Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 25

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập thành phố Mạn đã được chuẩn bị từ năm trước. Những người được biểu diễn ở lễ mừng này đều là những nhân vật nổi tiếng.

Trước buổi biểu diễn lần này, ban tổ chức bỗng nhiên lại muốn biểu diễn thêm một tiết mục nhảy cổ điển, thời gian biểu diễn cũng không lâu lắm, chỉ có một phút.

Nguyên nhân là vì tuần trước thành phố Lâm cũng vừa tổ chức xong lễ kỉ niệm đầy năm, họ biểu diễn một đoạn hí kịch kinh diễm trực tiếp nổi tiếng trong toàn giới. Ngay cả các phương tiện truyền thông chính thức cũng gọi tên, khen ngợi bọn họ đã truyền bá văn hóa Trung Quốc.

Lãnh đạo thành phố Mạn vừa nhìn thấy đã vội vàng đi tìm kiếm một vũ công nhảy cổ điển.

Có quá nhiều người muốn lộ mặt trong một sự kiện lớn như thế này, rất nhiều vũ công nổi tiếng nghe tin đều vội vàng đăng ký. Nhưng ban tổ chức lại đưa ra một yêu cầu đó là vũ công cần phải nhỏ tuổi. Ngụ ý là ở thành phố Mạn những thanh niên ưu tú xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Tin tức này không được truyền đi rộng rãi, chỉ lưu truyền trong giới. Những tiền bối lớn tuổi đều có một hai học trò cưng, đều muốn đoạt lấy cơ hội này cho học trò nhỏ nhà mình.

Nhưng chuyện này cũng không phải cứ là người có tiền mà được, nó liên quan đến mặt mũi của cả thành phố Mạn, đương nhiên phải chọn ra người ưu tú trong những người ưu tú.

Vì vậy, lần này họ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn, tất cả những vũ công đăng kí đều phải tham gia, cuối cùng chọn ra một người ưu tú nhất.

“Em đang ở đâu? Đến chỗ cô mau.”

Giọng điệu Bạch Hàm Liễu rất gấp: “Lịch thi đấu đã được định vào buổi chiều ngày chủ nhật, tức là ngày mai.

Chúng ta không có nhiều thời gian chuẩn bị, phải nhanh chóng chọn được ca khúc, em còn phải nhanh chóng quen thuộc với các động tác.”

Ti Du biết việc này có ý nghĩa gì, nếu cậu có thể thể hiện được bộ mặt của mình tại sự kiện có quy mô lớn như vậy, chắc chắn cậu sẽ có một tương lai tươi sáng.

“Cô ơi, em đang ở thành phố bên cạnh, em về ngay đây ạ.”

Sau khi nói xong, Ti Du cúp điện thoại.

Tạ Hoàn vẫn luôn ở bên cạnh cậu, vừa nghe xong liền kinh ngạc nói: “Cậu phải đi sao? Cô Bạch tìm cậu làm gì vậy?”

Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc cách đó không xa, nghe xong đều nhìn về phía Ti Du.

“Có thời gian nói sau nhé, tớ phải về trước.”

Ti Du vỗ vỗ vai Tạ Hoàn, sau đó chạy về phía khách sạn mà không ngoái lại.

Tạ Hoàn vò đầu, quay lại nhìn một chút, ngay lập tức giật mình.

Tại sao mấy người này đều nhìn chằm chằm bóng lưng của Ti Du? Vẻ mặt còn rất nghiêm túc?

Cũng không phải, Ti Du (?) vẫn luôn như thế này, ngược lại hai người kia mới thật kỳ lạ.

(*) Raw gốc là Ti Du nha.

Ti Du hoàn toàn không biết chuyện đang xảy ra ở phía sau, cậu đi thẳng lên tầng cao nhất, rồi gõ cửa căn phòng nơi bố mẹ cậu ta đang ở.

Người mở cửa là dì Vu, bà rất ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Du, sao con không cùng đi chơi với các bạn vậy?”

“Dì ạ, con tạm thời có chút việc cần phải làm, con muốn quay về nhà.” Ti Du nở nụ cười với bà ấy.

Triệu Diên cũng đi tới, bà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ti Du nói sơ qua những gì Bạch Hàm Liễu vừa nói, Triệu Diên nghe xong cảm thấy phấn khích vô cùng.

Bà vội vàng quay vào phòng đánh thức Ti Trọng Tấu: “Dậy đi, nhanh nhanh đưa Tiểu Du về nhà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hả? Có chuyện gì vậy?” Ti Trọng Tấu bối rối ngồi dậy.

Triệu Diên cũng không có thời gian kể tỉ mỉ, lớn giọng nói: “Đừng hỏi, trước tiên phải đưa Tiểu Du về, sau đó đưa con qua chỗ cô giáo Bạch luôn.”

Ti Trọng Tấu vừa nghe thấy cô Bạch là biết có liên quan đến vũ đạo của Ti Du nên nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại và chìa khóa xe rồi đi ra.

Hiếm khi được đi ra ngoài một lần, Ti Du không cho Triệu Diên cùng về.

Dù sao thì vẫn còn Ti Nguy Lâu ở đây. Cậu không dễ dàng gì mới được đến ngắm biển một lần, thật tiếc khi bỏ đi như thế này.

Có điều, họ không thể rời đi hết bỏ Ti Nguy Lâu ở lại một mình được, vậy nên Triệu Diên ở lại sẽ tốt hơn.

Ti Du và Ti Trọng Tấu nhanh chóng lái xe rời đi.

Hai bố con không có chuyện gì để nói nên đành im lặng suốt đoạn đường đi.

Ti Du lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho Tạ Hoàn: Tớ về đây.

Tạ Hoàn trả lời rất nhanh: OKK! Dì Triệu bảo là cậu muốn tham gia thi đấu? Anh Du cố lên!”

Sau đó, cậu ta gửi vài cái ảnh động hình con mèo cầm hoa trên tay.

Ti Du bình tĩnh và xa cách đáp: “ừm”, tính tình cậu thật lạnh lùng mà.

“Cô Bạch tìm con có chuyện gì vậy?” Ti Trọng Tấu đột nhiên mở miệng.

Ti Du không ngẩng đầu trả lời: “Trong thành phố có một cuộc thi.”

Ti Trọng Tấu: “Ừm.”

Trong xe lại một lần nữa im lặng, sau khi vất vả về đến thành phố Mạn, Ti Trọng Tấu đưa thẳng Ti Du xuống tầng dưới nơi cậu tập luyện vũ đạo.

Ti Du xuống xe, lễ phép chào tạm biệt trước khi đi: “Con đi đây, cảm ơn bố!”

“Ừm.” Ti Trọng Tấu gật đầu, muốn nói lại thôi.

Ti Du thấy ông ấy muốn nói gì đó nên không vội vàng bỏ đi.

Đến cuối cùng, Ti Trọng Tấu cũng chỉ thốt ra hai từ: “Cố lên!”

Ti du: “...........Ồ.”

Thấy Ti Trọng Tấu thật sự không nói thêm gì nữa, cậu xoay người chạy vào trong tòa nhà.

Trong phòng luyện tập, Bạch Hàm liễu đang chờ cậu.

“Thưa cô.” Ti Du nói.

Bạch Hàm Liễu gật đầu, nói thẳng vào vấn đề: “Thời gian quá ngắn, chúng ta không kịp biên đạo điệu nhảy mới được, cô nghĩ rồi, cô thấy mấy cái này cũng không tệ.”

Nói xong, cô mở Ipad và đưa video luyện tập của Ti Du ra.

Những cái này được dàn dựng phù hợp với nhạc cổ phong, giai điệu rất hay, rất sáng tạo, cho nên sẽ hấp dẫn người xem hơn.

Ti Du nhìn quanh rồi hỏi: “Cô à, điều kiện lựa chọn lần này có phải dựa trên việc quảng bá văn hóa truyền thống Trung Quốc không ạ?”

“Đúng.” Bạch Hàm Liễu gật đầu: “Những bài hát này thật ra không phải là những giai điệu truyền thống, nhưng chúng được yêu thích và có khả năng nổi tiếng cao hơn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghệ thuật hoàn toàn không phải nhất định lấy tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhất, mà phù hợp với thẩm mỹ của thế hệ hiện nay cũng rất quan trọng.

Vở hí kịch trong lễ kỉ niệm của thành phố Lâm trước đó, cũng bởi vì nó có xen kẽ các tiểu phẩm ở giữa, diễn viên được cất giọng ngay lập tức, lúc này nó mới trở thành tác phẩm kinh điển.

Ti Du gật đầu: “Thưa cô, em đã nghĩ ra một điệu nhảy vừa cổ điển lại phù hợp với xu thế hiện nay.”

Bạch Hàm Liễu hỏi: “Điệu nhảy gì?”

“Điệu Đôn Hoàng.” Ti Du nói.

Bạch Hàm Liễu hai mắt sáng lên: “Điệu Đôn Hoàng quả thật rất tốt. Nó đã có sẵn khán giả của bản gốc, lại có thể đạt được mỹ cảm cao, càng kinh diễm.”

Nhiều điệu nhảy cổ điển chính thống đều dành cho người trong nghề xem, nhưng giống như điệu Đôn Hoàng, tùy thuộc vào cách ăn mặc và biểu cảm của vũ công có thể làm điệu múa trở nên tuyệt vời, thực sự phù hợp hơn cho khán giả bình thường xem.

Tuy nhiên, Bạch Hàm Liễu có chút lo lắng: "Em chưa luyện tập điệu Đôn Hoàng bao giờ, liệu có mạo hiểm quá không?”

“Không sao đâu.” Ti Du nhếch môi cười: “Em làm được.”

Bạch Hàm Liễu bật cười, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Được rồi, có lòng tin là tốt rồi.”

Tương lai cậu phải tự mình bước đi trên con đường này, là giáo viên, bà cũng phải chậm rãi buông tay để chính cậu làm chủ.

Sau khi quyết định chọn loại vũ đạo, Ti Du và Bạch Hàm Liễu quyết định đến giai điệu.

Lúc sau, chính là biên đạo và sửa điệu múa, hai người bận rộn đến mười hai giờ mới được nghỉ ngơi.

Cả người Ti Du đều ướt đẫm nhưng ánh mắt thì sáng ngời.

Bạch Hàm Liễu đưa khăn mặt cho cậu, ôn nhu nói: “Hôm nay tạm thời đến đây thôi, sáng sớm ngày mai lại đến đây, chúng ta tiếp tục xem qua vài lần.”

“Buổi chiều, trận đấu diễn ra lúc hai giờ, cô báo danh cho em rất sớm, nên rất có thể sẽ sớm đến lượt em.”

Ti Du gật đầu, cười tươi nói: “Cô giáo vất vả rồi ~”

Bạch Hàm Liễu cười nói: “Biết cô vất vả thì hãy nắm chắc cơ hội này. Nhiều đồng nghiệp như vậy, chúng ta không thể thua.”

Ti Du đứng nghiêm, giơ tay chào theo lễ nghi: “Em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Khi cả hai xuống tầng, cả tòa nhà đã tối đen.

Tới dưới tòa nhà, Ti Du đang định đưa cô giáo Bạch lên xe, nhưng đột nhiên nhìn thấy một bóng người với ánh mắt sắc bén.

Người kia cũng nhìn thấy họ, sau đó nhấc chân đi về phía họ.

Bạch Hàm Liễu nhìn về phía người đang tới và hỏi Ti Du: “Tiểu Du, bạn của em à?”

Ti Du sửng sốt, sau đó nói: “Ừm…. Chắc là đến đón em, phải không nhỉ?”

“Vậy để cô đưa các em về.” Bạch Hàm Liễu cười nói.

Ti Du vội vàng xua tay: “Không cần đâu cô, em và cô không cùng đường, hơn nữa không phải có người ở đây đón em sao.”

Bạch Hàm Liễu cười rộ lên, dặn cậu về đến nhà thì báo cho bà một tin sau đó mới rời đi.

Sau khi tiễn Bạch Hàm Liễu đi, Ti Du quay lại nhìn người đứng cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0