Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 46
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Thẩm Ngộ Bắc thật sự quá tự tại, Ti Du cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn camera theo dõi.
Vẫn đang mở, đèn đỏ vẫn sáng mà!
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Thẩm Ngộ Bắc cười đi về phía Ti Du.
Ti Du vội vàng nhảy ra sau một bước, đề phòng nói: "Cậu tránh xa tôi một chút!”
Thẩm Ngộ Bắc dừng lại, chọc ghẹo nói: "Cậu sợ gì, tôi cũng không đánh cậu.”
"Không đúng, tôi cũng chưa từng đánh cậu mà.”
Ti Du liếc anh ta một cái nói: "Tuần trước ở trên sân bóng, cậu hùng dũng hiên ngang đánh ngã tôi như thế nào?
Chuyện này có muốn tôi kể lại một lần nữa hay sao?”
"Đây là tôi sai.”
Thẩm Ngộ Bắc cắn thân cây kẹo mút nói: "Nhưng cậu nghĩ oan cho tôi chuyện làm gãy chân cậu, khi nào thì cậu chuẩn bị giúp tôi giải nỗi oan đây?”
“…”
Ti Du nói không nên lời: "Cậu không biết xấu hổ à mà nói là bị oan?”
Thẩm Ngộ Bắc nhướng mày: "Vốn dĩ chính cậu ngã chứ không phải tôi đụng, tại sao cậu lại trách đến trên đầu tôi?”
Ti Du liếc mắt, đeo cặp sách đi xuống lầu, Thẩm Ngộ Bắc miễn cưỡng đi theo bên cạnh cậu.
Ti Du hỏi một loạt câu hỏi: "Nếu không phải cậu động tay động chân với tôi, tôi có thể bị phân tâm à? Không bị phân tâm tôi có thể đập hư khung bóng rổ không? Không đập hư tôi có bị nó đập gãy chân không?”
Thẩm Ngộ Bắc cười nói: "Được được được, tôi sai tôi sai, cậu chủ Ti đừng so đo với tôi.”
“Vậy thì cậu tránh xa tôi ra.” Ti Du trợn mắt nhìn anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc lắc đầu: "Như vậy có thể không được.”
Ti Du sửng sốt: "Tại sao?”
"Bởi vì...”
Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ti Du, nhịn không được nở nụ cười.
Anh ta không giải thích gì nữa, ngược lại giống như ảo thuật, lấy ra một xấp ảnh từ trong túi.
Anh ta đưa xấp ảnh cho Ti Du, thuận miệng nói: "Cho cậu.”
Ti Du bối rối, nhận lấy ảnh chụp.
Khi nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên, cậu lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Người trong tấm ảnh chính là cậu.
Nhìn khung cảnh, thời gian chụp chắc là khi cậu đang biểu diễn trên sân khấu kỷ niệm ngày thành lập.
Những tấm ảnh này, mỗi một tấm đều được chụp góc đẹp nhất, mỗi tấm ảnh đều bắt được phong thái của cậu ở trình độ cao nhất.
Ti Du càng xem, càng ngạc nhiên, thậm chí đường dưới chân cũng không để ý.
Nhất thời cậu quên mất mình đang đi cầu thang, vô tình trượt chân, suýt nữa ngã về phía trước.
Thẩm Ngộ Bắc đưa tay ra đỡ kịp thời, sau khi giữ ổn định, anh ta lập tức rút tay về.
"Đây đều là cậu chụp?”
Ti Du quay đầu nhìn về Thẩm Ngộ Bắc, ngạc nhiên không ngớt: "Bảo sao hôm đó cậu lại mang theo máy ảnh?”
Thẩm Ngộ Bắc nhếch môi nói: "Tiện tay chụp, thấy rất đẹp nên mang đến cho cậu.”
"Kỹ năng này của cậu rất giỏi nha, sau này có thể làm một nhiếp ảnh gia nuôi sống bản thân rồi!”
Thẩm Ngộ Bắc cười một tiếng nói: "Sở thích nghiệp dư, tôi vẫn thích phong đầu hơn.”
(*) Phong đầu được lấy ra từ phong hiểm đầu tư - đầu tư mạo hiểm.
“Phong đầu?” Ti Du nhíu mày: “Phong đầu cái gì? Cậu muốn tu luyện?
Thẩm Ngộ Bắc kiên nhẫn giải thích: "Đó là đầu tư mạo hiểm, công ty của bố tôi đang làm.”
Ti Du hiểu ra nói: "Vậy là cậu muốn kế thừa cơ nghiệp bố, chúc mừng, chúc mừng.”
Vừa nói, cậu còn chắp hai tay, lắc lắc với Thẩm Ngộ Bắc, giống như chúc tết.
Thẩm Ngộ Bắc bị cậu chọc cười nói: "Cậu còn có thể qua loa hơn nữa được không?”
“Tôi không qua loa, rất chân thành đấy!” Ti Du cũng cười.
Cậu đặt cái cặp trước người, sau đó bỏ chồng ảnh xếp thật tốt vào giữa các tập tài liệu để không bị đè nát.
Thẩm Ngộ Bắc liếc vào trong cặp xách của cậu, thuận miệng hỏi: "Cậu còn học cơ à?”
Nhắc đến đây Ti Du lại đau đầu, cậu nói: "Bùi Khuynh Thừa á, hạng nhất lớp chúng tôi, cậu ta nói sẽ dạy bù cho tôi, còn sắp xếp lại thật nhiều tài liệu giúp tôi nữa.”
Vừa nói, cậu có cảm giác rằng mình như đang khoe khoang nên nói: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.”
Bùi Khuynh Thừa?
Là tên gà ngày đó khen Ti Du đẹp trai?
Tại sao có vẻ Ti Du có quan hệ rất tốt với cậu ấy?
Thẩm Ngộ Bắc dùng răng cọ thân cây kẹo mút, cứ như vậy, một mình anh ta đánh mười người cũng không thành vấn đề.
“Hôm nay cậu đến gặp tôi chỉ để đưa cho tôi cái này?” Ti Du cắt ngang dòng suy nghĩ u ám của anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: "Đúng, nhưng cũng không đúng toàn bộ.”
Ban đầu anh ta đến tìm Ti Du chơi, bình thường xung quanh Ti Du luôn có những người như Tạ Hoàn hay Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc rất khó có cơ hội ở một mình với Ti Du.
Ngược lại hôm nay thật trùng hợp, không có ai ở đây, hình như ông trời cũng đang giúp đỡ anh ta.
“Muốn chơi thứ gì đó kích thích không?” Thẩm Ngộ Bắc nhìn về Ti Du.
Hai người họ đã rời khỏi khu lớp học, Ti Du nhìn các bạn học náo nhiệt xung quanh một chút, rồi nghiêm mặt đáp: "Không bay lắc, không chơi game, tôi là trẻ vị thành niên phải tránh xa cám dỗ.”
Thẩm Ngộ Bắc bật cười, vô thức đưa tay lên muốn xoa đầu cậu, nhưng kìm nén nhịn lại.
Anh ta rút tay về và nói: "Anh đây dẫn cậu lái motor, có muốn đi không?”
Ti Du: "!”
"Motor thật hả!”
Ánh mắt cậu sáng lên, ngẩng đầu nhìn anh ta, như một vật nhỏ mềm mại dễ lừa gạt, rất ngoan.
Gương mặt Thẩm Ngộ Bắc cũng dịu dàng xuống nói: "Hàng thật giá thật.”
—— Năm phút sau, một âm thanh cực lớn quét qua sân trường Trung học số một.
Hai người mặc đồng phục học sinh và đội mũ bảo hiểm phóng xe, chạy nhanh lướt qua.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang.
"Trời, ở trường chạy motor, ai lợi hại như vậy?”
"Sáng sớm hôm nay tôi đã thấy rồi, rốt cuộc là ai vậy!”
"Thẩm Ngộ Bắc đó, còn có thể là ai? Ngoài anh ta ra còn có ai dám thách thức quyền hạn của chủ nhiệm Hồ chứ?”
"Vậy người phía sau anh ta thì sao? Nhìn thân hình trông rất quen.”
"Hình như là Ti Du...”
Vài phút sau, trên diễn đàn trường đã một bài đăng mới trên cùng, cũng có thật nhiều bình luận.
Mọi người đều biết một sự kiện, kế tiếp Lộc Minh, bên cạnh Ti Du vừa có thêm một Thẩm Ngộ Bắc nữa!
Ti Du cũng không biết về cuộc thảo luận liên quan đến cậu lại lần nữa có thể xây được cái cao ốc rồi.
Bây giờ cả người cậu đang rất phấn khích!
Cậu đội mũ bảo hiểm, tiếng gió rít gào bên tai!
Gió mùa thu hơi lạnh, chạy xe với tốc độ cao làm cậu rùng mình.
Kỹ năng lái xe của Thẩm Ngộ Bắc rất tốt, chưa đầy mười phút, họ đã băng qua các con đường nhỏ, đến đoạn đường ở ngoại ô có thể chạy xe.
Cảnh vật trước mắt Ti Du nhanh chóng lùi về sau, hoàn toàn không nhìn thấy rõ cái gì, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy hưng phấn chưa từng có.
Cảm giác loại adrenaline* tăng mạnh này, cậu quá thích!
(*) Adrenaline: là một loại hormone do cơ thể con người tiết ra khi trải qua một số kích thích như phấn khích, sợ hãi, căng thẳng…làm tim đập nhanh, lưu lượng máu, giãn đồng tử, giúp phản ứng nhanh hơn.
Thẩm Ngộ Bắc còn phấn khích hơn cậu.
Không chỉ bởi vì Ti Du ở một mình với anh ta, mà còn bởi vì Ti Du đang ôm eo anh ta từ phía sau!
Mà Ti Du còn dán vào sau lưng anh ta, tạo cho anh ta cảm giác như Ti Du đang rúc vào người mình vậy.
Dù cách mấy lớp quần áo, Thẩm Ngộ Bắc vẫn cảm thấy quanh eo nóng lên, cảm thấy dường như nhiệt độ của Ti Du truyền đến từ tất cả những nơi họ chạm vào nhau, liên tục không ngừng.
Mặt anh ta đỏ bừng, trên người cũng ra một tầng mồ hôi.
Sau khi chạy xe hơn nửa tiếng, Thẩm Ngộ Bắc mới dừng tạm ở một chỗ.
Anh ta cởi mũ bảo hiểm, vuốt ngược tóc ra sau rồi quay lại nhìn Ti Du.
Ti Du cũng cởi mũ bảo hiểm và bước xuống xe.
Tóc của cậu bị đè biến dạng, có mấy chỗ méo mó dựng thẳng lên, trông có hơi buồn cười.
Chính Ti Du cũng không biết, chỉ là vui vẻ nhìn Thẩm Ngộ Bắc, hâm mộ nói: "Đây chính là niềm vui của người trưởng thành!”
"Tự chạy xe có phải càng thích hơn so với ngồi ở phía sau không!”
Tóc của Thẩm Ngộ Bắc được anh ta vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán sáng bóng và mặt mày sắc nét, có chút lạnh lùng lại có chút hoang dã.
Anh ta nhìn Ti Du, công khóe môi dưới nói: "Có muốn trải nghiệm niềm vui của người trưởng thành không?”
Ti Du nhìn chiếc motor trắng đen cực ngầu lóa mắt lắc đầu: "Bỏ đi, tôi sợ bị bắt.”
Thẩm Ngộ Bắc cười ra tiếng nói: "Cậu có thể ngồi lên cảm nhận một chút.”
Nửa phút sau, Ti Du mãn nguyện ngồi vào chỗ lái, hai tay cầm tay lái.
Quao!
Đây chính là góc nhìn của trai ngầu à?
Các tay đua cũng quá hạnh phúc!
Thẩm Ngộ Bắc đứng bên cạnh cậu, trong mắt đầy ý cười, ánh mắt rất dịu dàng khi nhìn cậu.
Mặt trời dần lặn, hiện tại họ ở chỗ này không trong phạm vi có các tòa nhà cao tầng, có thể thấy rõ cảnh hoàng hôn tráng lệ.
Ánh sáng đỏ cam chiếu xuống, phủ lên hai thiếu niên một tầng ánh sáng dịu nhẹ như một bức tranh sơn dầu.
Đồng phục học sinh xanh trắng, thiếu niên phóng khoáng tự do, motor hai màu trắng đen, vừa nhìn một cái đều là cảnh đẹp động lòng người.
Ti Du sờ bình xăng thở dài nói: “Sao tôi vẫn chưa đủ tuổi chứ?”
Thẩm Ngộ Bắc cười nhẹ một cái nói: "Không phải rất nhanh à? Tháng sau hả?”
"Ừ!" Ti Du vui vẻ.
Cậu liếc nhìn thời gian, đã gần tám giờ, sắc trời đều đã tối.
"Chúng ta đi thôi?”
Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: "Ừ, vừa lúc đi ăn một bữa cơm, sau đó đưa cậu về.”
“Được.” Ti Du vui vẻ đồng ý.
Hai người trở lại thành phố, ăn một bữa đồ nướng.
Trong khi đang nói chuyện, Ti Du mới biết mặc dù Thẩm Ngộ Bắc học tập cũng tầm như cậu, nhưng tương lai của người ta cũng đã được lên kế hoạch xong.
Có thể thi đậu trường đại học thì thi, không thi đậu được thì ra nước ngoài mạ vàng, sau khi trở về có thể trực tiếp làm việc trong công ty của bố anh ta, kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
“Rất tốt.” Ti Du gật đầu: “Đến lúc đó tôi có thể sẽ thấy cậu trên tạp chí tài chính.”
Thẩm Ngộ Bắc cười nói: "Hy vọng không chỉ là trên tạp chí tài chính.”
Tốt nhất là ngày ngày đêm đêm nhìn thấy ở bên cạnh mới được.
Ti Du nghĩ rằng anh ta đang nói về việc không chỉ xuất hiện trên tạp chí, mà còn cả các cuộc phỏng vấn trên truyền hình thì cười nói: "Vậy thì cậu phải cố gắng lên.”
“Ừ, tôi sẽ cố gắng.” Thẩm Ngộ Bắc trầm giọng hứa.
Sau khi ăn xong, Thẩm Ngộ Bắc đưa Ti Du về nhà, Ti Nguy Lâu vẫn chưa về.
Sau khi tạm biệt Thẩm Ngộ Bắc, Ti Du không về phòng mà ngồi ở cửa nghịch điện thoại di động.
Ti Nguy Lâu đã đợi cậu nhiều lần, cậu cũng chờ anh một chút.
Vì vậy, khi Ti Nguy Lâu xách một túi đồ ăn nhẹ quay về, nhìn thấy Ti Du đang ngồi ở cửa.
Gầy gò nho nhỏ co thành một cục, có chút dễ thương, có chút mềm mại.
Ti Nguy Lâu mỉm cười một cái, đi vào sân.
Ti Du nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn sang.
Sau khi phát hiện ra là Ti Nguy Lâu, cậu lập tức bật dậy, cười nói: "Cậu đã về rồi!”
“Ừ, về rồi.” Ti Nguy Lâu bước nhanh về phía cậu.
Anh mở cửa, quay đầu lại hỏi Ti Du: "Chờ lâu không?”
"Không có, hơn mười phút thôi.”
Ti Du nhìn chiếc túi trong tay anh, thắc mắc nói: "Sao cậu mua nhiều đồ ăn vậy?”
“Tôi mua cho cậu.” Ti Nguy Lâu thờ ơ nói.
Ti Du: "!”
“Sao có thể không biết xấu hổ chứ?” Ti Du miệng thì từ chối, nhưng tay thành thật nhận lấy túi đồ ăn.
Ti Nguy Lâu không để cậu nhắc đến, nói: "Tối nay có chuyện gì không?”
Ti Du giật mình, ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì hả?”
"Muốn tâm sự với cậu, nếu cậu có việc thì thôi.”
Nói xong, Ti Nguy Lâu quay người đi vào nhà.
Ti Du bối rối một lúc, sau đó vội vàng thay dép chạy vào nhà.
Ti Nguy Lâu lại chủ động đề nghị "tâm sự" với cậu! Tâm sự cái gì?
Đừng nói, cậu có chút tò mò!
Không đúng, là thật tò mò!
Ti Nguy Lâu đặt đồ ăn vặt lên bàn ăn, tự mình rửa tay và đeo tạp dề.
Một bên anh thuần thục nấu nước, một bên ngước mắt nhìn Ti Du.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu lúng túng và tò mò, Ti Nguy Lâu nhịn không được cong môi, cúi đầu đổ sữa bò.
Ti Du chầm chậm đến gần trước người anh, sắp xếp bàn hỏi: "Cậu muốn nói chuyện với tôi về cái gì vậy?”
Ti Nguy Lâu ngước nhìn cậu, Ti Du vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn sữa bò trong nồi.
"Chuyện gì cũng được.”
Trong giọng Ti Nguy Lâu chứa ý cười, ánh mắt mang theo tính xâm lược, nói: "Muốn hiểu cậu.”
Vẫn đang mở, đèn đỏ vẫn sáng mà!
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Thẩm Ngộ Bắc cười đi về phía Ti Du.
Ti Du vội vàng nhảy ra sau một bước, đề phòng nói: "Cậu tránh xa tôi một chút!”
Thẩm Ngộ Bắc dừng lại, chọc ghẹo nói: "Cậu sợ gì, tôi cũng không đánh cậu.”
"Không đúng, tôi cũng chưa từng đánh cậu mà.”
Ti Du liếc anh ta một cái nói: "Tuần trước ở trên sân bóng, cậu hùng dũng hiên ngang đánh ngã tôi như thế nào?
Chuyện này có muốn tôi kể lại một lần nữa hay sao?”
"Đây là tôi sai.”
Thẩm Ngộ Bắc cắn thân cây kẹo mút nói: "Nhưng cậu nghĩ oan cho tôi chuyện làm gãy chân cậu, khi nào thì cậu chuẩn bị giúp tôi giải nỗi oan đây?”
“…”
Ti Du nói không nên lời: "Cậu không biết xấu hổ à mà nói là bị oan?”
Thẩm Ngộ Bắc nhướng mày: "Vốn dĩ chính cậu ngã chứ không phải tôi đụng, tại sao cậu lại trách đến trên đầu tôi?”
Ti Du liếc mắt, đeo cặp sách đi xuống lầu, Thẩm Ngộ Bắc miễn cưỡng đi theo bên cạnh cậu.
Ti Du hỏi một loạt câu hỏi: "Nếu không phải cậu động tay động chân với tôi, tôi có thể bị phân tâm à? Không bị phân tâm tôi có thể đập hư khung bóng rổ không? Không đập hư tôi có bị nó đập gãy chân không?”
Thẩm Ngộ Bắc cười nói: "Được được được, tôi sai tôi sai, cậu chủ Ti đừng so đo với tôi.”
“Vậy thì cậu tránh xa tôi ra.” Ti Du trợn mắt nhìn anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc lắc đầu: "Như vậy có thể không được.”
Ti Du sửng sốt: "Tại sao?”
"Bởi vì...”
Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ti Du, nhịn không được nở nụ cười.
Anh ta không giải thích gì nữa, ngược lại giống như ảo thuật, lấy ra một xấp ảnh từ trong túi.
Anh ta đưa xấp ảnh cho Ti Du, thuận miệng nói: "Cho cậu.”
Ti Du bối rối, nhận lấy ảnh chụp.
Khi nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên, cậu lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Người trong tấm ảnh chính là cậu.
Nhìn khung cảnh, thời gian chụp chắc là khi cậu đang biểu diễn trên sân khấu kỷ niệm ngày thành lập.
Những tấm ảnh này, mỗi một tấm đều được chụp góc đẹp nhất, mỗi tấm ảnh đều bắt được phong thái của cậu ở trình độ cao nhất.
Ti Du càng xem, càng ngạc nhiên, thậm chí đường dưới chân cũng không để ý.
Nhất thời cậu quên mất mình đang đi cầu thang, vô tình trượt chân, suýt nữa ngã về phía trước.
Thẩm Ngộ Bắc đưa tay ra đỡ kịp thời, sau khi giữ ổn định, anh ta lập tức rút tay về.
"Đây đều là cậu chụp?”
Ti Du quay đầu nhìn về Thẩm Ngộ Bắc, ngạc nhiên không ngớt: "Bảo sao hôm đó cậu lại mang theo máy ảnh?”
Thẩm Ngộ Bắc nhếch môi nói: "Tiện tay chụp, thấy rất đẹp nên mang đến cho cậu.”
"Kỹ năng này của cậu rất giỏi nha, sau này có thể làm một nhiếp ảnh gia nuôi sống bản thân rồi!”
Thẩm Ngộ Bắc cười một tiếng nói: "Sở thích nghiệp dư, tôi vẫn thích phong đầu hơn.”
(*) Phong đầu được lấy ra từ phong hiểm đầu tư - đầu tư mạo hiểm.
“Phong đầu?” Ti Du nhíu mày: “Phong đầu cái gì? Cậu muốn tu luyện?
Thẩm Ngộ Bắc kiên nhẫn giải thích: "Đó là đầu tư mạo hiểm, công ty của bố tôi đang làm.”
Ti Du hiểu ra nói: "Vậy là cậu muốn kế thừa cơ nghiệp bố, chúc mừng, chúc mừng.”
Vừa nói, cậu còn chắp hai tay, lắc lắc với Thẩm Ngộ Bắc, giống như chúc tết.
Thẩm Ngộ Bắc bị cậu chọc cười nói: "Cậu còn có thể qua loa hơn nữa được không?”
“Tôi không qua loa, rất chân thành đấy!” Ti Du cũng cười.
Cậu đặt cái cặp trước người, sau đó bỏ chồng ảnh xếp thật tốt vào giữa các tập tài liệu để không bị đè nát.
Thẩm Ngộ Bắc liếc vào trong cặp xách của cậu, thuận miệng hỏi: "Cậu còn học cơ à?”
Nhắc đến đây Ti Du lại đau đầu, cậu nói: "Bùi Khuynh Thừa á, hạng nhất lớp chúng tôi, cậu ta nói sẽ dạy bù cho tôi, còn sắp xếp lại thật nhiều tài liệu giúp tôi nữa.”
Vừa nói, cậu có cảm giác rằng mình như đang khoe khoang nên nói: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.”
Bùi Khuynh Thừa?
Là tên gà ngày đó khen Ti Du đẹp trai?
Tại sao có vẻ Ti Du có quan hệ rất tốt với cậu ấy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ngộ Bắc dùng răng cọ thân cây kẹo mút, cứ như vậy, một mình anh ta đánh mười người cũng không thành vấn đề.
“Hôm nay cậu đến gặp tôi chỉ để đưa cho tôi cái này?” Ti Du cắt ngang dòng suy nghĩ u ám của anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: "Đúng, nhưng cũng không đúng toàn bộ.”
Ban đầu anh ta đến tìm Ti Du chơi, bình thường xung quanh Ti Du luôn có những người như Tạ Hoàn hay Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc rất khó có cơ hội ở một mình với Ti Du.
Ngược lại hôm nay thật trùng hợp, không có ai ở đây, hình như ông trời cũng đang giúp đỡ anh ta.
“Muốn chơi thứ gì đó kích thích không?” Thẩm Ngộ Bắc nhìn về Ti Du.
Hai người họ đã rời khỏi khu lớp học, Ti Du nhìn các bạn học náo nhiệt xung quanh một chút, rồi nghiêm mặt đáp: "Không bay lắc, không chơi game, tôi là trẻ vị thành niên phải tránh xa cám dỗ.”
Thẩm Ngộ Bắc bật cười, vô thức đưa tay lên muốn xoa đầu cậu, nhưng kìm nén nhịn lại.
Anh ta rút tay về và nói: "Anh đây dẫn cậu lái motor, có muốn đi không?”
Ti Du: "!”
"Motor thật hả!”
Ánh mắt cậu sáng lên, ngẩng đầu nhìn anh ta, như một vật nhỏ mềm mại dễ lừa gạt, rất ngoan.
Gương mặt Thẩm Ngộ Bắc cũng dịu dàng xuống nói: "Hàng thật giá thật.”
—— Năm phút sau, một âm thanh cực lớn quét qua sân trường Trung học số một.
Hai người mặc đồng phục học sinh và đội mũ bảo hiểm phóng xe, chạy nhanh lướt qua.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang.
"Trời, ở trường chạy motor, ai lợi hại như vậy?”
"Sáng sớm hôm nay tôi đã thấy rồi, rốt cuộc là ai vậy!”
"Thẩm Ngộ Bắc đó, còn có thể là ai? Ngoài anh ta ra còn có ai dám thách thức quyền hạn của chủ nhiệm Hồ chứ?”
"Vậy người phía sau anh ta thì sao? Nhìn thân hình trông rất quen.”
"Hình như là Ti Du...”
Vài phút sau, trên diễn đàn trường đã một bài đăng mới trên cùng, cũng có thật nhiều bình luận.
Mọi người đều biết một sự kiện, kế tiếp Lộc Minh, bên cạnh Ti Du vừa có thêm một Thẩm Ngộ Bắc nữa!
Ti Du cũng không biết về cuộc thảo luận liên quan đến cậu lại lần nữa có thể xây được cái cao ốc rồi.
Bây giờ cả người cậu đang rất phấn khích!
Cậu đội mũ bảo hiểm, tiếng gió rít gào bên tai!
Gió mùa thu hơi lạnh, chạy xe với tốc độ cao làm cậu rùng mình.
Kỹ năng lái xe của Thẩm Ngộ Bắc rất tốt, chưa đầy mười phút, họ đã băng qua các con đường nhỏ, đến đoạn đường ở ngoại ô có thể chạy xe.
Cảnh vật trước mắt Ti Du nhanh chóng lùi về sau, hoàn toàn không nhìn thấy rõ cái gì, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy hưng phấn chưa từng có.
Cảm giác loại adrenaline* tăng mạnh này, cậu quá thích!
(*) Adrenaline: là một loại hormone do cơ thể con người tiết ra khi trải qua một số kích thích như phấn khích, sợ hãi, căng thẳng…làm tim đập nhanh, lưu lượng máu, giãn đồng tử, giúp phản ứng nhanh hơn.
Thẩm Ngộ Bắc còn phấn khích hơn cậu.
Không chỉ bởi vì Ti Du ở một mình với anh ta, mà còn bởi vì Ti Du đang ôm eo anh ta từ phía sau!
Mà Ti Du còn dán vào sau lưng anh ta, tạo cho anh ta cảm giác như Ti Du đang rúc vào người mình vậy.
Dù cách mấy lớp quần áo, Thẩm Ngộ Bắc vẫn cảm thấy quanh eo nóng lên, cảm thấy dường như nhiệt độ của Ti Du truyền đến từ tất cả những nơi họ chạm vào nhau, liên tục không ngừng.
Mặt anh ta đỏ bừng, trên người cũng ra một tầng mồ hôi.
Sau khi chạy xe hơn nửa tiếng, Thẩm Ngộ Bắc mới dừng tạm ở một chỗ.
Anh ta cởi mũ bảo hiểm, vuốt ngược tóc ra sau rồi quay lại nhìn Ti Du.
Ti Du cũng cởi mũ bảo hiểm và bước xuống xe.
Tóc của cậu bị đè biến dạng, có mấy chỗ méo mó dựng thẳng lên, trông có hơi buồn cười.
Chính Ti Du cũng không biết, chỉ là vui vẻ nhìn Thẩm Ngộ Bắc, hâm mộ nói: "Đây chính là niềm vui của người trưởng thành!”
"Tự chạy xe có phải càng thích hơn so với ngồi ở phía sau không!”
Tóc của Thẩm Ngộ Bắc được anh ta vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán sáng bóng và mặt mày sắc nét, có chút lạnh lùng lại có chút hoang dã.
Anh ta nhìn Ti Du, công khóe môi dưới nói: "Có muốn trải nghiệm niềm vui của người trưởng thành không?”
Ti Du nhìn chiếc motor trắng đen cực ngầu lóa mắt lắc đầu: "Bỏ đi, tôi sợ bị bắt.”
Thẩm Ngộ Bắc cười ra tiếng nói: "Cậu có thể ngồi lên cảm nhận một chút.”
Nửa phút sau, Ti Du mãn nguyện ngồi vào chỗ lái, hai tay cầm tay lái.
Quao!
Đây chính là góc nhìn của trai ngầu à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các tay đua cũng quá hạnh phúc!
Thẩm Ngộ Bắc đứng bên cạnh cậu, trong mắt đầy ý cười, ánh mắt rất dịu dàng khi nhìn cậu.
Mặt trời dần lặn, hiện tại họ ở chỗ này không trong phạm vi có các tòa nhà cao tầng, có thể thấy rõ cảnh hoàng hôn tráng lệ.
Ánh sáng đỏ cam chiếu xuống, phủ lên hai thiếu niên một tầng ánh sáng dịu nhẹ như một bức tranh sơn dầu.
Đồng phục học sinh xanh trắng, thiếu niên phóng khoáng tự do, motor hai màu trắng đen, vừa nhìn một cái đều là cảnh đẹp động lòng người.
Ti Du sờ bình xăng thở dài nói: “Sao tôi vẫn chưa đủ tuổi chứ?”
Thẩm Ngộ Bắc cười nhẹ một cái nói: "Không phải rất nhanh à? Tháng sau hả?”
"Ừ!" Ti Du vui vẻ.
Cậu liếc nhìn thời gian, đã gần tám giờ, sắc trời đều đã tối.
"Chúng ta đi thôi?”
Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: "Ừ, vừa lúc đi ăn một bữa cơm, sau đó đưa cậu về.”
“Được.” Ti Du vui vẻ đồng ý.
Hai người trở lại thành phố, ăn một bữa đồ nướng.
Trong khi đang nói chuyện, Ti Du mới biết mặc dù Thẩm Ngộ Bắc học tập cũng tầm như cậu, nhưng tương lai của người ta cũng đã được lên kế hoạch xong.
Có thể thi đậu trường đại học thì thi, không thi đậu được thì ra nước ngoài mạ vàng, sau khi trở về có thể trực tiếp làm việc trong công ty của bố anh ta, kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
“Rất tốt.” Ti Du gật đầu: “Đến lúc đó tôi có thể sẽ thấy cậu trên tạp chí tài chính.”
Thẩm Ngộ Bắc cười nói: "Hy vọng không chỉ là trên tạp chí tài chính.”
Tốt nhất là ngày ngày đêm đêm nhìn thấy ở bên cạnh mới được.
Ti Du nghĩ rằng anh ta đang nói về việc không chỉ xuất hiện trên tạp chí, mà còn cả các cuộc phỏng vấn trên truyền hình thì cười nói: "Vậy thì cậu phải cố gắng lên.”
“Ừ, tôi sẽ cố gắng.” Thẩm Ngộ Bắc trầm giọng hứa.
Sau khi ăn xong, Thẩm Ngộ Bắc đưa Ti Du về nhà, Ti Nguy Lâu vẫn chưa về.
Sau khi tạm biệt Thẩm Ngộ Bắc, Ti Du không về phòng mà ngồi ở cửa nghịch điện thoại di động.
Ti Nguy Lâu đã đợi cậu nhiều lần, cậu cũng chờ anh một chút.
Vì vậy, khi Ti Nguy Lâu xách một túi đồ ăn nhẹ quay về, nhìn thấy Ti Du đang ngồi ở cửa.
Gầy gò nho nhỏ co thành một cục, có chút dễ thương, có chút mềm mại.
Ti Nguy Lâu mỉm cười một cái, đi vào sân.
Ti Du nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn sang.
Sau khi phát hiện ra là Ti Nguy Lâu, cậu lập tức bật dậy, cười nói: "Cậu đã về rồi!”
“Ừ, về rồi.” Ti Nguy Lâu bước nhanh về phía cậu.
Anh mở cửa, quay đầu lại hỏi Ti Du: "Chờ lâu không?”
"Không có, hơn mười phút thôi.”
Ti Du nhìn chiếc túi trong tay anh, thắc mắc nói: "Sao cậu mua nhiều đồ ăn vậy?”
“Tôi mua cho cậu.” Ti Nguy Lâu thờ ơ nói.
Ti Du: "!”
“Sao có thể không biết xấu hổ chứ?” Ti Du miệng thì từ chối, nhưng tay thành thật nhận lấy túi đồ ăn.
Ti Nguy Lâu không để cậu nhắc đến, nói: "Tối nay có chuyện gì không?”
Ti Du giật mình, ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì hả?”
"Muốn tâm sự với cậu, nếu cậu có việc thì thôi.”
Nói xong, Ti Nguy Lâu quay người đi vào nhà.
Ti Du bối rối một lúc, sau đó vội vàng thay dép chạy vào nhà.
Ti Nguy Lâu lại chủ động đề nghị "tâm sự" với cậu! Tâm sự cái gì?
Đừng nói, cậu có chút tò mò!
Không đúng, là thật tò mò!
Ti Nguy Lâu đặt đồ ăn vặt lên bàn ăn, tự mình rửa tay và đeo tạp dề.
Một bên anh thuần thục nấu nước, một bên ngước mắt nhìn Ti Du.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu lúng túng và tò mò, Ti Nguy Lâu nhịn không được cong môi, cúi đầu đổ sữa bò.
Ti Du chầm chậm đến gần trước người anh, sắp xếp bàn hỏi: "Cậu muốn nói chuyện với tôi về cái gì vậy?”
Ti Nguy Lâu ngước nhìn cậu, Ti Du vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn sữa bò trong nồi.
"Chuyện gì cũng được.”
Trong giọng Ti Nguy Lâu chứa ý cười, ánh mắt mang theo tính xâm lược, nói: "Muốn hiểu cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro