Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 48
2024-10-16 20:59:05
Kỷ Minh Diêu cũng cổ vũ cho suy nghĩ của Bạch Lộ.
Mặc dù ngại Thôi Giác đang tắm rửa ở phòng bên, nàng không dám quá lớn tiếng, nhưng cũng thẳng thắn nói: "Thật sự nên vậy! Chỉ cần một ngày có ta ở đây, các muội không cần lo không được hôn sự tốt, vì sao không đặt điều kiện cai một chút? Huống chi không phải là yêu cầu nhiều nhặng gì, chỉ có tám chữ 'giữ mình trong sạch', 'không có hai lòng' mà thôi. Nếu không, cho dù người khác khen trăm nghìn chuyện, trong lòng mình lại không thoải mái, ngày tháng trôi qua cũng mất hứng. Tương lai muốn tìm người như thế nào, ta đều sẽ làm chủ cho các muội!"
Hôn sự của nàng thì không có cách nào.
Danh gia vọng tộc gả nữ nhi, khó tránh sẽ suy xét, ưu tiên lợi ích trước. Lúc thái thái muốn gả nàng cho Ôn Tòng Dương, nàng cũng không thể cụ tuyệt —— Nói khó nghe một chút, một thứ nữ, sao dám không nhìn trúng nhà ngoại của đích mẫu? Vậy thì phủ Lý Quốc công sẽ nghĩ như thế nào?
Huống hồ thái thái cũng quả thật cho nàng suy nghĩ rồi mới quyết định.
Chính nàng cũng cân nhắc rất lâu, cũng lựa chọn thuận theo tự nhiên.
Lý Quốc bá và phụ thân của thái thái đều không nạp thiếp, khi đó giữa Ôn Tòng Dương và Lý Như Huệ cũng chỉ là mập mờ, không có giới hạn, hắn xem nàng ta như Đại tỷ tỷ, cái gì cũng tâm sự, không phải như bây giờ, trở thành phu thiếp chân chính.
Sau này đổi sang Thôi Giác, nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ qua, cảm thấy hoàn toàn không cần phải cự tuyệt.
Tuy y mười tám tuổi đã đỗ thám hoa, năm đó thăng làm thị giảng Lục phẩm, anh tài ngút trời, mà mục tiêu nhân sinh của nàng chỉ có ăn no chờ chết, bình an sống đến già, mà cho tới bây giờ đôi bên khách khí hoà thuận vẫn chưa nói lên được chuyện gì, bọn họ căn bản vẫn chưa xâm nhập lý giải đối phương, trên thực tế cũng có thể không hợp nhau... Nhưng ngay cả người như thế này mà nàng còn không cần, nàng đi đâu tìm người tốt hơn đây?
Nhưng ở một góc độ nào đó, lựa chọn của Thanh Sương, Bạch Lộ sẽ rộng hơn nàng. Hơn nữa, nàng cảm giác nhu cầu của mình với hôn sự cũng hoàn toàn khác với các muội ấy.
Ở thời đại này, cho dù thân là nữ tử xuất thân "cao quý", những gì nàng có thể làm đều bị giới hạn.
Nhưng trong phạm vi mình có thể làm, nàng sẽ tận lực thành toàn cho tâm nguyện của người bên cạnh.
Đoán rằng cô gia sắp tắm xong, Thanh Sương liền cho mời thị tì ma ma đi vào, chờ hầu hạ bên ngoài phòng ngủ, bản thân các nàng thì lui ra ngoài.
Trong phòng ngủ chỉ còn thừa lại một mình Kỷ Minh Diêu.
Danh sách tân khách mà Thôi Giác tốn gần nửa canh giờ viết cho nàng còn ở trong tay, Kỷ Minh Diêu sắp xếp từng trang một, đặt lên bàn lò ở trên tràng kỷ.
Ngày mai lại xem vậy. Vẫn còn kịp. Mấy vị họ hàng hảo hữu này sẽ không đến Thôi gia chỉ để gặp nàng trước khi nàng về lại mặt đâu.
Chỉ là, yên ắng quá.
Âm thanh từ phòng tắm được phóng đại vô hạn, gần như đập vào tai Kỷ Minh Diêu.
Nàng nhắm mắt lại, càng nghe thấy rõ ràng hơn.
Tiếng nước hình như đã ngừng.
Y sắp ra ngoài sao?
Kỷ Minh Diêu đứng lên rồi lại ngồi xuống, không biết có nên đi qua nghênh đón hay không. Nghe tiếng nước tuy ngừng, song cửa phòng tắm lại chậm chạp không mở ra.
Y ở trong đó làm sao vậy?
—— Thôi Giác hít thở, cố gắng bình tĩnh.
Mới vừa rồi nghe tiếng cười nói loáng thoáng của phu nhân ở ngoài cử truyền đến, y chỉ có thể đè ép bản thân tĩnh tâm. Rốt cuộc cũng yên ắng lại, y khó tránh nhớ được những gì mình đã học đêm qua.
Không biết phu nhân còn sợ không, cứ thế đi ra thì không ổn.
Có thể.
Thôi Giác đẩy cửa phòng bước ra.
Phu nhân đang ở ngoài cửa chờ y.
Nàng thoạt nhìn rất khẩn trương.
Tuy dáng vẻ không chút tỳ vết, song hai mắt khẽ ướt, hai má ửng hồng ——
Nhận thấy hô hấp của mình cũng trở nên quá dồn dập, Thôi Giác dừng một chút rồi mới đi qua, nắm tay nàng dắt đi.
Nhìn lướt qua phòng ngủ, thấy danh sách đặt trên bàn lò, y hỏi trước: "Phu nhân xem xong rồi sao?"
"... Vẫn chưa." Kỷ Minh Diêu thành thật nói. "Thiếp đọc không vào."
Thôi Giác suy tư một chút vì sao nàng đọc không vào, lại nhanh chóng chém đứt suy nghĩ này.
Nói chuyện khác vậy.
Nắm tay phu nhân cùng ngồi xuống giường, y hỏi: "Không biết bình thường ở nhà phu nhân làm những việc gì?"
Kỷ Minh Diêu cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để y hiểu nàng rõ hơn, vừa hay, nàng cũng có thể thử thái độ của y.
Nàng thành thật trả lời: "Kỳ thật thiếp là người lười nhất trong số các tỷ muội, ngày thường không thích ra ngoài, cũng không thích sáng tác thơ phú, càng không thích nữ công, chỉ thích ở trong phòng mình đọc tiểu thuyết, thi thoảng luyện chữ, hoặc chơi ném thẻ vào bình rượu với bọn nha đầu tìm niềm vui, hoặc phân phó trù tử làm vài món điểm tâm thịt rượu. Nếu có tỷ muội đến thăm thì cùng nhau vẽ vời đôi ba bức hoạ, chơi vài ván cờ, nhiều hơn thì không có, bọn họ đều biết thiếp lười nhác."
Vừa nói, nàng vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Thôi Giác.
Đáng tiếc, trong đa số tình huống, người khác ít ai có thể đoán ra thái độ dựa trên vẻ ngoài của y. Hiện tại cũng không ngoại lệ, trên mặt y chỉ viết "Ta muốn nói chuyện với phu nhân trước, trấn an tâm trạng của phu nhân, làm tiếp việc sau đó...", ngoài ra cũng chẳng còn gì.
Thôi Giác chỉ nghe thấy phu nhân thích đọc tiểu thuyết, luyện chữ, thích ném thẻ vào bình rượu, hội hoạ, đánh cờ.
Về những thứ khác, đều ở mức khiêm tốn.
Y liền nhớ tới bức tranh hoa sen mà mình tặng phu nhân, cùng với hà bao thêu lá trúc mà phu nhân tặng y hiện đang đặt ở thư phòng, hôm nay không mang theo người.
Y dịu dàng mà chậm rãi nói: "Hay là ngày mai ta vẽ tranh cùng phu nhân?"
Kỷ Minh Diêu: "... Ngày mai là ngày bắt đầu bái tổ tông, gặp huynh trưởng và tẩu tử, thiếp còn muốn gặp qua mọi người trong viện một lần, e là không rảnh rỗi."
Nàng chỉ ngẫu hứng vẽ vời, chứ không muốn học vẽ theo khung giờ cố định đâu! Càng không muốn về sau giữa lúc tình chàng ý thiếp, y lại biến thành gia sư dạy vẽ...
"Cũng phải." Thôi Giác không nghi ngờ gì, lại nói. "Là ta suy nghĩ không chu toàn."
Huống hồ đêm nay còn phải ——
Hai người liếc nhìn nhau, lại nhanh chóng dời mắt đi.
Kỷ Minh Diêu cảm thấy mình chưa chuẩn bị xong, vội vàng hỏi giống như y: "Không biết bình thường Nhị gia rảnh rỗi ở nhà thì làm những gì?"
Thôi Giác liền đáp: "Nếu không bận việc công, thì sẽ đọc sách luyện võ."
Kỷ Minh Diêu cũng không hỏi y đọc sách gì.
Nàng sợ đó đều là những quyển sách nàng không muốn đọc, vô cùng khó hiểu, là thể loại mà khi tiên sinh trong học đường dạy một chương sẽ yêu cầu nàng viết cảm tưởng ít nhất 800 chữ, thậm chí còn yêu cầu phỏng tác.
Đêm tân hôn đấy, nàng thật sự không muốn nhớ lại những tháng ngày đi học.
Tiên sinh khẽ bàn tay rất đau đấy!
Nàng chỉ hỏi: "Nhị gia học kiếm pháp như thế nào?"
Thôi Giác đáp: "Tổ huấn Thôi gia rằng, không thể chỉ biết đọc sách mà chân tay vô dụng, bởi vậy nam tử Thôi gia phải tập võ, nữ tử cũng có thể học kỵ xạ quyền cước. Từ khi còn bé ta đã được Phương chỉ huy dạy võ nghệ, sau này theo phụ thân, huynh trưởng làm quan ở nhiều nơi, cũng thay đổi vài vị tiên sinh khác."
Y lại nói: "Nếu phu nhân muốn học, trong nhà cũng thuận tiện, ta có thể tìm vài nữ tiên sinh đến ——"
"Nhị gia ——" Kỷ Minh Diêu vội vàng gọi y.
Nữ tiên sinh dạy kỵ xạ võ nghệ, phủ An Quốc có nhiều lắm! Là nàng không muốn học thôi.
Nàng cảm thấy, Thôi Giác không tin nàng nói thật.
Nhưng nàng trong thực tế và nàng trong mắt y, có lẽ thật sự không giống nhau.
Đi đến nước này, không thể đổi ý. Để y có thể thấy rõ con người nàng, cũng để cho y có thời gian từ từ chấp nhận.
Vậy cụ thể sẽ sinh sống cùng nhau thế nào, ngày mai lại từ từ cọ xát, hiện giờ nàng muốn nhanh chóng hỏi rõ một vấn đề... Rồi đi ngủ.
Không thì, một lát nàng sẽ thật sự ngủ mất.
Sợ Thôi Giác bị cắt mạch nói chuyện thì trong lòng không vui, Kỷ Minh Diêu cẩn thận dò ý, đến gần y hơn.
Thấy y thật sự không nổi giận, nàng mới cười hỏi: "Thiếp chợt nhớ ra: Hôm nay sau khi bái đường, thiếp được kiệu mềm khiêng đi. Không biết kiệu mềm này là do ai an bài?"
Phu nhân đến gần.
Thôi Giác thuận thế buông tay nàng ra, choàng qua vai nàng, vẫn nhớ rõ mà trả lời: "Là Đại tẩu an bài."
"Quả nhiên là Mạnh tỷ tỷ..." Kỷ Minh Diêu nói.
Ngày mai nhất định phải cảm tạ trước mặt.
Bàn tay Thôi Giác chạm đến eo nàng thì dừng lại, không tiến thêm nữa.
Y nói: "Nên đổi xưng hô rồi."
Phụ mẫu, huynh trưởng và tẩu tử của y, sau này cũng là người nhà của nàng.
"Ngày mai sẽ đổi." Bên eo Kỷ Minh Diêu trở nên tê dại.
Nàng chưa từng đến gần, thân cận với người khác phái như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn y.
Hai mắt luôn luôn tối đen của y lại nhiễm lên khao khát chưa từng có.
Hiện giờ, y sở hữu một người được trời cao yêu quý, trong măt chỉ có mỗi nàng.
Nàng cũng nhìn thấy vẻ mê man mị hoặc chưa từng xuất hiện trên gương mặt mình.
Kỷ Minh Diêu lại lên tiếng: "Đa tạ Nhị gia... Hôm nay đã chờ thiếp. Một mực chờ thiếp."
Chờ nàng rời khỏi Kỷ gia, chờ nàng bước vào Thôi gia.
Chờ nàng... Chuẩn bị xong.
"Ừ." Thôi Giác cúi đầu, bàn tay vuốt ve gương mặt nàng.
Tay y nhẹ nhàng run rẩy, giọng nói cũng run, nhưng vẫn trịnh trọng hỏi: "Có được không?"
Kỷ Minh Diêu không đáp lại.
Nàng nhắm hai mắt lại.
...
Ban đầu hiển nhiên là hôn môi.
Từ trán đến hai má, rồi đến môi.
Bọn họ đều không có kinh nghiệm gì, chỉ đơn thuần là chạm vào nhau, cũng không rõ bắt đầu từ thời khắc nào, y lại bắt đầu tuỳ ý tìm tòi.
Kỷ Minh Diêu lặng lẽ mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt chỉ còn sót lại dục vọng mong mỏi.
Nàng nắm chặt vạt áo của y.
Cảm giác của áo bông quả thật rất mềm.
Rất nhanh đổi thành một cảm giác khác.
Một cảm giác nóng bỏng hơn nhiệt độ cơ thể nàng, mà lại xa lạ.
Nhưng không đáng ghét.
Thực tế... Là rất thích.
Nàng chưa từng mặc y phục của nam nhân, y cũng chưa từng mặc y phục của nữ nhân.
Là y tự cởi vạt áo của mình.
Mà so với y phục của y, xiêm áo của nàng lại rất khó cởi bỏ.
Y có thể viết ra văn chương cẩm tú, vẽ ra khung ảnh đẹp như thật, vậy mà ngón tay lại không cởi bỏ được cạp váy tinh xảo, ngược lại còn càng làm càng loạn.
Kỷ Minh Diêu bật cười, trước mắt lại có bóng đen đổ xuống.
Hô hấp của nàng lại trở nên loạn xạ.
Nàng tự tay dạy y cởi xiêm áo của mình.
Từng lớp từng lớp.
Nàng trộm nhìn y, phát hiện dáng vẻ của y còn đẹp hơn trong sách, đẹp hơn rất nhiều.
Chỗ nào cũng thế.
Y ngược lại không hề nhìn thẳng nàng.
Y kéo rèm xuống, lại thổi tắt đèn trong rèm.
Ánh sáng bị ngăn ở bên ngoài, trước mắt tối tăm, khiến những giác quan còn lại càng thêm rõ ràng.
Thôi Giác vẫn nâng gương mặt nàng lên, hôn lên đôi môi nàng.
Y giúp nàng thả lỏng, nhưng vầng trán mình lại không ngừng đổ mồ hôi.
...
Kỷ Minh Diêu cho rằng, trong cuộc đời Thôi Giác, hẳn là chưa từng trải qua sự thất bại khó có thể diễn tả bằng lời như thế này.
Tuy không nhìn rõ, nhưng rõ ràng y đang ảo nảo. Y lại muốn thử, nhưng không dám khinh động.
Mà Kỷ Minh Diêu cũng muốn tiến thêm một bước.
Vì thế, nàng giơ tay lên, tìm lấy cánh tay của y, nhẹ nhàng nắm lấy.
Nàng gọi: "Nhị gia."
Kỷ Minh Diêu không biết giọng nói bây giờ của mình mềm mại thế nào.
Nàng nói: "Không bằng... Không bằng kéo màn ra, lại thắp thêm mấy ngọn đèn ——"
Như vậy y có thể nhìn rõ ràng hơn... Có lẽ có thể xong...
Mặc dù ngại Thôi Giác đang tắm rửa ở phòng bên, nàng không dám quá lớn tiếng, nhưng cũng thẳng thắn nói: "Thật sự nên vậy! Chỉ cần một ngày có ta ở đây, các muội không cần lo không được hôn sự tốt, vì sao không đặt điều kiện cai một chút? Huống chi không phải là yêu cầu nhiều nhặng gì, chỉ có tám chữ 'giữ mình trong sạch', 'không có hai lòng' mà thôi. Nếu không, cho dù người khác khen trăm nghìn chuyện, trong lòng mình lại không thoải mái, ngày tháng trôi qua cũng mất hứng. Tương lai muốn tìm người như thế nào, ta đều sẽ làm chủ cho các muội!"
Hôn sự của nàng thì không có cách nào.
Danh gia vọng tộc gả nữ nhi, khó tránh sẽ suy xét, ưu tiên lợi ích trước. Lúc thái thái muốn gả nàng cho Ôn Tòng Dương, nàng cũng không thể cụ tuyệt —— Nói khó nghe một chút, một thứ nữ, sao dám không nhìn trúng nhà ngoại của đích mẫu? Vậy thì phủ Lý Quốc công sẽ nghĩ như thế nào?
Huống hồ thái thái cũng quả thật cho nàng suy nghĩ rồi mới quyết định.
Chính nàng cũng cân nhắc rất lâu, cũng lựa chọn thuận theo tự nhiên.
Lý Quốc bá và phụ thân của thái thái đều không nạp thiếp, khi đó giữa Ôn Tòng Dương và Lý Như Huệ cũng chỉ là mập mờ, không có giới hạn, hắn xem nàng ta như Đại tỷ tỷ, cái gì cũng tâm sự, không phải như bây giờ, trở thành phu thiếp chân chính.
Sau này đổi sang Thôi Giác, nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ qua, cảm thấy hoàn toàn không cần phải cự tuyệt.
Tuy y mười tám tuổi đã đỗ thám hoa, năm đó thăng làm thị giảng Lục phẩm, anh tài ngút trời, mà mục tiêu nhân sinh của nàng chỉ có ăn no chờ chết, bình an sống đến già, mà cho tới bây giờ đôi bên khách khí hoà thuận vẫn chưa nói lên được chuyện gì, bọn họ căn bản vẫn chưa xâm nhập lý giải đối phương, trên thực tế cũng có thể không hợp nhau... Nhưng ngay cả người như thế này mà nàng còn không cần, nàng đi đâu tìm người tốt hơn đây?
Nhưng ở một góc độ nào đó, lựa chọn của Thanh Sương, Bạch Lộ sẽ rộng hơn nàng. Hơn nữa, nàng cảm giác nhu cầu của mình với hôn sự cũng hoàn toàn khác với các muội ấy.
Ở thời đại này, cho dù thân là nữ tử xuất thân "cao quý", những gì nàng có thể làm đều bị giới hạn.
Nhưng trong phạm vi mình có thể làm, nàng sẽ tận lực thành toàn cho tâm nguyện của người bên cạnh.
Đoán rằng cô gia sắp tắm xong, Thanh Sương liền cho mời thị tì ma ma đi vào, chờ hầu hạ bên ngoài phòng ngủ, bản thân các nàng thì lui ra ngoài.
Trong phòng ngủ chỉ còn thừa lại một mình Kỷ Minh Diêu.
Danh sách tân khách mà Thôi Giác tốn gần nửa canh giờ viết cho nàng còn ở trong tay, Kỷ Minh Diêu sắp xếp từng trang một, đặt lên bàn lò ở trên tràng kỷ.
Ngày mai lại xem vậy. Vẫn còn kịp. Mấy vị họ hàng hảo hữu này sẽ không đến Thôi gia chỉ để gặp nàng trước khi nàng về lại mặt đâu.
Chỉ là, yên ắng quá.
Âm thanh từ phòng tắm được phóng đại vô hạn, gần như đập vào tai Kỷ Minh Diêu.
Nàng nhắm mắt lại, càng nghe thấy rõ ràng hơn.
Tiếng nước hình như đã ngừng.
Y sắp ra ngoài sao?
Kỷ Minh Diêu đứng lên rồi lại ngồi xuống, không biết có nên đi qua nghênh đón hay không. Nghe tiếng nước tuy ngừng, song cửa phòng tắm lại chậm chạp không mở ra.
Y ở trong đó làm sao vậy?
—— Thôi Giác hít thở, cố gắng bình tĩnh.
Mới vừa rồi nghe tiếng cười nói loáng thoáng của phu nhân ở ngoài cử truyền đến, y chỉ có thể đè ép bản thân tĩnh tâm. Rốt cuộc cũng yên ắng lại, y khó tránh nhớ được những gì mình đã học đêm qua.
Không biết phu nhân còn sợ không, cứ thế đi ra thì không ổn.
Có thể.
Thôi Giác đẩy cửa phòng bước ra.
Phu nhân đang ở ngoài cửa chờ y.
Nàng thoạt nhìn rất khẩn trương.
Tuy dáng vẻ không chút tỳ vết, song hai mắt khẽ ướt, hai má ửng hồng ——
Nhận thấy hô hấp của mình cũng trở nên quá dồn dập, Thôi Giác dừng một chút rồi mới đi qua, nắm tay nàng dắt đi.
Nhìn lướt qua phòng ngủ, thấy danh sách đặt trên bàn lò, y hỏi trước: "Phu nhân xem xong rồi sao?"
"... Vẫn chưa." Kỷ Minh Diêu thành thật nói. "Thiếp đọc không vào."
Thôi Giác suy tư một chút vì sao nàng đọc không vào, lại nhanh chóng chém đứt suy nghĩ này.
Nói chuyện khác vậy.
Nắm tay phu nhân cùng ngồi xuống giường, y hỏi: "Không biết bình thường ở nhà phu nhân làm những việc gì?"
Kỷ Minh Diêu cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để y hiểu nàng rõ hơn, vừa hay, nàng cũng có thể thử thái độ của y.
Nàng thành thật trả lời: "Kỳ thật thiếp là người lười nhất trong số các tỷ muội, ngày thường không thích ra ngoài, cũng không thích sáng tác thơ phú, càng không thích nữ công, chỉ thích ở trong phòng mình đọc tiểu thuyết, thi thoảng luyện chữ, hoặc chơi ném thẻ vào bình rượu với bọn nha đầu tìm niềm vui, hoặc phân phó trù tử làm vài món điểm tâm thịt rượu. Nếu có tỷ muội đến thăm thì cùng nhau vẽ vời đôi ba bức hoạ, chơi vài ván cờ, nhiều hơn thì không có, bọn họ đều biết thiếp lười nhác."
Vừa nói, nàng vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Thôi Giác.
Đáng tiếc, trong đa số tình huống, người khác ít ai có thể đoán ra thái độ dựa trên vẻ ngoài của y. Hiện tại cũng không ngoại lệ, trên mặt y chỉ viết "Ta muốn nói chuyện với phu nhân trước, trấn an tâm trạng của phu nhân, làm tiếp việc sau đó...", ngoài ra cũng chẳng còn gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Giác chỉ nghe thấy phu nhân thích đọc tiểu thuyết, luyện chữ, thích ném thẻ vào bình rượu, hội hoạ, đánh cờ.
Về những thứ khác, đều ở mức khiêm tốn.
Y liền nhớ tới bức tranh hoa sen mà mình tặng phu nhân, cùng với hà bao thêu lá trúc mà phu nhân tặng y hiện đang đặt ở thư phòng, hôm nay không mang theo người.
Y dịu dàng mà chậm rãi nói: "Hay là ngày mai ta vẽ tranh cùng phu nhân?"
Kỷ Minh Diêu: "... Ngày mai là ngày bắt đầu bái tổ tông, gặp huynh trưởng và tẩu tử, thiếp còn muốn gặp qua mọi người trong viện một lần, e là không rảnh rỗi."
Nàng chỉ ngẫu hứng vẽ vời, chứ không muốn học vẽ theo khung giờ cố định đâu! Càng không muốn về sau giữa lúc tình chàng ý thiếp, y lại biến thành gia sư dạy vẽ...
"Cũng phải." Thôi Giác không nghi ngờ gì, lại nói. "Là ta suy nghĩ không chu toàn."
Huống hồ đêm nay còn phải ——
Hai người liếc nhìn nhau, lại nhanh chóng dời mắt đi.
Kỷ Minh Diêu cảm thấy mình chưa chuẩn bị xong, vội vàng hỏi giống như y: "Không biết bình thường Nhị gia rảnh rỗi ở nhà thì làm những gì?"
Thôi Giác liền đáp: "Nếu không bận việc công, thì sẽ đọc sách luyện võ."
Kỷ Minh Diêu cũng không hỏi y đọc sách gì.
Nàng sợ đó đều là những quyển sách nàng không muốn đọc, vô cùng khó hiểu, là thể loại mà khi tiên sinh trong học đường dạy một chương sẽ yêu cầu nàng viết cảm tưởng ít nhất 800 chữ, thậm chí còn yêu cầu phỏng tác.
Đêm tân hôn đấy, nàng thật sự không muốn nhớ lại những tháng ngày đi học.
Tiên sinh khẽ bàn tay rất đau đấy!
Nàng chỉ hỏi: "Nhị gia học kiếm pháp như thế nào?"
Thôi Giác đáp: "Tổ huấn Thôi gia rằng, không thể chỉ biết đọc sách mà chân tay vô dụng, bởi vậy nam tử Thôi gia phải tập võ, nữ tử cũng có thể học kỵ xạ quyền cước. Từ khi còn bé ta đã được Phương chỉ huy dạy võ nghệ, sau này theo phụ thân, huynh trưởng làm quan ở nhiều nơi, cũng thay đổi vài vị tiên sinh khác."
Y lại nói: "Nếu phu nhân muốn học, trong nhà cũng thuận tiện, ta có thể tìm vài nữ tiên sinh đến ——"
"Nhị gia ——" Kỷ Minh Diêu vội vàng gọi y.
Nữ tiên sinh dạy kỵ xạ võ nghệ, phủ An Quốc có nhiều lắm! Là nàng không muốn học thôi.
Nàng cảm thấy, Thôi Giác không tin nàng nói thật.
Nhưng nàng trong thực tế và nàng trong mắt y, có lẽ thật sự không giống nhau.
Đi đến nước này, không thể đổi ý. Để y có thể thấy rõ con người nàng, cũng để cho y có thời gian từ từ chấp nhận.
Vậy cụ thể sẽ sinh sống cùng nhau thế nào, ngày mai lại từ từ cọ xát, hiện giờ nàng muốn nhanh chóng hỏi rõ một vấn đề... Rồi đi ngủ.
Không thì, một lát nàng sẽ thật sự ngủ mất.
Sợ Thôi Giác bị cắt mạch nói chuyện thì trong lòng không vui, Kỷ Minh Diêu cẩn thận dò ý, đến gần y hơn.
Thấy y thật sự không nổi giận, nàng mới cười hỏi: "Thiếp chợt nhớ ra: Hôm nay sau khi bái đường, thiếp được kiệu mềm khiêng đi. Không biết kiệu mềm này là do ai an bài?"
Phu nhân đến gần.
Thôi Giác thuận thế buông tay nàng ra, choàng qua vai nàng, vẫn nhớ rõ mà trả lời: "Là Đại tẩu an bài."
"Quả nhiên là Mạnh tỷ tỷ..." Kỷ Minh Diêu nói.
Ngày mai nhất định phải cảm tạ trước mặt.
Bàn tay Thôi Giác chạm đến eo nàng thì dừng lại, không tiến thêm nữa.
Y nói: "Nên đổi xưng hô rồi."
Phụ mẫu, huynh trưởng và tẩu tử của y, sau này cũng là người nhà của nàng.
"Ngày mai sẽ đổi." Bên eo Kỷ Minh Diêu trở nên tê dại.
Nàng chưa từng đến gần, thân cận với người khác phái như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn y.
Hai mắt luôn luôn tối đen của y lại nhiễm lên khao khát chưa từng có.
Hiện giờ, y sở hữu một người được trời cao yêu quý, trong măt chỉ có mỗi nàng.
Nàng cũng nhìn thấy vẻ mê man mị hoặc chưa từng xuất hiện trên gương mặt mình.
Kỷ Minh Diêu lại lên tiếng: "Đa tạ Nhị gia... Hôm nay đã chờ thiếp. Một mực chờ thiếp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ nàng rời khỏi Kỷ gia, chờ nàng bước vào Thôi gia.
Chờ nàng... Chuẩn bị xong.
"Ừ." Thôi Giác cúi đầu, bàn tay vuốt ve gương mặt nàng.
Tay y nhẹ nhàng run rẩy, giọng nói cũng run, nhưng vẫn trịnh trọng hỏi: "Có được không?"
Kỷ Minh Diêu không đáp lại.
Nàng nhắm hai mắt lại.
...
Ban đầu hiển nhiên là hôn môi.
Từ trán đến hai má, rồi đến môi.
Bọn họ đều không có kinh nghiệm gì, chỉ đơn thuần là chạm vào nhau, cũng không rõ bắt đầu từ thời khắc nào, y lại bắt đầu tuỳ ý tìm tòi.
Kỷ Minh Diêu lặng lẽ mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt chỉ còn sót lại dục vọng mong mỏi.
Nàng nắm chặt vạt áo của y.
Cảm giác của áo bông quả thật rất mềm.
Rất nhanh đổi thành một cảm giác khác.
Một cảm giác nóng bỏng hơn nhiệt độ cơ thể nàng, mà lại xa lạ.
Nhưng không đáng ghét.
Thực tế... Là rất thích.
Nàng chưa từng mặc y phục của nam nhân, y cũng chưa từng mặc y phục của nữ nhân.
Là y tự cởi vạt áo của mình.
Mà so với y phục của y, xiêm áo của nàng lại rất khó cởi bỏ.
Y có thể viết ra văn chương cẩm tú, vẽ ra khung ảnh đẹp như thật, vậy mà ngón tay lại không cởi bỏ được cạp váy tinh xảo, ngược lại còn càng làm càng loạn.
Kỷ Minh Diêu bật cười, trước mắt lại có bóng đen đổ xuống.
Hô hấp của nàng lại trở nên loạn xạ.
Nàng tự tay dạy y cởi xiêm áo của mình.
Từng lớp từng lớp.
Nàng trộm nhìn y, phát hiện dáng vẻ của y còn đẹp hơn trong sách, đẹp hơn rất nhiều.
Chỗ nào cũng thế.
Y ngược lại không hề nhìn thẳng nàng.
Y kéo rèm xuống, lại thổi tắt đèn trong rèm.
Ánh sáng bị ngăn ở bên ngoài, trước mắt tối tăm, khiến những giác quan còn lại càng thêm rõ ràng.
Thôi Giác vẫn nâng gương mặt nàng lên, hôn lên đôi môi nàng.
Y giúp nàng thả lỏng, nhưng vầng trán mình lại không ngừng đổ mồ hôi.
...
Kỷ Minh Diêu cho rằng, trong cuộc đời Thôi Giác, hẳn là chưa từng trải qua sự thất bại khó có thể diễn tả bằng lời như thế này.
Tuy không nhìn rõ, nhưng rõ ràng y đang ảo nảo. Y lại muốn thử, nhưng không dám khinh động.
Mà Kỷ Minh Diêu cũng muốn tiến thêm một bước.
Vì thế, nàng giơ tay lên, tìm lấy cánh tay của y, nhẹ nhàng nắm lấy.
Nàng gọi: "Nhị gia."
Kỷ Minh Diêu không biết giọng nói bây giờ của mình mềm mại thế nào.
Nàng nói: "Không bằng... Không bằng kéo màn ra, lại thắp thêm mấy ngọn đèn ——"
Như vậy y có thể nhìn rõ ràng hơn... Có lẽ có thể xong...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro