Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 46
2024-10-16 20:59:05
Những lời cát tường của hỉ nương cứ xoay vòng bên tai Kỷ Minh Diêu, không thề tiến vào. Tầm nhìn của nàng bị khăn voan chắn lại, chỉ có thể thấy góc áo màu xanh của Thôi Giác cách nàng rất gần, hai sắc xanh đỏ thoáng chạm nhau rồi lại hững hờ tách ra.
Nàng nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.
Thôi Giác đang hồi hộp sao?
Trước mắt Kỷ Minh Diêu trở nên sáng tỏ.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng gương mặt của Thôi Giác. Sắc mặt của y có vẻ bình tĩnh, trong mắt cũng không gợn sóng, song bên tai đã hơi đỏ lên.
Mấy tháng không gặp, hình như y... Trở nên trắng lại, cho nên sắc hồng kia trở nên hết sức rõ ràng, khiến Kỷ Minh Diêu không khỏi nhớ tới một năm trước, trong hoa viên phủ An Quốc công, lúc ấy nàng ngây ngốc hỏi y trong kinh có lời đồn đãi gì, vành tai của y cũng đỏ ửng như vậy.
Kỷ Minh Diêu không khỏi bật cười.
Thôi Giác ngẩn người, cũng cười thành tiếng.
Kỷ Minh Diêu chưa từng thấy y cười... Hoá ra, khi y cười lên lại như thế này... Nàng nhớ tới tuyết đọng trên núi rơi xuống sông xanh vào đầu xuân, hơi nước mờ ảo bay lên, gió mát khe khẽ mơn man gò má nàng, khiến lòng người dạt dào ý xuân.
"Cười —— Nhìn kìa, cười rồi!!"
"Tân lang và tân nương tử đều đẹp nhỉ!"
Không biết là ai đi đầu, trong phòng rộn lên tiếng ngợi khen. Còn có âm thanh trong trẻo của một tiểu nữ hài reo lên: "Mẫu thân, tiên nữ trên trời hạ phàm kìa!"
"Phải đó!" Không biết là ai tiếp lời. "Cưới được một nương tử giống như tiên nữ thế này, chẳng trách Tiểu Thôi Hàn lâm của chúng ta lại trở nên dịu dàng!"
Kỷ Minh Diêu cũng không chống nổi kiểu trêu đùa này, vội vàng cúi đầu.
Thôi Giác cũng rũ mắt, theo chỉ dẫn của hỉ nương mà ngồi xuống bên cạnh tân thê.
Lễ hợp cẩn giao bôi.
Thôi Giác vững vàng cầm chén rượu, nhìn gương mặt đỏ hồng của tân nương, vai kề vai cùng uống với nàng.
Cánh tay của nàng nhỏ hơn y nhiều... Mềm hơn.
Giải anh kết tóc.
Sợi tóc của hai người quấn chặt vào nhau, tuy hai mà một, được để vào túi gấm.
Lễ thành.
Nhóm nữ khách được Mạnh An Nhiên mời ra ngoài ngồi.
Hết thảy huyên náo đều đi xa, đột nhiên chỉ còn hai người họ, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn bình thường.
Dưới lớp vải đỏ, Kỷ Minh Diêu và Thôi Giác yên lặng nhìn nhau.
Không ai dời mắt, nhưng cũng không có ai cử động trước.
Những nha hoàn bà tử mà Mạnh An Nhiên phái đến để tạm thời hỗ trợ còn chưa biết tính tình Nhị nãi nãi mới vào cửa như thế nào, mà thật ra, à ừm, bọn họ càng không hiểu rõ Nhị gia, đành phải nhìn về phía mấy nha hoàn hồi môn của phủ An Quốc công.
Nha hoàn hồi môn của Kỷ Minh Diêu đương nhiên sẽ không quấy rầy cô nương và cô gia —— Đây là lần đầu tiên cô nương gần cô gia như vậy đấy!
Huống hồ trong lòng cô nương nhà mình ắt có chủ ý.
Trong lòng Kỷ Minh Diêu... Không có chủ ý gì.
Nàng chỉ cảm thấy Thôi Giác quá gần mình, ngay cả hơi thở của y cũng có thể phà lên mặt nàng. Nàng không khỏi nghĩ đến, có phải y cũng cảm nhận được hơi thở của mình không? Nàng định ngừng thở, lại cảm thấy thế này giống như mình giơ cờ trắng, chịu thua trước người ta.
Huống chi ——
Y thật đẹp.
Bàn tay Thôi Giác giấu trong ống tay áo vừa buông lỏng, trong lòng bàn tay dần đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Giữa phu thê, có thể nhìn nhau là chuyện hợp lẽ hợp tình, y không nên trốn tránh.
Y cũng không thể cấm tân thê không được nhìn mình.
Hai người cứ nhìn nhau non nửa khắc, Kỷ Minh Diêu... Đau cổ.
Nàng đã đội mũ phượng hơn nửa ngày, rất mệt mỏi.
Nàng còn khát, còn đói.
"Thiếp ——" Cuối cùng vẫn là Kỷ Minh Diêu lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. "Vậy thiếp thay, thay y phục trước nhé?"
Thôi Giác trước hết ngẩn ngơ cả người, sau đó lập tức nhanh chóng đứng dậy: "Cô, cô nương... Phu nhân xin cứ tự nhiên."
Y điều chỉnh hơi thở, cố gắng nói năng vững vàng: "Ta ra tiền viện đãi khách trước, phu nhân cứ dùng rượu thiện, không cần đợi ta."
"Được..." Kỷ Minh Diêu định đứng dậy tiễn y.
Trước khi trở thành hôn phu, y là khách, nàng vốn nên tiễn y. Hiện giờ quan hệ thân mật hơn, nàng lại càng nên đối đãi y theo lễ.
Nhưng cả ngày nàng chưa ăn cơm, cổ lại đau nhức, khi đứng dậy liền hơi chao đảo.
Thôi Giác nhận ra tức thì, y không nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên đỡ nàng: "Phu nhân cứ ngồi đi."
Một tay đặt lên vai nàng, tay kia nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, cũng không dám nắm chặt. Nhưng chỉ mới chạm nhẹ nhau, hai người lại khựng lại một hồi lâu.
Cuối cùng, là Thanh Sương đi lên cười nói: "Nhị gia, mời."
Thanh Sương lo lắng.
Mới vừa rồi chỉ mải xem cô nương và cô gia ngọt ngọt ngào ngào thế nào, cũng quên mất sáng sớm cô nương chỉ ăn hai món điểm tâm, đến bây giờ nhất định là đói lả rồi. Mũ phượng kia còn nặng, bình thường cô nương đã không thích ăn diện, lại phải đội cả ngày nay, sao có thể chịu được?
Thừa dịp đồ ăn còn chưa nguội, phải mau mời cô gia đi.
Bích Nguyệt tỷ tỷ mới không ở đây ngày đầu tiên, nàng đã ngốc đi rồi!
Thôi Giác không có lý do gì để ở lại, liền gật đầu với tân thê, xoay người đi ra.
Nhìn bóng lưng y biến mất sau khung cửa, Kỷ Minh Diêu mới thả lỏng thân thể, vội vàng gọi Thanh Sương: "Mau gỡ xuống giúp ta!"
Nặng quá, nặng quá... Nặng chết mất!
Sắc đẹp hại người mà!!
Thanh Sương đã sớm chạy về, vững vàng gỡ mũ phượng xuống, hỏi: "Cô nương muốn dùng cơm trước hay là tắm rửa trước?"
Trên đầu chợt nhẹ, trên người không còn nặng nề, Kỷ Minh Diêu lập tức quyết định: "Ăn cơm trước!"
Ăn no mới có sức làm việc khác.
—— Ý nàng là tắm rửa gì đó.
Nghĩ thế này, nếu tắm rửa rồi mới ăn cơm, trên người khó tránh sẽ ám mùi đồ ăn.
Vẫn nên tắm rửa sau.
Dù sao cũng là lần đầu tiên ——
Kỷ Minh Diêu đứng lên, để Xuân Giản và Hoa Ảnh cởi hỉ phục giúp mình, những hình ảnh trong sách tranh mà nàng khổ cực học suốt đêm qua khó tránh hiện lên trước mắt.
Hai đời nhân sinh lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này, nàng đương nhiên hy vọng mọi thứ tốt đẹp.
Ăn quá no thì không nên tắm, tuy cực kỳ đói bụng, Kỷ Minh Diêu cũng kiềm chế, chỉ ăn no bảy phần rồi ngừng đũa.
Toàn bộ quá trình đều do nha hoàn hồi môn của nàng hầu hạ, nha hoàn bà tử của Thôi gia chỉ ở bên cạnh giúp đỡ, nàng có chuyện hỏi thì trả lời, còn lại cũng không chen vào tranh công.
Dùng cơm xong, Kỷ Minh Diêu đi dạo trong chính viện năm gian của tân phòng độ một khắc để tiêu thực, cũng thừa dịp này, bèn hỏi bà tử đứng đầu mà Mạnh tỷ tỷ phái đến: "Không tính Thôi Hàn lâm, không tính thư phòng của Nhị gia thì viện trước, viện sau có tổng cộng bao nhiêu người hầu hạ, làm những việc gì?"
Người này cũng là thị tì của Mạnh An Nhiên, mọi người gọi bà là "Vương Bình gia".
Nhị nãi nãi đã hỏi, bà liền vội vàng đi đến bên cạnh, cười đáp: "Tiền sảnh và hậu viện đều có bốn bà tử quét dọn và bốn tiểu nha đầu, trong viện Nhị nãi nãi cũng có bốn bà tử nha đầu làm việc nặng, tiền viện thư phòng của Nhị gia có bốn người lo liệu phòng ốc, hai người lo việc riêng tư và hai bà tử, tổng cộng là hai mươi tám người. Toà nhà sau viện thì do Thu ma ma, thị tì của Nhị nãi nãi đích thân quản lý."
Kỷ Minh Diêu gật đầu.
Nàng dẫn theo bốn người Thanh Sương và bốn phòng thị tì, còn có một nhà trù tử thái thái đặc biệt đưa tới cho nàng, tổng cộng là hai mươi bốn người, trong đó nam tử già trẻ cũng không tiện ở trong viện, còn có hai tiểu nha đầu, mặc dù vẫn chưa tới tám tuổi nhưng đã có thể nghe hiểu phân phó, làm chân chạy vặt để kiếm sống, nàng cũng sắp xếp cho bọn chúng học quy củ để hỗ trợ mọi người, mỗi người trước lĩnh ba xâu tiền tiêu vặt hằng tháng.
Hơn nữa Mạnh tỷ tỷ cho nàng hai mươi tám người, tính trước mắt, ở Thôi trạch, trong tay nàng có tổng cộng năm mươi hai người để sai sử.
Chỉ là người của Thôi gia có thể dùng hay không, dễ dùng hay không thì phải đợi xem sao.
—— Cho nên, nàng mới lệnh cho tiểu nha đầu của thị tì cũng đi theo mình.
Thấy Nhị nãi nãi suy tư không nói, Vương Bình gia lại chủ động cười nói: "Nha đầu bà tử đều do nãi nãi chúng ta chọn. Nãi nãi chúng ta nói, nếu Nhị nãi nãi thấy chỗ nào không ổn thì cứ nói thẳng, người sẽ đổi lại cho ổn thoả." Bà lại hỏi. "Bây giờ Nhị nãi nãi muốn gặp mọi người luôn không?"
Lúc nàng còn chưa kịp lên tiếng phân phó, Thanh Sương đã định ngăn lại, song Kỷ Minh Diêu đã liếc mắt ra hiệu cho nàng.
Đợi bà nói dứt lời, Kỷ Minh Diêu cười nói: "Đa tạ nãi nãi đã phí tâm, ngày mai ta sẽ tự mình đi tạ. Hôm nay các ngươi theo ta cũng vất vả cả ngày rồi. Mọi người cứ uống chén rượu chung vui đi."
Vương Bình gia khiêm tốn nói không dám!
Chẳng những tân Nhị nãi nãi hôm nay mới đến nhà chồng, không có Nhị gia trước mặt song cũng không có một chút câu nệ, vẫn nói một thì không có hai, lời nói cử chỉ tự tại tuỳ tâm như khi ở nhà ngoại, ngay cả những nha hoàn đến từ phủ An Quốc công này, tuy đều là mỹ nhân đẹp đẽ như hoa, song khí chất quanh thân khiến người ta phải e ngại, mỗi lời nói cử động đều đúng mực, hầu hạ Nhị nãi nãi chu đáo đến độ khiến người ngoài không có chỗ chen tay.
May là nãi nãi đã dặn dò bọn họ không cần tùy tiện nhúng tay nói nhiều, không thì, cho dù trước kia có gặp qua Nhị nãi nãi vài lần, bà cũng không biết hầu hạ thế nào mới tốt.
Sau khi xem qua bố trí trong phòng, Kỷ Minh Diêu đến phòng bên tắm rửa.
Rốt cuộc chỉ còn người của mình.
Thanh Sương một mặt thoa sữa tắm lên người cô nương, một mặt nói: "Người ở đây không hề quy củ như nhà mình. Lúc còn ở nhà, ai dám lên tiếng khi cô nương còn chưa phân phó chứ."
"Mỗi nhà có quy củ riêng." Kỷ Minh Diêu nói. "Nếu ta là đương gia, đương nhiên sẽ phải nhắc nhở bọn họ một tiếng, không được phép như vậy. Nhưng đương gia ở đây là Đại nãi nãi, cũng là Đại nãi nãi có lòng phái người đến giúp đỡ, vì một hai câu nhỏ nhặt mà bác bỏ bà ấy, tức là bác bỏ ý tốt của Đại nãi nãi, không chỉ đắc tội người ta mà trong lòng ta cũng áy náy. Huống hồ bà ấy cũng không có ý bất kính, chỉ là tốt bụng hỏi thôi."
Thanh Sương vội nói: "Cô nương, nô tì biết sai rồi!"
Kỷ Minh Diêu vươn tay khỏi thùng tắm vươn tay, nắm tay nàng, cười nói: "Lúc trước có Bích Nguyệt ở đây, muội ấy ổn trọng, muội lại lanh mồm lanh miệng, không ngại cái gì. Có lẽ sau này, muội chính là người đứng đầu bên cạnh ta, mặc dù muội còn nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng cũng không thể trẻ con mãi được. Trong mắt người ngoài nhìn vào, lời nói của muội chính là lời nói của ta. Mấy việc mồm mép nhanh nhảu, sau này... Để Bạch Lộ nói đi."
Trong bốn nha hoàn bên người nàng, Xuân Giản và Hoa Ảnh là thư đồng của nàng, đều lớn hơn nàng một tuổi, Thanh Sương và Bạch Lộ vốn là người thế cho vị trí Đại nha hoàn ngày trước, đều nhỏ hơn nàng một tuổi. Nhưng vài năm nay quan sát, sau khi để Bích Nguyệt rời đi, chỉ có Thanh Sương thích hợp làm Đại nha hoàn nhất.
Đặc biệt từ sau chuyện gặp mặt ở hoa viên năm ngoái, nàng càng dụng tâm bồi dưỡng Thanh Sương, bớt việc của Bích Nguyệt mà chuyển sang cho muội ấy.
Nàng mới đến Thôi gia, cần phải tiếp xúc với Thôi gia.
Thanh Sương vừa mới được bồi dưỡng đã theo nàng tới Thôi gia, các nàng càng phải tiếp xúc, cọ xát nhiều hơn.
Thanh Sương lĩnh mệnh, mỉm cười nhìn Bạch Lộ: "Sau này cô phải học theo miệng lưỡi của ta đấy!"
Lúc này Kỷ Minh Diêu mới nói: "Chuyện bên ngoài tây khóa viện chúng ta cứ mặc kệ, Thôi —— "
Trước mặt đều là người của mình, nàng cũng không gò ép bản thân phải thay đổi xưng hô, vẫn gọi như cũ: "Thư phòng của Thôi Hàn lâm cũng khoan xen vào. Ngay cả mọi người trong viện chúng ta cũng phải làm theo quy củ lúc trước. Nhưng các muội càng không được ỷ vào xuất thân phủ Quốc công mà vô cớ xem thường, thậm chí bắt nạt người khác, đều phải cùng giải quyết việc chung. Ai không muốn yên ổn sống một cuộc đời như thế thì cứ nói thẳng với ta, ta lập tức đưa người đó về."
Lời này tuy nhẹ, ý tứ lại nặng, bọn Thanh Sương đều nín thở yên lặng nghe, khắc ghi trong lòng.
Nhìn mọi người biết phân biệt nặng nhẹ, Kỷ Minh Diêu cười nói: "Chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thể để người bắt nạt được. Nếu có thiệt thòi gì phải nói cho ta biết, ta làm chủ cho các muội. Hôm nay đều mệt mỏi rồi, tạm thời vậy đi, sau này các muội truyền lại lời ta cho bọn họ —— Cũng hãy nói cho người của ngoại viện luôn đi, để bọn họ đều nhớ lấy, tối nay cứ ngủ một giấc cho ngon, ngày mai ta sẽ phân phó cho các muội."
Thanh Sương vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Thấy cô nương không còn gì phân phó, Thanh Sương cười nói: "Còn có một chuyện, xem như là nô tì nói nhảm vậy: Ở nhà luôn thấy cô gia hoàn hảo, hôm nay sang đây, ngược lại thấy cô gia có chút không biết săn sóc người khác. Chẳng lẽ cô gia không biết cô nương chịu khổ cả ngày, dĩ nhiên sẽ mệt nhọc sao, còn phải đợi cô nương mở miệng trước, nói mình muốn thay y phục thì mới hiểu. Quả nhiên không có ai hoàn mỹ vô khuyết. Bất quá, chút thiếu sót này, hẳn là không đáng kể nhỉ?"
Nghe một trang nhận xét khen chê đủ điều này, Kỷ Minh Diêu bật cười: "Ta hiểu ý muội mà."
Một ngày ngắn ngủi lại trải qua quá nhiều, nàng không khỏi nói ra một câu thật lòng: "Ta ngược lại thấy rất vui, bởi y không phải người chu toàn săn sóc người khác."
Nàng chưa từng yêu đương, đương nhiên cũng không hi vọng nửa kia chưa từng yêu đương.
Nàng cũng không biết cách săn sóc nam nhân, dĩ nhiên cũng hy vọng nửa kia sẽ không quá sành sỏi cách chăm sóc nữ nhân.
Hơn nữa... Kỷ Minh Diêu nhớ lại y luôn nhượng bộ trong suốt quãng đường đi, cùng rất nhiều lời bàn tán của khách nhân, rằng y chẳng hề nói gì với ai cả.
—— Hôm nay y đã chăm sóc nàng rất chu toàn rồi.
Tắm rửa xong, thay một bộ váy đỏ nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc được búi hờ lên, Kỷ Minh Diêu bắt đầu nhìn kỹ tân phòng, sân viện mà nàng sẽ phải ở rất lâu về sau.
Thôi trạch thuộc về nàng và viện của Thôi Giác đều nằm ở tây khóa viện, tổng cộng có năm lối vào trước sau. Mạnh tỷ tỷ không ngại cực khổ, mùa hè năm ngoái, trong một tháng tỷ ấy đến phủ An Quốc công tận năm lần, cùng nàng tham tường bản vẽ, cuối cùng mới xác định từng cổng vào, từng gian phòng ở cần phải tu sửa những gì. Hiện tại chỉ nhìn riêng hoa cỏ và cây cảnh, bài trí trong sân này, quả thật không khác gì trên bản vẽ.
Đây ắt hẳn không phải một chuyện dễ dàng, nhất định tốn nhiều thời gian hơn nàng nghĩ.
Hơn nữa hôm nay Mạnh tỷ tỷ còn chiếu cố nàng, nàng quả thật phải bày một bàn tiệc rượu hoành tráng cảm tạ tỷ ấy.
Sau này nếu Mạnh tỷ tỷ có cần giúp đỡ việc gì, nàng cũng không được lười nhác.
Tân phòng nằm ở cổng thứ tư tính từ nam ra bắc. Hướng về phía trước là đại sảnh dùng để đãi khách. Xa hơn là thư phòng của Thôi Giác. Đầu viện để trống. Trong toà nhà phía sau hậu viện thì có ba gian phòng chứa của hồi môn của Kỷ Minh Diêu.
Dĩ nhiên hôm nay nàng không thể ra hậu viện xem xét, có điều nàng cũng không vội. Thôi gia cũng chỉ có mấy người này, trước mắt xem ra, ai ai cũng tốt tính, cho dù có một hai sai lầm, nàng cũng không cần quá lo lắng.
Trên đầu không có bà bà và thái bà bà luôn thương nhi tử tôn tử như mạng thật đúng là ——
Thật tốt quá đi!!
Trời đã vào hạ, nhưng chưa đến giữa mùa. Mới rảo bước đến cổng Thôi trạch mà Kỷ Minh Diêu đã cảm thấy sau lưng cánh tay của mình nóng bừng, hiện giờ đã gần đến hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, bóng đổ của hành lang cũng nghiêng xuống dưới, khiến trong viện trở nên mát mẻ hơn.
Không ngại nắng chiều, Kỷ Minh Diêu khom người qua lan can, nhìn kỹ hơn những khóm mẫu đơn và thược dược trồng xen kẽ dưới hành lang.
Hiện giờ chính là thời điểm mà hai loại hoa này nở rộ nhất trong năm, hồng phấn, trắng, đỏ, tím tùy ý nở rộ, khí chất trang nghiêm và kiều diễm xinh đẹp quấn quýt lấy nhau, dưới ánh nắng hoàng hôn dường như đều phản chiếu màu sắc của đối phương.
Xuân Giản chọn lấy một đóa thược dược nhiều cánh cài lên mái tóc của cô nương, vụng trộm trêu: "Vừa nãy cô gia nhìn cô nương đến ngốc luôn, có đúng không?"
Thanh Sương cũng hùa theo: "Cô gia tốt xấu gì còn gọi một tiếng 'phu nhân', còn cô nương chúng ta miệng còn chưa gọi 'Nhị gia' mà đã ngượng ngùng đến vậy rồi!"
Kỷ Minh Diêu phụng phịu nhìn các nàng, sờ lên mái tóc, lại nghe bà tử canh gác báo: "Nhị gia trở về!"
Nàng vội vàng quay đầu nhìn sang.
Thôi Giác đang từ ngoài cửa đi tới.
Thánh nhân có câu: "Trời đất nhẫn tâm, xem vạn vật như cỏ rác". Thiên địa công bằng, đối với vạn sự vạn vật đều như nhau, không đặc biệt chiếu cố ai, cũng không đặc biệt ghét bỏ ai.
Nhưng khi ánh nắng hoàng hôn phủ lên người y, làm nổi bật hàng mi dày rậm như lông quạ và đôi mắt sâu thẫm như mặt hồ, Kỷ Minh Diêu lại cho rằng, người này nhất định là được ông trời đặc biệt yêu quý.
Nàng cúi người ở trên lan can, nhất thời quên đứng dậy.
Cánh hoa thược dược rơi xuống, mơn trớn hai gò má còn chưa thoa phấn của nàng, lại chạm vào ánh mắt đang ngây ngẩn của Thôi Giác, khiến y càng không biết rốt cuộc là hoa hay người mới đẹp, hay là người còn yêu kiều hơn hoa...
Nàng nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.
Thôi Giác đang hồi hộp sao?
Trước mắt Kỷ Minh Diêu trở nên sáng tỏ.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng gương mặt của Thôi Giác. Sắc mặt của y có vẻ bình tĩnh, trong mắt cũng không gợn sóng, song bên tai đã hơi đỏ lên.
Mấy tháng không gặp, hình như y... Trở nên trắng lại, cho nên sắc hồng kia trở nên hết sức rõ ràng, khiến Kỷ Minh Diêu không khỏi nhớ tới một năm trước, trong hoa viên phủ An Quốc công, lúc ấy nàng ngây ngốc hỏi y trong kinh có lời đồn đãi gì, vành tai của y cũng đỏ ửng như vậy.
Kỷ Minh Diêu không khỏi bật cười.
Thôi Giác ngẩn người, cũng cười thành tiếng.
Kỷ Minh Diêu chưa từng thấy y cười... Hoá ra, khi y cười lên lại như thế này... Nàng nhớ tới tuyết đọng trên núi rơi xuống sông xanh vào đầu xuân, hơi nước mờ ảo bay lên, gió mát khe khẽ mơn man gò má nàng, khiến lòng người dạt dào ý xuân.
"Cười —— Nhìn kìa, cười rồi!!"
"Tân lang và tân nương tử đều đẹp nhỉ!"
Không biết là ai đi đầu, trong phòng rộn lên tiếng ngợi khen. Còn có âm thanh trong trẻo của một tiểu nữ hài reo lên: "Mẫu thân, tiên nữ trên trời hạ phàm kìa!"
"Phải đó!" Không biết là ai tiếp lời. "Cưới được một nương tử giống như tiên nữ thế này, chẳng trách Tiểu Thôi Hàn lâm của chúng ta lại trở nên dịu dàng!"
Kỷ Minh Diêu cũng không chống nổi kiểu trêu đùa này, vội vàng cúi đầu.
Thôi Giác cũng rũ mắt, theo chỉ dẫn của hỉ nương mà ngồi xuống bên cạnh tân thê.
Lễ hợp cẩn giao bôi.
Thôi Giác vững vàng cầm chén rượu, nhìn gương mặt đỏ hồng của tân nương, vai kề vai cùng uống với nàng.
Cánh tay của nàng nhỏ hơn y nhiều... Mềm hơn.
Giải anh kết tóc.
Sợi tóc của hai người quấn chặt vào nhau, tuy hai mà một, được để vào túi gấm.
Lễ thành.
Nhóm nữ khách được Mạnh An Nhiên mời ra ngoài ngồi.
Hết thảy huyên náo đều đi xa, đột nhiên chỉ còn hai người họ, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn bình thường.
Dưới lớp vải đỏ, Kỷ Minh Diêu và Thôi Giác yên lặng nhìn nhau.
Không ai dời mắt, nhưng cũng không có ai cử động trước.
Những nha hoàn bà tử mà Mạnh An Nhiên phái đến để tạm thời hỗ trợ còn chưa biết tính tình Nhị nãi nãi mới vào cửa như thế nào, mà thật ra, à ừm, bọn họ càng không hiểu rõ Nhị gia, đành phải nhìn về phía mấy nha hoàn hồi môn của phủ An Quốc công.
Nha hoàn hồi môn của Kỷ Minh Diêu đương nhiên sẽ không quấy rầy cô nương và cô gia —— Đây là lần đầu tiên cô nương gần cô gia như vậy đấy!
Huống hồ trong lòng cô nương nhà mình ắt có chủ ý.
Trong lòng Kỷ Minh Diêu... Không có chủ ý gì.
Nàng chỉ cảm thấy Thôi Giác quá gần mình, ngay cả hơi thở của y cũng có thể phà lên mặt nàng. Nàng không khỏi nghĩ đến, có phải y cũng cảm nhận được hơi thở của mình không? Nàng định ngừng thở, lại cảm thấy thế này giống như mình giơ cờ trắng, chịu thua trước người ta.
Huống chi ——
Y thật đẹp.
Bàn tay Thôi Giác giấu trong ống tay áo vừa buông lỏng, trong lòng bàn tay dần đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Giữa phu thê, có thể nhìn nhau là chuyện hợp lẽ hợp tình, y không nên trốn tránh.
Y cũng không thể cấm tân thê không được nhìn mình.
Hai người cứ nhìn nhau non nửa khắc, Kỷ Minh Diêu... Đau cổ.
Nàng đã đội mũ phượng hơn nửa ngày, rất mệt mỏi.
Nàng còn khát, còn đói.
"Thiếp ——" Cuối cùng vẫn là Kỷ Minh Diêu lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. "Vậy thiếp thay, thay y phục trước nhé?"
Thôi Giác trước hết ngẩn ngơ cả người, sau đó lập tức nhanh chóng đứng dậy: "Cô, cô nương... Phu nhân xin cứ tự nhiên."
Y điều chỉnh hơi thở, cố gắng nói năng vững vàng: "Ta ra tiền viện đãi khách trước, phu nhân cứ dùng rượu thiện, không cần đợi ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được..." Kỷ Minh Diêu định đứng dậy tiễn y.
Trước khi trở thành hôn phu, y là khách, nàng vốn nên tiễn y. Hiện giờ quan hệ thân mật hơn, nàng lại càng nên đối đãi y theo lễ.
Nhưng cả ngày nàng chưa ăn cơm, cổ lại đau nhức, khi đứng dậy liền hơi chao đảo.
Thôi Giác nhận ra tức thì, y không nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên đỡ nàng: "Phu nhân cứ ngồi đi."
Một tay đặt lên vai nàng, tay kia nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, cũng không dám nắm chặt. Nhưng chỉ mới chạm nhẹ nhau, hai người lại khựng lại một hồi lâu.
Cuối cùng, là Thanh Sương đi lên cười nói: "Nhị gia, mời."
Thanh Sương lo lắng.
Mới vừa rồi chỉ mải xem cô nương và cô gia ngọt ngọt ngào ngào thế nào, cũng quên mất sáng sớm cô nương chỉ ăn hai món điểm tâm, đến bây giờ nhất định là đói lả rồi. Mũ phượng kia còn nặng, bình thường cô nương đã không thích ăn diện, lại phải đội cả ngày nay, sao có thể chịu được?
Thừa dịp đồ ăn còn chưa nguội, phải mau mời cô gia đi.
Bích Nguyệt tỷ tỷ mới không ở đây ngày đầu tiên, nàng đã ngốc đi rồi!
Thôi Giác không có lý do gì để ở lại, liền gật đầu với tân thê, xoay người đi ra.
Nhìn bóng lưng y biến mất sau khung cửa, Kỷ Minh Diêu mới thả lỏng thân thể, vội vàng gọi Thanh Sương: "Mau gỡ xuống giúp ta!"
Nặng quá, nặng quá... Nặng chết mất!
Sắc đẹp hại người mà!!
Thanh Sương đã sớm chạy về, vững vàng gỡ mũ phượng xuống, hỏi: "Cô nương muốn dùng cơm trước hay là tắm rửa trước?"
Trên đầu chợt nhẹ, trên người không còn nặng nề, Kỷ Minh Diêu lập tức quyết định: "Ăn cơm trước!"
Ăn no mới có sức làm việc khác.
—— Ý nàng là tắm rửa gì đó.
Nghĩ thế này, nếu tắm rửa rồi mới ăn cơm, trên người khó tránh sẽ ám mùi đồ ăn.
Vẫn nên tắm rửa sau.
Dù sao cũng là lần đầu tiên ——
Kỷ Minh Diêu đứng lên, để Xuân Giản và Hoa Ảnh cởi hỉ phục giúp mình, những hình ảnh trong sách tranh mà nàng khổ cực học suốt đêm qua khó tránh hiện lên trước mắt.
Hai đời nhân sinh lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này, nàng đương nhiên hy vọng mọi thứ tốt đẹp.
Ăn quá no thì không nên tắm, tuy cực kỳ đói bụng, Kỷ Minh Diêu cũng kiềm chế, chỉ ăn no bảy phần rồi ngừng đũa.
Toàn bộ quá trình đều do nha hoàn hồi môn của nàng hầu hạ, nha hoàn bà tử của Thôi gia chỉ ở bên cạnh giúp đỡ, nàng có chuyện hỏi thì trả lời, còn lại cũng không chen vào tranh công.
Dùng cơm xong, Kỷ Minh Diêu đi dạo trong chính viện năm gian của tân phòng độ một khắc để tiêu thực, cũng thừa dịp này, bèn hỏi bà tử đứng đầu mà Mạnh tỷ tỷ phái đến: "Không tính Thôi Hàn lâm, không tính thư phòng của Nhị gia thì viện trước, viện sau có tổng cộng bao nhiêu người hầu hạ, làm những việc gì?"
Người này cũng là thị tì của Mạnh An Nhiên, mọi người gọi bà là "Vương Bình gia".
Nhị nãi nãi đã hỏi, bà liền vội vàng đi đến bên cạnh, cười đáp: "Tiền sảnh và hậu viện đều có bốn bà tử quét dọn và bốn tiểu nha đầu, trong viện Nhị nãi nãi cũng có bốn bà tử nha đầu làm việc nặng, tiền viện thư phòng của Nhị gia có bốn người lo liệu phòng ốc, hai người lo việc riêng tư và hai bà tử, tổng cộng là hai mươi tám người. Toà nhà sau viện thì do Thu ma ma, thị tì của Nhị nãi nãi đích thân quản lý."
Kỷ Minh Diêu gật đầu.
Nàng dẫn theo bốn người Thanh Sương và bốn phòng thị tì, còn có một nhà trù tử thái thái đặc biệt đưa tới cho nàng, tổng cộng là hai mươi bốn người, trong đó nam tử già trẻ cũng không tiện ở trong viện, còn có hai tiểu nha đầu, mặc dù vẫn chưa tới tám tuổi nhưng đã có thể nghe hiểu phân phó, làm chân chạy vặt để kiếm sống, nàng cũng sắp xếp cho bọn chúng học quy củ để hỗ trợ mọi người, mỗi người trước lĩnh ba xâu tiền tiêu vặt hằng tháng.
Hơn nữa Mạnh tỷ tỷ cho nàng hai mươi tám người, tính trước mắt, ở Thôi trạch, trong tay nàng có tổng cộng năm mươi hai người để sai sử.
Chỉ là người của Thôi gia có thể dùng hay không, dễ dùng hay không thì phải đợi xem sao.
—— Cho nên, nàng mới lệnh cho tiểu nha đầu của thị tì cũng đi theo mình.
Thấy Nhị nãi nãi suy tư không nói, Vương Bình gia lại chủ động cười nói: "Nha đầu bà tử đều do nãi nãi chúng ta chọn. Nãi nãi chúng ta nói, nếu Nhị nãi nãi thấy chỗ nào không ổn thì cứ nói thẳng, người sẽ đổi lại cho ổn thoả." Bà lại hỏi. "Bây giờ Nhị nãi nãi muốn gặp mọi người luôn không?"
Lúc nàng còn chưa kịp lên tiếng phân phó, Thanh Sương đã định ngăn lại, song Kỷ Minh Diêu đã liếc mắt ra hiệu cho nàng.
Đợi bà nói dứt lời, Kỷ Minh Diêu cười nói: "Đa tạ nãi nãi đã phí tâm, ngày mai ta sẽ tự mình đi tạ. Hôm nay các ngươi theo ta cũng vất vả cả ngày rồi. Mọi người cứ uống chén rượu chung vui đi."
Vương Bình gia khiêm tốn nói không dám!
Chẳng những tân Nhị nãi nãi hôm nay mới đến nhà chồng, không có Nhị gia trước mặt song cũng không có một chút câu nệ, vẫn nói một thì không có hai, lời nói cử chỉ tự tại tuỳ tâm như khi ở nhà ngoại, ngay cả những nha hoàn đến từ phủ An Quốc công này, tuy đều là mỹ nhân đẹp đẽ như hoa, song khí chất quanh thân khiến người ta phải e ngại, mỗi lời nói cử động đều đúng mực, hầu hạ Nhị nãi nãi chu đáo đến độ khiến người ngoài không có chỗ chen tay.
May là nãi nãi đã dặn dò bọn họ không cần tùy tiện nhúng tay nói nhiều, không thì, cho dù trước kia có gặp qua Nhị nãi nãi vài lần, bà cũng không biết hầu hạ thế nào mới tốt.
Sau khi xem qua bố trí trong phòng, Kỷ Minh Diêu đến phòng bên tắm rửa.
Rốt cuộc chỉ còn người của mình.
Thanh Sương một mặt thoa sữa tắm lên người cô nương, một mặt nói: "Người ở đây không hề quy củ như nhà mình. Lúc còn ở nhà, ai dám lên tiếng khi cô nương còn chưa phân phó chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mỗi nhà có quy củ riêng." Kỷ Minh Diêu nói. "Nếu ta là đương gia, đương nhiên sẽ phải nhắc nhở bọn họ một tiếng, không được phép như vậy. Nhưng đương gia ở đây là Đại nãi nãi, cũng là Đại nãi nãi có lòng phái người đến giúp đỡ, vì một hai câu nhỏ nhặt mà bác bỏ bà ấy, tức là bác bỏ ý tốt của Đại nãi nãi, không chỉ đắc tội người ta mà trong lòng ta cũng áy náy. Huống hồ bà ấy cũng không có ý bất kính, chỉ là tốt bụng hỏi thôi."
Thanh Sương vội nói: "Cô nương, nô tì biết sai rồi!"
Kỷ Minh Diêu vươn tay khỏi thùng tắm vươn tay, nắm tay nàng, cười nói: "Lúc trước có Bích Nguyệt ở đây, muội ấy ổn trọng, muội lại lanh mồm lanh miệng, không ngại cái gì. Có lẽ sau này, muội chính là người đứng đầu bên cạnh ta, mặc dù muội còn nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng cũng không thể trẻ con mãi được. Trong mắt người ngoài nhìn vào, lời nói của muội chính là lời nói của ta. Mấy việc mồm mép nhanh nhảu, sau này... Để Bạch Lộ nói đi."
Trong bốn nha hoàn bên người nàng, Xuân Giản và Hoa Ảnh là thư đồng của nàng, đều lớn hơn nàng một tuổi, Thanh Sương và Bạch Lộ vốn là người thế cho vị trí Đại nha hoàn ngày trước, đều nhỏ hơn nàng một tuổi. Nhưng vài năm nay quan sát, sau khi để Bích Nguyệt rời đi, chỉ có Thanh Sương thích hợp làm Đại nha hoàn nhất.
Đặc biệt từ sau chuyện gặp mặt ở hoa viên năm ngoái, nàng càng dụng tâm bồi dưỡng Thanh Sương, bớt việc của Bích Nguyệt mà chuyển sang cho muội ấy.
Nàng mới đến Thôi gia, cần phải tiếp xúc với Thôi gia.
Thanh Sương vừa mới được bồi dưỡng đã theo nàng tới Thôi gia, các nàng càng phải tiếp xúc, cọ xát nhiều hơn.
Thanh Sương lĩnh mệnh, mỉm cười nhìn Bạch Lộ: "Sau này cô phải học theo miệng lưỡi của ta đấy!"
Lúc này Kỷ Minh Diêu mới nói: "Chuyện bên ngoài tây khóa viện chúng ta cứ mặc kệ, Thôi —— "
Trước mặt đều là người của mình, nàng cũng không gò ép bản thân phải thay đổi xưng hô, vẫn gọi như cũ: "Thư phòng của Thôi Hàn lâm cũng khoan xen vào. Ngay cả mọi người trong viện chúng ta cũng phải làm theo quy củ lúc trước. Nhưng các muội càng không được ỷ vào xuất thân phủ Quốc công mà vô cớ xem thường, thậm chí bắt nạt người khác, đều phải cùng giải quyết việc chung. Ai không muốn yên ổn sống một cuộc đời như thế thì cứ nói thẳng với ta, ta lập tức đưa người đó về."
Lời này tuy nhẹ, ý tứ lại nặng, bọn Thanh Sương đều nín thở yên lặng nghe, khắc ghi trong lòng.
Nhìn mọi người biết phân biệt nặng nhẹ, Kỷ Minh Diêu cười nói: "Chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thể để người bắt nạt được. Nếu có thiệt thòi gì phải nói cho ta biết, ta làm chủ cho các muội. Hôm nay đều mệt mỏi rồi, tạm thời vậy đi, sau này các muội truyền lại lời ta cho bọn họ —— Cũng hãy nói cho người của ngoại viện luôn đi, để bọn họ đều nhớ lấy, tối nay cứ ngủ một giấc cho ngon, ngày mai ta sẽ phân phó cho các muội."
Thanh Sương vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Thấy cô nương không còn gì phân phó, Thanh Sương cười nói: "Còn có một chuyện, xem như là nô tì nói nhảm vậy: Ở nhà luôn thấy cô gia hoàn hảo, hôm nay sang đây, ngược lại thấy cô gia có chút không biết săn sóc người khác. Chẳng lẽ cô gia không biết cô nương chịu khổ cả ngày, dĩ nhiên sẽ mệt nhọc sao, còn phải đợi cô nương mở miệng trước, nói mình muốn thay y phục thì mới hiểu. Quả nhiên không có ai hoàn mỹ vô khuyết. Bất quá, chút thiếu sót này, hẳn là không đáng kể nhỉ?"
Nghe một trang nhận xét khen chê đủ điều này, Kỷ Minh Diêu bật cười: "Ta hiểu ý muội mà."
Một ngày ngắn ngủi lại trải qua quá nhiều, nàng không khỏi nói ra một câu thật lòng: "Ta ngược lại thấy rất vui, bởi y không phải người chu toàn săn sóc người khác."
Nàng chưa từng yêu đương, đương nhiên cũng không hi vọng nửa kia chưa từng yêu đương.
Nàng cũng không biết cách săn sóc nam nhân, dĩ nhiên cũng hy vọng nửa kia sẽ không quá sành sỏi cách chăm sóc nữ nhân.
Hơn nữa... Kỷ Minh Diêu nhớ lại y luôn nhượng bộ trong suốt quãng đường đi, cùng rất nhiều lời bàn tán của khách nhân, rằng y chẳng hề nói gì với ai cả.
—— Hôm nay y đã chăm sóc nàng rất chu toàn rồi.
Tắm rửa xong, thay một bộ váy đỏ nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc được búi hờ lên, Kỷ Minh Diêu bắt đầu nhìn kỹ tân phòng, sân viện mà nàng sẽ phải ở rất lâu về sau.
Thôi trạch thuộc về nàng và viện của Thôi Giác đều nằm ở tây khóa viện, tổng cộng có năm lối vào trước sau. Mạnh tỷ tỷ không ngại cực khổ, mùa hè năm ngoái, trong một tháng tỷ ấy đến phủ An Quốc công tận năm lần, cùng nàng tham tường bản vẽ, cuối cùng mới xác định từng cổng vào, từng gian phòng ở cần phải tu sửa những gì. Hiện tại chỉ nhìn riêng hoa cỏ và cây cảnh, bài trí trong sân này, quả thật không khác gì trên bản vẽ.
Đây ắt hẳn không phải một chuyện dễ dàng, nhất định tốn nhiều thời gian hơn nàng nghĩ.
Hơn nữa hôm nay Mạnh tỷ tỷ còn chiếu cố nàng, nàng quả thật phải bày một bàn tiệc rượu hoành tráng cảm tạ tỷ ấy.
Sau này nếu Mạnh tỷ tỷ có cần giúp đỡ việc gì, nàng cũng không được lười nhác.
Tân phòng nằm ở cổng thứ tư tính từ nam ra bắc. Hướng về phía trước là đại sảnh dùng để đãi khách. Xa hơn là thư phòng của Thôi Giác. Đầu viện để trống. Trong toà nhà phía sau hậu viện thì có ba gian phòng chứa của hồi môn của Kỷ Minh Diêu.
Dĩ nhiên hôm nay nàng không thể ra hậu viện xem xét, có điều nàng cũng không vội. Thôi gia cũng chỉ có mấy người này, trước mắt xem ra, ai ai cũng tốt tính, cho dù có một hai sai lầm, nàng cũng không cần quá lo lắng.
Trên đầu không có bà bà và thái bà bà luôn thương nhi tử tôn tử như mạng thật đúng là ——
Thật tốt quá đi!!
Trời đã vào hạ, nhưng chưa đến giữa mùa. Mới rảo bước đến cổng Thôi trạch mà Kỷ Minh Diêu đã cảm thấy sau lưng cánh tay của mình nóng bừng, hiện giờ đã gần đến hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, bóng đổ của hành lang cũng nghiêng xuống dưới, khiến trong viện trở nên mát mẻ hơn.
Không ngại nắng chiều, Kỷ Minh Diêu khom người qua lan can, nhìn kỹ hơn những khóm mẫu đơn và thược dược trồng xen kẽ dưới hành lang.
Hiện giờ chính là thời điểm mà hai loại hoa này nở rộ nhất trong năm, hồng phấn, trắng, đỏ, tím tùy ý nở rộ, khí chất trang nghiêm và kiều diễm xinh đẹp quấn quýt lấy nhau, dưới ánh nắng hoàng hôn dường như đều phản chiếu màu sắc của đối phương.
Xuân Giản chọn lấy một đóa thược dược nhiều cánh cài lên mái tóc của cô nương, vụng trộm trêu: "Vừa nãy cô gia nhìn cô nương đến ngốc luôn, có đúng không?"
Thanh Sương cũng hùa theo: "Cô gia tốt xấu gì còn gọi một tiếng 'phu nhân', còn cô nương chúng ta miệng còn chưa gọi 'Nhị gia' mà đã ngượng ngùng đến vậy rồi!"
Kỷ Minh Diêu phụng phịu nhìn các nàng, sờ lên mái tóc, lại nghe bà tử canh gác báo: "Nhị gia trở về!"
Nàng vội vàng quay đầu nhìn sang.
Thôi Giác đang từ ngoài cửa đi tới.
Thánh nhân có câu: "Trời đất nhẫn tâm, xem vạn vật như cỏ rác". Thiên địa công bằng, đối với vạn sự vạn vật đều như nhau, không đặc biệt chiếu cố ai, cũng không đặc biệt ghét bỏ ai.
Nhưng khi ánh nắng hoàng hôn phủ lên người y, làm nổi bật hàng mi dày rậm như lông quạ và đôi mắt sâu thẫm như mặt hồ, Kỷ Minh Diêu lại cho rằng, người này nhất định là được ông trời đặc biệt yêu quý.
Nàng cúi người ở trên lan can, nhất thời quên đứng dậy.
Cánh hoa thược dược rơi xuống, mơn trớn hai gò má còn chưa thoa phấn của nàng, lại chạm vào ánh mắt đang ngây ngẩn của Thôi Giác, khiến y càng không biết rốt cuộc là hoa hay người mới đẹp, hay là người còn yêu kiều hơn hoa...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro