Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 50
2024-10-16 20:59:05
Ngày hôm sau, canh năm.
Chính viện Thôi trạch, Thôi Du mở mắt đứng dậy như bình thường. Hắn nhẹ nhàng xuống giường, nương theo ánh nến còn sáng từ đêm qua để mặc y phục.
Bên trong màn, Mạnh An Nhiên trở mình vài lần rồi ngồi dậy, kéo màn ra hỏi hắn: "Hôm nay không phải ra ngoài, sao chàng dậy sớm thế? Hơn nữa, bên tây viện... Đệ muội bọn họ cũng không quá đây sớm thế đâu."
Nàng ấy cũng là người từng trải, đêm tân hôn, lại có tình ý với nhau, hiển nhiên là nồng tình triền miên. Mà A Giác có thể dậy, nhưng cũng phải nghĩ cho đệ muội.
Phu nhân đã tỉnh, Thôi Du cũng không kiêng kỵ động tác nữa.
Hắn vừa mặc y phục vừa đi qua, cười hỏi: "Vậy sao nàng cũng không ngủ?"
Mạnh An Nhiên trừng mắt liếc trượng phu một cái, thở dài: "Không ngủ được."
Thôi Du lại cười: "Nàng là tẩu tử, không phải bà bà, càng không phải tân nương tử, vậy mà lo lắng cái gì? Nàng ngủ thêm một lát đi."
Mạnh An Nhiên cũng đáp trả y: "Chàng là ca ca, không phải công công, càng không phải tân lang quân, chàng lo lắng cái gì?"
Hai phu thê nhìn nhau, đều muốn thở dài.
Thôi Du nói trước: "Ta chỉ sợ A Giác và đệ muội không hòa thuận."
Tuy hôm qua đệ ấy có để tâm, che chở đệ muội, nhưng dù sao cũng ngây ngốc một thời gian dài rồi. Mười chín năm không rành rọt, qua một buổi tối có thể thông suốt sao?
"Không đến mức đấy đâu." Mạnh An Nhiên nói. "Hôm qua thiếp tận mắt thấy, đệ muội vừa nhìn Thôi Giác, A Giác đã đỏ mặt ngay, như vậy mà có thể không hoà thuận à?"
Thôi Du vội hỏi: "Thật không?"
"Đương nhiên là thật!" Mạnh An Nhiên không hề lo lắng việc này.
Thôi Du nửa tin nửa ngờ.
Nếu đã như vậy, hai người thế nào thì đều đã gặp qua, sao tiết Nguyên tiêu năm nay A Giác không chủ động mời đệ muội ngắm đèn lồng?
Nhưng hắn cũng không xác nhận với phu nhân nữa, chỉ hỏi: "Vậy thì nàng đang sầu vì chuyện gì?"
Mạnh An Nhiên muốn nói, nhưng lời đến khoé miệng, lại không biết nói với trượng phu thế nào.
Thôi Du vội vàng đi tới mấy bước, ôm phu nhân, cười nói: "Chỉ có hai ta, có gì mà không thể nói? Nàng không nói, sao ta giúp nàng phân ưu giải nạn đây?"
Do dự một hồi, Mạnh An Nhiên mới thở dài nói ra: "Tối qua Vương Bình gia trở về, ta hỏi bà vài câu, bà nói tân Nhị nãi nãi rất hoà khí, chỉ là người của phủ Quốc công quy củ đúng mực, bọn họ quả thật không thể chen tay vào, cũng không dám hầu hạ. Thiếp mới định..."
"Thiếp mới định..." Nàng ấy càng nói càng chậm rãi. "Tuy đã quen biết đệ muội một năm nay, cũng biết tính tình muội ấy thế nào, nhưng dù sao cũng là cô nương phủ Quốc công, mười mấy năm kim tôn ngọc quý, người bên cạnh hiểu biết không kém. Thiếp sợ ——"
Nàng ấy không nói nên lời.
Mãi đến khi nhìn thấy danh sách của hồi môn của đệ muội, thấy từng món nội thất làm bằng gỗ đàn hương, gỗ hoa lê, từ đồ trang trí bằng ngọc, bằng thuỷ tinh đến bút tích cổ nhân giống như nước chảy mây trôi vào trong phòng, còn có hai mươi mấy người theo hầu, nàng ấy mới hoàn toàn nhận ra, xuất thân của nàng ấy và đệ muội rốt cuộc chênh lệch lớn thế nào.
Nàng ấy cũng không tự ti vì xuất thân.
Nhưng tối qua nàng ấy chỉ một mực suy nghĩ, khó trách Từ lão phu nhân không hề xem trọng nàng ấy, cũng khó trách Kỷ Đại cô nương không tình nguyện gọi nàng ấy là "tỷ tỷ".
Ôn phu nhân và đệ muội thân thiện với nàng, mới là hai người được giáo dục thật sự tốt.
Tuy phu nhân chưa nói xong, Thôi Du cũng đã hiểu nỗi lo của nàng ấy.
Dù sao tới lui trong một nhà, sớm muộn cũng sẽ có bất đồng.
Những hiểu biết của hắn về đệ muội hầu như đến từ phu nhân, lúc này cũng chỉ có thể dùng lời phu nhân đã từng nói để khuyên lại: "Vương Bình gia dù nói 'người của phủ Quốc công quy củ đúng mực', song chẳng phải cũng khen 'tân Nhị nãi nãi rất hoà khí' sao? Đây cũng là vì nàng không nhìn lầm đệ muội. Đã không nhìn lầm, chỉ cần hai người hoà thuận; ngại gì bọn hạ nhân? Mà cho dù bọn họ quy củ nghiêm, nhưng cũng không xen vào chúng ta."
Nói tới đây, Thôi Du chợt lo lắng.
Đệ muội không xen vào bọn họ, nhưng có thể quản được A Giác.
Phu nhân lo lắng cũng phải, dù sao cũng là người phủ An Quốc công ——
"Những đạo lý này sao thiếp không hiểu?" Mạnh An Nhiên vẫn ưu sầu không thôi, hơi gắt gỏng trượng phu.
"Đương nhiên phu nhân hiểu rồi." Thôi Du vội vàng dẹp nỗi lo lắng sang một bên, nói. "Ta chỉ nói nhảm mấy câu, muốn cho phu nhân không nghĩ nhiều được, để phu nhân yên tâm mà thôi."
Mạnh An Nhiên nhìn trượng phu, cúi đầu: "Là thiếp quá lời."
Thôi Du cười: "Có sao đâu."
Nói qua nói lại một hồi, hai người càng không ngủ lại được, dứt khoát gọi người vào hầu hạ rửa mặt.
Mạnh An Nhiên xem sổ sách trong nhà dưới ánh đèn, hỏi trượng phu: "Hôm kia thiếp có nói chàng, sau khi A Giác thành thân, phần gia nghiệp của đệ ấy có phải trả lại cho tiểu phu thê bọn họ quản hay không, chàng đã hỏi A Giác chưa? Một lát đệ muội đến đây, thiếp phải nói chuyện này."
Ngụm trà đang uống dở kẹt ở yết hầu Thôi Du.
Ho khan một hồi, hắn mới lên tiếng: "Ta vẫn chưa hỏi."
"Sao chàng không hỏi chứ?" Mạnh An Nhiên giật mình, nghi hoặc hỏi. "Đã sớm phân gia rồi, hai ta cũng chỉ là người quản lý, chàng cũng đừng nên mập mờ với đệ ấy, phải nên làm rõ từ sớm, đỡ về sau phát sinh phiền toái gì."
Thôi Du nhìn phu nhân, lại nhìn sổ sách trên tay phu nhân, hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía tây một hồi.
Tây viện hiển nhiên chưa có động tĩnh.
Mạnh An Nhiên tự mình phỏng đoán, cười hỏi: "Chẳng lẽ chàng nhìn A Giác lớn đến ngần này, không nỡ nhìn đệ ấy thành gia phân nghiệp, cảm thấy hai nhà sẽ xa lạ sao?"
Đại gia tuy chỉ là ca ca, nhưng công bà đều mất sớm, cũng đã sớm xem A Giác như nhi tử ruột thịt của mình.
Nhưng huynh đệ thân thiết thì sổ sách vẫn phải rạch ròi, đặc biệt là giữa nàng ấy và đệ muội, càng phải tính toán rõ ràng hơn thì mới nên.
Thấy trượng phu vẫn không nói lời nào, mà ánh mắt trời đã le lói hừng đông, nàng ấy bắt đầu sốt ruột: "Rốt cuộc là thế nào, chàng mau cho thiếp câu trả lời chắc chắn đi!"
Thôi Du chỉ đành nói: "Đợi hôm nay ta hỏi Thôi Giác trước đã."
Mạnh An Nhiên suy nghĩ một lát, lại càng sốt ruột hơn, tức giận đến buông sổ sách xuống: "Cho nên một lát A Giác và đệ muội đến đây, chàng kéo A Giác ra ngoài nói chuyện trước, hỏi rõ, rồi quay lại tìm thiếp, kéo thiếp ra ngoài nói rõ, rồi thiếp lại quay về nói với đệ muội à?!"
Chuyện này là sao chứ!!
Thấy phu nhân thật sự tức giận, Thôi Du vội vàng ôm nàng ấy dỗ dành: "Việc này là ta không suy nghĩ chu toàn, làm liên luỵ phu nhân. Một lát cứ tuỳ cơ ứng biến vậy! Cũng không nhất định phải nói trong hôm nay, ngày mai nhắc đến cũng không muộn mà. Đệ muội mới đến, ta nghĩ hôm nay cũng sẽ không đả động đến gia sự đâu."
Mạnh An Nhiên cũng hết cách.
Cũng không thể bắt Đại gia đến tây viện hỏi cho ra lẽ ngay lúc này.
Bất quá đệ muội là một người rất thông minh lanh lẹ. Đệ muội sẽ không chủ động nhắc đến, song nếu nàng ấy không nói đến gia sự, đệ muội liệu có yên tâm?
Ngay lúc nàng ấy còn chưa nuốt trôi cục tức này, còn đang muốn vặn hỏi thì nhũ mẫu ở đông sương phòng đến báo: "Hai tỷ nhi dậy rồi."
Mạnh An Nhiên trừng mắc liếc trượng phu một cái, cùng hắn sang chỗ hài tử.
Trưởng nữ Thôi Lệnh Hoan năm nay đã bảy tuổi, thứ nữ Thôi Lệnh Gia cũng tròn ba tuổi. Bắt đầu từ năm ngoái, Thôi Du không còn vào phòng ngủ của nữ nhi nữa, chỉ chờ ở chính phòng.
Mạnh An Nhiên một mình đi vào, chỉnh trang tay áo cho tiểu nữ nhi, lại nhắc nhở hai tỷ muội thêm một lần: "Một lát trước khi ăn điểm tâm, Nhị thẩm đã tặng bánh cuộn dầu ngỗng rất ngon sẽ đến đây, các con nhớ phải chào, hai đứa không được bướng bỉnh vô lễ, nếu không thì phạt Lệnh Gia một tháng không được ăn bánh ngọt, Lệnh Hoan mỗi ngày phải luyện viết thêm mười chữ to."
Nói xong hình phạt, nàng ấy cũng nhắc đến phần thưởng, cười bảo: "Nếu các con biểu hiện tốt; ta và phụ thân con sẽ dành chút thời gian, dẫn bọn con đi chơi ở ngoài đường, có được không nào?"
"Vâng!" Hai nữ nhi đồng thời trả lời.
Hai hài tử mặc xong y phục, rửa mặt sạch sẽ, đi vào chính phòng, Thôi Du nhìn Đại nữ nhi viết chữ, Mạnh An Nhiên dạy ấu nữ đọc "Tam Tự Kinh".
Buổi sáng học chưa đến hai khắc, Thôi Lệnh Gia đã đói bụng, không muốn học nữa.
Cô bé đứng ngồi không yên: "Mẫu thân, sao Nhị thẩm Nhị thúc còn chưa đến?"
Bụng cô bé đã kêu rột rột.
Mạnh An Nhiên nhìn trời, định khuyên tiểu nữ đợi thêm một khắc, lại có bà tử qua nói: "Nhị gia, Nhị nãi nãi phái người đến."
Nàng ấy vội vàng sai khiến: "Mau gọi người vào."
Người đến là Thanh Sương.
Thanh Sương tiến vào, trước tiên thỉnh an: "Đại gia, Đại nãi nãi, Đại tỷ nhi, Nhị tỷ nhi."
Mạnh An Nhiên vội vàng cho nàng đứng dậy, cười hỏi: "Nhị nãi nãi phái ngươi đến có chuyện gì?"
"Là Nhị gia phái nô tì đến." Thanh Sương vội vàng cười nói. "Nhị gia nói, một lát Nhị nãi nãi mới đến đây, không còn sớm nữa, xin Đại gia, Đại nãi nãi và hai vị tỷ nhi dùng điểm tâm trước, không cần đợi."
Mạnh An Nhiên nghe vậy thì mỉm cười, nhìn sang trượng phu.
Thấy chưa, A Giác tự nhiên sẽ biết thương người. Hắn cũng đừng quấy rầy, làm xấu tình cảm phu thê của người ta.
Thôi Du quá nửa đã tin lời phu nhân "A Giác và đệ muội nhất định hoà thuận".
Nhưng hắn vẫn tò mò, bắt đầu nháy mắt với phu nhân.
Mạnh An Nhiên cũng hiểu ý, mặc dù không tình nguyện, song vẫn cười hỏi Thanh Sương: "Nhị gia, Nhị nãi nãi ngươi thế nào? Có gì không ổn không?"
Thanh Sương cười đáp: "Đa tạ Đại gia, Đại nãi nãi đã quan tâm: Nhị nãi nãi hôm qua có nói, tân phòng và khắp nơi trong viện đều thoả đáng, đều nhờ Đại nãi nãi cực khổ bỏ tâm tư, nhất định muốn mở một bàn tiệc rượu tạ ơn Đại nãi nãi đây này."
Mạnh An Nhiên lại liếc nhìn trượng phu một cái, cười nói với Thanh Sương: "Trở về nói cho Nhị nãi nãi ngươi: Người một nhà dĩ nhiên phải chiếu cố lẫn nhau, mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần khách khí. Ta và Đại gia dùng điểm tâm trước. Nhị gia, Nhị nãi nãi các ngươi bao giờ dùng cơm thì cứ sai sử phòng bếp."
Thanh Sương quỳ gối nói lời cảm tạ, cáo lui.
Nhìn nàng ra ngoài, Mạnh An Nhiên mới nói với trượng phu: "Chàng thấy người ta quy củ, nói năng cẩn thận chưa kìa. Chàng muốn biết cái gì thì tự đi hỏi A Giác thôi, đừng có bảo thiếp, cũng đừng làm đệ muội cảm thấy chàng muốn nhòm ngó chuyện trong phòng người ta ——"
Nàng ấy cũng không nói ra mấy từ ngữ khó nghe đó.
Thôi Du cũng tấm tắc: "Nhìn tuổi tác còn trẻ vậy mà kín đáo, lại có phần can đảm như vậy. Không nhìn y phục, ai có thể ngờ đó chỉ là một nha đầu đâu."
Mạnh An Nhiên sai người dọn cơm.
Thôi Du suy nghĩ một hồi, lại lo lắng nói: "Tới một nha đầu của phủ An Quốc công còn lợi hại như vậy, nếu mà thái độ với A Giác..."
"Chàng đừng có nghĩ lung tung!"
Mạnh An Nhiên không kìm được, hạ giọng nói: "A Giác vừa mười chín đã trở thành thị giảng Hàn lâm chính lục phẩm đương triều, lại được bệ hạ xem trọng, có lẽ đôi ba năm nữa chức quan còn cao hơn chàng, nào có phải hài tử chín tuổi đâu! Chàng lại không muốn nói cho đệ ấy biết rõ gia nghiệp, lại sợ nha đầu của đệ muội bắt nạt đệ ấy, nhiều chuyện như vậy, chàng không sợ mang tiếng 'phá hoại hạnh phúc' à?"
Thôi Du không phục!
"Vừa rồi người lo lắng người của phủ An Quốc công không dễ ở chung chính là nàng, lúc này người khó chịu vì ta nghĩ nhiều cũng là nàng." Hắn lải nhải nhắc lại, hỏi. "Nàng nói xem, hai người chúng ta có gì khác nhau?"
Mạnh An Nhiên bị hỏi thì sửng sốt.
Thôi Du đắc ý cười: "Phu nhân còn nói ta ——"
"Không đúng." Mạnh An Nhiên nói. "Không giống nhau!"
"Thiếp là trục lí, lo lắng đệ muội không dễ ở chung là chuyện bình thường, nhà nhà đều vậy." Nàng ấy vừa nói vừa nghĩ. "Thiếp còn quản chuyện trong nhà, đương nhiên cũng lo lắng có người không phục, sinh sự, nhà cửa không yên."
"Nhưng chàng là ca ca mà."
Nàng ấy hỏi: "Sao chàng lại giống hệt một vị bà bà, suốt ngày lo lắng nhi tức hầu hạ nhi tử mình không chu đáo, lúc nào cũng đề phòng vậy?"
Mạnh An Nhiên càng nói càng cảm thấy mình có lý!
Nàng ấy bừng tỉnh đại ngộ: "Chàng nghĩ lại mà xem, có phải từ khi A Giác định thân, chàng luôn như vậy đúng không?"
Người này cũng quái thật —— Lúc thì ngóng trông đệ đệ và tân nương tử ân ân ái ái, lúc thì lại giống như bà bà ác độc!
Nụ cười của Thôi Du cứng đờ trên môi.
...
Thanh Sương nhanh chóng trở về tây viện.
Trước cửa chính phòng treo một tấm biển, bên trên đề ba chữ "Ngưng Hi Đường" không biết là do ai viết, nhưng bút lực thuần phác mạnh mẽ, nét chữ tiêu sái, có phần khác biệt với nét chữ của cô nương.
Bất quá nàng không có thời gian thưởng thức.
Ngược lại sau này có thể mời cô nương rảnh rỗi thưởng thức.
Thanh Sương bước vào trong phòng, cửa phòng ngủ đã mở. Cô gia đã rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi ở trường kỷ đọc sách —— Hình như là đang xem quyển "Nữ Anh Hùng Đại Sở Truyện" mà cô nương đang đọc dở.
Trên mặt cô gia vẫn không có cảm xúc, cũng không biết là có hài lòng với việc cô nương xem sách này không.
Sách này còn có mấy tập, cô nương mua một lần còn chưa đọc hết. Hôm đó nàng cùng Phùng ma ma, Bích Nguyệt tỷ tỷ tới đây bày trí của hồi môn, nàng nhớ lời cô nương dặn dò, tự tay đặt trên tủ ở bên cạnh phòng ngủ.
Chỉ không ngờ cô gia còn chưa đọc xong, cô gia đã xem trước.
Cô nương cũng đã dậy, Xuân Hi tỷ tỷ và Bạch Lộ đang hầu hạ cô nương chải đầu.
Thanh Sương liền báo cáo với cô gia trước. Bao gồm những lời mà Đại gia bảo Đại nãi nãi hỏi, rồi nàng đáp lại như thế nào, nàng đều ăn ngay nói thật, báo cáo không sót cái gì.
Cô gia cũng không vui vẻ hay mất hứng, chỉ đáp: "Ta biết rồi."
Không thể đoán ra ý tứ của cô gia, Thanh Sương cũng không sốt ruột. Bởi vì lát nữa nàng cũng sẽ nói với cô nương những việc này.
Tuy là cô nương nhìn có vẻ còn ngái ngủ, nhưng hẳn có thể nghe nàng nói gì.
Hẳn là... Hả?
Cho dù cô nương thật sự ngủ, nàng rời đi, Xuân Hi, Bạch Lộ cũng phải nhắc nhở cô nương chứ.
Thanh Sương đi đến bên cạnh cô nương, cầm lấy một chiếc trâm hoa.
Kỷ Minh Diêu hơi hé mắt, chớp chớp nhìn nàng.
Thanh Sương liền yên tâm.
Kỷ Minh Diêu nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần.
Mệt quá.
Thôi Giác đại khái đã đọc qua nội dung "Nữ Anh Hùng Đại Sở Truyện", đặt sách xuống.
Y đã suy nghĩ cả sáng nay.
Tuy đêm qua ngủ muộn, nhưng y vẫn dậy vào canh năm như ngày thường.
Nhưng phu nhân còn ngủ say sưa, y cũng không vội đứng dậy, lại nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc, chẳng ngờ lại ngủ thêm một giấc.
Đến khi mở mắt đã là giờ Mão.
Y gọi phu nhân dậy, nhưng phu nhân không chịu mở mắt, y đành dậy trước. Y lại chải đầu rửa mặt, sau đó lại gọi phu nhân.
Không dễ gì mới ôm phu nhân dậy, bọn nha hoàn dìu nàng xuống giường mặc y phục, rửa mặt trang điểm, mà nàng còn không mở mắt sao?
Các nha hoàn, ma ma hồi môn dường như đều đã rất quen thuộc, không ai lấy làm lạ.
Bàn tay Thôi Giác còn đặt lên trên "Nữ Anh Hùng Đại Sở Truyện".
Đây hẳn là sách phu nhân thường đọc.
Phu nhân đã trang điểm xong.
Thôi Giác đứng dậy đi qua, thấy phu nhân được nha hoàn đỡ lên, khuôn mặt vẫn bình thản như khi gặp gỡ ngày trước, song vẫn không hề mở to mắt.
Nha hoàn còn đưa tay phu nhân cho y, cười hỏi: "Nhị gia muốn dìu Nhị nãi nãi sao?"
Trong lòng Thôi Giác hiện ra sự bối rối dường như chưa có bao giờ...
Chính viện Thôi trạch, Thôi Du mở mắt đứng dậy như bình thường. Hắn nhẹ nhàng xuống giường, nương theo ánh nến còn sáng từ đêm qua để mặc y phục.
Bên trong màn, Mạnh An Nhiên trở mình vài lần rồi ngồi dậy, kéo màn ra hỏi hắn: "Hôm nay không phải ra ngoài, sao chàng dậy sớm thế? Hơn nữa, bên tây viện... Đệ muội bọn họ cũng không quá đây sớm thế đâu."
Nàng ấy cũng là người từng trải, đêm tân hôn, lại có tình ý với nhau, hiển nhiên là nồng tình triền miên. Mà A Giác có thể dậy, nhưng cũng phải nghĩ cho đệ muội.
Phu nhân đã tỉnh, Thôi Du cũng không kiêng kỵ động tác nữa.
Hắn vừa mặc y phục vừa đi qua, cười hỏi: "Vậy sao nàng cũng không ngủ?"
Mạnh An Nhiên trừng mắt liếc trượng phu một cái, thở dài: "Không ngủ được."
Thôi Du lại cười: "Nàng là tẩu tử, không phải bà bà, càng không phải tân nương tử, vậy mà lo lắng cái gì? Nàng ngủ thêm một lát đi."
Mạnh An Nhiên cũng đáp trả y: "Chàng là ca ca, không phải công công, càng không phải tân lang quân, chàng lo lắng cái gì?"
Hai phu thê nhìn nhau, đều muốn thở dài.
Thôi Du nói trước: "Ta chỉ sợ A Giác và đệ muội không hòa thuận."
Tuy hôm qua đệ ấy có để tâm, che chở đệ muội, nhưng dù sao cũng ngây ngốc một thời gian dài rồi. Mười chín năm không rành rọt, qua một buổi tối có thể thông suốt sao?
"Không đến mức đấy đâu." Mạnh An Nhiên nói. "Hôm qua thiếp tận mắt thấy, đệ muội vừa nhìn Thôi Giác, A Giác đã đỏ mặt ngay, như vậy mà có thể không hoà thuận à?"
Thôi Du vội hỏi: "Thật không?"
"Đương nhiên là thật!" Mạnh An Nhiên không hề lo lắng việc này.
Thôi Du nửa tin nửa ngờ.
Nếu đã như vậy, hai người thế nào thì đều đã gặp qua, sao tiết Nguyên tiêu năm nay A Giác không chủ động mời đệ muội ngắm đèn lồng?
Nhưng hắn cũng không xác nhận với phu nhân nữa, chỉ hỏi: "Vậy thì nàng đang sầu vì chuyện gì?"
Mạnh An Nhiên muốn nói, nhưng lời đến khoé miệng, lại không biết nói với trượng phu thế nào.
Thôi Du vội vàng đi tới mấy bước, ôm phu nhân, cười nói: "Chỉ có hai ta, có gì mà không thể nói? Nàng không nói, sao ta giúp nàng phân ưu giải nạn đây?"
Do dự một hồi, Mạnh An Nhiên mới thở dài nói ra: "Tối qua Vương Bình gia trở về, ta hỏi bà vài câu, bà nói tân Nhị nãi nãi rất hoà khí, chỉ là người của phủ Quốc công quy củ đúng mực, bọn họ quả thật không thể chen tay vào, cũng không dám hầu hạ. Thiếp mới định..."
"Thiếp mới định..." Nàng ấy càng nói càng chậm rãi. "Tuy đã quen biết đệ muội một năm nay, cũng biết tính tình muội ấy thế nào, nhưng dù sao cũng là cô nương phủ Quốc công, mười mấy năm kim tôn ngọc quý, người bên cạnh hiểu biết không kém. Thiếp sợ ——"
Nàng ấy không nói nên lời.
Mãi đến khi nhìn thấy danh sách của hồi môn của đệ muội, thấy từng món nội thất làm bằng gỗ đàn hương, gỗ hoa lê, từ đồ trang trí bằng ngọc, bằng thuỷ tinh đến bút tích cổ nhân giống như nước chảy mây trôi vào trong phòng, còn có hai mươi mấy người theo hầu, nàng ấy mới hoàn toàn nhận ra, xuất thân của nàng ấy và đệ muội rốt cuộc chênh lệch lớn thế nào.
Nàng ấy cũng không tự ti vì xuất thân.
Nhưng tối qua nàng ấy chỉ một mực suy nghĩ, khó trách Từ lão phu nhân không hề xem trọng nàng ấy, cũng khó trách Kỷ Đại cô nương không tình nguyện gọi nàng ấy là "tỷ tỷ".
Ôn phu nhân và đệ muội thân thiện với nàng, mới là hai người được giáo dục thật sự tốt.
Tuy phu nhân chưa nói xong, Thôi Du cũng đã hiểu nỗi lo của nàng ấy.
Dù sao tới lui trong một nhà, sớm muộn cũng sẽ có bất đồng.
Những hiểu biết của hắn về đệ muội hầu như đến từ phu nhân, lúc này cũng chỉ có thể dùng lời phu nhân đã từng nói để khuyên lại: "Vương Bình gia dù nói 'người của phủ Quốc công quy củ đúng mực', song chẳng phải cũng khen 'tân Nhị nãi nãi rất hoà khí' sao? Đây cũng là vì nàng không nhìn lầm đệ muội. Đã không nhìn lầm, chỉ cần hai người hoà thuận; ngại gì bọn hạ nhân? Mà cho dù bọn họ quy củ nghiêm, nhưng cũng không xen vào chúng ta."
Nói tới đây, Thôi Du chợt lo lắng.
Đệ muội không xen vào bọn họ, nhưng có thể quản được A Giác.
Phu nhân lo lắng cũng phải, dù sao cũng là người phủ An Quốc công ——
"Những đạo lý này sao thiếp không hiểu?" Mạnh An Nhiên vẫn ưu sầu không thôi, hơi gắt gỏng trượng phu.
"Đương nhiên phu nhân hiểu rồi." Thôi Du vội vàng dẹp nỗi lo lắng sang một bên, nói. "Ta chỉ nói nhảm mấy câu, muốn cho phu nhân không nghĩ nhiều được, để phu nhân yên tâm mà thôi."
Mạnh An Nhiên nhìn trượng phu, cúi đầu: "Là thiếp quá lời."
Thôi Du cười: "Có sao đâu."
Nói qua nói lại một hồi, hai người càng không ngủ lại được, dứt khoát gọi người vào hầu hạ rửa mặt.
Mạnh An Nhiên xem sổ sách trong nhà dưới ánh đèn, hỏi trượng phu: "Hôm kia thiếp có nói chàng, sau khi A Giác thành thân, phần gia nghiệp của đệ ấy có phải trả lại cho tiểu phu thê bọn họ quản hay không, chàng đã hỏi A Giác chưa? Một lát đệ muội đến đây, thiếp phải nói chuyện này."
Ngụm trà đang uống dở kẹt ở yết hầu Thôi Du.
Ho khan một hồi, hắn mới lên tiếng: "Ta vẫn chưa hỏi."
"Sao chàng không hỏi chứ?" Mạnh An Nhiên giật mình, nghi hoặc hỏi. "Đã sớm phân gia rồi, hai ta cũng chỉ là người quản lý, chàng cũng đừng nên mập mờ với đệ ấy, phải nên làm rõ từ sớm, đỡ về sau phát sinh phiền toái gì."
Thôi Du nhìn phu nhân, lại nhìn sổ sách trên tay phu nhân, hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía tây một hồi.
Tây viện hiển nhiên chưa có động tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh An Nhiên tự mình phỏng đoán, cười hỏi: "Chẳng lẽ chàng nhìn A Giác lớn đến ngần này, không nỡ nhìn đệ ấy thành gia phân nghiệp, cảm thấy hai nhà sẽ xa lạ sao?"
Đại gia tuy chỉ là ca ca, nhưng công bà đều mất sớm, cũng đã sớm xem A Giác như nhi tử ruột thịt của mình.
Nhưng huynh đệ thân thiết thì sổ sách vẫn phải rạch ròi, đặc biệt là giữa nàng ấy và đệ muội, càng phải tính toán rõ ràng hơn thì mới nên.
Thấy trượng phu vẫn không nói lời nào, mà ánh mắt trời đã le lói hừng đông, nàng ấy bắt đầu sốt ruột: "Rốt cuộc là thế nào, chàng mau cho thiếp câu trả lời chắc chắn đi!"
Thôi Du chỉ đành nói: "Đợi hôm nay ta hỏi Thôi Giác trước đã."
Mạnh An Nhiên suy nghĩ một lát, lại càng sốt ruột hơn, tức giận đến buông sổ sách xuống: "Cho nên một lát A Giác và đệ muội đến đây, chàng kéo A Giác ra ngoài nói chuyện trước, hỏi rõ, rồi quay lại tìm thiếp, kéo thiếp ra ngoài nói rõ, rồi thiếp lại quay về nói với đệ muội à?!"
Chuyện này là sao chứ!!
Thấy phu nhân thật sự tức giận, Thôi Du vội vàng ôm nàng ấy dỗ dành: "Việc này là ta không suy nghĩ chu toàn, làm liên luỵ phu nhân. Một lát cứ tuỳ cơ ứng biến vậy! Cũng không nhất định phải nói trong hôm nay, ngày mai nhắc đến cũng không muộn mà. Đệ muội mới đến, ta nghĩ hôm nay cũng sẽ không đả động đến gia sự đâu."
Mạnh An Nhiên cũng hết cách.
Cũng không thể bắt Đại gia đến tây viện hỏi cho ra lẽ ngay lúc này.
Bất quá đệ muội là một người rất thông minh lanh lẹ. Đệ muội sẽ không chủ động nhắc đến, song nếu nàng ấy không nói đến gia sự, đệ muội liệu có yên tâm?
Ngay lúc nàng ấy còn chưa nuốt trôi cục tức này, còn đang muốn vặn hỏi thì nhũ mẫu ở đông sương phòng đến báo: "Hai tỷ nhi dậy rồi."
Mạnh An Nhiên trừng mắc liếc trượng phu một cái, cùng hắn sang chỗ hài tử.
Trưởng nữ Thôi Lệnh Hoan năm nay đã bảy tuổi, thứ nữ Thôi Lệnh Gia cũng tròn ba tuổi. Bắt đầu từ năm ngoái, Thôi Du không còn vào phòng ngủ của nữ nhi nữa, chỉ chờ ở chính phòng.
Mạnh An Nhiên một mình đi vào, chỉnh trang tay áo cho tiểu nữ nhi, lại nhắc nhở hai tỷ muội thêm một lần: "Một lát trước khi ăn điểm tâm, Nhị thẩm đã tặng bánh cuộn dầu ngỗng rất ngon sẽ đến đây, các con nhớ phải chào, hai đứa không được bướng bỉnh vô lễ, nếu không thì phạt Lệnh Gia một tháng không được ăn bánh ngọt, Lệnh Hoan mỗi ngày phải luyện viết thêm mười chữ to."
Nói xong hình phạt, nàng ấy cũng nhắc đến phần thưởng, cười bảo: "Nếu các con biểu hiện tốt; ta và phụ thân con sẽ dành chút thời gian, dẫn bọn con đi chơi ở ngoài đường, có được không nào?"
"Vâng!" Hai nữ nhi đồng thời trả lời.
Hai hài tử mặc xong y phục, rửa mặt sạch sẽ, đi vào chính phòng, Thôi Du nhìn Đại nữ nhi viết chữ, Mạnh An Nhiên dạy ấu nữ đọc "Tam Tự Kinh".
Buổi sáng học chưa đến hai khắc, Thôi Lệnh Gia đã đói bụng, không muốn học nữa.
Cô bé đứng ngồi không yên: "Mẫu thân, sao Nhị thẩm Nhị thúc còn chưa đến?"
Bụng cô bé đã kêu rột rột.
Mạnh An Nhiên nhìn trời, định khuyên tiểu nữ đợi thêm một khắc, lại có bà tử qua nói: "Nhị gia, Nhị nãi nãi phái người đến."
Nàng ấy vội vàng sai khiến: "Mau gọi người vào."
Người đến là Thanh Sương.
Thanh Sương tiến vào, trước tiên thỉnh an: "Đại gia, Đại nãi nãi, Đại tỷ nhi, Nhị tỷ nhi."
Mạnh An Nhiên vội vàng cho nàng đứng dậy, cười hỏi: "Nhị nãi nãi phái ngươi đến có chuyện gì?"
"Là Nhị gia phái nô tì đến." Thanh Sương vội vàng cười nói. "Nhị gia nói, một lát Nhị nãi nãi mới đến đây, không còn sớm nữa, xin Đại gia, Đại nãi nãi và hai vị tỷ nhi dùng điểm tâm trước, không cần đợi."
Mạnh An Nhiên nghe vậy thì mỉm cười, nhìn sang trượng phu.
Thấy chưa, A Giác tự nhiên sẽ biết thương người. Hắn cũng đừng quấy rầy, làm xấu tình cảm phu thê của người ta.
Thôi Du quá nửa đã tin lời phu nhân "A Giác và đệ muội nhất định hoà thuận".
Nhưng hắn vẫn tò mò, bắt đầu nháy mắt với phu nhân.
Mạnh An Nhiên cũng hiểu ý, mặc dù không tình nguyện, song vẫn cười hỏi Thanh Sương: "Nhị gia, Nhị nãi nãi ngươi thế nào? Có gì không ổn không?"
Thanh Sương cười đáp: "Đa tạ Đại gia, Đại nãi nãi đã quan tâm: Nhị nãi nãi hôm qua có nói, tân phòng và khắp nơi trong viện đều thoả đáng, đều nhờ Đại nãi nãi cực khổ bỏ tâm tư, nhất định muốn mở một bàn tiệc rượu tạ ơn Đại nãi nãi đây này."
Mạnh An Nhiên lại liếc nhìn trượng phu một cái, cười nói với Thanh Sương: "Trở về nói cho Nhị nãi nãi ngươi: Người một nhà dĩ nhiên phải chiếu cố lẫn nhau, mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần khách khí. Ta và Đại gia dùng điểm tâm trước. Nhị gia, Nhị nãi nãi các ngươi bao giờ dùng cơm thì cứ sai sử phòng bếp."
Thanh Sương quỳ gối nói lời cảm tạ, cáo lui.
Nhìn nàng ra ngoài, Mạnh An Nhiên mới nói với trượng phu: "Chàng thấy người ta quy củ, nói năng cẩn thận chưa kìa. Chàng muốn biết cái gì thì tự đi hỏi A Giác thôi, đừng có bảo thiếp, cũng đừng làm đệ muội cảm thấy chàng muốn nhòm ngó chuyện trong phòng người ta ——"
Nàng ấy cũng không nói ra mấy từ ngữ khó nghe đó.
Thôi Du cũng tấm tắc: "Nhìn tuổi tác còn trẻ vậy mà kín đáo, lại có phần can đảm như vậy. Không nhìn y phục, ai có thể ngờ đó chỉ là một nha đầu đâu."
Mạnh An Nhiên sai người dọn cơm.
Thôi Du suy nghĩ một hồi, lại lo lắng nói: "Tới một nha đầu của phủ An Quốc công còn lợi hại như vậy, nếu mà thái độ với A Giác..."
"Chàng đừng có nghĩ lung tung!"
Mạnh An Nhiên không kìm được, hạ giọng nói: "A Giác vừa mười chín đã trở thành thị giảng Hàn lâm chính lục phẩm đương triều, lại được bệ hạ xem trọng, có lẽ đôi ba năm nữa chức quan còn cao hơn chàng, nào có phải hài tử chín tuổi đâu! Chàng lại không muốn nói cho đệ ấy biết rõ gia nghiệp, lại sợ nha đầu của đệ muội bắt nạt đệ ấy, nhiều chuyện như vậy, chàng không sợ mang tiếng 'phá hoại hạnh phúc' à?"
Thôi Du không phục!
"Vừa rồi người lo lắng người của phủ An Quốc công không dễ ở chung chính là nàng, lúc này người khó chịu vì ta nghĩ nhiều cũng là nàng." Hắn lải nhải nhắc lại, hỏi. "Nàng nói xem, hai người chúng ta có gì khác nhau?"
Mạnh An Nhiên bị hỏi thì sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Du đắc ý cười: "Phu nhân còn nói ta ——"
"Không đúng." Mạnh An Nhiên nói. "Không giống nhau!"
"Thiếp là trục lí, lo lắng đệ muội không dễ ở chung là chuyện bình thường, nhà nhà đều vậy." Nàng ấy vừa nói vừa nghĩ. "Thiếp còn quản chuyện trong nhà, đương nhiên cũng lo lắng có người không phục, sinh sự, nhà cửa không yên."
"Nhưng chàng là ca ca mà."
Nàng ấy hỏi: "Sao chàng lại giống hệt một vị bà bà, suốt ngày lo lắng nhi tức hầu hạ nhi tử mình không chu đáo, lúc nào cũng đề phòng vậy?"
Mạnh An Nhiên càng nói càng cảm thấy mình có lý!
Nàng ấy bừng tỉnh đại ngộ: "Chàng nghĩ lại mà xem, có phải từ khi A Giác định thân, chàng luôn như vậy đúng không?"
Người này cũng quái thật —— Lúc thì ngóng trông đệ đệ và tân nương tử ân ân ái ái, lúc thì lại giống như bà bà ác độc!
Nụ cười của Thôi Du cứng đờ trên môi.
...
Thanh Sương nhanh chóng trở về tây viện.
Trước cửa chính phòng treo một tấm biển, bên trên đề ba chữ "Ngưng Hi Đường" không biết là do ai viết, nhưng bút lực thuần phác mạnh mẽ, nét chữ tiêu sái, có phần khác biệt với nét chữ của cô nương.
Bất quá nàng không có thời gian thưởng thức.
Ngược lại sau này có thể mời cô nương rảnh rỗi thưởng thức.
Thanh Sương bước vào trong phòng, cửa phòng ngủ đã mở. Cô gia đã rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi ở trường kỷ đọc sách —— Hình như là đang xem quyển "Nữ Anh Hùng Đại Sở Truyện" mà cô nương đang đọc dở.
Trên mặt cô gia vẫn không có cảm xúc, cũng không biết là có hài lòng với việc cô nương xem sách này không.
Sách này còn có mấy tập, cô nương mua một lần còn chưa đọc hết. Hôm đó nàng cùng Phùng ma ma, Bích Nguyệt tỷ tỷ tới đây bày trí của hồi môn, nàng nhớ lời cô nương dặn dò, tự tay đặt trên tủ ở bên cạnh phòng ngủ.
Chỉ không ngờ cô gia còn chưa đọc xong, cô gia đã xem trước.
Cô nương cũng đã dậy, Xuân Hi tỷ tỷ và Bạch Lộ đang hầu hạ cô nương chải đầu.
Thanh Sương liền báo cáo với cô gia trước. Bao gồm những lời mà Đại gia bảo Đại nãi nãi hỏi, rồi nàng đáp lại như thế nào, nàng đều ăn ngay nói thật, báo cáo không sót cái gì.
Cô gia cũng không vui vẻ hay mất hứng, chỉ đáp: "Ta biết rồi."
Không thể đoán ra ý tứ của cô gia, Thanh Sương cũng không sốt ruột. Bởi vì lát nữa nàng cũng sẽ nói với cô nương những việc này.
Tuy là cô nương nhìn có vẻ còn ngái ngủ, nhưng hẳn có thể nghe nàng nói gì.
Hẳn là... Hả?
Cho dù cô nương thật sự ngủ, nàng rời đi, Xuân Hi, Bạch Lộ cũng phải nhắc nhở cô nương chứ.
Thanh Sương đi đến bên cạnh cô nương, cầm lấy một chiếc trâm hoa.
Kỷ Minh Diêu hơi hé mắt, chớp chớp nhìn nàng.
Thanh Sương liền yên tâm.
Kỷ Minh Diêu nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần.
Mệt quá.
Thôi Giác đại khái đã đọc qua nội dung "Nữ Anh Hùng Đại Sở Truyện", đặt sách xuống.
Y đã suy nghĩ cả sáng nay.
Tuy đêm qua ngủ muộn, nhưng y vẫn dậy vào canh năm như ngày thường.
Nhưng phu nhân còn ngủ say sưa, y cũng không vội đứng dậy, lại nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc, chẳng ngờ lại ngủ thêm một giấc.
Đến khi mở mắt đã là giờ Mão.
Y gọi phu nhân dậy, nhưng phu nhân không chịu mở mắt, y đành dậy trước. Y lại chải đầu rửa mặt, sau đó lại gọi phu nhân.
Không dễ gì mới ôm phu nhân dậy, bọn nha hoàn dìu nàng xuống giường mặc y phục, rửa mặt trang điểm, mà nàng còn không mở mắt sao?
Các nha hoàn, ma ma hồi môn dường như đều đã rất quen thuộc, không ai lấy làm lạ.
Bàn tay Thôi Giác còn đặt lên trên "Nữ Anh Hùng Đại Sở Truyện".
Đây hẳn là sách phu nhân thường đọc.
Phu nhân đã trang điểm xong.
Thôi Giác đứng dậy đi qua, thấy phu nhân được nha hoàn đỡ lên, khuôn mặt vẫn bình thản như khi gặp gỡ ngày trước, song vẫn không hề mở to mắt.
Nha hoàn còn đưa tay phu nhân cho y, cười hỏi: "Nhị gia muốn dìu Nhị nãi nãi sao?"
Trong lòng Thôi Giác hiện ra sự bối rối dường như chưa có bao giờ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro