Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 70
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Biểu hiện không đủ rõ ràng sao?
Trong đầu Ti Du chỉ còn câu này, ngay cả khi bị Ti Nguy Lâu ôm lấy, cậu cũng không dám động đậy một chút.
Có ý gì vậy?
Không phải thật sự như cậu nghĩ đó chứ!!!
Ti Nguy Lâu thu hẹp cánh tay, ôm Ti Du càng chặt hơn.
Ánh mắt anh rất tối, ở nơi Ti Du không nhìn thấy, sắc mặt còn có chút hung dữ.
Ti Nguy Lâu không muốn thừa nhận, nhưng anh lại không còn cách nào khác.
Anh sợ rồi, sau khi những người kia đều đã biểu lộ hảo cảm của mình với Ti Du, Ti Nguy Lâu không thể nhịn được đi từng bước từng bước nữa.
Anh biết những lời mình vừa nói có hơi nông nổi, nhưng anh không hối hận. Đã nói là đã nói.
Người trong ngực không động đậy chút nào, cơ thể cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Ti Nguy Lâu đưa tay lên, từ từ chạm vào gáy Ti Du nhẹ nhàng nói: "Có muốn tôi nói rõ ràng hơn nữa không?”
Ti Du đột nhiên cảm thấy sau gáy vừa nóng vừa tê, cảm giác quái lạ kia từ sau gáy lan đến toàn thân.
Cậu mạnh mẽ vung tay đẩy Ti Nguy Lâu ra.
Ti Nguy Lâu bị Ti Du đẩy ra sau, lảo đảo lui về phía sau một bước, trong lòng chùng xuống, ngước mắt lên nhìn cậu.
"...”
Ti Du không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim thình thịch nhảy nhót.
Cậu vừa khẩn trương vừa lo lắng, chỉ có thể cố gắng nói một câu: "Đừng nói nữa! Đủ rõ ràng rồi!”
Yết hầu của Ti Nguy Lâu chuyển động lên xuống, nhìn chằm chằm Ti Du.
Hai tai Ti Du đỏ bừng, cậu hoảng loạn xoay người, nhanh chóng đi về nhà. Ngay cả bước chân cũng rất rối loạn.
Đang ban ngày ban mặt, còn ở ngay trước cửa khu chung cư, Ti Nguy Lâu là mất não rồi hay sao!
Ti Nguy Lâu lập tức đi theo, sóng vai cùng Ti Du.
Lúc này, giữa hai người không còn khoảng cách rõ ràng nữa, bả vai thỉnh thoảng lại chạm vào nhau.
Ti Du không nhịn được bèn trốn sang một bên, Ti Nguy Lâu sẽ dán đến.
"Anh đừng dán vào em." Ti Du nói.
"Tôi muốn dán vào em.”
Ti Du: "...”
"Ti Du." Ti Nguy Lâu gọi cậu một tiếng, vội nói tiếp: "Tôi chỉ muốn nói cho em biết cách nghĩ của tôi.”
Ti Du liếc mắt nhìn anh một cái, lại lập tức thu lại ánh nhìn, nhỏ giọng nói: "Biết rồi thì sao? Em cũng đâu thích đàn ông.”
Ti Nguy Lâu cau mày nói: "Tôi không phải bảo em thích tôi, tôi chỉ muốn nói với em, khi tôi thấy em ở cùng người khác, tôi sẽ ăn giấm (ghen), sẽ tức giận.”
Ti Du: "!”
Đậu xanh, làm gì có ai lại nói thẳng mình ăn giấm như thế chứ hả?
Nói thế cậu biết tiếp lời thế nào!
Nhưng Ti Nguy Lâu cũng không phải mong cậu trả lời, chỉ tự mình nói: "Tối nay em học bù ở nhà cùng với Bùi Khuynh Thừa đúng không?”
Chủ đề nói chuyện của anh dường như thay đổi rồi, nhưng lại như chưa thay đổi gì hết.
Ti Du dè dặt gật đầu, ít nói ít sai.
Ti Nguy Lâu yên lặng.
Ti Du nhét hai tay vào túi quần, ngón tay vân vê miếng vải lót bên trong.
Đột nhiên, Ti Nguy Lâu nói: "Xin lỗi em.”
"Hả?" Ti Du ngơ ngác, quay đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu cũng nhìn cậu, nói: "Nói trước với em một tiếng, tôi có lẽ sẽ làm phiền các em.”
Ti Du: "???”
Có ý gì? Làm phiền cái gì?
Ti Nguy Lâu cười với cậu một tiếng, không nói nhiều.
Anh cười lên đẹp như vậy, Ti Du chẳng dám nhìn thêm một cái, bước chân về nhà càng nhanh hơn.
May mắn sự căng thẳng của Ti Du không tiếp tục lâu, bởi vì sau khi về đến nhà, Triệu Diên cũng có mặt ở đó.
Ba người cùng ăn cơm, sau đó Triệu Diên bắt đầu rửa bát, sau đó bà ấy lại đi đắp mặt nạ.
Còn Ti Nguy Lâu về phòng làm bài tập về nhà.
Ti Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau khi trở về phòng, bèn gửi tin nhắn cho Bùi Khuynh Thừa.
Không đến năm phút sau, Bùi Khuynh Thừa đã có mặt dưới lầu.
Ti Du xuống lầu đón người lên, sau khi Triệu Diên thấy thì rất vui vẻ.
Bà nhiệt tình nói với Bùi Khuynh Thừa: “Mấy đứa học tập cho tốt, để dì gọt cho các con ít hoa quả.”
Bùi Khuynh Thừa ngoan ngoãn cười nói: “Dì không cần bận rộn đâu ạ.”
“Không sao, các con học tập mệt mỏi, phải ăn chút hoa quả. Nhanh đi lên đi.” Triệu Diên mặt mày rạng rỡ.
Thành tích học tập của Ti Du thực ra bà không phải rất để tâm, dù cậu thi không được tốt, con đường sau này của Ti Du vẫn rất xán lạn.
Nhưng Ti Trọng Tấu rất để tâm, mỗi lần Ti Du thi được kết quả không tốt, Ti Trọng Tấu sẽ nói chuyện với Ti Du, hai bố con chắc chắn lại cãi nhau một trận.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có Bùi Khuynh Thừa dạy bù cho Ti Du, bà có thể yên tâm rồi!
Bà ấy vui vẻ đi vào bếp, Ti Du cũng đưa Bùi Khuynh Thừa lên lầu.
“Tầng hai chỉ có bốn phòng thôi.” Ti Du giới thiệu đơn giản với Bùi Khuynh Thừa.
“Căn phòng bên kia là phòng của anh cả tôi, bên cạnh là phòng tập thể hình.”
Ti Du liếc mắt nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa kia, nói: “Kia là phòng của Ti Nguy Lâu.”
Câu này cậu nói rất nhanh, Bùi Khuynh Thừa liếc cậu một cái.
Ti Du tránh né ánh mắt của Bùi Khuynh Thừa, đi qua mở cửa phòng của mình nói: “Đây là phòng tôi, cậu vào đi.”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu, vừa căng thẳng lại phấn khích.
Cái cảm giác này, vào lúc cậu bước vào phòng của Ti Du đã lên đến đỉnh điểm.
Căn phòng trước mặt rất lớn, không khác gì nhiều với nhà cậu. Chỉ có điều phòng của Bùi Khuynh Thừa có phân chia kết cấu, bên trong có cả phòng sách nhỏ và phòng ngủ.
Nhưng Ti Du không như vậy.
Căn phòng này của Ti Du không phân chia ra, mà là cả một căn phòng siêu lớn.
Phía đông đặt một chiếc giường lớn, chăn ga gối đệm màu xanh đậm, trên gối đầu có một nhân vật hoạt hình rất khoa trương, Bùi Khuynh Thừa không biết là ai.
Cạnh giường còn có tủ quần áo chiếm nửa mặt tường, màu xanh nhạt, trước tủ quần áo là tấm thảm màu xám đậm kéo dài đến cạnh giường.
Mặt phía tây có một bộ bàn ghế chơi game khổng lồ, hai cái máy tính, trong đó có một cái Ti Du dùng khi phát sóng trực tiếp.
Sau đó là phòng tắm rửa vệ sinh riêng biệt, phía bắc kê một bộ sô pha, sô pha bọc một tấm vải lớn cũng có in hình các nhân vật hoạt hình.
Bên này còn có một cái tủ trưng bày to, bên trong bao nhiêu là đồ đạc, Garage Kits (mô hình gia công tại nhà), mô hình, bàn phím, truyện tranh… Còn có hai cái cúp cậu vừa giành được mấy hôm trước.
Bùi Khuynh Thừa nhìn đâu cũng thấy tò mò, nhìn thấy gì cũng muốn nhớ kỹ một chút.
Đây chính là không gian riêng tư thuộc về Ti Du đó, mỗi góc cậu đều muốn nhìn một chút.
Ti Du khụ nhẹ một tiếng, kéo lực chú ý của Bùi Khuynh Thừa lại.
Bùi Khuynh Thừa hoàn hồn, mặt đỏ lựng, chậm rãi nói: "Xin lỗi nhé, tôi không nhìn lung tung nữa.”
Ti Du: "... không sao đâu, cũng không có gì không xem được, cứ nhìn đi.”
"Ừm.”
Bùi Khuynh Thừa nói thì nói vậy, nhưng cũng ngại không nhìn chằm chằm như trước, hai má hây hây lấy sách vở ra, hỏi: "Chúng ta học ở đâu đây?”
Ti Du chỉ cái bàn chẳng mấy khi được dùng, nói: “Ở đây đi.”
Bàn đọc sách có một màu trắng tinh, dài 3 mét, một đầu nối liền với tủ sách, bên trong đều là các loại tiểu thuyết.
Trên bàn trống không, chỉ có hai cái đèn bàn.
Ti Du kéo hai cái ghế di động qua, nói: "Ngồi đi.”
"Cảm ơn." Bùi Khuynh Thừa ngồi xuống một trong hai cái ghế.
Ti Du ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Sau đó, cậu thấy Bùi Khuynh Thừa mở cặp sách, lấy từ bên trong ra một xấp đề dày cộp.
Ti Du: “...chúng ta làm đề luôn à?”
Bùi Khuynh Thừa nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Không phải, mấy cái này là của tôi.”
“Bình thường những lúc căng thẳng tôi sẽ giải đề, giải tỏa căng thẳng.”
“Cậu bây giờ áp lực rất lớn sao?” Ti Du buột miệng nói ra.
Hỏi xong, cậu hối hận rồi.
Bởi vì cậu phát hiện sau khi hỏi xong mặt Bùi Khuynh Thừa vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn nữa.
So với tính tùy tính rộng rãi của Lộc Minh, vẻ thành thục lão luyện của Thẩm Ngộ Bắc, cái vẻ bẽn lẽn hay mắc cỡ này của Bùi Khuynh Thừa đối với Ti Du mà nói tính công kích không phải rất mạnh. Cũng không có cảm giác lúng túng không được tự nhiên như khi đối mặt với Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc, Ti Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cậu thậm chí còn cười một cái, an ủi: “Cậu đừng căng thẳng.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn cậu một cái, sau đó cũng rụt rè cười lên.
“Vậy chúng ta hôm nay học toán trước đi.” Bùi Khuynh Thừa nói, “Lần này thành tích toán của cậu tiến bộ không ít, thể hiện cậu có thể học vào, chúng ta ra tay từ chỗ cậu có hứng thú đi.”
Ti Du gật đầu, sau đó thuận miệng nói: “Lần thi này Ti Nguy Lâu đoán đề giúp tôi đó.”
Nói xong, cậu lại nhớ đến chuyện lúc nãy.
Nhớ đến những lời mà Ti Nguy Lâu nói với cậu.
Cứu! Cậu khó khăn lắm mới quên được, sao lại nhớ đến rồi!
Nghe cậu nhắc đến Ti Nguy Lâu, nụ cười trên mặt Bùi Khuynh Thừa cứng lại.
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn Ti Du.
Ti Du cũng hơi ngại liếc nhìn Bùi Khuynh Thừa một cái.
“Ti Du.” Bùi Khuynh Thừa cắn môi, cẩn thận nói: “Cậu… có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Ti Du không hiểu Bùi Khuynh Thừa tại sao lại đột nhiên nói như vậy liền nói: “Có chuyện gì sao.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn vào mắt Ti Du, nhỏ giọng nói: “Lúc cậu và tôi ở cùng nhau, có thể không nhắc đến người khác được không?”
Ti Du: “...”
Đậu xanh!
Câu này sao lại quen tai như vậy?
Trưa nay có phải Thẩm Ngộ Bắc cũng nói cái này hay không?
Hơn nữa lúc bọn họ nói câu này, dường như đều do cậu nhắc đến Ti Nguy Lâu.
Ô mai gót, Ti Du đột nhiên giật mình hiểu ra.
Đều nói giữa tình địch với nhau rất dễ dàng cảm nhận được đối phương.
Vậy Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thừa mẫn cảm với tên của Ti Nguy Lâu như vậy, có phải bọn họ đã sớm nhìn ra tình cảm của Ti Nguy Lâu với cậu hay không?
Từ đầu đến cuối, chỉ có cậu là chậm chạp không nhận ra.
Bùi Khuynh Thừa nhìn sắc mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Được không?”
Sau đó, cậu ấy lại nói: “Tôi biết cậu không thích bọn tôi đồng thời xuất hiện bên cạnh cậu, vậy cậu có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi công bằng không? Tôi không xuất hiện cùng lúc với bọn họ, nhưng khi hai chúng ta ở cùng nhau, cũng đừng nhắc đến bọn họ, có được không?”
Ti Du ngớ ra luôn rồi.
Cậu không ngờ tới Bùi Khuynh Thừa lại nghĩ như vậy.
Cậu ấy nhìn ra được cậu không thích dấn thân vào tu la tràng*, vậy nên cậu ta đã nhượng bộ.
*Tu la tràng: là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
Nói thật ra, Ti Du thật sự bị cảm động.
Cái loại cảm giác được người khác nhớ nhung, đối phương còn không ngừng đoán xem cậu vui hay buồn, vì cậu làm ra hành vi nhượng bộ này, nói không xúc động làm sao có thể?
Đối mặt với ánh mắt bất an của Bùi Khuynh Thừa, Ti Du tim mềm nhũn, nói: “Được.”
Vừa nói xong, cửa phòng Ti Du bị gõ vang.
Sau đó, cửa bị đẩy ra, một người bước vào phòng.
Ti Du còn tưởng là Triệu Diên mang hoa quả lên, nhưng vừa quay đầu nhìn một cái.
Trời ơi bão táp mưa sa!
Đúng là hoa quả, nhưng người lại không phải Triệu Diên.
Ti Nguy Lâu đặt đĩa hoa quả lên bàn.
Cái bàn lớn như vậy, Ti Nguy Lâu đặt thế nào cũng đặt lên bàn được, nhưng anh lại cứ thích đi đến vị trí giữa Ti Du và Bùi Khuynh Thừa, sau đó mới chầm chậm đặt đĩa hoa quả xuống.
“Ăn chút hoa quả đi.”
Ti Du đang ngắm cái bàn chạm vào tường, không nhìn anh.
Sắc mặt Bùi Khuynh Thừa căng cứng, gật đầu một cái nói: “Cảm ơn cậu.”
Ti Nguy Lâu cụp mắt nhìn Ti Du một cái, sau đó xoay người ra ngoài.
Trong đầu Ti Du vang lên câu nói khi nãy ở bên ngoài Ti Nguy Lâu nói với cậu: Tôi có lẽ sẽ làm phiền các cậu.
“Đây là kế hoạch tôi đã làm, tôi để đây cho cậu nhé.” Bùi Khuynh Thừa lấy bản kế hoạch ra, nói: “Hôm nay chúng ta học vài công thức toán học đơn giản và các dạng bài tập liên quan trước.”
Ti Du hất bỏ mấy ý nghĩ đang chạy trong đầu, “Được.”
Bùi Khuynh Thừa lấy ra một sấp giấy trắng dày, viết một hàng công thức, sau đó đơn giản giới thiệu quy tắc và cách dùng của nó.
Ti Du cũng ngại phụ lòng tâm huyết của Bùi Khuynh Thừa, nên sau đó yên tâm nghe giảng.
Sau khi Bùi Khuynh Thừa nói xong cách dùng, đang chuẩn bị học đi đôi với hành làm hai câu hỏi, cửa lại bị người gõ vang.
Lần này, thứ Ti Nguy Lâu mang đến là hai ly nước chanh.
Bùi Khuynh Thừa nhăn mày, sắc mặt hơi khó coi.
Ti Du giơ tay, ngón tay xoa nhẹ chân mày.
"Uống nước đi." Ti Nguy Lâu lại "khách khí" một chút.
Bùi Khuynh Thừa trầm giọng nói: "Cảm ơn.”
Người đi ra ngoài rồi.
Bùi Khuynh Thừa liếc Ti Du một cái, nói: "Làm đề đi.”
"Ừ." Ti Du gật đầu, cùng nhìn đề bài với cậu ấy.
Vừa chữa xong một câu chọn đáp án đúng, cửa lại bị mở ra.
Bùi Khuynh Thừa hít sâu một hơi, quay người lại nhìn.
Trong tay Ti Nguy Lâu cầm một ly sữa bò, đi qua đặt cạnh tay Ti Du.
"Phòng em sao lại bí như vậy, mở cửa ra đi.”
Ti Du giơ tay chống cằm, ngón tay miết nhẹ vành môi.
"Không bí!" Bùi Khuynh Thừa thực sự không chịu nổi nữa, hỏi Ti Nguy Lâu: "Cậu không làm bài tập về nhà à?”
Đây là đuổi cậu ta rời đi.
Mau đi làm bài tập của cậu đi, đừng làm phiền chúng tôi.
Ti Nguy Lâu liếc cậu ta một cái, sau lại xoay người đi rồi, lần này không đóng của cho bọn họ nữa.
Ti Du nhìn Bùi Khuynh Thừa, mặt Bùi Khuynh Thừa đen sì cả rồi, nhưng đối mặt với Ti Du, cậu ta vẫn cố cười một cái, nói: "Chữa thêm một câu nữa, sau đó cậu có thể thử tự làm xem.”
"Ừ." Ti Du gật đầu.
Chữa xong một câu, Bùi Khuynh Thừa lập tức nhìn ra cửa.
May quá, không có ai.
Ti Du mím môi, hơi buồn cười.
Bùi Khuynh Thừa nhìn cậu, nói: "Cậu thử tự làm năm câu này trước xem sao.”
"Được.”
Ti Du cầm lấy đề thi, vùi đầu bắt đầu tính toán.
Còn chưa làm xong một câu, ngoài cửa lại có tiếng động truyền đến.
Ti Nguy Lâu đẩy cái ghế xoay của anh lại đây, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng phải làm bài tập, cùng nhau làm đi.”
Nói xong, anh đã đi đến đây rồi, đẩy ghế xoay đến cạnh Ti Du, để hai tờ đề lên mặt bàn.
Thái dương Bùi Khuynh Thừa đập thình thịch.
Cậu lớn như vậy, chưa bao giờ cạn lời như thế này!
Ti Du giơ tay hai tay lên che mặt, không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu vừa cười, Bùi Khuynh Thừa choáng váng.
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn Ti Du một cái, mặt cậu bị chính tay cậu che đi rồi.
Nghe tiếng cười của cậu, Ti Nguy Lâu cũng không nhịn được cười nhẹ một tiếng, cúi đầu bắt đầu làm đề.
Bùi Khuynh Thừa thở ra một hơi.
Ti Du quay đầu, nhìn anh qua các ngón tay.
Bùi Khuynh Thừa: "...”
Cậu thật sự không làm gì được Ti Du, chỉ đành thở dài nói: “Mau làm đề đi.”
Ti Du bỏ tay xuống, trên mặt còn sót lại ý cười chưa tan.
Cậu nhịn cười, cũng cúi đầu làm đề.
Trong đầu Ti Du chỉ còn câu này, ngay cả khi bị Ti Nguy Lâu ôm lấy, cậu cũng không dám động đậy một chút.
Có ý gì vậy?
Không phải thật sự như cậu nghĩ đó chứ!!!
Ti Nguy Lâu thu hẹp cánh tay, ôm Ti Du càng chặt hơn.
Ánh mắt anh rất tối, ở nơi Ti Du không nhìn thấy, sắc mặt còn có chút hung dữ.
Ti Nguy Lâu không muốn thừa nhận, nhưng anh lại không còn cách nào khác.
Anh sợ rồi, sau khi những người kia đều đã biểu lộ hảo cảm của mình với Ti Du, Ti Nguy Lâu không thể nhịn được đi từng bước từng bước nữa.
Anh biết những lời mình vừa nói có hơi nông nổi, nhưng anh không hối hận. Đã nói là đã nói.
Người trong ngực không động đậy chút nào, cơ thể cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Ti Nguy Lâu đưa tay lên, từ từ chạm vào gáy Ti Du nhẹ nhàng nói: "Có muốn tôi nói rõ ràng hơn nữa không?”
Ti Du đột nhiên cảm thấy sau gáy vừa nóng vừa tê, cảm giác quái lạ kia từ sau gáy lan đến toàn thân.
Cậu mạnh mẽ vung tay đẩy Ti Nguy Lâu ra.
Ti Nguy Lâu bị Ti Du đẩy ra sau, lảo đảo lui về phía sau một bước, trong lòng chùng xuống, ngước mắt lên nhìn cậu.
"...”
Ti Du không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim thình thịch nhảy nhót.
Cậu vừa khẩn trương vừa lo lắng, chỉ có thể cố gắng nói một câu: "Đừng nói nữa! Đủ rõ ràng rồi!”
Yết hầu của Ti Nguy Lâu chuyển động lên xuống, nhìn chằm chằm Ti Du.
Hai tai Ti Du đỏ bừng, cậu hoảng loạn xoay người, nhanh chóng đi về nhà. Ngay cả bước chân cũng rất rối loạn.
Đang ban ngày ban mặt, còn ở ngay trước cửa khu chung cư, Ti Nguy Lâu là mất não rồi hay sao!
Ti Nguy Lâu lập tức đi theo, sóng vai cùng Ti Du.
Lúc này, giữa hai người không còn khoảng cách rõ ràng nữa, bả vai thỉnh thoảng lại chạm vào nhau.
Ti Du không nhịn được bèn trốn sang một bên, Ti Nguy Lâu sẽ dán đến.
"Anh đừng dán vào em." Ti Du nói.
"Tôi muốn dán vào em.”
Ti Du: "...”
"Ti Du." Ti Nguy Lâu gọi cậu một tiếng, vội nói tiếp: "Tôi chỉ muốn nói cho em biết cách nghĩ của tôi.”
Ti Du liếc mắt nhìn anh một cái, lại lập tức thu lại ánh nhìn, nhỏ giọng nói: "Biết rồi thì sao? Em cũng đâu thích đàn ông.”
Ti Nguy Lâu cau mày nói: "Tôi không phải bảo em thích tôi, tôi chỉ muốn nói với em, khi tôi thấy em ở cùng người khác, tôi sẽ ăn giấm (ghen), sẽ tức giận.”
Ti Du: "!”
Đậu xanh, làm gì có ai lại nói thẳng mình ăn giấm như thế chứ hả?
Nói thế cậu biết tiếp lời thế nào!
Nhưng Ti Nguy Lâu cũng không phải mong cậu trả lời, chỉ tự mình nói: "Tối nay em học bù ở nhà cùng với Bùi Khuynh Thừa đúng không?”
Chủ đề nói chuyện của anh dường như thay đổi rồi, nhưng lại như chưa thay đổi gì hết.
Ti Du dè dặt gật đầu, ít nói ít sai.
Ti Nguy Lâu yên lặng.
Ti Du nhét hai tay vào túi quần, ngón tay vân vê miếng vải lót bên trong.
Đột nhiên, Ti Nguy Lâu nói: "Xin lỗi em.”
"Hả?" Ti Du ngơ ngác, quay đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu cũng nhìn cậu, nói: "Nói trước với em một tiếng, tôi có lẽ sẽ làm phiền các em.”
Ti Du: "???”
Có ý gì? Làm phiền cái gì?
Ti Nguy Lâu cười với cậu một tiếng, không nói nhiều.
Anh cười lên đẹp như vậy, Ti Du chẳng dám nhìn thêm một cái, bước chân về nhà càng nhanh hơn.
May mắn sự căng thẳng của Ti Du không tiếp tục lâu, bởi vì sau khi về đến nhà, Triệu Diên cũng có mặt ở đó.
Ba người cùng ăn cơm, sau đó Triệu Diên bắt đầu rửa bát, sau đó bà ấy lại đi đắp mặt nạ.
Còn Ti Nguy Lâu về phòng làm bài tập về nhà.
Ti Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau khi trở về phòng, bèn gửi tin nhắn cho Bùi Khuynh Thừa.
Không đến năm phút sau, Bùi Khuynh Thừa đã có mặt dưới lầu.
Ti Du xuống lầu đón người lên, sau khi Triệu Diên thấy thì rất vui vẻ.
Bà nhiệt tình nói với Bùi Khuynh Thừa: “Mấy đứa học tập cho tốt, để dì gọt cho các con ít hoa quả.”
Bùi Khuynh Thừa ngoan ngoãn cười nói: “Dì không cần bận rộn đâu ạ.”
“Không sao, các con học tập mệt mỏi, phải ăn chút hoa quả. Nhanh đi lên đi.” Triệu Diên mặt mày rạng rỡ.
Thành tích học tập của Ti Du thực ra bà không phải rất để tâm, dù cậu thi không được tốt, con đường sau này của Ti Du vẫn rất xán lạn.
Nhưng Ti Trọng Tấu rất để tâm, mỗi lần Ti Du thi được kết quả không tốt, Ti Trọng Tấu sẽ nói chuyện với Ti Du, hai bố con chắc chắn lại cãi nhau một trận.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có Bùi Khuynh Thừa dạy bù cho Ti Du, bà có thể yên tâm rồi!
Bà ấy vui vẻ đi vào bếp, Ti Du cũng đưa Bùi Khuynh Thừa lên lầu.
“Tầng hai chỉ có bốn phòng thôi.” Ti Du giới thiệu đơn giản với Bùi Khuynh Thừa.
“Căn phòng bên kia là phòng của anh cả tôi, bên cạnh là phòng tập thể hình.”
Ti Du liếc mắt nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa kia, nói: “Kia là phòng của Ti Nguy Lâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu này cậu nói rất nhanh, Bùi Khuynh Thừa liếc cậu một cái.
Ti Du tránh né ánh mắt của Bùi Khuynh Thừa, đi qua mở cửa phòng của mình nói: “Đây là phòng tôi, cậu vào đi.”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu, vừa căng thẳng lại phấn khích.
Cái cảm giác này, vào lúc cậu bước vào phòng của Ti Du đã lên đến đỉnh điểm.
Căn phòng trước mặt rất lớn, không khác gì nhiều với nhà cậu. Chỉ có điều phòng của Bùi Khuynh Thừa có phân chia kết cấu, bên trong có cả phòng sách nhỏ và phòng ngủ.
Nhưng Ti Du không như vậy.
Căn phòng này của Ti Du không phân chia ra, mà là cả một căn phòng siêu lớn.
Phía đông đặt một chiếc giường lớn, chăn ga gối đệm màu xanh đậm, trên gối đầu có một nhân vật hoạt hình rất khoa trương, Bùi Khuynh Thừa không biết là ai.
Cạnh giường còn có tủ quần áo chiếm nửa mặt tường, màu xanh nhạt, trước tủ quần áo là tấm thảm màu xám đậm kéo dài đến cạnh giường.
Mặt phía tây có một bộ bàn ghế chơi game khổng lồ, hai cái máy tính, trong đó có một cái Ti Du dùng khi phát sóng trực tiếp.
Sau đó là phòng tắm rửa vệ sinh riêng biệt, phía bắc kê một bộ sô pha, sô pha bọc một tấm vải lớn cũng có in hình các nhân vật hoạt hình.
Bên này còn có một cái tủ trưng bày to, bên trong bao nhiêu là đồ đạc, Garage Kits (mô hình gia công tại nhà), mô hình, bàn phím, truyện tranh… Còn có hai cái cúp cậu vừa giành được mấy hôm trước.
Bùi Khuynh Thừa nhìn đâu cũng thấy tò mò, nhìn thấy gì cũng muốn nhớ kỹ một chút.
Đây chính là không gian riêng tư thuộc về Ti Du đó, mỗi góc cậu đều muốn nhìn một chút.
Ti Du khụ nhẹ một tiếng, kéo lực chú ý của Bùi Khuynh Thừa lại.
Bùi Khuynh Thừa hoàn hồn, mặt đỏ lựng, chậm rãi nói: "Xin lỗi nhé, tôi không nhìn lung tung nữa.”
Ti Du: "... không sao đâu, cũng không có gì không xem được, cứ nhìn đi.”
"Ừm.”
Bùi Khuynh Thừa nói thì nói vậy, nhưng cũng ngại không nhìn chằm chằm như trước, hai má hây hây lấy sách vở ra, hỏi: "Chúng ta học ở đâu đây?”
Ti Du chỉ cái bàn chẳng mấy khi được dùng, nói: “Ở đây đi.”
Bàn đọc sách có một màu trắng tinh, dài 3 mét, một đầu nối liền với tủ sách, bên trong đều là các loại tiểu thuyết.
Trên bàn trống không, chỉ có hai cái đèn bàn.
Ti Du kéo hai cái ghế di động qua, nói: "Ngồi đi.”
"Cảm ơn." Bùi Khuynh Thừa ngồi xuống một trong hai cái ghế.
Ti Du ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Sau đó, cậu thấy Bùi Khuynh Thừa mở cặp sách, lấy từ bên trong ra một xấp đề dày cộp.
Ti Du: “...chúng ta làm đề luôn à?”
Bùi Khuynh Thừa nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Không phải, mấy cái này là của tôi.”
“Bình thường những lúc căng thẳng tôi sẽ giải đề, giải tỏa căng thẳng.”
“Cậu bây giờ áp lực rất lớn sao?” Ti Du buột miệng nói ra.
Hỏi xong, cậu hối hận rồi.
Bởi vì cậu phát hiện sau khi hỏi xong mặt Bùi Khuynh Thừa vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn nữa.
So với tính tùy tính rộng rãi của Lộc Minh, vẻ thành thục lão luyện của Thẩm Ngộ Bắc, cái vẻ bẽn lẽn hay mắc cỡ này của Bùi Khuynh Thừa đối với Ti Du mà nói tính công kích không phải rất mạnh. Cũng không có cảm giác lúng túng không được tự nhiên như khi đối mặt với Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc, Ti Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cậu thậm chí còn cười một cái, an ủi: “Cậu đừng căng thẳng.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn cậu một cái, sau đó cũng rụt rè cười lên.
“Vậy chúng ta hôm nay học toán trước đi.” Bùi Khuynh Thừa nói, “Lần này thành tích toán của cậu tiến bộ không ít, thể hiện cậu có thể học vào, chúng ta ra tay từ chỗ cậu có hứng thú đi.”
Ti Du gật đầu, sau đó thuận miệng nói: “Lần thi này Ti Nguy Lâu đoán đề giúp tôi đó.”
Nói xong, cậu lại nhớ đến chuyện lúc nãy.
Nhớ đến những lời mà Ti Nguy Lâu nói với cậu.
Cứu! Cậu khó khăn lắm mới quên được, sao lại nhớ đến rồi!
Nghe cậu nhắc đến Ti Nguy Lâu, nụ cười trên mặt Bùi Khuynh Thừa cứng lại.
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn Ti Du.
Ti Du cũng hơi ngại liếc nhìn Bùi Khuynh Thừa một cái.
“Ti Du.” Bùi Khuynh Thừa cắn môi, cẩn thận nói: “Cậu… có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Ti Du không hiểu Bùi Khuynh Thừa tại sao lại đột nhiên nói như vậy liền nói: “Có chuyện gì sao.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn vào mắt Ti Du, nhỏ giọng nói: “Lúc cậu và tôi ở cùng nhau, có thể không nhắc đến người khác được không?”
Ti Du: “...”
Đậu xanh!
Câu này sao lại quen tai như vậy?
Trưa nay có phải Thẩm Ngộ Bắc cũng nói cái này hay không?
Hơn nữa lúc bọn họ nói câu này, dường như đều do cậu nhắc đến Ti Nguy Lâu.
Ô mai gót, Ti Du đột nhiên giật mình hiểu ra.
Đều nói giữa tình địch với nhau rất dễ dàng cảm nhận được đối phương.
Vậy Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thừa mẫn cảm với tên của Ti Nguy Lâu như vậy, có phải bọn họ đã sớm nhìn ra tình cảm của Ti Nguy Lâu với cậu hay không?
Từ đầu đến cuối, chỉ có cậu là chậm chạp không nhận ra.
Bùi Khuynh Thừa nhìn sắc mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Được không?”
Sau đó, cậu ấy lại nói: “Tôi biết cậu không thích bọn tôi đồng thời xuất hiện bên cạnh cậu, vậy cậu có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi công bằng không? Tôi không xuất hiện cùng lúc với bọn họ, nhưng khi hai chúng ta ở cùng nhau, cũng đừng nhắc đến bọn họ, có được không?”
Ti Du ngớ ra luôn rồi.
Cậu không ngờ tới Bùi Khuynh Thừa lại nghĩ như vậy.
Cậu ấy nhìn ra được cậu không thích dấn thân vào tu la tràng*, vậy nên cậu ta đã nhượng bộ.
*Tu la tràng: là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thật ra, Ti Du thật sự bị cảm động.
Cái loại cảm giác được người khác nhớ nhung, đối phương còn không ngừng đoán xem cậu vui hay buồn, vì cậu làm ra hành vi nhượng bộ này, nói không xúc động làm sao có thể?
Đối mặt với ánh mắt bất an của Bùi Khuynh Thừa, Ti Du tim mềm nhũn, nói: “Được.”
Vừa nói xong, cửa phòng Ti Du bị gõ vang.
Sau đó, cửa bị đẩy ra, một người bước vào phòng.
Ti Du còn tưởng là Triệu Diên mang hoa quả lên, nhưng vừa quay đầu nhìn một cái.
Trời ơi bão táp mưa sa!
Đúng là hoa quả, nhưng người lại không phải Triệu Diên.
Ti Nguy Lâu đặt đĩa hoa quả lên bàn.
Cái bàn lớn như vậy, Ti Nguy Lâu đặt thế nào cũng đặt lên bàn được, nhưng anh lại cứ thích đi đến vị trí giữa Ti Du và Bùi Khuynh Thừa, sau đó mới chầm chậm đặt đĩa hoa quả xuống.
“Ăn chút hoa quả đi.”
Ti Du đang ngắm cái bàn chạm vào tường, không nhìn anh.
Sắc mặt Bùi Khuynh Thừa căng cứng, gật đầu một cái nói: “Cảm ơn cậu.”
Ti Nguy Lâu cụp mắt nhìn Ti Du một cái, sau đó xoay người ra ngoài.
Trong đầu Ti Du vang lên câu nói khi nãy ở bên ngoài Ti Nguy Lâu nói với cậu: Tôi có lẽ sẽ làm phiền các cậu.
“Đây là kế hoạch tôi đã làm, tôi để đây cho cậu nhé.” Bùi Khuynh Thừa lấy bản kế hoạch ra, nói: “Hôm nay chúng ta học vài công thức toán học đơn giản và các dạng bài tập liên quan trước.”
Ti Du hất bỏ mấy ý nghĩ đang chạy trong đầu, “Được.”
Bùi Khuynh Thừa lấy ra một sấp giấy trắng dày, viết một hàng công thức, sau đó đơn giản giới thiệu quy tắc và cách dùng của nó.
Ti Du cũng ngại phụ lòng tâm huyết của Bùi Khuynh Thừa, nên sau đó yên tâm nghe giảng.
Sau khi Bùi Khuynh Thừa nói xong cách dùng, đang chuẩn bị học đi đôi với hành làm hai câu hỏi, cửa lại bị người gõ vang.
Lần này, thứ Ti Nguy Lâu mang đến là hai ly nước chanh.
Bùi Khuynh Thừa nhăn mày, sắc mặt hơi khó coi.
Ti Du giơ tay, ngón tay xoa nhẹ chân mày.
"Uống nước đi." Ti Nguy Lâu lại "khách khí" một chút.
Bùi Khuynh Thừa trầm giọng nói: "Cảm ơn.”
Người đi ra ngoài rồi.
Bùi Khuynh Thừa liếc Ti Du một cái, nói: "Làm đề đi.”
"Ừ." Ti Du gật đầu, cùng nhìn đề bài với cậu ấy.
Vừa chữa xong một câu chọn đáp án đúng, cửa lại bị mở ra.
Bùi Khuynh Thừa hít sâu một hơi, quay người lại nhìn.
Trong tay Ti Nguy Lâu cầm một ly sữa bò, đi qua đặt cạnh tay Ti Du.
"Phòng em sao lại bí như vậy, mở cửa ra đi.”
Ti Du giơ tay chống cằm, ngón tay miết nhẹ vành môi.
"Không bí!" Bùi Khuynh Thừa thực sự không chịu nổi nữa, hỏi Ti Nguy Lâu: "Cậu không làm bài tập về nhà à?”
Đây là đuổi cậu ta rời đi.
Mau đi làm bài tập của cậu đi, đừng làm phiền chúng tôi.
Ti Nguy Lâu liếc cậu ta một cái, sau lại xoay người đi rồi, lần này không đóng của cho bọn họ nữa.
Ti Du nhìn Bùi Khuynh Thừa, mặt Bùi Khuynh Thừa đen sì cả rồi, nhưng đối mặt với Ti Du, cậu ta vẫn cố cười một cái, nói: "Chữa thêm một câu nữa, sau đó cậu có thể thử tự làm xem.”
"Ừ." Ti Du gật đầu.
Chữa xong một câu, Bùi Khuynh Thừa lập tức nhìn ra cửa.
May quá, không có ai.
Ti Du mím môi, hơi buồn cười.
Bùi Khuynh Thừa nhìn cậu, nói: "Cậu thử tự làm năm câu này trước xem sao.”
"Được.”
Ti Du cầm lấy đề thi, vùi đầu bắt đầu tính toán.
Còn chưa làm xong một câu, ngoài cửa lại có tiếng động truyền đến.
Ti Nguy Lâu đẩy cái ghế xoay của anh lại đây, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng phải làm bài tập, cùng nhau làm đi.”
Nói xong, anh đã đi đến đây rồi, đẩy ghế xoay đến cạnh Ti Du, để hai tờ đề lên mặt bàn.
Thái dương Bùi Khuynh Thừa đập thình thịch.
Cậu lớn như vậy, chưa bao giờ cạn lời như thế này!
Ti Du giơ tay hai tay lên che mặt, không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu vừa cười, Bùi Khuynh Thừa choáng váng.
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn Ti Du một cái, mặt cậu bị chính tay cậu che đi rồi.
Nghe tiếng cười của cậu, Ti Nguy Lâu cũng không nhịn được cười nhẹ một tiếng, cúi đầu bắt đầu làm đề.
Bùi Khuynh Thừa thở ra một hơi.
Ti Du quay đầu, nhìn anh qua các ngón tay.
Bùi Khuynh Thừa: "...”
Cậu thật sự không làm gì được Ti Du, chỉ đành thở dài nói: “Mau làm đề đi.”
Ti Du bỏ tay xuống, trên mặt còn sót lại ý cười chưa tan.
Cậu nhịn cười, cũng cúi đầu làm đề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro