Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 7

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Ti Du khóc gần hết một tiết mới dừng lại được, khó khăn lắm mới đợi đến hết tiết ba. Tan học cậu vội vàng đứng dậy định vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Này, tránh ra.” Cậu không kìm được mà nấc lên.

Ti Nguy Lâu: "...”

Anh chậm rãi đứng lên, nhìn Ti Du cúi đầu che mặt, vội vàng đi tới bên cạnh cậu.

Yếu ớt.

Trong lòng anh đã dành chỗ cho Ti đại thiếu gia.

Tạ Hoàn ngơ ngác suốt cả tiết học, nghe tiếng khóc xen lẫn tiếng nấc của Ti Du sau lưng, cả người đều như lọt vào trong sương mù, hoài nghi mình đang nằm mơ.

Vừa hết tiết cậu ta liền vội vàng quay xuống nhìn, chỉ thấy Ti Du đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng học, cậu ta vội vã đứng dậy, đeo cặp chạy theo.

“Anh Du?” Tạ Hoàn cúi xuống nhìn khuôn mặt của Ti Du.

Ti Du đánh cậu ta một cái vào ót, buồn bực hờn dỗi nói: "Câm miệng, đứng xa ra, đừng hỏi!”

“Dạ dạ dạ!” Tạ Hoàn lập tức ngoan ngoãn, vào nhà vệ sinh cùng cậu, còn tri kỉ khóa trái cửa lại.

Bởi vì là giữa giờ học, có rất nhiều người tới nhà vệ sinh, gần như Tạ Hoàn vừa mới đóng cửa, liền có tiếng gõ cửa, người nọ vội la lên: "Ai vậy? Sao lại khóa cửa?”

Tạ Hoàn cười đáp: "Tạ Hoàn lớp A5, tôi trưng dụng vệ sinh trước, làm phiền bạn đến nhà vệ sinh ở phía tây.”

Khi người nọ nghe thấy tên Tạ Hoàn, cho dù vội đến đâu cũng chỉ có thể rời đi.

Ti Du xối nước lên mặt một lúc, sau khi cảm thấy hơi nóng trên mặt bớt đi một chút, liền đứng thẳng dậy nhìn vào gương.

Đôi mắt, mũi và má của cậu đều đỏ trong gương, tóc mái ướt đẫm nước, cậu liền vén tóc đơn giản ra sau, lộ ra vầng trán mịn màng.

“Cậu khóc thật à?!” Vẻ mặt Tạ Hoàn như gặp phải quỷ, không dám đến gần nhìn.

Khuôn mặt của Ti Du tối sầm lại ngay lập tức, cậu nhìn Tạ Hoàn trong gương nói: "Biểu cảm của cậu là sao? Không phải là tớ chưa từng khóc bao giờ, khiến cho cậu bị dọa sợ như vậy sao?”

“Đại ca!” Tạ Hoàn rú lên: “Cậu bị gì vậy! Lần cuối cùng tớ thấy cậu khóc là ở trường mẫu giáo đấy có được không?”

“Chậc chậc.” Ti Du dụi mắt, nhìn gần trong gương, hỏi: “Tớ biểu hiện quá rõ ràng sao?”

Tạ Hoàn gật đầu: "Lại không phải sao? Uy nghiêm của cậu chủ Ti sắp không giữ được rồi!”

Ti Du nhíu mày, nghĩ nếu không thì nghỉ tiết học thứ tư.

Dù sao tiết cuối cùng là môn hóa, từ trước đến nay giáo viên không thích cậu, cho nên cậu trốn đi cũng không sao.

“Buổi sáng cậu còn chưa viết bản kiểm điểm trốn tiết, đừng nghĩ tới chuyện trốn tiết nữa.” Tạ Hoàn nói không nên lời.

Ti Du sốt ruột nói: "Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?

Chẳng nhẽ để cho tất cả trường Trung học số một biết rằng Ti Du đã khóc vì Ti Nguy Lâu?”

"Tất nhiên là không được." Tạ Hoàn suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Có cách! Anh Du, chờ tớ một lát, tớ sẽ trở lại ngay!”

Nói xong cậu ta mở cửa chạy ra ngoài trong nháy mắt.

Đến trước khi lớp học bắt đầu, cậu ta mới hổn hển trở về, và bí ẩn đưa một chiếc túi nhỏ không bằng lòng bàn tay cho Ti Du.

“Đây là cái gì?” Ti Du nhíu mày, mở túi ra, lấy ra đồ bên trong với vẻ mặt cứng đờ.

Tạ Hoan vẻ mặt tự hào: "Kính râm! Thế nào? Cậu có thể giải quyết được vấn đề rồi đúng chứ? Mau khen tớ đi!”

Ti Du: "... Hừ.”

—— Ti Du và Tạ Hoan bước lên chuông và bước vào lớp, ngay lập tức nhận được sự chú ý của cả lớp.

Người thầy già trên bục giảng đẩy cặp kính trên sống mũi, như thể không tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Oa!” Lộc Minh khoa trương vỗ tay: “Anh Du thật có khí chất, trông giống thầy xem bói ở cầu vậy.”

Ti Du nghiến răng, khi đi ngang qua cậu ta liền hung hăng giẫm một cái.

Đôi AJ mới toanh ngay lập tức xuất hiện một dấu chân, mặt Lộc Minh tái xanh.

“Yo, đeo cái kính này khó nhìn đường quá, xin lỗi nha.” Ti Du chậm rãi nói rồi bước đến bàn.

Ti Nguy Lâu liếc nhìn chiếc kính râm trên mặt cậu ta, vô cảm đứng dậy nhường đường.

Chết vì sĩ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh có thêm một kiến thức về Ti Du.

Giáo viên hóa học họ Lý, là một ông già hơn 60 tuổi. Đáng lẽ ông ấy đã nghỉ hưu, nhưng được nhà trường tuyển dụng lại vì chất lượng giảng dạy cao.

Ông ấy không thích Ti Du, một cậu học sinh học kém, thường xuyên trốn học và không quan tâm tương lai của mình.

“Ti Du, cậu làm gì đây?” Thầy Lý cau mày nhìn Ti Du, dạy cậu một bài học: “Đây là lớp học, tôi không quản được cậu, cậu cũng yên phận một chút cho tôi.”

"Đeo kính râm đi học, cậu có hiểu tôn sư trọng đạo không?!”

Ti Du cúi đầu trước bục giảng, thản nhiên nói: "Em xin lỗi thầy, dòng máu ma cà rồng của em đã thức tỉnh nên em không thể nhìn thấy ánh sáng, mong thầy tha lỗi.”

Tiếng cười bị đè nén phát ra từ trong lớp, thầy Lý tức giận đến mức vỗ bàn giận dữ nói: "Cô cậu cười cái gì vậy! Có vui không!”

Ông ấy lại chỉ vào Ti Du: "Ngồi xuống cho tôi, đừng làm mất trật tự của lớp!”

“Vâng ạ.” Ti Du mỉm cười và đeo kính râm ngồi xuống.

Cậu đeo kính râm, dựa vào lưng ghế ôm tay, thật sự là có chút độc địa.

Có một số lớp học trong sân chơi đang học thể dục, Ti Du được xem một trận bóng đá miễn phí. Ngay khi cậu đang chú tâm xem đá bóng, một cái gì đó đập vào sau đầu cậu.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lộc Minh đang nở nụ cười ác ý.

Lộc Minh chỉ xuống đất, Ti Du nhìn xuống, phát hiện quả cầu giấy vừa rồi đập vào người cậu đã rơi xuống chân Ti Nguy Lâu.

Cậu chỉ nhìn lướt qua, hoàn toàn không có ý nhặt nó lên.

Lộc Minh rút một tờ giấy khác, viết vài chữ lên đó, lại ném cho Ti Du.

Lần này, Ti Du mới bắt được nó.

Chỉ là ngón tay của cậu vô tình chọc vào vai Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu không để ý đến cậu, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nhường chỗ cho cậu và Lộc Minh.

“Hừ.” Ti Du không nhớ được gì, lặng lẽ trừng mắt nhìn anh qua kính râm, sau đó quay lại và mở tờ giấy ra.

“Cậu chủ giả thích khóc nhìn điện thoại.”

Trực giác của Ti Du biết không có gì tốt nhưng cậu vẫn lén lấy điện thoại trong túi ra.

Trên WeChat, Lộc Minh đã gửi cho cậu một tin nhắn, không có thêm lời nào, chỉ là một liên kết đến bài đăng.

“Sốc! Cậu chủ thật bắt nạt cậu chủ giả đến khóc!”

Ti Du: "...”

Cậu nhấp vào và lướt đi lướt lại, không có ảnh, cũng không đề cập đến tên của cậu và Ti Nguy Lâu, nhưng tất cả mọi người trong đây đều biết người được nhắc đến là ai.

Mọi người trong topic đều ba hoa chích chòe về Ti Nguy Lâu, nào là đẹp trai ngời ngời, là học sinh giỏi hàng top, còn có thể trị được ma vương như Ti Du,...

Còn Ti Du, gần như mặt nào cũng bị người ta đem ra so sánh kém hơn, trở thành một tên ngốc không nói lại được chỉ có thể tự mình tức đến bật khóc.

“Chết tiệt!” Ti Du không khỏi thấp giọng chửi một tiếng, sau đó liền tiện tay báo cáo bài đăng, lý do báo cáo là công kích cá nhân!

Đúng là không lừa dối được người.

Lại một tờ giấy bay tới, rơi đúng vào trên bàn Ti Du.

Ti Du cầm lên liếc mắt một cái, Lộc Minh nói:“Sẽ không khóc tiếp nữa chứ? Có cần tôi mua cho cậu một bịch khăn giấy không? /nhe răng/”

Ti Du tức đến sôi máu, cậu lấy bút, hằn học viết bốn chữ dưới câu kia: “Cút mẹ mày đi!”

Cậu đem tờ giấy vo tròn rồi mới ném đi, Ti Nguy Lâu liền hắng giọng.

Việc này không liên quan đến anh, chỉ là thầy Lý trên bục giảng đã vô tình nhìn về phía này, liếc mắt thấy Ti Du đang ném tờ giấy trong nháy mắt.

"Ti! Du!" thầy Lý cả giận nói: "Còn truyền giấy! Cậu không thể úp mặt xuống bàn ngủ không quấy rầy tới người khác không được sao!”

Ti Du: "...”

Thực sự, Ti Nguy Lâu chính là khắc tinh của cậu!

Lộc Minh ở đầu bên kia vội vàng giơ tay vô tội nói: "Thưa thầy, không phải em học không tốt mà là do Ti Du quấy rầy. Em rất khổ não!”

Ti Du đơ cả người, thất thanh mắng: "Mẹ mày...”

"Được rồi!" thầy Lý tức giận nói: "Hai người đức hạnh gì tôi không biết?! Đừng có ai chửi ai nữa, ngoan ngoãn nghe giảng cho tôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vâng!” Lộc Minh cười hì hì đáp.

Ti Du cảm thấy não mình đau nhói.

Cậu nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo của Ti Nguy Lâu, tay run lên.

Cậu xé giấy, viết lên đó: “Cậu cố ý!!!”

Cậu đẩy tờ giấy cho Ti Nguy Lâu, Ti Nguy Lâu liếc một cái, nhìn nét chữ là biết lúc viết Ti Du dùng lực mạnh như nào, viết rách cả giấy rồi.

Nhưng anh cũng chỉ nhìn, không có ý định giải thích.

Ti Du tức giận lấy lại tờ giấy, viết thêm mấy chữ: “Cậu cứ chờ đó!”

Lần này Ti Nguy Du thậm chí còn không nhìn vào tờ giấy, anh ấy chỉ chăm chú nghe giảng và thỉnh thoảng ghi chép lại.

“Hừ.” Ti Du hừ lạnh một tiếng.

Cậu lấy lại tờ giấy, vo nó thành một quả bóng và ném vào túi rác cạnh bàn.

Cuối cùng đến giờ tan học, cả trường náo nhiệt hẳn lên.

Mặc dù nhà ở không xa nhưng Ti Du và Tạ Hoàn không về nhà buổi trưa kể từ lớp 10. Họ ăn ở căng tin hoặc quán ăn gần đó, sau đó ngủ trong phòng học.

Vốn dĩ Triệu Diên muốn tài xế đến đón Ti Nguy Lâu về nhà, nhưng Ti Nguy Lâu thấy phiền phức, cho nên cũng ở lại trường giống Ti Du, Triệu Diên còn nạp thêm 3000 tệ vào thẻ cơm của hai người họ, ăn cả một năm cũng không hết.

Ti Du và Tạ Hoàn đến căng tin trên tầng 3 như thường lệ, các món ăn ở đây phong phú hơn, thậm chí có cả bít tết, hải sản và những thứ tương tự, tất nhiên là giá cả đắt hơn.

Bọn họ mỗi người lấy một tô mì, gọi thêm hai phần thức ăn, tìm một ghế dài ngồi xuống.

“Anh Du, cậu bỏ kính râm xuống đi, dùng cái này chườm lên.” Tạ Hoàn đưa cho cậu một chai nước đá.

Ti Du cầm lấy chai nước vừa chườm mắt vừa ăn cơm, nhưng vì không vui nên chỉ cắn vài miếng là cậu đã chán ăn.

"Sao vậy? Cậu vẫn còn giận à?" Tạ Hoàn bật cười.

Ti Du cáu kỉnh nói: "Tớ không hiểu. Có phải Ti Nguy Lâu cố tình làm vậy không? Thế nào mà lần nào tớ gặp cậu ta mọi việc đều không thuận lợi chứ?”

Tạ Hoàn cười hì hì hai tiếng, hỏi: "Thế nào? Có muốn tìm cơ hội dạy cho cậu ta một bài học không?”

Ti Du nhướng mày liếc hắn một cái: "Cậu dạy cho cậu ta một bài học như thế nào?”

“Để tớ nghĩ xem.” Tạ Hoàn trầm tư một lúc, sau đó đột nhiên vỗ tay nói: “Đến ngày mai giấu bài tập của hắn đi, để danh tiếng học sinh giỏi của cậu ta bị tiêu tan!”

Ti Du: "... Cậu là học sinh tiểu học à?”

“Thế thì sao?” Tạ Hoàn tức giận nói: “Không phải lần trước cậu cũng làm chuyện này với tên họ Bùi sao? Cậu ấy còn sốt ruột như vậy.”

Ti Du trợn tròn mắt: "Đây là trung học phổ thông hay tiểu học? Hơn nữa, Ti Nguy Du trông xảo quyệt hơn Bùi Khuynh Thừa nhiều, nên thủ đoạn này e là không thành công.”

“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?” Tạ Hoàn hỏi.

Ti Du: "Cậu để tớ suy nghĩ thật kỹ đã.”

—— Sau khi ăn xong, hai người chậm rãi đi xuống lầu, ai ngờ vô tình nhìn thấy được một cảnh tượng thú vị.

Trong một góc ở tầng một của căng tin, Ti Nguy Lâu đang ăn cơm thì nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi đến chỗ anh.

Cô ấy đang cầm trên tay một bức thư màu hồng, một kẻ ngốc cũng biết đó là cái gì.

Cô gái rất xấu hổ, hai tay giơ bức thư ra.

Ti Nguy Lâu giật mình, sau đó gật đầu nhận lấy bức thư!

Đôi mắt cô gái sáng lên, nhưng ngay sau đó, Ti Nguy Lâu hơi ngẩng đầu lên và nói một câu với cô ấy.

Cô gái sững sờ một lúc rồi mỉm cười, vẫy tay chào anh rồi rời đi.

"Hả? Cậu ta nói cái gì vậy!" Tạ Hoàn lay lay vai Ti Du: "Chỗ này cách xa quá, nhưng cậu ta nhận thư rồi thì có phải là chấp nhận lời tỏ tình hay không?”

Tạ Hoàn giễu cợt cười một tiếng: "Ai ngờ được, một học sinh giỏi lại có thể yêu sớm?”

“Đi đây, chẳng có gì thú vị cả.” Ti Du xoay người bước ra ngoài, Tạ Hoàn vội vàng đuổi theo sau.

“Anh Du, anh Du!” Tạ Hoàn hưng phấn nói: “Em đã nghĩ ra cách đối phó với cậu ta rồi!”

--------------------

Tác giả có điều muốn nói: Tại sao ai cũng bắt nạt em bé Du của chúng ta vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0