Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Xuất phát
Thiếp Tại Sơn Dương
2024-11-20 22:27:38
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh gặp lại Quý Vô Ưu vừa khéo là lúc có người đang lôi kéo nó, muốn nhét thứ trong ngực cho nó để nó giúp mình chuyển đồ. Quý Vô Ưu rất vội, vội đến mức cà lăm: “Sư huynh, đệ có việc mà, thời hạn làm nhiệm vụ của đệ ở toà nhận việc sắp hết rồi, đệ, đệ phải nộp nhiệm vụ.”
Tên sư huynh kia lập tức không vừa lòng: “Với những người khác thì ngươi hứa nọ hứa kia, đến lượt ta thì không tình nguyện, có phải ngươi xem thường ta không thế.”
Quý Vô Ưu sợ hãi, xa lánh cô lập từ nhỏ đến lớn khiến nó hình thành thói quen lấy lòng trong vô thức, cự tuyệt người khác sẽ rất kinh hoảng: “Không phải…”
Tên sư huynh kia thấy nó rụt rè, lập tức càng trơ tráo hơn, nện thẳng đồ lên đầu nó, hừ một tiếng, nói: “Ta để đồ ở đây, nếu ngươi không đưa đến trước khi trời tối, vậy đừng trách ta không khách khí.”
Hộp làm bằng gỗ, góc nhọn đập vào đầu Quý Vô Ưu tạo thành vết xanh tím. Đau lắm, nó phải lấy tay che vết thương, nhe răng toét miệng ngồi xổm xuống.
Bùi Cảnh thờ ơ quan sát. Tu vi của cái tên sư huynh kia chẳng qua cũng đến Luyện Khí tầng năm, Quý Vô Ưu động một ngón tay thôi là đánh bại được rồi.
Nhưng nó ngây thơ dốt nát, hèn mọn nhát gan.
Đây là thiết lập của nhân vật chính trong sách.
Cho nên, nó bẩm sinh thích hợp bị sỉ nhục.
Tất cả đều hợp tình hợp lý bức ép Quý Vô Ưu bước lên con đường hắc hoá.
Quý Vô Ưu run cả tay, nó sợ bị đánh, chỉ cần một lần không nộp đủ nhiệm vụ cho toà nhận việc thôi là ba tháng tiếp theo đừng nghĩ nhận thêm cái nào nữa. Nó ôm hộp gỗ vào trong ngực, ngước lên nhìn trời, mặt trời đã sắp xuống núi, bên nào cũng không làm kịp, bắt đầu chìm vào bối rối sâu sắc.
Nó cảm thấy mắt hơi cay, sau đó trông thấy một góc áo bào trắng tung bay.
Quý Vô Ưu ngẩng đầu, ngược sáng mà đi, là thiếu niên tên Trương Nhất Minh ấy.
Khuôn mặt luôn đọng ý cười của thiếu niên giờ đây không chút xúc cảm.
Lúc y không cười sẽ cho người ta cảm giác rất nghiêm túc.
Quý Vô Ưu không dám lên tiếng.
Bùi Cảnh bỗng nhiên cúi đầu hỏi nó: “Ngươi có biết không, thật ra cậu ta không đánh lại ngươi.”
Quý Vô Ưu mở to mắt, lắc đầu.
Khoé môi Bùi Cảnh cong lên ý cười, vươn tay với nó: “Đưa cái hộp kia cho ta.”
Quý Vô Ưu rất tin tưởng Trương Nhất Minh, có lẽ không đơn giản chỉ là tín nhiệm, ẩn sâu trong kính ngưỡng là tự ti và sợ hãi ăn sâu vào máu. Y cầm hộp đi, không biết muốn làm gì.
Bùi Cảnh mở hộp gỗ ra, bên trong là một gốc nhân sâm, nhìn bề ngoài có lẽ đã mấy trăm năm rồi, đem đi luyện đan cũng là loại thuốc quý báu.
Nhưng quý báu thì sao chứ? Bùi Cảnh cầm gốc nhân sâm kia, bàn tay siết chặt, nhân sâm hoá thành bột phấn rơi xuống trong nháy mắt.
Xong việc, y ném hộp về phía sau, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Trong ánh mắt khó tin mở trừng trừng của Quý Vô Ưu, Bùi Cảnh nói: “Ngươi đến lầu nhận việc giao nhiệm vụ đi. Khỏi cần để ý đến những chuyện này, nếu người vừa nãy còn đến tìm ngươi, thẳng tay đánh lại là được.”
Quý Vô Ưu mờ mịt: “Ta… Ta không đánh lại hắn.”
Bùi Cảnh mắt như xẹt điện: “Là không dám đánh hay không đánh lại?”
Quý Vô Ưu sửng sốt, cúi đầu xuống.
Bùi Cảnh nói: “Không phải ngươi muốn trở thành người như ta à? Đơn giản lắm, việc có thể giải quyết bằng nắm đấm thì bớt hao tổn tế bào não là được rồi.”
Quý Vô Ưu ngẩn ngơ.
Lời này của Bùi Cảnh mà bị sư tôn của y nghe thấy, kiểu gì cũng bị nện cho một trận.
Nhưng mà bây giờ y hết cách với Quý Vô Ưu rồi, thằng nhóc này phải dùng đến phương pháp cực đoan cỡ vậy mới được.
“Không một ai ở Trượng Dương Phong có thể hạ gục ngươi.”
Dù sao những người đánh thắng ngươi đều không thèm để ý đến ngươi.
Quý Vô Ưu vẫn cúi gằm mặt.
Bùi Cảnh có khoảnh khắc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Lúc đầu đọc tiểu thuyết cũng sẽ không chán ghét nhân vật chính. Bên trong nguyên tác, Quý Vô Ưu thuở ban sơ là nhóc mập tham ăn rất thú vị, tác giả chỉ nói tâm trí hắn chưa khai mở, bị nhiều người xem như đồ đần độn mà bắt nạt, nhưng miêu tả nhiều hơn nữa là cái loại tự ngộ đạo ông nói gà bà nói vịt của nhóc mập, cốt truyện đi đúng hướng là do nhầm lẫn trời xui đất khiến hết lần này đến lần khác.
Hiện giờ thân lạc chốn lạ kỳ, hiển hiện những lăng nhục trong sách không được đề cập trong sách ra cho y nhìn. Bùi Cảnh chỉ cảm thấy, thằng nhóc nhân vật chính mập mạp này, đúng là oan uổng quá mà.
“Ngươi ở đây là vô địch thiên hạ. Sau này ai chọc giận ngươi thì ngươi cứ đánh, ai làm ngươi mất hứng thì ngươi cứ xử, tin ta đi, tới lúc đó, chẳng cần đến lượt ngươi làm vừa lòng chúng nó, một đám người tự giác theo ngươi làm tuỳ tùng — biết cái gì là theo chân làm tuỳ tùng không?” Dừng lại một chút, y cũng không định giải thích, tính toán: “Ngươi không cần hiểu, dù sao chỗ tuyệt vời chính là ngươi còn vui vẻ gấp trăm lần so với hiện tại.”
“Hiểu chưa? Nói chuyện xem nào!”
Tiếng lí nhí nghẹn ngào thút tha thút thít của Quý Vô Ưu bật ra: “Hiểu, hiểu rõ rồi.”
Bùi Cảnh: “…” Đây là khóc vì bị y hung dữ, hay khóc vì cảm động vậy?
Không thể để hắn ở Vân Tiêu nữa, không chừng oán hận lại tích luỹ càng nhiều hơn nữa.
Bùi Cảnh nói: “Quên đi, nói với ngươi ngươi cũng không rõ, về sắp xếp đồ đạc đi, qua mấy ngày nữa thì ra ngoài với ta.”
Quý Vô Ưu: “Hả?”
Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng: “Lau nước mắt đi. Mấy ngày nữa ta dẫn ngươi ra thăm thú thế giới bên ngoài.”
Quý Vô Ưu không rõ trong lòng mình cảm giác ra sao.
Có phần được thương mà sợ, lại thêm chút không yên lòng với con đường không rõ phía trước.
Bùi Cảnh liếc nhìn nó, cũng không biết hạt giống mình gieo xuống hôm nay sẽ thu được quả gì.
Nhưng làm cũng làm rồi, không cần phải hối hận.
Bởi vì mang theo Sở Quân Dự và Quý Vô Ưu, cho nên y cũng ép buộc muốn Ngu Thanh Liên và Ngộ Sinh biến trở về thành bộ dáng thiếu niên.
Không giống với dự đoán của y, Ngu Thanh Liên không hề biến thành cơ thể trong trí nhớ.
Dẫu sao trong hồi ức của y, Ngu Thanh Liên lúc bấy giờ vốn như trái cầu chứ không phải thiếu nữ duyên dáng trước mắt. Ngắm nhìn thân mình trong ao nước, Ngu Thanh Liên thoả mãn vỗ vỗ tay: “Được rồi, vì bạn học nhỏ kia của huynh, ta đành trở lại những năm tháng thời niên thiếu vậy.”
Bùi Cảnh tàn khốc vạch trần nàng: “Thời niên thiếu của muội không phải như thế này.”
Ngu Thanh Liên cười âm u: “Bùi Ngự Chi, huynh cho rằng ta không cầm nổi roi nữa đúng không?”
Ngộ Sinh không biến hoá quá nhiều, từ thanh niên hoà thượng biến thành nhóc tăng ni nhỏ tuổi mà thôi.
Nhóc tăng ni vẫn làm người hoà giải.
“Nên xuất phát rồi, tiết kiệm thời gian đi, hai người các ngươi, một người là đảo chủ của Doanh Châu, một người là Chưởng môn của Vân Tiêu, e là không ít chuyện cần làm đâu.”
Ngu Thanh Liên thở dài: “Lâm thời thôi.”
Bùi Cảnh cực kỳ không biết xấu hổ: “Không phải còn Trần Hư nữa à.”
Ngu Thanh Liên giật giật khoé miệng, nói: “Trần Hư đúng là bị huynh chèn ép từ nhỏ đến lớn.”
“Cái gì gọi là chèn ép, đệ ấy quản lý Vân Tiêu vui vẻ lắm mà.”
Ngu Thanh Liên bảo: “Vui lắm đấy, hôm qua ta mới gặp đệ ấy, vui vẻ đến mức già đi mười tuổi rồi.”
Bùi Cảnh: “Muội không gặp đệ ấy đã trăm năm rồi nhỉ, giờ nói đệ ấy già đi mười tuổi, đó không phải là trẻ ra chín mươi tuổi hả, còn không vui à? Muốn kéo dài tuổi thọ, phản lão hoàn đồng, muội có thể thường xuyên lui tới Vân Tiêu của ta làm Chưởng môn thử xem.”
Ngu Thanh Liên: “… Huynh chỉ có thừa dịp sư tôn với sư tổ không có ở đây mới làm càn vậy thôi.”
Bùi Cảnh không nghĩ tới nàng dám nhắc tới việc này: “Bọn họ mà ở đây, muội lại muốn đi cáo trạng hay sao?”
Ngu Thanh Liên cũng tức đến bật cười: “Huynh thật sự cho rằng ta không liên lạc được với viện Kinh Thiên đấy phỏng?”
Bùi Cảnh: “Ta chờ sư tổ cách không phát biểu.”
Ngu Thanh Liên: “Ha.”
…
Lúc Bùi Cảnh nói với Sở Quân Dự chuyện mang theo Quý Vô Ưu, y còn nghĩ mình sẽ bị châm chọc khiêu khích. Không ngờ tới, Sở Quân Dự chỉ ngây ra trong chốc lát rồi nghiêng đầu, khoé môi chậm rãi cong lên, nói: “Được.”
Bùi Cảnh không nắm được ý nghĩa của nụ cười kia, chỉ cảm thấy không thể nào giải thích.
Mỗi lần Ngu Thanh Liên đi qua Thượng Dương Phong đều như vẽ ra bức tranh lộng lẫy giữa trời. Váy sa đỏ, chuông vàng nhỏ, tóc đen mượt như mây, môi hồng răng trắng, khiến không ít nữ tu âm thầm quăng tới ánh mắt ghen ghét xen lẫn hâm mộ. Rất nhiều nữ tu trên đời này bắt chước cách ăn mặc của Phù Tang tiên tử, nhưng có thể học theo được phần khí chất phong tình vạn chủng lại chẳng được mấy ai.
Cao quý lạnh nhạt ẩn dưới vẻ xinh đẹp chói loá.
Tràn đầy sức sống, lụa đỏ chuông vàng, chu du khắp chốn.
Ngu Thanh Liên làm thinh trước những ánh mắt ấy.
Nhận được quá nhiều ái mộ và ao ước, nàng đã sớm tập mãi thành quen.
Trên đời này, có lẽ người duy nhất nàng muốn nhận được lời khen chỉ có từ mỗi Bùi Ngự Chi.
Chỉ là miệng chó không mọc được ngà voi, đời này Bùi Ngự Chi đã nhận định dáng vẻ khi còn bé của nàng, vĩnh viễn đừng nghĩ moi được một câu khen nàng từ trong miệng y.
Hiện giờ nàng trong bộ dạng thiếu nữ, yêu kiều mỉm cười dưới bầu trời quang đãng: “Ta tên là Phù Tang.”
Con ngươi của nàng dán chặt lên người Sở Quân Dự.
Đây là một trong những đệ tử mà Bùi Ngự Chi mang theo, không hiểu sao nàng lại nảy sinh thiện cảm, thật giống như lần đầu gặp gỡ mà ngỡ như bạn cũ quen biết từ lâu.
— Người đời gọi ta là Phù Tang, có lẽ bởi hoa Phù Tang đỏ như lửa, mà ta cũng thích mặc đồ đỏ nữa.
— Vậy thì trên đời này bao nhiêu hoa màu đỏ, như mẫu đơn này, sao không muội không đặt là Mẫu Đơn tiên tử chứ, hoặc là hoa mào gà, cảm thấy Mào Gà tiên tử thế nào hả?
— Quê chết đi được! Huynh ngậm miệng lại được không!
Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng, không ngờ đến việc nàng sẽ tự gọi mình là Phù Tang.
Khoảnh khắc Sở Quân Dự đưa mắt lên nhìn nàng, gió tuyết trắng xoá thét gào trong não, máu đào hồng nhan.
Xương trắng lạnh lẽo.
Lần sau cuối ngoảnh đầu nhìn lại.
Hắn chợt cảm thấy thảng thốt, vô thức nghiêng đầu nhìn Bùi Cảnh, đến khi nhìn thấy cả khoảng trong veo trong đôi mắt của thiếu niên mới bình tĩnh lại được.
“Sở Quân Dự.”
Lễ phép xa cách, không mặn không nhạt.
Ngu Thanh Liên mỉm cười với hắn, đuôi mắt cong lên, rồi hỏi người còn lại: “Ngươi thì sao?”
Quý Vô Ưu chưa từng tiếp xúc với nữ tu, hơn nữa còn là sư tỷ xinh đẹp như vậy, sợ hãi lắp bắp: “Ta, ta tên là Quý Vô Ưu.”
Ngu Thanh Liên vỗ tay khen ngợi: “Tên hay đấy, Quý Vô Ưu, vô ưu vô lự, hẳn là cha mẹ của ngươi thương ngươi lắm nhỉ, nguyện cho ngươi cả đời này không buồn không lo.”
Trước giờ nàng đều bày ra vẻ lạnh nhạt với những người không quen biết, nhưng vẫn sẽ sẵn lòng dành thời gian phí tâm tư tìm hiểu đôi chút về hai đệ tử mà Bùi Ngự Chi mang theo.
Ngộ Sinh xuất gia ắt không lừa dối, nói thẳng đạo hiệu của mình. Dù sao trên đời này có quá nhiều người lấy trên Ngộ Sinh theo trào lưu. Quý Vô Ưu là đồ ngốc, đến ngũ kiệt thiên hạ cũng không nhớ rõ; mà Sở Quân Dự, vừa nhìn thái độ hờ hững thờ ơ ấy đã biết hắn sẽ không tra kỹ càng.
Lúc bay đến Vô Vọng Phong, Ngu Thanh Liên ngồi bên cạnh Bùi Cảnh, ánh mắt không ngừng tập trung trên người Sở Quân Dự: “Đệ tử kia rất thú vị đó, ấn tượng đầu tiên của ta với hắn không tồi đâu, cảm thấy quen thuộc lắm luôn.”
Bùi Cảnh chợt nhớ tới hình như Trần Hư cũng đã nói câu giống vậy rồi, ngoại trừ tâm tư quý trọng tài năng ra thì y bảo vệ hắn bằng mọi cách cũng chỉ vì thiện cảm không hiểu thấu.
Quay đầu nghiêm túc quan sát vẻ mặt Sở Quân Dự, Bùi Cảnh kiểu gì cũng không mò ra được chút ít cảm giác thân thiết nào. Lại quay đầu, hỏi Ngu Thanh Liên: “Có phải với những ai ưa nhìn thì muội đều cảm thấy hợp mắt không?”
Ngu Thanh Liên không thể nào tiếp tục trò chuyện với y nữa, hỏi Ngộ Sinh: “Huynh thấy sao?”
Ngộ Sinh hơi dừng lại, rồi mới cười đáp: “Có một chút.”
Ngộ Sinh cũng bảo có.
Vậy thì không giả được.
Bùi Cảnh chỉ có thể nói: “… Mắt nhìn người của các ngươi rõ là không chính xác.”
Lúc Vân hạc bay qua sơn mạch Vân Lam, ngó xuống dưới đã không còn thấy được hơi máu nồng nặc kia nữa. Sương mù trùng điệp, mênh mang mịt mờ, Bùi Cảnh nhớ đến ông già ngày ấy.
May mắn tích luỹ bao năm do làm việc thiện lụn bại trong tay thằng con trời đánh, cuối cùng chỉ sót lại một thân một mình lủi thủi vượt qua quãng đời còn lại. Có lẽ bây giờ ông ấy cô độc lắm nhỉ?
Y nghiêng đầu hỏi Ngộ Sinh: “Có phải mấy năm trước đệ từng làm phép cho một bé trai đúng không?”
Ngộ Sinh hơi sững sờ, rồi trầm ngâm gật đầu: “Hình như là có. Hôm ấy đang đi bộ về từ núi Chung Nam thì gặp mưa nên ta chui vào một ngôi chùa miếu bỏ hoang gần đó ngồi xếp bằng tu hành. Đang tu hành dở thì một cặp ông cháu đi vào. Cháu trai thiếu mất ba phách bẩm sinh, nhưng tâm tư lại trong sạch cực kỳ, lúc ta ngồi xuống thì chạy đến ngay cạnh bắt chước học theo ta, thi thoảng còn nhìn ta nữa, khá là đáng yêu. Ta thấy phúc phận giữa lông mày của ông lão kia không ít, nghĩ rằng có lẽ cũng là người tích đức làm việc thiện quanh năm, lập tức nổi lòng tương trợ.”
“Em ấy có duyên với ta nên ta làm phép để em ấy có hoàn chỉnh bảy hồn sáu phách, cũng tặng cho em ấy năng lực tránh xa tà ma. Bỗng nhiên huynh hỏi đến việc này, bởi sau này đã từng gặp được em ấy à? Bây giờ em ấy thế nào rồi?”
Bùi Cảnh cụp mắt, nhớ tới buổi chiều lất phất mưa, linh hồn trẻ con nói từ biệt với mình ở ruộng đồng hôm nào, nhất thời cảm thấy tâm trạng hỗn tạp.
Y nói: “Chết rồi. Con trai thứ của ông già kia tâm tư bất chính, bị quỷ quái bắt mất hồn, cả nhà bọn họ chết hết rồi, chỉ còn lại mình ông lão ấy thôi.”
Ngộ Sinh hơi khiếp sợ, thở dài một hơi rồi lắc đầu: “Thật ra ta đã quan sát ông lão ấy trước khi bọn họ rời đi rồi, phước lành với chết chóc dây dưa lẫn nhau, người nhà bọn họ chắc chắn gặp phải kiếp nạn lớn, ông ấy có thể tránh thoát mà sống sót được, có lẽ dựa vào vận may tích luỹ được cả nửa đời.”
Bùi Cảnh nói: “Ông lão ấy đúng là người tốt. Lúc ta điều tra việc này thì không tên không họ, tự dưng xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắt, chỉ có mình ông ấy chịu chứa chấp ta.” Bùi Cảnh nhíu mày: “Có lẽ là đạo lý ở hiền gặp lành, chỉ là vận may của ông ấy không tốt, nuôi phải thằng con lòng lang dạ sói mà thôi.”
Ngộ Sinh lắc đầu, không nói gì.
Ngu Thanh Liên nghe được cũng giật mình: “Chết thế nào vậy?”
Bùi Cảnh: “Bị quỷ hại chết, các ngươi biết Thiên Diện Nữ không?”
Ngu Thanh Liên cũng nhíu chặt mày: “Nghe hơi quen.”
Bùi Cảnh nói: “Ta phải từ chỗ Tịch Vô Đoan mới hiểu rõ được, Thiên Diện Nữ trong thành Thiên Yển không biết ở đâu ra. Thực lực sâu không lường được, mấy vị tiền bối Nguyên Anh kỳ hợp tác vẫn không đánh lại, cuối cùng Thành chủ thành Thiên Yển xuất hiện mới xử lí nổi. Chỉ là vẫn chưa giết sạch, mấy gương mặt trên thân Thiên Diện Nữ chạy trốn tán loạn, một trong số đó rơi xuống sơn mạch Vân Lam, sau đó gây nên hàng loạt sự tình.”
Bùi Cảnh ngừng một lát mới nói tiếp: “Chuyến đi này có thể sẽ gặp chút rủi ro. Bởi vì người viết “Thất Sát ca” cho ta cảm giác rất giống với Thiên Diện Nữ, dường như bọn chúng cùng đến từ một chỗ. Ta được người chỉ bảo ở bí cảnh Trường Thiên, nó tên là Thư Diêm.”
Ngu Thanh Liên: “Thư Diêm? Diêm vương trong sách ấy hả??” (书中阎王)
Bùi Cảnh: “Dù sao nghe thấy tên đã biết không phải thứ gì tốt lành.”
Thư Diêm.
Gió lướt qua ngón tay Sở Quân Dự, hắn cụp mắt, con ngươi đỏ sậm như máu ẩn dưới hàng mi dày.
Học trò của Diêm La. (阎罗书生)
Edit: FioBùi Cảnh gặp lại Quý Vô Ưu vừa khéo là lúc có người đang lôi kéo nó, muốn nhét thứ trong ngực cho nó để nó giúp mình chuyển đồ. Quý Vô Ưu rất vội, vội đến mức cà lăm: “Sư huynh, đệ có việc mà, thời hạn làm nhiệm vụ của đệ ở toà nhận việc sắp hết rồi, đệ, đệ phải nộp nhiệm vụ.”
Tên sư huynh kia lập tức không vừa lòng: “Với những người khác thì ngươi hứa nọ hứa kia, đến lượt ta thì không tình nguyện, có phải ngươi xem thường ta không thế.”
Quý Vô Ưu sợ hãi, xa lánh cô lập từ nhỏ đến lớn khiến nó hình thành thói quen lấy lòng trong vô thức, cự tuyệt người khác sẽ rất kinh hoảng: “Không phải…”
Tên sư huynh kia thấy nó rụt rè, lập tức càng trơ tráo hơn, nện thẳng đồ lên đầu nó, hừ một tiếng, nói: “Ta để đồ ở đây, nếu ngươi không đưa đến trước khi trời tối, vậy đừng trách ta không khách khí.”
Hộp làm bằng gỗ, góc nhọn đập vào đầu Quý Vô Ưu tạo thành vết xanh tím. Đau lắm, nó phải lấy tay che vết thương, nhe răng toét miệng ngồi xổm xuống.
Bùi Cảnh thờ ơ quan sát. Tu vi của cái tên sư huynh kia chẳng qua cũng đến Luyện Khí tầng năm, Quý Vô Ưu động một ngón tay thôi là đánh bại được rồi.
Nhưng nó ngây thơ dốt nát, hèn mọn nhát gan.
Đây là thiết lập của nhân vật chính trong sách.
Cho nên, nó bẩm sinh thích hợp bị sỉ nhục.
Tất cả đều hợp tình hợp lý bức ép Quý Vô Ưu bước lên con đường hắc hoá.
Quý Vô Ưu run cả tay, nó sợ bị đánh, chỉ cần một lần không nộp đủ nhiệm vụ cho toà nhận việc thôi là ba tháng tiếp theo đừng nghĩ nhận thêm cái nào nữa. Nó ôm hộp gỗ vào trong ngực, ngước lên nhìn trời, mặt trời đã sắp xuống núi, bên nào cũng không làm kịp, bắt đầu chìm vào bối rối sâu sắc.
Nó cảm thấy mắt hơi cay, sau đó trông thấy một góc áo bào trắng tung bay.
Quý Vô Ưu ngẩng đầu, ngược sáng mà đi, là thiếu niên tên Trương Nhất Minh ấy.
Khuôn mặt luôn đọng ý cười của thiếu niên giờ đây không chút xúc cảm.
Lúc y không cười sẽ cho người ta cảm giác rất nghiêm túc.
Quý Vô Ưu không dám lên tiếng.
Bùi Cảnh bỗng nhiên cúi đầu hỏi nó: “Ngươi có biết không, thật ra cậu ta không đánh lại ngươi.”
Quý Vô Ưu mở to mắt, lắc đầu.
Khoé môi Bùi Cảnh cong lên ý cười, vươn tay với nó: “Đưa cái hộp kia cho ta.”
Quý Vô Ưu rất tin tưởng Trương Nhất Minh, có lẽ không đơn giản chỉ là tín nhiệm, ẩn sâu trong kính ngưỡng là tự ti và sợ hãi ăn sâu vào máu. Y cầm hộp đi, không biết muốn làm gì.
Bùi Cảnh mở hộp gỗ ra, bên trong là một gốc nhân sâm, nhìn bề ngoài có lẽ đã mấy trăm năm rồi, đem đi luyện đan cũng là loại thuốc quý báu.
Nhưng quý báu thì sao chứ? Bùi Cảnh cầm gốc nhân sâm kia, bàn tay siết chặt, nhân sâm hoá thành bột phấn rơi xuống trong nháy mắt.
Xong việc, y ném hộp về phía sau, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Trong ánh mắt khó tin mở trừng trừng của Quý Vô Ưu, Bùi Cảnh nói: “Ngươi đến lầu nhận việc giao nhiệm vụ đi. Khỏi cần để ý đến những chuyện này, nếu người vừa nãy còn đến tìm ngươi, thẳng tay đánh lại là được.”
Quý Vô Ưu mờ mịt: “Ta… Ta không đánh lại hắn.”
Bùi Cảnh mắt như xẹt điện: “Là không dám đánh hay không đánh lại?”
Quý Vô Ưu sửng sốt, cúi đầu xuống.
Bùi Cảnh nói: “Không phải ngươi muốn trở thành người như ta à? Đơn giản lắm, việc có thể giải quyết bằng nắm đấm thì bớt hao tổn tế bào não là được rồi.”
Quý Vô Ưu ngẩn ngơ.
Lời này của Bùi Cảnh mà bị sư tôn của y nghe thấy, kiểu gì cũng bị nện cho một trận.
Nhưng mà bây giờ y hết cách với Quý Vô Ưu rồi, thằng nhóc này phải dùng đến phương pháp cực đoan cỡ vậy mới được.
“Không một ai ở Trượng Dương Phong có thể hạ gục ngươi.”
Dù sao những người đánh thắng ngươi đều không thèm để ý đến ngươi.
Quý Vô Ưu vẫn cúi gằm mặt.
Bùi Cảnh có khoảnh khắc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Lúc đầu đọc tiểu thuyết cũng sẽ không chán ghét nhân vật chính. Bên trong nguyên tác, Quý Vô Ưu thuở ban sơ là nhóc mập tham ăn rất thú vị, tác giả chỉ nói tâm trí hắn chưa khai mở, bị nhiều người xem như đồ đần độn mà bắt nạt, nhưng miêu tả nhiều hơn nữa là cái loại tự ngộ đạo ông nói gà bà nói vịt của nhóc mập, cốt truyện đi đúng hướng là do nhầm lẫn trời xui đất khiến hết lần này đến lần khác.
Hiện giờ thân lạc chốn lạ kỳ, hiển hiện những lăng nhục trong sách không được đề cập trong sách ra cho y nhìn. Bùi Cảnh chỉ cảm thấy, thằng nhóc nhân vật chính mập mạp này, đúng là oan uổng quá mà.
“Ngươi ở đây là vô địch thiên hạ. Sau này ai chọc giận ngươi thì ngươi cứ đánh, ai làm ngươi mất hứng thì ngươi cứ xử, tin ta đi, tới lúc đó, chẳng cần đến lượt ngươi làm vừa lòng chúng nó, một đám người tự giác theo ngươi làm tuỳ tùng — biết cái gì là theo chân làm tuỳ tùng không?” Dừng lại một chút, y cũng không định giải thích, tính toán: “Ngươi không cần hiểu, dù sao chỗ tuyệt vời chính là ngươi còn vui vẻ gấp trăm lần so với hiện tại.”
“Hiểu chưa? Nói chuyện xem nào!”
Tiếng lí nhí nghẹn ngào thút tha thút thít của Quý Vô Ưu bật ra: “Hiểu, hiểu rõ rồi.”
Bùi Cảnh: “…” Đây là khóc vì bị y hung dữ, hay khóc vì cảm động vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể để hắn ở Vân Tiêu nữa, không chừng oán hận lại tích luỹ càng nhiều hơn nữa.
Bùi Cảnh nói: “Quên đi, nói với ngươi ngươi cũng không rõ, về sắp xếp đồ đạc đi, qua mấy ngày nữa thì ra ngoài với ta.”
Quý Vô Ưu: “Hả?”
Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng: “Lau nước mắt đi. Mấy ngày nữa ta dẫn ngươi ra thăm thú thế giới bên ngoài.”
Quý Vô Ưu không rõ trong lòng mình cảm giác ra sao.
Có phần được thương mà sợ, lại thêm chút không yên lòng với con đường không rõ phía trước.
Bùi Cảnh liếc nhìn nó, cũng không biết hạt giống mình gieo xuống hôm nay sẽ thu được quả gì.
Nhưng làm cũng làm rồi, không cần phải hối hận.
Bởi vì mang theo Sở Quân Dự và Quý Vô Ưu, cho nên y cũng ép buộc muốn Ngu Thanh Liên và Ngộ Sinh biến trở về thành bộ dáng thiếu niên.
Không giống với dự đoán của y, Ngu Thanh Liên không hề biến thành cơ thể trong trí nhớ.
Dẫu sao trong hồi ức của y, Ngu Thanh Liên lúc bấy giờ vốn như trái cầu chứ không phải thiếu nữ duyên dáng trước mắt. Ngắm nhìn thân mình trong ao nước, Ngu Thanh Liên thoả mãn vỗ vỗ tay: “Được rồi, vì bạn học nhỏ kia của huynh, ta đành trở lại những năm tháng thời niên thiếu vậy.”
Bùi Cảnh tàn khốc vạch trần nàng: “Thời niên thiếu của muội không phải như thế này.”
Ngu Thanh Liên cười âm u: “Bùi Ngự Chi, huynh cho rằng ta không cầm nổi roi nữa đúng không?”
Ngộ Sinh không biến hoá quá nhiều, từ thanh niên hoà thượng biến thành nhóc tăng ni nhỏ tuổi mà thôi.
Nhóc tăng ni vẫn làm người hoà giải.
“Nên xuất phát rồi, tiết kiệm thời gian đi, hai người các ngươi, một người là đảo chủ của Doanh Châu, một người là Chưởng môn của Vân Tiêu, e là không ít chuyện cần làm đâu.”
Ngu Thanh Liên thở dài: “Lâm thời thôi.”
Bùi Cảnh cực kỳ không biết xấu hổ: “Không phải còn Trần Hư nữa à.”
Ngu Thanh Liên giật giật khoé miệng, nói: “Trần Hư đúng là bị huynh chèn ép từ nhỏ đến lớn.”
“Cái gì gọi là chèn ép, đệ ấy quản lý Vân Tiêu vui vẻ lắm mà.”
Ngu Thanh Liên bảo: “Vui lắm đấy, hôm qua ta mới gặp đệ ấy, vui vẻ đến mức già đi mười tuổi rồi.”
Bùi Cảnh: “Muội không gặp đệ ấy đã trăm năm rồi nhỉ, giờ nói đệ ấy già đi mười tuổi, đó không phải là trẻ ra chín mươi tuổi hả, còn không vui à? Muốn kéo dài tuổi thọ, phản lão hoàn đồng, muội có thể thường xuyên lui tới Vân Tiêu của ta làm Chưởng môn thử xem.”
Ngu Thanh Liên: “… Huynh chỉ có thừa dịp sư tôn với sư tổ không có ở đây mới làm càn vậy thôi.”
Bùi Cảnh không nghĩ tới nàng dám nhắc tới việc này: “Bọn họ mà ở đây, muội lại muốn đi cáo trạng hay sao?”
Ngu Thanh Liên cũng tức đến bật cười: “Huynh thật sự cho rằng ta không liên lạc được với viện Kinh Thiên đấy phỏng?”
Bùi Cảnh: “Ta chờ sư tổ cách không phát biểu.”
Ngu Thanh Liên: “Ha.”
…
Lúc Bùi Cảnh nói với Sở Quân Dự chuyện mang theo Quý Vô Ưu, y còn nghĩ mình sẽ bị châm chọc khiêu khích. Không ngờ tới, Sở Quân Dự chỉ ngây ra trong chốc lát rồi nghiêng đầu, khoé môi chậm rãi cong lên, nói: “Được.”
Bùi Cảnh không nắm được ý nghĩa của nụ cười kia, chỉ cảm thấy không thể nào giải thích.
Mỗi lần Ngu Thanh Liên đi qua Thượng Dương Phong đều như vẽ ra bức tranh lộng lẫy giữa trời. Váy sa đỏ, chuông vàng nhỏ, tóc đen mượt như mây, môi hồng răng trắng, khiến không ít nữ tu âm thầm quăng tới ánh mắt ghen ghét xen lẫn hâm mộ. Rất nhiều nữ tu trên đời này bắt chước cách ăn mặc của Phù Tang tiên tử, nhưng có thể học theo được phần khí chất phong tình vạn chủng lại chẳng được mấy ai.
Cao quý lạnh nhạt ẩn dưới vẻ xinh đẹp chói loá.
Tràn đầy sức sống, lụa đỏ chuông vàng, chu du khắp chốn.
Ngu Thanh Liên làm thinh trước những ánh mắt ấy.
Nhận được quá nhiều ái mộ và ao ước, nàng đã sớm tập mãi thành quen.
Trên đời này, có lẽ người duy nhất nàng muốn nhận được lời khen chỉ có từ mỗi Bùi Ngự Chi.
Chỉ là miệng chó không mọc được ngà voi, đời này Bùi Ngự Chi đã nhận định dáng vẻ khi còn bé của nàng, vĩnh viễn đừng nghĩ moi được một câu khen nàng từ trong miệng y.
Hiện giờ nàng trong bộ dạng thiếu nữ, yêu kiều mỉm cười dưới bầu trời quang đãng: “Ta tên là Phù Tang.”
Con ngươi của nàng dán chặt lên người Sở Quân Dự.
Đây là một trong những đệ tử mà Bùi Ngự Chi mang theo, không hiểu sao nàng lại nảy sinh thiện cảm, thật giống như lần đầu gặp gỡ mà ngỡ như bạn cũ quen biết từ lâu.
— Người đời gọi ta là Phù Tang, có lẽ bởi hoa Phù Tang đỏ như lửa, mà ta cũng thích mặc đồ đỏ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
— Vậy thì trên đời này bao nhiêu hoa màu đỏ, như mẫu đơn này, sao không muội không đặt là Mẫu Đơn tiên tử chứ, hoặc là hoa mào gà, cảm thấy Mào Gà tiên tử thế nào hả?
— Quê chết đi được! Huynh ngậm miệng lại được không!
Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng, không ngờ đến việc nàng sẽ tự gọi mình là Phù Tang.
Khoảnh khắc Sở Quân Dự đưa mắt lên nhìn nàng, gió tuyết trắng xoá thét gào trong não, máu đào hồng nhan.
Xương trắng lạnh lẽo.
Lần sau cuối ngoảnh đầu nhìn lại.
Hắn chợt cảm thấy thảng thốt, vô thức nghiêng đầu nhìn Bùi Cảnh, đến khi nhìn thấy cả khoảng trong veo trong đôi mắt của thiếu niên mới bình tĩnh lại được.
“Sở Quân Dự.”
Lễ phép xa cách, không mặn không nhạt.
Ngu Thanh Liên mỉm cười với hắn, đuôi mắt cong lên, rồi hỏi người còn lại: “Ngươi thì sao?”
Quý Vô Ưu chưa từng tiếp xúc với nữ tu, hơn nữa còn là sư tỷ xinh đẹp như vậy, sợ hãi lắp bắp: “Ta, ta tên là Quý Vô Ưu.”
Ngu Thanh Liên vỗ tay khen ngợi: “Tên hay đấy, Quý Vô Ưu, vô ưu vô lự, hẳn là cha mẹ của ngươi thương ngươi lắm nhỉ, nguyện cho ngươi cả đời này không buồn không lo.”
Trước giờ nàng đều bày ra vẻ lạnh nhạt với những người không quen biết, nhưng vẫn sẽ sẵn lòng dành thời gian phí tâm tư tìm hiểu đôi chút về hai đệ tử mà Bùi Ngự Chi mang theo.
Ngộ Sinh xuất gia ắt không lừa dối, nói thẳng đạo hiệu của mình. Dù sao trên đời này có quá nhiều người lấy trên Ngộ Sinh theo trào lưu. Quý Vô Ưu là đồ ngốc, đến ngũ kiệt thiên hạ cũng không nhớ rõ; mà Sở Quân Dự, vừa nhìn thái độ hờ hững thờ ơ ấy đã biết hắn sẽ không tra kỹ càng.
Lúc bay đến Vô Vọng Phong, Ngu Thanh Liên ngồi bên cạnh Bùi Cảnh, ánh mắt không ngừng tập trung trên người Sở Quân Dự: “Đệ tử kia rất thú vị đó, ấn tượng đầu tiên của ta với hắn không tồi đâu, cảm thấy quen thuộc lắm luôn.”
Bùi Cảnh chợt nhớ tới hình như Trần Hư cũng đã nói câu giống vậy rồi, ngoại trừ tâm tư quý trọng tài năng ra thì y bảo vệ hắn bằng mọi cách cũng chỉ vì thiện cảm không hiểu thấu.
Quay đầu nghiêm túc quan sát vẻ mặt Sở Quân Dự, Bùi Cảnh kiểu gì cũng không mò ra được chút ít cảm giác thân thiết nào. Lại quay đầu, hỏi Ngu Thanh Liên: “Có phải với những ai ưa nhìn thì muội đều cảm thấy hợp mắt không?”
Ngu Thanh Liên không thể nào tiếp tục trò chuyện với y nữa, hỏi Ngộ Sinh: “Huynh thấy sao?”
Ngộ Sinh hơi dừng lại, rồi mới cười đáp: “Có một chút.”
Ngộ Sinh cũng bảo có.
Vậy thì không giả được.
Bùi Cảnh chỉ có thể nói: “… Mắt nhìn người của các ngươi rõ là không chính xác.”
Lúc Vân hạc bay qua sơn mạch Vân Lam, ngó xuống dưới đã không còn thấy được hơi máu nồng nặc kia nữa. Sương mù trùng điệp, mênh mang mịt mờ, Bùi Cảnh nhớ đến ông già ngày ấy.
May mắn tích luỹ bao năm do làm việc thiện lụn bại trong tay thằng con trời đánh, cuối cùng chỉ sót lại một thân một mình lủi thủi vượt qua quãng đời còn lại. Có lẽ bây giờ ông ấy cô độc lắm nhỉ?
Y nghiêng đầu hỏi Ngộ Sinh: “Có phải mấy năm trước đệ từng làm phép cho một bé trai đúng không?”
Ngộ Sinh hơi sững sờ, rồi trầm ngâm gật đầu: “Hình như là có. Hôm ấy đang đi bộ về từ núi Chung Nam thì gặp mưa nên ta chui vào một ngôi chùa miếu bỏ hoang gần đó ngồi xếp bằng tu hành. Đang tu hành dở thì một cặp ông cháu đi vào. Cháu trai thiếu mất ba phách bẩm sinh, nhưng tâm tư lại trong sạch cực kỳ, lúc ta ngồi xuống thì chạy đến ngay cạnh bắt chước học theo ta, thi thoảng còn nhìn ta nữa, khá là đáng yêu. Ta thấy phúc phận giữa lông mày của ông lão kia không ít, nghĩ rằng có lẽ cũng là người tích đức làm việc thiện quanh năm, lập tức nổi lòng tương trợ.”
“Em ấy có duyên với ta nên ta làm phép để em ấy có hoàn chỉnh bảy hồn sáu phách, cũng tặng cho em ấy năng lực tránh xa tà ma. Bỗng nhiên huynh hỏi đến việc này, bởi sau này đã từng gặp được em ấy à? Bây giờ em ấy thế nào rồi?”
Bùi Cảnh cụp mắt, nhớ tới buổi chiều lất phất mưa, linh hồn trẻ con nói từ biệt với mình ở ruộng đồng hôm nào, nhất thời cảm thấy tâm trạng hỗn tạp.
Y nói: “Chết rồi. Con trai thứ của ông già kia tâm tư bất chính, bị quỷ quái bắt mất hồn, cả nhà bọn họ chết hết rồi, chỉ còn lại mình ông lão ấy thôi.”
Ngộ Sinh hơi khiếp sợ, thở dài một hơi rồi lắc đầu: “Thật ra ta đã quan sát ông lão ấy trước khi bọn họ rời đi rồi, phước lành với chết chóc dây dưa lẫn nhau, người nhà bọn họ chắc chắn gặp phải kiếp nạn lớn, ông ấy có thể tránh thoát mà sống sót được, có lẽ dựa vào vận may tích luỹ được cả nửa đời.”
Bùi Cảnh nói: “Ông lão ấy đúng là người tốt. Lúc ta điều tra việc này thì không tên không họ, tự dưng xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắt, chỉ có mình ông ấy chịu chứa chấp ta.” Bùi Cảnh nhíu mày: “Có lẽ là đạo lý ở hiền gặp lành, chỉ là vận may của ông ấy không tốt, nuôi phải thằng con lòng lang dạ sói mà thôi.”
Ngộ Sinh lắc đầu, không nói gì.
Ngu Thanh Liên nghe được cũng giật mình: “Chết thế nào vậy?”
Bùi Cảnh: “Bị quỷ hại chết, các ngươi biết Thiên Diện Nữ không?”
Ngu Thanh Liên cũng nhíu chặt mày: “Nghe hơi quen.”
Bùi Cảnh nói: “Ta phải từ chỗ Tịch Vô Đoan mới hiểu rõ được, Thiên Diện Nữ trong thành Thiên Yển không biết ở đâu ra. Thực lực sâu không lường được, mấy vị tiền bối Nguyên Anh kỳ hợp tác vẫn không đánh lại, cuối cùng Thành chủ thành Thiên Yển xuất hiện mới xử lí nổi. Chỉ là vẫn chưa giết sạch, mấy gương mặt trên thân Thiên Diện Nữ chạy trốn tán loạn, một trong số đó rơi xuống sơn mạch Vân Lam, sau đó gây nên hàng loạt sự tình.”
Bùi Cảnh ngừng một lát mới nói tiếp: “Chuyến đi này có thể sẽ gặp chút rủi ro. Bởi vì người viết “Thất Sát ca” cho ta cảm giác rất giống với Thiên Diện Nữ, dường như bọn chúng cùng đến từ một chỗ. Ta được người chỉ bảo ở bí cảnh Trường Thiên, nó tên là Thư Diêm.”
Ngu Thanh Liên: “Thư Diêm? Diêm vương trong sách ấy hả??” (书中阎王)
Bùi Cảnh: “Dù sao nghe thấy tên đã biết không phải thứ gì tốt lành.”
Thư Diêm.
Gió lướt qua ngón tay Sở Quân Dự, hắn cụp mắt, con ngươi đỏ sậm như máu ẩn dưới hàng mi dày.
Học trò của Diêm La. (阎罗书生)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro