Đạt lại học theo khuyết điểm của tổ mẫu nó, tâm tính thật sự có hơi cao ngạo, không xem ai ra gì.
Có lẽ đúng như Minh Đạt nói, giấc mộng kia chính là sự cảnh cáo từ thần tiên trên trời.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Tuệ vô cùng hối hận vì không tận lực dạy bảo nữ nhi. Minh Đạt là cốt nhục mà bà đau đớn sinh ra cơ mà! Sao bà lại dễ dàng thất vọng với con mình như thế? Lúc nhỏ bà trẻ tuổi không hiểu chuyện, phụ mẫu cũng nghĩ bà như vậy sao? Con bé bị lão thái thái dạy hư, bà phải oán lão thái thái mới đúng, sao lại oán con mình?
Hai mẹ con ôm nhau, khóc đến mặt mày sưng húp.
...
Ngày hôm sau, Ôn Tòng Dương đến thân nghinh*.
*Thân nghinh: lễ đón dâu.
Gương mặt hắn thon gầy, tươi cười dịu dàng, một thân hỉ phục ngồi ngay ngắn thẳng thắn, có phong thái ngọc thụ chi lan.
Ai cũng biết hắn vốn thô tục, mối hôn sự này bất ngờ thay đổi, mấy huynh đệ tỷ muội chắn cửa* cũng không làm khó hắn, chỉ hành xử cho đúng nghi thức rồi để hắn đi vào.
*Chắn cửa: nghi thức chặn đường chú rể được gọi là lan men (chặn cửa). Một số người thân, bạn bè của cô dâu thậm chí còn đặt ra những thử thách như bắt chú rể đoán câu đố, ngâm thơ hay thể hiện tài ca hát, nhảy múa.
Tân lang tuấn mỹ trẻ tuổi, gương mặt tân nương tuy bị khăn voan che lại nhưng thân hình nàng ấy thẳng tắp, khí chất duyên dáng, rất là xứng đôi.
Lại nhìn ráng mây bách điểu thêu chỉ vàng trên hỉ phục và khăn voan đều do tân nương đích thân thêu lên, trong thoáng chốc, cả phòng ngập tràn tiếng ngợi khen bên tai.
"Quả nhiên là Kỷ Đại cô nương! Nếu không nói ra, ai tin là do tự tay làm chứ?"
"Trên đời này nào có chuyện gì mà Kỷ Đại cô nương không làm được, nếu nàng ấy là nam nhân ——"
"Khắp kinh kỳ không có cô nương nào vẹn toàn như vậy, sau cùng vẫn là phủ Lý Quốc công có phúc khí."
Cũng có người nhỏ giọng xầm xì:
"Đó là vì Quốc công phu nhân thương nữ nhi, chứ nếu so ra, vị tiểu gia Ôn gia này còn không bằng tên tiểu tử khốn kiếp nhà ta đâu. Tiểu tử nhà ta chí ít còn biết nói vài câu Luận ngữ, còn có thể giắt lưng hai câu thơ!"
"Sợ sau khi thành thân, Kỷ Đại cô nương đọc sách như bình thường thì không khác gì niệm Kim Cô Chú cho tân lang đâu."
"Các người nói xem, tân lang... Có biết hết chữ không?"
"Ha ha ha ha..."
Những lời nói xấu sau lưng, chứa đầy ghen tị chanh chua này đương nhiên không truyền đến tai tân lang, tân nương hay gia chủ, nhưng chỉ nghe mọi người ca ngợi Kỷ Minh Đạt, Ôn Tòng Dương đã cảm thấy tức giận.
—— Hắn biết mà! Mọi người đều nói hắn không xứng với Kỷ Minh Đạt!
Nhưng đâu phải hắn muốn thành thân!
An Quốc công lại càng không muốn nhìn nữ nhi và nữ tế.
Nữ nhi của ông ta vang danh kinh thành, nếu không phải vì hai hoàng tử đầu đều là nhi tử của Thục phi, Tam hoàng tử gần như không có hy vọng đăng cơ, con bé sớm đã trở thành hoàng tử phi trong cung! Hiện giờ lại gả cho bậc... Bậc vô dụng ngu ngốc này!
Vì thể diện cả nhà, An Quốc công không thể lộ ra một tí bất mãn nào trước mặt mọi người, đành phải tiếp tục niềm nở.
Ông ta lại liếc sang nhìn phu nhân đang không ngừng lau nước mắt thêm mấy lần, thầm nghĩ, Nhị nha đầu tuy bất hiếu ngỗ nghịch, nhưng vẫn kết thân được với Thôi gia, còn Tam nha đầu... Hôn sự của Tứ nha đầu ông ta đã có ý, chỉ cần mọi chuyện thuận lợi, hôn sự của Đại nha đầu có vô dụng một chút cũng không sao.
Mà ba muội muội Kỷ Minh Diêu, Kỷ Minh Đức và Kỷ Minh Nghi đang bầu bạn ở hậu viện, không ra ngoài tiễn đưa trưởng tỷ, cũng không giáp mặt Ôn Tòng Dương.
Thôi Giác và phủ Lý Quốc công không có giao tình, mà hôm nay phải trực ở Ngự tiền, cho nên cũng không qua chúc mừng, Thôi gia chỉ có Mạnh An Nhiên đại diện giao tiếp.
Kỷ Minh Đạt bái biệt phụ mẫu tôn trưởng, từ biệt huynh đệ tỷ muội, mang mười dặm hồng trang, gả đến phủ Lý Quốc công.
Quốc công gả trưởng nữ, phủ Quốc công cưới nàng dâu, khách nhân hai phủ nhiều không kể xiết, gần như huyên náo khắp kinh kỳ, khiến ai nấy ngưỡng mộ không thôi.
...
Một đêm không hề yên ả.
Lúc Kỷ Minh Đạt mở mắt dậy, trượng phu Ôn Tòng Dương của nàng ấy đã không còn ở bên cạnh.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cơn đau thắt lưng, đau chân, còn có... Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng tất cả vẫn ập đến người nàng ấy.
Nàng ấy nhíu mày nhịn đau, chỉ hít hà vài tiếng.
Ngoài trướng, ma ma, nha hoàn hồi môn đã chờ sẵn bên ngoài, mọi người vội vén rèm lên, bước vào phục thị, lại nói: "Cô nương... Đại nãi nãi, Đại gia vừa dậy từ hai khắc trước, đã tắm gội qua, bây giờ đang ở đầu viện luyện công. Tối hôm qua lão thái thái và thái thái đều phái người tới nói, bảo nãi nãi không cần dậy sớm, nghỉ ngơi cho khoẻ rồi hãy thỉnh an, bây giờ mới giờ Mão sơ khắc, nãi nãi có muốn ngủ thêm một chút không?"
"Không cần." Kỷ Minh Đạt tự ngồi dậy, phân phó. "Thay y phục cho ta."
Mọi người vì một câu này mà bắt đầu bận rộn.
Kỷ Minh Đạt được dìu ngồi xuống trước bàn trang điểm, đau đớn nhắm mắt lại.
Nhũ mẫu hồi môn nhìn ra duyên cớ, rất xót cho nàng ấy: "Nãi nãi, hay là... Bôi thuốc thêm lần nữa đi."
Mặc dù hôn sự bị thay đổi, nhưng dù sao cũng là biểu tỷ đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tân hôn lần đầu, Đại gia lại không yêu thương cô nương một chút, ngược lại còn ——
Nhưng nói những lời này sẽ khiến cô nương và Đại gia càng không hoà hợp, nhũ mẫu đành phải kìm nén, cố gắng không nhắc đến, lại khuyên nhủ cô nương thêm một lần nữa.
Hoặc có lẽ là... Đại gia không cố ý.
"Được." Kỷ Minh Đạt cũng không cậy mạnh.
Lát nữa còn phải kính trà... Huống hồ, nàng ấy cũng thực sự không ngồi nổi.
Bôi thuốc thêm lần nữa, quả nhiên đỡ đau hơn nhiều. Nhũ mẫu lót hai tầng đệm lên ghế, mới mời cô nương ngồi xuống.
Cảm nhận cơn đau dần dần lui đi, Kỷ Minh Đạt cuối cùng cũng có thể nghĩ sang chuyện khác, chuyện này... Vừa vô vị vừa thô bạo lấy lệ, chẳng trách... Chẳng trách mẫu thân không thích giữ phụ thân ở lại.
Đợi khi nàng ấy có hài tử, rồi hài tử lớn hơn... Nàng ấy cũng không thèm quản tối đến Ôn Tòng Dương ở xó xỉnh nào.
Cuối cùng đến khi trang điểm xong thì cũng qua nửa canh giờ, Ôn Tòng Dương vẫn chưa trở về.
Nhũ mẫu muốn cho người đi mời, Kỷ Minh Đạt lại bảo không cần, ra lệnh: "Trước hết gọi tất cả mọi người ở nội viện đến gặp ta."
Nha hoàn vội vàng đi truyền lời.
Đại nãi nãi triệu kiến, tất cả người hầu hạ nhanh chóng tề tựu ở tân phòng.
Kỷ Minh Đạt nhìn qua một lượt, nhớ kỹ gương mặt của mỗi người, lại nhẩm đếm những nha đầu phục thị Ôn Tòng Dương từ trước hầu như đều ở đây, chỉ trừ một người.
Chính là Lý Như Huệ.
Nàng ấy cười lạnh, đồng thời cũng không hỏi nhiều, chỉ phân phó nhũ mẫu: "Đi thỉnh an thôi, cho mọi người lui ra hết đi, mời Đại gia về, cũng không cần báo lại chuyện ở đây."
Nàng ấy cũng không muốn đổi ý.
Một năm nay, nàng ấy và Tam muội muội càng ngày càng thân, ngày này bầu bạn, nàng ấy cũng không nỡ nhìn Tam muội muội buồn khổ lo lắng vì chuyện hôn sự. Huống hồ, Tam muội muội là nữ hài tử chuyên cần, thận trọng, thông tuệ như thế, đáng lý phải có hôn sự mỹ mãn, vinh hoa phú quý cả đời.
Kỷ Minh Đức vui mừng mỉm cười, vội nói: "Muội muội vô năng, để tỷ tỷ mệt nhọc lo lắng cho muội."
"Muội nào có lỗi gì?" Kỷ Minh Đạt mỉm cười. "Do duyên chưa đến thôi mà."
Kỷ Minh Đức nhích lại gần tỷ tỷ, cúi đầu thuật lại chuyện vừa mới xảy ra ở chính viện, là người của Thôi gia đến: "Không ngờ Nhị tỷ tỷ vậy mà không ra ngoài, cũng không biết Thôi gia sẽ ra sao."
Có vị hôn phu tốt như vậy, lại không hề để tâm, thật đúng là... Khiến người ta hâm mộ.
Kỷ Minh Đạt lại nói: "Đi ra ngoài với người như vậy cũng có gì tốt đâu. Huống chi Nhị muội muội là nữ nhi của Quốc công, ra ngoài là cho y mặt mũi, không đi cũng là do nhà y không có phúc khí mà thôi."
Kỷ Minh Đức kinh ngạc hồi lâu, xốc lại tinh thần, vội vàng giải thích: "Muội, muội ——"
Sao nàng ta lại quên, lời này giống như... Giống như Đại tỷ tỷ không cần Thôi gia thì cũng là người không biết tốt xấu!
Nhưng Kỷ Minh Đạt cũng không tức giận, không để muội muội xin lỗi, ngược lại còn dạy nàng ta: "Muội cũng phải nhớ kỹ lời này: Muội là nữ nhi An Quốc công, toàn bộ Đại Chu bây giờ chỉ có một vị Quốc công là lão gia, nam nhân trên đời này ngoại trừ người của Thiên gia, toàn bộ chỉ có không xứng với muội, nào có người mà muội không xứng?"
Lời này khắc vào tâm trí Kỷ Minh Đức!!
Nàng ta cũng ít nhiều tự hỏi chính mình: Nàng ta cũng là cô nương phủ An Quốc công, nữ nhi của phụ thân, dựa vào đâu mà thái thái chỉ thương Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ, không thèm để tâm đến nàng ta! Dựa vào đâu mà ngay cả lão thái thái cũng không thích nàng ta nhất!
Bây giờ Đại tỷ tỷ lại noius vậy, chứng tỏ... Chứng tỏ nàng ta không sai!
...
Đến Thôi trạch, Bích Nguyệt và Thanh Sương cùng thỉnh an Mạnh cung nhân, thay cô nương vấn an, lại dâng điểm tâm lên.
Mạnh An Nhiên vội nói cảm ơn, lại nhận hộp điểm tâm, cười nói: "Không sợ cô nương và các ngươi chê cười, hai đứa bé trong nhà lúc nào cũng thương nhớ điểm tâm của quý phủ đấy, tư vị đúng là đặc biệt hơn những nhà khác."
Bích Nguyệt vội vàng khiêm tốn cảm tạ, lại thay cô nương thăm hỏi.
Mạnh An Nhiên hỏi han vài câu sức khoẻ của Minh Diêu muội muội, rồi sai người tiễn hai nha hoàn ra ngoài, bản thân thì đi về thư phòng của tiểu thúc tử.
Thôi Du cũng ở đó.
Thấy thê tử đi đến, Thôi Du chưa kịp hỏi thì Mạnh An Nhiên đã cười, nói: "Nhị muội muội biết là chủ ý của thiếp, nên đã từ chối rồi."
Thôi Du liền thở dài: "Đáng lý phải nói là A Giác muốn đi cùng Nhị cô nương!"
Mạnh An Nhiên cười nói: "Chỉ sợ Nhị muội muội không tin đâu." Lại chê cười hắn. "May là không lỡ miệng nói đấy là chủ ý của chàng ——"
Thôi Du liếc nhìn đệ đệ, trong giọng nói có vài phần tiếc nuối rèn sắt không thành thép: "Nếu A Giác có thể không chịu thua kém, ta cũng đâu cần quan tâm!"
Thôi Giác: "Chỉ sợ Đại ca thích náo nhiệt quá thôi."
Thôi Du đang định lý luận với đệ đệ thì bị Mạnh An Nhiên kéo lại, cười nói: "Thôi, bốn tháng nữa Nhị muội muội chính là người nhà chúng ta rồi, sao không để người ta ở nhà thêm một ngày?"
Nàng ấy nói: "Hai người nói chuyện đi, ta về phòng trước."
Thôi Du tiễn phu nhân ra ngoài, trở về lại thấy đệ đệ nhìn lên giá sách.
Nhắc chuyện hôn sự với A Giác không khác gì tự làm mất mặt mình, Thôi Du không đả động đến đệ muội tương lai nữa, chỉ nói về An Quốc công: "Nhạc phụ của đệ thật sự một lòng ủng hộ lập đích à?"
Thôi Giác đặt sách xuống: "Ngài ấy đã sớm có chủ ý, ám chỉ với đệ không chỉ một lần, nhưng đệ thấy ngài ấy còn có gì đó giấu giếm."
Thôi Du nhíu mày nửa ngày, thở dài: "Tuy nói lập đích là chính thống, nhưng... Đệ dù gì cũng là cận thần của bệ hạ, tuổi trẻ chức thấp, không được bày tỏ thái độ."
Dù sao, tâm tư bệ hạ gần như cũng đã tỏ rõ với thiên hạ: Muốn lập nhi tử của Thục phi, Hoàng trưởng tử cho Hoàng tự.
Hoàng trưởng tử ở Hộ bộ một năm, cần cù khiêm tốn, không phạm sai lầm, rất có phong thái quốc quân, trên dưới nha môn đều kính yêu.
Thôi Giác đồng ý.
Trầm tư không bao lâu, y lại nói cùng huynh trưởng: "Đệ thấy ngài ấy muốn lập đích cũng không phải vì củng cố quốc triều, mà có lòng riêng. Ở cùng lâu ngày, càng cảm thấy người này... Quá thực tế và vụ lợi."
Con người sống khó tránh khỏi chuyện toan tính cơm ăn áo mặc, mưu cầu danh lợi cho mình, trục lợi vốn dĩ cũng không sai. Nhưng người trong lòng chỉ có lợi ích, không có ân nghĩa, lòng người, sao có thể... Gọi là con người.
Vốn dĩ nữ tế không nên bình phẩm nhạc phụ như thế này.
Nhưng Thôi Du cũng không chất vấn đệ đệ vô lễ, ngược lại thở dài nói: "Nhưng bây giờ ta có bảo đệ từ hôn, chắc chắn đệ lại không chịu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đại ca." Thôi Giác nghiêm mặt. "Đã định thân rồi, chính là hứa hẹn, sao có thể dễ dàng bội ước. Người bên ngoài là người bên ngoài, chúng ta là chúng ta."
Thôi Du hít sâu một hơi, đứng dậy vỗ vai đệ đệ: "Được rồi. Vậy về phần An Quốc công, đệ giao lưu với ngài ấy thì phải cẩn trọng chút."
Hắn không để Thôi Giác tiễn mình, tự cầm áo choàng đi ra ngoài.
Thôi Giác cầm sách lên, cũng không nhớ chính mình đã đọc đến dòng nào.
Y đành phải lật lại vài trang, đọc lại một lần nữa.
-
Mùng một tháng hai, Thôi gia và phủ An Quốc công làm lễ thỉnh kỳ*, hai nhà định hôn kỳ vào ngày mùng chín tháng tư.
*Thỉnh kỳ: ngày ăn hỏi, tức là "chọn ngày lành tháng tốt" để tiến hành hôn lễ.
Ôn phu nhân cũng không muốn Kỷ Minh Diêu tự may hỉ phục, đã sớm sắp xếp tám vị tú nương đến viện nàng, thay nàng làm hết mọi thứ may vá thêu thùa, bao gồm cả hầu bao, túi thơm và một số vật dụng linh tinh để đưa về nhà chồng sau khi thành thân. Kỷ Minh Diêu chỉ việc đưa ra yêu cầu và nghiệm thu thành quả.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Thoáng cái, đã đến ngày Kỷ Minh Đạt xuất các.
Sau bữa cơm chiều, Ôn Tuệ đi tới Khải Vinh Viện.
Trước khi nữ nhi xuất các, bà tha thiết căn dặn con bé những lời sau rốt: "Mặc dù con gả về nhà cữu cữu, nhưng làm ngoại sanh nữ và làm nhi tức nhà người ta không hề giống nhau, thậm chí làm ngoại tôn nữ và làm tôn tức nhà người ta cũng khác nhau. Con đến Ôn gia, chớ nên tự xưng mình là ngoại sanh nữ của phủ Lý Quốc công nữa, càng không được xem mình là biểu tỷ của Tòng Dương, lúc nào cũng bắt bẻ hay giáo huấn nó. Con là thê tử của nó, nó là phu quân của con, con phải làm tốt bổn phận của nhi tức, tôn tức, nếu thật sự có chuyện gì, ta mới có thể che chở cho con được..."
"Mẫu thân ——"
Đêm trước xuất các, Kỷ Minh Đạt cũng ngậm ngùi không thôi.
Nàng ấy muốn cảm tạ mẫu thân, cũng muốn xin lỗi mẫu thân, còn có... Rất nhiều lời oán trách muốn nói với mẫu thân, càng muốn nói mình không nỡ rời xa mẫu thân, không nỡ rời nhà...
Song cuối cùng, nàng ấy chỉ vùi vào lòng mẫu thân, nghẹn ngào: "Con biết... Con biết hết..."
"Mẫu thân cứ yên tâm... Con biết hết mà..."
Ôn Tuệ biết nữ nhi vẫn chưa thật sự hiểu hết, nhưng có muốn con bé hiểu chuyện hơn thì chỉ dựa vào vài lời lúc này thì cũng không được, cũng phải để con bé đích thân trải nghiệm thì mới triệt để thấu hiểu.
Bây giờ bà lại cảm thấy, may mắn là nữ nhi gả về nhà ngoại, mặc kệ có chuyện gì, dựa vào tình cảm hai nhà, con bé cũng sẽ không chịu thiệt thòi quá lớn.
Nhìn lại Minh Diêu, Thôi gia và Minh Đạt... Quả thật không hợp. Lúc trước, bà quá ỷ y vào Minh Đạt. Minh Đạt lại học theo khuyết điểm của tổ mẫu nó, tâm tính thật sự có hơi cao ngạo, không xem ai ra gì.
Có lẽ đúng như Minh Đạt nói, giấc mộng kia chính là sự cảnh cáo từ thần tiên trên trời.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Tuệ vô cùng hối hận vì không tận lực dạy bảo nữ nhi. Minh Đạt là cốt nhục mà bà đau đớn sinh ra cơ mà! Sao bà lại dễ dàng thất vọng với con mình như thế? Lúc nhỏ bà trẻ tuổi không hiểu chuyện, phụ mẫu cũng nghĩ bà như vậy sao? Con bé bị lão thái thái dạy hư, bà phải oán lão thái thái mới đúng, sao lại oán con mình?
Hai mẹ con ôm nhau, khóc đến mặt mày sưng húp.
...
Ngày hôm sau, Ôn Tòng Dương đến thân nghinh*.
*Thân nghinh: lễ đón dâu.
Gương mặt hắn thon gầy, tươi cười dịu dàng, một thân hỉ phục ngồi ngay ngắn thẳng thắn, có phong thái ngọc thụ chi lan.
Ai cũng biết hắn vốn thô tục, mối hôn sự này bất ngờ thay đổi, mấy huynh đệ tỷ muội chắn cửa* cũng không làm khó hắn, chỉ hành xử cho đúng nghi thức rồi để hắn đi vào.
*Chắn cửa: nghi thức chặn đường chú rể được gọi là lan men (chặn cửa). Một số người thân, bạn bè của cô dâu thậm chí còn đặt ra những thử thách như bắt chú rể đoán câu đố, ngâm thơ hay thể hiện tài ca hát, nhảy múa.
Tân lang tuấn mỹ trẻ tuổi, gương mặt tân nương tuy bị khăn voan che lại nhưng thân hình nàng ấy thẳng tắp, khí chất duyên dáng, rất là xứng đôi.
Lại nhìn ráng mây bách điểu thêu chỉ vàng trên hỉ phục và khăn voan đều do tân nương đích thân thêu lên, trong thoáng chốc, cả phòng ngập tràn tiếng ngợi khen bên tai.
"Quả nhiên là Kỷ Đại cô nương! Nếu không nói ra, ai tin là do tự tay làm chứ?"
"Trên đời này nào có chuyện gì mà Kỷ Đại cô nương không làm được, nếu nàng ấy là nam nhân ——"
"Khắp kinh kỳ không có cô nương nào vẹn toàn như vậy, sau cùng vẫn là phủ Lý Quốc công có phúc khí."
Cũng có người nhỏ giọng xầm xì:
"Đó là vì Quốc công phu nhân thương nữ nhi, chứ nếu so ra, vị tiểu gia Ôn gia này còn không bằng tên tiểu tử khốn kiếp nhà ta đâu. Tiểu tử nhà ta chí ít còn biết nói vài câu Luận ngữ, còn có thể giắt lưng hai câu thơ!"
"Sợ sau khi thành thân, Kỷ Đại cô nương đọc sách như bình thường thì không khác gì niệm Kim Cô Chú cho tân lang đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các người nói xem, tân lang... Có biết hết chữ không?"
"Ha ha ha ha..."
Những lời nói xấu sau lưng, chứa đầy ghen tị chanh chua này đương nhiên không truyền đến tai tân lang, tân nương hay gia chủ, nhưng chỉ nghe mọi người ca ngợi Kỷ Minh Đạt, Ôn Tòng Dương đã cảm thấy tức giận.
—— Hắn biết mà! Mọi người đều nói hắn không xứng với Kỷ Minh Đạt!
Nhưng đâu phải hắn muốn thành thân!
An Quốc công lại càng không muốn nhìn nữ nhi và nữ tế.
Nữ nhi của ông ta vang danh kinh thành, nếu không phải vì hai hoàng tử đầu đều là nhi tử của Thục phi, Tam hoàng tử gần như không có hy vọng đăng cơ, con bé sớm đã trở thành hoàng tử phi trong cung! Hiện giờ lại gả cho bậc... Bậc vô dụng ngu ngốc này!
Vì thể diện cả nhà, An Quốc công không thể lộ ra một tí bất mãn nào trước mặt mọi người, đành phải tiếp tục niềm nở.
Ông ta lại liếc sang nhìn phu nhân đang không ngừng lau nước mắt thêm mấy lần, thầm nghĩ, Nhị nha đầu tuy bất hiếu ngỗ nghịch, nhưng vẫn kết thân được với Thôi gia, còn Tam nha đầu... Hôn sự của Tứ nha đầu ông ta đã có ý, chỉ cần mọi chuyện thuận lợi, hôn sự của Đại nha đầu có vô dụng một chút cũng không sao.
Mà ba muội muội Kỷ Minh Diêu, Kỷ Minh Đức và Kỷ Minh Nghi đang bầu bạn ở hậu viện, không ra ngoài tiễn đưa trưởng tỷ, cũng không giáp mặt Ôn Tòng Dương.
Thôi Giác và phủ Lý Quốc công không có giao tình, mà hôm nay phải trực ở Ngự tiền, cho nên cũng không qua chúc mừng, Thôi gia chỉ có Mạnh An Nhiên đại diện giao tiếp.
Kỷ Minh Đạt bái biệt phụ mẫu tôn trưởng, từ biệt huynh đệ tỷ muội, mang mười dặm hồng trang, gả đến phủ Lý Quốc công.
Quốc công gả trưởng nữ, phủ Quốc công cưới nàng dâu, khách nhân hai phủ nhiều không kể xiết, gần như huyên náo khắp kinh kỳ, khiến ai nấy ngưỡng mộ không thôi.
...
Một đêm không hề yên ả.
Lúc Kỷ Minh Đạt mở mắt dậy, trượng phu Ôn Tòng Dương của nàng ấy đã không còn ở bên cạnh.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cơn đau thắt lưng, đau chân, còn có... Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng tất cả vẫn ập đến người nàng ấy.
Nàng ấy nhíu mày nhịn đau, chỉ hít hà vài tiếng.
Ngoài trướng, ma ma, nha hoàn hồi môn đã chờ sẵn bên ngoài, mọi người vội vén rèm lên, bước vào phục thị, lại nói: "Cô nương... Đại nãi nãi, Đại gia vừa dậy từ hai khắc trước, đã tắm gội qua, bây giờ đang ở đầu viện luyện công. Tối hôm qua lão thái thái và thái thái đều phái người tới nói, bảo nãi nãi không cần dậy sớm, nghỉ ngơi cho khoẻ rồi hãy thỉnh an, bây giờ mới giờ Mão sơ khắc, nãi nãi có muốn ngủ thêm một chút không?"
"Không cần." Kỷ Minh Đạt tự ngồi dậy, phân phó. "Thay y phục cho ta."
Mọi người vì một câu này mà bắt đầu bận rộn.
Kỷ Minh Đạt được dìu ngồi xuống trước bàn trang điểm, đau đớn nhắm mắt lại.
Nhũ mẫu hồi môn nhìn ra duyên cớ, rất xót cho nàng ấy: "Nãi nãi, hay là... Bôi thuốc thêm lần nữa đi."
Mặc dù hôn sự bị thay đổi, nhưng dù sao cũng là biểu tỷ đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tân hôn lần đầu, Đại gia lại không yêu thương cô nương một chút, ngược lại còn ——
Nhưng nói những lời này sẽ khiến cô nương và Đại gia càng không hoà hợp, nhũ mẫu đành phải kìm nén, cố gắng không nhắc đến, lại khuyên nhủ cô nương thêm một lần nữa.
Hoặc có lẽ là... Đại gia không cố ý.
"Được." Kỷ Minh Đạt cũng không cậy mạnh.
Lát nữa còn phải kính trà... Huống hồ, nàng ấy cũng thực sự không ngồi nổi.
Bôi thuốc thêm lần nữa, quả nhiên đỡ đau hơn nhiều. Nhũ mẫu lót hai tầng đệm lên ghế, mới mời cô nương ngồi xuống.
Cảm nhận cơn đau dần dần lui đi, Kỷ Minh Đạt cuối cùng cũng có thể nghĩ sang chuyện khác, chuyện này... Vừa vô vị vừa thô bạo lấy lệ, chẳng trách... Chẳng trách mẫu thân không thích giữ phụ thân ở lại.
Đợi khi nàng ấy có hài tử, rồi hài tử lớn hơn... Nàng ấy cũng không thèm quản tối đến Ôn Tòng Dương ở xó xỉnh nào.
Cuối cùng đến khi trang điểm xong thì cũng qua nửa canh giờ, Ôn Tòng Dương vẫn chưa trở về.
Nhũ mẫu muốn cho người đi mời, Kỷ Minh Đạt lại bảo không cần, ra lệnh: "Trước hết gọi tất cả mọi người ở nội viện đến gặp ta."
Nha hoàn vội vàng đi truyền lời.
Đại nãi nãi triệu kiến, tất cả người hầu hạ nhanh chóng tề tựu ở tân phòng.
Kỷ Minh Đạt nhìn qua một lượt, nhớ kỹ gương mặt của mỗi người, lại nhẩm đếm những nha đầu phục thị Ôn Tòng Dương từ trước hầu như đều ở đây, chỉ trừ một người.
Chính là Lý Như Huệ.
Nàng ấy cười lạnh, đồng thời cũng không hỏi nhiều, chỉ phân phó nhũ mẫu: "Đi thỉnh an thôi, cho mọi người lui ra hết đi, mời Đại gia về, cũng không cần báo lại chuyện ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro