Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 38
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Buổi biểu diễn này vô cùng thành công. Tất cả các vũ công và đoàn nhảy đều như trút được gánh nặng.
Sau hậu trường, mọi người tẩy trang để đi về sớm.
Để đảm bảo trật tự hiện trường, các vũ công ra về ở cổng phía nam còn khán giả ra về từ cổng phía bắc.
Thế nhưng những người rời khỏi trước đa số đều là vũ công dự bị. Một số người nổi tiếng vẫn đang ngồi đợi, sau khi khán giả bên ngoài ra về gần hết thì bọn họ mới ra về từng đợt theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác.
Cho dù trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ nhưng mọi người trong hậu trường dường như vẫn còn nghe thấy âm thanh huyên náo ở bên ngoài.
Sau khi Ti Du trở lại hậu trường, trước tiên cậu đón nhận lời chúc mừng của mọi người, sau đó Bạch Hàm Liễu và cậu đã trò chuyện với mọi người một lúc lâu.
Cả người Ti Du vô cùng hưng phấn, tinh thần cực kỳ tốt.
Cả đêm nay cậu cười nhiều đến mức cả khuôn mặt sắp cứng đờ, không hề có một chút lo lắng nào.
Cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cậu vội vã tìm điện thoại di động.
Vừa mở điện thoại lên liền thấy có rất nhiều tin nhắn hiện ra liên tục.
Cậu bỏ qua những người không quen thuộc, trực tiếp ấn vào khung chat của Triệu Diên ở ngay đầu tiên.
“Hôm nay Tiểu Du thật sự vô cùng tuyệt vời! Mẹ rất tự hào về con!”
“Mẹ muốn chờ con xong việc nhưng hôm nay đã lộ diện rồi. Vì vậy phải ra về trước, ở nhà chờ con.”
Ti Du nở nụ cười, nhắn lại cho bà ấy một biểu tượng cảm xúc con mèo biểu thị đã nhận được.
Sau đó, cậu tiếp tục mở WeChat của Tạ Hoàn.
Bỏ qua hai tin nhắn mà cậu ta đã gửi trước đó, tin nhắn gần nhất là: “Cứu mạng! Anh Du mau ra đây đi, tớ sắp chịu không nổi nữa!”
Tư Du cau mày, trả lời: “Sao vậy?”
Tin nhắn lập tức vang lên. Tạ Hoàn gửi qua một đoạn video ngắn, nhìn vào tối đen như mực.
Cậu đang chuẩn bị mở ra thì chuyên gia trang điểm liền gọi cậu qua tẩy trang. Ti Du nhanh chóng cất điện thoại đi qua.
Sau khi tẩy trang xong cũng đã gần hai giờ sáng, cảm giác mệt mỏi của Ti Du bắt đầu xuất hiện.
“Ti Du.”
Hoắc Vũ Hàng cũng vừa mới xong việc. Ngay khi vừa xong anh ấy lập tức tới tìm cậu.
Ti Du ngáp một cái, nói: “Anh vẫn chưa về à?”
“Ừm.” Hoắc Vũ Hàng cười nói: “Chỗ của tôi cơ bản đã làm xong rồi, bên cậu thế nào?”
Tư Du gật đầu: “Cũng tương đối.”
Nói xong, cậu lại ngáp một cái.
Đúng lúc này, Bạch Hàm Liễu đi tới, cười nói: “Tiểu Du, cô và các nhân viên công tác muốn tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng. Em có muốn đi cùng mọi người không?”
Ti Du nhăn mặt nói nhỏ: “Em có thể không đi được không cô?”
Bạch Hàm Liễu bật cười, nói: “Có thể chứ. Có phải bây giờ em cảm thấy mệt muốn chết rồi không. Đừng nghĩ nhiều, cứ về nhà và ngủ một giấc thật ngon là được.”
Ti Du thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy bà ấy một lúc rồi nói: “Vậy em đi trước nha cô. Bạn em đang chờ ở bên ngoài.”
“Được được được, trên đường về mấy em nhớ cẩn thận.”
Sau khi tạm biệt Bạch Hàm Liễu, Ti Du chuẩn bị rời khỏi.
Hoắc Vũ Hàng đi theo bên cạnh cậu. Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, mọi người đã giải tán. Đêm khuya khôi phục sự yên tĩnh.
Ti Du ngáp liên tục. Nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra, sau đó lại bị cậu lau đi sạch sẽ.
Hoắc Vũ Hàng nghiêng đầu nhìn cậu.
Ti Du đứng trước mặt đã tẩy trang, mặc lại quần áo giống thường ngày, trông thật nhẹ nhàng thoải mái.
Có điều Hoắc Vũ Hàng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau cảm giác kinh diễm trên sân khấu hôm nay.
Những cảnh quay cận cảnh mà khán giả thấy Ti Du cũng giống như những gì mà anh ấy nhìn thấy được. Bởi vì những cảnh quay cận cảnh đó đều do chính tay anh ấy quay.
Nhưng anh ấy nghĩ rằng như thế không giống nhau.
Lúc đấy cảm giác của anh ấy đã bị chấn động mạnh mẽ hơn và càng khó quên hơn. Ý niệm trong đầu vốn đã yên tĩnh lại, bây giờ không nhịn được mà rục rịch dâng trào lần nữa.
Tư Du liếc anh ấy một cái, uể oải nói: “Đừng nhìn nữa.”
Hoắc Vũ Hàng bật cười, quay mặt đi và nói: “Ngày mốt tôi sẽ đi.”
Lần này vốn dĩ anh ấy đi theo thầy hướng dẫn tới đây học tập trải nghiệm thực tiễn. Hoạt động đã kết thúc nên anh ấy cũng nên trở về thành phố.
Có điều lúc đến đây, anh ấy chỉ nghĩ rằng lần làm việc này là một cơ hội học tập mà không nghĩ tới lại có thể gặp gỡ quen biết Ti Du tại đây.
Lần gặp gỡ này có thể sẽ khiến anh ấy không bao giờ quên được cậu.
Hoắc Vũ Hàng nói: “Lúc trước có nói hẹn ăn cơm, bây giờ còn cơ hội ăn không?”
Ti Du im lặng một lát, nghiêng đầu nhìn anh ấy, nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không thích đàn ông. Nếu anh chỉ coi tôi là bạn hợp tác thì tất nhiên tôi có thể đi ăn với anh.”
Hoắc Vũ Hàng bất đắc dĩ nói: “Con người cậu thật là... Tôi còn chưa nói là tôi thích cậu thế mà cậu đã từ chối tôi biết bao nhiêu lần rồi?”
“Đề phòng trước vẫn hơn.” Ti Du nở nụ cười.
Hoắc Vũ Hàng cũng cười theo, nói: “Được, tôi đảm bảo bản thân sẽ không tồn tại bất kỳ suy nghĩ nào với cậu nữa được không?”
Ti Du liếc nhìn anh ấy, quan sát hai giây mới nói: “Được.
Đúng lúc ngày mai tôi còn có thể nghỉ ngơi một ngày, chờ sau khi tôi ngủ đủ rồi sẽ gọi cho anh.”
Ánh mắt Hoắc Vũ Hàng sáng lên, nói: “Vậy tôi chờ tin nhắn của cậu.”
“Ừm.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra cửa nam, Ti Du liền tìm kiếm bóng dáng Tạ Hoàn. Nhưng bất chợt cậu dừng bước chân.
Hoắc Vũ Hàng đang nghiêng đầu nói chuyện với cậu. Sau khi thấy cậu dừng lại liền đưa mắt nhìn theo phía tầm mắt Ti Du.
Đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, anh ấy không nhịn được nhướng mày.
Ti Du bừng tỉnh, cậu đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Một, hai, ba, bốn, năm!
Cậu nhìn thấy năm bóng dáng cực kỳ quen thuộc!
Năm người kia người nào cũng cao lớn chân dài, tất cả bọn họ cùng đứng ở cổng xem điện thoại.
Năm người đứng ở năm vị trí tựa như bọn họ không hề quen biết đối phương.
Nhưng sau khi Tư Du đi ra, bọn họ giống như đã hẹn trước, cùng nhau giương mắt nhìn cậu. Sau đó gần như cùng lúc tắt máy và bước về phía cậu.
Không đúng, một người trong số đó không phải bước tới mà là chạy nước rút trăm mét.
Tư Du: “!”
Xong đời rồi, cậu mệt mỏi đến mức xuất hiện ảo giác sao?
Tại sao mấy người này lại cùng nhau xuất hiện ở đây.
Không phải bọn họ tới tìm cậu đánh nhau chứ?
Đương nhiên, chắc chắn Tạ Hoàn không ở đây để kiếm chuyện với cậu đâu!
“Anh Du!”
Tạ Hoàn hét lên và xoay người.
Cậu ta chạy như bay về phía Ti Du. So với bốn người kia, trông cậu ta như một con ngựa hoang không hợp đàn!
Ti Du còn đang mơ màng thì đã bị Tạ Hoàn xông tới ôm lấy. Cả người cậu loạng choạng lùi về sau hai bước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ti Nguy Lâu giật mình lập tức dừng lại. Anh không định đi qua đó.
Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, thả chậm bước chân nhưng vẫn không hề dừng lại.
Lộc Minh nhíu mày, tăng tốc độ đi về phía Ti Du.
Thẩm Ngộ Bắc liếc nhìn Lộc Minh một cái, lặng lẽ bước đến.
Dường như Tạ Hoàn bị sói rượt đuổi ở phía sau, cậu ta vừa ôm Ti Du vừa kêu rên.
Có trời mới biết cậu ta đã trải qua hai giờ đồng hồ lúc nãy như thế nào!
Mấy người kia ai cũng thật đáng sợ. Cậu ta không hiểu được khí thế của bọn họ nhưng vẫn không ngăn được cảm giác sợ hãi tột độ.
Nếu không phải vì còn chờ Ti Du thì chắc chắn cậu đã sớm bỏ chạy rồi!
“Có bệnh hả?”
Ti Du giơ tay đánh cậu ta một cái, sau đó đẩy cậu ta ra.
Tạ Hoàn che đầu, cực kỳ uất ức nhìn Ti Du.
Cậu ta muốn tố cáo. Nhưng cậu ta không dám tố cáo trước mặt mấy người kia.
Hoắc Vũ Hàng đứng bên cạnh nhìn hành động của hai người bọn họ, ngọn lửa nhỏ vừa mới nhen nhóm trong lòng bị dập tắt trong nháy mắt.
Nhìn vào bộ dạng hô to gọi nhỏ này vừa nhìn liền biết là trai thẳng. Hành động giữa Ti Du và cậu ta thật sự không phải giả bộ, quả thật là một trai thẳng chính hiệu!
Ti Du không lừa anh ấy!
“Ti Du.” Thẩm Ngộ Bắc chưa đến mà đã phát ra tiếng.
Ti Du vô thức đưa mắt nhìn về phía anh ta.
Trên mặt Thẩm Ngộ Bắc mang theo ý cười, không tìm ra một chút vẻ mệt mỏi nào khi phải thức đêm.
Nhưng mà hôm nay anh ta ăn mặc như thế này hoàn toàn khác biệt với ngày thường. Có điều từ trước đến nay phong cách của anh ta luôn mang theo sự hoang dại, dù mặc áo sơ mi trắng nhưng trông chẳng giống người tốt lắm.
Ti Du đề phòng nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”
Thẩm Ngộ Bắc bật cười, đang muốn nói chuyện thì Lộc Minh đã vọt tới trước mặt Ti Du.
Sắc mặt Thẩm Ngộ Bắc trầm xuống, Ti Du cũng bị cậu ta dọa cho hoảng sợ.
Cậu nhìn về phía Lộc Minh, khiếp sợ nói: “Cậu lại làm cái gì nữa vậy hả?”
Khoảng cách giữa Lộc Minh và cậu chỉ cỡ chừng một bước chân. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy bỗng nhiên Lộc Minh cảm giác được tim mình đập nhanh hơn.
“Tôi... Cái kia, cậu đã biểu diễn rất tốt.”
Đầu óc Ti Du trở nên mơ hồ: “Cậu không xem sao? Hôm nay biểu diễn rất suôn sẻ.”
“Ừm, đúng.” Lộc Minh nở nụ cười một cách cứng nhắc.
Cậu ta rất căng thẳng. Đột nhiên chẳng biết phải nói gì, thậm chí ngay cả đối mặt với Ti Du cũng có chút không dám.
Không còn cách nào khác, ai kêu hôm nay Ti Du tạo cho cậu ta một bất ngờ quá mức chấn động như thế chứ.
Lúc này mới trôi qua hai tiếng đồng hồ, cậu ta hoàn toàn không thể nào kịp hồi phục được!
Tạ Hoàn lặng lẽ trốn sau lưng Ti Du an tâm làm đà điểu sẵn tiện xem kịch vui.
Tuy rằng cậu ta cũng không biết bản thân đang xem vở kịch gì nhưng có vẻ rất đặc sắc và rất kích thích đấy!
Trong khi Ti Du nói hai câu với cậu ta, Thẩm Ngộ Bắc đã bước tới.
So với Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc có vẻ thong dong hơn rất nhiều.
Anh ta mỉm cười nhìn về phía Ti Du, nói: “Hôm nay biểu diễn rất đẹp, chúc mừng cậu.”
Ti Du: “... Cảm ơn.”
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngộ Bắc, âm thầm cắn răng.
Mẹ kiếp, cái tên họ Thẩm này thật giống một con chó mang hình dạng con người mà. Chết tiệt, thật biết cách nói chuyện.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta nghe được một âm thanh rất nhẹ vang lên từ phía sau.
Là Bùi Khuynh Thừa.
Cậu ấy nói: “Ti Du, hôm nay trông cậu rất đẹp.”
Lộc Minh: “!”
Mẹ kiếp! Tên này còn biết cách nói chuyện hơn nữa!
Ti Du ngạc nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy Bùi Khuynh Thừa với sắc mặt đỏ bừng đang đứng giữa Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc.
Bùi Khuynh Thừa đang khen cậu đẹp trai? Cậu ấy đang khen điệu nhảy của cậu phải không nhỉ?
Cậu cho rằng bản thân nghe lầm nên lập tức hỏi: “Cậu nói gì?”
Mặt Bùi Khuynh Thừa càng đỏ hơn. Nhưng cậu ấy vẫn lặp lại câu nói ấy một lần nữa: “Hôm nay cậu rất đẹp!”
Ti Du bị cậu ấy chọc cười, thuận miệng nói: “Cảm ơn nha.”
Nói xong, Ti Du lại lần lượt nhìn ba người này, nói với giọng nghi ngờ: “Mấy người cùng nhau đứng ở đây làm gì? Không phải đứng để chờ tôi đúng không?”
Ba người: “...”
Bọn họ nên nói đúng hay không đúng đây?
Ti Nguy Lâu đứng ở đằng xa, anh lấy điện thoại di động ra xem thử.
Đã hơn hai giờ rồi.
Trong khoảng thời gian này Ti Du rất vất vả, có lẽ đã lâu chưa được ngủ ngon.
Anh lấy điện thoại ra gọi xe, nhìn thấy khoảng năm phút nữa xe sẽ đến.
Lúc này anh mới cất điện thoại di động, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Ti Du.
Mấy người họ cao lớn đang cùng đứng trước mặt Tư Du, vững vàng chắc chắn ngăn chặn anh lại.
Ti Nguy Lâu cảm thấy bọn họ thật chướng mắt.
“Ti Du.”
Anh cất tiếng gọi cậu.
“Hả?” Ti Du đáp một tiếng.
Sau đó cậu nhấc chân đi ra khỏi “Sự bao vây”, bước về phía Ti Nguy Lâu.
Tạ Hoàn vội vàng đuổi theo cậu. Cậu ta nhắm mắt theo đuôi, sau đó còn vô thức quay đầu liếc nhìn.
Vừa mới nhìn, cậu ta lại bắt đầu có cảm giác sợ hãi vô hình một lần nữa, cảm giác giống hệt như lúc cậu ta đứng ở cung văn hóa.
Lúc ấy mấy người kia cũng có ánh mắt như thế này.
Nhưng lúc đó ánh mắt bọn họ hướng về cậu, còn lần này thì hướng về phía Ti Nguy Lâu.
Bộ mặt Tạ Hoàn đau khổ, cậu ta không nghĩ ra.
Đừng nói cậu ta nghĩ không ra, ngay cả mấy người Lộc Minh càng không nghĩ ra.
Ánh mắt bọn họ dán sát vào Ti Du ngay lập tức rơi vào người Ti Nguy Lâu.
Không phải chứ?
Tại sao hình như Ti Du rất quen thuộc với Ti Nguy Lâu?
Không phải bọn họ ghét nhau nhất sao?
Hơn nữa cái tên Ti Nguy Lâu này lúc nãy luôn im lặng, nhìn giống như không thèm để ý, vậy mà lại trực tiếp gọi được Ti Du đi?
Ti Du đi về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Mẹ bảo cậu đợi tôi sao?”
“Ừm.” Ti Nguy Lâu gật đầu, nói: “Xe sắp tới rồi.”
Ti Du: “Ồ. “
Sau khi Ti Nguy Lâu chờ cậu đến liền xoay người đi về phía trước.
Hoắc Vũ Hàng nhìn ba thiếu niên đang ngây ngốc đứng trước mặt. Đột nhiên anh ấy bật cười.
Ba người kia chợt quay đầu nhìn anh ấy.
Hoắc Vũ Hàng: “...”
Anh ấy là gay trời sinh, từ lúc vừa nhìn thấy mấy người này liền nhạy cảm phát hiện thái độ mập mờ như có như không của bọn họ đối với Ti Du.
Có điều do tuổi bọn họ còn nhỏ, tình cảm vẫn còn mơ hồ nên trông càng có vẻ ngây thơ.
So với bọn họ, Hoắc Vũ Hàng cảm thấy rằng cho dù Ti Du cong thì anh ấy cũng không sánh bằng với mấy người này.
Đối mặt với ba ánh mắt tràn đầy địch ý, Hoắc Vũ Hàng có áp lực khá lớn.
Nhưng anh ấy chẳng phải người tốt gì, vì thế lập tức cười nói: “Cậu ấy đã cũng đi theo người khác rồi, các cậu không định đuổi theo sao?”
Sắc mặt Lộc Minh hết sức khó coi, cậu ta cười lạnh một tiếng, nói: “Cần anh nói chắc?”
Nói xong, câu ta lập tức xoay người đuổi theo mấy người Ti Du.
Thẩm Ngộ Bắc thu hồi ánh mắt chuẩn bị nhấc chân đuổi theo. Bùi Khuynh Thừa cũng đã đi lên phía trước hai bước rồi.
Nhưng đúng lúc này, hai người bọn họ nghe được giọng nói của Hoắc Vũ Hàng. Anh ấy nói với giọng thoải mái: “Cậu ấy thẳng.”
“Cậu ấy” là ai, mọi người đều rất rõ ràng.
Thẩm Ngộ Bắc cứng đờ, cả người giật mình tại chỗ. Tầm mắt anh ta dõi theo Ti Du từ xa nhưng chân lại giống như nặng ngàn cân, hoàn toàn không bước đi được.
Trong nháy mắt nhiệt độ trên mặt Bùi Khuynh Thừa hạ xuống, cả người lạnh đi.
Hoắc Vũ Hàng hài lòng quan sát phản ứng của bọn họ, không quay đầu lại mà rời đi.
Đừng hòng!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng anh Lâu vẫn chưa thức tỉnh nhưng đang trên đường rồi!
Sau hậu trường, mọi người tẩy trang để đi về sớm.
Để đảm bảo trật tự hiện trường, các vũ công ra về ở cổng phía nam còn khán giả ra về từ cổng phía bắc.
Thế nhưng những người rời khỏi trước đa số đều là vũ công dự bị. Một số người nổi tiếng vẫn đang ngồi đợi, sau khi khán giả bên ngoài ra về gần hết thì bọn họ mới ra về từng đợt theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác.
Cho dù trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ nhưng mọi người trong hậu trường dường như vẫn còn nghe thấy âm thanh huyên náo ở bên ngoài.
Sau khi Ti Du trở lại hậu trường, trước tiên cậu đón nhận lời chúc mừng của mọi người, sau đó Bạch Hàm Liễu và cậu đã trò chuyện với mọi người một lúc lâu.
Cả người Ti Du vô cùng hưng phấn, tinh thần cực kỳ tốt.
Cả đêm nay cậu cười nhiều đến mức cả khuôn mặt sắp cứng đờ, không hề có một chút lo lắng nào.
Cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cậu vội vã tìm điện thoại di động.
Vừa mở điện thoại lên liền thấy có rất nhiều tin nhắn hiện ra liên tục.
Cậu bỏ qua những người không quen thuộc, trực tiếp ấn vào khung chat của Triệu Diên ở ngay đầu tiên.
“Hôm nay Tiểu Du thật sự vô cùng tuyệt vời! Mẹ rất tự hào về con!”
“Mẹ muốn chờ con xong việc nhưng hôm nay đã lộ diện rồi. Vì vậy phải ra về trước, ở nhà chờ con.”
Ti Du nở nụ cười, nhắn lại cho bà ấy một biểu tượng cảm xúc con mèo biểu thị đã nhận được.
Sau đó, cậu tiếp tục mở WeChat của Tạ Hoàn.
Bỏ qua hai tin nhắn mà cậu ta đã gửi trước đó, tin nhắn gần nhất là: “Cứu mạng! Anh Du mau ra đây đi, tớ sắp chịu không nổi nữa!”
Tư Du cau mày, trả lời: “Sao vậy?”
Tin nhắn lập tức vang lên. Tạ Hoàn gửi qua một đoạn video ngắn, nhìn vào tối đen như mực.
Cậu đang chuẩn bị mở ra thì chuyên gia trang điểm liền gọi cậu qua tẩy trang. Ti Du nhanh chóng cất điện thoại đi qua.
Sau khi tẩy trang xong cũng đã gần hai giờ sáng, cảm giác mệt mỏi của Ti Du bắt đầu xuất hiện.
“Ti Du.”
Hoắc Vũ Hàng cũng vừa mới xong việc. Ngay khi vừa xong anh ấy lập tức tới tìm cậu.
Ti Du ngáp một cái, nói: “Anh vẫn chưa về à?”
“Ừm.” Hoắc Vũ Hàng cười nói: “Chỗ của tôi cơ bản đã làm xong rồi, bên cậu thế nào?”
Tư Du gật đầu: “Cũng tương đối.”
Nói xong, cậu lại ngáp một cái.
Đúng lúc này, Bạch Hàm Liễu đi tới, cười nói: “Tiểu Du, cô và các nhân viên công tác muốn tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng. Em có muốn đi cùng mọi người không?”
Ti Du nhăn mặt nói nhỏ: “Em có thể không đi được không cô?”
Bạch Hàm Liễu bật cười, nói: “Có thể chứ. Có phải bây giờ em cảm thấy mệt muốn chết rồi không. Đừng nghĩ nhiều, cứ về nhà và ngủ một giấc thật ngon là được.”
Ti Du thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy bà ấy một lúc rồi nói: “Vậy em đi trước nha cô. Bạn em đang chờ ở bên ngoài.”
“Được được được, trên đường về mấy em nhớ cẩn thận.”
Sau khi tạm biệt Bạch Hàm Liễu, Ti Du chuẩn bị rời khỏi.
Hoắc Vũ Hàng đi theo bên cạnh cậu. Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, mọi người đã giải tán. Đêm khuya khôi phục sự yên tĩnh.
Ti Du ngáp liên tục. Nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra, sau đó lại bị cậu lau đi sạch sẽ.
Hoắc Vũ Hàng nghiêng đầu nhìn cậu.
Ti Du đứng trước mặt đã tẩy trang, mặc lại quần áo giống thường ngày, trông thật nhẹ nhàng thoải mái.
Có điều Hoắc Vũ Hàng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau cảm giác kinh diễm trên sân khấu hôm nay.
Những cảnh quay cận cảnh mà khán giả thấy Ti Du cũng giống như những gì mà anh ấy nhìn thấy được. Bởi vì những cảnh quay cận cảnh đó đều do chính tay anh ấy quay.
Nhưng anh ấy nghĩ rằng như thế không giống nhau.
Lúc đấy cảm giác của anh ấy đã bị chấn động mạnh mẽ hơn và càng khó quên hơn. Ý niệm trong đầu vốn đã yên tĩnh lại, bây giờ không nhịn được mà rục rịch dâng trào lần nữa.
Tư Du liếc anh ấy một cái, uể oải nói: “Đừng nhìn nữa.”
Hoắc Vũ Hàng bật cười, quay mặt đi và nói: “Ngày mốt tôi sẽ đi.”
Lần này vốn dĩ anh ấy đi theo thầy hướng dẫn tới đây học tập trải nghiệm thực tiễn. Hoạt động đã kết thúc nên anh ấy cũng nên trở về thành phố.
Có điều lúc đến đây, anh ấy chỉ nghĩ rằng lần làm việc này là một cơ hội học tập mà không nghĩ tới lại có thể gặp gỡ quen biết Ti Du tại đây.
Lần gặp gỡ này có thể sẽ khiến anh ấy không bao giờ quên được cậu.
Hoắc Vũ Hàng nói: “Lúc trước có nói hẹn ăn cơm, bây giờ còn cơ hội ăn không?”
Ti Du im lặng một lát, nghiêng đầu nhìn anh ấy, nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không thích đàn ông. Nếu anh chỉ coi tôi là bạn hợp tác thì tất nhiên tôi có thể đi ăn với anh.”
Hoắc Vũ Hàng bất đắc dĩ nói: “Con người cậu thật là... Tôi còn chưa nói là tôi thích cậu thế mà cậu đã từ chối tôi biết bao nhiêu lần rồi?”
“Đề phòng trước vẫn hơn.” Ti Du nở nụ cười.
Hoắc Vũ Hàng cũng cười theo, nói: “Được, tôi đảm bảo bản thân sẽ không tồn tại bất kỳ suy nghĩ nào với cậu nữa được không?”
Ti Du liếc nhìn anh ấy, quan sát hai giây mới nói: “Được.
Đúng lúc ngày mai tôi còn có thể nghỉ ngơi một ngày, chờ sau khi tôi ngủ đủ rồi sẽ gọi cho anh.”
Ánh mắt Hoắc Vũ Hàng sáng lên, nói: “Vậy tôi chờ tin nhắn của cậu.”
“Ừm.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra cửa nam, Ti Du liền tìm kiếm bóng dáng Tạ Hoàn. Nhưng bất chợt cậu dừng bước chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vũ Hàng đang nghiêng đầu nói chuyện với cậu. Sau khi thấy cậu dừng lại liền đưa mắt nhìn theo phía tầm mắt Ti Du.
Đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, anh ấy không nhịn được nhướng mày.
Ti Du bừng tỉnh, cậu đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Một, hai, ba, bốn, năm!
Cậu nhìn thấy năm bóng dáng cực kỳ quen thuộc!
Năm người kia người nào cũng cao lớn chân dài, tất cả bọn họ cùng đứng ở cổng xem điện thoại.
Năm người đứng ở năm vị trí tựa như bọn họ không hề quen biết đối phương.
Nhưng sau khi Tư Du đi ra, bọn họ giống như đã hẹn trước, cùng nhau giương mắt nhìn cậu. Sau đó gần như cùng lúc tắt máy và bước về phía cậu.
Không đúng, một người trong số đó không phải bước tới mà là chạy nước rút trăm mét.
Tư Du: “!”
Xong đời rồi, cậu mệt mỏi đến mức xuất hiện ảo giác sao?
Tại sao mấy người này lại cùng nhau xuất hiện ở đây.
Không phải bọn họ tới tìm cậu đánh nhau chứ?
Đương nhiên, chắc chắn Tạ Hoàn không ở đây để kiếm chuyện với cậu đâu!
“Anh Du!”
Tạ Hoàn hét lên và xoay người.
Cậu ta chạy như bay về phía Ti Du. So với bốn người kia, trông cậu ta như một con ngựa hoang không hợp đàn!
Ti Du còn đang mơ màng thì đã bị Tạ Hoàn xông tới ôm lấy. Cả người cậu loạng choạng lùi về sau hai bước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ti Nguy Lâu giật mình lập tức dừng lại. Anh không định đi qua đó.
Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, thả chậm bước chân nhưng vẫn không hề dừng lại.
Lộc Minh nhíu mày, tăng tốc độ đi về phía Ti Du.
Thẩm Ngộ Bắc liếc nhìn Lộc Minh một cái, lặng lẽ bước đến.
Dường như Tạ Hoàn bị sói rượt đuổi ở phía sau, cậu ta vừa ôm Ti Du vừa kêu rên.
Có trời mới biết cậu ta đã trải qua hai giờ đồng hồ lúc nãy như thế nào!
Mấy người kia ai cũng thật đáng sợ. Cậu ta không hiểu được khí thế của bọn họ nhưng vẫn không ngăn được cảm giác sợ hãi tột độ.
Nếu không phải vì còn chờ Ti Du thì chắc chắn cậu đã sớm bỏ chạy rồi!
“Có bệnh hả?”
Ti Du giơ tay đánh cậu ta một cái, sau đó đẩy cậu ta ra.
Tạ Hoàn che đầu, cực kỳ uất ức nhìn Ti Du.
Cậu ta muốn tố cáo. Nhưng cậu ta không dám tố cáo trước mặt mấy người kia.
Hoắc Vũ Hàng đứng bên cạnh nhìn hành động của hai người bọn họ, ngọn lửa nhỏ vừa mới nhen nhóm trong lòng bị dập tắt trong nháy mắt.
Nhìn vào bộ dạng hô to gọi nhỏ này vừa nhìn liền biết là trai thẳng. Hành động giữa Ti Du và cậu ta thật sự không phải giả bộ, quả thật là một trai thẳng chính hiệu!
Ti Du không lừa anh ấy!
“Ti Du.” Thẩm Ngộ Bắc chưa đến mà đã phát ra tiếng.
Ti Du vô thức đưa mắt nhìn về phía anh ta.
Trên mặt Thẩm Ngộ Bắc mang theo ý cười, không tìm ra một chút vẻ mệt mỏi nào khi phải thức đêm.
Nhưng mà hôm nay anh ta ăn mặc như thế này hoàn toàn khác biệt với ngày thường. Có điều từ trước đến nay phong cách của anh ta luôn mang theo sự hoang dại, dù mặc áo sơ mi trắng nhưng trông chẳng giống người tốt lắm.
Ti Du đề phòng nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”
Thẩm Ngộ Bắc bật cười, đang muốn nói chuyện thì Lộc Minh đã vọt tới trước mặt Ti Du.
Sắc mặt Thẩm Ngộ Bắc trầm xuống, Ti Du cũng bị cậu ta dọa cho hoảng sợ.
Cậu nhìn về phía Lộc Minh, khiếp sợ nói: “Cậu lại làm cái gì nữa vậy hả?”
Khoảng cách giữa Lộc Minh và cậu chỉ cỡ chừng một bước chân. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy bỗng nhiên Lộc Minh cảm giác được tim mình đập nhanh hơn.
“Tôi... Cái kia, cậu đã biểu diễn rất tốt.”
Đầu óc Ti Du trở nên mơ hồ: “Cậu không xem sao? Hôm nay biểu diễn rất suôn sẻ.”
“Ừm, đúng.” Lộc Minh nở nụ cười một cách cứng nhắc.
Cậu ta rất căng thẳng. Đột nhiên chẳng biết phải nói gì, thậm chí ngay cả đối mặt với Ti Du cũng có chút không dám.
Không còn cách nào khác, ai kêu hôm nay Ti Du tạo cho cậu ta một bất ngờ quá mức chấn động như thế chứ.
Lúc này mới trôi qua hai tiếng đồng hồ, cậu ta hoàn toàn không thể nào kịp hồi phục được!
Tạ Hoàn lặng lẽ trốn sau lưng Ti Du an tâm làm đà điểu sẵn tiện xem kịch vui.
Tuy rằng cậu ta cũng không biết bản thân đang xem vở kịch gì nhưng có vẻ rất đặc sắc và rất kích thích đấy!
Trong khi Ti Du nói hai câu với cậu ta, Thẩm Ngộ Bắc đã bước tới.
So với Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc có vẻ thong dong hơn rất nhiều.
Anh ta mỉm cười nhìn về phía Ti Du, nói: “Hôm nay biểu diễn rất đẹp, chúc mừng cậu.”
Ti Du: “... Cảm ơn.”
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngộ Bắc, âm thầm cắn răng.
Mẹ kiếp, cái tên họ Thẩm này thật giống một con chó mang hình dạng con người mà. Chết tiệt, thật biết cách nói chuyện.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta nghe được một âm thanh rất nhẹ vang lên từ phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là Bùi Khuynh Thừa.
Cậu ấy nói: “Ti Du, hôm nay trông cậu rất đẹp.”
Lộc Minh: “!”
Mẹ kiếp! Tên này còn biết cách nói chuyện hơn nữa!
Ti Du ngạc nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy Bùi Khuynh Thừa với sắc mặt đỏ bừng đang đứng giữa Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc.
Bùi Khuynh Thừa đang khen cậu đẹp trai? Cậu ấy đang khen điệu nhảy của cậu phải không nhỉ?
Cậu cho rằng bản thân nghe lầm nên lập tức hỏi: “Cậu nói gì?”
Mặt Bùi Khuynh Thừa càng đỏ hơn. Nhưng cậu ấy vẫn lặp lại câu nói ấy một lần nữa: “Hôm nay cậu rất đẹp!”
Ti Du bị cậu ấy chọc cười, thuận miệng nói: “Cảm ơn nha.”
Nói xong, Ti Du lại lần lượt nhìn ba người này, nói với giọng nghi ngờ: “Mấy người cùng nhau đứng ở đây làm gì? Không phải đứng để chờ tôi đúng không?”
Ba người: “...”
Bọn họ nên nói đúng hay không đúng đây?
Ti Nguy Lâu đứng ở đằng xa, anh lấy điện thoại di động ra xem thử.
Đã hơn hai giờ rồi.
Trong khoảng thời gian này Ti Du rất vất vả, có lẽ đã lâu chưa được ngủ ngon.
Anh lấy điện thoại ra gọi xe, nhìn thấy khoảng năm phút nữa xe sẽ đến.
Lúc này anh mới cất điện thoại di động, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Ti Du.
Mấy người họ cao lớn đang cùng đứng trước mặt Tư Du, vững vàng chắc chắn ngăn chặn anh lại.
Ti Nguy Lâu cảm thấy bọn họ thật chướng mắt.
“Ti Du.”
Anh cất tiếng gọi cậu.
“Hả?” Ti Du đáp một tiếng.
Sau đó cậu nhấc chân đi ra khỏi “Sự bao vây”, bước về phía Ti Nguy Lâu.
Tạ Hoàn vội vàng đuổi theo cậu. Cậu ta nhắm mắt theo đuôi, sau đó còn vô thức quay đầu liếc nhìn.
Vừa mới nhìn, cậu ta lại bắt đầu có cảm giác sợ hãi vô hình một lần nữa, cảm giác giống hệt như lúc cậu ta đứng ở cung văn hóa.
Lúc ấy mấy người kia cũng có ánh mắt như thế này.
Nhưng lúc đó ánh mắt bọn họ hướng về cậu, còn lần này thì hướng về phía Ti Nguy Lâu.
Bộ mặt Tạ Hoàn đau khổ, cậu ta không nghĩ ra.
Đừng nói cậu ta nghĩ không ra, ngay cả mấy người Lộc Minh càng không nghĩ ra.
Ánh mắt bọn họ dán sát vào Ti Du ngay lập tức rơi vào người Ti Nguy Lâu.
Không phải chứ?
Tại sao hình như Ti Du rất quen thuộc với Ti Nguy Lâu?
Không phải bọn họ ghét nhau nhất sao?
Hơn nữa cái tên Ti Nguy Lâu này lúc nãy luôn im lặng, nhìn giống như không thèm để ý, vậy mà lại trực tiếp gọi được Ti Du đi?
Ti Du đi về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Mẹ bảo cậu đợi tôi sao?”
“Ừm.” Ti Nguy Lâu gật đầu, nói: “Xe sắp tới rồi.”
Ti Du: “Ồ. “
Sau khi Ti Nguy Lâu chờ cậu đến liền xoay người đi về phía trước.
Hoắc Vũ Hàng nhìn ba thiếu niên đang ngây ngốc đứng trước mặt. Đột nhiên anh ấy bật cười.
Ba người kia chợt quay đầu nhìn anh ấy.
Hoắc Vũ Hàng: “...”
Anh ấy là gay trời sinh, từ lúc vừa nhìn thấy mấy người này liền nhạy cảm phát hiện thái độ mập mờ như có như không của bọn họ đối với Ti Du.
Có điều do tuổi bọn họ còn nhỏ, tình cảm vẫn còn mơ hồ nên trông càng có vẻ ngây thơ.
So với bọn họ, Hoắc Vũ Hàng cảm thấy rằng cho dù Ti Du cong thì anh ấy cũng không sánh bằng với mấy người này.
Đối mặt với ba ánh mắt tràn đầy địch ý, Hoắc Vũ Hàng có áp lực khá lớn.
Nhưng anh ấy chẳng phải người tốt gì, vì thế lập tức cười nói: “Cậu ấy đã cũng đi theo người khác rồi, các cậu không định đuổi theo sao?”
Sắc mặt Lộc Minh hết sức khó coi, cậu ta cười lạnh một tiếng, nói: “Cần anh nói chắc?”
Nói xong, câu ta lập tức xoay người đuổi theo mấy người Ti Du.
Thẩm Ngộ Bắc thu hồi ánh mắt chuẩn bị nhấc chân đuổi theo. Bùi Khuynh Thừa cũng đã đi lên phía trước hai bước rồi.
Nhưng đúng lúc này, hai người bọn họ nghe được giọng nói của Hoắc Vũ Hàng. Anh ấy nói với giọng thoải mái: “Cậu ấy thẳng.”
“Cậu ấy” là ai, mọi người đều rất rõ ràng.
Thẩm Ngộ Bắc cứng đờ, cả người giật mình tại chỗ. Tầm mắt anh ta dõi theo Ti Du từ xa nhưng chân lại giống như nặng ngàn cân, hoàn toàn không bước đi được.
Trong nháy mắt nhiệt độ trên mặt Bùi Khuynh Thừa hạ xuống, cả người lạnh đi.
Hoắc Vũ Hàng hài lòng quan sát phản ứng của bọn họ, không quay đầu lại mà rời đi.
Đừng hòng!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng anh Lâu vẫn chưa thức tỉnh nhưng đang trên đường rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro