Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Thôn Trạng Nguy...
Thiếp Tại Sơn Dương
2024-11-20 22:27:38
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioVô Vọng Phong, Thập Tứ Châu của Vân Trung, Bùi Cảnh không lạ lẫm gì với nơi này.
Đầu mối Tịch Vô Đoan đưa ra là một ngôi làng nhỏ cách Thập Tứ Châu của Vân Trung khá xa.
Làng ở giữa núi rừng, trái phải trước sau đâu đâu cũng là núi, ấy vậy mà không những không cách biệt với thế giới lại còn rất nổi tiếng khắp vùng xung quanh, chỉ riêng mỗi tên thôi đã đặc sắc cực kỳ, thôn Trạng Nguyên.
Một quán rượu ở thành Vân Trung.
Bùi Cảnh tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, đám đông náo nhiệt, tiếng rao hàng không ngớt. Nhìn náo nhiệt phồn hoa hiện giờ, y lại nhớ đến cảnh tiêu điều tan hoang của thành Vân Trung nhìn thấy ngày trước lúc đi ngang qua. Bùi Cảnh lắc đầu, thầm nghĩ: “Hi vọng lần này Thư Diêm không gây ra chuyện gì quá phiền nhiễu.”
Cảnh tượng xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông thê thảm vô cùng.
Cho dù đã nhìn bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy đau lòng hoảng hốt.
Ngu Thanh Liên dùng thìa khuấy trà, chống cằm, cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chậm rãi lên tiếng: “Ta nghe nói, năm đó chưởng môn Thập Tứ Châu của Vân Trung tẩu hoả nhập ma, lấy người làm thức ăn, toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới đều mê muội nhập ma, hại dân chúng dưới chân núi thành Vân Trung khổ không chịu nổi. Hiện giờ nơi đây thái bình, thật sự khó mà tưởng tượng rằng nó từng là chốn địa ngục.”
Bùi Cảnh nói: “Cho nên mỗi lần qua đây, ta đều nhớ tới Bùi sư huynh đứng đầu tranh đầu Vấn Thiên, cứu hàng vạn người khỏi dầu sôi lửa bỏng, một kiếm phơi sương, đẹp trai quá đi mất.”
Ngu Thanh Liên trợn trừng mắt, bỗng nhiên bàn tay nắm thìa khựng lại, híp mắt: “Bỗng nhiên ta nhớ tới một chuyện, ta thấy có người hỏi ‘Một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong là cảm giác gì’ trong Thiên Các, có phải cái người trả lời rằng chỉ cảm thấy đầu hơi lạnh thôi là huynh đúng không?”
Ngộ Sinh ngồi cạnh không khỏi bật cười.
Bùi Cảnh ngẩn người: “Vì sao muội cảm thấy đó là ta?”
Ngu Thanh Liên đáp: “Trực giác chứ sao. Huynh nói thật cho ta, có phải không?”
Bùi Cảnh cười như nắc nẻ, lại không trả lời đúng hay không, chỉ nói: “Ta cảm thấy người kia nói rất có lý, tuyết lớn đột nhiên đổ xuống, đầu chắc chắn rất lạnh.” Còn tiện tay kéo lấy Sở Quân Dự: “Ngươi nói xem đúng không?”
Sở Quân Dự liếc mắt qua bàn tay kéo lấy ống tay áo của hắn, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Trước khi đi, bọn họ nghe được một số tin tức.
Ví dụ như thôn Trạng Nguyên đúng là nơi thừa thãi trạng nguyên, cứ mười năm một lần, luôn có thể có một hai vị trạng nguyên trong làng.
Lúc tiếng tăm vang lừng nhất, có một năm khoa cử của nước Ly, trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, tất cả đều đến từ thôn Trạng Nguyên. Năm ấy, không ít người ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn thưởng thức chỗ đặc biệt của nó, chẳng qua chủ yếu do không phát hiện được bất cứ thứ gì nên mất hứng bỏ về. Vả lại, bọn họ không thể nán lại lâu được, thôn Trạng Nguyên ở sâu trong rừng, đâu thiếu côn trùng độc hay thú dữ hoang, thôn dân đã quen nhưng người ngoài ở lại một hai ngày thôi là đã khó chịu khắp người.
Người nói cho bọn họ những thứ này là một ông lão, cũng là chủ quán rượu.
Ông lão cầm khăn lau bình hoa, nói: “Thôn Trạng Nguyên ấy hả, người bên ngoài không muốn vào, người ở trong không muốn ra. Ngay cả thi cử xong rồi cũng sẽ quay trở về. Theo lời giải thích huyền học mơ hồ của bọn họ thì, thôn Trạng Nguyên được Văn Khúc Tinh thiên vị. Chỉ có ở đó thì con cháu mới có thể học lên cao.”
Bùi Cảnh nhếch miệng cười, nếu thật sự được Văn Khúc Tinh che chở, tờ giấy đó sẽ xuất hiện ư?
Lão già suy nghĩ một lát lại chậm rãi nói: “Trong thôn Trạng Nguyên có miếu Trạng Nguyên, trong miếu thờ cúng Văn Khúc Tinh. Văn Khúc Tinh mà bọn họ thờ cúng trông khác hoàn toàn với hình dáng trong sách vở, ta không nói ra được, nếu như các ngươi thật lòng cảm thấy hứng thú, vậy có thể đi nhìn thử xem. Nhưng ta vẫn khuyên các ngươi, có thể không vào thì đừng nên vào. Gần đây ta càng thấy cái thôn đó càng thấy sợ khủng khiếp.”
“Vâng, cảm ơn ông đã nhắc nhở.”
Bùi Cảnh đột nhiên hỏi: “Thôn Trạng Nguyên này có từ lúc nào vậy?”
Ông lão đặt bình hoa xuống, lại chậm rãi kể: “Là chuyện từ bốn trăm năm trước. Yêu ma làm loạn ở Vô Vọng Phong, ai chạy được thì chạy, không chạy được thì trốn — có người trốn vào sâu trong rừng rậm, tìm được một mảnh đất bằng, chính là thôn Trạng Nguyên ngày ấy. Bọn họ coi như may mắn, mãi mà không bị phát hiện. Chỉ là chờ được vị tiên nhân kia đến, chuyện yêu ma tai hoạ qua đi rồi, người trong rừng sâu cũng không muốn ra nữa. Bên ngoài chỗ nào cũng là xác chết máu tươi của người thân, còn không bằng chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu.”
Bùi Cảnh giật mình, không ngờ được lai lịch của thôn Trạng Nguyên này lại là như vậy.
Thôn Trạng Nguyên. Miếu Trạng Nguyên. Không biết Văn Khúc Tinh mà bao thế hệ thôn dân vẫn luôn thờ cúng rốt cuộc là thần hay quỷ.
Ông lão nói sợ khủng khiếp, Bùi Cảnh vô thức cảm thấy cái thôn đó chắc chắn là âm u đầy vẻ chết chóc, tràn ngập kỳ dị.
Nhưng lúc men theo đường núi đi vào trong, cây cối chọc trời um tùm dần tách ra, nhìn thấy cảnh tượng chân chính của thôn Trạng Nguyên, Bùi Cảnh suýt nữa hoài nghi mình đến nhầm chỗ.
Ngôi làng sáng sớm đắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ, đồng ruộng ngang dọc nối liền, ruộng lúa tươi rói, những rặng dâu hàng liễu rủ bóng, dưới thời thịnh thế, có lẽ sinh hoạt điền dã hoà bình yên tĩnh chính là như vậy.
Bùi Cảnh dùng thần thức cũng không phát hiện được dị thường nơi đây.
Lúc y dùng ánh nhìn quái lạ đánh giá cái thôn này, người trong thôn cũng đang quái lạ đánh giá y.
Đám trẻ con mở to mắt, nhỏ giọng thì thầm.
Những người lớn thu hết toàn bộ vào trong mắt, báo cáo chuyện này cho trưởng thôn.
Trưởng thôn đã hơn sáu mươi mà vẫn tràn đầy sức sống, thấy lạ không hoảng, bước đến cửa thôn, nói: “Nơi này của chúng tôi hiện giờ không chào đón người ngoài.”
Bùi Cảnh cười đáp: “Không đúng, cháu nghe người dẫn dắt nên mới đến đây mà, vì sao trước kia hoan nghênh, bây giờ lại không chào đón nữa?”
Trưởng thôn nhướng mày: “Dù sao thì bây giờ cũng không chào đón nữa, các người đi đi.”
Bên cạnh trưởng thôn có đứa bé gái, hẳn là cháu gái của trưởng thôn, bảy tám tuổi, đang mở to mắt ngờ vực quan sát bọn họ.
Edit: FioVô Vọng Phong, Thập Tứ Châu của Vân Trung, Bùi Cảnh không lạ lẫm gì với nơi này.
Đầu mối Tịch Vô Đoan đưa ra là một ngôi làng nhỏ cách Thập Tứ Châu của Vân Trung khá xa.
Làng ở giữa núi rừng, trái phải trước sau đâu đâu cũng là núi, ấy vậy mà không những không cách biệt với thế giới lại còn rất nổi tiếng khắp vùng xung quanh, chỉ riêng mỗi tên thôi đã đặc sắc cực kỳ, thôn Trạng Nguyên.
Một quán rượu ở thành Vân Trung.
Bùi Cảnh tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, đám đông náo nhiệt, tiếng rao hàng không ngớt. Nhìn náo nhiệt phồn hoa hiện giờ, y lại nhớ đến cảnh tiêu điều tan hoang của thành Vân Trung nhìn thấy ngày trước lúc đi ngang qua. Bùi Cảnh lắc đầu, thầm nghĩ: “Hi vọng lần này Thư Diêm không gây ra chuyện gì quá phiền nhiễu.”
Cảnh tượng xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông thê thảm vô cùng.
Cho dù đã nhìn bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy đau lòng hoảng hốt.
Ngu Thanh Liên dùng thìa khuấy trà, chống cằm, cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chậm rãi lên tiếng: “Ta nghe nói, năm đó chưởng môn Thập Tứ Châu của Vân Trung tẩu hoả nhập ma, lấy người làm thức ăn, toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới đều mê muội nhập ma, hại dân chúng dưới chân núi thành Vân Trung khổ không chịu nổi. Hiện giờ nơi đây thái bình, thật sự khó mà tưởng tượng rằng nó từng là chốn địa ngục.”
Bùi Cảnh nói: “Cho nên mỗi lần qua đây, ta đều nhớ tới Bùi sư huynh đứng đầu tranh đầu Vấn Thiên, cứu hàng vạn người khỏi dầu sôi lửa bỏng, một kiếm phơi sương, đẹp trai quá đi mất.”
Ngu Thanh Liên trợn trừng mắt, bỗng nhiên bàn tay nắm thìa khựng lại, híp mắt: “Bỗng nhiên ta nhớ tới một chuyện, ta thấy có người hỏi ‘Một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong là cảm giác gì’ trong Thiên Các, có phải cái người trả lời rằng chỉ cảm thấy đầu hơi lạnh thôi là huynh đúng không?”
Ngộ Sinh ngồi cạnh không khỏi bật cười.
Bùi Cảnh ngẩn người: “Vì sao muội cảm thấy đó là ta?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Thanh Liên đáp: “Trực giác chứ sao. Huynh nói thật cho ta, có phải không?”
Bùi Cảnh cười như nắc nẻ, lại không trả lời đúng hay không, chỉ nói: “Ta cảm thấy người kia nói rất có lý, tuyết lớn đột nhiên đổ xuống, đầu chắc chắn rất lạnh.” Còn tiện tay kéo lấy Sở Quân Dự: “Ngươi nói xem đúng không?”
Sở Quân Dự liếc mắt qua bàn tay kéo lấy ống tay áo của hắn, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Trước khi đi, bọn họ nghe được một số tin tức.
Ví dụ như thôn Trạng Nguyên đúng là nơi thừa thãi trạng nguyên, cứ mười năm một lần, luôn có thể có một hai vị trạng nguyên trong làng.
Lúc tiếng tăm vang lừng nhất, có một năm khoa cử của nước Ly, trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, tất cả đều đến từ thôn Trạng Nguyên. Năm ấy, không ít người ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn thưởng thức chỗ đặc biệt của nó, chẳng qua chủ yếu do không phát hiện được bất cứ thứ gì nên mất hứng bỏ về. Vả lại, bọn họ không thể nán lại lâu được, thôn Trạng Nguyên ở sâu trong rừng, đâu thiếu côn trùng độc hay thú dữ hoang, thôn dân đã quen nhưng người ngoài ở lại một hai ngày thôi là đã khó chịu khắp người.
Người nói cho bọn họ những thứ này là một ông lão, cũng là chủ quán rượu.
Ông lão cầm khăn lau bình hoa, nói: “Thôn Trạng Nguyên ấy hả, người bên ngoài không muốn vào, người ở trong không muốn ra. Ngay cả thi cử xong rồi cũng sẽ quay trở về. Theo lời giải thích huyền học mơ hồ của bọn họ thì, thôn Trạng Nguyên được Văn Khúc Tinh thiên vị. Chỉ có ở đó thì con cháu mới có thể học lên cao.”
Bùi Cảnh nhếch miệng cười, nếu thật sự được Văn Khúc Tinh che chở, tờ giấy đó sẽ xuất hiện ư?
Lão già suy nghĩ một lát lại chậm rãi nói: “Trong thôn Trạng Nguyên có miếu Trạng Nguyên, trong miếu thờ cúng Văn Khúc Tinh. Văn Khúc Tinh mà bọn họ thờ cúng trông khác hoàn toàn với hình dáng trong sách vở, ta không nói ra được, nếu như các ngươi thật lòng cảm thấy hứng thú, vậy có thể đi nhìn thử xem. Nhưng ta vẫn khuyên các ngươi, có thể không vào thì đừng nên vào. Gần đây ta càng thấy cái thôn đó càng thấy sợ khủng khiếp.”
“Vâng, cảm ơn ông đã nhắc nhở.”
Bùi Cảnh đột nhiên hỏi: “Thôn Trạng Nguyên này có từ lúc nào vậy?”
Ông lão đặt bình hoa xuống, lại chậm rãi kể: “Là chuyện từ bốn trăm năm trước. Yêu ma làm loạn ở Vô Vọng Phong, ai chạy được thì chạy, không chạy được thì trốn — có người trốn vào sâu trong rừng rậm, tìm được một mảnh đất bằng, chính là thôn Trạng Nguyên ngày ấy. Bọn họ coi như may mắn, mãi mà không bị phát hiện. Chỉ là chờ được vị tiên nhân kia đến, chuyện yêu ma tai hoạ qua đi rồi, người trong rừng sâu cũng không muốn ra nữa. Bên ngoài chỗ nào cũng là xác chết máu tươi của người thân, còn không bằng chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Cảnh giật mình, không ngờ được lai lịch của thôn Trạng Nguyên này lại là như vậy.
Thôn Trạng Nguyên. Miếu Trạng Nguyên. Không biết Văn Khúc Tinh mà bao thế hệ thôn dân vẫn luôn thờ cúng rốt cuộc là thần hay quỷ.
Ông lão nói sợ khủng khiếp, Bùi Cảnh vô thức cảm thấy cái thôn đó chắc chắn là âm u đầy vẻ chết chóc, tràn ngập kỳ dị.
Nhưng lúc men theo đường núi đi vào trong, cây cối chọc trời um tùm dần tách ra, nhìn thấy cảnh tượng chân chính của thôn Trạng Nguyên, Bùi Cảnh suýt nữa hoài nghi mình đến nhầm chỗ.
Ngôi làng sáng sớm đắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ, đồng ruộng ngang dọc nối liền, ruộng lúa tươi rói, những rặng dâu hàng liễu rủ bóng, dưới thời thịnh thế, có lẽ sinh hoạt điền dã hoà bình yên tĩnh chính là như vậy.
Bùi Cảnh dùng thần thức cũng không phát hiện được dị thường nơi đây.
Lúc y dùng ánh nhìn quái lạ đánh giá cái thôn này, người trong thôn cũng đang quái lạ đánh giá y.
Đám trẻ con mở to mắt, nhỏ giọng thì thầm.
Những người lớn thu hết toàn bộ vào trong mắt, báo cáo chuyện này cho trưởng thôn.
Trưởng thôn đã hơn sáu mươi mà vẫn tràn đầy sức sống, thấy lạ không hoảng, bước đến cửa thôn, nói: “Nơi này của chúng tôi hiện giờ không chào đón người ngoài.”
Bùi Cảnh cười đáp: “Không đúng, cháu nghe người dẫn dắt nên mới đến đây mà, vì sao trước kia hoan nghênh, bây giờ lại không chào đón nữa?”
Trưởng thôn nhướng mày: “Dù sao thì bây giờ cũng không chào đón nữa, các người đi đi.”
Bên cạnh trưởng thôn có đứa bé gái, hẳn là cháu gái của trưởng thôn, bảy tám tuổi, đang mở to mắt ngờ vực quan sát bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro