Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 44
2024-10-16 20:59:05
Nhưng điền trang này nàng cầm phỏng tay.
Song Ôn phu nhân cũng biết con bé muốn nói cái gì.
Cầm tay Minh Diêu, bà đặt khế đất vào hộp, cười nói: "Tỷ tỷ con xuất giá, ta đã cho thêm sáu nghìn lượng và một cái điền trang, người trong nhà cũng cho thêm ba vạn, ta cũng không thể cho con thêm tiền, cũng chỉ có thể cho con thêm một cái điền trang, so với tỷ tỷ con thì vẫn còn ít đấy. Nhiều năm qua ta tích góp không ít, không thiếu tiền bạc để chi tiêu, về sau nếu ta thấy thứ gì tốt vẫn có thể mua thêm, con cứ cầm cái này đi."
Bà còn nói: "Làm mẫu thân cho nữ nhi thêm của hồi môn là chuyện hiển nhiên mà?"
Kỷ Minh Diêu gục đầu xuống, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Vâng."
Thật muốn khóc mà.
Kìm lại, kìm lại! Không thể khóc nữa!
Mất mặt quá!
Nhưng khi bàn tay thái thái khẽ vỗ vai nàng, Kỷ Minh Diêu vẫn không thể kìm được, nàng vùi vào lòng thái thái, mặc kệ hình tượng mà khóc lớn một trận.
...
Đêm đó, Ôn phu nhân ngủ lại Hi Hoà Viện.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến chính viện.
Tính ra, đây là lần cuối cùng Kỷ Minh Diêu thỉnh an trong nhà.
Sáng mai thức dậy, nàng sẽ đội mũ phượng, mặc giá y đỏ thẫm, đi về Thôi gia.
Cho nên, dọc đường đi, nàng đi rất chậm, luôn nhìn đông nhìn tây, muốn khắc ghi sâu vào trong lòng đoạn đường mà nàng đã đi thỉnh an suốt sáu, bảy năm này.
Phủ An Quốc công mặc dù có rất nhiều người nàng không thích, nhưng ngẫm lại, nàng nhớ nhất là lúc mình rúc đầu vào ngực di nương say ngủ, di nương à ơi hát ru nàng, dỗ nàng ăn cơm, trong ánh mắt bà luôn có hình bóng nàng chạy tơi chạy lui đùa nghịch khắp sân; nàng nhớ di nương may y phục cho mình, vải vóc mềm nhẹ, đường may vừa mịn vừa dày, luôn sợ nàng mặc không thoải mái; di nương làm hổ nhồi bông cho nàng ôm ngủ, ba lô nhỏ cho nàng mang đến trường —— Lúc đó còn hai năm nữa nàng mới phải đi học, di nương đã rất mong chờ.
Chỉ có điều, giống như mẹ, di nương cũng không thể tận mắt thấy nàng đến trường, đọc sách, lớn lên... Trưởng thành.
Nàng nhớ thái thái kiên định ôm nàng ra sau, trách cứ An Quốc công, sợ nàng kinh hãi mất hồn nên để Minh Viễn chưa đầy hai tuổi ở sau lưng, suốt đêm chỉ ôm nàng ngủ.
Nàng nhớ ngày mới đến chính viện, nàng không dám chạm vào Minh Viễn, thái thái liền nhét bàn tay nhỏ nhắn của Minh Viễn vào trong tay nàng, để nàng ôm vào.
Nàng nhớ Minh Viễn nũng nịu gọi "Nhị tỷ tỷ", nhường một nửa bánh hoa hồng mà mình thích ăn nhất cho nàng.
Nàng nhớ Minh Nghi bé bỏng khi vừa sinh ra, từ khi nhăn nhúm rồi càng ngày càng lớn lên, trở nên trắng trẻo mập mạp giống như Minh Viễn.
Nàng nhớ hằng năm vào ngày giỗ của di nương, thái thái sẽ an bài cống phẩm hương nến để nàng lén tế bài, ngày đó trên bàn cơm chính viện cũng sẽ không xuất hiện món mặn —— Chẳng ngại sắc mặt An Quốc công càng ngày càng khó coi, thái thái vẫn luôn kiên trì như vậy.
Nàng vẫn nhớ rõ, lúc nàng vừa đi học được hai năm, Kỷ Minh Đạt thường phát sầu giận dữ vì bài tập của nàng. Mặc dù ngoài miệng phê bình nàng, nhưng cũng chỉ dạy nàng không ít.
Nhưng sau này, bởi vì tính cách không hợp, bởi vì Từ lão phu nhân và thái thái, bởi vì An Quốc công, bởi vì Kỷ Minh Đức, bởi vì rất nhiều... Các nàng càng lúc càng xa nhau.
Trong lòng nàng không còn xem Kỷ Minh Đạt là tỷ tỷ.
Đã nhiều năm như vậy.
Đương nhiên, nàng cũng nhớ từng ngày bầu bạn cùng Bích Nguyệt và Thanh Sương.
Tuy bản thân là "cô nương", là "cô nương phủ An Quốc công", có giai cấp đối lập với các nàng, thậm chí là có thể... Định đoạt sống chết của các nàng, nói ra thì có chút cao cao tại thượng, không quá thích hợp... Nhưng ở trong lòng nàng, quả thật đã xem các nàng như bằng hữu.
Nơi này cũng thật sự là "mái nhà" mà nàng đã sinh sống mười sáu năm.
An Quốc công đúng là chủ nhân của toà phủ đệ này, nhưng ông ta không đại diện cho nhà của nàng.
Ôn Tuệ mỉm cười nhìn Minh Diêu vừa đi vừa nghỉ, cũng không thúc giục.
Bọn nhỏ sẽ dần dần lớn lên, nữ nhi rời xa bà, nam nhi cũng sẽ lập gia thất, có thê tử, nhi nữ của riêng mình.
Nhưng bà sẽ luôn ngắm nghía bọn nhỏ.
Bà luôn ở đây
...
Buổi tối hôm đó, Ôn Tuệ hiển nhiên lại tới Hi Hoà Viện thêm một lần nữa.
Tuy đã làm mẫu tử mười sáu năm, cũng đã trải qua nhiều chuyện, cho dù không phải ruột thịt, cũng như ruột thịt, nhưng về... Chuyện đêm tân hôn, Ôn Tuệ vẫn không biết mở miệng với Minh Diêu như thế nào.
Nhưng việc này có quan hệ rất lớn đến chuyện phu thê hoà thuận và nối dõi tông đường, không thể không nói.
Bà liền điều chỉnh biểu cảm của mình, dạy dỗ Minh Diêu giống như lúc dạy dỗ Minh Đạt: "Lần đầu của nữ tử là khó chịu nhất, Thôi Giác lại... Chỉ sợ mấy lần đầu con sẽ không quá thoải mái..."
Kỷ Minh Diêu cũng rất ngượng ngùng!!
Bất quá, đời trước nàng còn chưa nắm tay nam sinh —— Mẫu giáo và tiểu học thì không tính, tuy đã xem qua mấu quyển tiểu thuyết tình cảm, nhưng bên trong viết rất mù mờ, có thể khiến người ta đỏ mặt kích động nhưng như lọt vào sương mù, mấy loại video gì đó nàng còn chưa kịp xem đã chết... Khoá giáo dục giới tính ở trung học dạy như không dạy, lại nói, chỉ bằng mấy trang sơ đồ cũng đâu có nhận thức được cái gì!
Cho nên, tuy nàng cảm giác mình hiểu sơ sơ... Nhưng quả thật phải chăm chỉ học tập mới được...
Ôn Tuệ dạy xong đại khái, để lại mấy quyển sách và hai cái hộp ngọc, để Minh Diêu tự mình học tập lĩnh hội.
Ôm ấp tinh thần học tập chân thành, Kỷ Minh Diêu mở quyển sách tranh đầu tiên ra trước.
Ôi chao!!
Tuy rằng tỉ lệ người không đúng tiêu chuẩn, phối cảnh có vấn đề, nhưng quả thật là... Cẩn thận tỉ mỉ, thứ kia... Trông rất sống động...
Người cổ đại các người... Đúng là đa dạng quá đi!!
...
Hôm nay là đêm cuối cùng, không thể không học.
Dưới ánh đèn, Thôi Giác nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại mở sách tranh ra.
-
Học quá khuya... Kỷ Minh Diêu căn bản không ngủ đủ, đã bị người ta lôi dậy khỏi giường.
Nàng mắt nhắm mắt mở bị khiêng vào thùng tắm rửa, rồi lại được vớt ra lau khô, xuyên nội y, rồi được đặt trước gương trang điểm, vén tóc điểm trang.
Toàn phúc nhân* dùng lược chải đầu, khiến nàng tỉnh táo chốc lát, sau đó lại tiếp tục thiếp đi.
*Toàn phúc nhân: chỉ một người phụ nữ có cha mẹ còn sống, có chồng và có cả hai con. Vào ngày cưới, người này sẽ đến quét dọn, chải đầu, trang điểm cho tân nương, ngụ ý chúc phúc cho tân nương có hôn lễ trọn vẹn.
Trong phòng âm thanh hỗn độn, dường như có rất nhiều người tới.
Thanh Sương thì thầm bên tai: "Thái thái đến." Kỷ Minh Diêu cố gắng hé mắt... Nhưng thái thái lại lên tiếng: "Để nó ngủ tiếp đi."
Bảo Khánh tỷ tỷ cũng cười: "Để cho muội ấy nếm mùi! —— Đội lên!"
Nàng lại... Ngủ tiếp rồi.
Mãi đến khi đội mũ phượng.
Mũ phượng này là Ôn phu nhân tự mình lựa chọn kiểu dáng, để công tượng chế tác, hầu như làm từ vàng ròng, điểm thêm ngọc bích và mấy chục viên đá quý, hơn nghìn trân châu, dù không quá nặng, cũng nặng độ ba cân. Kỷ Minh Diêu gà gật ngồi thẳng người, tuyệt đối đeo không nổi mũ mão này.
Đây là tấm lòng sâu nặng của thái thái dành cho nàng... Kỷ Minh Diêu tình nguyện đội một ngày!!
Nàng nhấp hai ngụm nước cho thấm giọng, ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại, dáng vẻ rất có vài phần thấy chết không sờn.
Ôn phu nhân nhìn mà bật cười, ngăn toàn phúc nhân lại: "Vẫn còn thời gian mà, mặc hỉ phục cho nó trước đi, sau cùng hãy đội mũ mão."
Tuy Minh Diêu lười biếng, nhưng mũ phượng đại diện cho thể diện của Nhị cô nương phủ Quốc công, để thân hữu tân khách nhìn vào, trong lòng nàng không dám xem thường, không thể tiết kiệm.
Mẫu thân muốn nuông chiều hài tử, toàn phúc nhân hiển nhiên không nói nhiều lời.
Bà ấy còn cười nói: "Nhị cô nương có vầng trán cao, mi mày thanh tú, vừa nhìn là biết phúc dày, hôm nay về nhà chồng, ắt sẽ ân ái mỹ mãn!"
Cô nương sinh ra có dáng vẻ tựa như tiên nữ như thế này, còn được đích mẫu sủng ái thế này, chẳng lẽ không có phúc sao? Hôn sự của Tiểu Thôi Hàn lâm vừa đổi từ Đại cô nãi nãi Kỷ gia thành Nhị cô nương thì lập tức được trọng dụng, trở về là được thăng quan, hiện giờ khắp kinh thành ai dám nói mệnh cách của hai vị này không hợp chứ?
Nghe lời chúc cát tường, mặc vào cát phục, đội mũ phượng lên, Kỷ Minh Diêu bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Nàng sắp rời khỏi nhà mình, đến nhà người ta.
Mạnh tỷ tỷ tuy rất tốt, Thôi Giác cũng không tệ, nhưng mà, nhưng mà ——
"Đừng khóc!" Thấy ánh mắt của nữ nhi khác thường, Ôn phu nhân liền hiểu ý, vội vàng trấn an. "Ba ngày sau lại quay về!" Còn nói: "Thôi trạch cách nhà mình không xa, ngồi xe không đến một khắc, nha đầu con bớt lười một chút, trở về nhà nhiều hơn là được mà."
"Thái thái!" Kỷ Minh Diêu thật sự kìm lại không khóc. "Đến lúc này còn mắng người ta!"
"Mắng con thì làm sao?" Ôn phu nhân cười. "Con có bảy tám chục tuổi, ta cũng mắng được con!"
Kỷ Minh Diêu vội đáp: "Vâng!"
Thái thái sống lâu trăm tuổi!
Kỷ Minh Đức hâm mộ nhìn thái thái đùa giỡn với Nhị tỷ tỷ.
Nhị tỷ tỷ ngày thường lười mang trâm thoa đã có vài phần tư sắc, hôm nay đại hôn, trang điểm tỉ mỉ, càng giống như tiên nhân trên trời, mũ phượng cũng dựa theo kiểu cách của sắc mệnh an nhân Lục phẩm... Ngay cả Đại tỷ tỷ xuất giá cũng không được như vậy, còn có Huyện chủ Bảo Khánh đặc biệt tới, cho Nhị tỷ tỷ thêm thể diện —— Đều là nữ nhi phủ An Quốc công, vậy mà Huyện chủ Bảo Khánh cũng chỉ tốt với mỗi Nhị tỷ tỷ; trong khi mấy cô nương giao hảo với nàng ta đều là thứ nữ không được sủng ái ——
Lúc này, bên ngoài báo: "Đại cô nãi nãi về!"
Kỷ Minh Đức vội vàng cùng Kỷ Minh Nghi ra ngoài chào đón.
Trong phòng còn có rất nhiều thẩm nương, tẩu tử, tỷ muội từ các tộc thân cận, cũng có rất nhiều nữ quyến từ các nhà thân hữu đều chờ xem tình trạng Kỷ Đại cô nãi nãi và Nhị cô nương như thế nào.
Tuy nói ngày ấy Kỷ Đại cô nãi nãi xuất giá, cùng với Nhị cô nương vẫn giữ hoà khí tỷ muội, mặc dù đã thấy, nhưng hôm nay và ngày trước cũng không giống nhau:
Ôn Đại gia đến cùng vẫn chưa định thân với Nhị cô nương, nhưng Tiểu Thôi Hàn lâm đã định thân với Đại cô nãi nãi rồi lại từ hôn!
Kỷ Minh Diêu cũng muốn đích thân nghênh đón, lại bị Ôn phu nhân đè xuống.
Kỷ Minh Đạt mặc áo khoác màu tím hoạ tiết sen xanh đi vào, y phục lịch sự tao nhã phóng khoáng, lại không lấn chiếm nhan sắc tân nương, trước khi vào cửa đã gọi một tiếng: "Nhị muội muội!"
"Đại tỷ tỷ!" Kỷ Minh Diêu lại muốn đứng dậy.
"Nhị muội muội mau ngồi đi." Kỷ Minh Đạt cười tủm tỉm bước vào, trước hết vội vàng miễn lễ cho muội muội, sau đó vấn an mẫu thân và Huyện chủ Bảo Khánh.
Bảo Khánh đương nhiên sẽ không làm khó Kỷ Minh Đạt trong ngày đại hỉ của Minh Diêu muội muội, thậm chí còn muốn cho tỷ tỷ ruột của Minh Diêu muội muội có thể diện, trước tiên cũng cho nàng ấy miễn lễ.
Kỷ Minh Đạt cảm tạ theo lễ, lại vấn an một lượt các thẩm nương tỷ muội trong phòng.
Mọi người gặp qua, Ôn phu nhân ở bên cạnh Minh Diêu đứng lên, nhường chỗ cho nữ nhi. Bảo Khánh cũng đứng lên.
Mọi người đều xem Kỷ Minh Đạt sẽ cho Minh Diêu muội muội món gì làm của hồi môn.
Ngồi xuống bên cạnh Nhị muội muội, Kỷ Minh Đạt tiếp nhận thêm trang từ tay nha hoàn, cười nói: "Y phục trang sức muội cũng không thiếu, bình thường muội cũng không thích ăn diện, tỷ cũng không tặng muội mấy thứ vô dụng đó. Bộ trang sức bạch ngọc này được chế tác từ một khối ngọc dương chi, từng món đều tinh xảo, muội muội thích thì đeo, nếu không thích, tương lai có lẽ cũng có lúc cần dùng."
Nàng ấy mở hộp ngọc ra, đặt một chiếc vòng ngọc vào trong tay Nhị muội muội, cười nói: "Làn da muội muội như mỡ đông, ngọc này quả nhiên làm nền cho muội muội."
Kỷ Minh Diêu quả thật rất thích bộ trang sức này, liền không từ chối, bảo Thanh Sương nhận lấy, cười nói: "Đa tạ Đại tỷ tỷ, muội rất thích, tương lai có thể tặng cho hài tử của tỷ tỷ thì còn gì tốt hơn.
Kỷ Minh Đạt không khỏi sờ bụng, cũng thật lòng cười nói: "Vậy thì mượn lời chúc của Nhị muội muội."
Nàng ấy cũng ngóng trông có thể sớm ngày có hài tử.
Thấy hai tỷ muội thật sự hòa thuận, nữ nhân trong tộc đều nói lời cát tường chúc mừng hôn sự, không hề trong tối ngoài sáng xầm xì các nàng.
Kỷ Minh Diêu vội vàng nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ phu không đến đây chứ?"
"Không có, lão gia nhà tỷ và thái thái đều đến, để hắn ở nhà hầu hạ ngoại tổ mẫu ——" Kỷ Minh Đạt cũng vội vàng trả lời. "Muội yên tâm, hôm nay thành hôn nhất định vạn sự thuận lợi, sẽ không mất mặt trong nhà."
Nàng ấy cũng không muốn bản thân mất mặt.
Lúc nói chuyện, Kỷ Minh Đạt cũng nhận ra quy chế mũ phượng của Nhị muội muội.
Nàng ấy hơi mím môi, vừa định lên tiếng, ngoài cửa liền huyên náo.
Có tiếng reo hò vui mừng truyền vào phòng, không khí náo nhiệt cũng tới tai mọi người ——
"Tân lang đến rồi...!"
"Hàn lâm lang tới đón phu nhân rồi...!!"
Song Ôn phu nhân cũng biết con bé muốn nói cái gì.
Cầm tay Minh Diêu, bà đặt khế đất vào hộp, cười nói: "Tỷ tỷ con xuất giá, ta đã cho thêm sáu nghìn lượng và một cái điền trang, người trong nhà cũng cho thêm ba vạn, ta cũng không thể cho con thêm tiền, cũng chỉ có thể cho con thêm một cái điền trang, so với tỷ tỷ con thì vẫn còn ít đấy. Nhiều năm qua ta tích góp không ít, không thiếu tiền bạc để chi tiêu, về sau nếu ta thấy thứ gì tốt vẫn có thể mua thêm, con cứ cầm cái này đi."
Bà còn nói: "Làm mẫu thân cho nữ nhi thêm của hồi môn là chuyện hiển nhiên mà?"
Kỷ Minh Diêu gục đầu xuống, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Vâng."
Thật muốn khóc mà.
Kìm lại, kìm lại! Không thể khóc nữa!
Mất mặt quá!
Nhưng khi bàn tay thái thái khẽ vỗ vai nàng, Kỷ Minh Diêu vẫn không thể kìm được, nàng vùi vào lòng thái thái, mặc kệ hình tượng mà khóc lớn một trận.
...
Đêm đó, Ôn phu nhân ngủ lại Hi Hoà Viện.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến chính viện.
Tính ra, đây là lần cuối cùng Kỷ Minh Diêu thỉnh an trong nhà.
Sáng mai thức dậy, nàng sẽ đội mũ phượng, mặc giá y đỏ thẫm, đi về Thôi gia.
Cho nên, dọc đường đi, nàng đi rất chậm, luôn nhìn đông nhìn tây, muốn khắc ghi sâu vào trong lòng đoạn đường mà nàng đã đi thỉnh an suốt sáu, bảy năm này.
Phủ An Quốc công mặc dù có rất nhiều người nàng không thích, nhưng ngẫm lại, nàng nhớ nhất là lúc mình rúc đầu vào ngực di nương say ngủ, di nương à ơi hát ru nàng, dỗ nàng ăn cơm, trong ánh mắt bà luôn có hình bóng nàng chạy tơi chạy lui đùa nghịch khắp sân; nàng nhớ di nương may y phục cho mình, vải vóc mềm nhẹ, đường may vừa mịn vừa dày, luôn sợ nàng mặc không thoải mái; di nương làm hổ nhồi bông cho nàng ôm ngủ, ba lô nhỏ cho nàng mang đến trường —— Lúc đó còn hai năm nữa nàng mới phải đi học, di nương đã rất mong chờ.
Chỉ có điều, giống như mẹ, di nương cũng không thể tận mắt thấy nàng đến trường, đọc sách, lớn lên... Trưởng thành.
Nàng nhớ thái thái kiên định ôm nàng ra sau, trách cứ An Quốc công, sợ nàng kinh hãi mất hồn nên để Minh Viễn chưa đầy hai tuổi ở sau lưng, suốt đêm chỉ ôm nàng ngủ.
Nàng nhớ ngày mới đến chính viện, nàng không dám chạm vào Minh Viễn, thái thái liền nhét bàn tay nhỏ nhắn của Minh Viễn vào trong tay nàng, để nàng ôm vào.
Nàng nhớ Minh Viễn nũng nịu gọi "Nhị tỷ tỷ", nhường một nửa bánh hoa hồng mà mình thích ăn nhất cho nàng.
Nàng nhớ Minh Nghi bé bỏng khi vừa sinh ra, từ khi nhăn nhúm rồi càng ngày càng lớn lên, trở nên trắng trẻo mập mạp giống như Minh Viễn.
Nàng nhớ hằng năm vào ngày giỗ của di nương, thái thái sẽ an bài cống phẩm hương nến để nàng lén tế bài, ngày đó trên bàn cơm chính viện cũng sẽ không xuất hiện món mặn —— Chẳng ngại sắc mặt An Quốc công càng ngày càng khó coi, thái thái vẫn luôn kiên trì như vậy.
Nàng vẫn nhớ rõ, lúc nàng vừa đi học được hai năm, Kỷ Minh Đạt thường phát sầu giận dữ vì bài tập của nàng. Mặc dù ngoài miệng phê bình nàng, nhưng cũng chỉ dạy nàng không ít.
Nhưng sau này, bởi vì tính cách không hợp, bởi vì Từ lão phu nhân và thái thái, bởi vì An Quốc công, bởi vì Kỷ Minh Đức, bởi vì rất nhiều... Các nàng càng lúc càng xa nhau.
Trong lòng nàng không còn xem Kỷ Minh Đạt là tỷ tỷ.
Đã nhiều năm như vậy.
Đương nhiên, nàng cũng nhớ từng ngày bầu bạn cùng Bích Nguyệt và Thanh Sương.
Tuy bản thân là "cô nương", là "cô nương phủ An Quốc công", có giai cấp đối lập với các nàng, thậm chí là có thể... Định đoạt sống chết của các nàng, nói ra thì có chút cao cao tại thượng, không quá thích hợp... Nhưng ở trong lòng nàng, quả thật đã xem các nàng như bằng hữu.
Nơi này cũng thật sự là "mái nhà" mà nàng đã sinh sống mười sáu năm.
An Quốc công đúng là chủ nhân của toà phủ đệ này, nhưng ông ta không đại diện cho nhà của nàng.
Ôn Tuệ mỉm cười nhìn Minh Diêu vừa đi vừa nghỉ, cũng không thúc giục.
Bọn nhỏ sẽ dần dần lớn lên, nữ nhi rời xa bà, nam nhi cũng sẽ lập gia thất, có thê tử, nhi nữ của riêng mình.
Nhưng bà sẽ luôn ngắm nghía bọn nhỏ.
Bà luôn ở đây
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối hôm đó, Ôn Tuệ hiển nhiên lại tới Hi Hoà Viện thêm một lần nữa.
Tuy đã làm mẫu tử mười sáu năm, cũng đã trải qua nhiều chuyện, cho dù không phải ruột thịt, cũng như ruột thịt, nhưng về... Chuyện đêm tân hôn, Ôn Tuệ vẫn không biết mở miệng với Minh Diêu như thế nào.
Nhưng việc này có quan hệ rất lớn đến chuyện phu thê hoà thuận và nối dõi tông đường, không thể không nói.
Bà liền điều chỉnh biểu cảm của mình, dạy dỗ Minh Diêu giống như lúc dạy dỗ Minh Đạt: "Lần đầu của nữ tử là khó chịu nhất, Thôi Giác lại... Chỉ sợ mấy lần đầu con sẽ không quá thoải mái..."
Kỷ Minh Diêu cũng rất ngượng ngùng!!
Bất quá, đời trước nàng còn chưa nắm tay nam sinh —— Mẫu giáo và tiểu học thì không tính, tuy đã xem qua mấu quyển tiểu thuyết tình cảm, nhưng bên trong viết rất mù mờ, có thể khiến người ta đỏ mặt kích động nhưng như lọt vào sương mù, mấy loại video gì đó nàng còn chưa kịp xem đã chết... Khoá giáo dục giới tính ở trung học dạy như không dạy, lại nói, chỉ bằng mấy trang sơ đồ cũng đâu có nhận thức được cái gì!
Cho nên, tuy nàng cảm giác mình hiểu sơ sơ... Nhưng quả thật phải chăm chỉ học tập mới được...
Ôn Tuệ dạy xong đại khái, để lại mấy quyển sách và hai cái hộp ngọc, để Minh Diêu tự mình học tập lĩnh hội.
Ôm ấp tinh thần học tập chân thành, Kỷ Minh Diêu mở quyển sách tranh đầu tiên ra trước.
Ôi chao!!
Tuy rằng tỉ lệ người không đúng tiêu chuẩn, phối cảnh có vấn đề, nhưng quả thật là... Cẩn thận tỉ mỉ, thứ kia... Trông rất sống động...
Người cổ đại các người... Đúng là đa dạng quá đi!!
...
Hôm nay là đêm cuối cùng, không thể không học.
Dưới ánh đèn, Thôi Giác nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại mở sách tranh ra.
-
Học quá khuya... Kỷ Minh Diêu căn bản không ngủ đủ, đã bị người ta lôi dậy khỏi giường.
Nàng mắt nhắm mắt mở bị khiêng vào thùng tắm rửa, rồi lại được vớt ra lau khô, xuyên nội y, rồi được đặt trước gương trang điểm, vén tóc điểm trang.
Toàn phúc nhân* dùng lược chải đầu, khiến nàng tỉnh táo chốc lát, sau đó lại tiếp tục thiếp đi.
*Toàn phúc nhân: chỉ một người phụ nữ có cha mẹ còn sống, có chồng và có cả hai con. Vào ngày cưới, người này sẽ đến quét dọn, chải đầu, trang điểm cho tân nương, ngụ ý chúc phúc cho tân nương có hôn lễ trọn vẹn.
Trong phòng âm thanh hỗn độn, dường như có rất nhiều người tới.
Thanh Sương thì thầm bên tai: "Thái thái đến." Kỷ Minh Diêu cố gắng hé mắt... Nhưng thái thái lại lên tiếng: "Để nó ngủ tiếp đi."
Bảo Khánh tỷ tỷ cũng cười: "Để cho muội ấy nếm mùi! —— Đội lên!"
Nàng lại... Ngủ tiếp rồi.
Mãi đến khi đội mũ phượng.
Mũ phượng này là Ôn phu nhân tự mình lựa chọn kiểu dáng, để công tượng chế tác, hầu như làm từ vàng ròng, điểm thêm ngọc bích và mấy chục viên đá quý, hơn nghìn trân châu, dù không quá nặng, cũng nặng độ ba cân. Kỷ Minh Diêu gà gật ngồi thẳng người, tuyệt đối đeo không nổi mũ mão này.
Đây là tấm lòng sâu nặng của thái thái dành cho nàng... Kỷ Minh Diêu tình nguyện đội một ngày!!
Nàng nhấp hai ngụm nước cho thấm giọng, ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại, dáng vẻ rất có vài phần thấy chết không sờn.
Ôn phu nhân nhìn mà bật cười, ngăn toàn phúc nhân lại: "Vẫn còn thời gian mà, mặc hỉ phục cho nó trước đi, sau cùng hãy đội mũ mão."
Tuy Minh Diêu lười biếng, nhưng mũ phượng đại diện cho thể diện của Nhị cô nương phủ Quốc công, để thân hữu tân khách nhìn vào, trong lòng nàng không dám xem thường, không thể tiết kiệm.
Mẫu thân muốn nuông chiều hài tử, toàn phúc nhân hiển nhiên không nói nhiều lời.
Bà ấy còn cười nói: "Nhị cô nương có vầng trán cao, mi mày thanh tú, vừa nhìn là biết phúc dày, hôm nay về nhà chồng, ắt sẽ ân ái mỹ mãn!"
Cô nương sinh ra có dáng vẻ tựa như tiên nữ như thế này, còn được đích mẫu sủng ái thế này, chẳng lẽ không có phúc sao? Hôn sự của Tiểu Thôi Hàn lâm vừa đổi từ Đại cô nãi nãi Kỷ gia thành Nhị cô nương thì lập tức được trọng dụng, trở về là được thăng quan, hiện giờ khắp kinh thành ai dám nói mệnh cách của hai vị này không hợp chứ?
Nghe lời chúc cát tường, mặc vào cát phục, đội mũ phượng lên, Kỷ Minh Diêu bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Nàng sắp rời khỏi nhà mình, đến nhà người ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh tỷ tỷ tuy rất tốt, Thôi Giác cũng không tệ, nhưng mà, nhưng mà ——
"Đừng khóc!" Thấy ánh mắt của nữ nhi khác thường, Ôn phu nhân liền hiểu ý, vội vàng trấn an. "Ba ngày sau lại quay về!" Còn nói: "Thôi trạch cách nhà mình không xa, ngồi xe không đến một khắc, nha đầu con bớt lười một chút, trở về nhà nhiều hơn là được mà."
"Thái thái!" Kỷ Minh Diêu thật sự kìm lại không khóc. "Đến lúc này còn mắng người ta!"
"Mắng con thì làm sao?" Ôn phu nhân cười. "Con có bảy tám chục tuổi, ta cũng mắng được con!"
Kỷ Minh Diêu vội đáp: "Vâng!"
Thái thái sống lâu trăm tuổi!
Kỷ Minh Đức hâm mộ nhìn thái thái đùa giỡn với Nhị tỷ tỷ.
Nhị tỷ tỷ ngày thường lười mang trâm thoa đã có vài phần tư sắc, hôm nay đại hôn, trang điểm tỉ mỉ, càng giống như tiên nhân trên trời, mũ phượng cũng dựa theo kiểu cách của sắc mệnh an nhân Lục phẩm... Ngay cả Đại tỷ tỷ xuất giá cũng không được như vậy, còn có Huyện chủ Bảo Khánh đặc biệt tới, cho Nhị tỷ tỷ thêm thể diện —— Đều là nữ nhi phủ An Quốc công, vậy mà Huyện chủ Bảo Khánh cũng chỉ tốt với mỗi Nhị tỷ tỷ; trong khi mấy cô nương giao hảo với nàng ta đều là thứ nữ không được sủng ái ——
Lúc này, bên ngoài báo: "Đại cô nãi nãi về!"
Kỷ Minh Đức vội vàng cùng Kỷ Minh Nghi ra ngoài chào đón.
Trong phòng còn có rất nhiều thẩm nương, tẩu tử, tỷ muội từ các tộc thân cận, cũng có rất nhiều nữ quyến từ các nhà thân hữu đều chờ xem tình trạng Kỷ Đại cô nãi nãi và Nhị cô nương như thế nào.
Tuy nói ngày ấy Kỷ Đại cô nãi nãi xuất giá, cùng với Nhị cô nương vẫn giữ hoà khí tỷ muội, mặc dù đã thấy, nhưng hôm nay và ngày trước cũng không giống nhau:
Ôn Đại gia đến cùng vẫn chưa định thân với Nhị cô nương, nhưng Tiểu Thôi Hàn lâm đã định thân với Đại cô nãi nãi rồi lại từ hôn!
Kỷ Minh Diêu cũng muốn đích thân nghênh đón, lại bị Ôn phu nhân đè xuống.
Kỷ Minh Đạt mặc áo khoác màu tím hoạ tiết sen xanh đi vào, y phục lịch sự tao nhã phóng khoáng, lại không lấn chiếm nhan sắc tân nương, trước khi vào cửa đã gọi một tiếng: "Nhị muội muội!"
"Đại tỷ tỷ!" Kỷ Minh Diêu lại muốn đứng dậy.
"Nhị muội muội mau ngồi đi." Kỷ Minh Đạt cười tủm tỉm bước vào, trước hết vội vàng miễn lễ cho muội muội, sau đó vấn an mẫu thân và Huyện chủ Bảo Khánh.
Bảo Khánh đương nhiên sẽ không làm khó Kỷ Minh Đạt trong ngày đại hỉ của Minh Diêu muội muội, thậm chí còn muốn cho tỷ tỷ ruột của Minh Diêu muội muội có thể diện, trước tiên cũng cho nàng ấy miễn lễ.
Kỷ Minh Đạt cảm tạ theo lễ, lại vấn an một lượt các thẩm nương tỷ muội trong phòng.
Mọi người gặp qua, Ôn phu nhân ở bên cạnh Minh Diêu đứng lên, nhường chỗ cho nữ nhi. Bảo Khánh cũng đứng lên.
Mọi người đều xem Kỷ Minh Đạt sẽ cho Minh Diêu muội muội món gì làm của hồi môn.
Ngồi xuống bên cạnh Nhị muội muội, Kỷ Minh Đạt tiếp nhận thêm trang từ tay nha hoàn, cười nói: "Y phục trang sức muội cũng không thiếu, bình thường muội cũng không thích ăn diện, tỷ cũng không tặng muội mấy thứ vô dụng đó. Bộ trang sức bạch ngọc này được chế tác từ một khối ngọc dương chi, từng món đều tinh xảo, muội muội thích thì đeo, nếu không thích, tương lai có lẽ cũng có lúc cần dùng."
Nàng ấy mở hộp ngọc ra, đặt một chiếc vòng ngọc vào trong tay Nhị muội muội, cười nói: "Làn da muội muội như mỡ đông, ngọc này quả nhiên làm nền cho muội muội."
Kỷ Minh Diêu quả thật rất thích bộ trang sức này, liền không từ chối, bảo Thanh Sương nhận lấy, cười nói: "Đa tạ Đại tỷ tỷ, muội rất thích, tương lai có thể tặng cho hài tử của tỷ tỷ thì còn gì tốt hơn.
Kỷ Minh Đạt không khỏi sờ bụng, cũng thật lòng cười nói: "Vậy thì mượn lời chúc của Nhị muội muội."
Nàng ấy cũng ngóng trông có thể sớm ngày có hài tử.
Thấy hai tỷ muội thật sự hòa thuận, nữ nhân trong tộc đều nói lời cát tường chúc mừng hôn sự, không hề trong tối ngoài sáng xầm xì các nàng.
Kỷ Minh Diêu vội vàng nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ phu không đến đây chứ?"
"Không có, lão gia nhà tỷ và thái thái đều đến, để hắn ở nhà hầu hạ ngoại tổ mẫu ——" Kỷ Minh Đạt cũng vội vàng trả lời. "Muội yên tâm, hôm nay thành hôn nhất định vạn sự thuận lợi, sẽ không mất mặt trong nhà."
Nàng ấy cũng không muốn bản thân mất mặt.
Lúc nói chuyện, Kỷ Minh Đạt cũng nhận ra quy chế mũ phượng của Nhị muội muội.
Nàng ấy hơi mím môi, vừa định lên tiếng, ngoài cửa liền huyên náo.
Có tiếng reo hò vui mừng truyền vào phòng, không khí náo nhiệt cũng tới tai mọi người ——
"Tân lang đến rồi...!"
"Hàn lâm lang tới đón phu nhân rồi...!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro