Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 47

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Đêm nay trời quang mây tạnh, bầu trời đầy sao sáng, gió đêm hơi lạnh.

Đã lâu Ti Du không lên mái nhà, nơi này là phía trên tầng ba của biệt thự, là một khoảng trống rộng rãi của sân thượng, bên cạnh là một mái nhà hình nón.

Xung quanh sân thượng được bao những lan can màu trắng cao đến thắt lưng, mặt trên được đan bởi những dây thường xuân, ngày vào thu bên trong những nhánh dây có phần héo úa.

Ở trên phía Nam của sân thượng, có treo hai cái ghế xích đu trên cao, một cái bàn, hai cái bàn đu dây.

Ti Du đắp một chiếc chăn hơi dày và cuộn tròn trên một trong những chiếc ghế xích đu.

Ti Nguy Lâu cầm một cái khay trên tay, đặt cốc trà sữa nóng lên bàn, lại đặt trái cây đã cắt xong và các món ăn vặt khác lên.

Sau khi làm xong những thứ này, Ti Nguy Lâu ngồi xuống chiếc ghế xích đu ở phía bên kia.

Trong tay Ti Du đang cầm ly trà sữa nóng hổi, thổi làn gió đêm hơi lạnh, không biết thoải mái bao nhiêu.

Cậu hít một hơi thật sâu, cười nói: "Không khí thật dễ chịu, còn có chút hương hoa.”

“Ừ.” Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu.

Anh cứ như vậy nhìn Ti Du, nhất thời không có mở miệng nói chuyện.

Tối nay gọi Ti Du lại, là điều anh đã suy nghĩ cả một buổi chiều.

Thật ra thì anh chỉ sợ hãi, hoảng loạn vô cớ.

Tối hôm qua Lộc Minh, sáng nay Bùi Khuynh Thừa, khiến cho Ti Nguy Lâu cảm nhận được mối nguy cơ không thể giải thích được.

Anh không muốn Ti Du đến quá gần với họ, loại ý nghĩ này không có lý do, nhưng Ti Nguy Lâu không cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì anh hiểu rõ con người của mình như thế nào, với đồ của mình, anh muốn mạnh mẽ chiếm giữ làm của riêng, mà bây giờ dường như trong vô tình anh đã xếp Ti Du thuộc về "người của mình.”

Ti Du nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, bắt gặp ánh mắt anh rồi sau đó lập tức thu lại.

Cậu uống một ngụm trà sữa, lại nghĩ đến câu nói kia của Ti Nguy Lâu: "Muốn hiểu cậu thêm.”

Muốn biết cái gì?

Tại sao Ti Nguy Lâu muốn biết về cậu?

Nếu nói muốn hiểu, vậy tại sao anh không nói lời nào?

Chẳng lẽ là đang chờ Ti Du tự giới thiệu bản thân, tự phân tích một tràng à?

Quá đáng!

“Buổi tối ăn gì?” Ti Nguy Lâu phá vỡ sự im lặng.

Ti Du nói: "Đồ nướng.”

"Cùng với Tạ Hoàn à?”

Ti Du lắc đầu: "Hoàn Tử đi theo nữ thần của cậu ấy, tôi ăn với Thẩm Ngộ Bắc.”

Thẩm Ngộ Bắc?

Ti Nguy Lâu lập tức ngồi thẳng người, nặng nề nói: "Sao cậu lại đi ăn chung với cậu ta?”

“Cậu ta chở tôi đi motor, sau đó ăn cơm chung.” Ti Du liếc nhìn vẻ mặt của anh.

Vẻ mặt của Ti Nguy Lâu rất bình tĩnh, nhưng trông có vẻ lạnh hơn bình thường, giống như cái đêm mà Lộc Minh đưa cậu về vậy.

Hai tay Ti Du nâng ly trà sữa, khẽ uống một ngụm.

Ti Nguy Lâu ngồi im lặng, cũng không nói nữa.

Thẩm Ngộ Bắc, sao lại là Thẩm Ngộ Bắc?

Tối hôm qua là Lộc Minh đưa Ti Du ra ngoài đi chơi, sáng nay lại là Bùi Khuynh Thừa mạnh mẽ tạo cảm giác tồn tại, hai chuyện này đã kích thích Ti Nguy Lâu quá lớn, bây giờ lại có thêm một Thẩm Ngộ Bắc nữa.

Bọn họ còn chạy motor và ăn đồ nướng?

Đôi mắt của Ti Nguy Lâu hơi tối lại.

Chẳng lẽ là vì buổi tối tan học anh không thể về cùng Ti Du, cho nên những người này mới thấy kẽ hở mà cắm chân vào?

Ti Du ngơ ngác nhìn những vì sao trên trời, chiếc ghế xích đu đung đưa đung đưa, giống như cái bàn đu dây.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, nhẹ nhàng nói: "Ăn ngon không?”

Ăn đồ nướng với Thẩm Ngộ Bắc, có ngon không?

Hay là ăn món Quảng Đông chung với Lộc Minh, có thể hai món này mãi mãi chẳng có ở trong thực đơn của anh!

“Hả?” Ti Du quay đầu nhìn anh.

Cậu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại những gì Ti Nguy Lâu nói, là hỏi cậu ăn đồ nướng có ngon không.

“Cũng được.” Ti Du cười nói: “Có phải cậu có gì muốn nói với tôi hả?”

Tại sao nghe như không có gì để nói vậy?

Ti Nguy Lâu cười một cái, nói: "Không phải, tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu.”

Ti Du: "... Vậy cậu nói đi.”

Ti Nguy Lâu lập tức nói: "Nếu cậu muốn tìm người dạy bù cho cậu, hãy tìm tôi.”

Cũng đừng để Bùi Khuynh Thừa ăn bất cứ thứ gì với cậu.

Ti Du không biết suy nghĩ cẩn thận u ám của anh, cho nên chỉ nhăn mặt nói: “Tôi thật sự không học được, hơn nữa cậu vừa học lại vừa đi làm thêm, cho nên tôi sẽ không làm chậm trễ cậu.”

“Không chậm trễ.” Ti Nguy Lâu lạnh nhạt đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Du thở dài quay đầu nhìn anh: "Thật ra không phải tôi không muốn học, nhưng mà nhìn những con số đó thì chỉ muốn ngủ.”

"Theo người khác nói, đây được gọi là hội chứng học sinh dốt! Kể cả không giới hạn ở việc học luôn thấy buồn ngủ, khi chơi game các thứ tinh thần tỉnh táo ngay.”

Ti Nguy Lâu bực bội cười.

“Cậu đừng cười.” Ti Du mím môi: “Đây là sự thật. Cậu là một học sinh giỏi chắc chắn là không hiểu.”

"À đúng rồi.”

Ti Du chỉnh lại tư thế ngồi, tựa lưng vào ghế nhìn về phía Ti Nguy Lâu.

"Cậu đã vào danh sách được cử đi học rồi, tại sao vẫn chăm chỉ làm việc như vậy?”

Mỗi sáng sớm như vậy đã đi học, trong giờ học cũng luôn làm đề.

Ti Nguy Lâu uống một ngụm trà sữa, nói: "Thành tích của cuộc thi hóa học, không chọn được chuyên ngành mà tôi muốn chọn.”

"!" Ti Du sửng sốt: "Chuyên ngành gì, ngay cả hạng nhất cũng không được?”

"Hàng không vũ trụ.”

Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói của anh cũng rất nhẹ.

Khi anh nói ra hai chữ này, Ti Du không hề ngạc nhiên chút nào.

Ti Nguy Lâu thích bầu trời, cậu biết.

Ti Nguy Lâu tiếp tục: "Tôi muốn học thẳng lên thạc sĩ và tiến sĩ, sớm vào Viện Hàng không Vũ trụ làm việc. Năm ngoái đã đủ người, họ ưu tiên chọn hạng nhất của cuộc thi vật lý.”

Anh nhìn Ti Du thật sâu, đôi mắt đen láy như một vòng xoáy lóe ánh sáng.

Tim của Ti Du đập lỡ nhịp, cậu né tránh ánh mắt anh nói: "Vậy là cậu muốn tự mình thi đại học phải không?”

Chà, kỹ sư, cảm giác thật lợi hại!

Ti Nguy Lâu nhìn lên bầu trời đêm xanh thẳm, nói: "Tôi muốn tham gia cuộc thi vật lý.”

“Hả?” Ti Du kinh ngạc nhướng mắt: “Khi nào thi cuộc thi vật lý vậy?”

Ti Nguy Lâu cười nhẹ, nói: "Hai tuần cuối của tháng Mười.”

Ti Du: "!”

"Đó không phải là sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh à?”

"Ừ.”

Ti Du bàng hoàng nói: "Vậy cậu học tập thế nào? Sao cậu vẫn còn thời gian đi làm thêm chứ? Cậu nên nghỉ việc ngay đi!”

Nghe những lời nói vội vàng của cậu, nụ cười trên mặt Ti Nguy Lâu dần trở nên sâu hơn.

Ti Du nói: "Tôi nói thật đấy, năm nay nếu cậu không tranh thủ, thì phải đợi thêm năm nữa!”

"Tôi...”

Ti Nguy Lâu đang muốn nói mình là có thừa khả năng học, Ti Du liền nói: "Không cho phép nói gì về chữ tín!”

"Vì nguyên nhân quan trọng như vậy, quản lý cửa hàng của cậu nhất định sẽ hiểu.”

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt nở một nụ cười nhạt.

Ti Du nghĩ rằng anh không muốn, vì vậy cậu đã kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện kinh điển, Ti Du biểu diễn cái gì, kỳ thi tuyển sinh trung học của Tạ Hoàn, các cuộc thi của Bùi Khuynh Thừa.

Ti Nguy Lâu cười khẽ một tiếng, lắng nghe cậu nói lải nhải.

"Cậu nghe hiểu không? Nhiệm vụ của học sinh là học tập, cậu phải nghe lời, đừng làm gì khác biệt.”

Mặt Ti Du đầy nghiêm túc.

Ti Nguy Lâu mỉm cười gật đầu: "Biết rồi.”

Ti Du đắc ý: "Cậu đừng hòng lừa tôi, ngày mai tôi và cậu đi xin nghỉ.”

“Được.” Ti Nguy Lâu không có điểm giới hạn.

Sau khi lảm nhảm một chốc, Ti Du nhận ra rằng vừa rồi cậu có vẻ hơi quá kích động.

Cậu dựa vào ghế và cuộn tròn lại một cục.

Vừa rồi cậu còn nói sẽ cùng Ti Nguy Lâu đi xin nghỉ, trời ạ, cậu lấy đâu ra can đảm!

Nhưng điều đáng sợ nhất là Ti Nguy Lâu lại đồng ý!

Ti Nguy Lâu thấy cậu bối rối thì thân thiết chuyển chủ đề, nói: "Còn cậu thì sao? Còn lớp học văn hóa của cậu thế nào?”

Ti Du thở dài: "Ai biết được. Tôi đã nói với cô Bạch, trong hai năm này tôi sẽ tham gia một số cuộc thi khiêu vũ, xem tôi có thể đạt tới điểm chuẩn giảm của Viện múa Trung Quốc hay không.”

Ti Nguy Lâu nói: "Dựa theo thành tích của cậu bây giờ, cần phải giảm hai trăm phần trăm?”

Ti Du: "... Cậu không nên đả kích tôi.”

Ti Nguy Lâu lại cười.

Khi anh ở bên Ti Du, cho đến bây giờ cũng không hề do dự nở nụ cười, so sánh với những người khác, thậm chí có thể nói anh đối xử với Ti Du rất dịu dàng.

“Cậu muốn trở thành một vũ công à?” Ti Nguy Lâu đột nhiên hỏi.

Đôi mắt của Ti Du bỗng chốc sáng lên, cậu ngồi thẳng dậy nhìn Ti Nguy Lâu, nói: "Đúng vậy! Tôi muốn đứng ở dưới ánh đèn, bị mọi người chú ý, có thể đại diện cho quốc gia tham gia các cuộc thi múa quốc tế!”

Khi cậu nói điều này, mang theo thần thái nhiệt huyết tuổi trẻ, một khao khát trong sáng và đẹp đẽ, cả con người cậu rực rỡ như vậy, tự tin như vậy.

Đột nhiên nhịp tim của Ti Nguy Lâu tăng nhanh, anh chưa bao giờ có cảm giác xác định rõ về lòng mình như vậy.

Anh thích Ti Du, khát vọng Ti Du.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Du đứng dậy khỏi ghế xích đu, quay đầu nhìn Ti Nguy Lâu, cười nói: "Cậu sẽ là ngôi sao trên bầu trời, còn tôi sẽ là ngôi sao trên sân khấu.”

Những lời tốt đẹp như vậy từ miệng Ti Du nói ra.

Trong tay Ti Nguy Lâu cầm ly thủy tinh, dùng sức đến mức các khớp xương cũng đang run lên.

Anh đứng dậy, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn. Anh đi lên trước hai bước, gần như đụng phải Ti Du.

Ti Du sững sờ, cậu ngước mắt lên nhìn Ti Nguy Lâu, tạm thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Ti Du, tôi có thể ôm cậu không?”

Giọng của Ti Nguy Lâu rất nhẹ, như thể không cẩn thận sẽ bị gió thổi bay đi.

Ti Du chớp mắt nhìn, bối rối.

Khoảnh khắc sau đó, cậu được ôm bởi một vòng tay xa lạ, cánh tay của đối phương rất dài, bờ vai rộng, có thể hoàn toàn ôm trọn cậu vào lòng.

“Ti Du.” Giọng Ti Nguy Lâu vang lên bên tai cậu, nói: “Cậu nhất định có thể trở thành ngôi sao sáng nhất.”

Hóa ra là muốn nói với cậu điều này, Ti Du mơ mơ màng màng nghĩ.

Cái ôm vào lòng này vừa chạm lập tức tách ra, thậm chí Ti Du còn không kịp ôm lại anh.

Ti Nguy Lâu lùi lại một bước, rũ mắt xuống nhìn Ti Du.

Ti Du ngẩn ngơ, sau đó cười tự tin khoe khoang: "Đương nhiên là tôi có thể.”

Nói xong, cậu đổi giọng nói: "Nhưng mà cậu phải cố gắng lên.”

"Tôi biết tại sao trước đây cậu đi làm thêm, nhưng bây giờ cậu không cần phải lo lắng về những thứ bên ngoài đó, vì vậy cậu chỉ cần an tâm học tập là được.”

Ti Nguy Lâu gật đầu: "Ừ.”

Ti Du ngước nhìn anh, bỗng nhiên mỉm cười.

“Sao vậy?” Ti Nguy Lâu cũng cười theo.

Ti Du lập tức nói: "Tôi nhớ đến lúc cậu mới đến, tôi còn luôn kiếm chuyện với cậu. Nhưng bây giờ không được, tôi nghĩ cậu là một người bạn không tệ, có thể sống chung.”

Ti Nguy Lâu sững người, nói: "Bạn á?”

"Ừ." Ti Du hất cằm nói: “Không phải cậu muốn làm bạn với tôi à? Tôi đồng ý.”

Ti Nguy Lâu: "...”

Ông trời có mắt, anh chưa bao giờ muốn làm bạn với Ti Du.

Lúc đầu chỉ là tò mò và nghiên cứu nhiều một chút, sau đó càng ngày càng hứng thú, bây giờ...

Anh thực sự, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc làm bạn với Ti Du!

Nhưng mà Ti Du nghĩ như vậy, cũng coi như là một tin tức tốt chứ?

Hai người nói chuyện phiếm đến nửa đêm, đến gần mười hai giờ mới xuống lầu trở về phòng.

“Ngủ ngon.” Ti Du và Ti Nguy Lâu vẫy tay, sau đó mở cửa phòng.

Ti Nguy Lâu đứng sau lưng cậu, im lặng một lúc, mới nói: "Ti Du,”

“Hả?” Ti Du quay lại nhìn anh.

Ti Nguy Lâu đứng thẳng ở đằng kia, mái tóc hơi rũ xuống, che khuất một chút mặt mũi.

"Ti Du, tôi muốn...”

Ti Nguy Lâu dừng lại, hai nắm tay từ từ siết lại.

Ti Du: "?? Cậu muốn làm gì?”

Hôm nay Ti Nguy Lâu thật kỳ lạ.

Mới vừa rồi nói chuyện phấn khởi, lại ảnh hưởng của hoàn cảnh, Ti Du không suy nghĩ sâu xa.

Nhưng bây giờ, trong một không gian yên tĩnh và khép kín như hành lang, ánh đèn vàng dịu tạo cảm giác mập mờ, bỗng nhiên Ti Du nhận ra một chút thay đổi.

Tại sao bầu không khí giữa cậu và Ti Nguy Lâu có chút kỳ lạ?

Ti Nguy Lâu buông tay, mỉm cười: "Không có gì, ngủ ngon.”

Anh nói xong đi vào phòng trước.

Ti Du bối rối, quay người bước vào phòng.

Cửa phòng không nặng không nhẹ vang lên một tiếng, bên tai Ti Du đột nhiên vang lên một giọng nói.

Đó là lời Ti Nguy Lâu vừa nói với cậu trên mái nhà, anh nói: "Tôi có thể ôm cậu được không?”

Ti Du: "...”

Mẹ nó!

Cậu đột nhiên nhớ tới vừa rồi cậu còn không có nói có thể, Ti Nguy Lâu đã ôm!

Nếu vậy muốn ôm thì cứ trực tiếp mà ôm, còn giả vờ hỏi làm gì?

“Không đúng, không phải chuyện này!” Vẻ mặt Ti Du đau khổ.

Tại sao đột nhiên cậu để ý cái này?

Cậu cau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên bừng tỉnh, vừa rồi Ti Nguy Lâu còn chưa nói xong, sẽ không phải là những lời này chứ?

Sẽ không phải Ti Nguy Lâu muốn ôm cậu nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0