Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 43
2024-10-16 20:59:05
Cách thành hôn còn chưa đầy hai ngày.
Cụ thể là còn một ngày lẻ ba canh giờ là đến đêm tân hôn.
Cầm hai quyển... Sách tranh mà huynh trưởng lén đưa mình, Thôi Giác run rẩy đứng một mình trong phòng.
Hiển nhiên, rất khó để y không nhớ lại giấc mộng một năm trước... Phải... Nhớ lại rất nhiều.
Cảm xúc của đoá hoa kia quá chân thật, mùi hương dường như cũng đang quẩn quanh bên người y, nhưng sau cùng hết thảy vẫn ẩn trong lớp sương mù.
Phu thê quấn quýt là chuyện thường tình. Thôi Giác tự nhủ với mình. Bây giờ, đến lúc phải nghiêm túc học.
Lấy... Sách tranh, đặt trên án thư, ngón tay y lật giở từng trang.
Y thu tay, lại cầm theo sách tranh, quay về phòng ngủ.
Ánh mắt vừa chạm đến chăn mền trên giường mình, y giống như bị thiêu đốt, nóng bức lạ thường, lại vội vàng chạy ra ngoài.
Mà thôi.
Ban ngày ban mặt... Sao có thể xem mấy thứ này!!
Nhét sách tranh vào trong chồng sách, Thôi Giác rọc giấy mài mực, muốn luyện chữ tịnh tâm. Y chấm bút, trong miệng lẩm nhẩm kinh văn, viết thoăn thoắt xuống giấy.
Viết xong một trang, y muốn đổi sang trang tiếp theo, nhưng nhìn thấy những gì mình viết thì liền cứng đờ.
Trên giấy toàn là hồ ngôn loạn ngữ.
"Một ngày ba canh giờ "
"Thân nghênh "
"Kỷ "
"Kỷ "
"Nhị cô nương"
"Kỷ "
"Minh"
"Minh"
"Diêu"
...
Thôi Giác ném bút đi.
Đúng là nên đi dạo một vòng.
Y xoay người bước ra ngoài, vừa đi đến cửa thì lại quay người vào. Y ngập ngừng cầm trang giấy đầy chữ lên, muốn vò ném đi, nhưng nhìn thấy có tên của Nhị cô nương... Y bèn dừng lại.
Quá vô lễ.
Y khẽ thở dài, cũng không biết trong lòng bất đắc dĩ tột cùng là vì gì.
Đợi hong khô nét mực, y cẩn thận gấp trang giấy lại, giấu trong chồng giấy mình thường luyện chữ.
Hết thảy thư tịch trong thư phòng đều do y tự tay sắp xếp, sẽ không có ai phát hiện.
Giấu xong, y thở phào một hơi, Thôi Giác mới để bản thân thả lỏng trước như hỗn loạn vừa qua, bước vào trong viện, nhìn khóm trúc xanh tươi man mát ở đầu tường.
Y lấy từ trong lòng ra hầu bao mà Kỷ Nhị cô nương tặng.
Y lại cất vào.
Y ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nhắm hai mắt lại.
...
Kỷ Minh Diêu đang cùng Tứ muội muội xem tranh mà Thôi Giác vẽ.
Trước khi Kỷ Minh Đạt xuất giá, thái thái cho Tứ muội muội nghỉ ba ngày, không cần đi học. Đến khi nàng xuất các, thái thái cũng cho Tứ muội muội nghỉ học ba ngày.
Tứ muội muội từ sáng đến tối đều qua đây với nàng.
Kỷ Minh Đức bị thái thái thúc ép phải quản gia sự, ban ngày không có thời gian đến làm ầm ĩ, cho dù ngẫu nhiên rảnh rỗi thì cũng không chạy lại Hi Hoà Viện nữa.
Tứ muội muội nói, Kỷ Minh Đức có cơ hội là đến Khải Vinh Viện, ở trong phòng Kỷ Minh Đạt đọc sách thêu thùa may vá.
Tứ muội muội bĩu môi: "Hôm đó chúng ta nói tỷ ấy, không ngờ tỷ ấy lại lấy làm cớ! Thái thái đương nhiên sẽ giữ gìn viện của Đại tỷ tỷ, hời cho cái danh 'muội muội tốt' của tỷ ấy rồi! Trong nhà vẫn còn mấy tỷ muội, tỷ ấy chỉ đến viện của Đại tỷ tỷ, ai không biết, còn tưởng chúng ta bắt nạt tỷ ấy! Mà tỷ ấy tốt nhất là diễn cho tròn vai, sang tận phủ Lý Quốc công luôn đi!"
Mà Kỷ Minh Đức cho dù có làm gì, cũng sẽ không vượt qua ấn tượng của Kỷ Minh Diêu về nàng ta.
Nàng lười đánh giá con người này, chỉ lo cho Tứ muội muội: "Hai ngày nữa tỷ đi rồi, trong nhà chỉ còn muội và tỷ ấy, lão gia lại cưng tỷ ấy, chỉ sợ muội chịu thiệt thòi."
Kỷ Minh Nghi lại không sợ.
Muội ấy cười nói: "Tỷ tỷ và Tam tỷ bất hoà nhiều năm như vậy, chắc tỷ ấy cũng tìm lão gia mách lẻo không ít, cho nên lão gia mới hay mắng tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không thèm để ý, tỷ ấy có thể làm gì được? Nếu làm quá thái thái lại càng không ngồi im mặc kệ, khi đó tỷ ấy cũng chịu thiệt. Chưa kể, Đại tỷ tỷ gả vào phủ Lý Quốc công, chỉ là mọi chuyện không được như ý, trong lòng oán hận bên trên, muội ở trong mắt tỷ ấy bất quá cũng chỉ một muội muội nhỏ tuổi không có tiền đồ, tỷ ấy cũng sẽ mặc kệ muội thôi. Muội chỉ mong tỷ ấy đừng lấy muội làm cớ để quấn chân tỷ tỷ là được rồi."
Tứ muội muội lại nói tiếp: "Nhiều lắm là một hai năm nữa, tỷ ấy cũng xuất các, khi đó muội sẽ thanh tịnh."
Thấy muội muội suy nghĩ thấu triệt, nhìn nhận thông suốt, Kỷ Minh Diêu cũng không nói lời nào, chỉ cùng muội muội ngắm tranh.
Vốn dĩ chỉ là một trang giấy mỏng đã được đóng khung tỉ mỉ, có thể cuộn lại cất đi, cũng có thể treo lên thưởng thức.
Hiện tại, hoa sen và phong cảnh xung quanh đều được mở ra, trải trên bàn lò, Kỷ Minh Diêu thấy chúng, vẫn ưa thích như lần đầu ngắm nghía.
Kỷ Minh Nghi cũng cảm thấy rất đẹp!
Cùng tán thưởng một hồi, thấy Nhị tỷ tỷ vẫn còn luyến tiếc nhìn bức hoạ, Kỷ Minh Nghi mới cười hỏi: "Nếu thích, sao Nhị tỷ tỷ không mời tỷ phu vẽ thêm vài tranh?"
Nam nữ sau khi định thân, tặng lễ cho nhau cũng là hợp tình, cũng không quá đáng. Mà Nhị tỷ phu nếu đã đưa một tranh, chứng tỏ là tình nguyện tặng Nhị tỷ tỷ.
Tứ muội muội thưởng thức xong, Kỷ Minh Diêu liền cuộn tranh rồi cất đi, một mặt trả lời: "Tỷ có một bức là ngắm đủ rồi, nếu mời ngài ấy đưa, tỷ còn phải đáp lễ..."
Làm hầu bao túi thơm đều rất mệt —— Đối với nàng là vậy.
Lễ vật tặng y chắc chắn nàng phải tự làm, không thể để nha hoàn làm cho đủ số lượng.
Kỹ năng vẽ của nàng không bằng người ta, thi từ cũng thường thường, viết tặng một bài... Lại luôn cảm thấy viết cái gì cũng không thích hợp.
Cho nên Thôi Giác không tặng, nàng cũng không cần đưa, không phải rất tốt sao! Thái thái không tiện chỉ trích Thôi Giác, cũng không thể nói nàng không để tâm được!
Kỷ Minh Nghi nghe xong thì bật cười: "Quả nhiên là Nhị tỷ tỷ!"
Kỷ Minh Diêu đúng lý hợp tình, còn nói: "Ngài ấy mới thăng quan, hiện đang bận rộn, còn phải chuẩn bị hôn sự, nào có nhàn hạ, tỷ đang thông cảm cho ngài ấy, không muốn ngài ấy khó xử."
Kỷ Minh Nghi: "Phải phải phải!"
Ngắm xong một bức tranh đẹp như vậy, Kỷ Minh Nghi cũng nổi hứng.
Lúc này có Tứ muội muội, Kỷ Minh Diêu cũng không lười, hai người liền di chuyển đến án thư đặt ở gian chính trong đông sương phòng, mỗi người ngồi vẽ một góc, đều vẽ cảnh hoa viên mùa xuân trong phủ An Quốc công.
Vẽ xong, nàng cũng không hề so sánh với Thôi Giác, chỉ so với bức tranh lần trước mình vẽ, cảm thấy mình không thụt lùi.
Vậy là tốt rồi!
Nàng lại nhìn sang Tứ muội muội, không khỏi "Ôi" một tiếng: "Hoa lê còn có thể vẽ thế này sao?"
"Ngày đó muội xem tranh cổ nên có ý tưởng này!" Kỷ Minh Nghi bận bịu phân phó nha hoàn. "Nhanh đi lấy tập tranh đặt trên bàn con ở bên giường trong phòng ngủ của ta đến đây!"
Nha hoàn vội vàng rời đi, hai tỷ muội lại thưởng thức tranh lẫn nhau.
Kỳ thật một nhà bốn tỷ muội, tính luôn cả Đại ca và Minh Phong, cũng chỉ có Đại tỷ tỷ vẽ đẹp nhất. Nhưng Kỷ Minh Nghi chỉ thích vẽ tranh cùng Nhị tỷ tỷ. Tuy nói Đại tỷ tỷ không gì không giỏi, thấy nàng chỗ nào vẽ không đẹp thì sẽ tận tâm dạy nàng, không hề giấu riêng, còn có thể lưu tâm trong lòng, lần sau kiểm tra... Nếu mà tỷ tỷ nhìn mà hài lòng, ắt người ngoài cũng sẽ khen ngợi một câu!
Ngay cả khi... Nàng chẳng biết gì, nhưng Đại tỷ tỷ cũng sẽ giống như tiên sinh trong học lý, trước khi phê bình sẽ khen ngợi mấy câu, sau đó mới chỉ ra những chỗ chưa tốt.
Ở cùng Nhị tỷ tỷ, tuy Nhị tỷ tỷ không dạy nàng gì cả, nhưng trong lòng nàng rất vui, có khi còn muốn vẽ đẹp hơn cho Nhị tỷ tỷ ngắm, muốn đem những thứ mình học được nói cho Nhị tỷ tỷ biết. Nếu Nhị tỷ tỷ còn không rõ, hai người cùng nhau học lại càng hay!
Nàng rất lưu luyến Nhị tỷ tỷ...
Kỷ Minh Diêu đang vẽ tranh, chợt thấy có vài giọt nước nhỏ xuống giấy, nàng vội vàng quay đầu lại, chẳng ngờ lại thấy Tứ muội muội đang khóc!
"Đang yên đang lành sao mà khóc?" Nàng vội vàng lấy khăn tay ra.
"Nhị tỷ tỷ..." Kỷ Minh Nghi vừa thẹn, lại rất tiếc nuối, liền nhào vào trong lòng Nhị tỷ tỷ. "Chờ khi, chờ khi muội rảnh, nhất định sẽ đến thăm tỷ..."
Hoá ra là vì chuyện này!
Kỷ Minh Diêu muốn cười nàng, nhưng lời còn chưa đến bên miệng, bản thân cũng không khỏi nghẹn ngào.
Nàng cũng lưu luyến Tứ muội muội mà!!!
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khóc một hồi, Kỷ Minh Diêu lau nước mắt cho Tứ muội muội trước: "Đợi tỷ sắp xếp xong, nhất định sẽ gọi muội sang chơi."
Kỷ Minh Nghi ngược lại lắc đầu: "Chỉ tiếp muội, không tiếp Tam tỷ tỷ, tỷ ấy sẽ giả vờ đáng thương, lão gia lại mất hứng, mà tỷ tỷ ở nhà người ta cũng bị khinh bỉ. Chờ tỷ ấy đi, muội sẽ thường đến thăm tỷ tỷ, xem tỷ ấy có thể bay từ nhà tỷ phu mà quấn lấy chúng ta không!"
Kỷ Minh Diêu nghe muội muội nói thì cũng bật cười, thế là thôi khóc, nói: "Vậy thì đã sao, tỷ cũng chỉ tiếp muội! Muội ấy còn phải giúp thái thái quản chuyện nhà, bận rộn như vậy, tỷ há có thể bảo muội ấy qua vui đùa, ngăn cản muội ấy phân ưu vì thái thái được? Chưa kể, chẳng lẽ Thôi gia còn có thể quản tỷ chơi với tỷ muội nào được sao!"
Mạnh tỷ tỷ ắt sẽ không vì lão gia không thich nàng mà có cái nhìn xấu về nàng.
Thôi Giác... Cũng sẽ không như vậy.
Về phần Thôi phủ thừa, huynh trưởng của Thôi Giác, nàng cùng vị "huynh trưởng phu gia" này cũng sẽ không chạm mặt quá nhiều.
Chỉ cần trưởng tẩu và... Trượng phu, không hiểu lầm nàng là được rồi.
Hai tỷ muội rửa mặt sạch sẽ, thấy nha hoàn đã sớm mang tập tranh đến.
Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, lại ngủ trưa cùng một chỗ, đến chiều, thái thái lại đây.
Kỷ Minh Nghi định cáo lui.
Ôn phu nhân cười nói: "Ta định bàn chuyện của hồi môn với Nhị tỷ tỷ con một chút, con về đi, ngày mai lại đến."
Tiễn Tứ muội muội đi, Kỷ Minh Diêu liền rúc vào người thái thái.
Tháng tư đã vào đầu hạ, càng ngày càn nóng, lại chưa tới lúc dùng băng. Nhưng dù nàng đã toát một chút mồ hôi, song vẫn không chịu buông thái thái ra.
Ôn phu nhân cũng lưu luyến hài tử sắp rời xa, để mặc nàng ôm, lấy một hộp khế ước nô tịch đưa cho nàng: "Từ nay về sau, con phải tự mình lo liệu. Thưởng hay phạt, tự con cứ định đoạt."
Trong tráp là một xấp khế ước nô tịch thật dày. Bao gồm những người là hồi môn của nàng sẽ đến Thôi gia, còn có mấy người ở thôn trang hồi môn, người ở phòng xá, có tá điền ký xuống khế thư, trong cửa hàng cũng có những chưởng quầy trực tiếp bán thân vào phủ An Quốc công, toàn bộ đều ở trong này.
Hộp gỗ không lớn, nhưng nhìn qua nặng trịch.
Trong lòng Kỷ Minh Diêu có chút phức tạp, nhưng vẫn vững vàng nhận lấy.
Nàng xem từng tờ, tìm thấy khế ước của Bích Nguyệt, cười nói: "Lần trước nói để muội đi, vậy thì hôm nay đi."
Bích Nguyệt bước lên trước, hành đại lễ xong, nước mắt cũng chảy dài.
Nàng ngẩng đầu nhìn cô nương, nhớ tới những năm tháng bầu bạn cùng cô nương vừa qua, đột nhiên lại không nỡ rời đi —— Cô nương đối xử với nàng tốt như vậy, các tỷ muội ở cùng hoà thuận nhiều năm, nàng làm sao có thể, cứ thể buông bỏ được đây! Nàng vô tâm quá mà!
Miệng nàng mấp máy, vừa định lên tiếng, cô nương lại đoán được nàng muốn nói gì, mỉm cười nhìn nàng: "Bước ra khỏi đây sẽ là một thế giới khác, ta tin muội nhất định sẽ có thể sống tốt."
Bích Nguyệt cũng không nói mình muốn lưu lại nữa.
Nàng đoan đoan chính chính hành đại lễ với cô nương, nói: "Dù sao cũng mong cô nương cho nô tì hầu hạ đến ngày xuất giá!"
"Được!" Kỷ Minh Diêu kéo nàng đứng lên, cười nói. "Vậy thì ngày mốt muội hãy rời đi!"
Bích Nguyệt đứng lên, nhưng vẫn không kìm được mà nức nở, liền thỉnh tội rồi tránh ra ngoài.
Trong lòng Kỷ Minh Diêu cũng có chút không nỡ.
Nhưng có thể đi thì đương nhiên hãy đi! Cớ gì ngốc nghếch hồ đồ lưu luyến chốn này. Đây là chuyện tốt mà!
Thấy sắc mặt nữ nhi vẫn ổn, Ôn phu nhân ôm nàng vỗ về, rồi đưa nàng cái hộp thứ hai: "Đây là khế nhà, khế đất của con, đã được nha môn đóng dấu, toàn bộ đều ở đây, con tự mình lo liệu."
Kỷ Minh Diêu vội vàng nhận lấy, đây là thứ mà sau này nàng sẽ dựa vào để an thân lập mệnh.
Một viện tử ba gian trong kinh, hai cửa hiệu mặt tiền, một điền trang ở Giang Nam Cô Tô, hai điền trang ở Kinh Giao —— Sao lại có thêm một điền trang?
Kỷ Minh Diêu vội vàng đưa thái thái: "Có phải người lấy dư không?"
Ôn phu nhân liền cười mắng: "Nha đầu ngốc, mấy thứ này có thể lấy dư sao!"
Bà nói: "Ta có ba cái điền trang, toàn bộ đều ở Kinh Giao. Cái nhỏ cho tỷ tỷ con, một cái ta giữ cho mình, cái này lớn hơn một chút nên ta cho con, một năm có thể thu bảy tám trăm lượng, mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng giúp con không phải miệng ăn núi lở, bản thân bị chết đói."
Kỷ Minh Diêu dĩ nhiên thích tiền!
Cụ thể là còn một ngày lẻ ba canh giờ là đến đêm tân hôn.
Cầm hai quyển... Sách tranh mà huynh trưởng lén đưa mình, Thôi Giác run rẩy đứng một mình trong phòng.
Hiển nhiên, rất khó để y không nhớ lại giấc mộng một năm trước... Phải... Nhớ lại rất nhiều.
Cảm xúc của đoá hoa kia quá chân thật, mùi hương dường như cũng đang quẩn quanh bên người y, nhưng sau cùng hết thảy vẫn ẩn trong lớp sương mù.
Phu thê quấn quýt là chuyện thường tình. Thôi Giác tự nhủ với mình. Bây giờ, đến lúc phải nghiêm túc học.
Lấy... Sách tranh, đặt trên án thư, ngón tay y lật giở từng trang.
Y thu tay, lại cầm theo sách tranh, quay về phòng ngủ.
Ánh mắt vừa chạm đến chăn mền trên giường mình, y giống như bị thiêu đốt, nóng bức lạ thường, lại vội vàng chạy ra ngoài.
Mà thôi.
Ban ngày ban mặt... Sao có thể xem mấy thứ này!!
Nhét sách tranh vào trong chồng sách, Thôi Giác rọc giấy mài mực, muốn luyện chữ tịnh tâm. Y chấm bút, trong miệng lẩm nhẩm kinh văn, viết thoăn thoắt xuống giấy.
Viết xong một trang, y muốn đổi sang trang tiếp theo, nhưng nhìn thấy những gì mình viết thì liền cứng đờ.
Trên giấy toàn là hồ ngôn loạn ngữ.
"Một ngày ba canh giờ "
"Thân nghênh "
"Kỷ "
"Kỷ "
"Nhị cô nương"
"Kỷ "
"Minh"
"Minh"
"Diêu"
...
Thôi Giác ném bút đi.
Đúng là nên đi dạo một vòng.
Y xoay người bước ra ngoài, vừa đi đến cửa thì lại quay người vào. Y ngập ngừng cầm trang giấy đầy chữ lên, muốn vò ném đi, nhưng nhìn thấy có tên của Nhị cô nương... Y bèn dừng lại.
Quá vô lễ.
Y khẽ thở dài, cũng không biết trong lòng bất đắc dĩ tột cùng là vì gì.
Đợi hong khô nét mực, y cẩn thận gấp trang giấy lại, giấu trong chồng giấy mình thường luyện chữ.
Hết thảy thư tịch trong thư phòng đều do y tự tay sắp xếp, sẽ không có ai phát hiện.
Giấu xong, y thở phào một hơi, Thôi Giác mới để bản thân thả lỏng trước như hỗn loạn vừa qua, bước vào trong viện, nhìn khóm trúc xanh tươi man mát ở đầu tường.
Y lấy từ trong lòng ra hầu bao mà Kỷ Nhị cô nương tặng.
Y lại cất vào.
Y ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nhắm hai mắt lại.
...
Kỷ Minh Diêu đang cùng Tứ muội muội xem tranh mà Thôi Giác vẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi Kỷ Minh Đạt xuất giá, thái thái cho Tứ muội muội nghỉ ba ngày, không cần đi học. Đến khi nàng xuất các, thái thái cũng cho Tứ muội muội nghỉ học ba ngày.
Tứ muội muội từ sáng đến tối đều qua đây với nàng.
Kỷ Minh Đức bị thái thái thúc ép phải quản gia sự, ban ngày không có thời gian đến làm ầm ĩ, cho dù ngẫu nhiên rảnh rỗi thì cũng không chạy lại Hi Hoà Viện nữa.
Tứ muội muội nói, Kỷ Minh Đức có cơ hội là đến Khải Vinh Viện, ở trong phòng Kỷ Minh Đạt đọc sách thêu thùa may vá.
Tứ muội muội bĩu môi: "Hôm đó chúng ta nói tỷ ấy, không ngờ tỷ ấy lại lấy làm cớ! Thái thái đương nhiên sẽ giữ gìn viện của Đại tỷ tỷ, hời cho cái danh 'muội muội tốt' của tỷ ấy rồi! Trong nhà vẫn còn mấy tỷ muội, tỷ ấy chỉ đến viện của Đại tỷ tỷ, ai không biết, còn tưởng chúng ta bắt nạt tỷ ấy! Mà tỷ ấy tốt nhất là diễn cho tròn vai, sang tận phủ Lý Quốc công luôn đi!"
Mà Kỷ Minh Đức cho dù có làm gì, cũng sẽ không vượt qua ấn tượng của Kỷ Minh Diêu về nàng ta.
Nàng lười đánh giá con người này, chỉ lo cho Tứ muội muội: "Hai ngày nữa tỷ đi rồi, trong nhà chỉ còn muội và tỷ ấy, lão gia lại cưng tỷ ấy, chỉ sợ muội chịu thiệt thòi."
Kỷ Minh Nghi lại không sợ.
Muội ấy cười nói: "Tỷ tỷ và Tam tỷ bất hoà nhiều năm như vậy, chắc tỷ ấy cũng tìm lão gia mách lẻo không ít, cho nên lão gia mới hay mắng tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không thèm để ý, tỷ ấy có thể làm gì được? Nếu làm quá thái thái lại càng không ngồi im mặc kệ, khi đó tỷ ấy cũng chịu thiệt. Chưa kể, Đại tỷ tỷ gả vào phủ Lý Quốc công, chỉ là mọi chuyện không được như ý, trong lòng oán hận bên trên, muội ở trong mắt tỷ ấy bất quá cũng chỉ một muội muội nhỏ tuổi không có tiền đồ, tỷ ấy cũng sẽ mặc kệ muội thôi. Muội chỉ mong tỷ ấy đừng lấy muội làm cớ để quấn chân tỷ tỷ là được rồi."
Tứ muội muội lại nói tiếp: "Nhiều lắm là một hai năm nữa, tỷ ấy cũng xuất các, khi đó muội sẽ thanh tịnh."
Thấy muội muội suy nghĩ thấu triệt, nhìn nhận thông suốt, Kỷ Minh Diêu cũng không nói lời nào, chỉ cùng muội muội ngắm tranh.
Vốn dĩ chỉ là một trang giấy mỏng đã được đóng khung tỉ mỉ, có thể cuộn lại cất đi, cũng có thể treo lên thưởng thức.
Hiện tại, hoa sen và phong cảnh xung quanh đều được mở ra, trải trên bàn lò, Kỷ Minh Diêu thấy chúng, vẫn ưa thích như lần đầu ngắm nghía.
Kỷ Minh Nghi cũng cảm thấy rất đẹp!
Cùng tán thưởng một hồi, thấy Nhị tỷ tỷ vẫn còn luyến tiếc nhìn bức hoạ, Kỷ Minh Nghi mới cười hỏi: "Nếu thích, sao Nhị tỷ tỷ không mời tỷ phu vẽ thêm vài tranh?"
Nam nữ sau khi định thân, tặng lễ cho nhau cũng là hợp tình, cũng không quá đáng. Mà Nhị tỷ phu nếu đã đưa một tranh, chứng tỏ là tình nguyện tặng Nhị tỷ tỷ.
Tứ muội muội thưởng thức xong, Kỷ Minh Diêu liền cuộn tranh rồi cất đi, một mặt trả lời: "Tỷ có một bức là ngắm đủ rồi, nếu mời ngài ấy đưa, tỷ còn phải đáp lễ..."
Làm hầu bao túi thơm đều rất mệt —— Đối với nàng là vậy.
Lễ vật tặng y chắc chắn nàng phải tự làm, không thể để nha hoàn làm cho đủ số lượng.
Kỹ năng vẽ của nàng không bằng người ta, thi từ cũng thường thường, viết tặng một bài... Lại luôn cảm thấy viết cái gì cũng không thích hợp.
Cho nên Thôi Giác không tặng, nàng cũng không cần đưa, không phải rất tốt sao! Thái thái không tiện chỉ trích Thôi Giác, cũng không thể nói nàng không để tâm được!
Kỷ Minh Nghi nghe xong thì bật cười: "Quả nhiên là Nhị tỷ tỷ!"
Kỷ Minh Diêu đúng lý hợp tình, còn nói: "Ngài ấy mới thăng quan, hiện đang bận rộn, còn phải chuẩn bị hôn sự, nào có nhàn hạ, tỷ đang thông cảm cho ngài ấy, không muốn ngài ấy khó xử."
Kỷ Minh Nghi: "Phải phải phải!"
Ngắm xong một bức tranh đẹp như vậy, Kỷ Minh Nghi cũng nổi hứng.
Lúc này có Tứ muội muội, Kỷ Minh Diêu cũng không lười, hai người liền di chuyển đến án thư đặt ở gian chính trong đông sương phòng, mỗi người ngồi vẽ một góc, đều vẽ cảnh hoa viên mùa xuân trong phủ An Quốc công.
Vẽ xong, nàng cũng không hề so sánh với Thôi Giác, chỉ so với bức tranh lần trước mình vẽ, cảm thấy mình không thụt lùi.
Vậy là tốt rồi!
Nàng lại nhìn sang Tứ muội muội, không khỏi "Ôi" một tiếng: "Hoa lê còn có thể vẽ thế này sao?"
"Ngày đó muội xem tranh cổ nên có ý tưởng này!" Kỷ Minh Nghi bận bịu phân phó nha hoàn. "Nhanh đi lấy tập tranh đặt trên bàn con ở bên giường trong phòng ngủ của ta đến đây!"
Nha hoàn vội vàng rời đi, hai tỷ muội lại thưởng thức tranh lẫn nhau.
Kỳ thật một nhà bốn tỷ muội, tính luôn cả Đại ca và Minh Phong, cũng chỉ có Đại tỷ tỷ vẽ đẹp nhất. Nhưng Kỷ Minh Nghi chỉ thích vẽ tranh cùng Nhị tỷ tỷ. Tuy nói Đại tỷ tỷ không gì không giỏi, thấy nàng chỗ nào vẽ không đẹp thì sẽ tận tâm dạy nàng, không hề giấu riêng, còn có thể lưu tâm trong lòng, lần sau kiểm tra... Nếu mà tỷ tỷ nhìn mà hài lòng, ắt người ngoài cũng sẽ khen ngợi một câu!
Ngay cả khi... Nàng chẳng biết gì, nhưng Đại tỷ tỷ cũng sẽ giống như tiên sinh trong học lý, trước khi phê bình sẽ khen ngợi mấy câu, sau đó mới chỉ ra những chỗ chưa tốt.
Ở cùng Nhị tỷ tỷ, tuy Nhị tỷ tỷ không dạy nàng gì cả, nhưng trong lòng nàng rất vui, có khi còn muốn vẽ đẹp hơn cho Nhị tỷ tỷ ngắm, muốn đem những thứ mình học được nói cho Nhị tỷ tỷ biết. Nếu Nhị tỷ tỷ còn không rõ, hai người cùng nhau học lại càng hay!
Nàng rất lưu luyến Nhị tỷ tỷ...
Kỷ Minh Diêu đang vẽ tranh, chợt thấy có vài giọt nước nhỏ xuống giấy, nàng vội vàng quay đầu lại, chẳng ngờ lại thấy Tứ muội muội đang khóc!
"Đang yên đang lành sao mà khóc?" Nàng vội vàng lấy khăn tay ra.
"Nhị tỷ tỷ..." Kỷ Minh Nghi vừa thẹn, lại rất tiếc nuối, liền nhào vào trong lòng Nhị tỷ tỷ. "Chờ khi, chờ khi muội rảnh, nhất định sẽ đến thăm tỷ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoá ra là vì chuyện này!
Kỷ Minh Diêu muốn cười nàng, nhưng lời còn chưa đến bên miệng, bản thân cũng không khỏi nghẹn ngào.
Nàng cũng lưu luyến Tứ muội muội mà!!!
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khóc một hồi, Kỷ Minh Diêu lau nước mắt cho Tứ muội muội trước: "Đợi tỷ sắp xếp xong, nhất định sẽ gọi muội sang chơi."
Kỷ Minh Nghi ngược lại lắc đầu: "Chỉ tiếp muội, không tiếp Tam tỷ tỷ, tỷ ấy sẽ giả vờ đáng thương, lão gia lại mất hứng, mà tỷ tỷ ở nhà người ta cũng bị khinh bỉ. Chờ tỷ ấy đi, muội sẽ thường đến thăm tỷ tỷ, xem tỷ ấy có thể bay từ nhà tỷ phu mà quấn lấy chúng ta không!"
Kỷ Minh Diêu nghe muội muội nói thì cũng bật cười, thế là thôi khóc, nói: "Vậy thì đã sao, tỷ cũng chỉ tiếp muội! Muội ấy còn phải giúp thái thái quản chuyện nhà, bận rộn như vậy, tỷ há có thể bảo muội ấy qua vui đùa, ngăn cản muội ấy phân ưu vì thái thái được? Chưa kể, chẳng lẽ Thôi gia còn có thể quản tỷ chơi với tỷ muội nào được sao!"
Mạnh tỷ tỷ ắt sẽ không vì lão gia không thich nàng mà có cái nhìn xấu về nàng.
Thôi Giác... Cũng sẽ không như vậy.
Về phần Thôi phủ thừa, huynh trưởng của Thôi Giác, nàng cùng vị "huynh trưởng phu gia" này cũng sẽ không chạm mặt quá nhiều.
Chỉ cần trưởng tẩu và... Trượng phu, không hiểu lầm nàng là được rồi.
Hai tỷ muội rửa mặt sạch sẽ, thấy nha hoàn đã sớm mang tập tranh đến.
Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, lại ngủ trưa cùng một chỗ, đến chiều, thái thái lại đây.
Kỷ Minh Nghi định cáo lui.
Ôn phu nhân cười nói: "Ta định bàn chuyện của hồi môn với Nhị tỷ tỷ con một chút, con về đi, ngày mai lại đến."
Tiễn Tứ muội muội đi, Kỷ Minh Diêu liền rúc vào người thái thái.
Tháng tư đã vào đầu hạ, càng ngày càn nóng, lại chưa tới lúc dùng băng. Nhưng dù nàng đã toát một chút mồ hôi, song vẫn không chịu buông thái thái ra.
Ôn phu nhân cũng lưu luyến hài tử sắp rời xa, để mặc nàng ôm, lấy một hộp khế ước nô tịch đưa cho nàng: "Từ nay về sau, con phải tự mình lo liệu. Thưởng hay phạt, tự con cứ định đoạt."
Trong tráp là một xấp khế ước nô tịch thật dày. Bao gồm những người là hồi môn của nàng sẽ đến Thôi gia, còn có mấy người ở thôn trang hồi môn, người ở phòng xá, có tá điền ký xuống khế thư, trong cửa hàng cũng có những chưởng quầy trực tiếp bán thân vào phủ An Quốc công, toàn bộ đều ở trong này.
Hộp gỗ không lớn, nhưng nhìn qua nặng trịch.
Trong lòng Kỷ Minh Diêu có chút phức tạp, nhưng vẫn vững vàng nhận lấy.
Nàng xem từng tờ, tìm thấy khế ước của Bích Nguyệt, cười nói: "Lần trước nói để muội đi, vậy thì hôm nay đi."
Bích Nguyệt bước lên trước, hành đại lễ xong, nước mắt cũng chảy dài.
Nàng ngẩng đầu nhìn cô nương, nhớ tới những năm tháng bầu bạn cùng cô nương vừa qua, đột nhiên lại không nỡ rời đi —— Cô nương đối xử với nàng tốt như vậy, các tỷ muội ở cùng hoà thuận nhiều năm, nàng làm sao có thể, cứ thể buông bỏ được đây! Nàng vô tâm quá mà!
Miệng nàng mấp máy, vừa định lên tiếng, cô nương lại đoán được nàng muốn nói gì, mỉm cười nhìn nàng: "Bước ra khỏi đây sẽ là một thế giới khác, ta tin muội nhất định sẽ có thể sống tốt."
Bích Nguyệt cũng không nói mình muốn lưu lại nữa.
Nàng đoan đoan chính chính hành đại lễ với cô nương, nói: "Dù sao cũng mong cô nương cho nô tì hầu hạ đến ngày xuất giá!"
"Được!" Kỷ Minh Diêu kéo nàng đứng lên, cười nói. "Vậy thì ngày mốt muội hãy rời đi!"
Bích Nguyệt đứng lên, nhưng vẫn không kìm được mà nức nở, liền thỉnh tội rồi tránh ra ngoài.
Trong lòng Kỷ Minh Diêu cũng có chút không nỡ.
Nhưng có thể đi thì đương nhiên hãy đi! Cớ gì ngốc nghếch hồ đồ lưu luyến chốn này. Đây là chuyện tốt mà!
Thấy sắc mặt nữ nhi vẫn ổn, Ôn phu nhân ôm nàng vỗ về, rồi đưa nàng cái hộp thứ hai: "Đây là khế nhà, khế đất của con, đã được nha môn đóng dấu, toàn bộ đều ở đây, con tự mình lo liệu."
Kỷ Minh Diêu vội vàng nhận lấy, đây là thứ mà sau này nàng sẽ dựa vào để an thân lập mệnh.
Một viện tử ba gian trong kinh, hai cửa hiệu mặt tiền, một điền trang ở Giang Nam Cô Tô, hai điền trang ở Kinh Giao —— Sao lại có thêm một điền trang?
Kỷ Minh Diêu vội vàng đưa thái thái: "Có phải người lấy dư không?"
Ôn phu nhân liền cười mắng: "Nha đầu ngốc, mấy thứ này có thể lấy dư sao!"
Bà nói: "Ta có ba cái điền trang, toàn bộ đều ở Kinh Giao. Cái nhỏ cho tỷ tỷ con, một cái ta giữ cho mình, cái này lớn hơn một chút nên ta cho con, một năm có thể thu bảy tám trăm lượng, mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng giúp con không phải miệng ăn núi lở, bản thân bị chết đói."
Kỷ Minh Diêu dĩ nhiên thích tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro