Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 28

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Triệu Diên mặt mày rạng rỡ khi vừa nhìn thấy Ti Du, bà vội đưa tay ra vẫy: “Tiểu Du, mau đến đây.”

Ti Du liền bước chân đi về hướng bà, Triệu Diên khoác cánh tay cậu cười nói: “Tiểu Du nhảy quá đẹp! Vừa rồi mọi người đều nhìn đến phát ngốc luôn rồi, Tiểu Lâu còn không lỡ đi ra nữa.”

Ti Du ngẩn người, vô thức nhìn Ti Nguy Lâu.

Hiển nhiên Ti Nguy Lâu không ngờ bà ấy sẽ nói vậy, nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể đứng yên tại chỗ đối diện với cậu.

“Ti Du.” Lộc Minh đột nhiên gọi một tiếng, sau đó đi về phía bọn họ.

Hôm nay cậu ta mặc quần áo thoải mái, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhưng lúc cậu ta đi tới thì đã cởi mũ xuống, chào hỏi Triệu Diên và Ti Trọng Tấu: “Cháu chào chú dì.”

Triệu Diên cười đáp lại: “Là Tiểu Lộc đó hả, cháu cũng đến xem cuộc thi của Tiểu Du sao?”

Lộc Minh nhìn Ti Du, sau khi chạm mắt với cậu vẫn còn chút hoảng loạn liền thu mắt lại nói: “Vâng ạ.”

“Cậu đến xem tôi thi?”

Ti Du không hết ngạc nghiên, cậu cảm thấy hôm nay cả thế giới đều có gì đó không đúng.

Đầu tiên là Thẩm Ngộ Bắc, rồi lại Lộc Minh, Ti Nguy Lâu đến đây nhất định bị bố mẹ cậu kéo tới, còn có thể hiểu được.

Nhưng hai người này là thế nào?

Chỉ đơn thuần là đến xem cậu thi thôi sao? Sợ không phải là đến xem cậu xấu mặt chứ?

Ti Du âm thầm gượng thẳng lưng, vậy thì vẫn thật đáng tiếc, Bạch Hàm Liễu còn khen biểu hiện của cậu rất tốt, xem ra cậu làm bọn họ thất vọng rồi.

Triệu Diên vô cùng vui vẻ nói: Vậy thật đúng lúc, chúng ta chuẩn bị đi ăn, Tiểu Lộc cũng đi cùng nhé.”

Bà lại nhìn Thẩm Ngộ Bắc đang đứng cách đó không xa, nói với Ti Du: “Tiểu Du, kia cũng là bạn học của con hả?

Cũng gọi đến đây đi, mẹ mời cơm.”

Ti Du quay đầu lại nhìn Thẩm Ngộ Bắc, nghi ngờ nói: “Tại sao cậu còn chưa đi?”

Thẩm Ngộ Bắc: “…”

Anh ta cười một tiếng, đi đến bên cạnh Ti Du, chào hỏi Triệu Diên và Ti Trọng Tấu.

“Cháu chào cô chú, cháu là Thẩm Ngộ Bắc, là bạn của Ti Du.”

Ti Du ngạc nhiên: “Ai là bạn của cậu?”

Nụ cười của Thẩm Ngộ Bắc cứng đờ.

Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Tạ Hoàn giống như như chim cút trốn sau lưng Ti Trọng Tấu, cảm thấy những người ở có mặt ở hiện trường đều bất thường.

Cậu ta thấy Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc có phần nhiệt tình quá với cô chú, còn có Tu Nguy Lâu, dường như vừa rồi quả thật là anh nhìn Ti Du tới ngây dại ở trong phòng rồi.

Tạ Hoàn cảm thấy, có thể là mọi người không bất thường, mà là bản thân cậu ta có có vấn đề.

Triệu Diên cười thành tiếng, hóa giải ngượng ngùng: “Đứa trẻ này lại ăn nói lung tung. Đi, chúng ta ăn gần chút, bố con đã đặt chỗ xong xuôi rồi.”

Ti Trọng Tấu đột nhiên kéo cánh tay bà nói: “Bọn trẻ chúng nó ăn với nhau có lẽ thoải mái hơn, chúng ta sẽ làm chúng nó ngại.”

Triệu Diên nghĩ cũng phải, liền nói: “Vậy được rồi, Tiểu Du, con dẫn các bạn đi ăn, mẹ và bố về trước.”

Nói xong họ xoay người bỏ đi.

Ti Du: “…”

Cậu nhìn những người xung quanh, vẻ mặt phức tạp.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, biết được cậu xấu hổ.

“Các cậu đi ăn đi.”

Anh lấy điện thoại ra nhìn, nói: “Tôi còn phải đi làm thêm, không đi ăn cùng cậu nữa.”

Ti Du ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Cậu ăn trưa rồi?”

Ti Nguy Lâu: “Ừ.”

“Ờ.” Ti Du gật đầu, cũng không còn gì để nói.

Ti Nguy Lâu nhìn Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đang đứng hai bên trái phải Ti Du, lịch sự gật đầu với họ, sau đó đi không để lại chút giấu vết.

Ti Du nhìn bóng lưng anh, nhớ lại lời nói lúc nãy của Triệu Diên.

Ti Nguy Lâu thật sự ngây ngốc nhìn cậu múa sao?

Không thể nào chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà Ti Nguy Lâu giống như thật sự chưa từng nhìn thấy những thứ này, ngạc nhiên cũng là có thể.

“Anh Du.” Tạ Hoàn giơ tay, kéo Ti Du đang bị bao quanh bởi hai người về phía mình.

Ti Du nhìn cậu ta: “Sao thế?”

“Chúng ta đi đâu tiêu xài? Tạ Hoàn cười hi hi: “Vì để xem cậu thi mà buổi trưa tớ chưa kịp ăn cơm, đói rồi.”

“Tớ cũng đói rồi.” Ti Du nhìn điện thoại, bên trong là địa chỉ Triệu Diên gửi cho cậu.

Nơi này không xa, ở bên cạnh cung văn hóa, đi bộ không tới năm phút là tới.

Ti Du ngước mắt nhìn hai người đang đứng bất động như cột nói: “Hai người các cậu tự giác đi? Hay là vẫn sống chết mặt dày ăn chực?”

Lúc nhìn thấy Ti Nguy Lâu rời đi, thật ra Lộc Minh cảm thấy ở lại nữa thì không tốt, hiển nhiên Ti Du không muốn ăn cùng bọn họ.

Chỉ là… Cậu ta không lên tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Ngộ Bắc.

Thẩm Ngộ Bắc cười, nói với Ti Du: “Hay là tôi mời cậu?”

“Mời cái gì?” Lộc Minh lập tức cau mày, hỏi Ti Du: “Cậu ăn cơm với cậu ta?”

Ti Du liếc mắt nhìn cậu ta: “Có liên quan tới cậu sao?”

Đương nhiên là có liên quan!

Lộc Minh vội vàng nói: “Cậu nói ăn lẩu cùng tôi còn không ăn, tại sao lại đi ăn với cậu ta?”

Ti Du cạn lời: “Chuyện từ đời nào rồi mà cậu còn nhớ?”

“Hừ.”

Cậu đang rất đói , chán ghét nói: “Đừng có lề mề nữa, hai người muốn làm gì thì làm, hôm nay không dẫn các cậu đi ăn.”

Nói xong cậu liền kéo vai Tạ Hoàn, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Tạ Hoàn không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ mới liếc mắt mà cậu ta đã lập tức xoay đầu lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cậu ta không nhìn nhầm đấy chứ, ánh mắt của hai người đó thật sự rất dọa người, nhìn chằm chằm cậu ta giống như hận không thể đi lên đánh cho cậu một trận!

Tạ Hoàn tự kiểm điểm lại bản thân một chút, nhưng bản thân có làm gì sai đâu.

Không lẽ là bởi vì Ti Du không cho bọn họ mặt mũi, bọn họ chuẩn bị để cậu ta bố làm con chịu?

“Anh Du, nếu như một ngày nào đó em bị đánh, anh nhất định phải giúp em trút giận đó!”Tạ Hoàn tha thiết nhìn Ti Du, chủ động đưa ra kế sách trước.

Ti Du vỗ đầu cậu ta, cười nói: “Đó là điều đương nhiên rồi, có bố con che chở cho con, không sợ.”

Tạ Hoàn lập tức vứt nỗi sợ vừa rồi qua sau đầu, khoác lác với Ti Du: “Anh Du, vừa rồi anh đẹp quá! Em còn tưởng là bích họa sống!”

“Em còn quay video anh nữa, quả thật là đẹp bùng nổ!”

“Đợi lát nữa ăn cơm cho anh xem, thật sự rất đỉnh!”

Hai người vào nhà hàng ăn, Tạ Hoàn đưa video cho Ti Du xem.

“Anh Du.”

Cậu ta nịnh nọt nhìn Ti Du, hỏi: “Em có thể lấy video này làm tác phẩm được không, đã lâu lắm rồi em chưa đăng trạng thái, fan sắp chạy hết rồi.”

Ti Du không muốn lộ mặt, nhưng mà video này được quay góc rất xa, không rõ mặt cậu.

“Được thì được, nhưng lần thi này tớ không muốn truyền ra bên ngoài, để tới hỏi cô Bạch.”

Tạ Hoàn vội vàng thúc giục cậu đi hỏi.

Bạch Hàm Liễu rất nhanh trả lời lại là có thể.

Ti Du nói với Tạ Hoàn: “Cô Bạch nói có thể đăng, nhưng cậu nhớ đừng có nói là tớ.”

Trùng hợp là lượng fan của hai người họ nhiều, Ti Du không muốn mọi người biết được bản thân ở thực tế là như thế nào.

Tạ Hoàn vui vẻ nói: “Chắc chắn rồi! Anh Du anh đã ăn xong chưa, em muốn lập tức về nhà cắt video!”

Ti Du cười giở khóc giở nói: “Con mẹ nó, cậu có ít ác không?”

Sau khi ăn xong Ti Du không về nhà, mà cùng Tạ Hoàn về nhà cậu ta.

Tạ Hoàn vội vã mở máy tính lên cắt video, Ti Du ở bên cạnh xem.

Tạ Hoàn thuần thục xử lý xong video, làm một đống thao tác mà Ti Du nhìn không hiểu, chưa đến hai tiếng thì thành phẩm cũng đã xong.

“Tuyệt phẩm!” Tạ Hoàn vô cùng phấn khích: “Cái này mà đăng lên nhất định sẽ hot! Anh Du, anh thật sự không định đề tên sao? Nói không chừng anh cứ như vậy mà nổi đó!”

Ti Du cũng không biết bản thân có tâm trạng thế nào, chỉ là không muốn tiết lộ bản thân quá sớm, liền nói: “Không muốn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu cẩn thận xem video một lượt, xác định không nhìn thấy mặt cậu mới yên tâm, nói: “Được rồi, tớ về trước đây.”

Lúc cậu ra ngoài thì trời cũng đã tối.

Ti Du một mình về nhà, tâm trạng hồi hộp từ từ tuôn trào.

Lễ kỷ niệm tròn một năm diễn ra vào cuối tuần sau, ngày mai hoặc ngày kia là sẽ có kết quả của cuộc thi rồi.

Tuy rằng bên ngoài cậu tỏ vẻ không tim không phổi, còn rất tự tin. Nhưng trên thực tế, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một hoạt động tầm cỡ như vậy, nói không căng thẳng là giả.

Vừa rồi lúc nhìn thấy video, thật ra cậu phát hiện động tác của mình vẫn có chút non nớt, so với các bậc thầy thì chênh lệch rất lớn.

Càng nghĩ cậu càng căng thẳng.

Lúc cậu về đến nhà thì phát hiện Ti Trọng Tấu đã lên công ty làm việc, còn Triệu Diên cũng đã đi tiệc xã giao nào đó rồi, Ti Nguy Lâu còn đang làm thêm, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu.

Nhưng may mắn là đèn trong phòng vẫn sáng.

Cậu thở dài một hơi, trở về phòng của mình.

Sau khi tắm xong cậu chán chường nằm trên giường, lấy điện thoại ra xem.

Mở B trạm lên thì thấy một phút trước Tạ Hoàn vừa đăng video lên.

Tiêu đề mà cậu ta viết cũng rất có phong cách của cậu ta: ‘Điệu Đôn Hoàng thật sự là điệu tiên nhân mà! Bích họa thành tinh rồi hu hu hu!’ Ti Du tiện tay ấn chuyển tiếp, sau đó nhìn một lượt tin nhắn riêng, toàn là fan thúc dục cậu mở cửa kinh doanh.

Cậu nghĩ một lát, dù sao thời gian vẫn còn sớm, không bằng mở livestream là được.

Và thế là cậu đứng dậy, mở máy tính, livestream.

‘Ơ ơ ơ, đến rồi!’ ‘Quả nhiên thúc giục càng có tác dụng mà!’ ‘Trăm triệu fan còn có phúc lợi game kinh dị không?’ Ti Du trước kia từng nói được một trăm triệu fan thì sẽ livestream game kinh dị, nhưng vẫn luôn trì hoãn, bây giờ fan sắp tới hai trăm triệu rồi, thực sự cậu không thể tiếp tục trì hoãn nữa.

Cậu thở dài một hơi, nói: “Vậy thì game kinh dị vậy.”

‘Tuyệt quá! Muốn xem người livestream chửi ma!’ ‘Đã nghĩ tới cảnh tượng đó rồi, ước tính chắc phải tắt hết âm trong toàn bộ quá trình!’ ‘Không cần chứ, trong lúc trực tiếp đừng tắt chứ hu hu hu’ Máy quay của Ti Du đã bật lên, nhưng là chỉ lộ từ phần cổ của cậu trở xuống.

Cậu chỉnh đèn trong phòng lên mức sáng, còn chuẩn bị một chiếc gối ôm.

‘Ha ha ha, chủ livestream thật là nhát.’ ‘Bật đèn chơi game kinh dị, thế là không được đâu nha anh Du.’ ‘Không được, không được, không ngờ anh Du lại sợ ma.’ Ti Du không thể chịu nổi kích thích, nhất thời trở lên tức giận: “Ai nói tôi sợ? Tắt đèn thì tắt đèn, tí nữa các người đừng có mà khóc rồi bảo tôi đừng chơi nữa là được rồi.”

Đèn vừa tắt, Ti Du lập tức cảm thấy hối hận.

Nhưng lời đã nói cũng như nước đã đổ đi, cậu là cậu chủ nhà họ Ti tuyệt đối không sợ!

“Chọn cái này đi.” Ti Du mở một cái tên là Áo cưới giấy.

Game này đã từng rất nổi ở khoảng thời gian trước đó, điều quan trọng nhất là game này chủ yếu là thoát khỏi phòng, không phải là một game kinh dị để khủng bố.

Ti Du đã từng xem người khác khác nói, không quá mức dọa người.

Có lẽ cậu có thể chịu đựng được!

Các fan cũng biết cậu sợ, cũng biết khi nào nên dừng lại, tránh cho anh Du của bọn họ vừa chịu kích động lại lỡ miệng nói đóng livestream.

Ti Du khụ một tiếng, nói: “Được rồi, bắt đầu nào.”

Cậu nhấn nút vào game.

Đối diện là một cô gái mặc áo cưới giấy đang bị treo lên.

Ti Du: “…”

Cậu hối hận rồi.

Cậu liếc nhìn bão bình luận, bên trên có người bảo cậu cầm đao chém cành cây chắn đường.

Ti Du cầm đao lên, ngắm mắt lại ấn chuột.

Đêm tháng bảy, cưới cô dâu… Âm thanh của một bài hát thiếu nhi đột nhiên từ loa phát ra Ti Du khẽ run lên, luống cuống tay chân chỉnh âm thanh về mức thấp.

“Ôi đệt.”

Ánh mắt cậu đờ đẫn nhìn màn hình.

Cậu nhấn chuột một cách máy móc, âm thanh của con gái từ loa truyền ra, kinh ngạc nói ra hai câu.

Đột nhiên màn hình xuất hiện một đám dân làng cầm đuốc đi tới, bất chợt ‘ding’ một tiếng, một bóng người đến gần màn hình.

“A!”

Ti Du hét lớn một tiếng, đạp chân xuống đất, không cẩn thẩn cả người lẫn ghế đều đổ ngược về phía sau, dép văng tung tóe, đúng lúc rơi vào vòng tay cậu.

Còn chưa đợi Ti Du bò dậy, thì có người ở ngoài gõ cửa phòng cậu!

Suy nghĩ đầu tiên của Ti Du chính là, mẹ nó không phải chỉ có một mình cậu ở nhà sao!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0