Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 27
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Ti Du đợi ở hậu trường, bốn vị vũ công có suy nghĩ giống nhau, đều chọn những bài hát cổ phong đang thịnh hành, vũ đạo chủ yếu là thể hiện kỹ năng.
Biểu hiện của ai cũng rất tốt, chỉ là không biết bam giám khảo nghĩ thế nào.
“Tiếp sau đây xin mời bạn vũ công thứ năm, biểu diễn điệu Đôn Hoàng.”
Nhân viên phụ trách điều hành giới thiệu chương trình.
Triệu Diên lập tức trở nên căng thẳng: “Cô Bạch nói Tiểu Du là người thứ năm!”
Nghe thấy vậy Ti Nguy Lâu thu điện thoại lại, ngước mắt nhìn lên sân khấu.
Đèn trên sân khấu rất tối, anh lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng đi ra từ hậu trường.
Tạ Hoàn cũng đến góp vui, cậu ta ngồi bên cạnh Ti Nguy Lâu, sớm đã dựng điện thoại lên sẵn, nhất định phải quay lại dáng người của anh Ti mới được!
“Ơ?” Cậu ta bỗng kinh ngạc phóng to màn hình, sau khi nhìn rõ người trong màn hình, cả người cậu ta đều trở nên bất ổn!
Bóng mờ cách không xa sân khấu, người đang đứng không phải là Thẩm Ngộ Bắc sao!
Đợi đã!
Cậu ta lại phóng to góc khác trên màn hình, người đội mũ lưỡi trai ngồi phía hàng sau ban giám khảo, tại sao lại giống thằng nhóc Lộc Minh như vậy!
Sắc mặt Tạ Hoàn kỳ quái, hai tên đó đến đây làm gì?
Không phải đến để cổ vũ cho anh Ti của cậu ta chứ?
Tiếng rì rầm của cậu ta quá rõ, nhưng ánh mắt của Ti Nguy Lâu vẫn chưa từng rời khỏi bóng ảnh mơ hồ trên sân khấu.
Cả khán phòng trở nên yên lặng, đến cả âm thanh lật giấy của ban giám khảo cũng đã dừng.
Đột nhiên, tiếng đàn tì bà từ loa phát ra, người trên sân khấu vẫn đứng trong bóng tối như cũ, lưng đối diện với khán giả.
Hai cánh tay cậu mảnh khảnh, nâng lên theo tiếng nhạc, chân trái khẽ nhấc lên theo.
Cùng với một nhịp trống trầm lắng, cậu trụ vững động tác vừa nâng lên theo tiếng đàn tì bà, ánh sáng vàng nhẹ cũng đồng thời chiếu vào vị trí trung tâm sân khấu, ánh lên thân hình của vũ công.
Trên người Ti Du là một bộ quần áo múa đen thuần, tay áo dài cùng quần dài, chất liệu rộng rãi mềm mại, lả lướt theo động tác múa của cậu.
Cậu vẫn quay lưng về phía khán phòng, giọng ca nữ kỳ ảo hát bài ‘Thân ngồi trên sen, tay đỡ mây’ Tỷ lệ cơ thể của Ti Du gần như hoàn hảo, đôi chân thon dài thẳng tắp, một cái nhấc lên, một cái hạ xuống chính là một phong cảnh, vòng eo của cậu săn chắc nhưng lại mềm mại.
Trên thực tế, điệu Đôn Hoàng luôn thử thách độ dẻo dai mềm mại của cơ thể và khả năng kiểm soát lực của vũ công, Ti Du đều phát huy tối đa hai điểm này.
Ti Nguy Lâu ngồi thẳng người, ánh mắt không chớp nhìn lên sân khấu.
Thẩm Ngộ Bắc đang đứng dựa ở chỗ bóng tối trên sân khấu cũng phải ngẩn người tại chỗ.
Anh ta chưa từng thấy Ti Du như vậy bao giờ.
Trong ấn tượng của anh ta, nói toạc ra thì Ti Du rất đẹp trai, nhưng vũ đạo này lại khiến cả người cậu trở nên mềm mại, tay này giơ ra, chân kia nhấc lên, cứ phải gọi là phong tình.
Một Ti Du như vậy, trong khoảnh khắc này đã phá bỏ nhận thức của Thẩm Ngộ Bắc về cậu.
Một Ti Du mềm mại như vậy, cùng với nụ cười tùy ý của cậu trước kia dung hợp lại đã hình thành lên sức hút độc nhất của riêng cậu, Thu hút ánh nhìn của Thẩm Ngộ Bắc, khuấy đảo tâm tư phẳng lặng của anh ta.
Và Lộc Minh ngồi ở hàng ghế đầu, chắc chắn là người chịu kích thích mạnh nhất.
Từ vị trí và góc độ của cậu ta, thậm chí cậu ta còn có thể nhìn thấy nếp gấp trên trang phục của Ti Du đang chuyển động, có thể nhìn thấy cơ càng đường cong cơ bắp đang ẩn hiện sau lớp vải.
Những tình tiết nhỏ đó, đều giống như từng nhịp đập của cậu ta lúc này đang không ngừng bị phóng to!
Đây thực sự là Ti Du lớn lên từ bé với cậu ta sao?
Tại sao cậu ta không xem cậu nhảy sớm hơn?
Eo của con trai làm sao có thể nhỏ như vậy được? Nhìn bằng mắt thôi còn thấy mềm mại như vậy!
Trong đầu cậu ta đang rất loạn, loạn đến mức cả người cậu ra sắp sửa nằm bò Cơ thể của người trên sân khấu vẫn đang lắc lư, nhưng vẫn chưa xoay người lại, người dưới khán đài đều vô thức vươn cổ dài ra, muốn nhìn diện mạo của cậu Ti Nguy Lâu cũng khẽ nghiêng người về phía trước.
Âm thanh đột nhiên lên cao, rồi đột nhiên dừng lại, tiếp đó là giọng nữ ngân vang câu hát ‘Hồng Âm mang theo bài hát của tôi’, Người trên sân khấu cuối cùng cũng xoay người lại.
Hô Hấp Ti Nguy Lâu tắc nghẽn, con mắt phát sáng lấp lánh.
Hóa ra trên khuôn mặt của Ti Du còn đeo một chiếc mặt nạ bạc.
Mặt nạ mềm mại rũ xuống, che đi một nửa mỗi và môi của cậu, chỉ có một đôi mắt sáng rực, mang theo ý cười nhìn xuống khán đài.
Hiển nhiên rằng cậu không nhìn ai cả, nhưng dường như tất cả mọi người đều đang nhìn cậu.
Âm nhạc đặc biệt ngân cao, động tác của Ti Du cũng trở nên mãnh liệt hơn, cúi eo quay người xoay tròn, mỗi một động tác đều được điều khiển đến mức tốt nhất.
Khoảnh khắc kết thúc với câu cuối ‘Là say hay tỉnh, cứ để nó đi’, cuối cùng thì mặt nạ của Ti Du cũng rơi xuống, nhưng khán giả còn chưa kịp nhìn thấy mặt cậu, sân khấu đã tối lại.
Vẻ đẹp nháy mắt biến mất, có tiếc nuối, khẩn trương, toàn bộ người trong khán đàn đều bị cậu bóp chặt tim rồi mang đi.
Tiếc nuối vì vũ đạo kết thúc quá nhanh, khẩn trương vì muốn nhìn thấy khuôn mặt của cậu, muốn biết người đã mang đến màn biểu diễn động lòng người, rốt cuộc là trông như thế nào.
Ti Nguy Lâu đã qua rất lâu nhưng còn chưa hoàn hồn, anh nghe rõ tiếng tim đập điên cuồng của mình.
Dáng vẻ của Ti Du không ngừng lướt qua trong mắt anh, nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu với bộ dáng phòng bị nhưng lại tò mò quan sát, vì muốn thu hút anh mà giả vờ gặp khó khăn, đôi mắt đỏ hoe khóc vì ủy khuất, muốn bắt nạt người khác nhưng khi bị phát hiện lại xấu hổ làm mình làm mẩy… Mỏng manh, xinh đẹp, hoạt bát, sĩ diện, khó tính, những phẩm chất riêng biệt nhưng đầy mâu thuẫn của cậu khiến người khác không nhịn được nghĩ, nghĩ xem cậu còn chỗ nào khiến người khác càng kinh ngạc hơn không.
Ví dụ chính là dáng vẻ lấp lánh trên sân khấu.
“Tiểu Lâu, đi thôi.”
Triệu Diên nhỏ tiếng gọi anh: “Tiểu Du biểu diễn xong đã về nhà rồi, chúng ta cùng về thôi.”
Ti Nguy Lâu hoàn hồn, gật đầu cùng bọn họ đi ra ngoài.
Chỉ đến khi ra khỏi hội trường, bị gió tạt vào người, Ti Nguy Lâu mới phát hiện toàn thân đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, hai tay còn trong tình trạng vô thức nắm chặt, bây giờ thả lỏng đốt ngón tay còn cảm thấy đau.
Bên ngoài hội trường là một quảng trường nhỏ, bởi vì hôm nay cung văn hóa bị bao vây nên ở đây căn bản không có người nào cả.
Chính vì thế thật bất ngờ khi có vài người đứng đây.
Tạ Hoàn nhìn người đang phát ngốc đứng dựa tường nói: “Quả nhiên không nhìn lầm, thật sự là Lộc Minh.”
Ti Nguy Lâu nhìn theo tầm nhìn của Tạ Hoàn, thì thấy Lộc Minh đang ngây người ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ vừa mất mát vừa thích thú, vô cùng kỳ quái.
Phía bên kia, sau khi Tu Du xuống sân khấu vừa trở về phòng thay đồ thì vô tình gặp một người không ngờ tới đứng ở cửa.
“Ôi đệt?”
Ti Du giật mình, kinh ngạc nói: “Cậu cũng đến thi đấu sao?”
Thẩm Ngộ Bắc: “…”
Anh ta đứng thẳng người, nhìn Ti Du.
Ti Du: “?”
“Làm sao? Không phải cậu đang đợi tôi chứ?”
Thẩm Ngộ Bắc bỗng cười, không biết vì sao nói: “Cậu như thế này…”
Một Ti Du như vậy khiến anh ta cảm thấy quen thuộc.
Người vừa ở trên sân khấu, đến bây giờ Thẩm Ngộ Bắc vẫn không dám nhớ lại.
Bởi vì vừa nhớ lại, anh ta sẽ cảm thấy bản thân có chỗ nào đó không ổn.
Ti Du cau mày: “Nói gì vậy? Bỏ đi, không thích nói thì đừng nói.”
“Tránh ra, tôi muốn thay quần áo.”
Thẩm Ngộ Bắc ngây ra một lát, tránh người nhường đường cho cậu.
Ti Du liếc nhìn anh ta, lẩm bẩm: “Uống nhầm thuốc gì rồi.”
Sau đó cậu xoay người vào phòng thay đồ, Thẩm Ngộ Bắc không có ý định rời đi.
Anh ta nhìn cánh cửa đóng kín, cười rồi thở dài một hơi.
Anh ta cũng không biết mình đã ăn nhầm cái gì, chỉ là muốn lập tức gặp Ti Du, bây giờ sau khi gặp được, cảm giác trống trải trong lòng càng nghiêm trọng hơn.
Sau khi Ti Du vào phòng thì nhanh chóng thay quần áo, cậu rất đói.
Điện thoại có tin nhắn gửi đến của Bạch Hàm Liễu: ‘Tiểu Du, em thật tuyệt! Cô rất tự hào về em!’ Cậu trả lời: ‘Cảm ơn cô ạ~’ Hôm nay có không ít các bậc thầy vũ đạo tới, Bạch Hàm Liễu còn phải ở lại chào hỏi họ, vì thế Ti Du chỉ có thể đi trước.
Chỉ là cậu luôn cảm thấy lúc mình ở trên sân khấu, có nhiều thấy vài khuôn mặt quen thuộc dưới sân khấu, chỉ là đèn trên sân quá tối, không biết cậu có nhìn nhầm không.
Ti Du thay một bộ toàn thân áo sơ mi trắng và quần jeans màu nhạt, cả người trẻ trung xinh đẹp, cậu đeo ba lô, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, cậu suýt chút nữa đã đâm phải người ngoài cửa.
“Ôi đệt!”
Ti Du vội vàng lùi lại nửa bước, chấn động nhìn Thẩm Ngộ Bắc, phẫn lộ nói: “Bị cái gì vậy, cậu có hù chết người không hả!”
Thẩm Ngộ Bắc cười nhẹ một tiếng: “Không phải tôi đang đặc biệt chờ cậu sao?”
“Đợi tôi?” Ti Du vẻ mặt đau khổ: “Hôm nay tôi không muốn đánh nhau với cậu, cũng không muốn đua xe Go Kart với cậu.”
Thẩm Ngộ Bắc gật đầu, biết lắng nghe nói: “Không phải tôi còn nợ cậu hai lời hứa sao? Hôm nay mời cậu ăn cơm, xem như là đút lót cậu.”
Ti Du đảo một vòng mắt nói: “Cậu nợ là nợ tôi và Hoàn Tử, vậy tôi gọi cậu ấy tới đây.”
Sắc mặt Thẩm Ngộ Bắc lập tức cứng lại.
Ti Du cảm thấy suy nghĩ này không tồi, loại chuyện ăn chực uống chực như này làm sao có thể không nghĩ tới bạn chí cốt của cậu được?
“Được hay không? Không được thì bỏ đi.” Ti Du nói xong lách qua người anh ta đi ra ngoài.
Thẩm Ngộ Bắc vô thức đi theo, nói: “Được.”
Ti Du cau mày nói: “Đây là do cậu nói đó, vậy thì tôi gọi cậu ấy đến đây!”
Nói xong cậu liền lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Hoàn.
Chuông còn chưa vang đến hồi thứ hai thì đã có người nghe máy, Ti Du cười nói: “Con trai, chuẩn bị sửa soạn ra ngoài đi, bố mang con đi ăn cơm bá vương!”
Tạ Hoàn vâng vâng dạ dạ: “Bố, con đang ở cửa hội trường đợi bố, bố ra ngoài là nhìn thấy con rồi.”
Thì ra vừa rồi không nhìn nhầm, Tạ Hoàn và bố mẹ đều đến.
Tâm trạng Ti Du rất tốt, cậu cúp điện thoại, xoay đầu nói với Thẩm Ngộ Bắc: “Có lẽ hôm nay không được rồi, tôi phải đi ăn với bố mẹ rồi.”
Thẩm Ngộ Bắc: “Vậy thì tối mai?”
Anh ta chủ động đến mức làm cho Ti Du sợ hãi, không phải anh ta định làm hồng môn yến cho cậu đấy chứ?
Ti Du dè dặt hỏi: “Nói sau đi.”
“Được.” Thẩm Ngộ Bắc gật đầu, bộ dạng dễ nói chuyện.
Sắc mặt Ti Du phức tạp, cậu nhìn mặt bên của Thẩm Ngộ Bắc, không nhịn được nói: “Hôm nay cậu rất không bình thường, có phải ủ mưu gì rồi không?”
Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, không nhịn được cười: “Nghĩ gì vậy, tôi xấu như vậy sao?”
Ti Du nổi hết da gà vì nụ cười của anh ta, vội vã tránh xa: “Đến cả nụ cười của cậu cũng làm tôi sợ! Sau này cậu cứ cười lạnh đi, phù hợp với khí chất của cậu!”
Cậu nói xong liền đẩy cửa hội trường đi ra, vừa nhìn đã thấy Tạ Hoàn và bố mẹ đang đứng cách không xa.
Ngay sau đó, cậu lại ngẩn người, Ti Nguy Lâu cũng ở đó?
Lộc Minh ở một bên giống như có cảm ứng gì đó, Ti Du vừa ra, cậu ta cũng đứng thẳng người dậy, từ xa nhìn lại.
Một giây sau đó cậu ta liền nhìn thấy Thẩm Ngộ Bắc đứng bên cạnh Ti Du.
Không ngờ Thẩm Ngộ Bắc lại đứng gần Ti Du như vậy! Vai sắp dính vào nhau rồi!
Ti Nguy Lâu không có phản ứng gì khi nhìn thấy Thẩm Ngộ Bắc, ngược lại mặt không biến sắc nhìn Ti Du.
Ti Du cũng nhìn anh, sau khi chạm mắt nhau xong cậu lập tức quay mặt đi, hiển nhiên là vì chuyện ‘tự mình đa tình’ vào buổi sáng.
Biểu hiện của ai cũng rất tốt, chỉ là không biết bam giám khảo nghĩ thế nào.
“Tiếp sau đây xin mời bạn vũ công thứ năm, biểu diễn điệu Đôn Hoàng.”
Nhân viên phụ trách điều hành giới thiệu chương trình.
Triệu Diên lập tức trở nên căng thẳng: “Cô Bạch nói Tiểu Du là người thứ năm!”
Nghe thấy vậy Ti Nguy Lâu thu điện thoại lại, ngước mắt nhìn lên sân khấu.
Đèn trên sân khấu rất tối, anh lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng đi ra từ hậu trường.
Tạ Hoàn cũng đến góp vui, cậu ta ngồi bên cạnh Ti Nguy Lâu, sớm đã dựng điện thoại lên sẵn, nhất định phải quay lại dáng người của anh Ti mới được!
“Ơ?” Cậu ta bỗng kinh ngạc phóng to màn hình, sau khi nhìn rõ người trong màn hình, cả người cậu ta đều trở nên bất ổn!
Bóng mờ cách không xa sân khấu, người đang đứng không phải là Thẩm Ngộ Bắc sao!
Đợi đã!
Cậu ta lại phóng to góc khác trên màn hình, người đội mũ lưỡi trai ngồi phía hàng sau ban giám khảo, tại sao lại giống thằng nhóc Lộc Minh như vậy!
Sắc mặt Tạ Hoàn kỳ quái, hai tên đó đến đây làm gì?
Không phải đến để cổ vũ cho anh Ti của cậu ta chứ?
Tiếng rì rầm của cậu ta quá rõ, nhưng ánh mắt của Ti Nguy Lâu vẫn chưa từng rời khỏi bóng ảnh mơ hồ trên sân khấu.
Cả khán phòng trở nên yên lặng, đến cả âm thanh lật giấy của ban giám khảo cũng đã dừng.
Đột nhiên, tiếng đàn tì bà từ loa phát ra, người trên sân khấu vẫn đứng trong bóng tối như cũ, lưng đối diện với khán giả.
Hai cánh tay cậu mảnh khảnh, nâng lên theo tiếng nhạc, chân trái khẽ nhấc lên theo.
Cùng với một nhịp trống trầm lắng, cậu trụ vững động tác vừa nâng lên theo tiếng đàn tì bà, ánh sáng vàng nhẹ cũng đồng thời chiếu vào vị trí trung tâm sân khấu, ánh lên thân hình của vũ công.
Trên người Ti Du là một bộ quần áo múa đen thuần, tay áo dài cùng quần dài, chất liệu rộng rãi mềm mại, lả lướt theo động tác múa của cậu.
Cậu vẫn quay lưng về phía khán phòng, giọng ca nữ kỳ ảo hát bài ‘Thân ngồi trên sen, tay đỡ mây’ Tỷ lệ cơ thể của Ti Du gần như hoàn hảo, đôi chân thon dài thẳng tắp, một cái nhấc lên, một cái hạ xuống chính là một phong cảnh, vòng eo của cậu săn chắc nhưng lại mềm mại.
Trên thực tế, điệu Đôn Hoàng luôn thử thách độ dẻo dai mềm mại của cơ thể và khả năng kiểm soát lực của vũ công, Ti Du đều phát huy tối đa hai điểm này.
Ti Nguy Lâu ngồi thẳng người, ánh mắt không chớp nhìn lên sân khấu.
Thẩm Ngộ Bắc đang đứng dựa ở chỗ bóng tối trên sân khấu cũng phải ngẩn người tại chỗ.
Anh ta chưa từng thấy Ti Du như vậy bao giờ.
Trong ấn tượng của anh ta, nói toạc ra thì Ti Du rất đẹp trai, nhưng vũ đạo này lại khiến cả người cậu trở nên mềm mại, tay này giơ ra, chân kia nhấc lên, cứ phải gọi là phong tình.
Một Ti Du như vậy, trong khoảnh khắc này đã phá bỏ nhận thức của Thẩm Ngộ Bắc về cậu.
Một Ti Du mềm mại như vậy, cùng với nụ cười tùy ý của cậu trước kia dung hợp lại đã hình thành lên sức hút độc nhất của riêng cậu, Thu hút ánh nhìn của Thẩm Ngộ Bắc, khuấy đảo tâm tư phẳng lặng của anh ta.
Và Lộc Minh ngồi ở hàng ghế đầu, chắc chắn là người chịu kích thích mạnh nhất.
Từ vị trí và góc độ của cậu ta, thậm chí cậu ta còn có thể nhìn thấy nếp gấp trên trang phục của Ti Du đang chuyển động, có thể nhìn thấy cơ càng đường cong cơ bắp đang ẩn hiện sau lớp vải.
Những tình tiết nhỏ đó, đều giống như từng nhịp đập của cậu ta lúc này đang không ngừng bị phóng to!
Đây thực sự là Ti Du lớn lên từ bé với cậu ta sao?
Tại sao cậu ta không xem cậu nhảy sớm hơn?
Eo của con trai làm sao có thể nhỏ như vậy được? Nhìn bằng mắt thôi còn thấy mềm mại như vậy!
Trong đầu cậu ta đang rất loạn, loạn đến mức cả người cậu ra sắp sửa nằm bò Cơ thể của người trên sân khấu vẫn đang lắc lư, nhưng vẫn chưa xoay người lại, người dưới khán đài đều vô thức vươn cổ dài ra, muốn nhìn diện mạo của cậu Ti Nguy Lâu cũng khẽ nghiêng người về phía trước.
Âm thanh đột nhiên lên cao, rồi đột nhiên dừng lại, tiếp đó là giọng nữ ngân vang câu hát ‘Hồng Âm mang theo bài hát của tôi’, Người trên sân khấu cuối cùng cũng xoay người lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hô Hấp Ti Nguy Lâu tắc nghẽn, con mắt phát sáng lấp lánh.
Hóa ra trên khuôn mặt của Ti Du còn đeo một chiếc mặt nạ bạc.
Mặt nạ mềm mại rũ xuống, che đi một nửa mỗi và môi của cậu, chỉ có một đôi mắt sáng rực, mang theo ý cười nhìn xuống khán đài.
Hiển nhiên rằng cậu không nhìn ai cả, nhưng dường như tất cả mọi người đều đang nhìn cậu.
Âm nhạc đặc biệt ngân cao, động tác của Ti Du cũng trở nên mãnh liệt hơn, cúi eo quay người xoay tròn, mỗi một động tác đều được điều khiển đến mức tốt nhất.
Khoảnh khắc kết thúc với câu cuối ‘Là say hay tỉnh, cứ để nó đi’, cuối cùng thì mặt nạ của Ti Du cũng rơi xuống, nhưng khán giả còn chưa kịp nhìn thấy mặt cậu, sân khấu đã tối lại.
Vẻ đẹp nháy mắt biến mất, có tiếc nuối, khẩn trương, toàn bộ người trong khán đàn đều bị cậu bóp chặt tim rồi mang đi.
Tiếc nuối vì vũ đạo kết thúc quá nhanh, khẩn trương vì muốn nhìn thấy khuôn mặt của cậu, muốn biết người đã mang đến màn biểu diễn động lòng người, rốt cuộc là trông như thế nào.
Ti Nguy Lâu đã qua rất lâu nhưng còn chưa hoàn hồn, anh nghe rõ tiếng tim đập điên cuồng của mình.
Dáng vẻ của Ti Du không ngừng lướt qua trong mắt anh, nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu với bộ dáng phòng bị nhưng lại tò mò quan sát, vì muốn thu hút anh mà giả vờ gặp khó khăn, đôi mắt đỏ hoe khóc vì ủy khuất, muốn bắt nạt người khác nhưng khi bị phát hiện lại xấu hổ làm mình làm mẩy… Mỏng manh, xinh đẹp, hoạt bát, sĩ diện, khó tính, những phẩm chất riêng biệt nhưng đầy mâu thuẫn của cậu khiến người khác không nhịn được nghĩ, nghĩ xem cậu còn chỗ nào khiến người khác càng kinh ngạc hơn không.
Ví dụ chính là dáng vẻ lấp lánh trên sân khấu.
“Tiểu Lâu, đi thôi.”
Triệu Diên nhỏ tiếng gọi anh: “Tiểu Du biểu diễn xong đã về nhà rồi, chúng ta cùng về thôi.”
Ti Nguy Lâu hoàn hồn, gật đầu cùng bọn họ đi ra ngoài.
Chỉ đến khi ra khỏi hội trường, bị gió tạt vào người, Ti Nguy Lâu mới phát hiện toàn thân đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, hai tay còn trong tình trạng vô thức nắm chặt, bây giờ thả lỏng đốt ngón tay còn cảm thấy đau.
Bên ngoài hội trường là một quảng trường nhỏ, bởi vì hôm nay cung văn hóa bị bao vây nên ở đây căn bản không có người nào cả.
Chính vì thế thật bất ngờ khi có vài người đứng đây.
Tạ Hoàn nhìn người đang phát ngốc đứng dựa tường nói: “Quả nhiên không nhìn lầm, thật sự là Lộc Minh.”
Ti Nguy Lâu nhìn theo tầm nhìn của Tạ Hoàn, thì thấy Lộc Minh đang ngây người ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ vừa mất mát vừa thích thú, vô cùng kỳ quái.
Phía bên kia, sau khi Tu Du xuống sân khấu vừa trở về phòng thay đồ thì vô tình gặp một người không ngờ tới đứng ở cửa.
“Ôi đệt?”
Ti Du giật mình, kinh ngạc nói: “Cậu cũng đến thi đấu sao?”
Thẩm Ngộ Bắc: “…”
Anh ta đứng thẳng người, nhìn Ti Du.
Ti Du: “?”
“Làm sao? Không phải cậu đang đợi tôi chứ?”
Thẩm Ngộ Bắc bỗng cười, không biết vì sao nói: “Cậu như thế này…”
Một Ti Du như vậy khiến anh ta cảm thấy quen thuộc.
Người vừa ở trên sân khấu, đến bây giờ Thẩm Ngộ Bắc vẫn không dám nhớ lại.
Bởi vì vừa nhớ lại, anh ta sẽ cảm thấy bản thân có chỗ nào đó không ổn.
Ti Du cau mày: “Nói gì vậy? Bỏ đi, không thích nói thì đừng nói.”
“Tránh ra, tôi muốn thay quần áo.”
Thẩm Ngộ Bắc ngây ra một lát, tránh người nhường đường cho cậu.
Ti Du liếc nhìn anh ta, lẩm bẩm: “Uống nhầm thuốc gì rồi.”
Sau đó cậu xoay người vào phòng thay đồ, Thẩm Ngộ Bắc không có ý định rời đi.
Anh ta nhìn cánh cửa đóng kín, cười rồi thở dài một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta cũng không biết mình đã ăn nhầm cái gì, chỉ là muốn lập tức gặp Ti Du, bây giờ sau khi gặp được, cảm giác trống trải trong lòng càng nghiêm trọng hơn.
Sau khi Ti Du vào phòng thì nhanh chóng thay quần áo, cậu rất đói.
Điện thoại có tin nhắn gửi đến của Bạch Hàm Liễu: ‘Tiểu Du, em thật tuyệt! Cô rất tự hào về em!’ Cậu trả lời: ‘Cảm ơn cô ạ~’ Hôm nay có không ít các bậc thầy vũ đạo tới, Bạch Hàm Liễu còn phải ở lại chào hỏi họ, vì thế Ti Du chỉ có thể đi trước.
Chỉ là cậu luôn cảm thấy lúc mình ở trên sân khấu, có nhiều thấy vài khuôn mặt quen thuộc dưới sân khấu, chỉ là đèn trên sân quá tối, không biết cậu có nhìn nhầm không.
Ti Du thay một bộ toàn thân áo sơ mi trắng và quần jeans màu nhạt, cả người trẻ trung xinh đẹp, cậu đeo ba lô, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, cậu suýt chút nữa đã đâm phải người ngoài cửa.
“Ôi đệt!”
Ti Du vội vàng lùi lại nửa bước, chấn động nhìn Thẩm Ngộ Bắc, phẫn lộ nói: “Bị cái gì vậy, cậu có hù chết người không hả!”
Thẩm Ngộ Bắc cười nhẹ một tiếng: “Không phải tôi đang đặc biệt chờ cậu sao?”
“Đợi tôi?” Ti Du vẻ mặt đau khổ: “Hôm nay tôi không muốn đánh nhau với cậu, cũng không muốn đua xe Go Kart với cậu.”
Thẩm Ngộ Bắc gật đầu, biết lắng nghe nói: “Không phải tôi còn nợ cậu hai lời hứa sao? Hôm nay mời cậu ăn cơm, xem như là đút lót cậu.”
Ti Du đảo một vòng mắt nói: “Cậu nợ là nợ tôi và Hoàn Tử, vậy tôi gọi cậu ấy tới đây.”
Sắc mặt Thẩm Ngộ Bắc lập tức cứng lại.
Ti Du cảm thấy suy nghĩ này không tồi, loại chuyện ăn chực uống chực như này làm sao có thể không nghĩ tới bạn chí cốt của cậu được?
“Được hay không? Không được thì bỏ đi.” Ti Du nói xong lách qua người anh ta đi ra ngoài.
Thẩm Ngộ Bắc vô thức đi theo, nói: “Được.”
Ti Du cau mày nói: “Đây là do cậu nói đó, vậy thì tôi gọi cậu ấy đến đây!”
Nói xong cậu liền lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Hoàn.
Chuông còn chưa vang đến hồi thứ hai thì đã có người nghe máy, Ti Du cười nói: “Con trai, chuẩn bị sửa soạn ra ngoài đi, bố mang con đi ăn cơm bá vương!”
Tạ Hoàn vâng vâng dạ dạ: “Bố, con đang ở cửa hội trường đợi bố, bố ra ngoài là nhìn thấy con rồi.”
Thì ra vừa rồi không nhìn nhầm, Tạ Hoàn và bố mẹ đều đến.
Tâm trạng Ti Du rất tốt, cậu cúp điện thoại, xoay đầu nói với Thẩm Ngộ Bắc: “Có lẽ hôm nay không được rồi, tôi phải đi ăn với bố mẹ rồi.”
Thẩm Ngộ Bắc: “Vậy thì tối mai?”
Anh ta chủ động đến mức làm cho Ti Du sợ hãi, không phải anh ta định làm hồng môn yến cho cậu đấy chứ?
Ti Du dè dặt hỏi: “Nói sau đi.”
“Được.” Thẩm Ngộ Bắc gật đầu, bộ dạng dễ nói chuyện.
Sắc mặt Ti Du phức tạp, cậu nhìn mặt bên của Thẩm Ngộ Bắc, không nhịn được nói: “Hôm nay cậu rất không bình thường, có phải ủ mưu gì rồi không?”
Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, không nhịn được cười: “Nghĩ gì vậy, tôi xấu như vậy sao?”
Ti Du nổi hết da gà vì nụ cười của anh ta, vội vã tránh xa: “Đến cả nụ cười của cậu cũng làm tôi sợ! Sau này cậu cứ cười lạnh đi, phù hợp với khí chất của cậu!”
Cậu nói xong liền đẩy cửa hội trường đi ra, vừa nhìn đã thấy Tạ Hoàn và bố mẹ đang đứng cách không xa.
Ngay sau đó, cậu lại ngẩn người, Ti Nguy Lâu cũng ở đó?
Lộc Minh ở một bên giống như có cảm ứng gì đó, Ti Du vừa ra, cậu ta cũng đứng thẳng người dậy, từ xa nhìn lại.
Một giây sau đó cậu ta liền nhìn thấy Thẩm Ngộ Bắc đứng bên cạnh Ti Du.
Không ngờ Thẩm Ngộ Bắc lại đứng gần Ti Du như vậy! Vai sắp dính vào nhau rồi!
Ti Nguy Lâu không có phản ứng gì khi nhìn thấy Thẩm Ngộ Bắc, ngược lại mặt không biến sắc nhìn Ti Du.
Ti Du cũng nhìn anh, sau khi chạm mắt nhau xong cậu lập tức quay mặt đi, hiển nhiên là vì chuyện ‘tự mình đa tình’ vào buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro