Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 45
2024-10-16 20:59:05
Tân lang còn chưa tới cửa Hi Hoà Viện, còn đang giải đề ở ải đầu tiên, làm thơ thôi trang*, nhưng trong viện đã ồn ào không thôi, không ngừng có nha hoàn, bà tử chạy như bay đến báo tin:
*Thơ thôi trang: bài thơ thúc giục cô dâu trang điểm, thường được làm trước lễ cưới.
"Tân lang đã trả lời đề mục Đại gia đưa rồi!"
"Tân lang làm một mạch ba bài thơ thôi trang! Đại gia phái hài tử đến đọc cho Nhị cô nương nghe ——"
"Câu đối của Trương Ngũ gia và Lục gia cũng được đối lại rồi!"
Hài tử mà Kỷ Minh Viễn phái tới liền ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dưới hành lang, giơ trang giấy, giọng nói giòn giã cất lên từng câu từng từ của bài thơ thôi trang mà tân lang vừa làm, vang dội khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.
Nữ quyến các nhà hiếm ai không biết chữ, phần lớn đều đọc qua thi thư, hiểu được, phẩm được văn thơ hay dở thế nào. Huống chi thơ pháp của Hàn lâm lang giản dị thẳng thắn, ý nghĩa lời thơ trong trẻo ngay thẳng, vừa nghe đã thấy hay. Trong lúc nhất thời, tiếng khen văn chương của tân lang vang lên không ngớt.
Dĩ nhiên cũng có người luôn miệng khen Kỷ Nhị cô nương có phúc.
Kỷ Minh Diêu cúi đầu, vờ ngượng ngùng cho hợp tình hình.
Sau khi định thân, thái thái lập tức đưa cho nàng một cái rương nhỏ, bên trong chứa văn chương thi từ của Thôi Giác, lệnh nàng xem qua, nói dù nàng không thích làm thơ, nhưng cũng không thể không biết trượng phu từng làm cái gì, không thể không rõ văn phong khuynh hướng của trượng phu, tốt xấu gì cũng có chút lý giải, không thể thật sự cưới mù gả câm.
Thái thái đặc biệt yêu cầu nàng làm chuyện gì, Kỷ Minh Diêu sẽ không qua loa lấy lệ. Huống hồ nàng cũng muốn đọc. Mỗi một thiên văn chương thi từ trong rương nàng đều xem qua, thơ văn ứng tác*, kinh tế, tình hình chính trị đương thời thì xem một lần rồi để qua một bên, thi từ sơn thuỷ điền viên, làm giết thời gian thì nàng sẽ đọc thêm mấy lần.
*Ứng tác: những sánh tác theo lệnh của bệ hạ.
Rảnh vẫn là rảnh. Không đọc của y cũng đọc của người khác mà.
Cho nên, bởi vì đã quen với văn chương của y, mấy bài thơ thôi trang này tuy hay, nhưng cũng khó khiến nàng ngại ngùng.
Trong lòng nàng chỉ có không nỡ.
Y vượt qua hai cửa thử thách nữa... Chính là lúc nàng sẽ rời nhà, rời khỏi thái thái.
Kỷ Minh Đạt liếc mắt liền nhận ra Nhị muội muội không thật sự thẹn thùng vì Thôi Giác.
Nàng ấy cũng biết sẽ như vậy.
Từ nhỏ Nhị muội muội đã không thích làm thơ viết văn, bài tập tiên sinh bố trí nếu có thể qua loa liền qua loa, nhưng ngược lại, muội muội thà chịu thiệt thòi, luôn đưa những gì mình tự làm đến trước mặt tiên sinh, chưa từng sao mượn của người khác. Đến mười một, mười hai tuổi, muội ấy cũng chỉ biết cơ bản, không hề hứng thú với văn chương.
Càng về sau, nàng ấy cũng lười quản Nhị muội muội.
Nếu không giúp nổi, hà tất phí tinh thần.
Chỉ sợ Nhị muội muội đến Thôi gia lại không nói được gì với Thôi Giác.
Nhưng trong tiếng chúc mừng, Kỷ Minh Đạt khó tránh khỏi nhớ tới ngày mình thành thân.
Ôn Tòng Dương... Còn bất học vô thuật hơn Nhị muội muội, lấy Nhị muội muội so với hắn thì đúng là làm nhục muội ấy. Cho hắn một bài thơ, hắn còn không thể đọc trôi chảy, huống chi là làm thơ. Ngày ấy, thơ thôi trang cũng là người khác làm giúp hắn, ít nhiều để hắn có thứ giắt lưng, mà thân hữu huynh đệ chắn cửa cũng là những người hôm nay, lại không có một ai thật sự kiểm tra hắn giống như làm khó Thôi Giác bây giờ.
Hắn chỉ học thuộc một bài thơ, bắn hai mũi tên, lại vật tay với Minh Viễn, xem như vượt xong ải.
Kỷ Minh Đạt liếc nhìn mũ phượng của Nhị muội muội.
Không sao, nàng ấy nghĩ, mình vốn không thích ồn ào tranh cãi ầm ĩ như thế này.
Chỉ là Nhị muội muội sẽ sớm có cáo mệnh, Ôn Tòng Dương lại ——
Kỷ Minh Đạt nhắm chặt mắt, nhịn xuống cơn uất nghẹn vọt tới yết hầu.
—— Ôn Tòng Dương ngay cả đọc sách cũng không muốn, ngày nào cũng chỉ muốn cùng nha đầu kia —— Bây giờ là Lý di nương —— Lăn lộn!
Những tiếng trầm trồ khen ngợi ngoài viện mỗi lúc một nhiều. Bảo Khánh sớm đã đứng ngồi không yên, đi ra ngoài một hồi, trở về cười nói: "Không ngờ ngay cả võ nghệ của Thôi muội phu cũng không tệ! Mười mũi tên mười vòng, không có tên nào lệch, y còn cùng hai vị công tử trong tộc của quý phủ tỷ thí mấy chiêu kiếm pháp, khi dừng tay, ngay cả hô hấp cũng không loạn."
Nếu không phải vì hôm nay không thích hợp, nàng ấy cũng muốn thử thách Thôi muội phu! Bất quá y đã là người của Minh Diêu muội muội, hôm nay không thích hợp, về sau cũng không thích hợp.
Nàng ấy cũng không thiếu một hai người so chiêu, không cần thiết.
Mà Kỷ Minh Diêu nhớ đến tháng tư năm ngoái —— ngày mùng sáu tháng tư, thái thái an bài cho nàng và Ôn Tòng Dương gặp mặt lần cuối ở trong hoa viên, Thôi Giác lại bị Từ lão phu nhân lừa gạt tới đây. Y vốn định đi, lại bị Thanh Sương giữ lại, vì thế đã ôm kiếm, yên lặng ở ngoài cửa che chở cho nàng.
Y hiển nhiên là biết võ nghệ.
Ít nhất, y tự tin có thể ứng phó Ôn Tòng Dương.
Kỷ Minh Đạt lại ngây ngẩn cả người.
Nàng ấy không hề biết... Nàng ấy không mơ thấy, Thôi Giác vậy mà có võ nghệ... Còn có võ nghệ không tệ ư?
Nhưng không đợi nàng ấy cẩn thận hồi tưởng, tân lang đã qua ải thử thách, giờ đã ở cổng viện chờ đón tân nương .
Mẫu thân mang khăn voan đến, Kỷ Minh Đạt liền đứng lên nhường chỗ.
Kỷ Minh Diêu ngẩng đầu chăm chú nhìn thái thái, nhìn thái thái nhẹ nhàng buông xuống khăn voan. Trước mắt nàng thoạt tiên là một mảng màu đỏ tươi, sau đó ánh sáng liền tối xuống.
Nàng được người ở hai bên đỡ dậy, từng bước đi ra khỏi căn phòng mình đã ở nhiều năm.
Có người đặt lụa đỏ vào trong tay nàng, nàng vô thức cầm lấy. Đầu kia của lụa đỏ truyền đến động tĩnh rất nhẹ. Nàng ý thức được, đó là Thôi Giác.
Bọn họ —— Nàng cùng vị hôn phu này mới gặp mặt vài lần, nói chuyện không nhiều hơn trăm câu —— Sắp sửa kết làm phu thê, cùng đi chung con đường sau đó.
Nàng hy vọng có thể cùng nhau bước đi.
Nhưng nếu không thể, nàng vẫn sẽ tự mình sống tốt đời mình, giống như mười sáu năm qua ở kiếp này
Cho nên... Minh Diêu, Kỷ Minh Diêu!
Không cần sợ!!!
Bởi vì trước mặt phủ khăn voan, con đường quen thuộc cũng khiến nàng hồi hộp. Nàng chỉ có thể nhìn dưới chân mình. Hoá ra gạch lát trong nhà lại có nước chảy men theo hoa văn.
Sao lúc trước nàng không phát hiện, mãi đến khi rời đi mới nhìn rõ chứ.
Tân nương càng đi càng chậm.
Thôi Giác không thấy giọt nước mắt rơi dưới chân nàng, cũng không nghe tiếng nàng nức nở, song vẫn bước chậm hơn. Nhìn nàng bước từng bước hết sức nghiêm túc, trong lòng y cũng càng thêm trịnh trọng.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là phu thê.
Giữa phu thê, dĩ nhiên kính nhau, gần nhau... Kề nhau.
Kỷ... Phu nhân biết lễ hoà nhã, y cũng sẽ tôn trọng nàng.
Tân lang chậm lại theo bước chân tân nương, mọi người vây trước quấn sau dẫn đường lại càng không nóng vội.
Còn có hỉ nương lên tiếng góp vui: "Tân lang chúng ta nhìn tân nương không chớp mắt thế này, cuộc sống sau này chắc chắn không có sầu lo, chỉ toàn ân ái ngọt ngào đẹp đẽ!"
—— Y đang nhìn nàng sao?
Thậm chí... Nhìn không chớp mắt luôn sao?
Giữa tiếng cười vang của mọi người, Kỷ Minh Diêu hít thở gấp gáp, may là, dáng vẻ của nàng luôn luôn chậm chạp, bước chân cũng không nhìn ra hoảng loạn.
Chỉ là nàng cũng không quay lại tốc độ ban đầu, không tiếp tục để... Người bên cạnh chờ nàng.
Rất nhanh đã đến chính đường.
Lại nghe giọng nói của thái thái, Kỷ Minh Diêu liền không kìm được nước mắt.
Nàng căn bản không nhớ rõ An Quốc công nói cái gì, Thôi Giác lại đáp cái gì. Nàng chỉ biết đi theo ma ma dẫn đường hành lễ, bái biệt, đi ra chính đường, nghe Minh Viễn đi đến trước mặt mình, muốn cõng mình lên kiệu hoa.
Nàng không khỏi thốt lên: "Minh Viễn —— "
"Nhị tỷ tỷ."
Kỷ Minh Viễn lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong tay áo, đặt vào tay Nhị tỷ tỷ.
Xung quanh còn có rất nhiều người chờ xem, hắn lại không nóng vội đưa Nhị tỷ tỷ lên kiệu hoa. Bọn họ đã lớn lên cùng nhau mười mấy năm qua, không thể thân mật như ngày còn nhỏ, nhưng Kỷ Minh Viễn vẫn cầm tay Nhị tỷ tỷ, nói: "Tỷ tỷ cứ yên tâm, mọi chuyện trong nhà đều có đệ lo liệu rồi."
Hắn sẽ cố gắng đọc sách, sớm ngày trở thành người giống như Nhị tỷ phu, hắn sẽ là hậu thuẫn cho mẫu thân, cũng sẽ là chỗ dựa của các tỷ muội.
Hắn biết Nhị tỷ tỷ không yên tâm nhất là mẫu thân, nhiều năm như vậy, theo ánh mắt của Nhị tỷ tỷ, hắn cũng thấy rõ mẫu thân ở trong nhà đến tột cùng chịu bao nhiêu thiệt thòi.
Hắn hy vọng Nhị tỷ tỷ có thể tin tưởng mình.
Mà Kỷ Minh Diêu cũng thật sự nghẹn ngào nói với hắn: "Được."
Kỷ Minh Viễn đưa Nhị tỷ tỷ lên kiệu hoa.
Thôi Giác liền thi lễ với thê đệ và nhạc phụ, nhạc mẫu ở đằng xa, rồi lên ngựa trở về nhà.
Kỷ Minh Diêu ngồi trong kiệu hoa, từ từ lau khô nước mắt.
Toàn phúc nhân không cho nàng dùng quá nhiều son phấn, hơn nữa hôm nay son phấn đặc chế xem như chống nước, trên khăn tay cũng không có quá nhiều dấu vết.
Nàng lại sờ lên mũ phượng, vẫn còn đoan chính ngay ngắn như khi vừa mới đội lên.
Không phải điểm trang, đến Thôi gia cũng không mất mặt, người cũng rời nhà, không thể quay về, Kỷ Minh Diêu liền thu hồi hết thảy miễn cưỡng và lo lắng, bắt đầu nghĩ đến những chuyện khác để phân tán sự chú ý của mình.
Tám người nâng kiệu lớn không quá gập ghềnh, nhưng kiệu hoa phải vượt đi một vòng kinh thành mới đến Thôi gia, đoạn đường này lại không thể ngủ, quá mức nhàm chán.
Nàng đọc thầm ba bài thơ thôi trang mà Thôi Giác vừa làm hôm nay.
Nàng bắt đầu suy nghĩ bây giờ là giờ nào, mấy giờ sẽ đến Thôi gia. Mấy giờ Thôi Giác sẽ trở lại... Trong tân phòng...
Y... Nhất định cũng học mấy thứ kia ——
Không biết y học từ sách tranh hay là tượng gốm sứ... Hay là... Cả hai...
Gương mặt Kỷ Minh Diêu tức khắc nóng bừng.
Nàng vừa muốn khống chế bản thân không được nghĩ nhiều những chuyện này, vừa cảm thấy đêm nay nhất định sẽ đối mặt... Vì sao không thể nghĩ?
Mới gặp vài lần, tay còn chưa nắm đã phải... Việc kia...
Tiến độ... Thật đúng là nhanh mà!!
Kỷ Minh Diêu ôm mặt dưới khăn voan.
Rốt cuộc, kiệu hoa dừng lại.
Hỉ nương đỡ tân nương ra ngoài, lụa đỏ lại đưa tới tay tân nương.
Kỷ Minh Diêu vẫn chỉ có thể nhìn thấy gạch lát sàn và từng bậc thềm của Thôi gia.
Người bên cạnh vẫn kiên nhẫn như trước, chậm rãi bước về phía trước cùng với nàng. Những người vây quanh chúc mừng dường như còn nhiều hơn so với phủ An Quốc công, đều là những giọng nói mà nàng không hề quen thuộc.
Kỷ Minh Diêu hít một hơi thật sâu, nắm chặt lụa đỏ.
Thôi Giác lại càng chú ý nàng đi có ổn không, có gì lạ hay không.
Kỷ Minh Diêu nghe giọng nói của mấy người trẻ tuổi, bọn họ hẳn đang tụ lại một chỗ, cười "hi hi ha ha", đang nói ——
"Không ngờ Thôi huynh đối với thê tử lại dịu dàng như vậy cơ đấy?"
"Ta cũng thế... Còn tưởng Thôi Nhị thúc dù có tân thẩm nương vẫn lạnh lùng nhạt nhẽo như mọi khi chứ!"
"Nói nhỏ chút! Cẩn thận Thôi Nhị thúc nghe ——"
"Sợ cái gì! Hôm nay là ngày vui, chẳng lẽ huynh ấy còn cầm bài văn của đệ mà hỏi được sao?"
"Cùng nhau đọc sách, Thôi huynh đã là thị giảng Hàn lâm..."
"Mấy vị huynh đài này ——" Đây cũng là một tốp người tuổi trẻ khác, bọn họ cũng lại gần, cười hỏi. "Thôi huynh cũng không kể về tân phu nhân với mọi người luôn à?"
"Phải đó! Cùng làm trong Hàn lâm viện một năm, ta chưa bao giờ nghe Thôi huynh nhắc đến tân phu nhân dù chỉ một lời."
"Vậy huynh ấy giấu kỹ thật đấy! Nghe nói cả Thôi Đại ca còn hỏi không ra huynh ấy ở cùng Nhị tẩu như thế nào mà!"
"Là hỏi không ra... Hay là vốn không có?"
"Không có thì sao đối xử với tẩu tử như vậy?"
"Ta thấy cũng không có gì là lạ." Đây là giọng của một người có vẻ trầm ổn hơn. "Thôi huynh chỉ lạnh lùng ngoài mặt, kỳ thật trong lòng lại ấm áp. Mùng bảy tháng hai, ta với Thôi huynh cùng rời nha môn, vì tiện đường nên Thôi huynh theo ta đến dược đường bốc thuốc cho gia mẫu, còn hỏi han chứng bệnh của gia mẫu ta thế nào, tiến cử cho ta một vị thái y, sau khi xem cho gia mẫu, quả nhiên tốt hơn! Thôi huynh đối đãi với đồng nghiệp chúng ta mà còn như vậy, huống chi vị này là tân phu nhân của huynh ấy."
Một câu "Nhị tẩu" đến một câu "thẩm nương" rồi lại "tân phu nhân" khiến hai gò má Kỷ Minh Diêu nóng bừng cả lên.
Có điều nàng có chút mừng rỡ.
Thôi Giác... Quả thật không nhắc đến chuyện của hai người họ với bất kỳ ai sao?
Nghĩ kỹ thì, Mạnh tỷ tỷ có vẻ thật sự không biết nàng và Thôi Giác mấy lần gặp nhau đã nói cái gì, làm cái gì.
Kỳ thật, nàng rất không thích Ôn Tòng Dương chuyện gì cũng nói hết cho mẫu thân hắn. Nhưng vốn dĩ nàng cũng không bày tỏ lập trường, bắt Ôn Tòng Dương phải giữ bí mật với người nhà của hắn. Thậm chí nàng còn cảm thấy, Ôn Tòng Dương còn nhỡ miệng mà nói với Hà phu nhân là "Diêu muội muội không cho con nói" hoặc mấy lời tương tự.
Về sau, có phải nàng sẽ không cần tự mình bào chữa cho trượng phu nếu y có tiết lộ đời tư của bọn họ, đúng không?
Bước chân của người bên cạnh càng lúc càng chậm, lại bước qua một bậc cửa, đã đến chính viện bái đường.
Cao đường Thôi gia đều đã không còn, chỉ có bài vị đặt ở trên ghế.
Thôi Du đứng bên cạnh bài vị phụ mẫu, nhìn ấu đệ sớm đã trưởng thành thăng quan, có thể một mình đảm đương một phía, mặc lên quan bào phục sức Lục phẩm, tay nắm lụa đỏ, dẫn tân nương đi tới.
Thần sắc của y mặc dù vẫn nghiêm túc thanh lãnh như cũ, song lại thường xuyên nhìn sang tân nương ở bên cạnh, chú ý dưới chân tân nương, cho dù người xung quanh có ồn ào thế nào thì y cũng không ngừng lại.
Thôi Du không khỏi bật cười.
Tiểu tử này, xem ra cũng không phải ngốc đến hết thuốc chữa.
Bái đường thành thân.
Giai ngẫu thiên thành, địa cửu.
Vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
Tam bái, lễ thành, tân nhân vào hỉ phòng.
Thôi gia vậy mà lại chuẩn bị kiệu mềm cho tân nương.
Kỷ Minh Diêu được đỡ lên kiệu, trong tay vẫn nắm chặt một đầu lụa đỏ. Nàng ở trên kiệu, Thôi Giác ở dưới kiệu, bọn họ vẫn được lụa đỏ kéo lại gần nhau như trước, nhưng trong lòng Kỷ Minh Diêu lại nghĩ đến Mạnh tỷ tỷ —— Từ ngày mai, phải đổi thành tẩu tử rồi.
Kiệu mềm này, là ai chuẩn bị cho nàng?
Nàng đoán ắt là Mạnh tỷ tỷ, nhưng nếu không biết rõ ràng mà trực tiếp bác bỏ công lao của Thôi Giác thì cũng không tốt.
Vấn đề này, tự mình nghĩ, đương nhiên không thể rõ ràng.
Kiệu mềm đi không bao lâu thì dừng lại. Kỷ Minh Diêu được đỡ xuống kiệu, dìu vào tân phòng, nàng lập tức nhận ra trong phòng vốn có không ít nữ khách.
Nàng được dìu ngồi xuống giường hỉ.
Người dìu nàng chính là Mạnh tỷ tỷ.
—— Thật muốn cởi khăn hỉ ra.
*Thơ thôi trang: bài thơ thúc giục cô dâu trang điểm, thường được làm trước lễ cưới.
"Tân lang đã trả lời đề mục Đại gia đưa rồi!"
"Tân lang làm một mạch ba bài thơ thôi trang! Đại gia phái hài tử đến đọc cho Nhị cô nương nghe ——"
"Câu đối của Trương Ngũ gia và Lục gia cũng được đối lại rồi!"
Hài tử mà Kỷ Minh Viễn phái tới liền ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dưới hành lang, giơ trang giấy, giọng nói giòn giã cất lên từng câu từng từ của bài thơ thôi trang mà tân lang vừa làm, vang dội khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.
Nữ quyến các nhà hiếm ai không biết chữ, phần lớn đều đọc qua thi thư, hiểu được, phẩm được văn thơ hay dở thế nào. Huống chi thơ pháp của Hàn lâm lang giản dị thẳng thắn, ý nghĩa lời thơ trong trẻo ngay thẳng, vừa nghe đã thấy hay. Trong lúc nhất thời, tiếng khen văn chương của tân lang vang lên không ngớt.
Dĩ nhiên cũng có người luôn miệng khen Kỷ Nhị cô nương có phúc.
Kỷ Minh Diêu cúi đầu, vờ ngượng ngùng cho hợp tình hình.
Sau khi định thân, thái thái lập tức đưa cho nàng một cái rương nhỏ, bên trong chứa văn chương thi từ của Thôi Giác, lệnh nàng xem qua, nói dù nàng không thích làm thơ, nhưng cũng không thể không biết trượng phu từng làm cái gì, không thể không rõ văn phong khuynh hướng của trượng phu, tốt xấu gì cũng có chút lý giải, không thể thật sự cưới mù gả câm.
Thái thái đặc biệt yêu cầu nàng làm chuyện gì, Kỷ Minh Diêu sẽ không qua loa lấy lệ. Huống hồ nàng cũng muốn đọc. Mỗi một thiên văn chương thi từ trong rương nàng đều xem qua, thơ văn ứng tác*, kinh tế, tình hình chính trị đương thời thì xem một lần rồi để qua một bên, thi từ sơn thuỷ điền viên, làm giết thời gian thì nàng sẽ đọc thêm mấy lần.
*Ứng tác: những sánh tác theo lệnh của bệ hạ.
Rảnh vẫn là rảnh. Không đọc của y cũng đọc của người khác mà.
Cho nên, bởi vì đã quen với văn chương của y, mấy bài thơ thôi trang này tuy hay, nhưng cũng khó khiến nàng ngại ngùng.
Trong lòng nàng chỉ có không nỡ.
Y vượt qua hai cửa thử thách nữa... Chính là lúc nàng sẽ rời nhà, rời khỏi thái thái.
Kỷ Minh Đạt liếc mắt liền nhận ra Nhị muội muội không thật sự thẹn thùng vì Thôi Giác.
Nàng ấy cũng biết sẽ như vậy.
Từ nhỏ Nhị muội muội đã không thích làm thơ viết văn, bài tập tiên sinh bố trí nếu có thể qua loa liền qua loa, nhưng ngược lại, muội muội thà chịu thiệt thòi, luôn đưa những gì mình tự làm đến trước mặt tiên sinh, chưa từng sao mượn của người khác. Đến mười một, mười hai tuổi, muội ấy cũng chỉ biết cơ bản, không hề hứng thú với văn chương.
Càng về sau, nàng ấy cũng lười quản Nhị muội muội.
Nếu không giúp nổi, hà tất phí tinh thần.
Chỉ sợ Nhị muội muội đến Thôi gia lại không nói được gì với Thôi Giác.
Nhưng trong tiếng chúc mừng, Kỷ Minh Đạt khó tránh khỏi nhớ tới ngày mình thành thân.
Ôn Tòng Dương... Còn bất học vô thuật hơn Nhị muội muội, lấy Nhị muội muội so với hắn thì đúng là làm nhục muội ấy. Cho hắn một bài thơ, hắn còn không thể đọc trôi chảy, huống chi là làm thơ. Ngày ấy, thơ thôi trang cũng là người khác làm giúp hắn, ít nhiều để hắn có thứ giắt lưng, mà thân hữu huynh đệ chắn cửa cũng là những người hôm nay, lại không có một ai thật sự kiểm tra hắn giống như làm khó Thôi Giác bây giờ.
Hắn chỉ học thuộc một bài thơ, bắn hai mũi tên, lại vật tay với Minh Viễn, xem như vượt xong ải.
Kỷ Minh Đạt liếc nhìn mũ phượng của Nhị muội muội.
Không sao, nàng ấy nghĩ, mình vốn không thích ồn ào tranh cãi ầm ĩ như thế này.
Chỉ là Nhị muội muội sẽ sớm có cáo mệnh, Ôn Tòng Dương lại ——
Kỷ Minh Đạt nhắm chặt mắt, nhịn xuống cơn uất nghẹn vọt tới yết hầu.
—— Ôn Tòng Dương ngay cả đọc sách cũng không muốn, ngày nào cũng chỉ muốn cùng nha đầu kia —— Bây giờ là Lý di nương —— Lăn lộn!
Những tiếng trầm trồ khen ngợi ngoài viện mỗi lúc một nhiều. Bảo Khánh sớm đã đứng ngồi không yên, đi ra ngoài một hồi, trở về cười nói: "Không ngờ ngay cả võ nghệ của Thôi muội phu cũng không tệ! Mười mũi tên mười vòng, không có tên nào lệch, y còn cùng hai vị công tử trong tộc của quý phủ tỷ thí mấy chiêu kiếm pháp, khi dừng tay, ngay cả hô hấp cũng không loạn."
Nếu không phải vì hôm nay không thích hợp, nàng ấy cũng muốn thử thách Thôi muội phu! Bất quá y đã là người của Minh Diêu muội muội, hôm nay không thích hợp, về sau cũng không thích hợp.
Nàng ấy cũng không thiếu một hai người so chiêu, không cần thiết.
Mà Kỷ Minh Diêu nhớ đến tháng tư năm ngoái —— ngày mùng sáu tháng tư, thái thái an bài cho nàng và Ôn Tòng Dương gặp mặt lần cuối ở trong hoa viên, Thôi Giác lại bị Từ lão phu nhân lừa gạt tới đây. Y vốn định đi, lại bị Thanh Sương giữ lại, vì thế đã ôm kiếm, yên lặng ở ngoài cửa che chở cho nàng.
Y hiển nhiên là biết võ nghệ.
Ít nhất, y tự tin có thể ứng phó Ôn Tòng Dương.
Kỷ Minh Đạt lại ngây ngẩn cả người.
Nàng ấy không hề biết... Nàng ấy không mơ thấy, Thôi Giác vậy mà có võ nghệ... Còn có võ nghệ không tệ ư?
Nhưng không đợi nàng ấy cẩn thận hồi tưởng, tân lang đã qua ải thử thách, giờ đã ở cổng viện chờ đón tân nương .
Mẫu thân mang khăn voan đến, Kỷ Minh Đạt liền đứng lên nhường chỗ.
Kỷ Minh Diêu ngẩng đầu chăm chú nhìn thái thái, nhìn thái thái nhẹ nhàng buông xuống khăn voan. Trước mắt nàng thoạt tiên là một mảng màu đỏ tươi, sau đó ánh sáng liền tối xuống.
Nàng được người ở hai bên đỡ dậy, từng bước đi ra khỏi căn phòng mình đã ở nhiều năm.
Có người đặt lụa đỏ vào trong tay nàng, nàng vô thức cầm lấy. Đầu kia của lụa đỏ truyền đến động tĩnh rất nhẹ. Nàng ý thức được, đó là Thôi Giác.
Bọn họ —— Nàng cùng vị hôn phu này mới gặp mặt vài lần, nói chuyện không nhiều hơn trăm câu —— Sắp sửa kết làm phu thê, cùng đi chung con đường sau đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng hy vọng có thể cùng nhau bước đi.
Nhưng nếu không thể, nàng vẫn sẽ tự mình sống tốt đời mình, giống như mười sáu năm qua ở kiếp này
Cho nên... Minh Diêu, Kỷ Minh Diêu!
Không cần sợ!!!
Bởi vì trước mặt phủ khăn voan, con đường quen thuộc cũng khiến nàng hồi hộp. Nàng chỉ có thể nhìn dưới chân mình. Hoá ra gạch lát trong nhà lại có nước chảy men theo hoa văn.
Sao lúc trước nàng không phát hiện, mãi đến khi rời đi mới nhìn rõ chứ.
Tân nương càng đi càng chậm.
Thôi Giác không thấy giọt nước mắt rơi dưới chân nàng, cũng không nghe tiếng nàng nức nở, song vẫn bước chậm hơn. Nhìn nàng bước từng bước hết sức nghiêm túc, trong lòng y cũng càng thêm trịnh trọng.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là phu thê.
Giữa phu thê, dĩ nhiên kính nhau, gần nhau... Kề nhau.
Kỷ... Phu nhân biết lễ hoà nhã, y cũng sẽ tôn trọng nàng.
Tân lang chậm lại theo bước chân tân nương, mọi người vây trước quấn sau dẫn đường lại càng không nóng vội.
Còn có hỉ nương lên tiếng góp vui: "Tân lang chúng ta nhìn tân nương không chớp mắt thế này, cuộc sống sau này chắc chắn không có sầu lo, chỉ toàn ân ái ngọt ngào đẹp đẽ!"
—— Y đang nhìn nàng sao?
Thậm chí... Nhìn không chớp mắt luôn sao?
Giữa tiếng cười vang của mọi người, Kỷ Minh Diêu hít thở gấp gáp, may là, dáng vẻ của nàng luôn luôn chậm chạp, bước chân cũng không nhìn ra hoảng loạn.
Chỉ là nàng cũng không quay lại tốc độ ban đầu, không tiếp tục để... Người bên cạnh chờ nàng.
Rất nhanh đã đến chính đường.
Lại nghe giọng nói của thái thái, Kỷ Minh Diêu liền không kìm được nước mắt.
Nàng căn bản không nhớ rõ An Quốc công nói cái gì, Thôi Giác lại đáp cái gì. Nàng chỉ biết đi theo ma ma dẫn đường hành lễ, bái biệt, đi ra chính đường, nghe Minh Viễn đi đến trước mặt mình, muốn cõng mình lên kiệu hoa.
Nàng không khỏi thốt lên: "Minh Viễn —— "
"Nhị tỷ tỷ."
Kỷ Minh Viễn lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong tay áo, đặt vào tay Nhị tỷ tỷ.
Xung quanh còn có rất nhiều người chờ xem, hắn lại không nóng vội đưa Nhị tỷ tỷ lên kiệu hoa. Bọn họ đã lớn lên cùng nhau mười mấy năm qua, không thể thân mật như ngày còn nhỏ, nhưng Kỷ Minh Viễn vẫn cầm tay Nhị tỷ tỷ, nói: "Tỷ tỷ cứ yên tâm, mọi chuyện trong nhà đều có đệ lo liệu rồi."
Hắn sẽ cố gắng đọc sách, sớm ngày trở thành người giống như Nhị tỷ phu, hắn sẽ là hậu thuẫn cho mẫu thân, cũng sẽ là chỗ dựa của các tỷ muội.
Hắn biết Nhị tỷ tỷ không yên tâm nhất là mẫu thân, nhiều năm như vậy, theo ánh mắt của Nhị tỷ tỷ, hắn cũng thấy rõ mẫu thân ở trong nhà đến tột cùng chịu bao nhiêu thiệt thòi.
Hắn hy vọng Nhị tỷ tỷ có thể tin tưởng mình.
Mà Kỷ Minh Diêu cũng thật sự nghẹn ngào nói với hắn: "Được."
Kỷ Minh Viễn đưa Nhị tỷ tỷ lên kiệu hoa.
Thôi Giác liền thi lễ với thê đệ và nhạc phụ, nhạc mẫu ở đằng xa, rồi lên ngựa trở về nhà.
Kỷ Minh Diêu ngồi trong kiệu hoa, từ từ lau khô nước mắt.
Toàn phúc nhân không cho nàng dùng quá nhiều son phấn, hơn nữa hôm nay son phấn đặc chế xem như chống nước, trên khăn tay cũng không có quá nhiều dấu vết.
Nàng lại sờ lên mũ phượng, vẫn còn đoan chính ngay ngắn như khi vừa mới đội lên.
Không phải điểm trang, đến Thôi gia cũng không mất mặt, người cũng rời nhà, không thể quay về, Kỷ Minh Diêu liền thu hồi hết thảy miễn cưỡng và lo lắng, bắt đầu nghĩ đến những chuyện khác để phân tán sự chú ý của mình.
Tám người nâng kiệu lớn không quá gập ghềnh, nhưng kiệu hoa phải vượt đi một vòng kinh thành mới đến Thôi gia, đoạn đường này lại không thể ngủ, quá mức nhàm chán.
Nàng đọc thầm ba bài thơ thôi trang mà Thôi Giác vừa làm hôm nay.
Nàng bắt đầu suy nghĩ bây giờ là giờ nào, mấy giờ sẽ đến Thôi gia. Mấy giờ Thôi Giác sẽ trở lại... Trong tân phòng...
Y... Nhất định cũng học mấy thứ kia ——
Không biết y học từ sách tranh hay là tượng gốm sứ... Hay là... Cả hai...
Gương mặt Kỷ Minh Diêu tức khắc nóng bừng.
Nàng vừa muốn khống chế bản thân không được nghĩ nhiều những chuyện này, vừa cảm thấy đêm nay nhất định sẽ đối mặt... Vì sao không thể nghĩ?
Mới gặp vài lần, tay còn chưa nắm đã phải... Việc kia...
Tiến độ... Thật đúng là nhanh mà!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Minh Diêu ôm mặt dưới khăn voan.
Rốt cuộc, kiệu hoa dừng lại.
Hỉ nương đỡ tân nương ra ngoài, lụa đỏ lại đưa tới tay tân nương.
Kỷ Minh Diêu vẫn chỉ có thể nhìn thấy gạch lát sàn và từng bậc thềm của Thôi gia.
Người bên cạnh vẫn kiên nhẫn như trước, chậm rãi bước về phía trước cùng với nàng. Những người vây quanh chúc mừng dường như còn nhiều hơn so với phủ An Quốc công, đều là những giọng nói mà nàng không hề quen thuộc.
Kỷ Minh Diêu hít một hơi thật sâu, nắm chặt lụa đỏ.
Thôi Giác lại càng chú ý nàng đi có ổn không, có gì lạ hay không.
Kỷ Minh Diêu nghe giọng nói của mấy người trẻ tuổi, bọn họ hẳn đang tụ lại một chỗ, cười "hi hi ha ha", đang nói ——
"Không ngờ Thôi huynh đối với thê tử lại dịu dàng như vậy cơ đấy?"
"Ta cũng thế... Còn tưởng Thôi Nhị thúc dù có tân thẩm nương vẫn lạnh lùng nhạt nhẽo như mọi khi chứ!"
"Nói nhỏ chút! Cẩn thận Thôi Nhị thúc nghe ——"
"Sợ cái gì! Hôm nay là ngày vui, chẳng lẽ huynh ấy còn cầm bài văn của đệ mà hỏi được sao?"
"Cùng nhau đọc sách, Thôi huynh đã là thị giảng Hàn lâm..."
"Mấy vị huynh đài này ——" Đây cũng là một tốp người tuổi trẻ khác, bọn họ cũng lại gần, cười hỏi. "Thôi huynh cũng không kể về tân phu nhân với mọi người luôn à?"
"Phải đó! Cùng làm trong Hàn lâm viện một năm, ta chưa bao giờ nghe Thôi huynh nhắc đến tân phu nhân dù chỉ một lời."
"Vậy huynh ấy giấu kỹ thật đấy! Nghe nói cả Thôi Đại ca còn hỏi không ra huynh ấy ở cùng Nhị tẩu như thế nào mà!"
"Là hỏi không ra... Hay là vốn không có?"
"Không có thì sao đối xử với tẩu tử như vậy?"
"Ta thấy cũng không có gì là lạ." Đây là giọng của một người có vẻ trầm ổn hơn. "Thôi huynh chỉ lạnh lùng ngoài mặt, kỳ thật trong lòng lại ấm áp. Mùng bảy tháng hai, ta với Thôi huynh cùng rời nha môn, vì tiện đường nên Thôi huynh theo ta đến dược đường bốc thuốc cho gia mẫu, còn hỏi han chứng bệnh của gia mẫu ta thế nào, tiến cử cho ta một vị thái y, sau khi xem cho gia mẫu, quả nhiên tốt hơn! Thôi huynh đối đãi với đồng nghiệp chúng ta mà còn như vậy, huống chi vị này là tân phu nhân của huynh ấy."
Một câu "Nhị tẩu" đến một câu "thẩm nương" rồi lại "tân phu nhân" khiến hai gò má Kỷ Minh Diêu nóng bừng cả lên.
Có điều nàng có chút mừng rỡ.
Thôi Giác... Quả thật không nhắc đến chuyện của hai người họ với bất kỳ ai sao?
Nghĩ kỹ thì, Mạnh tỷ tỷ có vẻ thật sự không biết nàng và Thôi Giác mấy lần gặp nhau đã nói cái gì, làm cái gì.
Kỳ thật, nàng rất không thích Ôn Tòng Dương chuyện gì cũng nói hết cho mẫu thân hắn. Nhưng vốn dĩ nàng cũng không bày tỏ lập trường, bắt Ôn Tòng Dương phải giữ bí mật với người nhà của hắn. Thậm chí nàng còn cảm thấy, Ôn Tòng Dương còn nhỡ miệng mà nói với Hà phu nhân là "Diêu muội muội không cho con nói" hoặc mấy lời tương tự.
Về sau, có phải nàng sẽ không cần tự mình bào chữa cho trượng phu nếu y có tiết lộ đời tư của bọn họ, đúng không?
Bước chân của người bên cạnh càng lúc càng chậm, lại bước qua một bậc cửa, đã đến chính viện bái đường.
Cao đường Thôi gia đều đã không còn, chỉ có bài vị đặt ở trên ghế.
Thôi Du đứng bên cạnh bài vị phụ mẫu, nhìn ấu đệ sớm đã trưởng thành thăng quan, có thể một mình đảm đương một phía, mặc lên quan bào phục sức Lục phẩm, tay nắm lụa đỏ, dẫn tân nương đi tới.
Thần sắc của y mặc dù vẫn nghiêm túc thanh lãnh như cũ, song lại thường xuyên nhìn sang tân nương ở bên cạnh, chú ý dưới chân tân nương, cho dù người xung quanh có ồn ào thế nào thì y cũng không ngừng lại.
Thôi Du không khỏi bật cười.
Tiểu tử này, xem ra cũng không phải ngốc đến hết thuốc chữa.
Bái đường thành thân.
Giai ngẫu thiên thành, địa cửu.
Vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
Tam bái, lễ thành, tân nhân vào hỉ phòng.
Thôi gia vậy mà lại chuẩn bị kiệu mềm cho tân nương.
Kỷ Minh Diêu được đỡ lên kiệu, trong tay vẫn nắm chặt một đầu lụa đỏ. Nàng ở trên kiệu, Thôi Giác ở dưới kiệu, bọn họ vẫn được lụa đỏ kéo lại gần nhau như trước, nhưng trong lòng Kỷ Minh Diêu lại nghĩ đến Mạnh tỷ tỷ —— Từ ngày mai, phải đổi thành tẩu tử rồi.
Kiệu mềm này, là ai chuẩn bị cho nàng?
Nàng đoán ắt là Mạnh tỷ tỷ, nhưng nếu không biết rõ ràng mà trực tiếp bác bỏ công lao của Thôi Giác thì cũng không tốt.
Vấn đề này, tự mình nghĩ, đương nhiên không thể rõ ràng.
Kiệu mềm đi không bao lâu thì dừng lại. Kỷ Minh Diêu được đỡ xuống kiệu, dìu vào tân phòng, nàng lập tức nhận ra trong phòng vốn có không ít nữ khách.
Nàng được dìu ngồi xuống giường hỉ.
Người dìu nàng chính là Mạnh tỷ tỷ.
—— Thật muốn cởi khăn hỉ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro