Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 71

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Sau khi học xong đã hơn 9h tối rồi.

May mắn từ sau khi Ti Nguy Lâu đến ngồi bên cạnh thì không gây chuyện gì nữa, vẫn luôn rất yên tĩnh, vậy nên cả quá trình học coi như cũng không tồi, ngoại trừ Bùi Khuynh Thừa vẫn luôn cau mày ra.

Sau khi học xong, ba người cùng xuống lầu, lúc đứng ở cửa phòng khách, Bùi Khuynh Thừa dừng lại, Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng theo đó dừng bước chân.

“Ti Du, cậu đưa tôi ra ngoài nhé.” Bùi Khuynh Thừa nói với Ti Du.

Ti Du gật đầu: “Được.”

Ti Nguy Lâu liếc Bùi Khuynh Thừa một cái, sau đó đứng yên tại chỗ không động đậy, đưa mắt nhìn hai người sóng vai đi ra ngoài.

Thực ra Ti Du và Bùi Khuynh Thừa cũng không nói gì, từ cửa phòng đến cửa cổng cũng không xa, hai người đi chầm chậm cũng không đến năm phút.

“Ti Du.” Bùi Khuynh Thừa nghiêng đầu nhìn cậu.

Ti Du cũng nhìn Bùi Khuynh Thừa.

Bùi Khuynh Thừa mi tâm hơi cau lại nói: “Ngày mai cậu vẫn để tôi dạy bù cho cậu chứ?”

Ti Du ngờ vực nói: “Không phải cậu nói mỗi tuần học bù hai ngày là được rồi sao?”

“Tôi không phải là sợ cậu không đồng ý nên mới nói thế hay sao.” Bùi Khuynh Thừa nhỏ giọng nói: “Nếu như cậu không chê tôi, mỗi ngày tôi đều dạy bù cho cậu.”

Ti Du lập tức nói: “Ấy đừng! Tôi không phải ghét bỏ cậu, tôi chỉ ghét học hành thôi, cậu cũng phải cho tôi chút thời gian để thư giãn chứ.”

Bùi Khuynh Thừa nhìn cậu, nhẹ nhàng cười nói: “Được, tôi biết rồi.”

Ti Du không ghét bỏ mình.

Chỉ cần một câu này, tất cả mọi sự ấm ức trong tối nay đều tan thành mây khói.

Nhưng mà, cái “bóng đèn” Ti Nguy Lâu này, Bùi Khuynh Thừa thật sự không muốn cậu ta phá hoại thời gian ở riêng của cậu và Ti Du nữa.

Ti Du nhìn biểu cảm của Bùi Khuynh Thừa, nhìn ra cậu ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự.

Cậu bây giờ rất mẫn cảm, vậy nên nháy mắt đã biết Bùi Khuynh Thừa muốn nói gì, bèn nói: “Hôm nay là ngoài ý muốn, lần sau không để cậu ấy học cùng nữa.”

Bùi Khuynh Thừa khựng lại, sau đó cả người như sáng sủa hẳn ra, cười nói: “Vậy thì tốt quá!”

Ti Du: “...”

Không cần phải vui vẻ như vậy.

Cậu chỉ cảm thấy mình bảo Bùi Khuynh Thừa dạy bù cho cậu, còn làm cho trong lòng người ta không thoải mái, vậy thì không hay cho lắm.

Hai người ra khỏi cổng, Bùi Khuynh Thừa tạm biệt Ti Du: “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”

“Ừ.”

Trước khi đi, Bùi Khuynh Thừa vẫn không nhịn được nhìn vào trong nhà một cái, sau đó liền nhìn thấy Ti Nguy Lâu đứng ở lối vào biệt thự.

Một màn này kết hợp với một khung cảnh từ lâu về trước, lần đó cũng là lần cậu ta và Ti Du đi học lớp học buổi tối trở về, cậu ta đưa Ti Du về nhà, Ti Nguy Lâu cũng đứng đợi người như vậy.

Bây giờ nhớ lại, khi cậu ta và Ti Du còn chưa thân thiết, Ti Nguy Lâu đã bắt đầu bí mật tỏ rõ tâm ý của mình với Ti Du rồi.

Bùi Khuynh Thừa thu lại tầm mắt, vẫy tay với Ti Du, sau đó xoay người rời đi.

Bất luận ra sao, bây giờ Ti Du chưa thích người nào, vậy cơ hội của bọn họ là như nhau.

Ti Du nhìn bóng lưng của cậu ta dần biến mất ở góc đường, sau đó mới xoay người đi vào.

Ti Nguy Lâu hai tay đút túi, bóng dáng cao dài thẳng tắp đứng đó, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Ti Du.

Ti Du căng da đầu bước đi, lướt qua người anh, sau đó vội vàng chạy lên lầu.

Gần như là đồng thời, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Ti Nguy Lâu truyền tới từ phía sau.

Rất nhanh thôi, lập tức đuổi kịp cậu rồi!

Ti Du kéo lê đôi dép, lên đến lầu hai, đang định trực tiếp chạy về phòng, cổ tay cậu đã bị người phía sau kéo lại.

Ti Du: “!”

Cậu không còn cách nào khác, đành phải dừng lại, xoay người lại nhìn người phía sau.

Ti Nguy Lâu nắm lấy cổ tay của cậu, đứng ở đằng sau, hơi cụp mắt nhìn Ti Du, khoé môi mang theo ý cười.

"Chạy gì chứ?" Anh hỏi.

Ánh mắt Ti Du lay động không ngừng: "Có chạy đâu.”

"Vậy sao." Ti Nguy Lâu nhích lên phía trước một bước nhỏ.

Ti Du lập tức giơ cái tay đang bị nắm kia lên đẩy ngực anh.

Ti Nguy Lâu nắm lấy tay trái của cậu, vậy nên trong tình huống mặt đối mặt này, tay phải của Ti Du trùng hợp đặt ngay trên vị trí trái tim của Ti Nguy Lâu.

"Thình thịch thình thịch…”

Tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, không bình tĩnh giống như vẻ bên ngoài của chủ nhân nó. Ngược lại, tốc độ đập của nó rất nhanh, rất mạnh, giống như muốn phá vỡ lồng ngực.

Sự mạnh mẽ đó thuận theo bàn tay cậu, một đường truyền thẳng đến người cậu, làm tim cậu cũng đập càng ngày càng nhanh.

Một luồng khí nóng dần bò lên mặt, dưới tình huống Ti Du không biết gì, mặt cậu đã đỏ rần lên.

Ti Du hoàn hồn lại, rút tay về như bị bỏng.

Ti Nguy Lâu cụp mắt nhìn hai má và đôi tai đã đỏ lên của Ti Du, đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, yết hầu chuyển động lên xuống.

Cảm giác ở lồng ngực vẫn còn, tê tê ngứa ngứa.

Anh buông tay Ti Du ra, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon.”

Trong lúc nói ra những lời này, Ti Nguy Lâu mới phát hiện giọng nói của mình trầm thấp và khàn khàn như thế nào.

Mặt Ti Du càng đỏ hơn, nhiệt độ trên mặt chạy từ trên xuống dưới, cả người đều nóng phừng phừng.

Ánh mắt cậu nhìn loạn xung quanh, chỉ không dám nhìn mặt Ti Nguy Lâu.

Cậu cúi đầu, ánh mắt vô tình rơi vào giữa eo của người trước mặt.

Hôm nay Ti Nguy Lâu mặc một cái quần thể thao màu đen rộng rãi, nhưng bây giờ, ngay cả cái quần rộng cũng không thể giấu đi cái chỗ khó nói kia của anh.

Ầm một tiếng, Ti Du ngớ người, sắc mặt càng là đỏ đến nỗi sắp bùng cháy.

Cậu vừa sợ vừa hoảng, theo bản năng ngước mắt lên nhìn anh một cái.

Ti Nguy Lâu vốn dĩ là một người lạnh lùng, nhưng bây giờ cả người đều thay đổi rồi.

Mặt anh cũng có vài ráng đỏ, giữa trán chảy ra một chút mồ hôi, hơi ướt át, đôi mắt có tính công kích cực mạnh kia bây giờ càng là sâu không thấy đáy.

Mắt thường cũng có thể thấy cả người anh đều là nguy hiểm, làm Ti Du cảm thấy da đầu tê dại.

Ti Du lùi ra sau một bước, sau đó vội vàng xoay người vào phòng.

Cửa phòng bị đóng lại cạch một tiếng, tiếng khóa cửa vang vọng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

Ti Nguy Lâu: "...”

Ngón trỏ của anh gõ nhẹ bên chân, nhìn cửa phòng Ti Du đóng chặt một hồi lâu, sau đó xoay người về phòng.

Ti Du dựa vào cửa, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

Sợ quá đi mất!

Lúc nãy Ti Nguy Lâu đang nghĩ gì!

Còn chỗ đó, sao đột nhiên lại… Aaa! Cứu!

Ti Du ôm đầu ngồi thụp xuống đất, khóc không ra nước mắt.

Sợ thật!

Lúc nãy Ti Nguy Lâu chắc chắn đang nghĩ đến mấy chuyện thiếu nhi không được xem chứ gì!

Ti Du cảm thấy cậu không làm gì hết mà, không phải chỉ sờ cơ ngực của cậu ấy một cái à?

Nghĩ đến đây, Ti Du nhớ đến xúc cảm trong mấy giây ngắn ngủi kia.

Ti Nguy Lâu vậy mà còn có cơ ngực, không phải kiểu quá khoa trương, mà là kiểu dùng tay sờ mới cảm nhận được.

Không được không được! Không thể lại nghĩ đến nữa!

Ti Du bụm mặt, hai tai đỏ lựng không dám nhìn.

Cứ ngồi như vậy một hồi lâu, Ti Du cũng không biết mình đã nghĩ những gì.

Không biết đã qua bao lâu, nhiệt độ trên mặt cậu mới giảm xuống chút.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn đứng lên định đi tắm rửa một cái, nhưng mà đùi hơi tê, không đứng vững được.

Đột nhiên, cánh cửa sau lưng cậu bị người gõ vang.

Ti Du: "!!!”

Cậu đứng lên nhảy ra xa cánh cửa kia mấy bước chân.

Ngay cả cái đùi đang tê cũng không cản được sự hoảng sợ của cậu.

“Ai đó!” Cậu lớn tiếng nói.

Giọng của Ti Nguy Lâu truyền đế, hơi mơ hồ: “Mang sữa bò cho em.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sữa bò? Sữa bò gì?

Không đúng!

Mặt Ti Du lại đỏ lựng lên.

Sữa bò mà Ti Nguy Lâu nói chắc là sữa thật đúng chứ.

Aaaaa!

Cậu đang nghĩ cái gì vậy!

Quả thật là bỉ ổi!

Cậu dùng tay quạt quạt cho mát, sau đó mới chậm rì rì đi mở cửa.

Cậu chỉ mở một khe cửa nhỏ, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Ti Nguy Lâu tay cầm một cốc sữa bò, nhìn thấy cậu như vậy không nhịn được cười lên.

"Cho em." Anh đưa ly sữa cho Ti Du.

Ti Du giơ một tay ra, nhận lấy ly sữa xong lập tức rụt lại, nói: "Cảm ơn anh, anh đi đi, còn ly em sẽ tự mang xuống.”

Ti Nguy Lâu nhướn mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ như cười như không gật đầu một cái nói: "Vậy tôi về phòng đây, ngủ ngon.”

Nói xong, anh thật sự xoay người về phòng.

Ti Du nhìn anh đóng cửa lại, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Không đúng, lúc nãy cậu không phải vừa uống một ly sữa rồi sao?

Ti Nguy Lâu lại qua đây lần nữa làm gì?

Chắc chắn chạy đến đây để kích thích cậu!

Hôm nay Ti Du đã chịu đủ kích thích rồi, Ti Nguy Lâu cũng không tiếp tục kích thích cậu nữa, vậy nên sau đó cũng không ra ngoài lần nào.

Ti Nguy tay chân nhẹ nhàng xuống lầu rửa ly, sau đó lại tay chân nhẹ nhàng về phòng.

May mắn hôm nay phải để đèn cho Ti Trọng Tấu, vậy nên Ti Du không cần tắt đèn.

Đến tận lúc tắm rửa xong xuôi nằm lên giường, Ti Du mới thở ra một hơi thật dài.

Nhưng hễ cứ nhắm mắt lại, biểu cảm như đang nhẫn nhịn cái gì đó của Ti Nguy Lâu lại xuất hiện, Ti Du sắp khóc luôn rồi.

Bây giờ cậu còn không dám ngủ, ai biết được cậu nằm mơ có thể mơ thấy chuyện đó hay không!

Quá đáng sợ!

Nhưng dù sao đi nữa, cái đặc điểm tính tình vô lo vô nghĩ của cậu vẫn phát huy tác dụng của nó.

Bởi vì không rối rắm bao lâu cậu đã ngủ rồi.

May mắn trong mộng không có Ti Nguy Lâu, cũng không có mấy cái cảnh kỳ lạ, nếu không Ti Du đúng là không còn mặt mũi gặp người rồi.

Sáng sớm, sau khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sự lo sợ hôm trước của Ti Du đã dịu đi một nửa.

Đàn ông mà, lại đúng cái tuổi tinh lực dư thừa, sẽ có những ý nghĩ và phản ứng gì đó cũng rất bình thường.

Chính Ti Du cũng là đàn ông, cậu hiểu.

Cậu đã xây dựng cho mình một tâm lý vững chắc, nhưng khi vừa xuống lầu, cái khoảnh khắc gặp Ti Nguy Lâu ở trong phòng ăn ấy, tuyến phòng thủ của cậu vẫn là bị phá vỡ.

Cậu đỏ mặt ăn bữa sáng, trong thời gian đó còn bị Triệu Diên hỏi han vài lần cậu có phải khó chịu chỗ nào hay không.

Ti Du lắc đầu, vội vàng ăn mấy miếng cho xong rồi cấp tốc chạy mất.

Vừa ra khỏi cửa biệt thự đã thấy Lộc Minh đang đợi rồi.

Lộc Minh đạp xe, đợi ở bên ngoài khu nhà, đang cầm điện thoại chơi gì đó.

Sau khi nghe thấy tiếng động bèn quay người lại, Ti Du đang đi về phía cậu ta.

"Chào buổi sáng." Lộc Minh tràn đầy sức sống chào hỏi với cậu, sau đó ngờ vực nói: "Mặt cậu sao đỏ vậy?”

Ti Du ngồi vào sau yên xe Lộc Minh, vỗ nhẹ vai cậu ta nói: “Đi tôi, đừng nhiều lời nữa, tôi không bị bệnh.”

“À…”

Lộc Minh không hiểu ra sao, nhưng vẫn rất vui vẻ vì Ti Du chủ động ngồi xe cậu ta.

Hai người trò chuyện câu được câu không, không khí rất tốt cùng nhau trở về lớp.

Cả một đường đến đây, Ti Du cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Cậu một lần nữa thuyết phục bản thân, Ti Nguy Lâu không khác gì so với các bạn nam bình thường, nhiều nhất thì cũng chỉ là anh có hảo cảm với cậu giống bọn Lộc Minh mà thôi.

Hơn nữa, chuyện ngày hôm qua vốn dĩ người nên xấu hổ và lúng túng là Ti Nguy Lâu mới đúng, cậu ở đây ngượng nghịu cái gì chứ?

Sau khi nghĩ thông suốt, đến lúc Ti Nguy Lâu đến lớp ngồi xuống bên cạnh cậu, mặt mũi Ti Du không còn đỏ lựng lên nữa.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại dường như không có việc gì thu lại tầm mắt.

Các bạn học trong lớp dần nhiều lên.

Trước khi vào tiết tự học, lớp số 5 đột nhiên đón một vị khách không mời mà đến.

Thẩm Ngộ Bắc ỷ vào việc trong lớp không có giáo viên, trực tiếp đi vào lớp, thẳng đến cạnh bàn của Ti Du và Ti Nguy Lâu.

Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn anh ta, Ti Du cũng như vậy.

“Sao vậy?” Ti Du hỏi.

Thẩm Ngộ Bắc lấy từ trong cặp ra hai hộp sữa bò Vượng tử, lại lấy thêm hai thanh chocolate tinh xảo, đều đặt hết lên bàn.

“Đều mua cho cậu đó.” Anh ta chớp mắt nhìn cậu.

Ti Du: “...cảm ơn nhé.”

Thẩm Ngộ Bắc cười lên nói: “Buổi trưa cùng ăn nha?”

Ti Du im lặng một lát, bởi vì cậu cảm thấy có vài ánh mắt như có như không khoá chặt cậu, không cần nhìn cũng biết là hai người bàn dưới.

Quả nhiên, cậu còn chưa trả lời, Lộc Minh đã ném quả bóng trong tay xuống đất.

“Trưa nay cậu ấy ăn cùng tôi.”

Thẩm Ngộ Bắc không thèm nhìn cậu ta, nói với Ti Du: “Tôi đợi cậu.”

Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi luôn.

Mọi người: “...”

Các bạn học trong lớp người này kích động hơn người kia!

Trời ơi trời ơi! Vẫn là phải để Thẩm Ngộ Bắc ra tay! Tính công kích chính là mạnh mẽ như vậy.

Nhìn sắc mặt Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa xem, đúng là người này khó coi hơn người kia! Chậc chậc chậc!

"Ti Du." Lộc Minh rướn cổ nhìn cậu, nói: "Cậu hôm qua cũng đi cùng cậu ta.”

Ti Du nhìn Lộc Minh, căng mặt nói: "Sao vậy, tôi còn phải một ngày đổi một người à?”

Lộc Minh muốn nói, thực ra cũng không phải không được, bọn họ có thể cạnh tranh công bằng.

Nhưng mà, nói như vậy Ti Du sẽ lúng túng lắm.

Bọn họ có thể cam chịu cách theo đuổi phân chia thời gian như thế này, cố gắng không để cho Ti Du phải đồng thời đối mặt với tất cả bọn họ, như vậy có thể bớt làm Ti Du cảm thấy lúng túng và ngượng nghịu.

Cũng giảm bớt áp lực cho cậu ấy.

Đương nhiên, nếu làm như vậy, thời gian chung đụng riêng của bọn họ với Ti Du cũng nhiều lên.

Nhưng những lời như thế này, cậu ta không thể nói quá rõ ràng.

Đây chỉ là một loại cân bằng vi diệu giữa tình địch bọn họ, vì Ti Du, ai trong bọn họ cũng không nên phá vỡ nó.

Ti Du nhìn biểu cảm của Lộc Minh, biết cậu ta không còn gì muốn nói nữa bèn thu lại tầm mắt.

Cậu nhìn hai hộp sữa trước mặt, lấy một hộp trong đó mở ra.

"Pặc" một tiếng, Ti Du cảm thấy có ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên tay của cậu.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Ti Nguy Lâu nhìn tay cậu, sau đó lại dời tầm mắt lên mặt cậu.

Hai người đột nhiên không kịp phòng bị chạm mắt nhau.

Ti Du mím môi.

Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu một cái, sau đó nhẹ nhàng "ha”

một tiếng liền thu lại ánh mắt.

Ti Du: “...”

Ha cái đầu anh đó!

Người ta chỉ đơn giản là tặng đồ ăn vặt, đâu có giống anh!

Ti Du liếc anh một cái, sau đó thu lại tầm mắt không nhìn anh nữa.

Buổi trưa vẫn là cậu và Thẩm Ngộ Bắc cùng ăn trưa, buổi tối cũng là Thẩm Ngộ Bắc đưa cậu về nhà, ngược lại không thấy Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa đi cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt bọn họ đều rất khó coi, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.

Ti Du thở ra một hơi, cùng lúc đó lại cảm thấy mình cũng hơi “đểu”.

Tối hôm qua cậu vừa học bù với Bùi Khuynh Thừa, sáng nay lại cùng đến trường với Lộc Minh, sau khi tan học lại về nhà cùng Thẩm Ngộ Bắc, về đến nhà còn có Ti Nguy Lâu… Đúng là nối liền không dứt mà.

Đại sư quản lý thời gian là nói về cậu đúng không!

Ti Du rất khó chịu, nghĩ một lát thấy mình không phải người tốt lành gì.

Cậu thở dài một tiếng, mở B trạm đã lâu không dùng ra.

Giao diện trang chủ vừa tải xong, lập tức hiện ra một đống tin nhắn và các loại tin tức, làm điện thoại của cậu đơ máy luôn.

Cậu thấy điện thoại không chịu nổi nữa bèn mở laptop lên.

Lần này tốt hơn nhiều rồi.

Lượng fan của cậu đã nằm trong top đầu những streamer trên B trạm rồi, số lượng fan tăng nhanh nhất.

Hơn nữa cậu phát sóng trực tiếp cũng chỉ được bữa đực bữa cái, vậy mà vẫn có người luôn đợi, có thể nhìn ra được fan của cậu cưng cậu thế nào.

Hôm nay đầu óc Ti Du vốn đã loạn tùng phèo, cậu mở PUBG lên, chuẩn bị làm vài ván xả hơi.

Cậu mở phát sóng trực tiếp.

Không có thông báo trước cũng không kéo lưu lượng, sau khi cứ thế mở phát sóng trực tiếp, mấy ngàn người tràn vào phòng live, chỉ trong năm phút ngắn ngủi, số người đã đạt đến con số một trăm ngàn người.

Ti Du liếc mắt nhìn số người đang xem: “...”

Lưu lượng thật đáng sợ!

Không chỉ có thế, trong những người xem dường như có không ít đại gia, một người tiếp một người tặng quà cho cậu, còn ở trong tình huống cậu chưa nói câu nào.

Ti Du mím môi một cái nói: “Xin chào mọi người, lâu rồi không gặp!”

[Hu hu hu bảo bối cuối cùng đã đến rồi!]

[Nhớ anh quá! Ba bài vũ đạo kia của anh em cày nát luôn rồi.]

[Anh Du thành thật khai báo, không phát sóng trực tiếp lâu như vậy, có phải đi yêu đương hẹn hò rồi không.]

Ti Du nhìn thấy làn đạn này, trong lòng hoảng hốt một chút.

Tuy không phải cậu đi hẹn hò yêu đương, nhưng cũng không khác gì mấy.

Hơn nữa còn là cái kiểu “hải vương”...

Cậu hắng giọng một cái, nói: “Cái kia, chúng ta bắt đầu trò chơi thôi, vẫn là trực tiếp solo nhé.”

Dứt lời, cậu không nhìn làn đạn nữa, tiến thẳng vào trò chơi.

Kỹ thuật của cậu tốt, đánh hai ván đều thắng cả.

Khi cậu chơi game thì không nói nhiều, đặc biệt hôm nay cậu còn có tâm sự.

Trong khi chờ đợi vào ván thứ ba, cậu liếc nhìn làn đạn một cái, trên làn đạn đã bắt đầu tám với nhau rồi.

Không biết bọn họ làm sao bắt đầu cái chủ đề này, nhưng hiện tại hướng nói chuyện của bọn họ đã đến một hướng rất cổ quái rồi.

[Vạn người mê yyds! A Giang yyds!]

[Cầu recommend truyện vạn nhân mê tu la tràng, muốn đọc!]

[Có chứ có chứ! A Giang có rất nhiều đấy!]

Ti Du biết A Giang này là một nền tảng đọc tiểu thuyết, nhưng điều thu hút cậu không phải là trang web này, mà là mấy chữ “vạn người mê” và “tu la tràng” kia.

Cậu suy nghĩ một lát, bây giờ cậu mỗi ngày dường như đều ở trong một tu la tràng đáng sợ.

Cậu hết cách rồi, không biết người khác xử lý mối quan hệ hỗn loạn này như thế nào đây… “Không chơi nữa.” Ti Du nói, “Nếu mọi người đều muốn đọc tiểu thuyết vậy chúng ta cùng đọc đi.”

Làn đạn bay qua một mảng dấu chấm than, bọn họ còn xác nhận lại nhiều lần, Ti Du muốn đọc truyện trên A Giang đúng chứ?

Ti Du gật đầu: “Đúng vậy, mọi người nói cái vạn người mê với tu la tràng kia, tôi muốn xem thử xem.”

Cậu cố nói một cách tự nhiên nhất có thể, sau đó mở cái trang web màu xanh lá kia ra.

Quả nhiên, đưa mắt nhìn mấy bảng xếp hạng kia, trong đó có vài bộ trong tên có mấy chữ “vạn người mê” và “tu la tràng”.

Ti Du thỏa mãn rồi, thuận tay click mở một bộ trong đó.

“Tôi đọc cho mọi người nghe nhé.”

[Đừng mà! Đọc ra tiếng em buồn cười chết mất!]

[Hahahahaha khu anh Du mở là khu tình yêu mà aaa tôi bắt đầu cười rồi!]

[Đến rồi đến rồi, Du ngốc nghếch anh ta đến rồi.]

“Sau khi trọng sinh, hắn rơi vào tu la tràng, tình địch cũ bây giờ đối với hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, thủ lĩnh của chính đạo cúi đầu xưng thần với hắn, tôn chủ ma giới nâng hắn trong lòng bàn tay…”

Ti Du càng đọc, sắc mặt càng kỳ lạ.

“Không phải chứ, tác giả này tại sao lại toàn sai chính tả vậy, không phân biệt được cách viết nam nữ* à? Hay là tôi nghĩ sai rồi, mấy tên thủ lĩnh và Ma tôn này mới là nữ?”

*Nam và nữ trong tiếng Trung phiên âm đều là “ta” nên dễ bị nhầm lẫn.

[Hahahahaha đây là văn đam mỹ đó bảo bối à!]

[Vai chính là thụ! Thụ! Thụ!]

“Thụ?” Ti Du sững sờ một hồi, sau đó mới phản ứng lại.

“...”

Cậu mím môi, quay đầu nhìn màn hình máy tính lần nữa.

Được rồi, lần này cậu hiểu rồi.

Tình huống này thật sự giống cậu, ha hả.

Cậu đọc xong phần giới thiệu, sau đó lại lướt xem vài bình luận mới nhất.

[Ha ha ha, vai chính đúng là người thương nối liền không dứt mà.]

[Hải vương cũng không lăng nhăng bằng, vai chính trâu bò quá, có thể đùa bỡn nhiều công chất lượng tốt như vậy trong lòng bàn tay.]

[Miệng thì nói tôi không thích ai hết, kết quả ai cũng có cơ hội theo đuổi hắn ta, chậc chậc chậc.]

[Tuyệt vời, vai chính ngu ngốc đi ra chỗ khác chơi mình đi, công chất lượng tốt không xứng với anh.]

Ti Du: “...”

Cậu cảm thấy đầu gối của mình cắm đầy mũi tên.

Ti Du quay đầu nhìn làn đạn trên màn hình, vốn nghĩ trên làn đạn cũng không khác gì với phần bình luận, không ngờ tới lại khác nhau như trời với đất.

[Thường thôi thường thôi, vạn người mê đều có những phiền não như thế này.]

Ti Du dấu chấm hỏi đầy đầu, vậy cậu rốt cuộc nên làm thế nào?

Cậu vốn dĩ mang thái độ học hỏi mà đến, kết quả nhập vai sâu quá cảm thấy chính bản thân mình bị chê cười, nhưng nhìn làn đạn, mọi người dường như cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Lẽ nào được nhiều người thích cùng một lúc, đều có những phiền não không biết nên xử lý các mối quan hệ như thế nào?

Cậu hơi ngẩn người ta, đột nhiên cửa phòng bị người gõ vang lên.

Sau đó, Ti Nguy Lâu đẩy cửa tiến vào.

Ti Du quay đầu nhìn anh, thấy trong tay anh cầm một ly sữa bò.

Ti Nguy Lâu đặt ly sữa lên bàn cho cậu, sau đó liếc nhìn máy tính của cậu một cái hỏi: “Em đang viết tự truyện à?”

Ti Du: “Viết tự truyện cái đầu anh á.”

“Anh đừng nhìn!” Cậu giơ tay che màn hình lại.

Nhưng màn hình quá to, cậu đang định tắt luôn trang web đi.

Kết quả, Ti Nguy Lâu đứng bên cạnh cậu, nhỏ giọng cười nói: “ Em không bằng che mắt tôi lại luôn.”

“Che cái đầu anh đó, em đang phát sóng trực tiếp, anh mau ra ngoài đi.” Ti Du đứng lên đẩy anh ra ngoài. Lúc này tay của cậu đã dừng lại trước khi chạm vào ngực của Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu cụp mắt nhìn cậu, hai người yên lặng không nói gì, hiển nhiên đều đang nghĩ đến chuyện hôm trước.

Trong phòng yên tĩnh lại, không khí trong phòng trở nên dinh dính và mập mờ một cách kỳ lạ.

“Anh đi đi.” Ti Du rút tay lại, không nhìn mặt anh.

Ti Nguy Lâu gật đầu đồng ý.

Sau đó vẫn là giơ tay ra xoa đầu cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Ngủ sớm nhé.”

“Ò.”

Đợi sau khi anh đi, Ti Du mới ngồi xuống một lần nữa, làn đạn trên màn hình đã bùng nổ rồi.

-----

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Du bắt đầu tự kiểm điểm chính mình, cách xa một chút hay yên tĩnh xem biến?

Tiểu Lộc/tiểu Bùi /tiểu Thẩm: Run bần bật.jpg Anh Lâu: Không sợ gì hết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0