Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 37
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Cả sân khấu đều tối mờ, bóng người ở giữa thấp thoáng có thể phân biệt.
Hội trường bốn chục nghìn người im lặng không một tiếng động.
Bỗng nhiên ánh đèn li ti xung quanh sân khấu nhỏ sáng lên, ánh sáng màu vàng trắng nhẹ nhàng đã mạ thêm một lớp ánh vàng cho người trên sân khấu.
Khán đài cách sân khấu quá xa, nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ trên sân khấu là một chàng trai cao gầy thẳng tắp.
Nhìn như vậy làm cho sự tò mò và mong chờ của mọi người càng thêm tăng cao.
Một giây sau, tiếng đàn tì bà du dương dồn dập truyền đến, mà trên màn hình bốn mặt khổng lồ kia cũng sáng lên theo.
“Leng keng.”
Một tiếng vang giòn của đồ trang sức va chạm vang lên, vọng lại trong hội trường.
Thiếu niên cử động, cậu bước lên phía trước chậm rãi nhưng lại tự do, tư thế nhàn hạ, mà thân hình vẫn thẳng tắp.
Đồng thời có một đôi chân xuất hiện trên màn hình.
Không mang vớ, đôi chân kia trắng nõn, xinh xắn, ngón chân mượt mà, chỉ là nhìn vào lại khiến người ta không phân rõ được là của nam hay nữ.
Trên mỗi bên mắt cá chân mảnh khảnh của cậu đều đeo một chiếc lắc.
Lắc chân màu vàng và màu bạc xen nhau, phía trên có những viên kim cương li ti làm cho cổ chân vốn tinh xảo lại càng thêm chói mắt dưới ánh đèn chiếu sáng.
Tiếng đàn tì bà tiếp tục vang.
Ống kính cũng theo đó mà đong đưa.
Bắp chân thon dài mảnh khảnh, mượt mà trắng nõn. Từ đầu gối đi lên xuất hiện tầng tầng lớp lớp vạt váy không theo quy tắc nào cả, vải mềm màu quýt nhạt, màu xanh nhạt, màu trắng sữa lắc lư nhẹ nhàng theo sự di chuyển qua lại.
Nhìn lên trên, ống kính đã di chuyển đến phía sau vũ công, phía sau đai lưng do dây xích bạc đan thành là một vòng eo nhỏ gầy đập vào mắt.
Mọi người nín thở đồng loạt trông ngóng chờ đợi, muốn dõi theo vẻ thần bí của cậu nhiều thêm nữa.
Ống kính lại quay đi, quay được phần bả vai của vũ công.
Trên cái cổ mảnh có đeo vòng cổ hình bướm màu vàng, vòng cổ làm bằng vải, nối liền với áo.
Áo chia thành hai phần, trên vai và cánh tay là tay áo làm từ vải sợi bông mềm, không rộng không chật, mà từ phần ngực trở xuống cho đến dưới xương bả vai là áo đuôi ngắn màu xanh lam có thêu một đóa hoa mẫu đơn màu cam nở rộ.
Ống kính lại di chuyển, sợi tóc màu đen mềm mại của vũ công đã xuất hiện, thấp thoáng có thể nhìn thấy trong sợi tóc có rất nhiều bột sáng màu vàng và bạc, thoắt ẩn thoắt hiện.
Ống kính hơi chuyển sang bên cạnh, xuất hiện phần cằm xinh đẹp của cậu, trên màn hình rõ nét khổng lồ cũng không nhìn thấy được lỗ chân lông trên gò má trắng nõn, sóng mũi cao ngất cùng với đôi môi cười như có như không toàn bộ đều đẹp đến mức không tìm được khuyết điểm.
Lúc ống kính sắp di chuyển hoàn toàn đến chính diện, thì lại nhanh chóng lắc lư, lúc nhìn lại thì ống kính đã kéo ra xa, vũ công nhấc cánh tay lên một nửa hơi che đi khuôn mặt.
Tiếng tì bà dừng lại, giọng nữ nhẹ nhàng được cất lên.
Phút chốc ống kính lại đưa vào, hai mắt khép lại của vũ công từ từ mở ra, mi mắt dài rầm giống như cánh bướm đang vỗ, lướt qua tim của tất cả mọi người ở hội trường.
Khóe mắt có thoa chút phấn mắt màu cam nhạt của cậu hơi giương lên, lúc cậu mở mắt hoàn toàn nhìn qua ống kính, gần như không ai là không rung động.
Đẹp! Tuyệt xảo!
Đây là cảm xúc chung của tất cả khán giả vào lúc này.
Ánh mắt của vũ công hờ hững, nhưng bỗng như mang theo nụ cười.
Ống kính hơi kéo ra sau, lần này khán giả chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của vũ công.
Đẹp, vẻ đẹp không phân rõ nam nữ, xinh đẹp mà không lòe loẹt.
Dáng người cậu cao ngạo, khí chất toàn thân linh hoạt rõ ràng, khiến tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy cậu là một vị thần bất khả xâm phạm.
Nhưng nụ cười hờ hững trong mắt cậu lại giống như đang thu hút người khác chìm đắm vào cậu.
Dường như bốn mươi nghìn khán giả trong hội trường đều cùng lúc vỗ tay, trên màn hình của các trang phát trực tiếp đều được phủ kín bằng chữ ‘A’.
Tay chân Bùi Khuynh Thừa lạnh cóng, cậu ấy ngơ ngác nhìn Ti Du vừa lạ vừa quen trên màn hình mà trong đầu trống rỗng.
Thân trên của Lộc Minh hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt dán chặt lên màn hình lớn chính diện, lòng như đánh trống.
Thẩm Ngộ Bắc cầm máy ảnh trong tay, nhưng ngay cả màn trập cũng quên ấn, anh ta nhìn thiếu niên trong màn hình mà ánh mắt nóng hầm hập.
Ti Nguy Lâu dựa vào ghế, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, vì quá dùng sức nên đốt ngón tay đã biến thành màu trắng.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra vẻ ưu tư thâm trầm trong đáy mắt anh.
Ti Du mà anh quen phải chói mắt như thế.
Bản nhạc tiếp tục, Ti Du cũng múa theo âm luật, vạt váy tung bay, bột vụn màu vàng bạc trong tóc cũng rơi xuống dưới sự vung vẫy của sợi tóc.
Hai sợi dây màu sữa thắt trên cánh tay cậu giống như muốn bay lên, nhẹ nhàng cào lấy trái tim người ta, vừa ngứa vừa tê dại.
Dáng người cậu uyển chuyển, tư thế nhẹ nhàng, nhấc tay, xoay người, mỗi động tác thực hiện riêng lẻ đều ở mức độ có thể giữ hình ảnh, hoàn hảo đến mức không có chỗ chê.
Bài Ti Du múa là điệu Đông Hoàng của nữ trong ấn tượng của mọi người, nhưng lúc này cho dù dáng người cậu mềm dẻo đi nữa, thì mọi người cũng không hề cảm thấy nữ tính.
Điệu múa này thật sự đã giải thích được nội dung ẩn chứa bên trong nó.
Cho dù là bước nhảy hay là cơ thể, thật ra đều là cách vũ công truyền tình cảm và mỹ cảm, không phân biệt giới tính, chỉ có vẻ đẹp riêng biệt của từng người.
Giọng nữ biến hóa khôn lường bỗng cao vút hát lên câu cuối cùng, sau khi Ti Du xoay người ở mức độ khó cực cao thì đứng vững tại chỗ.
Cuối cùng ống kính dừng trên gương mặt cậu, trâm cài giữa trán khẽ đong đưa.
Cậu cũng không kịp thở, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo là vị thân thiêng liêng trên cao không thể với tới.
Lúc này, cậu chính là tiên giáng trần trong tranh cổ thần bí!
Dưới ánh đèn mờ ảo mọi người đều chìm đắm trong điệu múa này, không thể phân tâm một hồi lâu.
Đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu truyền đến tiếng vỗ tay.
Sau đó cả hội trường đều bùng phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất từ lúc biểu diễn đến giờ.
“AAAA thần tiên thần tiên!”
“Lần đầu tiên tôi biết thì ra múa thật sự có thể không phân biệt giới tính! Quá là đẹp!”
“Tôi khóc rồi, tôi thật sự khóc rồi, nước mắt đầy mặt!”
Tay của Ti Nguy Lâu đã bị chính bản thân anh véo xanh mấy chỗ, nhưng anh lại không hề nhận ra.
Bây giờ anh chỉ có một sự kích động sắp không cản được, anh muốn thấy Ti Du, cho dù anh chưa nghĩ ra phải nói gì, nhưng anh thật sự rất muốn nhìn thấy Ti Du!
Đương nhiên đây không phải suy nghĩ của một mình anh, mấy người ngồi bên cạnh anh ai nấy cũng đều nghĩ như vậy.
Tiết mục phía sau chẳng ai để ý mấy, bọn họ chỉ mong chương trình mau chóng kết thúc.
Cuối cùng chương trình đã đến hồi kết trong sự giày vò của bọn họ.
Những người dẫn chương trình lên sân khấu nói lời cảm ơn, toàn bộ diễn viên cũng đứng lên sân khấu.
Trong đám người chi chít, vì lý lịch của Ti Du nên cậu rất hiểu chuyện mà đứng ở trong góc.
Nhưng người khác lại không thấy như vậy.
Bọn họ điều đã thấy màn biểu diễn của Ti Du, tiếng vỗ tay như sấm lúc cậu biểu diễn làm bọn họ càng có nhận thức hơn, vì thế mọi người đều ngầm hiểu.
Bọn họ quay người lại tìm Ti Du, những anh chị đi trước bình thường không muốn đến các buổi tiệc tối vậy mà lại mỉm cười nhường vị trí trung tâm cho ‘Tiểu Du’.
Một cậu nhóc 17 tuổi, vừa ưu tú vừa khiêm tốn ai mà lại không thích chứ?
Vì thế lúc mặt Ti Du đầy ngơ ngác thì cậu đã bị hết người này tới người kia kéo đến giữa sân khấu.
Ti Du: “…”
Xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu lại ra giữa rồi?
Dẫn chương trình đang nói câu kết thì bên chỉ đạo phát sóng cũng hiểu ý chuyển ống kính qua Ti Du.
Khoảnh khắc mặt cậu xuất hiện trên ống kính, vô vàn tiếng gào thét vang lên, ngay cả lời nói của dẫn chương trình cũng bị lấn át.
Mấy người dẫn chương trình đều bật cười, nhưng vẫn tiếp tục tổng kết một cách chuyên nghiệp.
Sau khi tổng kết xong, bọn họ bắt đầu cảm ơn: “Cảm ơn chủ tịch Ti Trọng Tấu của tập đoàn Ti Thị đã dành sự ủng hộ mạnh mẽ cho hoạt động lần này!”
Ống kính chuyển qua Ti Trọng Tấu, Ti Trọng Tấu lập tức nghiệm mặt, nhanh chóng thu lại biểu cảm tự hào và vui mừng lúc nhìn Ti Du xuất hiện vừa nãy.
Bỗng nhiên trong hội tường lại lần nữa vang lên tiếng hét.
Ti Du ngớ ra, lần này ống kính không quay cậu nữa.
Cậu ngước mắt lên nhìn theo bản năng, phát hiện trên màn hình lớn lại xuất hiện gương mặt của Triệu Diên!
Triệu Diên đã có chuẩn bị từ sớm, bà ấy vẫy tay với ống kính, mỉm cười rất dịu dàng.
“AAAA nữ thần thật sự đã đến rồi!”
“Khi nào nữ thật ra ca khúc mới vậy hu hu hu, con thèm chết mất!”
Ống kính kéo ra sau, thoáng chốc gương mặt của Ti Nguy Lâu cũng xuất hiện.
“!!!”
“Trai đẹp ở đâu ra thế! Người này đẹp trai quá rồi đó!”
“Đợi đã! Sao tôi cảm thấy cậu ấy giống có hơi giống với Triệu Diên nhỉ?”
Chớp mắt, mọi người đều ngạc nhiên bất ngờ.
Vậy mà bên cạnh Triệu Diên lại có một anh chàng đẹp trai mặt mũi giống hệt bà ấy!
Chàng trai trông cũng 17 18 tuổi, bỗng chốc đã phù hợp với đứa con thần bí kia của Triệu Diên!
Ti Nguy Lâu hơi ngước lên, liếc nhìn thiết bị đỡ máy quay, khuôn mặt lạnh lùng sâu xa mang tính công kích cực mạnh.
Trong hội trường, trước ống kính, mọi người đều không nhịn được mà run tay.
Tiếp theo đó, ống kính tiếp tục kéo ra sau, Vu Thi Lan, Tạ Hoàn, Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc, Bùi Khuynh Thừa… Mấy người này lần lượt xuất hiện trên màn hình, khiến khán giả không còn biết gào hú nữa.
“Thần tiên ở đâu đến thế! Mấy đứa nhỏ bây giờ đều đẹp như thế sao!”
“Này còn đẹp hơn nhiều trai trẻ khác, họ là diễn viên sao?”
“Nhìn thì không giống, nếu diễn viên trông thế này thì đã nổi tiếng từ lâu rồi!”
Ti Du nghiêng đầu nhìn những người trên màn hình đến mức kinh ngạc không thôi.
Sao lại đến từng người một thế, còn ngồi cùng nhau nữa chứ.
Trùng hợp quá rồi nhỉ!
Thoáng cái ống kính đã rời khỏi người bọn họ, chỉ là khán giả ở hội trường và trước ống kính đều nôn nóng muốn ngắm tiếp cảnh vừa nãy.
Đạo diễn cũng hiểu, để có một màn kết tuyệt đẹp cuối cùng, sau khi màn cảm ơn của các diễn viên kết thúc, ông lại cho ống kính quay về phía Triệu Diên.
Khán giả lập tức hào hứng, nhưng trên ống kính chỉ còn lại sáu chỗ trống.
“Người đâu, người đâu rồi?”
“Chắc không phải đi hết rồi chứ huhuhu!”
“Hàng ghế của bọn họ là ghế khách quý, có thể rời hội trường sớm.”
Chỉ đạo phát sóng cũng ngơ ngác, sau đó chuyển ống kính sang bên cạnh, quả nhiên chuyển xuống khán đài chỗ cửa lớn phía bắc, mấy người đó đang vội vã ra ngoài.
Triệu Diên và Vu Thi Lam mang giày cao gót cho nên đi rất chậm.
Nhưng năm chàng trai còn lại giống như đang thi xem ai ra ngoài nhanh hơn vậy, toàn bộ đều sải bước lớn đi nhanh như bay.
Chỉ là dù trông thì rất hiểu ý, nhưng giữa bọn họ lại không hề giao lưu, thậm chí còn giống như nỏ giương dây!
Hội trường bốn chục nghìn người im lặng không một tiếng động.
Bỗng nhiên ánh đèn li ti xung quanh sân khấu nhỏ sáng lên, ánh sáng màu vàng trắng nhẹ nhàng đã mạ thêm một lớp ánh vàng cho người trên sân khấu.
Khán đài cách sân khấu quá xa, nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ trên sân khấu là một chàng trai cao gầy thẳng tắp.
Nhìn như vậy làm cho sự tò mò và mong chờ của mọi người càng thêm tăng cao.
Một giây sau, tiếng đàn tì bà du dương dồn dập truyền đến, mà trên màn hình bốn mặt khổng lồ kia cũng sáng lên theo.
“Leng keng.”
Một tiếng vang giòn của đồ trang sức va chạm vang lên, vọng lại trong hội trường.
Thiếu niên cử động, cậu bước lên phía trước chậm rãi nhưng lại tự do, tư thế nhàn hạ, mà thân hình vẫn thẳng tắp.
Đồng thời có một đôi chân xuất hiện trên màn hình.
Không mang vớ, đôi chân kia trắng nõn, xinh xắn, ngón chân mượt mà, chỉ là nhìn vào lại khiến người ta không phân rõ được là của nam hay nữ.
Trên mỗi bên mắt cá chân mảnh khảnh của cậu đều đeo một chiếc lắc.
Lắc chân màu vàng và màu bạc xen nhau, phía trên có những viên kim cương li ti làm cho cổ chân vốn tinh xảo lại càng thêm chói mắt dưới ánh đèn chiếu sáng.
Tiếng đàn tì bà tiếp tục vang.
Ống kính cũng theo đó mà đong đưa.
Bắp chân thon dài mảnh khảnh, mượt mà trắng nõn. Từ đầu gối đi lên xuất hiện tầng tầng lớp lớp vạt váy không theo quy tắc nào cả, vải mềm màu quýt nhạt, màu xanh nhạt, màu trắng sữa lắc lư nhẹ nhàng theo sự di chuyển qua lại.
Nhìn lên trên, ống kính đã di chuyển đến phía sau vũ công, phía sau đai lưng do dây xích bạc đan thành là một vòng eo nhỏ gầy đập vào mắt.
Mọi người nín thở đồng loạt trông ngóng chờ đợi, muốn dõi theo vẻ thần bí của cậu nhiều thêm nữa.
Ống kính lại quay đi, quay được phần bả vai của vũ công.
Trên cái cổ mảnh có đeo vòng cổ hình bướm màu vàng, vòng cổ làm bằng vải, nối liền với áo.
Áo chia thành hai phần, trên vai và cánh tay là tay áo làm từ vải sợi bông mềm, không rộng không chật, mà từ phần ngực trở xuống cho đến dưới xương bả vai là áo đuôi ngắn màu xanh lam có thêu một đóa hoa mẫu đơn màu cam nở rộ.
Ống kính lại di chuyển, sợi tóc màu đen mềm mại của vũ công đã xuất hiện, thấp thoáng có thể nhìn thấy trong sợi tóc có rất nhiều bột sáng màu vàng và bạc, thoắt ẩn thoắt hiện.
Ống kính hơi chuyển sang bên cạnh, xuất hiện phần cằm xinh đẹp của cậu, trên màn hình rõ nét khổng lồ cũng không nhìn thấy được lỗ chân lông trên gò má trắng nõn, sóng mũi cao ngất cùng với đôi môi cười như có như không toàn bộ đều đẹp đến mức không tìm được khuyết điểm.
Lúc ống kính sắp di chuyển hoàn toàn đến chính diện, thì lại nhanh chóng lắc lư, lúc nhìn lại thì ống kính đã kéo ra xa, vũ công nhấc cánh tay lên một nửa hơi che đi khuôn mặt.
Tiếng tì bà dừng lại, giọng nữ nhẹ nhàng được cất lên.
Phút chốc ống kính lại đưa vào, hai mắt khép lại của vũ công từ từ mở ra, mi mắt dài rầm giống như cánh bướm đang vỗ, lướt qua tim của tất cả mọi người ở hội trường.
Khóe mắt có thoa chút phấn mắt màu cam nhạt của cậu hơi giương lên, lúc cậu mở mắt hoàn toàn nhìn qua ống kính, gần như không ai là không rung động.
Đẹp! Tuyệt xảo!
Đây là cảm xúc chung của tất cả khán giả vào lúc này.
Ánh mắt của vũ công hờ hững, nhưng bỗng như mang theo nụ cười.
Ống kính hơi kéo ra sau, lần này khán giả chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của vũ công.
Đẹp, vẻ đẹp không phân rõ nam nữ, xinh đẹp mà không lòe loẹt.
Dáng người cậu cao ngạo, khí chất toàn thân linh hoạt rõ ràng, khiến tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy cậu là một vị thần bất khả xâm phạm.
Nhưng nụ cười hờ hững trong mắt cậu lại giống như đang thu hút người khác chìm đắm vào cậu.
Dường như bốn mươi nghìn khán giả trong hội trường đều cùng lúc vỗ tay, trên màn hình của các trang phát trực tiếp đều được phủ kín bằng chữ ‘A’.
Tay chân Bùi Khuynh Thừa lạnh cóng, cậu ấy ngơ ngác nhìn Ti Du vừa lạ vừa quen trên màn hình mà trong đầu trống rỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân trên của Lộc Minh hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt dán chặt lên màn hình lớn chính diện, lòng như đánh trống.
Thẩm Ngộ Bắc cầm máy ảnh trong tay, nhưng ngay cả màn trập cũng quên ấn, anh ta nhìn thiếu niên trong màn hình mà ánh mắt nóng hầm hập.
Ti Nguy Lâu dựa vào ghế, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, vì quá dùng sức nên đốt ngón tay đã biến thành màu trắng.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra vẻ ưu tư thâm trầm trong đáy mắt anh.
Ti Du mà anh quen phải chói mắt như thế.
Bản nhạc tiếp tục, Ti Du cũng múa theo âm luật, vạt váy tung bay, bột vụn màu vàng bạc trong tóc cũng rơi xuống dưới sự vung vẫy của sợi tóc.
Hai sợi dây màu sữa thắt trên cánh tay cậu giống như muốn bay lên, nhẹ nhàng cào lấy trái tim người ta, vừa ngứa vừa tê dại.
Dáng người cậu uyển chuyển, tư thế nhẹ nhàng, nhấc tay, xoay người, mỗi động tác thực hiện riêng lẻ đều ở mức độ có thể giữ hình ảnh, hoàn hảo đến mức không có chỗ chê.
Bài Ti Du múa là điệu Đông Hoàng của nữ trong ấn tượng của mọi người, nhưng lúc này cho dù dáng người cậu mềm dẻo đi nữa, thì mọi người cũng không hề cảm thấy nữ tính.
Điệu múa này thật sự đã giải thích được nội dung ẩn chứa bên trong nó.
Cho dù là bước nhảy hay là cơ thể, thật ra đều là cách vũ công truyền tình cảm và mỹ cảm, không phân biệt giới tính, chỉ có vẻ đẹp riêng biệt của từng người.
Giọng nữ biến hóa khôn lường bỗng cao vút hát lên câu cuối cùng, sau khi Ti Du xoay người ở mức độ khó cực cao thì đứng vững tại chỗ.
Cuối cùng ống kính dừng trên gương mặt cậu, trâm cài giữa trán khẽ đong đưa.
Cậu cũng không kịp thở, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo là vị thân thiêng liêng trên cao không thể với tới.
Lúc này, cậu chính là tiên giáng trần trong tranh cổ thần bí!
Dưới ánh đèn mờ ảo mọi người đều chìm đắm trong điệu múa này, không thể phân tâm một hồi lâu.
Đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu truyền đến tiếng vỗ tay.
Sau đó cả hội trường đều bùng phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất từ lúc biểu diễn đến giờ.
“AAAA thần tiên thần tiên!”
“Lần đầu tiên tôi biết thì ra múa thật sự có thể không phân biệt giới tính! Quá là đẹp!”
“Tôi khóc rồi, tôi thật sự khóc rồi, nước mắt đầy mặt!”
Tay của Ti Nguy Lâu đã bị chính bản thân anh véo xanh mấy chỗ, nhưng anh lại không hề nhận ra.
Bây giờ anh chỉ có một sự kích động sắp không cản được, anh muốn thấy Ti Du, cho dù anh chưa nghĩ ra phải nói gì, nhưng anh thật sự rất muốn nhìn thấy Ti Du!
Đương nhiên đây không phải suy nghĩ của một mình anh, mấy người ngồi bên cạnh anh ai nấy cũng đều nghĩ như vậy.
Tiết mục phía sau chẳng ai để ý mấy, bọn họ chỉ mong chương trình mau chóng kết thúc.
Cuối cùng chương trình đã đến hồi kết trong sự giày vò của bọn họ.
Những người dẫn chương trình lên sân khấu nói lời cảm ơn, toàn bộ diễn viên cũng đứng lên sân khấu.
Trong đám người chi chít, vì lý lịch của Ti Du nên cậu rất hiểu chuyện mà đứng ở trong góc.
Nhưng người khác lại không thấy như vậy.
Bọn họ điều đã thấy màn biểu diễn của Ti Du, tiếng vỗ tay như sấm lúc cậu biểu diễn làm bọn họ càng có nhận thức hơn, vì thế mọi người đều ngầm hiểu.
Bọn họ quay người lại tìm Ti Du, những anh chị đi trước bình thường không muốn đến các buổi tiệc tối vậy mà lại mỉm cười nhường vị trí trung tâm cho ‘Tiểu Du’.
Một cậu nhóc 17 tuổi, vừa ưu tú vừa khiêm tốn ai mà lại không thích chứ?
Vì thế lúc mặt Ti Du đầy ngơ ngác thì cậu đã bị hết người này tới người kia kéo đến giữa sân khấu.
Ti Du: “…”
Xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu lại ra giữa rồi?
Dẫn chương trình đang nói câu kết thì bên chỉ đạo phát sóng cũng hiểu ý chuyển ống kính qua Ti Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảnh khắc mặt cậu xuất hiện trên ống kính, vô vàn tiếng gào thét vang lên, ngay cả lời nói của dẫn chương trình cũng bị lấn át.
Mấy người dẫn chương trình đều bật cười, nhưng vẫn tiếp tục tổng kết một cách chuyên nghiệp.
Sau khi tổng kết xong, bọn họ bắt đầu cảm ơn: “Cảm ơn chủ tịch Ti Trọng Tấu của tập đoàn Ti Thị đã dành sự ủng hộ mạnh mẽ cho hoạt động lần này!”
Ống kính chuyển qua Ti Trọng Tấu, Ti Trọng Tấu lập tức nghiệm mặt, nhanh chóng thu lại biểu cảm tự hào và vui mừng lúc nhìn Ti Du xuất hiện vừa nãy.
Bỗng nhiên trong hội tường lại lần nữa vang lên tiếng hét.
Ti Du ngớ ra, lần này ống kính không quay cậu nữa.
Cậu ngước mắt lên nhìn theo bản năng, phát hiện trên màn hình lớn lại xuất hiện gương mặt của Triệu Diên!
Triệu Diên đã có chuẩn bị từ sớm, bà ấy vẫy tay với ống kính, mỉm cười rất dịu dàng.
“AAAA nữ thần thật sự đã đến rồi!”
“Khi nào nữ thật ra ca khúc mới vậy hu hu hu, con thèm chết mất!”
Ống kính kéo ra sau, thoáng chốc gương mặt của Ti Nguy Lâu cũng xuất hiện.
“!!!”
“Trai đẹp ở đâu ra thế! Người này đẹp trai quá rồi đó!”
“Đợi đã! Sao tôi cảm thấy cậu ấy giống có hơi giống với Triệu Diên nhỉ?”
Chớp mắt, mọi người đều ngạc nhiên bất ngờ.
Vậy mà bên cạnh Triệu Diên lại có một anh chàng đẹp trai mặt mũi giống hệt bà ấy!
Chàng trai trông cũng 17 18 tuổi, bỗng chốc đã phù hợp với đứa con thần bí kia của Triệu Diên!
Ti Nguy Lâu hơi ngước lên, liếc nhìn thiết bị đỡ máy quay, khuôn mặt lạnh lùng sâu xa mang tính công kích cực mạnh.
Trong hội trường, trước ống kính, mọi người đều không nhịn được mà run tay.
Tiếp theo đó, ống kính tiếp tục kéo ra sau, Vu Thi Lan, Tạ Hoàn, Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc, Bùi Khuynh Thừa… Mấy người này lần lượt xuất hiện trên màn hình, khiến khán giả không còn biết gào hú nữa.
“Thần tiên ở đâu đến thế! Mấy đứa nhỏ bây giờ đều đẹp như thế sao!”
“Này còn đẹp hơn nhiều trai trẻ khác, họ là diễn viên sao?”
“Nhìn thì không giống, nếu diễn viên trông thế này thì đã nổi tiếng từ lâu rồi!”
Ti Du nghiêng đầu nhìn những người trên màn hình đến mức kinh ngạc không thôi.
Sao lại đến từng người một thế, còn ngồi cùng nhau nữa chứ.
Trùng hợp quá rồi nhỉ!
Thoáng cái ống kính đã rời khỏi người bọn họ, chỉ là khán giả ở hội trường và trước ống kính đều nôn nóng muốn ngắm tiếp cảnh vừa nãy.
Đạo diễn cũng hiểu, để có một màn kết tuyệt đẹp cuối cùng, sau khi màn cảm ơn của các diễn viên kết thúc, ông lại cho ống kính quay về phía Triệu Diên.
Khán giả lập tức hào hứng, nhưng trên ống kính chỉ còn lại sáu chỗ trống.
“Người đâu, người đâu rồi?”
“Chắc không phải đi hết rồi chứ huhuhu!”
“Hàng ghế của bọn họ là ghế khách quý, có thể rời hội trường sớm.”
Chỉ đạo phát sóng cũng ngơ ngác, sau đó chuyển ống kính sang bên cạnh, quả nhiên chuyển xuống khán đài chỗ cửa lớn phía bắc, mấy người đó đang vội vã ra ngoài.
Triệu Diên và Vu Thi Lam mang giày cao gót cho nên đi rất chậm.
Nhưng năm chàng trai còn lại giống như đang thi xem ai ra ngoài nhanh hơn vậy, toàn bộ đều sải bước lớn đi nhanh như bay.
Chỉ là dù trông thì rất hiểu ý, nhưng giữa bọn họ lại không hề giao lưu, thậm chí còn giống như nỏ giương dây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro