Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 26
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Đã qua 0 giờ, các khu kinh doanh buôn bán sôi động cũng đã im ắng, chỉ còn một vài chiếc xe đang chạy nhanh trên đường.
Đèn neon và đèn đường đều yên tĩnh, tràn ra ánh sáng dịu nhẹ.
Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu đứng cách đó vài bước, không mở miệng nói trước.
Bên kia lên tiếng trước, nhưng chỉ phát ra hai chữ: “Đi thôi.”
Xem ra quả thật là đến tìm cậu, Ti Du thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không muốn để mọi người cảm thấy cậu tự mình đa tình.
Cậu đi về phía Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đứng tại chỗ chờ cậu, khi cả hai chỉ cách nhau một bước, anh mới xoay người đi trước.
Ti Du hắng giọng nói: "Sao cậu lại ở đây?”
Ti Nguy Lâu không quay đầu lại nói: "Mẹ cậu lo lắng cho cậu, bảo tôi đón cậu về.”
Cái gì mà mẹ cậu mẹ cậu, đấy là mẹ anh mới đúng!
Ti Du bĩu môi, nói: "Chúng ta về kiểu gì? Bắt xe sao?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Tôi lái xe điện đến.”
“Lái xe điện?” Ti Du kinh ngạc nói: “Cậu lấy xe điện ở đâu?”
"Buổi chiều bố cậu mua.”
“Hừ.” Ti Du nhíu mày: “Cái gì mà bố tôi, đấy là bố cậu.”
Ti Nguy Lâu không nói lời nào, chỉ dẫn cậu đi vòng qua một góc phố.
Ti Du liếc sang chỗ để xe đạp bên đường và thấy một chiếc xe điện màu trắng đang đậu, với hai chiếc mũ bảo hiểm giống hệt nhau được xếp trong giỏ.
Ti Nguy Lâu bước tới, đội một chiếc mũ bảo hiểm và đưa chiếc còn lại cho cậu.
Ti Du cầm lấy nó, đội vào và liếc nhìn anh từ khóe mắt.
Ti Nguy Lâu sở hữu đôi chân dài miên man nên anh không tốn chút sức nào khi ngồi lên xe, mà chiếc xe vốn không nhỏ ở dưới thân hình cao hơn một mét tám của anh lại có vẻ nhỏ bé.
Sau khi ngồi xuống, anh quay đầu nhìn Ti Du, thầm giục.
Ti Du khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống sau lưng anh.
Cậu ngồi tít phía cuối xe, gần như có thể nhét thêm một người nữa ngồi giữa cậu và Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu: “.....”
Anh quay lại nhìn Ti Du , nhẹ nhàng nói: "Nguy hiểm lắm, ngồi dịch về phía trước.”
Ti Du hất cằm: "Tôi không muốn ngồi gần cậu.”
Ngạo kiều.
Ti Nguy Lâu đã thêm một định nghĩa khác cho cậu.
Anh không nói gì nữa, chỉ nói: “Vậy cậu ngồi ổn định đi.”
Ti Du lập tức đưa tay ra sau, giữ thanh xà mở rộng trên ghế ngồi.
Chờ cậu ngồi xong, Ti Nguy Lâu khởi động xe.
Trên đường đi có rất ít người, làn đường dành cho xe điện lại càng vắng hơn.
Cơn gió đêm mát rượi thổi qua, Ti Du dần thư thái sau một buổi chiều căng thẳng.
“Này.” Ti Du duỗi một ngón tay ra và chọc vào vai Ti Nguy Lâu.
Ti Du hỏi: “Chiều nay cậu có cưỡi motor nước không?”
“Không có.”
“Vậy à.”
Ti Du trầm mặc trong chốc lát, lại nhịn không được nói: “Chơi rất vui.”
Ti Nguy Lâu: “Ừ.”
Ti Du: “......Cậu không thể nói nhiều thêm hai từ à?”
“Tôi không cố ý lừa cậu. Nếu không phải tạm thời có chuyện, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi một chuyến.”
Ti Du không thích nói không giữ lời, nên đương nhiên bây giờ cậu muốn giải thích rõ ràng.
Ti Nguy Lâu gật đầu, chỉ nói hai chữ: “Tôi biết.”
Như thế này thì sao mà nói tiếp!
Ti Du tức giận, vì anh không thể nhìn thấy, cậu dùng ánh mắt hung hăng lườm anh một cái.
Ti Nguy Lâu khẽ liếc nhìn, anh thấy được ánh mắt dữ tợn của Ti Du trong gương chiếu hậu.
Anh kéo nhẹ khóe môi dưới, đột nhiên nói: “Lần sau cậu đưa tôi đi cưỡi.”
Ti du lập tức trả lời: “Cậu nói cưỡi là cưỡi được chắc?”
Ti Nguy Lâu nói: “Cái này không phải cậu hứa với tôi rồi à?”
Ti Du: “.......”
Quả nhiên, cái gì mà trầm mặc ít lời đều là nói dối!
Thằng nhóc Ti Nguy Lâu này chắc chắn có dã tâm, cậu đã sớm phát hiện rồi!
Ti Du định không nói, tránh cho đêm nay cậu phải tức giận đến không ngủ được.
Ti Nguy Lâu nhìn qua gương chiếu hiệu thấy được mặt thối của cậu, cũng không ngạc nhiên chút nào.
Rất dễ tức giận, hơi một tí là cáu.
Anh cảm thấy sự hiểu biết của mình về Ti Du càng ngày càng rõ ràng.
Hai người không nói chuyện một cách vụng về nữa, đành im lặng suốt quãng đường trở về.
Triệu Diên cùng Ti Trọng Tấu cũng chưa ngủ, vẫn đợi ở phòng khách. Thấy họ trở về thì vội ra đón.
“Mệt mỏi rồi phải không, nhanh vào phòng tắm rửa một cái, mẹ pha cho hai đứa cốc sữa nóng.”
Ti Du gật đầu: “Cám ơn mẹ.”
Ti Nguy Lâu lại nói: “Con không uống sữa”
Triệu Diên vội vàng cười nói: “Được rồi, Tiểu Lâu đi ngủ sớm đi, nếu biết Tiểu Du về muộn như thế này, mẹ đã để bố con đi đón.”
Ý định ban đầu của bà là muốn cho hai đứa trẻ có nhiều thời gian bên nhau nhưng không ngờ Ti Du lại về muộn như vậy.
Lúc Ti Nguy Lâu ra ngoài mới chín giờ, chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ, chắc chắn là mệt muốn chết rồi.
Bà rất tự trách mình, nhưng bà và Ti Nguy Lâu thật sự chưa từng nói chuyện thân thiết, muốn quan tâm và yêu thương nhiều hơn cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Ti Nguy Lâu gật đầu và lên tầng trước.
Ti Du lấy lại tinh thần, vội vàng nói với Triệu Diên: “Mẹ, con không uống sữa nữa, bố và mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!”
Nói xong cậu cũng chạy lên tầng.
Ti Trọng Tấu vẫn đang nhìn điện thoại trên tay, nhưng thật ra thì ông vẫn chú ý tới hai người con trai, thấy chúng không chào mình, ông cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng lời phát ra từ miệng ông lại là: “Hấp ta hấp tấp.”
Triệu Diên quay đầu lại lườm ông, tức giận nói: “Ông chín chắn cẩn thận, vậy mà một lời quan tâm cũng không nói được, lúc trước tôi thích ông ở điểm nào cơ chứ!”
Ti Trọng Tấu: “..........Bà đừng tức giận với tôi.”
“Im đi, đi ngủ!”
Triệu Diên lạnh mặt đi lên tầng, Ti Trọng Tấu thở dài rồi lên theo.
Sau khi lên tầng hai, họ thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu đang đứng trên hành lang, có vẻ như là đang nói chuyện.
Sau khi nhìn thấy họ đi lên, Ti Du lập tức xoay người đi về phòng, Ti Nguy Lâu cũng nói chúc ngủ ngon với họ, sau đó đi về phòng.
Ti Du nhất thời vui vẻ: “Hai đứa nhỏ này ở chung không phải rất hợp đấy sao?”
Ti Trọng Tấu vội vàng gật đầu: “Tôi đã nói rồi, là do bà lo lắng quá thôi.”
Triệu Diên hừ nhẹ một tiếng rồi trở về phòng ngủ trên tầng ba.
Bên kia, sau khi Ti Du trở về phòng ngủ thì tâm tình lại phức tạp.
Cậu không ngờ rằng Ti Nguy Lâu đã ở dưới tòa nhà từ chín giờ, đã thế còn đợi cậu suốt hơn ba tiếng đồng hồ!
Ti Du không thích mắc nợ nhân tình, nếu là Tạ Hoàn, có đợi cả ngày cậu cũng cảm thấy không sao, cùng lắm thì mời cậu ta hai bữa cơm nhận lỗi là được.
Nhưng đổi thành Ti Nguy Lâu, cậu lại cảm thấy khó chịu khắp người. Cảm thấy món nợ nhân tình này không tốt lắm, lại rất khó để trả lại.
“Thật phiền phức!”
Cậu nghiêm mặt đi tắm rửa sạch sẽ, lúc quay lại nằm trên giường cậu nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được. Cho dù cậu không nghĩ đến Ti Nguy Lâu thì cũng sẽ có chút lo lắng cho trận đấu ngày mai.
Nhưng cậu đã đánh giá quá cao bản thân, trình độ vô tâm của cậu hoàn toàn không thể chống đỡ việc cậu mất ngủ.
Một đêm ngon giấc, Ti Du tỉnh dậy cũng không nhớ rõ mình đã mơ cái gì, nhưng dù sao cũng dường như rất vui vẻ.
Bây giờ mới là sáu giờ sáng, hiếm khi cậu có khí lực rời giường nên vui tươi hớn hở tỉnh dậy xuống tầng.
Trong nhà cũng chưa có ai tỉnh dậy, vì vậy cậu ăn một nửa cái bánh mì nướng nhỏ sau đó ra ngoài.
Nhưng sau khi đi ra khỏi cửa, cậu lại phát hiện ra một người đứng trong vườn, là Ti Nguy Lâu.
Anh đang ngồi trên xe điện nhìn di động.
Sau khi nhìn thấy cậu đi ra, Ti Nguy Lâu cất điện thoại và đưa cho cậu cái mũ bảo hiểm.
Ti Du sửng sốt: “Cậu cố ý chờ tôi?”
Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Vừa lúc tôi đi làm thêm, tiện đường.”
Ti Du: “......”
Tính sai rồi, không nên mở miệng trước.
Sao cậu lại quên mất Ti Nguy Lâu làm thêm ở quán trà sữa ngay dưới tầng phòng tập của họ.
Sự bối rối của Ti Du kéo dài thật lâu, cho đến khi vào đến phòng tập mới nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Hàm Liễu cũng đã đến, quầng thâm mắt có chút nặng nề. Nhìn thấy Ti Du, bà vội vàng nói: “Ti Du nhanh đến đây, đêm qua cô mới nghĩa ra một chỗ, chúng ta sửa chỗ này một chút.”
Nhất định bà rất căng thẳng, khiến cho Ti Du cũng căng thẳng theo, không có sức lực nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Hai người chỉnh qua các động tác hai lần, sau đó Ti Du bắt đầu diễn tập.
Cậu là người có thiên phú, rất nhiều động tác cậu chỉ xem một lần là nhớ, nhịp điệu dường như đã khắc sâu trong lòng. Sau khi tập luyện ba lần, cậu đã có thể nhảy một cách nhuần nhuyễn.
Cuộc thi này không cho phép mặc trang phục diễn xuất, ban tổ chức muốn thấy được thế mạnh tự nhiên nhất của các vũ công, đúng lúc đây lại là ưu thế của Ti Du.
Bởi vì Ti Du không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà tỉ lệ cơ thể lại vô cùng đẹp nên khi so sánh với những bộ trang phục diễn xuất rườm rà, cậu mặc trang phục tập luyện càng tôn lên được vẻ đẹp hình thể.
Bạch Hàm Liễu đứng ngồi không yên, nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ vững tâm lý.
Bà rất thích đứa bé Ti Du này, từ nhỏ tới lớn đều coi cậu như con ruột, bởi vậy nên gặp phải việc của cậu thì bà sẽ rất lo lắng.
Ti Du có thể nhìn thấy sự lo lắng của cô, vì vậy cậu đã nhảy thêm vài lần, động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng, sinh động. Lần sau lại đẹp hơn lần trước, cuối cùng mới thấy Bạch Hàm Liễu mỉm cười.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai người chưa ăn cơm trưa, đúng mười hai giờ, hai người vội vã đến hội trường.
Cuộc thi tuyển chọn được tổ chức tại Cung văn hóa thành phố. Rất nhiều lãnh đạo đều đến. Có hơn hai mươi vũ công ít tuổi đăng kí dự thi. Trong đó cũng có khá nhiều vũ công nổi tiếng, những người cũng giống Ti Du học lớp vũ công sau kì thi trung học. Ở trong giới, cũng coi như có chút danh tiếng.
Ti Du đi theo Bạch Hàm Liễu vào trong hậu trường. Một lúc sau, bà phải ra ngoài. Ở hậu trường chỉ còn lại những người dự thi.
Thứ tự lên sân khấu của cậu là vị trí thứ năm.
Vũ công có mặt đều không trao đổi gì cả, tất cả đều đang luyện tập. Ti Du cũng chỉ làm nóng người đơn giản.
Cậu không biết rằng, cuộc thi này không phải là khép kín, nếu biết đường đi, khán giả cũng có thể vào xem.
Mà thân phận giám đốc công ti như Ti Trọng Tấu muốn lấy được tấm vé vào xem là chuyện quá dễ dàng.
Đèn neon và đèn đường đều yên tĩnh, tràn ra ánh sáng dịu nhẹ.
Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu đứng cách đó vài bước, không mở miệng nói trước.
Bên kia lên tiếng trước, nhưng chỉ phát ra hai chữ: “Đi thôi.”
Xem ra quả thật là đến tìm cậu, Ti Du thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không muốn để mọi người cảm thấy cậu tự mình đa tình.
Cậu đi về phía Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đứng tại chỗ chờ cậu, khi cả hai chỉ cách nhau một bước, anh mới xoay người đi trước.
Ti Du hắng giọng nói: "Sao cậu lại ở đây?”
Ti Nguy Lâu không quay đầu lại nói: "Mẹ cậu lo lắng cho cậu, bảo tôi đón cậu về.”
Cái gì mà mẹ cậu mẹ cậu, đấy là mẹ anh mới đúng!
Ti Du bĩu môi, nói: "Chúng ta về kiểu gì? Bắt xe sao?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Tôi lái xe điện đến.”
“Lái xe điện?” Ti Du kinh ngạc nói: “Cậu lấy xe điện ở đâu?”
"Buổi chiều bố cậu mua.”
“Hừ.” Ti Du nhíu mày: “Cái gì mà bố tôi, đấy là bố cậu.”
Ti Nguy Lâu không nói lời nào, chỉ dẫn cậu đi vòng qua một góc phố.
Ti Du liếc sang chỗ để xe đạp bên đường và thấy một chiếc xe điện màu trắng đang đậu, với hai chiếc mũ bảo hiểm giống hệt nhau được xếp trong giỏ.
Ti Nguy Lâu bước tới, đội một chiếc mũ bảo hiểm và đưa chiếc còn lại cho cậu.
Ti Du cầm lấy nó, đội vào và liếc nhìn anh từ khóe mắt.
Ti Nguy Lâu sở hữu đôi chân dài miên man nên anh không tốn chút sức nào khi ngồi lên xe, mà chiếc xe vốn không nhỏ ở dưới thân hình cao hơn một mét tám của anh lại có vẻ nhỏ bé.
Sau khi ngồi xuống, anh quay đầu nhìn Ti Du, thầm giục.
Ti Du khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống sau lưng anh.
Cậu ngồi tít phía cuối xe, gần như có thể nhét thêm một người nữa ngồi giữa cậu và Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu: “.....”
Anh quay lại nhìn Ti Du , nhẹ nhàng nói: "Nguy hiểm lắm, ngồi dịch về phía trước.”
Ti Du hất cằm: "Tôi không muốn ngồi gần cậu.”
Ngạo kiều.
Ti Nguy Lâu đã thêm một định nghĩa khác cho cậu.
Anh không nói gì nữa, chỉ nói: “Vậy cậu ngồi ổn định đi.”
Ti Du lập tức đưa tay ra sau, giữ thanh xà mở rộng trên ghế ngồi.
Chờ cậu ngồi xong, Ti Nguy Lâu khởi động xe.
Trên đường đi có rất ít người, làn đường dành cho xe điện lại càng vắng hơn.
Cơn gió đêm mát rượi thổi qua, Ti Du dần thư thái sau một buổi chiều căng thẳng.
“Này.” Ti Du duỗi một ngón tay ra và chọc vào vai Ti Nguy Lâu.
Ti Du hỏi: “Chiều nay cậu có cưỡi motor nước không?”
“Không có.”
“Vậy à.”
Ti Du trầm mặc trong chốc lát, lại nhịn không được nói: “Chơi rất vui.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ti Nguy Lâu: “Ừ.”
Ti Du: “......Cậu không thể nói nhiều thêm hai từ à?”
“Tôi không cố ý lừa cậu. Nếu không phải tạm thời có chuyện, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi một chuyến.”
Ti Du không thích nói không giữ lời, nên đương nhiên bây giờ cậu muốn giải thích rõ ràng.
Ti Nguy Lâu gật đầu, chỉ nói hai chữ: “Tôi biết.”
Như thế này thì sao mà nói tiếp!
Ti Du tức giận, vì anh không thể nhìn thấy, cậu dùng ánh mắt hung hăng lườm anh một cái.
Ti Nguy Lâu khẽ liếc nhìn, anh thấy được ánh mắt dữ tợn của Ti Du trong gương chiếu hậu.
Anh kéo nhẹ khóe môi dưới, đột nhiên nói: “Lần sau cậu đưa tôi đi cưỡi.”
Ti du lập tức trả lời: “Cậu nói cưỡi là cưỡi được chắc?”
Ti Nguy Lâu nói: “Cái này không phải cậu hứa với tôi rồi à?”
Ti Du: “.......”
Quả nhiên, cái gì mà trầm mặc ít lời đều là nói dối!
Thằng nhóc Ti Nguy Lâu này chắc chắn có dã tâm, cậu đã sớm phát hiện rồi!
Ti Du định không nói, tránh cho đêm nay cậu phải tức giận đến không ngủ được.
Ti Nguy Lâu nhìn qua gương chiếu hiệu thấy được mặt thối của cậu, cũng không ngạc nhiên chút nào.
Rất dễ tức giận, hơi một tí là cáu.
Anh cảm thấy sự hiểu biết của mình về Ti Du càng ngày càng rõ ràng.
Hai người không nói chuyện một cách vụng về nữa, đành im lặng suốt quãng đường trở về.
Triệu Diên cùng Ti Trọng Tấu cũng chưa ngủ, vẫn đợi ở phòng khách. Thấy họ trở về thì vội ra đón.
“Mệt mỏi rồi phải không, nhanh vào phòng tắm rửa một cái, mẹ pha cho hai đứa cốc sữa nóng.”
Ti Du gật đầu: “Cám ơn mẹ.”
Ti Nguy Lâu lại nói: “Con không uống sữa”
Triệu Diên vội vàng cười nói: “Được rồi, Tiểu Lâu đi ngủ sớm đi, nếu biết Tiểu Du về muộn như thế này, mẹ đã để bố con đi đón.”
Ý định ban đầu của bà là muốn cho hai đứa trẻ có nhiều thời gian bên nhau nhưng không ngờ Ti Du lại về muộn như vậy.
Lúc Ti Nguy Lâu ra ngoài mới chín giờ, chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ, chắc chắn là mệt muốn chết rồi.
Bà rất tự trách mình, nhưng bà và Ti Nguy Lâu thật sự chưa từng nói chuyện thân thiết, muốn quan tâm và yêu thương nhiều hơn cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Ti Nguy Lâu gật đầu và lên tầng trước.
Ti Du lấy lại tinh thần, vội vàng nói với Triệu Diên: “Mẹ, con không uống sữa nữa, bố và mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!”
Nói xong cậu cũng chạy lên tầng.
Ti Trọng Tấu vẫn đang nhìn điện thoại trên tay, nhưng thật ra thì ông vẫn chú ý tới hai người con trai, thấy chúng không chào mình, ông cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng lời phát ra từ miệng ông lại là: “Hấp ta hấp tấp.”
Triệu Diên quay đầu lại lườm ông, tức giận nói: “Ông chín chắn cẩn thận, vậy mà một lời quan tâm cũng không nói được, lúc trước tôi thích ông ở điểm nào cơ chứ!”
Ti Trọng Tấu: “..........Bà đừng tức giận với tôi.”
“Im đi, đi ngủ!”
Triệu Diên lạnh mặt đi lên tầng, Ti Trọng Tấu thở dài rồi lên theo.
Sau khi lên tầng hai, họ thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu đang đứng trên hành lang, có vẻ như là đang nói chuyện.
Sau khi nhìn thấy họ đi lên, Ti Du lập tức xoay người đi về phòng, Ti Nguy Lâu cũng nói chúc ngủ ngon với họ, sau đó đi về phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ti Du nhất thời vui vẻ: “Hai đứa nhỏ này ở chung không phải rất hợp đấy sao?”
Ti Trọng Tấu vội vàng gật đầu: “Tôi đã nói rồi, là do bà lo lắng quá thôi.”
Triệu Diên hừ nhẹ một tiếng rồi trở về phòng ngủ trên tầng ba.
Bên kia, sau khi Ti Du trở về phòng ngủ thì tâm tình lại phức tạp.
Cậu không ngờ rằng Ti Nguy Lâu đã ở dưới tòa nhà từ chín giờ, đã thế còn đợi cậu suốt hơn ba tiếng đồng hồ!
Ti Du không thích mắc nợ nhân tình, nếu là Tạ Hoàn, có đợi cả ngày cậu cũng cảm thấy không sao, cùng lắm thì mời cậu ta hai bữa cơm nhận lỗi là được.
Nhưng đổi thành Ti Nguy Lâu, cậu lại cảm thấy khó chịu khắp người. Cảm thấy món nợ nhân tình này không tốt lắm, lại rất khó để trả lại.
“Thật phiền phức!”
Cậu nghiêm mặt đi tắm rửa sạch sẽ, lúc quay lại nằm trên giường cậu nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được. Cho dù cậu không nghĩ đến Ti Nguy Lâu thì cũng sẽ có chút lo lắng cho trận đấu ngày mai.
Nhưng cậu đã đánh giá quá cao bản thân, trình độ vô tâm của cậu hoàn toàn không thể chống đỡ việc cậu mất ngủ.
Một đêm ngon giấc, Ti Du tỉnh dậy cũng không nhớ rõ mình đã mơ cái gì, nhưng dù sao cũng dường như rất vui vẻ.
Bây giờ mới là sáu giờ sáng, hiếm khi cậu có khí lực rời giường nên vui tươi hớn hở tỉnh dậy xuống tầng.
Trong nhà cũng chưa có ai tỉnh dậy, vì vậy cậu ăn một nửa cái bánh mì nướng nhỏ sau đó ra ngoài.
Nhưng sau khi đi ra khỏi cửa, cậu lại phát hiện ra một người đứng trong vườn, là Ti Nguy Lâu.
Anh đang ngồi trên xe điện nhìn di động.
Sau khi nhìn thấy cậu đi ra, Ti Nguy Lâu cất điện thoại và đưa cho cậu cái mũ bảo hiểm.
Ti Du sửng sốt: “Cậu cố ý chờ tôi?”
Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Vừa lúc tôi đi làm thêm, tiện đường.”
Ti Du: “......”
Tính sai rồi, không nên mở miệng trước.
Sao cậu lại quên mất Ti Nguy Lâu làm thêm ở quán trà sữa ngay dưới tầng phòng tập của họ.
Sự bối rối của Ti Du kéo dài thật lâu, cho đến khi vào đến phòng tập mới nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Hàm Liễu cũng đã đến, quầng thâm mắt có chút nặng nề. Nhìn thấy Ti Du, bà vội vàng nói: “Ti Du nhanh đến đây, đêm qua cô mới nghĩa ra một chỗ, chúng ta sửa chỗ này một chút.”
Nhất định bà rất căng thẳng, khiến cho Ti Du cũng căng thẳng theo, không có sức lực nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Hai người chỉnh qua các động tác hai lần, sau đó Ti Du bắt đầu diễn tập.
Cậu là người có thiên phú, rất nhiều động tác cậu chỉ xem một lần là nhớ, nhịp điệu dường như đã khắc sâu trong lòng. Sau khi tập luyện ba lần, cậu đã có thể nhảy một cách nhuần nhuyễn.
Cuộc thi này không cho phép mặc trang phục diễn xuất, ban tổ chức muốn thấy được thế mạnh tự nhiên nhất của các vũ công, đúng lúc đây lại là ưu thế của Ti Du.
Bởi vì Ti Du không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà tỉ lệ cơ thể lại vô cùng đẹp nên khi so sánh với những bộ trang phục diễn xuất rườm rà, cậu mặc trang phục tập luyện càng tôn lên được vẻ đẹp hình thể.
Bạch Hàm Liễu đứng ngồi không yên, nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ vững tâm lý.
Bà rất thích đứa bé Ti Du này, từ nhỏ tới lớn đều coi cậu như con ruột, bởi vậy nên gặp phải việc của cậu thì bà sẽ rất lo lắng.
Ti Du có thể nhìn thấy sự lo lắng của cô, vì vậy cậu đã nhảy thêm vài lần, động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng, sinh động. Lần sau lại đẹp hơn lần trước, cuối cùng mới thấy Bạch Hàm Liễu mỉm cười.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai người chưa ăn cơm trưa, đúng mười hai giờ, hai người vội vã đến hội trường.
Cuộc thi tuyển chọn được tổ chức tại Cung văn hóa thành phố. Rất nhiều lãnh đạo đều đến. Có hơn hai mươi vũ công ít tuổi đăng kí dự thi. Trong đó cũng có khá nhiều vũ công nổi tiếng, những người cũng giống Ti Du học lớp vũ công sau kì thi trung học. Ở trong giới, cũng coi như có chút danh tiếng.
Ti Du đi theo Bạch Hàm Liễu vào trong hậu trường. Một lúc sau, bà phải ra ngoài. Ở hậu trường chỉ còn lại những người dự thi.
Thứ tự lên sân khấu của cậu là vị trí thứ năm.
Vũ công có mặt đều không trao đổi gì cả, tất cả đều đang luyện tập. Ti Du cũng chỉ làm nóng người đơn giản.
Cậu không biết rằng, cuộc thi này không phải là khép kín, nếu biết đường đi, khán giả cũng có thể vào xem.
Mà thân phận giám đốc công ti như Ti Trọng Tấu muốn lấy được tấm vé vào xem là chuyện quá dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro