Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 6
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Trước trường có một số quán ăn vặt, vệ sinh cũng sạch sẽ, có năm sáu quán net.
Bọn trẻ cấp ba luôn thích đi đến chỗ tối cùng với bạn bè, không phải là ở nhà không có máy tính, chỉ là thích cái cảm giác sôi động và bóng tối này.
Ti Du đến một quán net ở nơi sâu nhất của con hẻm, cậu là khách quen ở đây.
“Mới tới à.” Quản lý quán net là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, đang ngậm điếu thuốc trên miệng, anh ta dụi tắt nó khi thấy Ti Du.
Ti Du gật đầu rồi lập tức bước vào trong.
Quản lý quán net hét lên từ phía sau: "Tôi đưa bộ đồ cho cậu trước, nhớ thay quần áo đấy.”
Ti Du vẫn mặc đồng phục học sinh, có phần lạc quẻ so với không gian trong quán net. Cậu bước đến phòng kho bên trong, lấy bộ quần áo bình thường của mình bên trong từ một ngăn khóa ra thay đồ.
Mặc một chiếc quần tây, áo ngắn tay và đội mũ lưỡi trai, cậu bước đến ghế trong cùng và ngồi xuống.
Hôm nay là ngày đi làm, cũng là ngày khai giảng nên quán net rất ít người, nơi Ti Du ngồi khá khuất nên không lo bị tập kích.
Ngay khi cậu vừa bắt đầu trò chơi, xung quanh cậu bỗng trở nên tối đi.
Ti Du mặc kệ, có rất nhiều người giống như cậu trốn học vào ngày đầu tiên ra quán net, vì vậy cậu không thèm quan tâm.
“Ồ, trùng hợp vậy!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ tai cậu, với nụ cười trong giọng nói của cậu ta, không có chút nào giống như đây là cuộc gặp gỡ tình cờ cả.
Cuối cùng Ti Du cũng liếc nhìn sang bên cạnh, đương nhiên, cậu nhìn thấy Lộc Minh - người đang đội mũ và mặc đồng phục giống cậu.
Lộc Minh là một cầu thủ bóng rổ, cao và khỏe hơn Ti Du một chút. Theo những người trên diễn đàn bàn tán, Lộc Minh là loại đàn anh tươi sáng, vui vẻ của trường, khi cười lộ ra tám chiếc răng tỏa nắng vô cùng đẹp trai.
Ti Du chỉ liếc cậu ta một cái, sau đó quay đầu tập trung nhìn màn hình máy tính, thuần thục nhập mật khẩu tài khoản, chuẩn bị thuận lợi đánh hai hiệp cày rank.
"Tâm trạng không tốt sao?" Lộc Minh vừa chuẩn bị chơi trò chơi, vừa cười ngặt ngẽo: "Thế nào? Solo hai hiệp không? Để tôi đây làm nóng người cho cậu.”
Ti Du cáu kỉnh nói: "Cút.”
Lộc Minh trêu đùa: "Sao cậu lại thế này? Tôi còn không lên lớp, trực tiếp qua làm nóng người cho cậu. Vậy cậu còn không cảm ơn.”
"Chẳng trách cô chú muốn nhận lại con trai mình...”
Cậu ta cố tình chọc tức Ti Du, lần nào gặp Ti Du không thể không trêu chọc.
Hôm nay, vốn Ti Du đã rất tức giận, nhưng bây giờ lại bị cậu ta kích động như vậy, cơn tức giận trước đó bởi Ti Nguy Lâu vừa qua lại sôi lên.
Ti Du âm trầm quay đầu nhìn Lộc Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày ăn no rảnh rỗi không có việc gì sao?
Nhất định phải đến chọc tức tao mới được?”
Lộc Minh nhướng mày, ý cười trên khóe môi càng sâu: "Đúng vậy, tôi chỉ thích nhìn cậu tức giận.”
“Mày thích cảm giác bị tao mắng đúng không?” Ti Du chế nhạo: “Không ngờ đường đường là cậu chủ Lộc - con một đời thứ năm của nhà họ Lộc, hóa ra là thằng máu M, lại thích bị người chửi tới tổ tiên.”
Sắc mặt Lộc Minh trầm xuống, rất ghét có người nói cậu là con một.
Nhà họ Lộc là một đại gia đình giàu sang, quyền thế, giàu có mấy đời, nhưng dòng họ quan niệm lại cổ hủ, trọng nam khinh nữ.
Từ xưa giờ, nhà họ chưa bao giờ chỉ có con một, thậm chỉ cậu ta còn có hai người chị gái, nhưng nhà họ Lộc chưa bao giờ thừa nhận.
Điều này làm cho Lộc Minh - người tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến, rất kinh tởm, nhưng cậu ta không thể chống lại, chỉ có thể trốn tránh.
Bởi vì gia thế của cậu ta nên người khác luôn nhường nhịn, không dám nhắc đến một chút gì về chuyện gia đình trước mặt cậu ta.
Hết lần này đến lần khác Ti Du luôn là một người: bạn không thích cái gì cậu lại càng thích nói về cái đó với giọng điệu châm chọc.
Lúc đầu Lộc Minh thực sự rất khó chịu, tức giận, nhưng dần dần, cậu ta bắt đầu muốn thỉnh thoảng Ti Du nhắc về chuyện đó, có lẽ vì sợ bản thân cũng bị gia đình tẩy não, sinh ra quan điểm trọng nam khinh nữ tồi tệ này lại.
Vì vậy, cậu ta muốn có người nhắc nhở hết lần này đến lần khác, mà người này, ngoài Ti Du ra thì hầu như không còn ai khác.
Người bình thường luôn có vẻ mặt tươi sáng đầy năng lượng, khi có vẻ mặt trầm tĩnh thì luôn có sự đối nghịch rất lớn, lại rất đáng sợ.
Nhưng Ti Du không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút phấn khích. Cậu không biết làm cách nào để giải tỏa cơn nóng trong người, giờ lại có người đến tìm đường chết, thật rất vừa ý cậu.
Chỉ là Ti Du chưa từng đánh người trước, bởi vì cậu muốn mình có lý do để đánh trả.
Nhưng hôm nay không biết Lộc Minh bị sao, chỉ là lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, không tiến lên đánh cậu.
Ti Du quyết định châm dầu vô lửa, cười nói: "Sao vậy? Khí thế đàn ông của mày đâu? Mày thiếu quyết đoán như vậy, nhà mày cũng sẽ không đuổi mày ra khỏi gia phả đúng không?”
"Ti! Du!" Lộc Minh túm lấy cổ áo Ti Du, lửa giận trong mắt càng cháy dữ dội hơn!
“Đây này.” Ti Du bật cười, rồi đột nhiên giơ tay đấm vào một bên mặt Lộc Minh.
Cậu thu sức lực lại, cú đấm quá mạnh khiến Lộc Minh nghiêng đầu một bên, sức lực trong tay cũng dần thả lỏng.
Lộc Minh còn có một điều cấm kỵ, đó là không được đánh vào mặt!
Ti Du lợi dụng lúc thời gian cậu ta còn đứng im, thoát khỏi sự trói buộc, cậu chạy ra ngoài từ phía còn lại.
"Ti Du! Chết mẹ mày với tao!" Tiếng gào thét của Lộc Minh bị cậu bỏ lại, Ti Du đang vui vẻ chạy ra ngoài thì đột nhiên cậu nhìn thấy một vài người đang đi về phía mình.
Bộ đồ đen quen thuộc, cái đầu Địa Trung Hải quen thuộc, cái bụng bia quen thuộc, còn ai khác ngoài chủ nhiệm lớp - thầy Hồ!
Nụ cười trên mặt Ti Du đông cứng lại, cậu vội vàng kéo mũ xuống, xoay người định rời đi.
“Ti Du! Đứng lại cho tôi!” Chủ nhiệm Hồ giận dữ gào lên vang khắp quán net, vài bóng người ở hàng ghế sau lập tức sững lại, rồi sáu bảy người đứng dậy, chạy từ tứ phía thoát ra từ cửa sau của quán net.
Chủ nhiệm Hồ tức giận đến mức huyết áp tăng cao, tức giận nói: “Đứng lại hết cho tôi!”
Vừa nói, ông vừa dẫn theo nhân viên bảo vệ trường đuổi theo cửa sau, khi đi ngang qua Ti Du, chủ nhiệm Hồ luôn miệng mắng: "Thằng nhóc thối, tôi sẽ quay lại tìm em sau!”
Ti Du: “...”
Thực sự, cậu cảm thấy Ti Nguy Lâu chính làkhắc tinh (*)
của cậu, sau khi anh đến, cậu cảm thấy mọi thứ mình làm đều không trôi chảy!
(*) Khắc tinh: đối nghịch, mang đến niềm xúi quẩy.
Ti Du “chậc” một tiếng, nghĩ rằng dù sao thì cậu cũng sẽ bị phát hiện, thà rằng chơi hai hiệp rồi về.
Cậu mạnh dạng thay lại đồng phục học sinh, rồi bước về chỗ cũ.
Mới chơi mười phút hiệp một, chủ nhiệm Hồ bất ngờ quay trở lại.
Ti Du đang mặc đồng phục học sinh, tay cầm chuột, ngẩng đầu đối mắt với chủ nhiệm Hồ cách đó vài bước.
Hình như Ti Du không nghĩ tới quay đầu lại đâm phải kẻ địch là chủ nhiệm Hồ, chủ nhiệm Hồ cũng không nghĩ tới cậu dám làm như vậy, cả hai người đều ngẩn ra.
“Ồ!” Lộc Minh đứng sau lưng Chủ nhiệm Hồ, thêm dầu vào lửa nói: “Chủ nhiệm, chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với hành vi của chúng em đúng không?
Chẳng lẽ không trừng phạt nặng hơn để cậu ta nhớ rõ sao?”
Khoé môi Ti Du giật giật, cố gắng nở nụ cười vô hại nhất có thể.
Cậu ngoan ngoãn đứng dậy, ngoan ngoãn đi tới chỗ chủ nhiệm Hồ, rồi ngoan ngoãn cùng bọn họ trở lại trường học.
Sau hơn một giờ đồng hồ giáo dục tư tưởng tại phòng giáo vụ, mọi người mới có thể trở về lớp của mình.
Viết kiểm điểm là quy tắc phạt thông thường, Ti Du còn được yêu cầu đạt hạng 300 trở lên toàn khối trong kỳ thi tháng đầu tiên, nếu không sẽ gọi cho phụ huynh.
Đây là làm khó cậu rồi, có khoảng một nghìn học sinh lớp 11, Ti Du cố gắng hết sức cũng chỉ có thể đặt được hạng tám trăm.
Cho dù có chia hai khối tự nhiên và xã hội, thì khối tự nhiên cũng có khoảng sáu trăm học sinh, cho dù đầu Ti Du được khai sáng cũng không thể lọt nổi hạng ba trăm.
Cả người Ti Du rất nóng giận, dọc đường đi, cho dù Lộc Minh nói chuyện với cậu như thế nào, cậu đều làm như không nghe thấy.
Cho đến khi trở lại phòng học, Lộc Minh sau lưng cậu nói lớn: "Học chăm chỉ đi, đừng để tôi tình cờ nhìn thấy chú, dì ở trường!”
Ti Du phớt lờ cậu ta, quay trở lại chỗ ngồi của mình với khuôn mặt lạnh lùng.
Bây giờ vừa là lúc nghỉ giải lao giữa giờ học, không biết Ti Nguy Lâu phải đi đâu, nhờ vậy cuối cùng Ti Du cũng được hít thở không khí trong lành.
“Anh Du.” Tạ Hoàn xoay người, dựa vào lưng ghế nhìn Ti Du: “Cậu không kiểm tra điện thoại sao?”
Ti Du ngừng lại, rồi lấy điện thoại trong túi ra.
Nhìn tới, cậu đã thấy Tô Hoàn đã gọi cho cậu hơn mười cuộc gọi, có gần hai mươi tin nhắn trong WeChat, tất cả đều nói rằng chủ nhiệm Hồ đã đưa người đến quán net, bảo cậu chạy đi!
“Sao cậu biết chủ nhiệm Hồ đến quán net?” Ti Du cất điện thoại di động, hỏi một cách nghi ngờ.
Tô Hoàn thở dài: "Cậu không biết chứ, không lâu sau khi cậu rời đi, chủ nhiệm Hồ đã bắt đầu đi kiểm tra từng lớp.
Sau khi đến lớp của chúng ta, thầy đặc biệt để ý cậu.”
Về lý do chú ý vào cậu thì mọi người đều biết rõ, chẳng qua là lo lắng cậu và Ti Nguy Lâu sẽ không hòa thuận với nhau.
"Và sau đó? Làm sao thầy ấy biết tôi đã đến quán net?" Ti Du cau mày: "Không lẽ thầy ấy có thể thực sự có thể nhìn thấu trời, phải không?”
Tạ Hoàn nhìn quanh, rồi ranh mãnh ngoắc tay về phía cậu.
Ti Du không thích vậy, nhưng vẫn nhịn không được nghiêng người qua.
Tạ Hoàn ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Sau khi thầy ấy đến không thấy cậu, thầy ấy hỏi chúng tớ cậu đã đi đâu, mặc dù cậu đã công khai chỗ cậu sẽ đi, nhưng bọn tớ có ai phản bội cậu đâu, đúng không?”
"Vừa rồi mọi người nói không biết, cậu đoán xem kết quả thế nào?”
“Nhanh!” Ti Du ngồi thẳng dậy, sốt ruột nói: “Rốt cuộc cậu có nói cho tớ biết không?”
“Nói nói tớ nói!” Tạ Hoàn lại vội vàng ngoắc cậu một cái, cậu lại đến gần, thần bí nói: “Vừa lúc trong phòng học yên tĩnh, bạn cùng bàn của cậu, người anh tốt khác cha khác mẹ của cậu, bình tĩnh mạnh mẽ nói ra hai chữ.”
“Quán! Net!”
Ti Du: “...”
Vốn dĩ cậu tự cho mình là người xui xẻo, nhưng giờ có vẻ như điều không may của cậu là có liên quan đến Ti Nguy Lâu!
Sau khi Tạ Hoàn kể tội xong, thấy vụt thoáng qua bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia bước vào, cậu nhanh chóng quay người lại, lấy sách ra và giả vờ nhìn, nhưng tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn về phía sau.
Ti Du hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn người bên kia.
Ti Nguy Lâu từ từ đi vào qua cửa sau, trên tay vẫn cầm một chai nước lạnh, anh không để mắt đến Ti Du, chỉ ngồi vào chỗ của mình như không có chuyện gì xảy ra, mở nắp chai uống một ngụm.
Anh rất trắng, cầm chai nước thấy khớp tay anh rất rõ ràng, khi anh ngẩng đầu lên để uống nước, đường quai hàm đẹp đẽ trở nên sắc nét hơn, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Rõ ràng là thờ ơ đến mức có không giống tính người, nhưng không biết tại sao lúc này lại có chút ham muốn.
Ti Du bị đình trệ một lúc, cứ một ngụm nhỏ như thế, Ti Nguy Lâu đã uống hết nước, trong khi vặn nắp chai liếc nhìn Ti Du.
“!” Ti Du cảm thấy mình bị anh nhìn ra đang suy nghĩ gì, nhất định là đang thầm cười nhạo cậu!
Ti Du cau mày, ưỡn thẳng lưng hơn nữa, nếu không cậu sẽ luôn cảm thấy mình thấp hơn Ti Nguy Lâu một chút.
“Là cậu báo với chủ nhiệm Hồ hả?” Ti Du trầm giọng hỏi.
Ti Nguy Lâu trầm giọng nói: "Lời tôi nói là thật.”
“Được rồi, cậu không thể giả vờ nữa, đúng không?” Ti Du giận quá hóa cười: “Cậu chỉ muốn làm xấu mặt tôi thôi!
Bây giờ tôi phải viết kiểm điểm, tôi còn phải lọt vào hạng ba trăm của khối. Cậu hài lòng chưa!”
Cậu càng nói càng tức giận, trong lớp vẫn đang ồn ào, nhưng giờ bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Dù không dám nhìn trực tiếp, nhưng tất cả đều lặng lẽ chú ý đến không khí căng thẳng ở góc cuối cùng của lớp học.
“Đây là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi.” Từ đầu đến cuối Ti Nguy Lâu không thèm nhướng mày một cái, khi đem ra so sánh, trông như Ti Du có vẻ keo kiệt.
"Đều không phải do cậu đi nói chuyện này sao? Sao dám nói chuyện này không liên quan đến cậu?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh, không kinh ngạc, giống như đang nói ra một sự thật hiển nhiên: "Cậu mới là người trốn tiết đi net, không phải tôi. Hơn nữa, không khó để lọt vào hạng 300 của khối.”
Có tiếng hít sâu một hơi trong lớp, dường như không ai có thể ngờ rằng Ti Nguy Lâu lại cứng nhắc như vậy!
Nhưng nghĩ lại xem, bây giờ anh đã là cậu chủ chính thống của nhà họ Ti rồi!
Ti Du nhìn chằm chằm Ti Nguy Lâu, thấy khuôn mặt giống với mẹ của mình, những ngày qua bao nhiêu tủi thân của cậu bỗng nhiên dâng lên hết.
Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, mặc cảm tự ti sau khi bị so sánh, những người xung quanh soi xét cậu dù cố ý hay vô ý, những lời đồn đoán và chế giễu ác ý sau lưng cậu, còn có thái độ thờ ơ của Ti Nguy Lâu đối với cậu...
Cậu thầm nghĩ trong lòng, không biết bây giờ mình trông như thế nào.
Cậu rất ưa nhìn, vẻ đẹp này có của nam và nữ, chính là một vẻ đẹp nam nữ đều thích.
Khuôn mặt đẹp và thanh tú, chân mày và đầu mũi thanh tú, đôi môi mỏng có chút ửng hồng, mọi thứ đều hài hòa với nhau.
Đặc biệt là đôi mắt hoa đào trong veo của cậu ngày thường ảm đạm mang theo cảm giác uất ức, nhưng giờ phút này trong đôi mắt kia không có lửa giận, chỉ có hai hàng lệ trong veo không chịu rơi xuống.
Đuôi mắt hơi nhếch lên của cậu đã bị nhuộm đỏ, khiến cậu trông thuần khiết và quyến rũ, khiến người ta càng muốn bắt nạt cậu, càng muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương và bất lực hơn.
Cuối cùng vẻ mặt của Ti Nguy Lâu cũng thay đổi, anh hơi nheo mắt lại, trời xui đất khiến, anh duỗi ngón trỏ ra xoa lên mặt Ti Du, cảm giác ướt át rất rõ ràng, trên đầu ngón tay còn có thể nhìn thấy vết ướt của nước.
"Cậu đang làm gì vậy..." Ti Du vừa mở miệng đã nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy, sau đó cậu nhìn thấy vết ướt trên ngón tay của Ti Nguy Lâu, nhất thời giống như có ai đó bóp cổ cậu, khiến cậu không thể nói được gì nữa.
Cậu ngây người nhìn những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của Ti Nguy Lâu, rồi từ từ ngước mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt nhòe đi, rồi gương mặt cậu trở nên lạnh lùng, nước mắt lại tuôn rơi!
Ti Du đưa tay lên lau mặt, sau đó cả người như chết lặng.
Cậu có thể chắc chắn rằng từ khi lên năm tuổi, cậu chưa từng khóc lần nào nữa!
Bây giờ, cậu thực sự đang khóc bởi vì Ti Nguy Lâu?!
Người Ti Nguy Lâu cao nên che gần hết Ti Du, trong lớp cũng không có mấy người dám nhìn thẳng để buôn dưa lê. Vì vậy, điều đầu tiên Ti Du làm khi đã tỉnh táo là quay đầu lại nằm trên bàn, giả làm một con đà điểu.
Nhưng cậu chỉ đang tự an ủi mình, chắc hẳn ai đó trong lớp đã nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì hai phút sau, trên diễn đàn ẩn danh của trường, có một thông báo bài đăng!
Tên là: [Sốc! Cậu chủ thật bắt nạt cậu chủ giả khóc!]
Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du, mái tóc mềm mại của cậu rũ xuôi xuống, bởi vì nằm gục xuống bàn nên lộ ra hết phần gáy trắng ngần của cậu, có chút chói mắt.
Trong vô thức Ti Nguy Lân vân vê đầu ngón tay vẫn còn chút nước ẩm ướt.
Làm như không có chuyện gì xảy ra anh thu ngón tay lại, quay người mở sách ra, suy nghĩ tập trung giải hết bài này đến bài khác, tuy nhiên trước mắt thỉnh thoảng xuất hiện dáng vẻ đôi mắt đỏ hoe rơi nước mắt của Ti Du.
Anh cau mày, động tác giải đề trở nên nhanh hơn.
Cách một lối đi, Lộc Minh nhìn chằm chằm Ti Du một lúc, đến khi cô giáo phía trên giảng bài cậu ta mới tập trung trở lại.
Cậu ta thu tầm mắt lại, cảm thấy lòng như có gì đó đang kêu gào muốn bùng phát ra, nó khiến cậu ta cảm thấy khó chịu, ngày càng buồn bực.
Cậu ta đã thấy Ti Du khóc, không nhìn lầm!
Cậu ta cùng Ti Du đánh nhau nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy cậu đỏ mắt, vậy mà Ti Nguy Lâu nói mấy câu, cậu đã lộ ra vẻ yếu đuối như vậy… Ti Du không biết mình bị làm sao, sự phẫn nộ và tủi thân mới vừa rồi giờ lại trở thành sự kinh ngạc.
Gục đầu xuống sau gáy cậu đối diện Ti Nguy Lâu, nhưng nước mắt vẫn rơi! Giống như là vỡ đê không kìm lại được!
Rõ ràng Ti Du không còn tủi thân, không tức giận, nhưng nước mắt cứ chảy không ngừng!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng em bé Du cũng khóc rồi khà khà khà~
Bọn trẻ cấp ba luôn thích đi đến chỗ tối cùng với bạn bè, không phải là ở nhà không có máy tính, chỉ là thích cái cảm giác sôi động và bóng tối này.
Ti Du đến một quán net ở nơi sâu nhất của con hẻm, cậu là khách quen ở đây.
“Mới tới à.” Quản lý quán net là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, đang ngậm điếu thuốc trên miệng, anh ta dụi tắt nó khi thấy Ti Du.
Ti Du gật đầu rồi lập tức bước vào trong.
Quản lý quán net hét lên từ phía sau: "Tôi đưa bộ đồ cho cậu trước, nhớ thay quần áo đấy.”
Ti Du vẫn mặc đồng phục học sinh, có phần lạc quẻ so với không gian trong quán net. Cậu bước đến phòng kho bên trong, lấy bộ quần áo bình thường của mình bên trong từ một ngăn khóa ra thay đồ.
Mặc một chiếc quần tây, áo ngắn tay và đội mũ lưỡi trai, cậu bước đến ghế trong cùng và ngồi xuống.
Hôm nay là ngày đi làm, cũng là ngày khai giảng nên quán net rất ít người, nơi Ti Du ngồi khá khuất nên không lo bị tập kích.
Ngay khi cậu vừa bắt đầu trò chơi, xung quanh cậu bỗng trở nên tối đi.
Ti Du mặc kệ, có rất nhiều người giống như cậu trốn học vào ngày đầu tiên ra quán net, vì vậy cậu không thèm quan tâm.
“Ồ, trùng hợp vậy!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ tai cậu, với nụ cười trong giọng nói của cậu ta, không có chút nào giống như đây là cuộc gặp gỡ tình cờ cả.
Cuối cùng Ti Du cũng liếc nhìn sang bên cạnh, đương nhiên, cậu nhìn thấy Lộc Minh - người đang đội mũ và mặc đồng phục giống cậu.
Lộc Minh là một cầu thủ bóng rổ, cao và khỏe hơn Ti Du một chút. Theo những người trên diễn đàn bàn tán, Lộc Minh là loại đàn anh tươi sáng, vui vẻ của trường, khi cười lộ ra tám chiếc răng tỏa nắng vô cùng đẹp trai.
Ti Du chỉ liếc cậu ta một cái, sau đó quay đầu tập trung nhìn màn hình máy tính, thuần thục nhập mật khẩu tài khoản, chuẩn bị thuận lợi đánh hai hiệp cày rank.
"Tâm trạng không tốt sao?" Lộc Minh vừa chuẩn bị chơi trò chơi, vừa cười ngặt ngẽo: "Thế nào? Solo hai hiệp không? Để tôi đây làm nóng người cho cậu.”
Ti Du cáu kỉnh nói: "Cút.”
Lộc Minh trêu đùa: "Sao cậu lại thế này? Tôi còn không lên lớp, trực tiếp qua làm nóng người cho cậu. Vậy cậu còn không cảm ơn.”
"Chẳng trách cô chú muốn nhận lại con trai mình...”
Cậu ta cố tình chọc tức Ti Du, lần nào gặp Ti Du không thể không trêu chọc.
Hôm nay, vốn Ti Du đã rất tức giận, nhưng bây giờ lại bị cậu ta kích động như vậy, cơn tức giận trước đó bởi Ti Nguy Lâu vừa qua lại sôi lên.
Ti Du âm trầm quay đầu nhìn Lộc Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày ăn no rảnh rỗi không có việc gì sao?
Nhất định phải đến chọc tức tao mới được?”
Lộc Minh nhướng mày, ý cười trên khóe môi càng sâu: "Đúng vậy, tôi chỉ thích nhìn cậu tức giận.”
“Mày thích cảm giác bị tao mắng đúng không?” Ti Du chế nhạo: “Không ngờ đường đường là cậu chủ Lộc - con một đời thứ năm của nhà họ Lộc, hóa ra là thằng máu M, lại thích bị người chửi tới tổ tiên.”
Sắc mặt Lộc Minh trầm xuống, rất ghét có người nói cậu là con một.
Nhà họ Lộc là một đại gia đình giàu sang, quyền thế, giàu có mấy đời, nhưng dòng họ quan niệm lại cổ hủ, trọng nam khinh nữ.
Từ xưa giờ, nhà họ chưa bao giờ chỉ có con một, thậm chỉ cậu ta còn có hai người chị gái, nhưng nhà họ Lộc chưa bao giờ thừa nhận.
Điều này làm cho Lộc Minh - người tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến, rất kinh tởm, nhưng cậu ta không thể chống lại, chỉ có thể trốn tránh.
Bởi vì gia thế của cậu ta nên người khác luôn nhường nhịn, không dám nhắc đến một chút gì về chuyện gia đình trước mặt cậu ta.
Hết lần này đến lần khác Ti Du luôn là một người: bạn không thích cái gì cậu lại càng thích nói về cái đó với giọng điệu châm chọc.
Lúc đầu Lộc Minh thực sự rất khó chịu, tức giận, nhưng dần dần, cậu ta bắt đầu muốn thỉnh thoảng Ti Du nhắc về chuyện đó, có lẽ vì sợ bản thân cũng bị gia đình tẩy não, sinh ra quan điểm trọng nam khinh nữ tồi tệ này lại.
Vì vậy, cậu ta muốn có người nhắc nhở hết lần này đến lần khác, mà người này, ngoài Ti Du ra thì hầu như không còn ai khác.
Người bình thường luôn có vẻ mặt tươi sáng đầy năng lượng, khi có vẻ mặt trầm tĩnh thì luôn có sự đối nghịch rất lớn, lại rất đáng sợ.
Nhưng Ti Du không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút phấn khích. Cậu không biết làm cách nào để giải tỏa cơn nóng trong người, giờ lại có người đến tìm đường chết, thật rất vừa ý cậu.
Chỉ là Ti Du chưa từng đánh người trước, bởi vì cậu muốn mình có lý do để đánh trả.
Nhưng hôm nay không biết Lộc Minh bị sao, chỉ là lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, không tiến lên đánh cậu.
Ti Du quyết định châm dầu vô lửa, cười nói: "Sao vậy? Khí thế đàn ông của mày đâu? Mày thiếu quyết đoán như vậy, nhà mày cũng sẽ không đuổi mày ra khỏi gia phả đúng không?”
"Ti! Du!" Lộc Minh túm lấy cổ áo Ti Du, lửa giận trong mắt càng cháy dữ dội hơn!
“Đây này.” Ti Du bật cười, rồi đột nhiên giơ tay đấm vào một bên mặt Lộc Minh.
Cậu thu sức lực lại, cú đấm quá mạnh khiến Lộc Minh nghiêng đầu một bên, sức lực trong tay cũng dần thả lỏng.
Lộc Minh còn có một điều cấm kỵ, đó là không được đánh vào mặt!
Ti Du lợi dụng lúc thời gian cậu ta còn đứng im, thoát khỏi sự trói buộc, cậu chạy ra ngoài từ phía còn lại.
"Ti Du! Chết mẹ mày với tao!" Tiếng gào thét của Lộc Minh bị cậu bỏ lại, Ti Du đang vui vẻ chạy ra ngoài thì đột nhiên cậu nhìn thấy một vài người đang đi về phía mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ đồ đen quen thuộc, cái đầu Địa Trung Hải quen thuộc, cái bụng bia quen thuộc, còn ai khác ngoài chủ nhiệm lớp - thầy Hồ!
Nụ cười trên mặt Ti Du đông cứng lại, cậu vội vàng kéo mũ xuống, xoay người định rời đi.
“Ti Du! Đứng lại cho tôi!” Chủ nhiệm Hồ giận dữ gào lên vang khắp quán net, vài bóng người ở hàng ghế sau lập tức sững lại, rồi sáu bảy người đứng dậy, chạy từ tứ phía thoát ra từ cửa sau của quán net.
Chủ nhiệm Hồ tức giận đến mức huyết áp tăng cao, tức giận nói: “Đứng lại hết cho tôi!”
Vừa nói, ông vừa dẫn theo nhân viên bảo vệ trường đuổi theo cửa sau, khi đi ngang qua Ti Du, chủ nhiệm Hồ luôn miệng mắng: "Thằng nhóc thối, tôi sẽ quay lại tìm em sau!”
Ti Du: “...”
Thực sự, cậu cảm thấy Ti Nguy Lâu chính làkhắc tinh (*)
của cậu, sau khi anh đến, cậu cảm thấy mọi thứ mình làm đều không trôi chảy!
(*) Khắc tinh: đối nghịch, mang đến niềm xúi quẩy.
Ti Du “chậc” một tiếng, nghĩ rằng dù sao thì cậu cũng sẽ bị phát hiện, thà rằng chơi hai hiệp rồi về.
Cậu mạnh dạng thay lại đồng phục học sinh, rồi bước về chỗ cũ.
Mới chơi mười phút hiệp một, chủ nhiệm Hồ bất ngờ quay trở lại.
Ti Du đang mặc đồng phục học sinh, tay cầm chuột, ngẩng đầu đối mắt với chủ nhiệm Hồ cách đó vài bước.
Hình như Ti Du không nghĩ tới quay đầu lại đâm phải kẻ địch là chủ nhiệm Hồ, chủ nhiệm Hồ cũng không nghĩ tới cậu dám làm như vậy, cả hai người đều ngẩn ra.
“Ồ!” Lộc Minh đứng sau lưng Chủ nhiệm Hồ, thêm dầu vào lửa nói: “Chủ nhiệm, chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với hành vi của chúng em đúng không?
Chẳng lẽ không trừng phạt nặng hơn để cậu ta nhớ rõ sao?”
Khoé môi Ti Du giật giật, cố gắng nở nụ cười vô hại nhất có thể.
Cậu ngoan ngoãn đứng dậy, ngoan ngoãn đi tới chỗ chủ nhiệm Hồ, rồi ngoan ngoãn cùng bọn họ trở lại trường học.
Sau hơn một giờ đồng hồ giáo dục tư tưởng tại phòng giáo vụ, mọi người mới có thể trở về lớp của mình.
Viết kiểm điểm là quy tắc phạt thông thường, Ti Du còn được yêu cầu đạt hạng 300 trở lên toàn khối trong kỳ thi tháng đầu tiên, nếu không sẽ gọi cho phụ huynh.
Đây là làm khó cậu rồi, có khoảng một nghìn học sinh lớp 11, Ti Du cố gắng hết sức cũng chỉ có thể đặt được hạng tám trăm.
Cho dù có chia hai khối tự nhiên và xã hội, thì khối tự nhiên cũng có khoảng sáu trăm học sinh, cho dù đầu Ti Du được khai sáng cũng không thể lọt nổi hạng ba trăm.
Cả người Ti Du rất nóng giận, dọc đường đi, cho dù Lộc Minh nói chuyện với cậu như thế nào, cậu đều làm như không nghe thấy.
Cho đến khi trở lại phòng học, Lộc Minh sau lưng cậu nói lớn: "Học chăm chỉ đi, đừng để tôi tình cờ nhìn thấy chú, dì ở trường!”
Ti Du phớt lờ cậu ta, quay trở lại chỗ ngồi của mình với khuôn mặt lạnh lùng.
Bây giờ vừa là lúc nghỉ giải lao giữa giờ học, không biết Ti Nguy Lâu phải đi đâu, nhờ vậy cuối cùng Ti Du cũng được hít thở không khí trong lành.
“Anh Du.” Tạ Hoàn xoay người, dựa vào lưng ghế nhìn Ti Du: “Cậu không kiểm tra điện thoại sao?”
Ti Du ngừng lại, rồi lấy điện thoại trong túi ra.
Nhìn tới, cậu đã thấy Tô Hoàn đã gọi cho cậu hơn mười cuộc gọi, có gần hai mươi tin nhắn trong WeChat, tất cả đều nói rằng chủ nhiệm Hồ đã đưa người đến quán net, bảo cậu chạy đi!
“Sao cậu biết chủ nhiệm Hồ đến quán net?” Ti Du cất điện thoại di động, hỏi một cách nghi ngờ.
Tô Hoàn thở dài: "Cậu không biết chứ, không lâu sau khi cậu rời đi, chủ nhiệm Hồ đã bắt đầu đi kiểm tra từng lớp.
Sau khi đến lớp của chúng ta, thầy đặc biệt để ý cậu.”
Về lý do chú ý vào cậu thì mọi người đều biết rõ, chẳng qua là lo lắng cậu và Ti Nguy Lâu sẽ không hòa thuận với nhau.
"Và sau đó? Làm sao thầy ấy biết tôi đã đến quán net?" Ti Du cau mày: "Không lẽ thầy ấy có thể thực sự có thể nhìn thấu trời, phải không?”
Tạ Hoàn nhìn quanh, rồi ranh mãnh ngoắc tay về phía cậu.
Ti Du không thích vậy, nhưng vẫn nhịn không được nghiêng người qua.
Tạ Hoàn ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Sau khi thầy ấy đến không thấy cậu, thầy ấy hỏi chúng tớ cậu đã đi đâu, mặc dù cậu đã công khai chỗ cậu sẽ đi, nhưng bọn tớ có ai phản bội cậu đâu, đúng không?”
"Vừa rồi mọi người nói không biết, cậu đoán xem kết quả thế nào?”
“Nhanh!” Ti Du ngồi thẳng dậy, sốt ruột nói: “Rốt cuộc cậu có nói cho tớ biết không?”
“Nói nói tớ nói!” Tạ Hoàn lại vội vàng ngoắc cậu một cái, cậu lại đến gần, thần bí nói: “Vừa lúc trong phòng học yên tĩnh, bạn cùng bàn của cậu, người anh tốt khác cha khác mẹ của cậu, bình tĩnh mạnh mẽ nói ra hai chữ.”
“Quán! Net!”
Ti Du: “...”
Vốn dĩ cậu tự cho mình là người xui xẻo, nhưng giờ có vẻ như điều không may của cậu là có liên quan đến Ti Nguy Lâu!
Sau khi Tạ Hoàn kể tội xong, thấy vụt thoáng qua bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia bước vào, cậu nhanh chóng quay người lại, lấy sách ra và giả vờ nhìn, nhưng tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn về phía sau.
Ti Du hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn người bên kia.
Ti Nguy Lâu từ từ đi vào qua cửa sau, trên tay vẫn cầm một chai nước lạnh, anh không để mắt đến Ti Du, chỉ ngồi vào chỗ của mình như không có chuyện gì xảy ra, mở nắp chai uống một ngụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh rất trắng, cầm chai nước thấy khớp tay anh rất rõ ràng, khi anh ngẩng đầu lên để uống nước, đường quai hàm đẹp đẽ trở nên sắc nét hơn, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Rõ ràng là thờ ơ đến mức có không giống tính người, nhưng không biết tại sao lúc này lại có chút ham muốn.
Ti Du bị đình trệ một lúc, cứ một ngụm nhỏ như thế, Ti Nguy Lâu đã uống hết nước, trong khi vặn nắp chai liếc nhìn Ti Du.
“!” Ti Du cảm thấy mình bị anh nhìn ra đang suy nghĩ gì, nhất định là đang thầm cười nhạo cậu!
Ti Du cau mày, ưỡn thẳng lưng hơn nữa, nếu không cậu sẽ luôn cảm thấy mình thấp hơn Ti Nguy Lâu một chút.
“Là cậu báo với chủ nhiệm Hồ hả?” Ti Du trầm giọng hỏi.
Ti Nguy Lâu trầm giọng nói: "Lời tôi nói là thật.”
“Được rồi, cậu không thể giả vờ nữa, đúng không?” Ti Du giận quá hóa cười: “Cậu chỉ muốn làm xấu mặt tôi thôi!
Bây giờ tôi phải viết kiểm điểm, tôi còn phải lọt vào hạng ba trăm của khối. Cậu hài lòng chưa!”
Cậu càng nói càng tức giận, trong lớp vẫn đang ồn ào, nhưng giờ bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Dù không dám nhìn trực tiếp, nhưng tất cả đều lặng lẽ chú ý đến không khí căng thẳng ở góc cuối cùng của lớp học.
“Đây là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi.” Từ đầu đến cuối Ti Nguy Lâu không thèm nhướng mày một cái, khi đem ra so sánh, trông như Ti Du có vẻ keo kiệt.
"Đều không phải do cậu đi nói chuyện này sao? Sao dám nói chuyện này không liên quan đến cậu?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh, không kinh ngạc, giống như đang nói ra một sự thật hiển nhiên: "Cậu mới là người trốn tiết đi net, không phải tôi. Hơn nữa, không khó để lọt vào hạng 300 của khối.”
Có tiếng hít sâu một hơi trong lớp, dường như không ai có thể ngờ rằng Ti Nguy Lâu lại cứng nhắc như vậy!
Nhưng nghĩ lại xem, bây giờ anh đã là cậu chủ chính thống của nhà họ Ti rồi!
Ti Du nhìn chằm chằm Ti Nguy Lâu, thấy khuôn mặt giống với mẹ của mình, những ngày qua bao nhiêu tủi thân của cậu bỗng nhiên dâng lên hết.
Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, mặc cảm tự ti sau khi bị so sánh, những người xung quanh soi xét cậu dù cố ý hay vô ý, những lời đồn đoán và chế giễu ác ý sau lưng cậu, còn có thái độ thờ ơ của Ti Nguy Lâu đối với cậu...
Cậu thầm nghĩ trong lòng, không biết bây giờ mình trông như thế nào.
Cậu rất ưa nhìn, vẻ đẹp này có của nam và nữ, chính là một vẻ đẹp nam nữ đều thích.
Khuôn mặt đẹp và thanh tú, chân mày và đầu mũi thanh tú, đôi môi mỏng có chút ửng hồng, mọi thứ đều hài hòa với nhau.
Đặc biệt là đôi mắt hoa đào trong veo của cậu ngày thường ảm đạm mang theo cảm giác uất ức, nhưng giờ phút này trong đôi mắt kia không có lửa giận, chỉ có hai hàng lệ trong veo không chịu rơi xuống.
Đuôi mắt hơi nhếch lên của cậu đã bị nhuộm đỏ, khiến cậu trông thuần khiết và quyến rũ, khiến người ta càng muốn bắt nạt cậu, càng muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương và bất lực hơn.
Cuối cùng vẻ mặt của Ti Nguy Lâu cũng thay đổi, anh hơi nheo mắt lại, trời xui đất khiến, anh duỗi ngón trỏ ra xoa lên mặt Ti Du, cảm giác ướt át rất rõ ràng, trên đầu ngón tay còn có thể nhìn thấy vết ướt của nước.
"Cậu đang làm gì vậy..." Ti Du vừa mở miệng đã nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy, sau đó cậu nhìn thấy vết ướt trên ngón tay của Ti Nguy Lâu, nhất thời giống như có ai đó bóp cổ cậu, khiến cậu không thể nói được gì nữa.
Cậu ngây người nhìn những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của Ti Nguy Lâu, rồi từ từ ngước mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt nhòe đi, rồi gương mặt cậu trở nên lạnh lùng, nước mắt lại tuôn rơi!
Ti Du đưa tay lên lau mặt, sau đó cả người như chết lặng.
Cậu có thể chắc chắn rằng từ khi lên năm tuổi, cậu chưa từng khóc lần nào nữa!
Bây giờ, cậu thực sự đang khóc bởi vì Ti Nguy Lâu?!
Người Ti Nguy Lâu cao nên che gần hết Ti Du, trong lớp cũng không có mấy người dám nhìn thẳng để buôn dưa lê. Vì vậy, điều đầu tiên Ti Du làm khi đã tỉnh táo là quay đầu lại nằm trên bàn, giả làm một con đà điểu.
Nhưng cậu chỉ đang tự an ủi mình, chắc hẳn ai đó trong lớp đã nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì hai phút sau, trên diễn đàn ẩn danh của trường, có một thông báo bài đăng!
Tên là: [Sốc! Cậu chủ thật bắt nạt cậu chủ giả khóc!]
Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du, mái tóc mềm mại của cậu rũ xuôi xuống, bởi vì nằm gục xuống bàn nên lộ ra hết phần gáy trắng ngần của cậu, có chút chói mắt.
Trong vô thức Ti Nguy Lân vân vê đầu ngón tay vẫn còn chút nước ẩm ướt.
Làm như không có chuyện gì xảy ra anh thu ngón tay lại, quay người mở sách ra, suy nghĩ tập trung giải hết bài này đến bài khác, tuy nhiên trước mắt thỉnh thoảng xuất hiện dáng vẻ đôi mắt đỏ hoe rơi nước mắt của Ti Du.
Anh cau mày, động tác giải đề trở nên nhanh hơn.
Cách một lối đi, Lộc Minh nhìn chằm chằm Ti Du một lúc, đến khi cô giáo phía trên giảng bài cậu ta mới tập trung trở lại.
Cậu ta thu tầm mắt lại, cảm thấy lòng như có gì đó đang kêu gào muốn bùng phát ra, nó khiến cậu ta cảm thấy khó chịu, ngày càng buồn bực.
Cậu ta đã thấy Ti Du khóc, không nhìn lầm!
Cậu ta cùng Ti Du đánh nhau nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy cậu đỏ mắt, vậy mà Ti Nguy Lâu nói mấy câu, cậu đã lộ ra vẻ yếu đuối như vậy… Ti Du không biết mình bị làm sao, sự phẫn nộ và tủi thân mới vừa rồi giờ lại trở thành sự kinh ngạc.
Gục đầu xuống sau gáy cậu đối diện Ti Nguy Lâu, nhưng nước mắt vẫn rơi! Giống như là vỡ đê không kìm lại được!
Rõ ràng Ti Du không còn tủi thân, không tức giận, nhưng nước mắt cứ chảy không ngừng!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng em bé Du cũng khóc rồi khà khà khà~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro