Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 30

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Ti Du còn tưởng mình nghe lầm, xoay người nhìn về phía Thẩm Ngộ Bắc.

“Cậu nói gì vậy?”

Thẩm Ngộ Bắc ngồi trên xe, nghiêng người nhìn cậu, lại hỏi lại: “Không phải cậu rất ghét tôi sao?”

Nhìn vẻ ngoài có vẻ giống anh ta thuận miệng hỏi, nhưng thực tế, tay anh ta nắm chặt tay ga, đốt ngón tay cũng trắng bệch.

Nói thật ra, thời gian anh ta và Ti Du quen nhau cũng không ngắn.

Nhưng có thể bởi vì những lần gặp mặt đều không hòa bình, vì vậy nhiều năm trôi qua, hai người họ vẫn như nước với lửa.

Ti Du nhìn thấy anh ta sẽ không vui vẻ.

Nhưng Thẩm Ngộ Bắc cũng không biết tại sao anh ta lại muốn trêu chọc cậu.

Nhìn thấy cậu tức giận vì anh ta, cảm giác tứ chi hai người tiếp xúc trong quá trình chơi bóng, anh ta cũng rất thỏa mãn.

Thẩm Ngộ Bắc nghĩ mình rảnh rỗi, hơn nữa thấy Ti Du thú vị nên mới thích trêu cậu.

Nhưng hôm nay sân vận động, anh ta nhìn thấy Ti Du khóc đỏ cả mắt, mới bất giác phát hiện cảm xúc của mình đối với Ti Du không giống với những người khác.

Anh ta không biết đó là loại tình cảm gì nhưng anh ta biết, anh ta không muốn giương cung bạt kiếm với Ti Du nữa.

Ti Du nghĩ, vì câu nói buổi sáng bảo anh ta đừng chạm vào người mình nên Thẩm Ngộ Bắc mới hỏi như vậy.

Vì thế cậu trả lời: “Không hẳn.”

Tim Thẩm Ngộ Bắc đập nhanh nửa nhịp: “Không ghét tôi?”

Ti Du nghĩ nghĩ, cố ý giở trò xấu nói: “Thật ra cũng không thể nói không chán ghét được.”

“Chỉ là chưa đến mức nhìn thấy cậu thì muốn nôn.”

Thẩm Ngộ Bắc: “....”

Anh ta nên bày ra vẻ mặt gì cho đỡ dữ tợn?

Mục đích của Ti Du đã đạt được, không nhịn được cười rộ lên: “Chỉ đùa chút thôi.”

“Thực ra tôi không thích người lạ đụng vào người, nếu về sau cậu không đụng vào tôi, chúng ta có thể chơi chung được.”

Thẩm Ngộ Bắc nhẹ nhàng thở ra.

Anh ta yên lặng nhìn Ti Du, cảm thấy bản thân giống như vừa chơi tàu lượn siêu tốc.

Tâm tình anh ta rất phức tạp, có chút vui vẻ, cũng có chút mất mát.

Vui vẻ vì Ti Du không ghét anh ta, mất mát vì bản thân trong lòng Ti Du chỉ là một người xa lạ.

Anh ta thật hết cách với Ti Du.

Ti Du nói: “Không có việc gì nữa chứ? Không có việc gì thì tôi về đây.”

Thẩm Ngộ Bắc vội nói: “Vậy vừa rồi cậu mời tôi ăn cơm ở đâu? Khi nào?”

Ti Du nghĩ nghĩ, mập mờ nói: “Chờ tôi rảnh đã.”

Cậu luôn như vậy, giống như không quan tâm đến chuyện gì, đối xử với ai cũng đều là bộ dáng cao cao tại thượng.

Thẩm Ngộ Bắc cảm thấy bản thân bị chi phối nhưng vẫn đành chịu.

Ti Du vốn định về nhà lấy quần áo luyện nhảy, sau đó đi thẳng đến bệnh viện.

Nhưng chung quy ra ngoài không thể đi bộ….

Ánh mắt Ti Du dừng ở chiếc xe điện đã được độ bao ngầu, sau đó lại nhìn Thẩm Ngộ Bắc.

“Thẩm Ngộ Bắc, lát nữa cậu có bận việc gì không?”

Thẩm Ngộ Bắc lắc đầu.

Ti Du lập tức nở nụ cười: “Vậy cậu chờ tôi chút!”

Nói xong, cậu xoay người chạy vào nhà.

Thẩm Ngộ Bắc không hiểu nhưng giống như bị dính thần chú, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn.

Chỉ chốc lát sau, anh ta thấy Ti Du chạy ra, hình như là còn đổi một chiếc cặp khác.

Không biết tại sao, Thẩm Ngộ Bắc lại có cảm giác khẩn trương.

Anh ta có thể nghe rõ tiếng tim mình đập ngày càng nhanh, mà Ti Du đã sắp chạy đến chỗ anh ta, khiến anh ta có cảm giác Ti Du sẽ nhào vào ngực anh ta.

Ti Du chạy đến bên cạnh anh ta rồi dừng lại, hỏi: “Cho tôi đi nhờ một đoạn nữa được không?”

Thẩm Ngộ Bắc giương mắt nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực trống rỗng.

“Phát ngốc cái gì vậy?” Ti Du quơ quơ tay trước mặt anh ta.

Thẩm Ngộ Bắc lấy lại tinh thần, cười hỏi: “Muốn đi đâu?”

Tầm mắt Ti Du hướng về phía đầu xe nói: “Cậu không biết đường.”

Cho nên cho tôi lái đi!

Cậu không nhìn thẳng vào Thẩm Ngộ Bắc mà giả bộ vô tình liếc anh ta.

Đôi mắt thông minh trong veo, có tâm tư gì đều bộc lộ ra ngoài.

Thẩm Ngộ Bắc cười khẽ ra tiếng, nghe lời lùi về phía sau, nhường vị trí người lái.

Vẻ mặt Ti Du lập tức hớn hở, nói: “Lại để tôi lái, có tiện lắm không?”

“Phải không? Vậy để tôi lái đi.” Thẩm Ngộ Bắc cố ý trêu cậu.

Ti Du lập tức sải bước đến chỗ người lái, nói: “Đừng đừng, vẫn là để tôi lái đi, dù sao cậu cũng không biết đường.”

Thẩm Ngộ Bắc nhận lấy cặp sách của cậu, thành thạo đeo ở phía sau, cười nói: “Xuất phát đi.”

“Được!”

Ti Du vui vẻ lái xe, một đường chạy nhanh như chớp.

Sau khi tới nơi, Thẩm Ngộ Bắc khó hiểu: “Cậu đến bệnh viện làm gì?”

Ti Du nhìn anh ta như nhìn đứa ngốc, nói: “Đến bệnh viện đương nhiên để khám bệnh.”

Thẩm Ngộ Bắc nhíu mày, rút chìa khóa, đi theo cậu vào bệnh viện.

“Cậu bị bệnh? Chỗ nào không thoải mái?”

“Cậu quản tôi?”

Ti Du trở mặt không thèm nhận người quen, không có vẻ thân thiện như vừa nãy khi muốn lái xe của người ta.

Thẩm Ngộ Bắc biết hỏi cũng không được gì, chỉ có thể nghiêm mặt đi theo cậu.

Ti Du đăng kí số, sau đó quay đầu nhìn anh ta, nói: “Cậu đi theo tôi làm gì? Đòi tiền xe sao?”

Thẩm Ngộ Bắc cười nhạo một tiếng: “Cậu quản được việc tôi đi theo cậu sao?”

Đáp lễ lại Ti Du y xì.

Ti Du: “...”

Thì ra những lời này khiến người ta rất tức giận, đến cậu nghe xong cũng lên cơn tức.

“Bỏ đi, thích đi cùng thì đi.”

Ti Du cầm số đi vào phòng khám.

Thẩm Ngộ Bắc không thể vào, chờ tại cửa, Anh ta nhìn biển trước cửa phòng “Khoa mắt”, cảm xúc ngổn ngang.

Ti Du để bác sĩ kiểm tra mí mắt một hồi lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận.

Quả thật là không thể khống chế được nước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng đây là vấn đề thể chất, không phải bệnh nặng, khó chữa, chỉ có thể tự khống chế.

Ti Du cầm phiếu kết quả đi ra ngoài, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.

Thẩm Ngộ Bắc sửng sốt, hỏi: “Sao vậy?”

Chẳng lẽ khám ra vấn đề gì?

Ti Du nhìn anh ta, sau đó mắt cậu đỏ lên, hai tuyến lệ chảy xuống không hề báo trước.

Thẩm Ngộ Bắc: “!”

Anh ta hỏi liên tục: “Không phải, rốt cuộc là sao vậy? Bệnh gì? Rất nghiêm trọng sao?”

“Có lẽ nào khám sai? Hay khám lại một lần nữa?”

Ti Du hít mũi, nức nở nói: “Không khống chế được nước mắt, không cứu được!”

“Fuck!”

Nói xong, cậu lấy phiếu kết quả ra lau nước mũi.

Thẩm Ngộ Bắc: “...”

Ti Du không có tâm trạng, buồn rầu ngồi phía sau xe Thẩm Ngộ Bắc, được anh ta đưa đến dưới tầng lớp huấn luyện.

“Cảm ơn cậu.”

Giọng Ti Du buồn bực pha chút hờn dỗi, nói với Thẩm Ngộ Bắc: “Chắc mấy ngày nay tôi không có thời gian rảnh, đợi lễ kỷ niệm kết thúc, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, không lừa cậu.”

“Ừ.” Thẩm Ngộ Bắc giương mắt nhìn cậu.

Ngũ quan Ti Du đều hồng hồng, bộ dáng ủ rũ nhìn rất muốn bắt nạt.

Tóc cậu mềm mại rũ xuống, thoạt nhìn sờ rất thích, hoàn toàn khác với Ti Du giương nanh múa vuốt.

Lòng bàn tay Thẩm Ngộ Bắc hơi ngứa ngáy, anh ta muốn xoa đầu Ti Du, như xoa đầu mấy con vật nhỏ vậy.

Thế nhưng có câu “Không thích tiếp xúc thân thể” của Ti Du, anh ta muốn cũng không dám thực hiện.

Anh ta chỉ có thể thầm nghĩ, phải cải thiện mối quan hệ với Ti Du.

Giống như Tạ Hoàn vậy, không phải mỗi ngày đều được đụng chạm vào người Ti Du đó sao?

“Đi đây.”

Ti Du vẫy vẫy ống tay áo, sau đó đi thẳng vào tòa nhà không quay đầu lại.

Lúc Ti Du chờ thang máy, ở cửa thang máy có phản chiếu, phát hiện mặt cậu vẫn đỏ.

Khóc thì khóc, mặt còn đỏ, thoạt nhìn rất vô dụng, bất tài, rất không giống Ti Du!

“Fuck!”

Cậu chửi thầm một tiếng.

Cậu là Ti Du, chỉ vì tật xấu nhỏ này mà ủ rũ, đó đâu phải cậu?

Ti Du hít sâu, rồi từ từ thở ra.

Chỉ là bệnh vặt, cậu cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể vượt qua.

Cho dù không kiểm soát được nước mắt sinh lý, nhưng nội tâm cậu rất kiên cường.

Nước mắt giống như mồ hôi vậy, cậu quyết định về sau sẽ coi nước mắt như mồ hôi, không chú ý đến nó là được!

Cậu vào thang máy, nghĩ nghĩ, chuẩn bị thông báo trong vòng bạn bè.

Cậu nhận được tin nhắn của Tạ Hoàn trước, là một loạt biểu cảm hình người khiếp sợ, cuối cùng viết một câu: [Họ Thẩm đến lớp tìm cậu, không biết muốn làm trò gì, cậu phải cẩn thận đó!]

Lúc này Ti Du mới nhớ cậu để điện thoại ở chế độ im lặng, không nhận được lời nhắc nhở của Tạ Hoàn, rất không tốt, làm chậm trễ chuyện.

Cậu nhắn lại cho Tạ Hoàn một nhãn dán hình mèo “Trẫm đã duyệt”, sau đó mới phát vòng bạn bè.

Cậu viết viết rồi xóa xóa, cuối cùng viết một hàng chữ, thêm ảnh phiếu kết quả khám bệnh, đăng lên: [Nếu ai nhìn thấy tôi khóc, đó là vì tôi bị bệnh, không phải vì tôi yếu ớt, hy vọng mọi người đều hiểu!]

Tốt, tinh thần biết vượt qua khó khăn được cậu phát huy triệt để!

Hiện tại là giờ học, cho nên cậu phát vòng bạn bè cũng không có ai đáp lại.

Cậu cất điện thoại, thang máy cũng tới tầng gác.

Ti Du đến lớp học múa, thấy Bạch Hàm Liễu và Sầm Sơ đã ở đây.

“Cô giáo Bạch, cô Sầm.” Ti Du chào hai người họ.

Bạch Hàm Liễu cười híp mắt, vẻ mặt vui mừng: “Tiểu Du đã tới.”

“Cô Sầm nghe nói em được chọn, đến đây chúc mừng em.”

Sầm Sơ cười nói tiếp: “Chúc mừng tiểu Du nhé. Tôi xem màn biểu diễn của cậu qua video, quả thật rất kinh diễm.”

“Cảm ơn cô giáo.”

Ti Du nghĩ cô ta xem video trên kênh nào đó, không nghĩ nhiều.

“Hôm nay tôi đến, thực ra muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Sầm Sơ nhìn Ti Du, hỏi: “Cậu vẫn không muốn sớm tiến vào giới sao?”

Ti Du im lặng.

“Không cần trả lời ngay.”

Sầm Sơ cười nói: “Không biết cậu có thấy tin tức trên mạng không, thân phận của cậu đã bị truyền ra, muốn ở ẩn cũng khó.”

Ti Du giật mình: “Cô nói gì?”

“Buổi sáng tiểu Du còn đi học, có lẽ chưa kịp xem tin tức.”

Bạch Hàm Liễu phụ họa, thuận tiện nói: “Bây giờ tiểu Du đã nổi ồi, cư dân mạng đang mạnh mẽ lan truyền video biểu diễn của em, còn chiếm hai hotsearch!”

Ti Du choáng váng, vội lấy điện thoại ra.

Cậu nhớ đến video tối qua Tạ Hoàn gửi cho cậu.

Nói không may có người nhận ra cậu.

Thế nhưng trước khi cậu vào B trạm *, các tiêu đề tin tức đã lần lượt hiện lên.

(*) B trạm: đài B hay Bilibili là một website chia sẻ video chủ đề xoay quanh anime, manga và video ở Trung Quốc, nơi người dùng có thể đăng tải, xem và thêm phụ đề vào video.

[Điệu Đôn Hoàng, thiếu niên 17 tuổi tái hiện bức tranh thần tiên!]

Tim Ti Du đập nhanh.

Cậu không xem tin này, mà vào Weibo xem hotsearch.

Quả nhiên hotsearch đứng thứ tư, thứ năm, đằng sau còn có thêm từ “Bạo!”

#Thiếu niên thần tiên, điệu múa thần tiên# #Quán quân cuộc thi vũ đạo thành phố Mạn!# Ti Du vừa xem, chỉ biết hỏi tại sao lại như vậy!

Cậu nhấn vào hotsearch “Thiếu niên thần tiên”, lượt share và bình luận trên Weibo đã hơn trăm vạn.

Các blogger đều chuyển tiếp đề tài này, còn kèm theo một đoạn của video.

Đoạn video có Thumbnail là mặt Ti Du, là cái đã được cắt ghép mà Tạ Hoàn gửi.

Cậu ấn vào phần bình luận, tất cả đều là lời khen ngợi và tìm kiếm “Thiếu niên thần tiên.”

Còn có một bình luận viết [Hotsearch này kết hợp với thành phố Mạn kia chắc chắn sẽ có bất ngờ!]

Ti Du lại ấn vào chủ đề “Cuộc thi”, bài của blogger kia vẫn được xuất hiện ở đầu.

Mà người đăng video của cậu lên là bên cuộc thi mà Ti Du tham gia.

Video cuộc thi được trường học lưu trữ, bởi vì lúc đó Ti Du nhảy rất đẹp, nên đoạn đó được liệt vào danh sách các tác phẩm tiêu biểu của trường học.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đoạn video đó nhìn Ti Du vẫn còn rất trẻ, đặc biệt mặt cậu rất non nớt, mềm mại, nhưng kỹ thuật lại điêu luyện, tứ chi ẩn chứa cảm xúc phong phú và chính xác, quả thật là một tác phẩm xuất sắc.

Thế nhưng Ti Du không ngờ, điệu Đôn Hoàng của cậu có sức ảnh hưởng như vậy, khiến cư dân mạng còn tìm ra được hình ảnh của cậu ở cuộc thi!

Vẻ mặt Ti Du phức tạp, cậu đã thấy có người muốn tìm weibo của cậu!

Cũng may cậu không hay đăng chuyện cá nhân lên weibo, nếu không chắc hẳn đã sớm bị phát hiện.

“Thế nào?”

Sầm Sơn nhìn vẻ mặt của cậu, cười hỏi: “Lúc này mới biết bản thân thật sự nổi tiếng sao?”

Ti Du tắt điện thoại, ngước mắt nhìn cô ta, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Hàm Liễu.

Mắt Ti Du có chút đỏ, nhìn như vậy có vẻ rất bất lực.

Bạch Hàm Liễu đau lòng, bà ấy vỗ vỗ vai Ti Du, dịu dàng nói: “Tiểu Du đừng sợ.”

“Chuyện này đến không sớm thì muộn, bây giờ đã đến giờ học, em phải điều chỉnh tâm trạng biết chưa?”

Ti Du không phải sợ, cũng không phải khẩn trương, ngược lại cậu khá bình tĩnh.

Bởi vì khi cậu quyết định tham gia cuộc thi, hơn nữa nếu được chọn sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cậu cũng đã chuẩn bị tốt.

Mà bây giờ nổi sớm hơn một chút, cậu cũng chỉ hơi ngạc nhiên.

Bây giờ cậu chỉ lo lắng một chuyện.

“Chưa có ai phát hiện ra mối quan hệ giữa em và mẹ đúng không?”

Bạch Hàm Liễu lắc đầu: “Lúc em bốn tuổi đã bị lộ một lần, sau đó mẹ em rất để tâm, chắc hẳn mọi người không phát hiện ra được mối quan hệ của hai người.”

Sầm Sơ ngạc nhiên nói: “Mẹ tiểu Du? Là ai vậy?”

Đến cả người đại diện nổi tiếng cũng không biết, Ti Du cũng thấy yên tâm.

Ti Du không muốn giải thích, đương nhiên Bạch Hàm Liễu cũng không nói.

Sầm Sơ hiểu, điều kiện nhà Ti Du tốt, nói không chừng mẹ cậu chính là người nổi tiếng, phải bảo vệ riêng tư cũng bình thường.

Bởi vậy cô ta cũng không tính hỏi tiếp.

“Được rồi, trước tiên không nghĩ đến chuyện đó đã.”

Bạch Hàm Liễu cười nói: “Nổi hay không không sao, bây giờ việc cấp bách chúng ta cần làm là biên đạo cho thật xuất sắc.”

“Đơn vị tổ chức vừa gọi điện cho cô, bảo chúng ta nhanh đưa em đi diễn tập, đến lúc đo kích cỡ để thiết kế trang phục biểu diễn.”

Bạch Hàm Liễu nói xong, lại bắt đầu cười: “Thái độ của họ rất nhiệt tình, đoán chừng là bị tài năng và danh tiếng của tiểu Du làm cho kinh ngạc.”

Sầm Sơ cũng cười: “Tiểu hồng dựa vào nâng đỡ, bạo hồng dựa vào vận mệnh là lý đương nhiên.”

“Giống Ti Du chưa debut mà độ hot đã cao như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp.”

Ti Du buồn cười nói: “Được rồi cô giáo, hai người khen nữa có lẽ đuôi em sẽ vểnh lên mất.”

Nói xong, ba người đều cười rộ lên.

-

Buổi trưa, Ti Du và Bạch Hàm Liễu đều tập trung điều chỉnh động tác, Sầm Sơ chỉ ngồi trong chốc lát rồi rời đi.

Ti Du không luyện tập đến quá muộn.

Sáu giờ, con dâu Bạch Hàm Liễu về nước nên bà ấy đi trước.

Sau khi bà ấy về, Ti Du lại luyện tập thêm một tiếng, sau đó mới thay đồ xuống tầng.

Trời ban đêm có hơi lạnh, Ti Du đội mũ ở áo khoác.

Cậu đứng ở dưới tầng một lát.

Triệu Diên đi công tác, dạo này phải chạy qua chạy lại các lễ trao giải giữa năm lớn, đoán chừng bà ấy phải đi liên tục, có lẽ sau Quốc khánh mới trở về được.

Có lẽ sẽ bỏ qua cả buổi biểu diễn của cậu ở lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập thành phố.

Ti Trọng Tấu cũng liên tục phải xử lý các hạng mục, dạo này bận đến mức chân không chạm đất, thậm chí còn không về nhà, ăn ở ở công ty.

Cho nên bây giờ cậu về nhà, có lẽ sẽ ở một mình.

Ti Du im lặng đứng, cố gắng đè ép cảm xúc mất mát xuống.

Cậu phân tâm nghĩ, chắc hẳn Ti Nguy Lâu còn đang làm thêm.

Cậu có hơi do dự, nghĩ có nên đến quán trà sữa chờ anh hay không.

Nhưng mặc dù quan hệ giữa cậu và Ti Nguy Lâu đã dịu đi, nhưng chưa đến mức cậu phải chờ anh làm thêm xong.

Rất rối rắm!

“Ti Du?”

Có một tiếng gọi nghi hoặc truyền đến từ phía sau, Ti Du quay đầu nhìn, thì ra là người quen.

Trong khoảng thời gian này, Bùi Khuynh Thừa đến lớp bổ túc vào chiều tối thứ sáu, khoảng bảy giờ thì về nhà.

Thế nhưng không ngờ cậu ấy lại tình cờ bắt gặp Ti Du!

Ti Du cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi học bổ túc trên tầng.” Bùi Khuynh Thừa đi đến đứng trước mặt cậu.

Bùi Khuynh Thừa là điển hình của học sinh giỏi trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, thích mặc đồng phục và áo sơ mi trắng, trắng không nhiễm hạt bụi, cả người sạch sẽ, khí chất lạnh lùng.

Ti Du vừa luyện múa xong, trên người vẫn còn lớp mồ hôi mỏng, hai má cũng hơi ửng đỏ.

Khi bọn họ đứng chung một chỗ, một người sạch sẽ gọn gàng, một người ẩm ướt, hình thành hai cực đối lập rõ rệt.

Bùi Khuynh Thừa hơi rũ mắt nhìn mặt Ti Du, khi bắt gặp hai mắt sáng rực, có hơi bối rối thu hồi tầm mắt.

“Học sinh giỏi cũng cần học bổ túc sao?” Ti Du cười hỏi.

Thực ra cậu không có cảm giác gì với Bùi Khuynh Thừa, không ghét cũng không thích, không có cũng được.

Cũng giống như khi tình cờ bắt gặp bạn học, có thể tán gẫu hai câu bình thường.

Bùi Khuynh Thừa lại nghiêm túc giải thích: “Cuối tháng tôi có tham gia cuộc thi toán trung học cả nước, bổ túc cho cuộc thi này.”

“À~”

Ti Du tỏ vẻ đã hiểu: “Cuộc thi lớn, tôi đã nghe qua.”

Nghe vậy Bùi Khuynh Thừa nở nụ cười.

“Đúng rồi, sáng nay cảm ơn cậu.”

Ti Du kéo kéo mũ áo che khuất tầm mắt, cười nói: “Lúc đó tôi đang định lấy tay áo lau mặt, may cậu đưa giấy cho tôi.”

“Có câu nói gì mà, giúp người gặp nạn?”

Bùi Khuynh Thừa nói: “Không cần khách khí, là việc nên làm.”

Ti Du nói: “Bây giờ cậu chuẩn bị về nhà sao? Nếu không vội, tôi mời cậu đi uống trà sữa.”

Quả thật Bùi Khuynh Thừa ngây người.

Cậu ấy không ngờ Ti Du lại chủ động mời mình, nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Ti Du hất cằm với cậu ấy, nói: “Gần đây có một quán, đồ uống không tệ, đi thôi.”

“Ừ, được.”

Bùi Khuynh Thừa vội vàng đuổi theo cậu, suy nghĩ rối loạn, trong chốc lát suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Còn nguyên nhân Ti Du chủ động mời cậu ấy uống trà sữa, cậu ấy cũng đã nghĩ ra vài trường hợp.

Ti Du lại nghĩ, như vậy cậu có thể quang minh chính đại chờ Ti Nguy Lâu làm thêm xong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0