Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 39
2024-10-16 20:59:05
Lý Như Huệ thức trắng một đêm.
Hài tử của nàng ta và Đại gia đã hơn ba tháng, gần được bốn tháng, bụng vẫn chưa lớn, thái y nói bào thai rất ổn. Nhưng qua một tháng nữa, nếu không dùng mấy biện pháp linh tinh như buộc bụng, nhất định sẽ không giấu được.
Buộc bụng... Lại sợ tổn thương đến hài tử.
Chưa kể, đứa bé này phải quang minh chính đại mới có thể được xem là hài tử của Đại gia, là ca nhi tỷ nhi của Ôn gia, nếu không thì cũng chỉ là... Con hoang của một nha đầu mà thôi.
Gắt gao nắm chặt tay áo của Đại gia, Lý Như Huệ vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Trong lòng nàng ta ngập tràn sợ hãi và hối hận, nàng ta lí nhí hỏi: "Nô tì... Nô tì có nên đi thỉnh an Đại nãi nãi không?"
Bây giờ nàng ta trốn Đại nãi nãi, nếu sau này Đại nãi nãi phát hiện, liệu có tức giận hơn không?
Đại nãi nãi tuy không khiến Đại gia mất hồn như Nhị cô nương, nhưng lại là Đại cô nương lợi hại nhất phủ An Quốc công! Là ngoại sanh nữ ruột thịt của lão thái thái...
Một nha đầu như nàng ta, cho dù có mang thai hài tử của Đại gia, đứng trước mặt lão thái thái, e là cũng không bằng một ngón tay của Đại nãi nãi!
Có phải nàng ta... Có phải nàng ta không nên trở thành người của Đại gia trước khi thành hôn hay không?
Cả người Lý Như Huệ đều run rẩy, khiến Ôn Tòng Dương không khỏi ôm nàng ta chặt hơn. Ôn Tòng Dương vừa yêu thương vừa xót xa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ, phải dốc hết toàn lực mà bảo vệ tỷ tỷ.
Hắn dùng miệng và tay trấn an nàng ta, hôn lên hai dòng lệ đang chảy dài trên mặt, nói: "Tin ta, Như Huệ tỷ tỷ, đừng sợ, tin ta."
Hắn nói: "Ta nhất định sẽ bảo vệ hài tử của chúng ta."
Lý Như Huệ cũng chỉ có thể tin hắn.
Trừ Đại gia, nàng ta cũng không thể dựa vào ai.
Nàng ta không nói chuyện mang thai cho phụ mẫu, cho dù có bị phát hiện, nếu phụ mẫu không biết thì cũng không bị liên luỵ.
Đại gia một lòng muốn bảo vệ nàng ta, nếu nàng ta luôn ngờ vực không tin, sớm muộn Đại gia cũng sẽ mất hứng.
Lý Như Huệ liều mạng áp chế bản thân ngừng khóc, hỏi: "Không biết, tối qua Đại gia... Và Đại nãi nãi thế nào?"
Hỏi ra lời này, trong lòng nàng ta khó tránh khỏi chua xót.
Đại gia mặc dù không thích Đại nãi nãi, nhưng Đại nãi nãi lại là đích thê danh chính ngôn thuận, được Đại gia dùng tam thư lục lễ*, kiệu tám người khiêng cưới về. Nàng ta chỉ là một nô tì, cho dù Đại nãi nãi có cho phép, sau này cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, nếu Đại nãi nãi mất hứng, Đại gia cũng khó khăn.
*Tam thư lục lễ: Tam thư là chỉ Sính thư (bản khế ước đính hôn), Lễ thư (giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi các lễ vật) và Nghênh thân thư (giấy ghi thời gian đón dâu chính thức). Lục lễ là chỉ Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn), Nạp chinh (lễ nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới), Thân nghênh (lễ rước dâu).
Lão thái thái và thái thái chắc chắn đều sẽ khuyên Đại gia thân cận Đại nãi nãi nhiều hơn.
Chưa kể, còn có chuyện đó... Một nam một nữ, trần truồng bên nhau, chẳng lẽ Đại gia không mềm lòng.
Nhớ đến đêm qua, Ôn Tòng Dương... Đầu tiên là thở dài.
Song hắn còn chưa kịp trả lời Lý Như Huệ, bên ngoài đã có nha đầu vội vàng đến báo tin: "Vương ma ma đến mời Đại gia."
Hai người trong phòng đều giật mình.
Ôn Tòng Dương vội buông Lý Như Huệ ra, chỉ nói: "Tỷ tỷ nghỉ ngơi thêm đi." Rồi vội vàng đi ra ngoài.
Hắn vừa bày tư thế luyện quyền ở ngoài sân, Vương ma ma, nhũ mẫu của Kỷ Minh Đạt đã không nhanh không chậm đi từ ngoài viện vào, cười nói: "Đại gia, nãi nãi nói đã đến giờ thỉnh an, hỏi hiện tại Đại gia có đi hay không."
Ôn Tòng Dương từ nhỏ đã thường đến phủ An Quốc công, cũng xem như là Vương ma ma nhìn hắn lớn lên, khi còn nhỏ hắn và Kỷ Minh Đạt cãi nhau, thậm chí là trở mặt, Vương ma ma cũng không ít lần đứng giữa khuyên giải hắn, bây giờ Vương ma ma là nhũ mẫu của thê tử, hắn nên tôn trọng hơn.
Thêm nữa, Vương ma ma nói vậy... Là đặt hắn vào thế làm chủ, khiến trong lòng hắn cũng dễ chịu hơn.
Hắn lập tức thu thế, nhìn ánh mặt trời, cười nói: "Vậy đi thôi."
Vương ma ma mời Đại gia đi trước, liếc mắt nhìn qua tiểu nha đầu vừa vào báo tin, nhớ kỹ gương mặt nha đầu này.
Gần một năm không gặp, Đại gia đúng là tiến bộ không ít, nhưng thủ đoạn vẫn còn hơi non nớt.
Có điều, Đại nãi nãi cũng chững chạc hơn.
Hai người nhanh chóng trở lại tân phòng, Kỷ Minh Đạt đang chờ ở chính phòng.
Lúc trước Ôn Tòng Dương là biểu đệ, đều sẽ vấn an biểu tỷ Kỷ Minh Đạt. Nhưng bây giờ Kỷ Minh Đạt thân là thê tử, liền chủ động đứng dậy chào đón hắn.
Đầu xuân vừa đến, khí lạnh chưa tan.
Ngày đầu tiên sau khi thành thân, Kỷ Minh Đạt mặc một chiếc áo khoác gấm Vân Nam đỏ tươi thêu chỉ vàng, tóc mai mềm mại rũ xuống, ôm lấy gương mặt trái xoan hồng hào diễm lệ, trên búi tóc chải kiểu Phi Tiên Kế cài trâm phượng có chuỗi châu rũ xuống, đung đưa trước vầng trán nàng ấy.
Đi ra ngoài hành lang, nàng ấy cúi đầu quỳ gối, trịnh trọng nói: "Đại gia đã về."
Ôn Tòng Dương có chút không dám tin, cũng không dám đi tới.
Nhưng đây quả thật là Đại tỷ tỷ, Kỷ Minh Đạt.
Thấy giữa hai người không quá căng thẳng, Vương ma ma vội vàng từ sau lưng Ôn Tòng Dương đi tới, một mặt mời hắn đi qua, một mặt nhỏ giọng thở dài, nói: "Chậc, sáng nay Đại nãi nãi vừa thoa thuốc thêm một lần nữa, có phải Đại gia quên rồi hay không, tuy Đại nãi nãi luôn mạnh mẽ, song cũng là cô nương vừa thành thân... Đại gia không thương xót chút nào."
Trong lòng Ôn Tòng Dương bắt đầu có chút hối hận.
Tối qua quả thật hắn không vui, uống thêm mấy chén rượu, lúc về phòng cũng chẳng nói câu nào với Đại tỷ tỷ, liền ——
Hắn một lòng chỉ muốn mau xong việc, quả thật không để ý xem Đại tỷ tỷ thấy thế nào...
Tuy hắn hận tỷ tỷ huỷ hoại tâm nguyện của mình, nhưng giống như lão thái thái và Vương ma ma nói, dù sao cũng là tỷ đệ mười bảy, mười tám năm...
Chẳng trách đêm qua trước khi đi ngủ, hắn cứ cảm thấy Vương ma ma nhìn hắn có chút tức giận, hắn còn tưởng rằng, là Đại tỷ tỷ thành thân còn chưa hài lòng về hắn ——
"Ma ma!" Kỷ Minh Đạt không cho nhũ mẫu nói tiếp.
Quả thật nàng ấy cũng ngượng ngùng khi nghe người ngoài nhắc tới chuyện riêng tư, mặc dù chỉ có ba người bọn họ nghe được.
Hai má của nàng ấy lập tức ửng hồng, hiện giờ đang xấu hổ, trong mắt cũng lộ vẻ ngại ngùng. Dáng vẻ của nàng ấy vốn xinh đẹp rực rỡ, lại lộ ra cử chi của tiểu cô nương mà mười mấy năm nay hắn chưa hề thấy, trong nhất thời, Ôn Tòng Dương nhìn đến ngẩn người.
Vương ma ma lại vô cùng mừng rỡ, vội vàng nháy mắt với cô nương nhà mình.
Kỷ Minh Đạt lại không cảm thấy vui sướng vì thái độ của Ôn Tòng Dương, chỉ cảm thấy ngán ngẩm.
Nơi đó... Vẫn rất khó chịu.
Mà rõ ràng hắn lừa gạt nàng ấy, giấu người ở nơi khác, lại có thể... Động lòng với nàng ấy sao?
Có điều, nàng ấy gả cho hắn cũng không vì trái tim của hắn.
Che giấu sự chán ghét, Kỷ Minh Đạt dịu dàng cười nói: "Đại gia vẫn mặc y phục rèn luyện lúc sáng à, có cần thay y phục khác rồi mới đi thỉnh an không? Không thì sáng sớm tập luyện lâu như vậy, e trên người vẫn còn mồ hôi, không được thoải mái."
Ôn Tòng Dương đưa tay sờ gáy.
Vốn dĩ hắn không hề đi rèn luyện, đương nhiên không ra mồ hôi, trên người hầu như đều khô ráo, chỉ... Thấm chút nước mắt của Như Huệ tỷ tỷ.
Lại nghĩ tới chuyện mình viện cớ rèn luyện buổi sáng để làm cái gì, Ôn Tòng Dương ngược lại bắt đầu đổ mồ hôi, vội nói: "Đúng là nên thay y phục khác."
Kỷ Minh Đạt liền ra hiệu cho nha hoàn hồi môn và nha hoàn vốn hầu hạ hắn cùng nhau phục dịch, bản thân thì về phòng ngủ.
Ôn Tòng Dương chỉ giơ tay xoay người, mọi thứ đều có bọn nha hoàn lo liệu, hắn cũng chẳng bận tâm mình mặc cái gì.
Hắn ở tây phòng thay xong y phục, Kỷ Minh Đạt cũng đi ra từ phòng ngủ, "vẽ rắn thêm chân" mà tự tay đeo cho hắn một miếng bạch ngọc, cười hỏi: "Đại gia, bây giờ chúng ta có thể đi chưa?"
Ôn Tòng Dương ngơ ngơ ngác ngác, hỏi gì đáp nấy: "Đi... Ta sẽ đi ngay bây giờ."
Kỷ Minh Đạt lại sửa sang mấy thứ hầu bao túi thơm linh tinh trên người hắn, thay đổi hai món, nói: "Hai ta đã thành thân, Đại gia cũng đừng sợ sẽ quấy rầy đến ta, sân trước viện chúng ta cũng không nhỏ, Đại gia ngại gì mà buổi sáng không rèn luyện ở đây luôn? Trở về thay y phục cũng tiện hơn."
Ôn Tòng Dương nhất thời tìm không ra lý do cự tuyệt, chỉ có thể tạm thời đồng ý.
Vương ma ma liền vui vẻ mời Đại gia và Đại nãi nãi đi ra ngoài.
Từ tân phòng đến Lý Kính Đường của Trương lão phu nhân không gần lắm, ở giữa còn phải đi ngang qua Lý Ninh Đường, đại sảnh của phủ Lý Quốc công. Vương ma ma không yên lòng, muốn để cô nương ngồi kiệu mềm, lại bị Kỷ Minh Đạt ngăn lại.
Nàng ấy nói: "Hôm nay ta đi kính trà, bái kiến trưởng bối, ngồi kiệu thì quá bất kính."
Đêm qua mẫu thân vừa mới dặn dò, bảo nàng ấy phải làm tốt bổn phận của một nhi tức và tôn tức của phủ Lý Quốc công. Mà cho dù mẫu thân không dặn dò, nàng ấy cũng sẽ không sẽ không làm ra chuyện vô lễ.
Lời này khiến Ôn Tòng Dương hoàn hồn một chút, hắn nhìn Kỷ Minh Đạt, quả nhiên vẫn là Đại tỷ tỷ tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, cẩn thận tỉ mỉ như trước.
Hắn không thích Kỷ Minh Đạt như vậy. Nhưng cơ thể nàng ấy khó chịu đều do hắn...
Ôn Tòng Dương chỉ cảm thấy áy náy, cũng không chán ghét.
Nhưng do dự một lát, hắn cũng không khuyên Kỷ Minh Đạt ngồi kiệu.
Hắn càng không muốn bị nàng ấy thừa cơ lải nhải giáo huấn.
Cô nương kiên quyết, Đại gia cũng không khuyên giải, Vương ma ma chỉ đành tự tay đỡ cô nương, mời Đại gia dẫn đường.
Tuy mọi người cũng quen thuộc phủ Lý Quốc công, nhưng vừa thành thân ngày đầu tiên, cô nương phải đi đứng theo quy củ, không thể làm trái.
Ôn Tòng Dương cũng thật sự không có gì để nói với Kỷ Minh Đạt, liền bước lên trước một bước dẫn đường.
Sợ cơ thể Kỷ Minh Đạt không thoải mái, hắn đi không nhanh, để người ta còn thể đuổi kịp.
Một người dẫn đường, một người chậm rãi theo sau, tuy không ai nói ai, nhưng thấy hai người hiếm khi chung sống hoà thuận lâu như vậy, Vương ma ma cũng bớt lo phần nào.
Dù sao cũng là biểu tỷ đệ, từ nhỏ đến lớn một người thích dạy, một người không phục, cho nên mới ghét nhau, giờ đã thành phu thê, đương nhiên sẽ không giống lúc trước!
Hài tử của nàng ta và Đại gia đã hơn ba tháng, gần được bốn tháng, bụng vẫn chưa lớn, thái y nói bào thai rất ổn. Nhưng qua một tháng nữa, nếu không dùng mấy biện pháp linh tinh như buộc bụng, nhất định sẽ không giấu được.
Buộc bụng... Lại sợ tổn thương đến hài tử.
Chưa kể, đứa bé này phải quang minh chính đại mới có thể được xem là hài tử của Đại gia, là ca nhi tỷ nhi của Ôn gia, nếu không thì cũng chỉ là... Con hoang của một nha đầu mà thôi.
Gắt gao nắm chặt tay áo của Đại gia, Lý Như Huệ vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Trong lòng nàng ta ngập tràn sợ hãi và hối hận, nàng ta lí nhí hỏi: "Nô tì... Nô tì có nên đi thỉnh an Đại nãi nãi không?"
Bây giờ nàng ta trốn Đại nãi nãi, nếu sau này Đại nãi nãi phát hiện, liệu có tức giận hơn không?
Đại nãi nãi tuy không khiến Đại gia mất hồn như Nhị cô nương, nhưng lại là Đại cô nương lợi hại nhất phủ An Quốc công! Là ngoại sanh nữ ruột thịt của lão thái thái...
Một nha đầu như nàng ta, cho dù có mang thai hài tử của Đại gia, đứng trước mặt lão thái thái, e là cũng không bằng một ngón tay của Đại nãi nãi!
Có phải nàng ta... Có phải nàng ta không nên trở thành người của Đại gia trước khi thành hôn hay không?
Cả người Lý Như Huệ đều run rẩy, khiến Ôn Tòng Dương không khỏi ôm nàng ta chặt hơn. Ôn Tòng Dương vừa yêu thương vừa xót xa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ, phải dốc hết toàn lực mà bảo vệ tỷ tỷ.
Hắn dùng miệng và tay trấn an nàng ta, hôn lên hai dòng lệ đang chảy dài trên mặt, nói: "Tin ta, Như Huệ tỷ tỷ, đừng sợ, tin ta."
Hắn nói: "Ta nhất định sẽ bảo vệ hài tử của chúng ta."
Lý Như Huệ cũng chỉ có thể tin hắn.
Trừ Đại gia, nàng ta cũng không thể dựa vào ai.
Nàng ta không nói chuyện mang thai cho phụ mẫu, cho dù có bị phát hiện, nếu phụ mẫu không biết thì cũng không bị liên luỵ.
Đại gia một lòng muốn bảo vệ nàng ta, nếu nàng ta luôn ngờ vực không tin, sớm muộn Đại gia cũng sẽ mất hứng.
Lý Như Huệ liều mạng áp chế bản thân ngừng khóc, hỏi: "Không biết, tối qua Đại gia... Và Đại nãi nãi thế nào?"
Hỏi ra lời này, trong lòng nàng ta khó tránh khỏi chua xót.
Đại gia mặc dù không thích Đại nãi nãi, nhưng Đại nãi nãi lại là đích thê danh chính ngôn thuận, được Đại gia dùng tam thư lục lễ*, kiệu tám người khiêng cưới về. Nàng ta chỉ là một nô tì, cho dù Đại nãi nãi có cho phép, sau này cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, nếu Đại nãi nãi mất hứng, Đại gia cũng khó khăn.
*Tam thư lục lễ: Tam thư là chỉ Sính thư (bản khế ước đính hôn), Lễ thư (giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi các lễ vật) và Nghênh thân thư (giấy ghi thời gian đón dâu chính thức). Lục lễ là chỉ Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn), Nạp chinh (lễ nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới), Thân nghênh (lễ rước dâu).
Lão thái thái và thái thái chắc chắn đều sẽ khuyên Đại gia thân cận Đại nãi nãi nhiều hơn.
Chưa kể, còn có chuyện đó... Một nam một nữ, trần truồng bên nhau, chẳng lẽ Đại gia không mềm lòng.
Nhớ đến đêm qua, Ôn Tòng Dương... Đầu tiên là thở dài.
Song hắn còn chưa kịp trả lời Lý Như Huệ, bên ngoài đã có nha đầu vội vàng đến báo tin: "Vương ma ma đến mời Đại gia."
Hai người trong phòng đều giật mình.
Ôn Tòng Dương vội buông Lý Như Huệ ra, chỉ nói: "Tỷ tỷ nghỉ ngơi thêm đi." Rồi vội vàng đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa bày tư thế luyện quyền ở ngoài sân, Vương ma ma, nhũ mẫu của Kỷ Minh Đạt đã không nhanh không chậm đi từ ngoài viện vào, cười nói: "Đại gia, nãi nãi nói đã đến giờ thỉnh an, hỏi hiện tại Đại gia có đi hay không."
Ôn Tòng Dương từ nhỏ đã thường đến phủ An Quốc công, cũng xem như là Vương ma ma nhìn hắn lớn lên, khi còn nhỏ hắn và Kỷ Minh Đạt cãi nhau, thậm chí là trở mặt, Vương ma ma cũng không ít lần đứng giữa khuyên giải hắn, bây giờ Vương ma ma là nhũ mẫu của thê tử, hắn nên tôn trọng hơn.
Thêm nữa, Vương ma ma nói vậy... Là đặt hắn vào thế làm chủ, khiến trong lòng hắn cũng dễ chịu hơn.
Hắn lập tức thu thế, nhìn ánh mặt trời, cười nói: "Vậy đi thôi."
Vương ma ma mời Đại gia đi trước, liếc mắt nhìn qua tiểu nha đầu vừa vào báo tin, nhớ kỹ gương mặt nha đầu này.
Gần một năm không gặp, Đại gia đúng là tiến bộ không ít, nhưng thủ đoạn vẫn còn hơi non nớt.
Có điều, Đại nãi nãi cũng chững chạc hơn.
Hai người nhanh chóng trở lại tân phòng, Kỷ Minh Đạt đang chờ ở chính phòng.
Lúc trước Ôn Tòng Dương là biểu đệ, đều sẽ vấn an biểu tỷ Kỷ Minh Đạt. Nhưng bây giờ Kỷ Minh Đạt thân là thê tử, liền chủ động đứng dậy chào đón hắn.
Đầu xuân vừa đến, khí lạnh chưa tan.
Ngày đầu tiên sau khi thành thân, Kỷ Minh Đạt mặc một chiếc áo khoác gấm Vân Nam đỏ tươi thêu chỉ vàng, tóc mai mềm mại rũ xuống, ôm lấy gương mặt trái xoan hồng hào diễm lệ, trên búi tóc chải kiểu Phi Tiên Kế cài trâm phượng có chuỗi châu rũ xuống, đung đưa trước vầng trán nàng ấy.
Đi ra ngoài hành lang, nàng ấy cúi đầu quỳ gối, trịnh trọng nói: "Đại gia đã về."
Ôn Tòng Dương có chút không dám tin, cũng không dám đi tới.
Nhưng đây quả thật là Đại tỷ tỷ, Kỷ Minh Đạt.
Thấy giữa hai người không quá căng thẳng, Vương ma ma vội vàng từ sau lưng Ôn Tòng Dương đi tới, một mặt mời hắn đi qua, một mặt nhỏ giọng thở dài, nói: "Chậc, sáng nay Đại nãi nãi vừa thoa thuốc thêm một lần nữa, có phải Đại gia quên rồi hay không, tuy Đại nãi nãi luôn mạnh mẽ, song cũng là cô nương vừa thành thân... Đại gia không thương xót chút nào."
Trong lòng Ôn Tòng Dương bắt đầu có chút hối hận.
Tối qua quả thật hắn không vui, uống thêm mấy chén rượu, lúc về phòng cũng chẳng nói câu nào với Đại tỷ tỷ, liền ——
Hắn một lòng chỉ muốn mau xong việc, quả thật không để ý xem Đại tỷ tỷ thấy thế nào...
Tuy hắn hận tỷ tỷ huỷ hoại tâm nguyện của mình, nhưng giống như lão thái thái và Vương ma ma nói, dù sao cũng là tỷ đệ mười bảy, mười tám năm...
Chẳng trách đêm qua trước khi đi ngủ, hắn cứ cảm thấy Vương ma ma nhìn hắn có chút tức giận, hắn còn tưởng rằng, là Đại tỷ tỷ thành thân còn chưa hài lòng về hắn ——
"Ma ma!" Kỷ Minh Đạt không cho nhũ mẫu nói tiếp.
Quả thật nàng ấy cũng ngượng ngùng khi nghe người ngoài nhắc tới chuyện riêng tư, mặc dù chỉ có ba người bọn họ nghe được.
Hai má của nàng ấy lập tức ửng hồng, hiện giờ đang xấu hổ, trong mắt cũng lộ vẻ ngại ngùng. Dáng vẻ của nàng ấy vốn xinh đẹp rực rỡ, lại lộ ra cử chi của tiểu cô nương mà mười mấy năm nay hắn chưa hề thấy, trong nhất thời, Ôn Tòng Dương nhìn đến ngẩn người.
Vương ma ma lại vô cùng mừng rỡ, vội vàng nháy mắt với cô nương nhà mình.
Kỷ Minh Đạt lại không cảm thấy vui sướng vì thái độ của Ôn Tòng Dương, chỉ cảm thấy ngán ngẩm.
Nơi đó... Vẫn rất khó chịu.
Mà rõ ràng hắn lừa gạt nàng ấy, giấu người ở nơi khác, lại có thể... Động lòng với nàng ấy sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều, nàng ấy gả cho hắn cũng không vì trái tim của hắn.
Che giấu sự chán ghét, Kỷ Minh Đạt dịu dàng cười nói: "Đại gia vẫn mặc y phục rèn luyện lúc sáng à, có cần thay y phục khác rồi mới đi thỉnh an không? Không thì sáng sớm tập luyện lâu như vậy, e trên người vẫn còn mồ hôi, không được thoải mái."
Ôn Tòng Dương đưa tay sờ gáy.
Vốn dĩ hắn không hề đi rèn luyện, đương nhiên không ra mồ hôi, trên người hầu như đều khô ráo, chỉ... Thấm chút nước mắt của Như Huệ tỷ tỷ.
Lại nghĩ tới chuyện mình viện cớ rèn luyện buổi sáng để làm cái gì, Ôn Tòng Dương ngược lại bắt đầu đổ mồ hôi, vội nói: "Đúng là nên thay y phục khác."
Kỷ Minh Đạt liền ra hiệu cho nha hoàn hồi môn và nha hoàn vốn hầu hạ hắn cùng nhau phục dịch, bản thân thì về phòng ngủ.
Ôn Tòng Dương chỉ giơ tay xoay người, mọi thứ đều có bọn nha hoàn lo liệu, hắn cũng chẳng bận tâm mình mặc cái gì.
Hắn ở tây phòng thay xong y phục, Kỷ Minh Đạt cũng đi ra từ phòng ngủ, "vẽ rắn thêm chân" mà tự tay đeo cho hắn một miếng bạch ngọc, cười hỏi: "Đại gia, bây giờ chúng ta có thể đi chưa?"
Ôn Tòng Dương ngơ ngơ ngác ngác, hỏi gì đáp nấy: "Đi... Ta sẽ đi ngay bây giờ."
Kỷ Minh Đạt lại sửa sang mấy thứ hầu bao túi thơm linh tinh trên người hắn, thay đổi hai món, nói: "Hai ta đã thành thân, Đại gia cũng đừng sợ sẽ quấy rầy đến ta, sân trước viện chúng ta cũng không nhỏ, Đại gia ngại gì mà buổi sáng không rèn luyện ở đây luôn? Trở về thay y phục cũng tiện hơn."
Ôn Tòng Dương nhất thời tìm không ra lý do cự tuyệt, chỉ có thể tạm thời đồng ý.
Vương ma ma liền vui vẻ mời Đại gia và Đại nãi nãi đi ra ngoài.
Từ tân phòng đến Lý Kính Đường của Trương lão phu nhân không gần lắm, ở giữa còn phải đi ngang qua Lý Ninh Đường, đại sảnh của phủ Lý Quốc công. Vương ma ma không yên lòng, muốn để cô nương ngồi kiệu mềm, lại bị Kỷ Minh Đạt ngăn lại.
Nàng ấy nói: "Hôm nay ta đi kính trà, bái kiến trưởng bối, ngồi kiệu thì quá bất kính."
Đêm qua mẫu thân vừa mới dặn dò, bảo nàng ấy phải làm tốt bổn phận của một nhi tức và tôn tức của phủ Lý Quốc công. Mà cho dù mẫu thân không dặn dò, nàng ấy cũng sẽ không sẽ không làm ra chuyện vô lễ.
Lời này khiến Ôn Tòng Dương hoàn hồn một chút, hắn nhìn Kỷ Minh Đạt, quả nhiên vẫn là Đại tỷ tỷ tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, cẩn thận tỉ mỉ như trước.
Hắn không thích Kỷ Minh Đạt như vậy. Nhưng cơ thể nàng ấy khó chịu đều do hắn...
Ôn Tòng Dương chỉ cảm thấy áy náy, cũng không chán ghét.
Nhưng do dự một lát, hắn cũng không khuyên Kỷ Minh Đạt ngồi kiệu.
Hắn càng không muốn bị nàng ấy thừa cơ lải nhải giáo huấn.
Cô nương kiên quyết, Đại gia cũng không khuyên giải, Vương ma ma chỉ đành tự tay đỡ cô nương, mời Đại gia dẫn đường.
Tuy mọi người cũng quen thuộc phủ Lý Quốc công, nhưng vừa thành thân ngày đầu tiên, cô nương phải đi đứng theo quy củ, không thể làm trái.
Ôn Tòng Dương cũng thật sự không có gì để nói với Kỷ Minh Đạt, liền bước lên trước một bước dẫn đường.
Sợ cơ thể Kỷ Minh Đạt không thoải mái, hắn đi không nhanh, để người ta còn thể đuổi kịp.
Một người dẫn đường, một người chậm rãi theo sau, tuy không ai nói ai, nhưng thấy hai người hiếm khi chung sống hoà thuận lâu như vậy, Vương ma ma cũng bớt lo phần nào.
Dù sao cũng là biểu tỷ đệ, từ nhỏ đến lớn một người thích dạy, một người không phục, cho nên mới ghét nhau, giờ đã thành phu thê, đương nhiên sẽ không giống lúc trước!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro