Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 49
2024-10-16 20:59:05
Người trong màn lặng im trong chốc lát, hoặc có lẽ là rất lâu.
Thân trên của y vẫn bất động, song hô hấp lại dồn dập, khiến Kỷ Minh Diêu không tự chủ được mà bấu chặt ngón tay.
Y đang tức giận sao?
Là vì không thành công nên tức giận, hay là vì đề nghị của nàng?
Có phải đề nghị của nàng quá thẳng thắn rồi không?
Nhưng nàng cũng không nói gì không phải... Kỷ Minh Diêu có chút tủi thân. Chẳng lẽ cứ giằng co bất động như thế mãi?
Y lại không dám dứt khoát một chút, thẳng thắn ——
Người ở trên lại hôn nàng một cái.
Hai tay y nâng gương mặt nàng lên, cẩn thận hôn lên mấy cái, khẽ khàng hỏi: "Phu nhân... Không vui sao?"
Kỷ Minh Diêu khịt mũi: "Thiếp tưởng Nhị gia mất hứng."
Tay y hơi khựng lại, nói: "Ta không có mất hứng."
"Ta là —— "
Y lại hôn lên khoé mắt nhoè lệ của nàng, không giải thích nữa, chỉ nói: "Ta muốn rút ra."
"Ừm..." Kỷ Minh Diêu lau nước mắt mình.
Tay y vẫn chậm rãi vững vàng như cũ, ánh sáng từ từ xuyên qua, không làm chói mắt Kỷ Minh Diêu.
Nàng nhìn gương mặt Thôi Giác ngày càng hiện rõ trước mặt mình.
Thôi Giác nghiêng nửa mặt đi, không muốn để tân thê nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Y hỏi, giọng y trầm thấp mà nhẹ nhàng: "Phu nhân còn muốn không?"
Kỷ Minh Diêu ngưng một lát.
"Muốn..." Nàng cũng nghiêng mặt qua. "Sao lại... Không muốn?"
Hầu kết Thôi Giác đột nhiên nhấp nhô.
Y lại hôn một cái, nụ hôn chặt chẽ không có kẽ hở. Kỷ Minh Diêu phải mười phần gắng gượng mới tìm được thời cơ lên tiếng.
"Nhị gia nhìn một cái ——" Nàng sờ lên đôi mắt ửng đỏ của y, không rõ bản thân mình có nói thành lời không, hay chỉ là vài tiếng rên rỉ vụn vặt. "Nhị gia nhìn một cái, là biết ——"
-
"Có được không?"
"Được... Được mà..."
-
"Như vậy thì được không?"
"Được mà..." Nàng có chút xấu hổ. "Sao người cứ hỏi mãi thế!"
"Sợ phu nhân không thoải mái."
Y cũng lo lắng, lại cười khẽ.
"Thế này thì sao?"
-
"Ta nhanh một chút nhé."
Lần này, y không hỏi nữa, chỉ là trần thuật.
-
"Nhị gia, kéo màn... Lại, lại kéo lên đi ——"
Kỷ Minh Diêu nỉ non với y, nói không thành lời.
-
Mệt mỏi quá.
Kỷ Minh Diêu gần như không mở mắt nổi.
Nhưng đệm giường vô cùng hỗn độn, nàng không thể cứ vậy mà ngủ... Vì thế nàng cố gắng bắt lấy người bên cạnh, nói: "Thiếp muốn tắm rửa một chút, người..."
Người gọi các ma ma vào đi...
Kỷ Minh Diêu còn không biết mình chưa nói hết câu.
Tay nàng khẽ di chuyển trong lòng bàn tay của Thôi Giác, Thôi Giác chỉ cảm thấy lực đạo mềm nhũn.
Y cũng tự động bổ sung lời mà tân thê chưa nói xong.
—— Người dẫn thiếp đi.
Cũng được. Thôi Giác nghĩ. Đại lễ đã thành, đã thấy lẫn nhau, không cần lại kiêng kị. Y cũng nên tắm rửa một chút.
Y trước tiên xốc chăn lên, nhẹ nhàng phủ lên người tân thê, tránh cho nàng bị cảm lạnh.
Khoác tạm y phục xuống giường, y gõ cửa phòng ngủ: "Phu nhân muốn tắm rửa." Rồi hỏi người bên ngoài: "Có chuẩn bị nước chưa?"
"Sẵn đây rồi!" Các ma ma ngoài cửa vội vàng trả lời cô gia. "Chúng nô tài đi đổ nước ngay đây!"
Rất nhanh, trong phòng tắm liền vang lên tiếng đổ nước.
Thôi Giác buộc dây áo lại, trở lại bên giường, nhẹ nhàng bế phu nhân đang quấn chăn lên.
Kỷ Minh Diêu hơi mở mắt, chỉ nghe nói: "Ôm chặt vào." Nàng từ từ vươn tay ra, ôm chặt bờ vai người nọ.
Thôi Giác dừng lại, bỏ đi ý nghĩa "hôn xuống" trong đầu.
Đi đến cửa phòng tắm, y một tay kéo cửa ra.
Các ma ma đã thay nước trong thùng tắm xong, vốn định hầu hạ cô nương, nhưng thấy cô gia ôm cô nương đi tới, đều là người từng trải, có gì mà không hiểu?
Mọi người mỉm cười, vội vàng lui ra ngoài.
Thôi Giác cởi bỏ áo ngủ, trước tiên đặt tân thê vào thùng tắm.
Y khắc chế chính mình, không nhìn nhiều nơi khác, chỉ nói: "Nếu có gì không thoải mái, phu nhân cứ nói với ta."
Tuy đã thấy qua hết, nhưng y cũng không tính là quen thuộc với nàng, không biết lực đạo thế nào là thích hợp, tóm lại không thể dùng sức như khi tự chà xát bản thân mình.
Được y đỡ vào trong nước, Kỷ Minh Diêu dần tỉnh táo.
Hẳn là quá buồn ngủ, cho nên nàng đờ đẫn một hồi, mới nhận ra tình cảnh của mình.
Nàng ở trong thùng tắm.
Thôi Giác giúp nàng tắm rửa.
Tự tay.
Tự tay tắm cho nàng.
Kỷ Minh Diêu bỗng nhiên nhìn sang Thôi Giác.
Tại sao... Tại sao lại là y?!
Thôi Giác cũng hơi giật mình. Y nắm chặt khăn bông, hỏi: "Là ta dùng quá sức sao?"
"Không, không phải..."
Kỷ Minh Diêu từ từ ngồi xuống.
Y tắm cho nàng, còn rất thoải mái.
Hơn nữa ——
Kỷ Minh Diêu giơ tay lên, muốn sờ lên tóc mai đã bị nước làm cho ướt nhẹp của y, song nàng cũng quên tay mình cũng đang ẩm ướt.
Một giọt nước chảy dọc theo gương mặt của y xuống dưới, chảy đến xương quai xanh, rồi trượt vào trong cổ áo của y.
Dưới cổ áo có dấu vết như ẩn như hiện.
Dấu vết mà nàng lưu lại.
Vậy... Trên người nàng thì sao?
Gương mặt Kỷ Minh Diêu "phừng phừng".
Nàng nhanh chóng gục đầu xuống, cũng không nói mấy lời như áy náy hay cảm tạ.
Thôi Giác để mặc cho giọt nước trượt vào trong người.
Ngón tay của y chạm vào hai gò má ửng hồng của nàng, càng phải cố kìm lại ngọn lửa đã sớm cháy bùng lên trong người.
Phu nhân còn nhỏ, nhỏ hơn y khoảng ba tuổi.
Nàng đã rất mệt rồi.
Thôi Giác chỉ nói: "Mau tắm rửa thôi."
"Ừm... Vâng." Kỷ Minh Diêu đáp lại.
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa khẽ khàng.
Rốt cuộc cũng tắm xong.
Thôi Giác một tay cầm khăn bông, một tay ôm nàng bước ra khỏi thùng tắm, bao trùm cả người nàng lại.
Kỷ Minh Diêu sực nhớ mà sờ lên tóc mình, phát hiện tóc tai đều được vén ra sau ót, không bị thấm ướt.
Nhìn thấy động tác của nàng, Thôi Giác giải thích: "Ta không biết búi ——"
"Đã, đã tốt lắm rồi, về phòng thiếp sẽ tự chải." Nhiệt độ bên ngoài khăn bông quá cao, Kỷ Minh Diêu chỉ muốn nhanh chóng nhảy xuống khỏi vòng ôm của y. "Nhị gia cũng mau tắm rửa đi."
Thôi Giác cũng muốn nhanh chóng tắm rửa, vừa muốn yên tĩnh một chút, đành bất đắc dĩ nói: "Ta ôm phu nhân về, tự phu nhân về phòng cũng không tiện."
Giọng nói của y lộ ra mấy phần áp lực: "Phu nhân đừng cử động."
Kỷ Minh Diêu thành thật ôm chặt bả vai mạnh mẽ rắn rỏi của y.
Trong lòng nàng thầm tự hỏi, còn muốn nữa không.
Câu trả lời là, muốn.
Nhưng nếu thêm một lần, ngày mai nàng còn dậy nổi không?
Câu trả lời là, không có khả năng!!!
Trong phòng ngủ, các ma ma sớm đã thay xong chăn đệm mới, Kỷ Minh Diêu nhanh nhẹn chui vào chăn.
Đợi Thôi Giác trở lại phòng tắm, tự mình tắm rửa, nàng mới từ từ bước xuống, vịn vào bàn ghế mày mò đến bàn trang điểm, tìm kiếm lược.
Nàng tháo xuống búi tóc kỳ thật được búi cũng rất kỹ càng, từ từ chải thuận, không dám nhìn bản thân trong gương đồng chỉ cách mình vài tấc.
Thời gian Thôi Giác tắm rửa dài hơn nàng nghĩ.
Hình như y tắm xong rồi.
Kỷ Minh Diêu đậy hộp cao thơm lại, mau chóng trở lại giường.
Thôi Giác đổi một thân áo bông đi đến, do dự ngồi xuống.
Kỷ Minh Diêu nhích vào trong nhường chỗ.
Buồn ngủ quá, mau ngủ đi.
Thôi Giác không khỏi vươn tay sờ lên mặt nàng, sau đó mới đứng dậy thổi tắt hết đèn, chỉ chừa lại một ngọn đèn ở bên ngoài giường và một ngọn đèn đặt ở giữa giường, rồi lại buông màn xuống.
Hình như phu nhân đã thiếp đi rồi.
Thôi Giác nằm xuống, cũng muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vừa định thổi tắt ngọn đèn còn lại trong màn thì cánh tay lơ đãng chạm vào phu nhân.
Phu nhân lại hơi hé mắt ra.
Đôi môi đỏ mọng của nàng hơi mâp máy, mơ màng hỏi: "Nhị gia?"
Đây là thê tử vừa tân hôn của y. Nàng mới mười sáu tuổi, đã đến bên cạnh y, làm phu thê của y.
Nàng ở nhà được nuông chiều, cho dù đã thành thân, cũng vẫn thật kiều mị.
Thôi Giác không khỏi ôm nàng vào lòng, thấp giọng hỏi: "Hôm nay nàng mới đến, có xem qua mọi nơi chưa? Có thiếu cái gì không? Nếu có thiếu sót gì, ta sẽ nói với Đại tẩu. Những thứ còn lại ngày mai ta sẽ mua sắm chuẩn bị."
Nàng và Đại tẩu tuy có quen biết, ở chung cũng hoà thuận, nhưng hôm nay lần đầu gả vào, có lẽ sẽ ngại ngần mở miệng.
Giữa bọn họ, so với giữa nàng và Đại tẩu thì thân mật hơn nhiều.
"Thiếu, thiếu..." Kỷ Minh Diêu mơ màng nghĩ. "Chưa thấy thiếu gì..."
Nàng luôn có ăn, có uống, có ngủ, có chơi, vạn sự đều đủ. Nội thất bài trí trong tân phòng đều là của hồi môn của nàng, đầy đủ mọi thứ, còn rất nhiều thứ ở lầu sau. Cơm tối hôm nay do trù tử Thôi gia làm, hương vị quá nửa cũng không tệ lắm.
Ăn, uống, ngủ... Ngủ ——
Kỷ Minh Diêu tỉnh táo hơn một chút.
Nàng nhìn lên trên, phát hiện vẻ mặt của Thôi Giác rất dịu dàng, trong mắt là sự trìu mến khó mà che giấu.
—— Là một cơ hội.
"Tuy rằng tạm không thiếu cái gì ——" Nàng vươn tay ra khỏi chăn, vòng tay qua cần cổ thon dài của Thôi Giác, nhìn y nói. "Nhưng thiếp có một câu muốn hỏi."
"Phu nhân muốn hỏi gì?" Thôi Giác bất giác vuốt ve lưng của nàng.
"Chuyện gì cũng có thể hỏi sao?" Kỷ Minh Diêu thăm dò y.
Đôi mắt của phu nhân trở nên sáng bừng, không có chút mệt mỏi.
Thôi Giác cẩn thận suy nghĩ.
Nàng muốn hỏi cái gì? Là về y, về Thôi gia, hay là về khi nãy ——
"Phu nhân cứ lên tiếng." Thôi Giác khẳng định chắc nịch.
Nhìn thấy phu nhân còn hơi nhỏm dậy, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng trịnh trọng, y cũng không khỏi nghiêm túc hơn.
Phu nhân lên tiếng.
Phu nhân nói ——
"Từng nghe mọi người nói, Nhị gia sáng sớm đều dậy vào canh năm, nhiều năm đều vậy?"
Phu nhân chỉ hỏi việc này?
Thôi Giác trước tiên đáp: "Phải."
Y lại giải thích cặn kẽ: "Thượng triều vào giờ Mão sơ khắc, canh năm dậy mới kịp vào cung. Nha môn làm việc từ giờ Mão hai khắc, mặc dù trễ hơn, ta cũng quen thói canh năm thì dậy."
Phu nhân lộ ra ánh mắt "quả nhiên là thế".
Nàng lại nghiến răng, dường như đang hạ quyết tâm làm gì đó.
Thôi Giác ý thức được, phu nhân mới thật sự hỏi ra.
Giữa đêm tân hôn, nàng lại có vẻ tương đối thẳng thắn thành khẩn, khiến y bất giác nghiêm túc hơn.
Phu nhân hỏi là ——
"Vậy... Buổi sáng muộn nhất thiếp có thể ngủ đến mấy giờ?"
Nàng lại bổ sung: "Ở nhà đến giờ Mão hai khắc thiếp mới dậy, nhưng mà cũng chưa ngủ đủ giấc ——"
Thôi Giác... Giơ tay, sờ lỗ tai mình một cái.
Y ngây ngẩn cả người.
Là chuyện này... Vấn đề rất quan trọng trong lòng phu nhân, quan trọng đến mức phải dùng thái độ trịnh trọng như vậy để hỏi trong đêm tân hôn là chuyện này sao?
Tuy rằng nàng mới đến Thôi gia, khó tránh khỏi câu nệ, nên, nên ——
"Nhị gia, Nhị gia?" Phu nhân còn đang chờ y trả lời, liên tục gọi y. "Nhị gia mau nói đi!"
"Sáng sớm không cần vấn an, Đại tẩu dùng điểm tâm vào giờ Mão hai khắc ——" Thôi Giác không lý giải suy nghĩ của phu nhân nữa mà trả lời. "Nếu phu nhân muốn ăn riêng, vậy thì trễ hơn nữa cũng được, không cần dậy cùng lúc với ta."
"Thật ư?!" Phu nhân lại bổ nhào vào lòng y.
"Thật." Thôi Giác theo bản năng lại ôm chặt nàng. "Chuyện này thì ta gạt phu nhân làm gì?"
"Tuyệt quá!" Phu nhân vui vẻ hoan hô.
Nàng xoay người nằm xuống, đắp chăn lại, đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn y: "Đa tạ Nhị gia! Thiếp đi ngủ đây, sáng mai Nhị gia nhớ gọi thiếp, trở về thiếp lại ngủ bù."
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, tựa hồ trong nháy mắt đã ngủ say trở lại.
Lần đầu tiên Thôi Giác thấy một người ngủ nhanh như vậy.
Y khựng lại một chút, rồi cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Tuy y không hiểu, nhưng, phu nhân vui là được rồi.
Chỉ là, phu nhân hôm nay nhìn y, dường như có gì đó khác trước.
Có lẽ là vì mời thành thân.
Bình tâm một lát, y thổi tắt nến, vẫn chưa thể vào giấc nhanh như phu nhân.
Thân trên của y vẫn bất động, song hô hấp lại dồn dập, khiến Kỷ Minh Diêu không tự chủ được mà bấu chặt ngón tay.
Y đang tức giận sao?
Là vì không thành công nên tức giận, hay là vì đề nghị của nàng?
Có phải đề nghị của nàng quá thẳng thắn rồi không?
Nhưng nàng cũng không nói gì không phải... Kỷ Minh Diêu có chút tủi thân. Chẳng lẽ cứ giằng co bất động như thế mãi?
Y lại không dám dứt khoát một chút, thẳng thắn ——
Người ở trên lại hôn nàng một cái.
Hai tay y nâng gương mặt nàng lên, cẩn thận hôn lên mấy cái, khẽ khàng hỏi: "Phu nhân... Không vui sao?"
Kỷ Minh Diêu khịt mũi: "Thiếp tưởng Nhị gia mất hứng."
Tay y hơi khựng lại, nói: "Ta không có mất hứng."
"Ta là —— "
Y lại hôn lên khoé mắt nhoè lệ của nàng, không giải thích nữa, chỉ nói: "Ta muốn rút ra."
"Ừm..." Kỷ Minh Diêu lau nước mắt mình.
Tay y vẫn chậm rãi vững vàng như cũ, ánh sáng từ từ xuyên qua, không làm chói mắt Kỷ Minh Diêu.
Nàng nhìn gương mặt Thôi Giác ngày càng hiện rõ trước mặt mình.
Thôi Giác nghiêng nửa mặt đi, không muốn để tân thê nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Y hỏi, giọng y trầm thấp mà nhẹ nhàng: "Phu nhân còn muốn không?"
Kỷ Minh Diêu ngưng một lát.
"Muốn..." Nàng cũng nghiêng mặt qua. "Sao lại... Không muốn?"
Hầu kết Thôi Giác đột nhiên nhấp nhô.
Y lại hôn một cái, nụ hôn chặt chẽ không có kẽ hở. Kỷ Minh Diêu phải mười phần gắng gượng mới tìm được thời cơ lên tiếng.
"Nhị gia nhìn một cái ——" Nàng sờ lên đôi mắt ửng đỏ của y, không rõ bản thân mình có nói thành lời không, hay chỉ là vài tiếng rên rỉ vụn vặt. "Nhị gia nhìn một cái, là biết ——"
-
"Có được không?"
"Được... Được mà..."
-
"Như vậy thì được không?"
"Được mà..." Nàng có chút xấu hổ. "Sao người cứ hỏi mãi thế!"
"Sợ phu nhân không thoải mái."
Y cũng lo lắng, lại cười khẽ.
"Thế này thì sao?"
-
"Ta nhanh một chút nhé."
Lần này, y không hỏi nữa, chỉ là trần thuật.
-
"Nhị gia, kéo màn... Lại, lại kéo lên đi ——"
Kỷ Minh Diêu nỉ non với y, nói không thành lời.
-
Mệt mỏi quá.
Kỷ Minh Diêu gần như không mở mắt nổi.
Nhưng đệm giường vô cùng hỗn độn, nàng không thể cứ vậy mà ngủ... Vì thế nàng cố gắng bắt lấy người bên cạnh, nói: "Thiếp muốn tắm rửa một chút, người..."
Người gọi các ma ma vào đi...
Kỷ Minh Diêu còn không biết mình chưa nói hết câu.
Tay nàng khẽ di chuyển trong lòng bàn tay của Thôi Giác, Thôi Giác chỉ cảm thấy lực đạo mềm nhũn.
Y cũng tự động bổ sung lời mà tân thê chưa nói xong.
—— Người dẫn thiếp đi.
Cũng được. Thôi Giác nghĩ. Đại lễ đã thành, đã thấy lẫn nhau, không cần lại kiêng kị. Y cũng nên tắm rửa một chút.
Y trước tiên xốc chăn lên, nhẹ nhàng phủ lên người tân thê, tránh cho nàng bị cảm lạnh.
Khoác tạm y phục xuống giường, y gõ cửa phòng ngủ: "Phu nhân muốn tắm rửa." Rồi hỏi người bên ngoài: "Có chuẩn bị nước chưa?"
"Sẵn đây rồi!" Các ma ma ngoài cửa vội vàng trả lời cô gia. "Chúng nô tài đi đổ nước ngay đây!"
Rất nhanh, trong phòng tắm liền vang lên tiếng đổ nước.
Thôi Giác buộc dây áo lại, trở lại bên giường, nhẹ nhàng bế phu nhân đang quấn chăn lên.
Kỷ Minh Diêu hơi mở mắt, chỉ nghe nói: "Ôm chặt vào." Nàng từ từ vươn tay ra, ôm chặt bờ vai người nọ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Giác dừng lại, bỏ đi ý nghĩa "hôn xuống" trong đầu.
Đi đến cửa phòng tắm, y một tay kéo cửa ra.
Các ma ma đã thay nước trong thùng tắm xong, vốn định hầu hạ cô nương, nhưng thấy cô gia ôm cô nương đi tới, đều là người từng trải, có gì mà không hiểu?
Mọi người mỉm cười, vội vàng lui ra ngoài.
Thôi Giác cởi bỏ áo ngủ, trước tiên đặt tân thê vào thùng tắm.
Y khắc chế chính mình, không nhìn nhiều nơi khác, chỉ nói: "Nếu có gì không thoải mái, phu nhân cứ nói với ta."
Tuy đã thấy qua hết, nhưng y cũng không tính là quen thuộc với nàng, không biết lực đạo thế nào là thích hợp, tóm lại không thể dùng sức như khi tự chà xát bản thân mình.
Được y đỡ vào trong nước, Kỷ Minh Diêu dần tỉnh táo.
Hẳn là quá buồn ngủ, cho nên nàng đờ đẫn một hồi, mới nhận ra tình cảnh của mình.
Nàng ở trong thùng tắm.
Thôi Giác giúp nàng tắm rửa.
Tự tay.
Tự tay tắm cho nàng.
Kỷ Minh Diêu bỗng nhiên nhìn sang Thôi Giác.
Tại sao... Tại sao lại là y?!
Thôi Giác cũng hơi giật mình. Y nắm chặt khăn bông, hỏi: "Là ta dùng quá sức sao?"
"Không, không phải..."
Kỷ Minh Diêu từ từ ngồi xuống.
Y tắm cho nàng, còn rất thoải mái.
Hơn nữa ——
Kỷ Minh Diêu giơ tay lên, muốn sờ lên tóc mai đã bị nước làm cho ướt nhẹp của y, song nàng cũng quên tay mình cũng đang ẩm ướt.
Một giọt nước chảy dọc theo gương mặt của y xuống dưới, chảy đến xương quai xanh, rồi trượt vào trong cổ áo của y.
Dưới cổ áo có dấu vết như ẩn như hiện.
Dấu vết mà nàng lưu lại.
Vậy... Trên người nàng thì sao?
Gương mặt Kỷ Minh Diêu "phừng phừng".
Nàng nhanh chóng gục đầu xuống, cũng không nói mấy lời như áy náy hay cảm tạ.
Thôi Giác để mặc cho giọt nước trượt vào trong người.
Ngón tay của y chạm vào hai gò má ửng hồng của nàng, càng phải cố kìm lại ngọn lửa đã sớm cháy bùng lên trong người.
Phu nhân còn nhỏ, nhỏ hơn y khoảng ba tuổi.
Nàng đã rất mệt rồi.
Thôi Giác chỉ nói: "Mau tắm rửa thôi."
"Ừm... Vâng." Kỷ Minh Diêu đáp lại.
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa khẽ khàng.
Rốt cuộc cũng tắm xong.
Thôi Giác một tay cầm khăn bông, một tay ôm nàng bước ra khỏi thùng tắm, bao trùm cả người nàng lại.
Kỷ Minh Diêu sực nhớ mà sờ lên tóc mình, phát hiện tóc tai đều được vén ra sau ót, không bị thấm ướt.
Nhìn thấy động tác của nàng, Thôi Giác giải thích: "Ta không biết búi ——"
"Đã, đã tốt lắm rồi, về phòng thiếp sẽ tự chải." Nhiệt độ bên ngoài khăn bông quá cao, Kỷ Minh Diêu chỉ muốn nhanh chóng nhảy xuống khỏi vòng ôm của y. "Nhị gia cũng mau tắm rửa đi."
Thôi Giác cũng muốn nhanh chóng tắm rửa, vừa muốn yên tĩnh một chút, đành bất đắc dĩ nói: "Ta ôm phu nhân về, tự phu nhân về phòng cũng không tiện."
Giọng nói của y lộ ra mấy phần áp lực: "Phu nhân đừng cử động."
Kỷ Minh Diêu thành thật ôm chặt bả vai mạnh mẽ rắn rỏi của y.
Trong lòng nàng thầm tự hỏi, còn muốn nữa không.
Câu trả lời là, muốn.
Nhưng nếu thêm một lần, ngày mai nàng còn dậy nổi không?
Câu trả lời là, không có khả năng!!!
Trong phòng ngủ, các ma ma sớm đã thay xong chăn đệm mới, Kỷ Minh Diêu nhanh nhẹn chui vào chăn.
Đợi Thôi Giác trở lại phòng tắm, tự mình tắm rửa, nàng mới từ từ bước xuống, vịn vào bàn ghế mày mò đến bàn trang điểm, tìm kiếm lược.
Nàng tháo xuống búi tóc kỳ thật được búi cũng rất kỹ càng, từ từ chải thuận, không dám nhìn bản thân trong gương đồng chỉ cách mình vài tấc.
Thời gian Thôi Giác tắm rửa dài hơn nàng nghĩ.
Hình như y tắm xong rồi.
Kỷ Minh Diêu đậy hộp cao thơm lại, mau chóng trở lại giường.
Thôi Giác đổi một thân áo bông đi đến, do dự ngồi xuống.
Kỷ Minh Diêu nhích vào trong nhường chỗ.
Buồn ngủ quá, mau ngủ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Giác không khỏi vươn tay sờ lên mặt nàng, sau đó mới đứng dậy thổi tắt hết đèn, chỉ chừa lại một ngọn đèn ở bên ngoài giường và một ngọn đèn đặt ở giữa giường, rồi lại buông màn xuống.
Hình như phu nhân đã thiếp đi rồi.
Thôi Giác nằm xuống, cũng muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vừa định thổi tắt ngọn đèn còn lại trong màn thì cánh tay lơ đãng chạm vào phu nhân.
Phu nhân lại hơi hé mắt ra.
Đôi môi đỏ mọng của nàng hơi mâp máy, mơ màng hỏi: "Nhị gia?"
Đây là thê tử vừa tân hôn của y. Nàng mới mười sáu tuổi, đã đến bên cạnh y, làm phu thê của y.
Nàng ở nhà được nuông chiều, cho dù đã thành thân, cũng vẫn thật kiều mị.
Thôi Giác không khỏi ôm nàng vào lòng, thấp giọng hỏi: "Hôm nay nàng mới đến, có xem qua mọi nơi chưa? Có thiếu cái gì không? Nếu có thiếu sót gì, ta sẽ nói với Đại tẩu. Những thứ còn lại ngày mai ta sẽ mua sắm chuẩn bị."
Nàng và Đại tẩu tuy có quen biết, ở chung cũng hoà thuận, nhưng hôm nay lần đầu gả vào, có lẽ sẽ ngại ngần mở miệng.
Giữa bọn họ, so với giữa nàng và Đại tẩu thì thân mật hơn nhiều.
"Thiếu, thiếu..." Kỷ Minh Diêu mơ màng nghĩ. "Chưa thấy thiếu gì..."
Nàng luôn có ăn, có uống, có ngủ, có chơi, vạn sự đều đủ. Nội thất bài trí trong tân phòng đều là của hồi môn của nàng, đầy đủ mọi thứ, còn rất nhiều thứ ở lầu sau. Cơm tối hôm nay do trù tử Thôi gia làm, hương vị quá nửa cũng không tệ lắm.
Ăn, uống, ngủ... Ngủ ——
Kỷ Minh Diêu tỉnh táo hơn một chút.
Nàng nhìn lên trên, phát hiện vẻ mặt của Thôi Giác rất dịu dàng, trong mắt là sự trìu mến khó mà che giấu.
—— Là một cơ hội.
"Tuy rằng tạm không thiếu cái gì ——" Nàng vươn tay ra khỏi chăn, vòng tay qua cần cổ thon dài của Thôi Giác, nhìn y nói. "Nhưng thiếp có một câu muốn hỏi."
"Phu nhân muốn hỏi gì?" Thôi Giác bất giác vuốt ve lưng của nàng.
"Chuyện gì cũng có thể hỏi sao?" Kỷ Minh Diêu thăm dò y.
Đôi mắt của phu nhân trở nên sáng bừng, không có chút mệt mỏi.
Thôi Giác cẩn thận suy nghĩ.
Nàng muốn hỏi cái gì? Là về y, về Thôi gia, hay là về khi nãy ——
"Phu nhân cứ lên tiếng." Thôi Giác khẳng định chắc nịch.
Nhìn thấy phu nhân còn hơi nhỏm dậy, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng trịnh trọng, y cũng không khỏi nghiêm túc hơn.
Phu nhân lên tiếng.
Phu nhân nói ——
"Từng nghe mọi người nói, Nhị gia sáng sớm đều dậy vào canh năm, nhiều năm đều vậy?"
Phu nhân chỉ hỏi việc này?
Thôi Giác trước tiên đáp: "Phải."
Y lại giải thích cặn kẽ: "Thượng triều vào giờ Mão sơ khắc, canh năm dậy mới kịp vào cung. Nha môn làm việc từ giờ Mão hai khắc, mặc dù trễ hơn, ta cũng quen thói canh năm thì dậy."
Phu nhân lộ ra ánh mắt "quả nhiên là thế".
Nàng lại nghiến răng, dường như đang hạ quyết tâm làm gì đó.
Thôi Giác ý thức được, phu nhân mới thật sự hỏi ra.
Giữa đêm tân hôn, nàng lại có vẻ tương đối thẳng thắn thành khẩn, khiến y bất giác nghiêm túc hơn.
Phu nhân hỏi là ——
"Vậy... Buổi sáng muộn nhất thiếp có thể ngủ đến mấy giờ?"
Nàng lại bổ sung: "Ở nhà đến giờ Mão hai khắc thiếp mới dậy, nhưng mà cũng chưa ngủ đủ giấc ——"
Thôi Giác... Giơ tay, sờ lỗ tai mình một cái.
Y ngây ngẩn cả người.
Là chuyện này... Vấn đề rất quan trọng trong lòng phu nhân, quan trọng đến mức phải dùng thái độ trịnh trọng như vậy để hỏi trong đêm tân hôn là chuyện này sao?
Tuy rằng nàng mới đến Thôi gia, khó tránh khỏi câu nệ, nên, nên ——
"Nhị gia, Nhị gia?" Phu nhân còn đang chờ y trả lời, liên tục gọi y. "Nhị gia mau nói đi!"
"Sáng sớm không cần vấn an, Đại tẩu dùng điểm tâm vào giờ Mão hai khắc ——" Thôi Giác không lý giải suy nghĩ của phu nhân nữa mà trả lời. "Nếu phu nhân muốn ăn riêng, vậy thì trễ hơn nữa cũng được, không cần dậy cùng lúc với ta."
"Thật ư?!" Phu nhân lại bổ nhào vào lòng y.
"Thật." Thôi Giác theo bản năng lại ôm chặt nàng. "Chuyện này thì ta gạt phu nhân làm gì?"
"Tuyệt quá!" Phu nhân vui vẻ hoan hô.
Nàng xoay người nằm xuống, đắp chăn lại, đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn y: "Đa tạ Nhị gia! Thiếp đi ngủ đây, sáng mai Nhị gia nhớ gọi thiếp, trở về thiếp lại ngủ bù."
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, tựa hồ trong nháy mắt đã ngủ say trở lại.
Lần đầu tiên Thôi Giác thấy một người ngủ nhanh như vậy.
Y khựng lại một chút, rồi cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Tuy y không hiểu, nhưng, phu nhân vui là được rồi.
Chỉ là, phu nhân hôm nay nhìn y, dường như có gì đó khác trước.
Có lẽ là vì mời thành thân.
Bình tâm một lát, y thổi tắt nến, vẫn chưa thể vào giấc nhanh như phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro