Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Chương 47

2024-10-16 20:59:05

Trời rực đỏ lặn, mây chiều như ngọc*.

*Nguyên văn là "Lạc nhật dong kim, mộ vân hợp bích", trích từ "Vĩnh ngộ lạc – Nguyên tiêu" của Lý Thanh Chiếu. Bản dịch của Lê Văn Đình, Ngô Như Sâm, Các nữ nhà thơ, từ Lưỡng Tống, NXB Lao động, 2014.

Trong ánh tà dương cuối ngày, đôi phu thê tân hôn lại hệt như khi vừa kết thúc buổi lễ, cả hai ngồi trên giường hỉ, ai cũng bất động, bây giờ thì một người đứng ở cửa viện, một người cúi xuống lan can, nhìn nhau một hồi.

Hai nhân vật tân hôn không vội, nhưng bà tử canh gác lại gấp gáp, đánh bạo mở miệng thúc giục: "Nhị gia, Nhị gia!"

Nhanh đi đi!

Ngày đại hỉ, sao có thể để Nhị nãi nãi phơi nắng dầm sương ở chỗ này?

Thôi Giác dời ánh mắt đi, lại nhìn về phía trước.

Thanh Sương cũng vội vàng đỡ Kỷ Minh Diêu lên, đẩy cô nương đi qua.

Thôi Giác liền tăng tốc bước chân, nhanh chóng bước đến bên cạnh tân thê.

Cách nhau còn chưa đầy ba thước thì hai người không hẹn mà cùng dừng lại.

"Nhị... Nhị gia!" Kỷ Minh Diêu quyết không để bọn Thanh Sương cười chê mình, kiên quyết dùng cách xưng hô mới, lại bổ sung thêm. "Người về rồi."

"Ừ." Thôi Giác đáp lại nàng. "Về thôi."

Nhìn thấy thần sắc kiên định một cách khó hiểu của tân thê, y cũng lần nữa gọi nàng bằng xưng hô từ giờ về sau: "Phu nhân."

Thanh âm của y hơi khàn khàn, khiến cõi lòng Kỷ Minh Diêu run lên.

Nàng quyết định có qua có lại, chủ động một chút, bèn nghiêng người chừa chỗ trống, mời y cùng nhau trở về phòng, lại hỏi: "Nhị gia có uống nhiều rượu lắm không?"

Trong phòng đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu.

"Không nhiều, ta không có say." Thôi Giác vẫn quan tâm đến tốc độ của nàng, y đáp. "Đại ca và mấy bằng hữu, huynh đệ giúp ta cản rượu, ta chỉ uống vài chén."

Tuy rằng bọn họ đều rất muốn nhìn thấy y say.

Y chậm rãi trả lời, khiến Kỷ Minh Diêu có phần thả lỏng, nàng lại cười hỏi: "Hôm nay... Lúc vào cửa thiếp có nghe vài người nói về Nhị gia, không biết đấy là thân hữu nhà nào?"

Những khách nhân này có thể đùa cợt với y, chứng tỏ có quan hệ với y không tệ, về sau hẳn là nàng sẽ thường xuyên giao thiệp với gia quyến nhà họ.

Thôi Giác đương nhiên nhớ rõ mỗi một người đến đây.

Y thuật lại rõ ràng chi tiết: "Có năm vị là đồng nghiệp ở Hàn lâm viện, đều là đồng niên, hiện là thứ cát sĩ, còn có ba vị đồng niên ở lục bộ các xứ —— Những khách hôm nay đến thăm, ta sẽ viết lại tục danh, quê quán, chức vị cho phu nhân. Còn lại vài vị là huynh đệ con cháu của nhà thân hữu thế giao: hai vị là nhi tử của Vu Thượng thư —— Lại bộ Thượng thư Vu đại nhân —— Cũng ngang hàng với ta; một vị là ấu tử của Đô Sát viện Đô Ngự sử Tô đại nhân, cũng ngang hàng ta; hai vị là tôn tử của Tô Ngự sử; còn có Tạ Minh, biểu đệ nhà cữu cữu."

Kỷ Minh Diêu đối chiếu từng thông tin mà y nói —— Với mạng lưới quan hệ của Thôi gia mà nàng đã học thuộc ở nhà.

Vu Húc, Lại bộ Thượng thư đương nhiệm là đồng niên của phụ thân Thôi Giác.

Mà gia đình Tô Học Hải, Đô Sát viện Đô Ngự sử đương nhiệm và Thôi gia có giao tình nhiều đời.

Mà mẫu thân đã mất của Thôi Giác, tức bà bà quá cố của nàng mang họ Tạ.

Tạ phu nhân có hai tỷ tỷ, một đệ đệ, một muội muội, tức là Thôi Giác có hai vị di mẫu và một vị cữu cữu. Trong đó, hai vị di mẫu theo trượng phu ra ngoài, không ở trong kinh, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của Tạ gia đều đã qua đời, chỉ có Nhị cữu cữu Tạ Văn Sơn trúng tuyển Tiến sĩ vào bảy năm trước, trở thành Lang trung Hình bộ Chính ngũ phẩm đương nhiệm, năm nay vừa độ bốn mươi.

Trong nhà Tạ cữu cữu có một vị biểu tỷ là Tạ Noãn, vừa xuất giá vào năm kia, còn có một vị biểu muội, hai vị biểu đệ còn ở nhà.

Thôi Giác nhắc tới Tạ Minh, đó là Đại biểu đệ Tạ gia, năm nay mười sáu, đã nhập học vào năm ngoái, mùa xuân năm nay được tuyển vào Quốc Tử Giám đọc sách. Nhị biểu muội Tạ Hiểu năm nay mười ba tuổi, tiểu biểu đệ Tạ Hiển mới năm tuổi. Tạ cữu cữu không có cơ thiếp, cả bốn hài tử đều là nhi tử ruột thịt của cữu mẫu Tạ gia.

Cữu mẫu Tạ gia họ Lục, Lục gia tuy có quan hệ thân thích, song không ở trong kinh...

"Dòng tộc Thôi gia không thịnh, trong cả dòng họ chỉ có hai huynh đệ bọn ta, đường tộc đều cách xa, hiện ở Sơn Đông, chỉ có một vị tộc thúc được bổ nhiệm làm đồng tri ở Bảo Dương, cách kinh thành không xa." Thôi Giác tiếp tục giới thiệu với tân thê. "Mặc dù không có nhiều việt vặt vãnh trong tộc, nhưng thân hữu trong kinh cũng không ít. Sau này nếu phu nhân đi ra ngoài hoặc tiếp khách ở nhà, nếu... Sợ người lạ, phu nhân cứ ở cạnh Đại tẩu, chỉ cần để ý đến tẩu tử là được."

Kỷ Minh Diêu đáp ứng, trong lòng lại bất giác mỉm cười.

Từ nhỏ đến lớn, nàng theo thái thái giao tế, các phủ công chúa, vương phủ, cơ hồ không phải một nghìn thì cũng đi qua tám trăm lần, ngay cả cung của tiên Thái hậu, tiên Hoàng hậu nàng cũng từng đi năm sáu lần, nơi nào còn có chỗ sợ người lạ.

Nhưng có người quan tâm và lo lắng cho mình cucng là một cảm giác rất tốt.

Mấy nha hoàn theo sau ngươi chọc ta, ta chọc ngươi, ai nấy đều đang nhịn cười.

Phát hiện động tác của bọn nha hoàn, Thôi Giác cúi đầu nhìn nàng.

Đoán rằng y đã hiểu lầm cái gì, Kỷ Minh Diêu vội vàng quay đầu, trừng mắt liếc bọn họ một cái. Mấy người Thanh Sương cũng tự biết mình sai. Vừa hay đến cửa, bọn chúng nhanh nhẹn buông mành hầu hạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có hiểu lầm thì phải nhanh chóng nói ra.

Kỷ Minh Diêu mời Thôi Giác đi vào trước, giải thích: "Thiếp không sợ gặp người, Nhị gia cứ yên tâm, nhưng mà đa tạ, đa tạ Nhị gia quan tâm. Thiếp rất vui mừng. Các muội ấy cũng mừng thay cho thiếp thôi."

Nàng và bọn nha hoàn không hề cười nhạo y.

Nói chuyện với trượng phu tân hôn dù sao cũng không giống nói chuyện với tỷ muội bằng hữu. Huống hồ xung quanh còn rất nhiều người đang nhìn, trong lòng các muội ấy nhất định đang cười nhạo nàng!

Mấy chữ cuối cùng cơ hồ Kỷ Minh Diêu nói lý nhí đến khó mà nghe rõ.

Nhưng Thôi Giác vẫn nghe được rất rõ ràng.

Y đứng vững ngoài cửa, không hề bước vào.

Nhìn tân thê bình thản như trước, lại thêm phần ngại ngùng, còn có đôi mắt kiên trì không chịu né tránh, y cũng nghiêm túc giải thích với nàng: "Ta không có tức giận."

Y nói: "Ta chỉ là, vẫn chưa quen."

Vẫn chưa quen bị các nha hoàn vây quanh, cũng chưa quen bị người có ý tốt trêu chọc khi thân mật cùng thê tử.

Được y đáp lại như thế này, gương mặt Kỷ Minh Diêu càng đỏ hơn.

Trong lòng Thôi Giác thoáng rung động, bước tới gần nàng một bước.

Kỷ Minh Diêu không trốn tránh.

Thôi Giác định kéo bờ vai nàng qua, nhưng khi giơ tay lên, rốt cuộc vẫn chỉ nắm bàn tay nàng.

Tay của phu nhân... Quả thật mềm mại nhẹ nhàng, không giống với y.

Y hơi nghiêng đầu, không muốn cho ai nhìn thấy vầng trán đã nhăn nhó cực hạn của mình, nói: "Cùng đi vào đi."

Bàn tay y rất nóng, Kỷ Minh Diêu dường như không dám động đậy tay mình, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng."

Hoá ra... Y cao như vậy sao?

Vóc người của nàng, xét trong số các nữ quyến khuê phòng cũng được tính là cao gầy, vậy mà còn chưa đến cằm y.

Mặt mày y sắc sảo, khi không cười thì nhìn có hơi doạ người, nhưng y lại quá đẹp, lại còn khách khí lễ độ, khiến nàng không chú ý tới điều này, cho nên mới hiểu lầm y đang tức giận.

Cách nhau quá gần, Kỷ Minh Diêu còn ngửi được mùi rượu trên người Thôi Giác.

Y quả thật không uống quá nhiều, hương rượu chỉ nhàn nhạt, không khiến người ta chán ghét.

Thôi Giác nắm chặt tay nàng đi vào phòng ngủ. Kỷ Minh Diêu biết rất rõ không có khả năng lập tức phát sinh cái gì được, nhưng vẫn bắt đầu lo lắng.

Đi đến phía tây phòng, nàng đỡ lấy bàn lò trên trường kỷ, mượn lực dừng bước lại, lúc Thôi Giác nhìn qua thì cố gắng nói năng hoàn chỉnh: "Không phải, không phải người định viết danh sách tân khách cho thiếp sao?"

Trời, trời còn chưa tối đâu đấy.

Thôi Giác cũng theo tầm mắt của nàng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Y bỗng dưng đảo mắt sang chỗ khác.

Không biết là nhịp tim của bản thân hay mạch của phu nhân đang đập loạn lên, y buông lỏng bàn tay của phu nhân, nói: "Ừ, ta định viết."

Phu nhân đang sợ sao?

Thôi Giác ngồi xuống trước, tự nhủ... Cũng không cần vội.

Nha hoàn bưng chậu nước lên, y xắn tay áo rửa tay, cũng mượn động tác này để che đậy sự thay đổi của mình, tránh cho ai đó phát hiện những biến hoá vừa phát sinh trên người hắn.

Thanh Sương, Bạch Lộ nâng giấy và bút mực đến, Kỷ Minh Diêu tự tay mài mực chấm bút cho y, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Chuyện này cuối cùng sẽ đến thôi.

—— Nàng đã nghiêm túc học rồi!

Đối tượng phải làm việc lại đẹp mắt như thế!!

Thôi Giác nhận bút, chẳng những viết chi tiết tục danh, quê quán, chức quan của tân khách, mà còn dùng đôi lời khái quát cuộc đời và tính cách mỗi người, viết đầy hơn mười trang giấy.

Màn đêm sớm đã chân chính buông xuống, Thanh Sương dẫn người châm rất nhiều ngọn đèn, ánh nến khiến căn phòng sáng bừng như ban ngày.

Kỷ Minh Diêu chống cằm lên bàn lò, chuyên chú nhìn y, bỗng nhiên nghĩ tới một câu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngắm lang quân dưới trăng.

Cũng không cần dưới ánh trăng mờ ảo, y cũng đã là lang quân đệ nhất đương thời.

Thôi Giác đặt bút xuống, uống xong nửa chén trà, đưa mấy trang giấy còn lại cho người ở đối diện: "Phu nhân cứ xem trước, ta nên đi... Tắm rửa."

Đã tới giờ rồi.

Kỷ Minh Diêu cũng hạ quyết tâm, hỏi y: "Nhị gia tắm rửa, có cần hầu hạ không?"

Nếu cần... Nàng sẽ, sẽ tự mình ra trận!

Thôi Giác đứng lên: "Không cần, chỉ cần chuẩn bị y phục sạch sẽ giúp ta là được rồi."

Y ở thư phòng đều tự mình tắm rửa, tuy đã thành thân, nhưng cũng không cần nha hoàn hầu hạ.

Kỷ Minh Diêu thở phào nhẹ nhõm.

Rất tốt, rất tốt.

Nàng cười: "Thiếp đưa Nhị gia qua."

Y phục của Thôi Giác cũng được hạ nhân Thôi gia chuẩn bị xong, áo vải bông màu xanh nhạt, dĩ nhiên cũng không có tơ lụa hoa lệ, song sờ tay lên vẫn mềm mại thoải mái.

Thấy thê tử vuốt ve y phục của mình mấy cái, vẻ mặt đơn thuần chỉ là tò mò, Thôi Giác khó tránh khỏi giải thích thêm: "Áo bông rẻ tiền, cũng thoải mái tiện nghi, lại đang ở nhà mình, ta cũng tuỳ tiện."

Nhìn thấy dưới áo bông của thê tử là váy lụa thêu chỉ vàng, y lại nói tiếp: "Trong nhà có chút tích góp, không thiếu chi phí, Đại ca và tẩu tử cũng không giống ta, phu nhân cũng không cần ăn vận theo ta."

"Ừm... Thiếp biết rồi."

Kỷ Minh Diêu đặt y phục xuống, không dám nhìn tiếp mấy lớp áo trong.

Chất vải này quả là rất thoải mái.

Ở phủ An Quốc công nàng tuyệt đối không thể mặc y phục cùng chất liệu, nhưng bây giờ nàng đã thành thân với Thôi gia, không cần quan tâm quy củ phủ An Quốc công nữa, vậy cũng có thể thử mặc y phục đồng bộ nhỉ?

Hơn nữa, cho dù không đẹp bằng y phục hiện tại của nàng, vậy thì mặc chơi cũng được.

Nên để ý tắm rửa rồi.

Kỷ Minh Diêu lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng tắm.

Nàng ngồi xuống bên giường, hoàn toàn không xem vào danh sách tân khách mà Thanh Sương mà tới.

Qua một hồi lâu, nàng nghe tiếng nước rất khẽ.

Mấy nha hoàn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thanh Sương lên tiếng: "Thật sự không cần người qua hầu hạ sao? Nô tì cũng không thích hợp... Mời các ma ma tới thì cũng ——"

"Không cần." Kỷ Minh Diêu đã sớm có quyết định.

Nàng cười nói: "Ai đi ta đều... Ta đều ghen! Đơn giản là ta không muốn thôi."

Nếu đã có cơ hội gặp "người bên gối" không bị nữ nhân khác "hầu hạ", mà y lại thật sự không có thói quen để nha hoàn hầu hạ, vậy thì dĩ nhiên phải thừa dịp mới thành hôn mà xác định rõ tương lai làm việc, hình thành thói quen! Phải tận lực đoạn tuyệt khả năng về sau y có thể được nữ nhân khác hầu hạ.

Nếu ma ma năm sáu mươi tuổi có thể, vậy khi bốn mươi thì sao?

Nếu bốn mươi tuổi có thể, vậy khi ba mươi thì sao?

Ba mươi tuổi cũng có thể, vậy thì hai mươi tuổi, mười mấy tuổi thì sao?

Nếu thật sự không có điều kiện này thì quên đi, nhưng ai ngờ nàng lại may mắn gặp được!

Cho dù tương lai sẽ xảy ra chuyện dễ dãi tuột dốc, nàng cũng quyết không cho phép mình là người khơi mào.

Thấy cô nương nói năng quá ngay thẳng, mấy người Thanh Sương đều bật cười, cũng không quá kiên trì nữa.

Bạch Lộ liền nói: "Sau này nô tì cũng muốn học theo cô nương, tìm một trượng phu chưa từng bị ai chạm qua nhìn qua!"

Mọi người ồn ào bật cười, cũng đều cảm thấy ngượng ngùng.

Xuân Giản một tay che mặt, một tay đánh Bạch Lộ mấy cái: "Cô nói năng cái gì đấy hả!"

Cô nương vẫn chưa viên phòng, bọn họ ở đây lại "chạm" lại "xem"!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Số ký tự: 0