Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 31
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Tiệm trà sữa quả thực không xa, trong hai phút Ti Du và Bùi Khuynh Thừa liền đến nơi.
Ti Du nhìn qua cánh cửa kính, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Ti Nguy Lâu.
Hình như không có ở đó?
Ti Du đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, cánh cửa đã bị Bùi Khuynh Thừa đẩy ra trước.
Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ấy một cái, Bùi Khuynh Thừa quay mặt đi, nói: “Đi vào thôi.”
“Cảm ơn.”
Ti Du cười một cái với Bùi Khuynh Thừa, đi vào trước.
Bùi Khuynh Thừa mím môi, trong lòng có chút vui vẻ.
Vừa nãy Ti Du lại cười với cậu rồi!
Ti Du đi đến trước quầy, quay đầu lại hỏi Bùi Khuynh Thừa: “Cậu muốn uống gì? Trước đây tôi uống trà sữa khoai môn của họ cũng không tệ lắm.”
Bùi Khuynh Thừa tiến đến bên cạnh cậu, hơi khom lưng nhìn về phía thực đơn.
Cậu ấy cao hơn Ti Du nửa cái đầu, với tư thế hơi khom lưng từ phía sau, từ góc độ nào đó nhìn lại, giống như cậu ấy đang ôm Ti Du vào trong lồng ngực.
Cô gái trẻ là người phụ trách nhập đơn, cô nhìn Ti Du, lại nhìn về phía Bùi Khuynh Thừa, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.
“Hai bạn học, cà phê sữa trong tiệm chúng tôi cũng không tồi nha.”
Bùi Khuynh Thừa đứng thẳng dậy, nói: “Vậy cho tôi cái này.”
Ti Du gật đầu, nói với cô gái: “Vậy tôi muốn hai ly này.”
Cậu lại hỏi Bùi Khuynh Thừa: “Cậu muốn uống nóng hay lạnh?”
“Lạnh đi.”
Ti Du nhướng mày, cười như có như không mà trêu chọc một câu: “Ồ, cơn giận rất lớn nha.”
Bùi Khuynh Thừa không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, có chút nghi hoặc mà nhìn cậu.
“......”
Ti Du có cảm giác tội lỗi như thể chơi game trước mặt đứa trẻ ngoan, nói: “Không có việc gì.”
Đúng lúc này, Bùi Khuynh Thừa phản ứng lại, lập tức cảm thấy mặt có chút nóng.
Ti Du không chú ý tới khuôn mặt đang hồng của cậu ta.
Lúc sau cậu kiểm tra đơn, giống như lơ đãng hỏi cô gái: “Người đứng ở chỗ đó trong quán các cô đi đâu vậy?”
Cô gái nhìn theo tầm mắt của cậu, ngay sau đó bừng tỉnh, nói: “Cậu ấy à, hôm nay cậu ấy không lmà, nói là trong nhà có việc.”
Trong nhà có việc?
Ti Du nhíu mày, sao cậu lại không biết trong nhà có việc?
“Được rồi, cảm ơn. Giúp tôi đóng gói hai ly này lại.” Ti Du nói.
Bùi Khuynh Thừa vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh cậu, lúc sau chờ kiểm tra đơn xong, lại đi theo Ti Du đến một cái ghế dài ngồi xuống.
Ti Du: “......”
Cậu vô thức cảm thấy xấu hổ, cậu và Bùi Khuynh Thừa đều không thân dù chỉ một chút, không nói chuyện với nhau nhiều.
Bùi Khuynh Thừa rũ mắt nhìn dưới bàn, đôi tay ở dưới bàn nắm chặt.
Cậu có thể cảm giác được Ti Du đang nhìn cậu, chỉ là cậu không có dũng khí ngẩng cao đầu đối diện với cậu ta.
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đẹp đẽ thuần khiết của Ti Du, Bùi Khuynh Thừa liền cảm thấy đứng ngồi không yên, không cẩn thận để trên người ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ti Du trơ mắt nhìn vành tai cậu ta càng ngày càng hồng, kinh ngạc nói: “Cậu nóng lắm sao?”
“Hả?” Bùi Khuynh Thừa hoảng loạn ngẩng đầu.
Ti Du chỉ vào vành tai cậu, nói: “Vành tai của cậu đang rất hồng đấy, nóng lắm sao?”
Lúc này cổ của Bùi Khuynh Thừa đều đỏ, cậu vô thức nhìn Ti Du, ấp úng không nói nên lời.
Hay thật đấy!
Ti Du kinh hãi rồi.
“Không phải là cậu đang ngượng đấy chứ?” Sắc mặt Ti Du trở nên khó coi.
Trái tim Bùi Khuynh Thừa đập bịch bịch, khó khăn nói: "Không phải.”
Bỗng nhiên Ti Du nghĩ tới một khả năng, liền hỏi: “Vậy cậu mắc chứng sợ hãi giao tiếp à?”
Bùi Khuynh Thừa: “?”
“Chính là sợ hãi xã giao đó.”Ti Du càng nghĩ càng cảm thấy mình nói đúng rồi.
Cậu nói: “Có phải cậu không thích kết bạn với mọi người?
Hơn nữa khi nói chuyện với ai đó liền mặt đỏ xấu hổ?”
Bùi Khuynh Thừa cẩn thận nghĩ, quả thật là cậu ấy không kết bạn với người khác.
Nhưng tình huống mặt đỏ và nóng lên này, hình như chỉ khi đối mặt với Ti Du mới có.
Ti Du thấy bản thân đã đoán đúng, liền cười nói: “Chẳng trách khi cậu còn nhỏ cũng không thích chơi cùng chúng tôi.”
Bùi Khuynh Thừa trầm mặc.
Quả thực lúc trước cậu từ chối Ti Du và Tạ Hoàn, nhưng đó là vì gia đình cậu ấy đang theo dõi chặt chẽ nên không có thời gian chơi.
Lúc này là giờ tan học, trong cửa tiệm dần dần có nhiều người hơn.
Đột nhiên, ở xa có hai cô gái nhìn về phía Ti Du, sau đó hai người lấy điện thoại di động ra, mở những tấm ảnh bên trong ra để so sánh.
“Thật sự là cậu ấy!”
“A a a, người thật còn đẹp trai hơn trong video!”
“Chúng ta có thể đi qua và kết bạn với cậu ấy không?”
“Nếu không được thì chụp ảnh chung cũng được!”
Hai cô gái này là sinh viên của một trường đại học gần đó, hôm nay họ vẫn đang bị kinh ngạc bởi mỹ mạo và tư thế của điệu Đôn Hoàng, sau khi tan học, học bất ngờ nhìn thấy Ti Du, hiển nhiên rất phấn khích.
Nhưng bây giờ dù nói thế nào Ti Du cũng chỉ nghiệp dư, nên hai người bọn họ có hơi chần chừ, không biết có thể đến đó hay không.
Nhưng nghĩ lại, đối với một chàng trai như Ti Du, ngay cả những lúc bình thường cũng đều có rất nhiều người tìm kiếm thông tin liên lạc của cậu ấy, vì vậy không nên đột ngột tìm đến cậu ấy.
Vì vậy, cả hai đã cố gắng hết sức để kìm nén sự phấn khích và bước đến bên Ti Du.
“Bạn học.” Cô gái nhỏ giọng nói.
Ti Du quay lại nhìn cô, phát hiện đó là một người mà cậu không hề quen biết.
Sắc mặt cô gái có chút đỏ lên, nói: “Cậu là Ti Du đúng không?”
Ti Du có chút bối rối, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hai cô gái nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng hơn.
“Chúng tớ có thể thêm WeChat của cậu không?”
Bùi Khuynh Thừa lập tức nhìn về phía Ti Du, tay vô thức nắm lấy đầu gối.
Ti Du không nghĩ tới các cô tới để xin phương thức liên lạc của mình, lúc đầu cậu ấy ngốc một chút, sau đó vội vàng đứng dậy nói: “Ngại quá, tớ không định hẹn hò trước khi thi tốt nghiệp.”
Hai cô gái ngơ ngác.
Hai cô không ngờ Ti Du sẽ đứng lên, còn rất nghiêm túc đáp trả lại.
Tuy vậy, thái độ nghiêm túc của Ti Du lại có chút đáng yêu.
Hai cô biết rằng Ti Du là học sinh cấp ba, vì vậy khi thấy bộ dạng Ti Du giống như thấy em trai mình vậy, trong lòng càng thêm mến cậu.
Trong nhóm liền có một cô gái cười nói: “Em có thể chụp với chị tấm hình không? Chị thật sự rất ngạc nhiên khi em nhảy điệu Đôn Hoàng đó!”
"Đúng vậy!" Một cô gái khác cũng nói theo: "Hơn nữa, em đẹp hơn trong video đó! Em trai, nhất định tiền đồ sau này sẽ rất sáng lạng!”
Ti Du không tin được nói: "......Em trai?'' Cô gái gọi Ti Du là em trai vội che miệng, cười nói để chuyển chủ đề khác: “Vậy, em có chụp với chị bức ảnh được không? Đảm bảo không truyền ra ngoài!”
Ti Du vẫn không hết sốc khi bị gọi là em trai.
Hai cô gái này nhìn cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, tại sao lại gọi cậu là em trai?
Cậu đứng sau hai cô gái và chỉ chụp hai tấm với họ.
Hai cô gái cũng không muốn là làm phiền cậu nữa, chụp xong cũng chuẩn bị đi.
Trước khi đi, hai cô còn nhìn Bùi Khuynh Thừa cho thỏa con mắt.
“Cậu ấy thật sự cũng rất đẹp trai!”
“Đúng là bạn của trai đẹp đều là trai đẹp hahaha!”
Sau khi Ti Du ngồi xuống, cậu vẫn còn rất hoài nghi về cuộc sống, cậu nhìn về phía Bùi Khuynh Thừa, chân thành hỏi: “Tôi còn rất nhỏ sao? Tại sao họ lại gọi tôi là em trai?”
Cậu còn tưởng rằng bản thân cậu quá hấp dẫn, hai cô gái kia là bị thu hút bởi cậu.
Không phải sao?
Bùi Khuynh Thừa nhìn kỹ mặt cậu.
Khuôn mặt của Ti Du rất trắng và trông cậu rất dịu dàng.
Trên thực tế, Ti Du có vẻ ngoài sáng sủa, hào hoa, lại rất hiếu thắng, chỉ là cậu luôn mềm lòng khi đối diện với các cô gái, vì vậy cậu luôn tạo cho người đối diện một cảm giác rất là “mềm”.
Mà đây cũng là hiệu ứng dây chuyền do cậu nghe lời bà Triệu Diên từ khi còn nhỏ.
“Này!” Ti Du quơ quơ tay, thu hút sự chú ý của Bùi Khuynh Thừa.
“Hỏi cậu đó, sao lại thất thần rồi?”
Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du, nói: “Cậu rất đẹp.”
Ti Du: “?”
“Tôi hỏi cậu có thấy tôi bé không, sao cậu lại nói là tôi đẹp?”
Hơn nữa Bùi Khuynh Thừa khen cậu, bản thân cũng thấy rất kì lạ.
Tất nhiên, Ti Du biết rằng bản thân lớn lên rất đẹp trai, ở góc độ khách quan nào đó Bùi Khuynh Thừa nói như vậy cũng có thể hiểu được.
Bùi Khuynh Thừa có chút xấu hổ, cậu nói: “Bây giờ cậu vẫn còn nhỏ, nhưng đấy là do cậu chưa trưởng thành, đợi sau này cậu lớn hơn chút nữa thì sẽ tốt hơn.”
“Ừ.”
Ti Du gật đầu: “Nhưng tôi gần như đã trưởng thành.”
Nghĩ đến những điều bản thân muốn là khi trưởng thành, đột nhiên Ti Du cảm thấy tương lai tươi sáng.
Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu rồi mới lấy hết can đảm nhìn về phía Ti Du, hỏi: “Ti Du, tôi có thể thêm WeChat cậu không?”
Lúc này Ti Du mới nhớ ra, cậu và Bùi Khuynh Thừa quen nhau lâu như vậy, thế mà thông tin liên lạc cũng không có.
“Được chứ.”
Ti Du lấy di động ra, mở giao diện WeChat, nói: “Tôi quét cho cậu.”
Bùi Khuynh Thừa ngẩn ra, như thể cậu ấy không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến hai cô gái lúc nãy, Bùi Khuynh Thừa đột nhiên cảm thấy, cậu có chút đặc biệt hơn so với những người khác?
Cả hai đã thêm WeChat, Ti Du liền cất điện thoại đi.
Lúc này, cà phê của hai người đã làm xong.
Mỗi người cầm một ly rồi đi ra ngoài.
“Cậu thường về nhà bằng cách nào?” Ti Du hỏi Bùi Khuynh Thừa.
Bùi Khuynh Thừa nói: “Tôi thường đi bộ đến trường, hai ngày học bù này tôi ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm.”
Ti Du gật đầu.
Những đứa trẻ này có một điểm chung, đó là chúng không hề xa hoa lãng phí.
Việc có tài xế đưa đón không phải là một điều xa xỉ, nhưng mà nhà họ vốn dĩ ở gần trường, chỉ mất hai mươi phút đi bộ là được, vì vậy không cần phải làm phiền tài xế, trừ khi thật sự sắp muộn.
“Bây giờ chúng ta về?” Ti Du hỏi cậu.
Bùi Khuynh Thừa quay đầu nhìn cậu, nói: “Cậu mệt sao?”
Ti Du cắn ống hút, nói: “Không mệt.”
“Bây giờ chúng ta về đúng không?” Bùi Khuynh Thừa cẩn thận hỏi một câu.
Ti Du quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy ngay lập tức giải thích: “Hôm nay tôi có luyện một đề mới, tâm trí có chút lộn xộn, muốn đi hóng gió.”
Cậu ấy nói có chút nghiêm túc và khẩn trương, nhìn rất thú vị.
Ti Du bật cười, nói: “Được, vậy tôi đi.”
Bùi Khuynh Thừa bị cậu nhìn đến mức mặt đỏ lại, Ti Du cười lớn: “Không phải chứ, cậu cũng dễ thẹn thùng quá đi!”
“Tôi không có.” Bùi Khuynh Thừa nhỏ giọng phản bác.
Nhìn khi nhìn thấy ý cười trên mắt Ti Du, cậu ấy không nhịn được cũng lộ ra nụ cười nhạt.
Hai người sóng vai đi ở bên đường, dòng xe cộ ồn ào náo động đi tới đi lui, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, kéo dài bóng của họ.
Ti Du nói chuyện cùng cậu ấy, rằng ngày mai bản thân sẽ đi diễn tập, còn hỏi cậu ấy cuộc thi toán học có khó không.
Bùi Khuynh Thừa nghiêm túc trả lời từng câu.
Cậu ấy quay đầu nhìn Ti Du, khoé môi bất giác nhếch lên.
Cậu ấy chưa bao giờ biết, bản thân có thể vui vẻ đến thế chỉ bằng cách đi bộ cùng một người.
Bùi Khuynh Thừa uống một ngụm cà phê, hơi đắng, nhưng sau khi nuốt xuống, tất cả những gì còn lại chỉ là hương vị ngọt ngào.
Hai người đi gần một giờ rồi mới trở về nhà.
Bọn họ sống chung ở một tiểu khu, nhà của Bùi Khuynh Thừa ở phía tây, vừa hay trên đường có thể đi ngang qua nhà Ti Du.
Ti Du đã uống cạn ly cà phê trên tay.
Khi bước ra ngoài sân, cậu phát hiện đèn ngoài cửa đã bật sáng, dưới ánh đèn là một bóng người cao thẳng đang đứng.
Ti Nguy Lâu?
Sao cậu ta lại ở nhà?
Sao cậu ta không vào nhà mà đứng ở cửa làm gì?
Trong đầu Ti Du có một dấu chấm hỏi.
Bùi Khuynh Thừa gọi cậu: “Ti Du.”
“Hả?” Ti Du quay đầu nhìn cậu ấy.
Bùi Khuynh Thừa cúi đầu nhìn cậu, nói nhỏ: “Ngày mai cậu vẫn còn trong lớp huấn luyện sao? Có muốn về cùng nhau không?”
Ti Du lắc đầu: “Ngày mai tôi sẽ đi diễn tập nên chắc là tôi sẽ không đến lớp huấn luyện.”
Bùi Khuynh Thừa không che giấu được vẻ mất mát: “......Cứ như vậy đi.”
Ti Du nói: “Ừm, vậy cậu về đi, tôi cũng về nhà đây.”
“Được rồi, ngủ ngon.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du vào sân.
Ti Nguy Lâu mặc bộ trang phục màu đen đứng thẳng trước cửa, vẻ mặt hơi lãnh đạm hơn trước.
Ti Du đến gần, hỏi: “Sao cậu lại đứng ở ngoài?”
Ti Nguy Lâu đứng trên bậc thềm, nhìn xuống Ti Du, rồi nhìn ra ngoài sân.
Bùi Khuynh Thừa vẫn đứng đó, không biết đang chờ đợi cái gì!
Không biết vì sao, Ti Nguy Lâu vô cớ có chút mất kiên nhẫn.
Anh không nói lời nào, xoay người đi thẳng vào nhà.
Ti Du: “?”
Ủa?
Sao tự dưng lại bơ vậy?
Ti Du bước vội lên bậc thang, vội vã thay dép khi vào nhà.
Cậu duỗi tay túm lấy tay áo của Ti Nguy Lâu, nhân lúc anh đang ngây người, Ti Du liền chạy lên lầu trước.
“Nhớ tắt đèn!”
Ti Du hét một tiếng.
Ti Nguy Lâu: “......”
Không cần tự tắt đèn! Ti Du cảm thấy bản thân rất nhanh trí!
Cậu vui vẻ tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ.
Đang nghĩ xem có nên live stream một lúc không thì có người gõ cửa.
“Mở cửa.”
Đó là giọng của Ti Nguy Lâu.
Ti Du nghi hoặc, đứng dậy đi ra mở cửa.
Ti Nguy Lâu dừng lại sau khi nhìn thấy Ti Du, mắt anh đảo quanh Ti Du, sau đó đưa cho cậu cốc sữa ấm trên tay.
Ti Du theo bản năng nhận lấy, lại càng thêm bối rối: “Cậu hâm nóng cho tôi? Tại sao?”
“Mẹ cậu nói cậu sẽ không thể ngủ ngon nếu không uống sữa trước khi đi ngủ.”
Ti Du: “?”
Triệu Diên nói với anh ấy khi nào?
Còn nói với anh ấy, rằng anh ấy phải chủ động nhận trách nhiệm hâm sữa cho cậu?
Đầu của Ti Du tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng Ti Nguy Lâu đã xoay người về phòng rồi.
Ti Nguy Lâu đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, ở trong phòng tắt đèn hồi lâu không nhúc nhích.
Ti Du vừa rồi đang mặc một bộ đồ ngủ thỏ bông màu trắng hồng!
Không chỉ có đôi tai dài, còn có cái đuôi thỏ ngắn và mềm!
Ti Nguy Lâu hít một hơi thật sâu, đưa tay lên che mắt.
Ti Du nhìn qua cánh cửa kính, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Ti Nguy Lâu.
Hình như không có ở đó?
Ti Du đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, cánh cửa đã bị Bùi Khuynh Thừa đẩy ra trước.
Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ấy một cái, Bùi Khuynh Thừa quay mặt đi, nói: “Đi vào thôi.”
“Cảm ơn.”
Ti Du cười một cái với Bùi Khuynh Thừa, đi vào trước.
Bùi Khuynh Thừa mím môi, trong lòng có chút vui vẻ.
Vừa nãy Ti Du lại cười với cậu rồi!
Ti Du đi đến trước quầy, quay đầu lại hỏi Bùi Khuynh Thừa: “Cậu muốn uống gì? Trước đây tôi uống trà sữa khoai môn của họ cũng không tệ lắm.”
Bùi Khuynh Thừa tiến đến bên cạnh cậu, hơi khom lưng nhìn về phía thực đơn.
Cậu ấy cao hơn Ti Du nửa cái đầu, với tư thế hơi khom lưng từ phía sau, từ góc độ nào đó nhìn lại, giống như cậu ấy đang ôm Ti Du vào trong lồng ngực.
Cô gái trẻ là người phụ trách nhập đơn, cô nhìn Ti Du, lại nhìn về phía Bùi Khuynh Thừa, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.
“Hai bạn học, cà phê sữa trong tiệm chúng tôi cũng không tồi nha.”
Bùi Khuynh Thừa đứng thẳng dậy, nói: “Vậy cho tôi cái này.”
Ti Du gật đầu, nói với cô gái: “Vậy tôi muốn hai ly này.”
Cậu lại hỏi Bùi Khuynh Thừa: “Cậu muốn uống nóng hay lạnh?”
“Lạnh đi.”
Ti Du nhướng mày, cười như có như không mà trêu chọc một câu: “Ồ, cơn giận rất lớn nha.”
Bùi Khuynh Thừa không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, có chút nghi hoặc mà nhìn cậu.
“......”
Ti Du có cảm giác tội lỗi như thể chơi game trước mặt đứa trẻ ngoan, nói: “Không có việc gì.”
Đúng lúc này, Bùi Khuynh Thừa phản ứng lại, lập tức cảm thấy mặt có chút nóng.
Ti Du không chú ý tới khuôn mặt đang hồng của cậu ta.
Lúc sau cậu kiểm tra đơn, giống như lơ đãng hỏi cô gái: “Người đứng ở chỗ đó trong quán các cô đi đâu vậy?”
Cô gái nhìn theo tầm mắt của cậu, ngay sau đó bừng tỉnh, nói: “Cậu ấy à, hôm nay cậu ấy không lmà, nói là trong nhà có việc.”
Trong nhà có việc?
Ti Du nhíu mày, sao cậu lại không biết trong nhà có việc?
“Được rồi, cảm ơn. Giúp tôi đóng gói hai ly này lại.” Ti Du nói.
Bùi Khuynh Thừa vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh cậu, lúc sau chờ kiểm tra đơn xong, lại đi theo Ti Du đến một cái ghế dài ngồi xuống.
Ti Du: “......”
Cậu vô thức cảm thấy xấu hổ, cậu và Bùi Khuynh Thừa đều không thân dù chỉ một chút, không nói chuyện với nhau nhiều.
Bùi Khuynh Thừa rũ mắt nhìn dưới bàn, đôi tay ở dưới bàn nắm chặt.
Cậu có thể cảm giác được Ti Du đang nhìn cậu, chỉ là cậu không có dũng khí ngẩng cao đầu đối diện với cậu ta.
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đẹp đẽ thuần khiết của Ti Du, Bùi Khuynh Thừa liền cảm thấy đứng ngồi không yên, không cẩn thận để trên người ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ti Du trơ mắt nhìn vành tai cậu ta càng ngày càng hồng, kinh ngạc nói: “Cậu nóng lắm sao?”
“Hả?” Bùi Khuynh Thừa hoảng loạn ngẩng đầu.
Ti Du chỉ vào vành tai cậu, nói: “Vành tai của cậu đang rất hồng đấy, nóng lắm sao?”
Lúc này cổ của Bùi Khuynh Thừa đều đỏ, cậu vô thức nhìn Ti Du, ấp úng không nói nên lời.
Hay thật đấy!
Ti Du kinh hãi rồi.
“Không phải là cậu đang ngượng đấy chứ?” Sắc mặt Ti Du trở nên khó coi.
Trái tim Bùi Khuynh Thừa đập bịch bịch, khó khăn nói: "Không phải.”
Bỗng nhiên Ti Du nghĩ tới một khả năng, liền hỏi: “Vậy cậu mắc chứng sợ hãi giao tiếp à?”
Bùi Khuynh Thừa: “?”
“Chính là sợ hãi xã giao đó.”Ti Du càng nghĩ càng cảm thấy mình nói đúng rồi.
Cậu nói: “Có phải cậu không thích kết bạn với mọi người?
Hơn nữa khi nói chuyện với ai đó liền mặt đỏ xấu hổ?”
Bùi Khuynh Thừa cẩn thận nghĩ, quả thật là cậu ấy không kết bạn với người khác.
Nhưng tình huống mặt đỏ và nóng lên này, hình như chỉ khi đối mặt với Ti Du mới có.
Ti Du thấy bản thân đã đoán đúng, liền cười nói: “Chẳng trách khi cậu còn nhỏ cũng không thích chơi cùng chúng tôi.”
Bùi Khuynh Thừa trầm mặc.
Quả thực lúc trước cậu từ chối Ti Du và Tạ Hoàn, nhưng đó là vì gia đình cậu ấy đang theo dõi chặt chẽ nên không có thời gian chơi.
Lúc này là giờ tan học, trong cửa tiệm dần dần có nhiều người hơn.
Đột nhiên, ở xa có hai cô gái nhìn về phía Ti Du, sau đó hai người lấy điện thoại di động ra, mở những tấm ảnh bên trong ra để so sánh.
“Thật sự là cậu ấy!”
“A a a, người thật còn đẹp trai hơn trong video!”
“Chúng ta có thể đi qua và kết bạn với cậu ấy không?”
“Nếu không được thì chụp ảnh chung cũng được!”
Hai cô gái này là sinh viên của một trường đại học gần đó, hôm nay họ vẫn đang bị kinh ngạc bởi mỹ mạo và tư thế của điệu Đôn Hoàng, sau khi tan học, học bất ngờ nhìn thấy Ti Du, hiển nhiên rất phấn khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ dù nói thế nào Ti Du cũng chỉ nghiệp dư, nên hai người bọn họ có hơi chần chừ, không biết có thể đến đó hay không.
Nhưng nghĩ lại, đối với một chàng trai như Ti Du, ngay cả những lúc bình thường cũng đều có rất nhiều người tìm kiếm thông tin liên lạc của cậu ấy, vì vậy không nên đột ngột tìm đến cậu ấy.
Vì vậy, cả hai đã cố gắng hết sức để kìm nén sự phấn khích và bước đến bên Ti Du.
“Bạn học.” Cô gái nhỏ giọng nói.
Ti Du quay lại nhìn cô, phát hiện đó là một người mà cậu không hề quen biết.
Sắc mặt cô gái có chút đỏ lên, nói: “Cậu là Ti Du đúng không?”
Ti Du có chút bối rối, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hai cô gái nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng hơn.
“Chúng tớ có thể thêm WeChat của cậu không?”
Bùi Khuynh Thừa lập tức nhìn về phía Ti Du, tay vô thức nắm lấy đầu gối.
Ti Du không nghĩ tới các cô tới để xin phương thức liên lạc của mình, lúc đầu cậu ấy ngốc một chút, sau đó vội vàng đứng dậy nói: “Ngại quá, tớ không định hẹn hò trước khi thi tốt nghiệp.”
Hai cô gái ngơ ngác.
Hai cô không ngờ Ti Du sẽ đứng lên, còn rất nghiêm túc đáp trả lại.
Tuy vậy, thái độ nghiêm túc của Ti Du lại có chút đáng yêu.
Hai cô biết rằng Ti Du là học sinh cấp ba, vì vậy khi thấy bộ dạng Ti Du giống như thấy em trai mình vậy, trong lòng càng thêm mến cậu.
Trong nhóm liền có một cô gái cười nói: “Em có thể chụp với chị tấm hình không? Chị thật sự rất ngạc nhiên khi em nhảy điệu Đôn Hoàng đó!”
"Đúng vậy!" Một cô gái khác cũng nói theo: "Hơn nữa, em đẹp hơn trong video đó! Em trai, nhất định tiền đồ sau này sẽ rất sáng lạng!”
Ti Du không tin được nói: "......Em trai?'' Cô gái gọi Ti Du là em trai vội che miệng, cười nói để chuyển chủ đề khác: “Vậy, em có chụp với chị bức ảnh được không? Đảm bảo không truyền ra ngoài!”
Ti Du vẫn không hết sốc khi bị gọi là em trai.
Hai cô gái này nhìn cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, tại sao lại gọi cậu là em trai?
Cậu đứng sau hai cô gái và chỉ chụp hai tấm với họ.
Hai cô gái cũng không muốn là làm phiền cậu nữa, chụp xong cũng chuẩn bị đi.
Trước khi đi, hai cô còn nhìn Bùi Khuynh Thừa cho thỏa con mắt.
“Cậu ấy thật sự cũng rất đẹp trai!”
“Đúng là bạn của trai đẹp đều là trai đẹp hahaha!”
Sau khi Ti Du ngồi xuống, cậu vẫn còn rất hoài nghi về cuộc sống, cậu nhìn về phía Bùi Khuynh Thừa, chân thành hỏi: “Tôi còn rất nhỏ sao? Tại sao họ lại gọi tôi là em trai?”
Cậu còn tưởng rằng bản thân cậu quá hấp dẫn, hai cô gái kia là bị thu hút bởi cậu.
Không phải sao?
Bùi Khuynh Thừa nhìn kỹ mặt cậu.
Khuôn mặt của Ti Du rất trắng và trông cậu rất dịu dàng.
Trên thực tế, Ti Du có vẻ ngoài sáng sủa, hào hoa, lại rất hiếu thắng, chỉ là cậu luôn mềm lòng khi đối diện với các cô gái, vì vậy cậu luôn tạo cho người đối diện một cảm giác rất là “mềm”.
Mà đây cũng là hiệu ứng dây chuyền do cậu nghe lời bà Triệu Diên từ khi còn nhỏ.
“Này!” Ti Du quơ quơ tay, thu hút sự chú ý của Bùi Khuynh Thừa.
“Hỏi cậu đó, sao lại thất thần rồi?”
Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du, nói: “Cậu rất đẹp.”
Ti Du: “?”
“Tôi hỏi cậu có thấy tôi bé không, sao cậu lại nói là tôi đẹp?”
Hơn nữa Bùi Khuynh Thừa khen cậu, bản thân cũng thấy rất kì lạ.
Tất nhiên, Ti Du biết rằng bản thân lớn lên rất đẹp trai, ở góc độ khách quan nào đó Bùi Khuynh Thừa nói như vậy cũng có thể hiểu được.
Bùi Khuynh Thừa có chút xấu hổ, cậu nói: “Bây giờ cậu vẫn còn nhỏ, nhưng đấy là do cậu chưa trưởng thành, đợi sau này cậu lớn hơn chút nữa thì sẽ tốt hơn.”
“Ừ.”
Ti Du gật đầu: “Nhưng tôi gần như đã trưởng thành.”
Nghĩ đến những điều bản thân muốn là khi trưởng thành, đột nhiên Ti Du cảm thấy tương lai tươi sáng.
Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu rồi mới lấy hết can đảm nhìn về phía Ti Du, hỏi: “Ti Du, tôi có thể thêm WeChat cậu không?”
Lúc này Ti Du mới nhớ ra, cậu và Bùi Khuynh Thừa quen nhau lâu như vậy, thế mà thông tin liên lạc cũng không có.
“Được chứ.”
Ti Du lấy di động ra, mở giao diện WeChat, nói: “Tôi quét cho cậu.”
Bùi Khuynh Thừa ngẩn ra, như thể cậu ấy không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến hai cô gái lúc nãy, Bùi Khuynh Thừa đột nhiên cảm thấy, cậu có chút đặc biệt hơn so với những người khác?
Cả hai đã thêm WeChat, Ti Du liền cất điện thoại đi.
Lúc này, cà phê của hai người đã làm xong.
Mỗi người cầm một ly rồi đi ra ngoài.
“Cậu thường về nhà bằng cách nào?” Ti Du hỏi Bùi Khuynh Thừa.
Bùi Khuynh Thừa nói: “Tôi thường đi bộ đến trường, hai ngày học bù này tôi ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm.”
Ti Du gật đầu.
Những đứa trẻ này có một điểm chung, đó là chúng không hề xa hoa lãng phí.
Việc có tài xế đưa đón không phải là một điều xa xỉ, nhưng mà nhà họ vốn dĩ ở gần trường, chỉ mất hai mươi phút đi bộ là được, vì vậy không cần phải làm phiền tài xế, trừ khi thật sự sắp muộn.
“Bây giờ chúng ta về?” Ti Du hỏi cậu.
Bùi Khuynh Thừa quay đầu nhìn cậu, nói: “Cậu mệt sao?”
Ti Du cắn ống hút, nói: “Không mệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ chúng ta về đúng không?” Bùi Khuynh Thừa cẩn thận hỏi một câu.
Ti Du quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy ngay lập tức giải thích: “Hôm nay tôi có luyện một đề mới, tâm trí có chút lộn xộn, muốn đi hóng gió.”
Cậu ấy nói có chút nghiêm túc và khẩn trương, nhìn rất thú vị.
Ti Du bật cười, nói: “Được, vậy tôi đi.”
Bùi Khuynh Thừa bị cậu nhìn đến mức mặt đỏ lại, Ti Du cười lớn: “Không phải chứ, cậu cũng dễ thẹn thùng quá đi!”
“Tôi không có.” Bùi Khuynh Thừa nhỏ giọng phản bác.
Nhìn khi nhìn thấy ý cười trên mắt Ti Du, cậu ấy không nhịn được cũng lộ ra nụ cười nhạt.
Hai người sóng vai đi ở bên đường, dòng xe cộ ồn ào náo động đi tới đi lui, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, kéo dài bóng của họ.
Ti Du nói chuyện cùng cậu ấy, rằng ngày mai bản thân sẽ đi diễn tập, còn hỏi cậu ấy cuộc thi toán học có khó không.
Bùi Khuynh Thừa nghiêm túc trả lời từng câu.
Cậu ấy quay đầu nhìn Ti Du, khoé môi bất giác nhếch lên.
Cậu ấy chưa bao giờ biết, bản thân có thể vui vẻ đến thế chỉ bằng cách đi bộ cùng một người.
Bùi Khuynh Thừa uống một ngụm cà phê, hơi đắng, nhưng sau khi nuốt xuống, tất cả những gì còn lại chỉ là hương vị ngọt ngào.
Hai người đi gần một giờ rồi mới trở về nhà.
Bọn họ sống chung ở một tiểu khu, nhà của Bùi Khuynh Thừa ở phía tây, vừa hay trên đường có thể đi ngang qua nhà Ti Du.
Ti Du đã uống cạn ly cà phê trên tay.
Khi bước ra ngoài sân, cậu phát hiện đèn ngoài cửa đã bật sáng, dưới ánh đèn là một bóng người cao thẳng đang đứng.
Ti Nguy Lâu?
Sao cậu ta lại ở nhà?
Sao cậu ta không vào nhà mà đứng ở cửa làm gì?
Trong đầu Ti Du có một dấu chấm hỏi.
Bùi Khuynh Thừa gọi cậu: “Ti Du.”
“Hả?” Ti Du quay đầu nhìn cậu ấy.
Bùi Khuynh Thừa cúi đầu nhìn cậu, nói nhỏ: “Ngày mai cậu vẫn còn trong lớp huấn luyện sao? Có muốn về cùng nhau không?”
Ti Du lắc đầu: “Ngày mai tôi sẽ đi diễn tập nên chắc là tôi sẽ không đến lớp huấn luyện.”
Bùi Khuynh Thừa không che giấu được vẻ mất mát: “......Cứ như vậy đi.”
Ti Du nói: “Ừm, vậy cậu về đi, tôi cũng về nhà đây.”
“Được rồi, ngủ ngon.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du vào sân.
Ti Nguy Lâu mặc bộ trang phục màu đen đứng thẳng trước cửa, vẻ mặt hơi lãnh đạm hơn trước.
Ti Du đến gần, hỏi: “Sao cậu lại đứng ở ngoài?”
Ti Nguy Lâu đứng trên bậc thềm, nhìn xuống Ti Du, rồi nhìn ra ngoài sân.
Bùi Khuynh Thừa vẫn đứng đó, không biết đang chờ đợi cái gì!
Không biết vì sao, Ti Nguy Lâu vô cớ có chút mất kiên nhẫn.
Anh không nói lời nào, xoay người đi thẳng vào nhà.
Ti Du: “?”
Ủa?
Sao tự dưng lại bơ vậy?
Ti Du bước vội lên bậc thang, vội vã thay dép khi vào nhà.
Cậu duỗi tay túm lấy tay áo của Ti Nguy Lâu, nhân lúc anh đang ngây người, Ti Du liền chạy lên lầu trước.
“Nhớ tắt đèn!”
Ti Du hét một tiếng.
Ti Nguy Lâu: “......”
Không cần tự tắt đèn! Ti Du cảm thấy bản thân rất nhanh trí!
Cậu vui vẻ tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ.
Đang nghĩ xem có nên live stream một lúc không thì có người gõ cửa.
“Mở cửa.”
Đó là giọng của Ti Nguy Lâu.
Ti Du nghi hoặc, đứng dậy đi ra mở cửa.
Ti Nguy Lâu dừng lại sau khi nhìn thấy Ti Du, mắt anh đảo quanh Ti Du, sau đó đưa cho cậu cốc sữa ấm trên tay.
Ti Du theo bản năng nhận lấy, lại càng thêm bối rối: “Cậu hâm nóng cho tôi? Tại sao?”
“Mẹ cậu nói cậu sẽ không thể ngủ ngon nếu không uống sữa trước khi đi ngủ.”
Ti Du: “?”
Triệu Diên nói với anh ấy khi nào?
Còn nói với anh ấy, rằng anh ấy phải chủ động nhận trách nhiệm hâm sữa cho cậu?
Đầu của Ti Du tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng Ti Nguy Lâu đã xoay người về phòng rồi.
Ti Nguy Lâu đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, ở trong phòng tắt đèn hồi lâu không nhúc nhích.
Ti Du vừa rồi đang mặc một bộ đồ ngủ thỏ bông màu trắng hồng!
Không chỉ có đôi tai dài, còn có cái đuôi thỏ ngắn và mềm!
Ti Nguy Lâu hít một hơi thật sâu, đưa tay lên che mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro