Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 45

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Thiếu niên trong màn hình sạch sẽ như vừa mới tắm xong.

Mái tóc đen mềm mại rủ xuống, giờ đây khuôn mặt thanh tú hơi ửng hồng.

Đôi môi cậu hồng hào, chóp mũi ửng hồng, đôi mắt trong veo chảy ra những giọt nước mắt hạnh phúc, trôi xuống hai má cậu để lại hai vệt sáng long lanh.

“Trời ơi! Mỹ nhân rơi lệ!”

“Xin hãy phóng to video ở góc màn hình đi! Ai lại muốn xem mấy trò chơi quỷ quái này chứ!”

(Thường thì game thủ livestream sẽ zoom nhỏ góc cam ở góc màn hình)

“Huhuhu con ngỗng! Tôi tuyên bố bây giờ anh là con ngỗng của tôi!”

“Bé không khóc, không khóc! Mẹ khóc cho con xem!”

Ti Du: “…”

Cậu bình tĩnh rút khăn giấy trên bàn rồi lau nước mắt một cách chậm chạp.

“Mẹ không cho con lau!”

“Cục cưng sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?”

“Bé ngoan nhìn mẹ đi, mẹ tặng hết TV nhỏ cho con, đừng khóc nữa nha~”

Trên làn đạn toàn tiếng “Mẹ”, còn có rất nhiều quà tặng nhỏ, TV nhỏ, Ti Du nhìn hoa cả mắt.

“Đừng… tặng nữa!”

Ti Du nghẹn ngào nói.

Khoảng một lúc sau, trên làn đạn càng chuyển động nhanh hơn.

Cậu vốn có vẻ đáng thương, lại nghẹn ngào hờn dỗi, dĩ nhiên càng khiến người ta phải đau lòng.

“Ôi trời anh Du!” Tạ Hoàn kinh ngạc nói: “Sao cậu lại khóc thế?”

Ti Du tức giận nói: “Cậu còn quản cả việc ông đây khóc à?”

Tạ Hoàn thở dài: “Dù sao cũng không phải là tức lên là khóc đấy chứ? Không ngờ lần trước cậu vừa cười vừa khóc.”

“Ngậm, miệng, lại!”

Tạ Hoàn cười hê hê rồi im lặng, nhưng WeChat của Ti Du rung lên điên cuồng, là cuộc gọi đến của Thẩm Ngộ Bắc.

Ti Du liếc sang, quả quyết cúp máy cậu ta.

Vừa ngắt xong thì Lộc Minh gọi điện.

Ti Du: “…”

Đây là muốn cười nhạo cậu sao? Hai người họ quá độc ác rồi!

Ti Du nhìn về phía ống kính livestream, lạnh lùng nói: “Còn gọi nữa là tôi chặn đấy!”

Quả nhiên hai người kia không gọi nữa.

Ti Du hít một hơi thật sâu và cuối cùng cũng nuốt được “cơn nghẹn” đầy sóng gió.

Nhưng nước mắt cậu vẫn rơi, không hề có ý định dừng lại.

“Đừng hỏi nữa, ai hỏi thì người đó có bệnh!” Ti Du thờ ơ nói.

Nhưng hai mắt cậu vẫn đẫm lệ, chẳng có chút uy lực nào.

“Ôi ôi, bé ngoan không khóc!”

“Cục cưng không có bệnh, là người xấu chọc con giận!”

Ti Du nghiến răng: “Bình thường lại cho tôi nhờ! Không thì tắt livestream đấy!”

Trong nháy mắt làn đạn khôi phục trở lại bình thường, mọi người đồng thanh nói anh Du uy vũ.

Ti Du hừ lạnh, vừa khóc vừa cầm điện thoại, mở sổ khám bệnh điện tử, ấn vào ống kính livestream.

“Thấy chưa, có bệnh thật đấy.”

“???”

“Không khống chế được nước mắt? Đây là bệnh gì thế?”

“Lệ mỹ nhân! Tôi biết bệnh này!”

Ti Du thu điện thoại, liếc nhìn làn đạn đang lướt điên cuồng nói: “Không nói nữa, tắt đây.”

Nói xong cậu liền bỏ qua làn đạn đang điên cuồng giữ cậu lại, trực tiếp tắt phòng livestream đi.

Cậu ngả người ra ghế, nước mắt vẫn chảy nhưng đã đỡ hơn rất nhiều.

Cậu thở dài, đợi sau khi nước mắt ngừng rơi hẳn rồi mới đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trước khi ngủ, Ti Du lại giật mình, mở B trạm ra xem.

Lúc này mới tầm một tiếng, đoạn video cậu khóc bị người ta cắt ghép thành mấy bản và một trong số chúng đã được đăng trực tiếp trên trang chủ.

Đó là do một bậc thầy nổi tiếng về điện ảnh và truyền hình đăng lên, gần đây series “Mỹ nhân rơi lệ” của ông ta rất hot, vừa hay Ti Du đứng mũi chịu sào.

Đối phương đã cắt một số đoạn đặc biệt cho Ti Du, tiêu đề là “Từng thấy thần tiên rơi lệ bao giờ chưa? Nam thần tiên!”

Ti Du: “…”

Thêm vào đó, độ hot của người đăng lên và của Ti Du, đoạn video này dễ dàng được lên trang đầu.

Ti Du tự giận mình ấn vào, xòe đuôi tấn công dữ dội.

Đm?

Sao cậu lại khóc như con gái thế?

Ảnh có độ mờ cao cũng không giấu được gay khí!

Ti Du bỗng ngồi dậy, nhìn khuôn mặt trong video mà khiếp sợ.

Cậu chỉ thấy mình trong phòng tắm sau khi khóc lần đầu tiên, sau đó cậu đều cố gắng hết sức để không khóc khi nhìn vào gương, một mực muốn trốn thoát.

Thật không ngờ rằng, hóa ra mình khóc trông lại như thế!

Đẹp thì có đẹp, nhưng đẹp kiểu… nửa nam nửa nữ.

Ti Du vỡ mộng rồi!

Cậu cứ nghĩ rằng lúc mình khóc sẽ trông giống Lí Quỳ, nhưng không ngờ cậu lại giống một đóa sen vàng hơn!

Bỗng nhiên WeChat của cậu vang lên, lại là Bùi Khuynh Thừa.

Ti Du kinh ngạc mở ra.

Đã khuya lắm rồi, sao Bùi Khuynh Thừa lại nhắn tin cho cậu?

Bùi: “Tôi nhìn thấy cái này, cậu có ổn không?”

Ti Du: “?”

Bùi Khuynh Thừa gửi một đường link, Ti Du mở ra, phát hiện là một phần bên của Weibo.

“Vòng kết nối TaoShou: Kinh hãi! Thiếu niên thần tiên trên B trạm lại nổi tiếng! Click để xem thần tiên rơi lệ! #Ti Du khóc rồi#”

Ti Du: “…”

Cái này không chính xác!

Ti Du đã thoát Weibo, có hơn một chục nghìn lượt thích và bình luận, mở hotsearch, không ngoài dự liệu nằm ở vị trí thứ 9 trên hotsearch và nhìn thấy mục #Ti Du khóc rồi#.

Không biết đây là lần thứ mấy cậu cạn lời trong tối nay rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái bệnh chó má không khống chế được nước mắt!

Thể diện của cậu chủ Ti như cậu bao nhiêu năm nay đã mất sạch trong một tháng này, lại bị ném ra trước mặt nhân dân cả nước!

Ti Du lại cảm thấy mình sắp khóc rồi, nhưng lạ là lúc cậu ở một mình, thế mà lại không khóc được. Thể chất không khống chế được nước mắt của cậu lại bộc phát ra ở trước mặt của nhiều người!

Tiếng thông báo của Alipay bỗng vang lên, cậu nhận được năm chục nghìn tệ, ngay sau đó lại kêu một tiếng nữa, lần này cậu nhận được một trăm nghìn tệ.

Ti Du đơ ra, còn ai có thể cho cậu tiền cơ chứ, chỉ có thể là bố mẹ thích dùng tiền đánh người của cậu thôi.

Có lẽ là họ đã xem được tin tức cậu khóc, chuẩn bị dùng mùi tiền làm mục ruỗng cậu, động viên cậu!

Ngay khi Ti Du đang tìm cách cảm ơn một cách ngây thơ và khiêm tốn, WeChat lại kêu lên, vẫn là Bùi Khuynh Thừa.

“Cậu giận rồi sao? Vậy tôi không hỏi nữa.”

Ti Du thở dài, nói: “Không giận.”

Bùi Khuynh Thừa: “Vậy thì tốt. Ngày mai tôi phải nghỉ học để chuẩn bị thi đấu.”

Đột nhiên Ti Du nhớ tới chuyện này, liền trả lời: “Vậy cậu phải cố lên nhé! Ngủ ngon!”

Bùi Khuynh Thừa nhìn dòng này rất lâu, trong mắt nổi lên ý cười, cậu ấy trả lời: “Ngủ ngon!”

Bùi Khuynh Thừa nhìn lại đoạn hội thoại ngắn ngủi một hồi lâu, bỗng nhiên khẽ thở dài.

Hình như gần đây Ti Du xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cậu lại không thể ở bên cạnh cậu ấy ngay được.

Có điều qua một thời gian nữa là ổn rồi, đợi cậu thi đấu xong thì có thể chuyên tâm dạy bù cho Ti Du.

Lí trí thì nói thế, nhưng cậu không kìm được liền mở diễn đàn của trường lên.

Lúc này cậu chưa vào khu vực liên quan đến cuộc thi, mà ấn vào khu vực nói chuyện phiếm.

Khu vực nói chuyện phiếm ở trên cùng, đã có hơn mười trang đăng bài về Ti Du.

Trang này vốn dĩ dùng để la liếm giá trị nhan sắc của Ti Du, dần dần về sau thì chuyển thành bài đăng couple.

Bài đăng gần nhất, mọi người đều đang thảo luận về Ti Du và Lộc Minh.

Sau giờ tan học tối nay, Ti Du đi về cùng Lộc Minh, buổi sáng hai người họ cũng đi cùng nhau.

Ti Du vẫn ngồi ghế sau xe của Lộc Minh, hai thiếu niên hăng hái đạp xe, trông rất tỏa sáng, rất động lòng người.

Mắt Bùi Khuynh Thừa tối sầm lại, cậu cắn môi dưới, cảm giác hơi đau nhói khiến cậu giữ vững lí trí.

Có lẽ cậu không thể đợi quá lâu.

Chiều mai cậu sẽ tạm thời nghỉ học để chuẩn bị thi đấu, trước lúc đó ít nhất cậu phải quyết định cùng Ti Du điều gì đấy, hoặc là cậu sẽ đưa cho Ti Du một ít đồ, để không bị người khác cướp mất sự chú ý của cậu ấy trước.

—— Sáng sớm hôm sau, Ti Du và Tạ Hoàn vừa ăn cơm xong ra khỏi cửa thì thấy Lộc Minh đang đợi ở ngoài.

Lộc Minh hiểu chuyện không nhắc lại chuyện tối qua, chỉ quấn lấy Ti Du, muốn cậu chia cho mình một ít đồ ăn sáng.

“Không được, đây là phần của Ti Nguy Lâu.”

Ti Du bình tĩnh nói: “Lát nữa cậu có thể hỏi cậu ta có đồng ý chia cho cậu hay không.”

Lộc Minh khó chịu bĩu môi: “Sao bây giờ cậu đối xử với cậu ta tốt thế?”

“Phải không?” Ti Du nhướng mày.

Cậu nhớ đến tối qua Ti Nguy Lâu đưa chăn cho cậu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nhìn dáng vẻ của Ti Du như vậy, trong lòng Lộc Minh nặng trĩu.

Cậu có bệnh, cậu không nên nhắc tới Ti Nguy Lâu trước mặt Ti Du!

Sau khi đến lớp, Ti Du kinh ngạc vì thấy Bùi Khuynh Thừa cũng ở đây.

Ti Du đặt bữa sáng lên bàn Ti Nguy Lâu, quay đầu nhìn Bùi Khuynh Thừa.

Bùi Khuynh Thừa cười với cậu một cái.

Thời gian vào tiết còn sớm, Ti Du không về chỗ ngay mà đứng cạnh Bùi Khuynh Thừa nói: “Không phải hôm nay cậu nghỉ học à?”

“Ừ.” Bùi Khuynh Thừa gật đầu: “Tôi tới tìm cậu.”

Ti Du ngạc nhiên nói: “Tìm tôi? Để làm gì?”

Bùi Khuynh Thừa đứng dậy, mặt hơi đỏ lên.

Cậu cúi thấp đầu, lấy ra một túi giấy trong cặp sách, bên trong hình như là xếp một xấp giấy dày cộp.

Cậu đưa túi giấy cho Ti Du, nói: “Tặng cậu đấy. Tôi sắp phải đi thi rồi, thi xong tôi sẽ về dạy bù cho cậu.”

“Học bù?” Ti Du sửng sốt: “Học bù gì?”

Bùi Khuynh Thừa nghiêm túc nói: “Lần này chủ nhiệm Hồ đã yêu cầu cậu phải lọt top 300, tôi có việc không giúp được cậu, nhưng đợi tháng sau, chắc chắn tôi sẽ giúp được cậu.”

Ti Du liền có dự cảm không lành, cậu nhấc túi giấy trong tay lên, khó khăn nói: “Cậu có thể cho tôi biết trong này có gì không?”

“Đấy là tài liệu tôi sắp xếp theo tiến trình học của cậu, cậu có thể xem trước.”

Ti Du: “!”

Không làm được!

Lộc Minh ôm ngực ngồi một bên, vừa nghe lời này chế nhạo càng thêm dầu vào lửa: “Từ bỏ đi, hai người không chung đường đâu.”

Lời nói của cậu ta có hàm ý khác, sắc hồng trên gương mặt của Bùi Khuynh Thừa nhanh chóng biến mất.

Ti Du mở túi giấy ra xem, nhìn thấy bên trong có rất nhiều giấy được Bùi Khuynh Thừa đóng cẩn thận, còn sắp xếp thứ tự học giúp cậu, trên mỗi một xấp tài liệu còn được Bùi Khuynh Thừa viết chữ, viết kiến thức trọng tâm.

Đây là tập tài liệu vừa nhìn là biết đã phí rất nhiều công sức, dù Ti Du có vô tâm đến đâu cũng không tiện từ chối.

Sau khi Lộc Minh nhìn thấy thì mặt đen lại, không nhịn được ngồi thẳng dậy nhìn Ti Du.

Ngòi bút của Ti Nguy Lâu dừng lại khi đang làm đề, nghiêng đầu nhìn qua phía Ti Du.

Ti Du lật qua lật lại những trang tài liệu kia, theo sau đó là ánh mắt căng thẳng luống cuống của Bùi Khuynh Thừa, cậu cười nói: ”Tôi sẽ nhận nó. Nhưng không chắc là sẽ xem hết.”

Bùi Khuynh Thừa liền cười, trông rất ngại ngùng.

Cậu ấy gật đầu: ”Không sao, đợi tôi về rồi thì không cần đến những thứ này nữa.”

Ti Du thở dài.

Bùi Khuynh Thừa vác cặp sách lên, nói với cậu: “Tôi đi trước nhé.”

“Ừm.” Ti Du vỗ vỗ vai cậu ấy nói: ”Thi tốt nhé!”

Bùi Khuynh Thừa gật đầu, sau đó rời đi.

Lộc Minh nhìn cậu ấy rời đi, rồi nhìn sang Ti Du.

Ti Du không để ý tới cậu ta, mà đem theo cái túi kia quay thẳng về chỗ ngồi.

Ti Nguy Lâu nhường đường cho cậu, đợi sau khi cậu ngồi xuống, Tạ Hoàn liền xoay người lại hỏi Ti Du.

“Anh Du, cậu biết họ Bùi kia tham gia cuộc thi gì không?”

Ti Du nói: “Olympic Toán học Quốc tế? Hình như là gọi như thế.”

“Ôi vãi!” Tạ Hoàn cảm thấy kính nể: “Cậu biết không, lớp 10 cậu ta tham gia cuộc thi Hóa học được giải nhì, cuối cùng còn đại diện quốc gia đi thi quốc tế nữa!”

Ti Du tuy không hiểu gì nhưng cảm thấy rất lợi hại: “Giỏi thế cơ à!”

“Còn phải nói.” Tạ Hoàn thở dài, ngưỡng mộ nói: ”Cậu ta còn được Đại học Kyoto đồng ý giảm điểm nữa!”

Tạ Hoàn lại phổ cập cho Ti Du những cuộc thi ở trường trung học phổ thông, sau đó nói: “Có lẽ họ Bùi đó muốn trực tiếp được cử đi học, vậy nên mới tham gia cuộc thi toán học lần nữa.”

Ti Du liền cảm thấy dung lượng não của mình cách người ta cả một Thái Bình Dương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu lại tò mò nói: “Có nghĩa là giành được giải nhất trong cuộc thi thì có khả năng được cử đi học, phải không?”

“Gần như thế.” Tạ Hoàn nói.

Ti Du gật đầu: “Lớp 10 cậu ta đạt giải nhì cuộc thi Hóa học, vậy giải nhất là ai?”

Tạ Hoàn ngưng lại một lúc, sau đó chậm rãi dời ánh mắt qua phía bên cạnh cậu.

Ti Du nhìn theo tầm mắt của Tạ Hoàn, thấy vẻ mặt của Ti Nguy Lâu kia không chút biến động.

“!” Ti Du che miệng.

“Là cậu sao!” Ti Du kinh sợ nhìn Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu, gật đầu một cái rồi nói: “Cậu muốn tìm người dạy kèm, tôi cũng dạy được.”

Ti Du vội xua tay: “Tôi có tài cán gì đâu mà phải để hạng nhất với hạng nhì dạy kèm chứ!”

Tạ Hoàn phụt cười: “Anh Du đừng quá tự mình biết mình như thế, nếu thực sự muốn học thì để tớ dạy cho.”

“Thôi bỏ đi.” Ti Du bĩu môi.

Đột nhiên, cậu nhớ ra chuyện trước kia Tạ Hoàn từng nói với cậu, anh Cố hỏi có từng suy nghĩ chuyện được cử đi học không.

Tạ Hoàn thở dài: “Tớ muốn thi làm đạo diễn, là sinh viên nghệ thuật có thể đạt điểm thấp hơn, nhưng tớ không đi được.”

“Nếu đã như vậy, tớ còn phí sức tham gia cuộc thi đó làm gì. Hơn nữa, kiểu cuộc thi như thế đều là thần tiên mới tham gia được, tớ thì không được, nên thi đại học thì hơn.”

“Và mẹ tớ đã tìm một giáo viên trong khoa đạo diễn ở Học viện Điện ảnh Trung ương. Sau lớp mười một, tớ phải bắt đầu các khóa học chuyên nghiệp.”

Ti Du gật đầu nói: “Tớ nói này, lúc trước mẹ tớ với dì nói đạo diễn gì đó, tớ còn tưởng rằng họ tìm cơ hội thực hành cho cậu cơ.”

“Cơ hội thực hành không phải là không có.” Tạ Hoàn cười nói: “Có điều bây giờ thời gian không cho phép, có thể nghỉ hè sẽ đi học nhóm.”

Nói được vài câu, trong lớp liền yên lặng trở lại.

Chủ nhiệm Hồ cười tít mắt bước vào lớp, nói: “Các em, bạn Bùi Khuynh Thừa và hai bạn khác trong trường tham gia cuộc thi Toán, thầy Cố của các em tuần này phải tập huấn cho đội, vậy nên khoảng thời gian này tôi sẽ tạm thời thay thế giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên là môn Toán vẫn do thầy ấy dạy như thường lệ.”

Trong lớp im lặng như tờ.

Chủ nhiệm Hồ cũng không lúng túng, cười nói: “Thế thôi, các em tự học đi nhé.”

Ông nhìn qua Ti Du, thấy cậu và Ti Nguy Lâu ở đằng sau vẫn bình yên vô sự, nụ cười trên miệng càng mãn nguyện hơn.

Ti Du: “…”

Cậu nằm bò ra bàn.

Nghĩ tới lời Tạ Hoàn nói, cậu bỗng phát hiện người bên cạnh mình cũng khá giỏi.

Hơn nữa mọi người đều có kế hoạch cho tương lai, cũng tốt.

Chỉ là cậu cảm thấy hơi hụt hẫng khi nhớ lại điểm văn hóa kém cỏi của mình.

Dù điểm nghệ thuật của cậu có tốt đến mấy thì cũng không kéo được điểm văn hóa.

Với lại trước kia cậu không muốn đi nước ngoài cũng chưa từng tham gia cuộc thi gì đó, thế nên cũng không giành được giải thưởng gì cả, thậm chí cậu không thể giành được điểm.

Nếu không phải livestream trên B trạm một thời gian dài như thế thì việc cậu bài xích ống kính vẫn sẽ tiếp diễn.

Bây giờ cậu không còn sợ máy quay nữa, chi bằng nhân dịp đang lớp 11 tham gia nhiều cuộc thi hơn, nói không chừng có thể được giảm điểm.

Hơn nữa, nếu Bùi Khuynh Thừa thực sự dạy kèm cho cậu, không chừng cậu cũng có thể học hỏi được một chút.

Còn hai năm nữa, thi đỗ Học viện Nghệ thuật cũng không phải là không có khả năng?

Trong lòng cậu có tâm sự, cả ngày đều nhắn tin với Bạch Hàm Liễu trên WeChat.

Cuối cùng Bạch Hàm Liễu cũng biết cậu muốn tham gia cuộc thi, vui mừng đến mức phổ cập cho cậu về rất nhiều cuộc thi trong cùng một lúc.

Cuối cùng, bà vẫn không yên tâm nói: “Thôi bỏ đi, thằng nhóc em quá sơ suất lơ là, em không cần bận tâm nữa đâu.”

“Không phải là muốn giành thêm điểm sao? Cô sẽ lập kế hoạch giúp em, tham gia cuộc thi nào, lấy được giải gì cô sẽ sắp xếp giúp, em chỉ cần luyện múa chăm chỉ, học bù chăm chỉ là được rồi!”

Ti Du cười lên, cảm xúc buồn bã kia hoàn toàn bị ý chí chiến đấu lấp đầy.

Cậu gửi cho Bạch Hàm Liễu hai biểu cảm “Mèo vui vẻ” và ”Mèo cổ vũ”.

Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du nhắn tin trên WeChat cả ngày, chỉ khi vô tình nhìn thấy đối tượng trò chuyện, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng anh cũng đoán được Ti Du đang nghĩ gì.

Có lẽ hôm nay họ tham gia cuộc thi, tranh thủ giảm điểm, điều này đã kích thích Ti Du.

Trông cậu vô tâm nhưng trong lòng lại khá nặng nề.

Đợi đến giờ ra chơi, Lộc Minh - người đã nhìn chằm chằm Ti Du suốt cả ngày, nhân lúc Ti Nguy Lâu ra ngoài lấy nước, cậu ta ngồi cạnh Ti Du.

Ti Du: “?”

Lộc Minh nhíu mày hỏi: “Cậu cứ nhìn điện thoại, không phải là nhắn tin với Bùi Khuynh Thừa kia chứ?”

“Cậu bị điên à?” Ti Du không nói lên lời: ”Tôi thì có gì để nói với cậu ta, tôi nói chuyện với cô giáo Bạch.”

Lộc Minh lúng túng trong nháy mắt, liền cười nói: “Vậy hai người nói gì?”

“Cậu quan tâm làm gì?” Ti Du trừng mắt với cậu ta.

Sau đó mắt Ti Du lại sáng lên, hỏi Lộc Minh: “Này, cậu có muốn học giỏi lên không? Bây giờ học vẫn kịp đấy.”

Lộc Minh trở nên cảnh giác: “Cậu thực sự muốn Bùi Khuynh Thừa dạy kèm cho cậu sao?”

“… Đường về não của cậu bị gì à?”

Ti Du cạn lời, nói: “Tôi hỏi cậu sau này có dự định gì, chúng ta đã học lớp 11 rồi, không thể cứ mãi ăn no chờ chết được.”

Lộc Minh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tôi đã liên lạc với trường đại học ở nước ngoài rồi, xem xem có cơ hội vào được NCCA (1) không, nếu vào được, nói không chừng về sau có thể tiến thêm một bước vào NBA(2).”

(1) Hiệp hội Thể thao Đại học Quốc gia (2) Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia “Ôi vãi!” Ti Du kinh ngạc nói: “Cậu cũng giỏi quá nhỉ!”

Cậu biết mỗi khi mình chơi bóng rổ với Lộc Minh, đối phương đều tiện tay đấu một trận, không ngờ rằng ước mơ của Lộc Minh lại là NBA!

“Nhưng với dáng người của cậu, cao thêm tẹo nữa là làm hậu vệ dẫn bóng được đấy!”

Lộc Minh bật cười, nói: “Cậu có thể nói cái gì dễ nghe hơn không, bây giờ tôi đã cao 188.6 cm rồi đấy!”

Ti Du: ”…Phẩy sáu thì không cần nữa đâu?”

—— Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người liền xông ra ngoài như ong vỡ tổ.

Ti Nguy Lâu phải đi làm thêm, anh đã rời đi rất nhanh, đội bóng rổ của Lộc Minh có việc, hôm nay không thể về nhà cùng Ti Du được.

Mà Tạ Hoàn vẫn một lòng lo lắng cho nữ thần của cậu ta.

Bạch Thanh Thiển tan học thường đi với chị em, bạn cùng bàn của cô ấy sau giờ học, hôm nay bạn cùng bàn xin nghỉ vì cảm lạnh nên cô ấy chỉ có thể về một mình.

Tạ Hoàn không yên tâm, cậu quay đầu qua phía Ti Du: “Anh Du, tớ đi đưa nữ thần của tớ về được không? Cậu tự đi về được không?”

“Cút.” Ti Du đạp một cái vào mông cậu.

Tạ Hoàn liền chạy vui cười hớn hở.

Ti Du chậm chạp lấy cặp sách, bên trong đựng tập tài liệu mà Bùi Khuynh Thừa đưa.

Cậu đeo cặp đi ra cửa, sau đó nhìn thấy người nào đó đang đứng trước cửa.

Người đó tựa lưng vào tường, người cao chân dài, mặc đồng phục vừa vặn, khóa kéo kéo lên trên cùng.

Người đó không đeo cặp, trong miệng ngậm kẹo mút, đang cúi đầu chơi điện thoại.

Người nghịch điện thoại di động trong hành lang đầy camera giám sát, khí chất trên người đều nói rằng “Tôi là nhất!”, ba chữ ấy chỉ có thể là Thẩm Ngộ Bắc!

Sau khi nghe thấy tiếng động, Thẩm Ngộ Bắc ngẩng đầu nhìn Ti Du, lập tức đứng thẳng người, nhai cạp cạp mấy miếng là hết luôn cây kẹo.

Rồi anh ta trừng mắt nhìn Ti Du, nói: “Này!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0