Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 72
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Ti Du nhìn những làn đạn điên cuồng kia, trong chốc lát không nói nên lời.
“A a a a là hàng xóm!”
“Là bạn cùng phòng! Nhất định là vậy!”
“Hay là bạn đến che mắt tôi lại đi ha ha ha đây là mùi của tình yêu!”
Ti du: "...”
Cậu hắng giọng, cảm thấy vui mừng vì màn hình phát sóng trực tiếp khá nhỏ, một số biểu cảm sẽ không dễ bị những người đang xem nhìn thấy.
Cậu nhìn làn đạn, nói: “Mọi người đừng nói vớ vẩn, hai chúng tôi không phải là loại quan hệ đó.”
“Đúng, chỉ là hàng xóm đơn thuần thôi.”
“Ở cùng một nhà thì thế nào, cũng không phải là chung phòng.”
“Nếu mọi người còn nói bậy nữa là tôi sẽ ngừng phát sóng đấy.”
“Hoàn Tử? Gần đây Hoàn Tử bắt đầu đi học vào buổi tối rồi, nên không có thời gian để phát sóng trực tiếp.”
Ti Du cứ trò chuyện với làn đạn như vậy một lúc.
Cũng may mọi người đều biết phải có chừng mực, sau khi bị cậu “uy hiếp” sẽ ngừng phát sóng thì họ đều không nhắc đến đề tài vừa rồi nữa.
“Giải Mẫu đơn?”
Ti Du nhìn làn đạn nói: “Sao đến cái này mà mọi người cũng biết vậy?”
Giải Mẫu đơn là cuộc thi khiêu vũ cổ điện dành cho thanh thiếu niên có thẩm quyền nhất ở Trung Quốc. Bất kỳ ai chiến thắng cuộc thì này đều có thể tiến thẳng vào Đoàn múa Quốc gia.
Tất nhiên, các thí sinh tham gia vào cuộc thi này đều là thanh thiếu niên như Ti Du. Những vũ công đã tiến vào Đoàn múa sẽ không tham gia vào cuộc thi này nữa.
Cuộc thi mà tháng mười một tới Ti Du sẽ tham gia so tài chính là giải Mẫu đơn này.
Thật ra trước kia những người trong Đoàn múa của tỉnh đã từng tới hỏi thăm Bạch Hàm Liễu, hỏi bà ấy rằng Ti Du có dự định sẽ tham gia vào Đoàn múa của tỉnh nào chưa.
Bạch Hàm Liễu liền nói với họ chuyện Ti Du muốn tham gia giải Mẫu đơn.
Ngay khi đối phương nghe vậy thì đã biết suy nghĩ của bến phía Ti Du là như thế nào.
Thực ra thì đáp án này cũng nằm trong dự kiến của bọn họ, nhưng khi nhìn thấy một hạt giống tốt như vậy bọn họ vẫn không từ bỏ ý định mà đến hỏi thử một lần.
Dĩ nhiên, nếu như Ti Du có thể trực tiếp tiến vào Đoàn múa Quốc gia thì chắc chắn là điều tốt nhất.
“Đăng ký rồi.”
Ti Du nói thẳng.
Cậu cũng không sợ sẽ phải xấu hổ, thắng bại là chuyện thường của binh gia.
Hơn nữa Ti Du hiểu rất rõ khả năng của chính mình cho nên cậu rất có tự tin.
“Tôi sẽ cố gắng.”
Ti Du cười nói: “Một tháng tới đây chắc là tôi khá bận, nên có lẽ sẽ không có thời gian để phát sóng trực tiếp. Chỉ cần chờ đến khi cuộc thi kết thúc là tốt thôi.”
Sau khi nói xong những chuyện này thì cậu ngừng phát sóng.
Những ngày sau đó, Ti Du bắt đầu bận rộn.
Chỉ là cậu phát hiện hình như Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đã thương lượng xong, sáng sớm mai Lộc Minh sẽ đến đón cậu, buổi tối thì Thẩm Ngộ Bắc sẽ đưa cậu về nhà.
Cũng giống như Bùi Khuynh Thừa vậy, từ một tuần hai ngày học thêm lại kéo dài thành ba ngày, nhưng vẫn cố gắng đan xen thời gian với hai người kia.
Ti Du cảm thấy mình là một bậc thầy về quản lý thời gian, nhưng lại không đủ năng lực và khá thụ động, cậu thậm chí còn để cá trong ao của mình tự sắp xếp thời gian của chúng… (居然还要让他鱼塘里的鱼们自己定时间)
Mỗi ngày Ti Nguy Lâu đều nhìn về phía Ti Du, thỉnh thoảng lại hậm hực cười một tiếng để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Chỉ là anh “hữu tâm vô lực”, tuần sau anh phải tham gia vào một cuộc thi, mỗi ngày vào cuối buổi học giáo viên vật lý đều giữ anh lại, dù anh có muốn trò chuyện cùng Ti Du thì cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng chuyện này đối với Ti Du mà nói lại là chuyện tốt.
Thời điểm mà cậu đối mặt với Ti Nguy Lâu đều sẽ bị mất kiểm soát, cậu tự lấy lý do cho điều này là vì người này có tính công kích quá mạnh mẽ, giữa hai người bọn họ lại tồn tại một loại cảm giác khá xấu hổ, vậy nên tạm thời cứ cách xa nhau là tốt nhất.
Thời gian từng ngày từng ngày một trôi qua, cuộc thi của Ti Nguy Lâu cũng đã đến.
Trước kỳ thi một ngày, Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đặc biệt nấu một bữa trưa thịnh soạn tại nhà, cả gia đình cùng nhau ăn một bữa thật ngon.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng đi ngủ trưa.
Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó cùng nhau lên lầu.
Trong một khoảng thời gian dài từ trước đến hiện tại, đây là lần đầu tiên mà hai người bọn họ ở một mình với nhau.
Nhưng trong toàn bộ quá trình cả hai đều không một ai lên tiếng.
Ti Du và anh sóng vai nhau, cùng đi lên lầu, cậu không nhịn được mà liếc nhìn anh một cái.
Ti Nguy Lâu không có biểu cảm gì, vẫn nhìn về phía trước, không để ý đến Ti Du.
Ti Du bĩu môi, cũng không thèm nhìn anh nữa.
Nhưng khi lên đến tầng hai, Ti Nguy Lâu đến một câu cũng không nói, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng.
Ti Du: “Này, anh đứng lại.”
Ti Nguy Lâu dừng lại, quay đầu nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Lời này là đang có ý gì!
Ti Du nổi giận nói: “Không có gì!”
Nói xong, chính cậu từ quay về phòng trước.
Ti Nguy Lâu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười ý vị thâm trường, sau đó cũng xoay người bước vào phòng.
Chưa đầy hai phút sau, có ai đó đến gõ cửa phòng anh.
Tiếng gõ cửa rất lớn, vừa nghe đã biết là đối phương đang tức giận.
Sau khi Ti Du trở về phòng, càng nghĩ càng tức.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đi qua gõ cửa phòng của Ti Nguy Lâu.
Nhưng ngay khi gõ cái đầu tiên, cậu liền cảm thấy hối hận.
Đúng lúc cậu muốn quay đầu chạy thì cửa phòng bị đẩy ra, cứ như thể Ti Nguy Lâu vẫn luôn đứng chờ ở cửa vậy!
“Vào đi.”
Ti Nguy Lâu khẽ nói, sau đó mở cửa ra, quay người đi vào trước.
Ti Du đứng ở cửa do dự một lúc, nhưng vẫn bước vào.
Sợ cái gì, Ti Nguy Lâu còn có thể làm gì cậu sao?
Sau khi cậu tiến vào, không nhịn được mà nhìn cách bố trí trong phòng này một chút.
Căn phòng này trước đây là thư phòng, được dùng để cất giữ sách vở cùng các loại chứng chỉ từ nhỏ tới lớn của Ti Du và Ti Niên, các loại chứng chỉ thì đa số đều là của Ti Niên.
Nhưng bây giờ, căn phòng này đã thay đổi rất nhiều.
Tường được sơn lại bằng màu sáng, cả căn phòng có chút lạnh lẽo, nhưng vì màu chủ đạo là màu vàng nhạt, màu trắng cùng màu xám tro cho nên cảm giác trong phòng này cũng không quá bức bối.
Cách bài trí trong phòng này dường như là giống hệt với phòng của Ti Du, cũng là một chiếc giường lớn, không có ngăn cách ra thành một phòng khách nhỏ cùng phòng ngủ.
Ti Du bước đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu xám tro, nó rất mềm mại, cậu vừa ngồi xuống thì gần nửa thân thể liền bị chìm vào trong ghế.
“Thật thoải mái!”
Ti Du kinh ngạc mà nhấn nhấn cái mông trên ghế sô pha, thật sự rất thoải mái!
Ti Nguy Lâu lấy trong tủ lạnh nhỏ ra một ly trà trái cây mang đến cho cậu, nói: “Mỗi ngày em đều có thể đến đây ngồi, ngủ lại nơi này luôn cũng được.”
Ti Du cầm ly trà trái cây, chế nhạo nói: “Anh nghĩ đẹp nhỉ, có ngủ cũng phải ngủ trên giường, ai lại ngủ trên ghế sô pha chứ?”
“Ổ.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Em muốn ngủ trên giường của tôi?”
Ti du: "...”
Cậu lặng lẽ uống một ngụm trà, không lên tiếng.
Ti Nguy Lâu ngồi xuống bên cạnh cậu, phía bên kia của ghế sô pha cũng hơi chìm xuống.
Trái tim của Ti Du bắt đầu đập loạn lên, lại ừng ực ừng ực mà uống thêm hai ngụm trà.
“Lạnh, uống từ từ thôi.”
Ti Nguy Lâu dặn dò.
“Ừ.”
Cả hai người cùng im lặng.
Ti Du nhìn quanh đồ đạc trong phòng, Ti Nguy Lâu nghiêng đầu sang nhìn cậu.
“Nhìn em làm gì?”
Ti Du liếc nhìn anh một cái.
Ti Nguy Lâu buồn cười nói: “Em đến phòng của tôi, tôi không nhìn em thì nhìn cái gì?”
Ti Du mím môi, không nói gì.
“Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Ti Nguy Lâu hỏi cậu.
Ngón tay Ti Du siết chặt chiếc ly, có chút xoắn xuýt.
Thực ra vừa rồi cậu nhất thời bị nóng đầu mới chạy đến đây.
Ngày mai Ti Nguy Lâu có một kỳ thi, cậu muốn nói gì đó với anh, nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Còn có thái độ vừa rồi của Ti Nguy Lâu đã chọc tới cậu.
Nếu như biết có lời muốn nói, tại sao lại không để ý đến người ta chứ?
Ti Nguy Lâu cũng không thúc giục cậu, chỉ ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
Ti Du lại uống thêm một ngụm trà, sau đó quay đầu sang nhìn anh, hùng hổ nói: “Tại sao vừa rồi anh lại không để ý đến em?”
“Không có không để ý đến em.”
Ti Nguy Lâu cười nói.
“Tại sao lại không có!”
Ti Du quay sang bên cạnh, nhìn thẳng vào anh nói: “Mới vừa rồi lúc ở cửa, em bảo anh đứng lại, anh còn hỏi em là “Có chuyện gì sao?” đó.”
Cậu bắt chước giọng điệu thiếu đánh kia của Ti Nguy Lâu giống y như đúc, Ti Nguy Lâu bật cười ra tiếng, nói: “Tôi đã nói như vậy sao?”
Ti Du cảm thấy hoảng sợ: “Anh đừng nói với em chỉ mới qua hai phút mà anh đã bị mất trí nhớ rồi nhé!”
Ti Nguy Lâu lại cười nói: “Không phải bị mất trí nhớ, mà là tôi đang lạt mềm buộc chặt.”
Ti du: "?”
Cái quái gì vậy?
Người này đang nói cái gì vậy?
Ti Nguy Lâu nhìn sâu vào đôi mắt cậu, nụ cười vẫn treo trên môi, chậm rãi nghiêng người, từ từ đến gần Ti Du.
Cơ thể Ti Du cứng đờ, cứ như vậy mà nhìn anh càng ngày đến càng gần mình.
Trái tim của cậu đập rất mạnh.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Cho đến khi khoảng cách giữa cả hai thu lại chỉ còn bằng một nắm đấm, Ti Du thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Ti Nguy Lâu, nó đang nhẹ nhàng phe phẩy qua nơi đầu mũi của cậu.
Da đầu cậu tê dại, đang chuẩn bị tách ra thì cả người đột nhiên bị Ti Nguy Lâu ôm trọn vào lòng.
Ti Nguy Lâu đặt cằm trên vai cậu, khẽ thở dài.
Trái tim của Ti Du đập như đánh trống, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cậu nghi ngờ chính mình vừa rồi đã bị điểm huyệt hay gì đó, nếu không thì vì sao cậu lại ngồi yên để cho Ti Nguy Lâu đến gần mình như vậy chứ?
Nếu như gần thêm chút nữa, hai người bọn họ có phải hay không sẽ… “Anh đừng ôm em.”
Ti Du nói một cách yếu ớt, đưa tay đẩy Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu càng ôm cậu chặt hơn.
“Đừng cử động, tôi chỉ ôm em một cái thôi, sẽ không làm gì cả.”
Ti Du mím môi, nói: “Nếu không thì sao, anh còn muốn làm gì!”
Ti Nguy Lâu nhếch miệng cười nói: “Em muốn biết sao?”
“Không muốn! Đừng nói!”
Ti Du không chút do dự lập tức từ chối.
Ti Nguy Lâu lại bật cười.
Anh bỗng nhiên hơi dùng lực, đem toàn bộ sức nặng trên người mình đè lên người của Ti Du.
Ghế sô pha quá mềm, cộng với việc Ti Du không có chuẩn bị trước nên cứ như vậy mà bị anh dễ dàng đè lên trên ghế sô pha.
Ti du: "!”
Cứu mạng!
Cậu thiếu chút nữa đã hét lên, nhưng may là vào phút cuối cậu đã kiềm chế được.
Nếu không sẽ vô cùng mất mặt!
Nhưng cho dù có là như vậy Ti Du vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu giận dữ nói: “Anh làm gì vậy!”
Ti Nguy Lâu nằm đè lên người cậu, đem mặt vùi vào hõm vai cậu, hai cánh tay ôm chặt lấy cậu.
Không nói câu nào.
“Không đúng, không phải là anh ngất xỉu rồi đấy chứ?”
Ti Du khiếp sợ, vội vàng đẩy đẩy anh: “Anh nói cái gì đi! Bị làm sao vậy? Thật sự ngất xỉu sao?”
“Em cũng không có làm gì cả, anh đừng nghĩ sẽ lừa được em!”
Ti Nguy Lâu: “Chậc, đừng nói chuyện.”
Ti Du: “… Anh không bị ngất thì còn ở chỗ này giả bổ cái gì chứ? Đứng dậy nhanh lên, nếu không em sẽ đá anh đấy.”
Ti Nguy Lâu được hỏi một đường lại trả lời một nẻo: “Ngày mai tôi có một kỳ thi.”
Ti Du cau mày, cái này thì có liên quan gì.
Anh có kỳ thi thì liền nằm lên người người khác không chịu đứng lên như vậy sao?
“Trong lòng tôi có chút không chắc chắn.”
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói.
Ti du: "?”
Sau đó, cậu lại nghe Ti Nguy Lâu tiếp tục nói: “Nếu như tôi không thi được hạng nhất thì em có xem thường tôi không?”
Ti Du ngạc nhiên nói: “Sẽ không đâu, sao anh lại nghĩ như vậy?”
Ti Nguy Lâu lắc đầu, không nói nữa lời.
Hai phút sau.
Ti Du đã cố chịu đựng, nhưng là vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
"...”
Ti Nguy Lâu ngồi dậy, cau mày thả cậu đi.
Ti Du mang dép chạy ra ngoài, vừa đến cửa, cậu quay đầu lại nói: “Làm bài thi cho tốt. Trước đây em cũng không có lừa gạt anh, nếu như anh thi được hạng nhất, em sẽ hoàn thành một nguyện vọng của anh.”
Nói xong cậu liền đi ra ngoài.
Ti Nguy Lâu nhìn cánh cửa đóng lại, ngả người dựa vào lưng ghế sô pha, mỉm cười.
Kỳ thi của Ti Nguy Lâu là có Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đi cùng, buổi sáng bọn họ đưa người đến điểm thi, buổi chiều lại đến đón người trở về.
Bởi vì đây không phải là loại cuộc thi cần dẫn đội đi như cuộc thi toán cấp tỉnh, cho nên mức độ tự do của Ti Nguy Lâu vẫn cao hơn nhiều so với kỳ thi trước đó của Bùi Khuynh Thừa.
Sau khi quay về, không ai hỏi anh làm bài thi như thế nào, mà là làm một bữa tiệc lớn, cả gia đình cùng vui vẻ thoải mái ngồi ăn với nhau.
Hôm nay là cuối tuần, cho nên sau khi ăn cơm xong Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng không có chuyện gì để làm.
Như thường lệ, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau rửa bát. Bố mẹ đi ra cửa nói là có một bữa dạ tiệc gì đó, Triệu Diên muốn đến nhà chị em tốt của mình sớm một chút để cùng nhau trang điểm, Ti Trọng Tấu cũng đi theo.
Trong nhà cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Muốn làm chút gì đó không?”
Ti Nguy Lâu vừa rửa nồi vừa nhìn về phía Ti Du.
Ti Du liếc nhìn anh một cái: “Anh muốn làm gì?”
“Hôm nay nghe theo lời tôi?”
Ti Nguy Lâu bật cười.
Ti Du cảm thấy anh không có ý tốt gì, nhưng cậu cảm thấy vẫn nên xoa dịu thí sinh này một chút, liền nói: “Anh cứ nói đi, để em nghe thử trước một chút.”
“Vậy thì ở nhà đi.”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu nói: “Ở trong phòng của tôi.”
Động tác rửa bát của Ti Du hơi dừng lại một chút, sau đó lại giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vào phòng anh làm gì?”
“Làm gì cũng được.”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chỉ cần có em là được.”
Trái tim Ti Du đập loạn nhịp.
Trời ơi, Ti Nguy Lâu đang tán tỉnh cậu sao!
Mặc dù nói ra điều này sẽ rất xấu hổ, nhưng Ti Du thực sự cảm thấy là mình đang bị trêu chọc!
Sau khi xong việc, hai người đi lên phòng của Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đóng cửa lại, sau đó lấy cho Ti Du một ly nước chanh.
Ti Du ngồi xuống ghế sô pha, nhưng chỉ vừa mới ngồi xuống, cậu lại lập tức nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua, nhất thời có chút bất an.
Ti Nguy Lâu đã nhìn ra suy nghĩ của cậu, khẽ cười một tiếng.
Anh lấy từ trong tủ sách ra một bộ lego nhỏ mà anh chưa có thời gian để ghép, nói với Ti Du: “Nếu thấy chán thì ghép cái này đi.”
“Được.”
Ti Du đứng lên từ ghế sô pha, đi đến tấm thảm nhung to lớn được trải trước bàn trà, ngồi xuống.
Ti Nguy Lâu cũng ngồi xuống đối diện cậu, mở túi đồ ra.
Chiếc loa nhỏ ở trong phòng không biết được mở lên từ bao giờ, bài hát với giai điệu nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng.
Tác giả có lời muốn nói: Người được chiều chuộng thì không có gì phải sợ!
“A a a a là hàng xóm!”
“Là bạn cùng phòng! Nhất định là vậy!”
“Hay là bạn đến che mắt tôi lại đi ha ha ha đây là mùi của tình yêu!”
Ti du: "...”
Cậu hắng giọng, cảm thấy vui mừng vì màn hình phát sóng trực tiếp khá nhỏ, một số biểu cảm sẽ không dễ bị những người đang xem nhìn thấy.
Cậu nhìn làn đạn, nói: “Mọi người đừng nói vớ vẩn, hai chúng tôi không phải là loại quan hệ đó.”
“Đúng, chỉ là hàng xóm đơn thuần thôi.”
“Ở cùng một nhà thì thế nào, cũng không phải là chung phòng.”
“Nếu mọi người còn nói bậy nữa là tôi sẽ ngừng phát sóng đấy.”
“Hoàn Tử? Gần đây Hoàn Tử bắt đầu đi học vào buổi tối rồi, nên không có thời gian để phát sóng trực tiếp.”
Ti Du cứ trò chuyện với làn đạn như vậy một lúc.
Cũng may mọi người đều biết phải có chừng mực, sau khi bị cậu “uy hiếp” sẽ ngừng phát sóng thì họ đều không nhắc đến đề tài vừa rồi nữa.
“Giải Mẫu đơn?”
Ti Du nhìn làn đạn nói: “Sao đến cái này mà mọi người cũng biết vậy?”
Giải Mẫu đơn là cuộc thi khiêu vũ cổ điện dành cho thanh thiếu niên có thẩm quyền nhất ở Trung Quốc. Bất kỳ ai chiến thắng cuộc thì này đều có thể tiến thẳng vào Đoàn múa Quốc gia.
Tất nhiên, các thí sinh tham gia vào cuộc thi này đều là thanh thiếu niên như Ti Du. Những vũ công đã tiến vào Đoàn múa sẽ không tham gia vào cuộc thi này nữa.
Cuộc thi mà tháng mười một tới Ti Du sẽ tham gia so tài chính là giải Mẫu đơn này.
Thật ra trước kia những người trong Đoàn múa của tỉnh đã từng tới hỏi thăm Bạch Hàm Liễu, hỏi bà ấy rằng Ti Du có dự định sẽ tham gia vào Đoàn múa của tỉnh nào chưa.
Bạch Hàm Liễu liền nói với họ chuyện Ti Du muốn tham gia giải Mẫu đơn.
Ngay khi đối phương nghe vậy thì đã biết suy nghĩ của bến phía Ti Du là như thế nào.
Thực ra thì đáp án này cũng nằm trong dự kiến của bọn họ, nhưng khi nhìn thấy một hạt giống tốt như vậy bọn họ vẫn không từ bỏ ý định mà đến hỏi thử một lần.
Dĩ nhiên, nếu như Ti Du có thể trực tiếp tiến vào Đoàn múa Quốc gia thì chắc chắn là điều tốt nhất.
“Đăng ký rồi.”
Ti Du nói thẳng.
Cậu cũng không sợ sẽ phải xấu hổ, thắng bại là chuyện thường của binh gia.
Hơn nữa Ti Du hiểu rất rõ khả năng của chính mình cho nên cậu rất có tự tin.
“Tôi sẽ cố gắng.”
Ti Du cười nói: “Một tháng tới đây chắc là tôi khá bận, nên có lẽ sẽ không có thời gian để phát sóng trực tiếp. Chỉ cần chờ đến khi cuộc thi kết thúc là tốt thôi.”
Sau khi nói xong những chuyện này thì cậu ngừng phát sóng.
Những ngày sau đó, Ti Du bắt đầu bận rộn.
Chỉ là cậu phát hiện hình như Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đã thương lượng xong, sáng sớm mai Lộc Minh sẽ đến đón cậu, buổi tối thì Thẩm Ngộ Bắc sẽ đưa cậu về nhà.
Cũng giống như Bùi Khuynh Thừa vậy, từ một tuần hai ngày học thêm lại kéo dài thành ba ngày, nhưng vẫn cố gắng đan xen thời gian với hai người kia.
Ti Du cảm thấy mình là một bậc thầy về quản lý thời gian, nhưng lại không đủ năng lực và khá thụ động, cậu thậm chí còn để cá trong ao của mình tự sắp xếp thời gian của chúng… (居然还要让他鱼塘里的鱼们自己定时间)
Mỗi ngày Ti Nguy Lâu đều nhìn về phía Ti Du, thỉnh thoảng lại hậm hực cười một tiếng để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Chỉ là anh “hữu tâm vô lực”, tuần sau anh phải tham gia vào một cuộc thi, mỗi ngày vào cuối buổi học giáo viên vật lý đều giữ anh lại, dù anh có muốn trò chuyện cùng Ti Du thì cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng chuyện này đối với Ti Du mà nói lại là chuyện tốt.
Thời điểm mà cậu đối mặt với Ti Nguy Lâu đều sẽ bị mất kiểm soát, cậu tự lấy lý do cho điều này là vì người này có tính công kích quá mạnh mẽ, giữa hai người bọn họ lại tồn tại một loại cảm giác khá xấu hổ, vậy nên tạm thời cứ cách xa nhau là tốt nhất.
Thời gian từng ngày từng ngày một trôi qua, cuộc thi của Ti Nguy Lâu cũng đã đến.
Trước kỳ thi một ngày, Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đặc biệt nấu một bữa trưa thịnh soạn tại nhà, cả gia đình cùng nhau ăn một bữa thật ngon.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng đi ngủ trưa.
Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó cùng nhau lên lầu.
Trong một khoảng thời gian dài từ trước đến hiện tại, đây là lần đầu tiên mà hai người bọn họ ở một mình với nhau.
Nhưng trong toàn bộ quá trình cả hai đều không một ai lên tiếng.
Ti Du và anh sóng vai nhau, cùng đi lên lầu, cậu không nhịn được mà liếc nhìn anh một cái.
Ti Nguy Lâu không có biểu cảm gì, vẫn nhìn về phía trước, không để ý đến Ti Du.
Ti Du bĩu môi, cũng không thèm nhìn anh nữa.
Nhưng khi lên đến tầng hai, Ti Nguy Lâu đến một câu cũng không nói, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng.
Ti Du: “Này, anh đứng lại.”
Ti Nguy Lâu dừng lại, quay đầu nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Lời này là đang có ý gì!
Ti Du nổi giận nói: “Không có gì!”
Nói xong, chính cậu từ quay về phòng trước.
Ti Nguy Lâu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười ý vị thâm trường, sau đó cũng xoay người bước vào phòng.
Chưa đầy hai phút sau, có ai đó đến gõ cửa phòng anh.
Tiếng gõ cửa rất lớn, vừa nghe đã biết là đối phương đang tức giận.
Sau khi Ti Du trở về phòng, càng nghĩ càng tức.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đi qua gõ cửa phòng của Ti Nguy Lâu.
Nhưng ngay khi gõ cái đầu tiên, cậu liền cảm thấy hối hận.
Đúng lúc cậu muốn quay đầu chạy thì cửa phòng bị đẩy ra, cứ như thể Ti Nguy Lâu vẫn luôn đứng chờ ở cửa vậy!
“Vào đi.”
Ti Nguy Lâu khẽ nói, sau đó mở cửa ra, quay người đi vào trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ti Du đứng ở cửa do dự một lúc, nhưng vẫn bước vào.
Sợ cái gì, Ti Nguy Lâu còn có thể làm gì cậu sao?
Sau khi cậu tiến vào, không nhịn được mà nhìn cách bố trí trong phòng này một chút.
Căn phòng này trước đây là thư phòng, được dùng để cất giữ sách vở cùng các loại chứng chỉ từ nhỏ tới lớn của Ti Du và Ti Niên, các loại chứng chỉ thì đa số đều là của Ti Niên.
Nhưng bây giờ, căn phòng này đã thay đổi rất nhiều.
Tường được sơn lại bằng màu sáng, cả căn phòng có chút lạnh lẽo, nhưng vì màu chủ đạo là màu vàng nhạt, màu trắng cùng màu xám tro cho nên cảm giác trong phòng này cũng không quá bức bối.
Cách bài trí trong phòng này dường như là giống hệt với phòng của Ti Du, cũng là một chiếc giường lớn, không có ngăn cách ra thành một phòng khách nhỏ cùng phòng ngủ.
Ti Du bước đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu xám tro, nó rất mềm mại, cậu vừa ngồi xuống thì gần nửa thân thể liền bị chìm vào trong ghế.
“Thật thoải mái!”
Ti Du kinh ngạc mà nhấn nhấn cái mông trên ghế sô pha, thật sự rất thoải mái!
Ti Nguy Lâu lấy trong tủ lạnh nhỏ ra một ly trà trái cây mang đến cho cậu, nói: “Mỗi ngày em đều có thể đến đây ngồi, ngủ lại nơi này luôn cũng được.”
Ti Du cầm ly trà trái cây, chế nhạo nói: “Anh nghĩ đẹp nhỉ, có ngủ cũng phải ngủ trên giường, ai lại ngủ trên ghế sô pha chứ?”
“Ổ.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Em muốn ngủ trên giường của tôi?”
Ti du: "...”
Cậu lặng lẽ uống một ngụm trà, không lên tiếng.
Ti Nguy Lâu ngồi xuống bên cạnh cậu, phía bên kia của ghế sô pha cũng hơi chìm xuống.
Trái tim của Ti Du bắt đầu đập loạn lên, lại ừng ực ừng ực mà uống thêm hai ngụm trà.
“Lạnh, uống từ từ thôi.”
Ti Nguy Lâu dặn dò.
“Ừ.”
Cả hai người cùng im lặng.
Ti Du nhìn quanh đồ đạc trong phòng, Ti Nguy Lâu nghiêng đầu sang nhìn cậu.
“Nhìn em làm gì?”
Ti Du liếc nhìn anh một cái.
Ti Nguy Lâu buồn cười nói: “Em đến phòng của tôi, tôi không nhìn em thì nhìn cái gì?”
Ti Du mím môi, không nói gì.
“Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Ti Nguy Lâu hỏi cậu.
Ngón tay Ti Du siết chặt chiếc ly, có chút xoắn xuýt.
Thực ra vừa rồi cậu nhất thời bị nóng đầu mới chạy đến đây.
Ngày mai Ti Nguy Lâu có một kỳ thi, cậu muốn nói gì đó với anh, nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Còn có thái độ vừa rồi của Ti Nguy Lâu đã chọc tới cậu.
Nếu như biết có lời muốn nói, tại sao lại không để ý đến người ta chứ?
Ti Nguy Lâu cũng không thúc giục cậu, chỉ ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
Ti Du lại uống thêm một ngụm trà, sau đó quay đầu sang nhìn anh, hùng hổ nói: “Tại sao vừa rồi anh lại không để ý đến em?”
“Không có không để ý đến em.”
Ti Nguy Lâu cười nói.
“Tại sao lại không có!”
Ti Du quay sang bên cạnh, nhìn thẳng vào anh nói: “Mới vừa rồi lúc ở cửa, em bảo anh đứng lại, anh còn hỏi em là “Có chuyện gì sao?” đó.”
Cậu bắt chước giọng điệu thiếu đánh kia của Ti Nguy Lâu giống y như đúc, Ti Nguy Lâu bật cười ra tiếng, nói: “Tôi đã nói như vậy sao?”
Ti Du cảm thấy hoảng sợ: “Anh đừng nói với em chỉ mới qua hai phút mà anh đã bị mất trí nhớ rồi nhé!”
Ti Nguy Lâu lại cười nói: “Không phải bị mất trí nhớ, mà là tôi đang lạt mềm buộc chặt.”
Ti du: "?”
Cái quái gì vậy?
Người này đang nói cái gì vậy?
Ti Nguy Lâu nhìn sâu vào đôi mắt cậu, nụ cười vẫn treo trên môi, chậm rãi nghiêng người, từ từ đến gần Ti Du.
Cơ thể Ti Du cứng đờ, cứ như vậy mà nhìn anh càng ngày đến càng gần mình.
Trái tim của cậu đập rất mạnh.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Cho đến khi khoảng cách giữa cả hai thu lại chỉ còn bằng một nắm đấm, Ti Du thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Ti Nguy Lâu, nó đang nhẹ nhàng phe phẩy qua nơi đầu mũi của cậu.
Da đầu cậu tê dại, đang chuẩn bị tách ra thì cả người đột nhiên bị Ti Nguy Lâu ôm trọn vào lòng.
Ti Nguy Lâu đặt cằm trên vai cậu, khẽ thở dài.
Trái tim của Ti Du đập như đánh trống, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cậu nghi ngờ chính mình vừa rồi đã bị điểm huyệt hay gì đó, nếu không thì vì sao cậu lại ngồi yên để cho Ti Nguy Lâu đến gần mình như vậy chứ?
Nếu như gần thêm chút nữa, hai người bọn họ có phải hay không sẽ… “Anh đừng ôm em.”
Ti Du nói một cách yếu ớt, đưa tay đẩy Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu càng ôm cậu chặt hơn.
“Đừng cử động, tôi chỉ ôm em một cái thôi, sẽ không làm gì cả.”
Ti Du mím môi, nói: “Nếu không thì sao, anh còn muốn làm gì!”
Ti Nguy Lâu nhếch miệng cười nói: “Em muốn biết sao?”
“Không muốn! Đừng nói!”
Ti Du không chút do dự lập tức từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ti Nguy Lâu lại bật cười.
Anh bỗng nhiên hơi dùng lực, đem toàn bộ sức nặng trên người mình đè lên người của Ti Du.
Ghế sô pha quá mềm, cộng với việc Ti Du không có chuẩn bị trước nên cứ như vậy mà bị anh dễ dàng đè lên trên ghế sô pha.
Ti du: "!”
Cứu mạng!
Cậu thiếu chút nữa đã hét lên, nhưng may là vào phút cuối cậu đã kiềm chế được.
Nếu không sẽ vô cùng mất mặt!
Nhưng cho dù có là như vậy Ti Du vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu giận dữ nói: “Anh làm gì vậy!”
Ti Nguy Lâu nằm đè lên người cậu, đem mặt vùi vào hõm vai cậu, hai cánh tay ôm chặt lấy cậu.
Không nói câu nào.
“Không đúng, không phải là anh ngất xỉu rồi đấy chứ?”
Ti Du khiếp sợ, vội vàng đẩy đẩy anh: “Anh nói cái gì đi! Bị làm sao vậy? Thật sự ngất xỉu sao?”
“Em cũng không có làm gì cả, anh đừng nghĩ sẽ lừa được em!”
Ti Nguy Lâu: “Chậc, đừng nói chuyện.”
Ti Du: “… Anh không bị ngất thì còn ở chỗ này giả bổ cái gì chứ? Đứng dậy nhanh lên, nếu không em sẽ đá anh đấy.”
Ti Nguy Lâu được hỏi một đường lại trả lời một nẻo: “Ngày mai tôi có một kỳ thi.”
Ti Du cau mày, cái này thì có liên quan gì.
Anh có kỳ thi thì liền nằm lên người người khác không chịu đứng lên như vậy sao?
“Trong lòng tôi có chút không chắc chắn.”
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói.
Ti du: "?”
Sau đó, cậu lại nghe Ti Nguy Lâu tiếp tục nói: “Nếu như tôi không thi được hạng nhất thì em có xem thường tôi không?”
Ti Du ngạc nhiên nói: “Sẽ không đâu, sao anh lại nghĩ như vậy?”
Ti Nguy Lâu lắc đầu, không nói nữa lời.
Hai phút sau.
Ti Du đã cố chịu đựng, nhưng là vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
"...”
Ti Nguy Lâu ngồi dậy, cau mày thả cậu đi.
Ti Du mang dép chạy ra ngoài, vừa đến cửa, cậu quay đầu lại nói: “Làm bài thi cho tốt. Trước đây em cũng không có lừa gạt anh, nếu như anh thi được hạng nhất, em sẽ hoàn thành một nguyện vọng của anh.”
Nói xong cậu liền đi ra ngoài.
Ti Nguy Lâu nhìn cánh cửa đóng lại, ngả người dựa vào lưng ghế sô pha, mỉm cười.
Kỳ thi của Ti Nguy Lâu là có Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đi cùng, buổi sáng bọn họ đưa người đến điểm thi, buổi chiều lại đến đón người trở về.
Bởi vì đây không phải là loại cuộc thi cần dẫn đội đi như cuộc thi toán cấp tỉnh, cho nên mức độ tự do của Ti Nguy Lâu vẫn cao hơn nhiều so với kỳ thi trước đó của Bùi Khuynh Thừa.
Sau khi quay về, không ai hỏi anh làm bài thi như thế nào, mà là làm một bữa tiệc lớn, cả gia đình cùng vui vẻ thoải mái ngồi ăn với nhau.
Hôm nay là cuối tuần, cho nên sau khi ăn cơm xong Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng không có chuyện gì để làm.
Như thường lệ, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau rửa bát. Bố mẹ đi ra cửa nói là có một bữa dạ tiệc gì đó, Triệu Diên muốn đến nhà chị em tốt của mình sớm một chút để cùng nhau trang điểm, Ti Trọng Tấu cũng đi theo.
Trong nhà cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Muốn làm chút gì đó không?”
Ti Nguy Lâu vừa rửa nồi vừa nhìn về phía Ti Du.
Ti Du liếc nhìn anh một cái: “Anh muốn làm gì?”
“Hôm nay nghe theo lời tôi?”
Ti Nguy Lâu bật cười.
Ti Du cảm thấy anh không có ý tốt gì, nhưng cậu cảm thấy vẫn nên xoa dịu thí sinh này một chút, liền nói: “Anh cứ nói đi, để em nghe thử trước một chút.”
“Vậy thì ở nhà đi.”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu nói: “Ở trong phòng của tôi.”
Động tác rửa bát của Ti Du hơi dừng lại một chút, sau đó lại giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vào phòng anh làm gì?”
“Làm gì cũng được.”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chỉ cần có em là được.”
Trái tim Ti Du đập loạn nhịp.
Trời ơi, Ti Nguy Lâu đang tán tỉnh cậu sao!
Mặc dù nói ra điều này sẽ rất xấu hổ, nhưng Ti Du thực sự cảm thấy là mình đang bị trêu chọc!
Sau khi xong việc, hai người đi lên phòng của Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đóng cửa lại, sau đó lấy cho Ti Du một ly nước chanh.
Ti Du ngồi xuống ghế sô pha, nhưng chỉ vừa mới ngồi xuống, cậu lại lập tức nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua, nhất thời có chút bất an.
Ti Nguy Lâu đã nhìn ra suy nghĩ của cậu, khẽ cười một tiếng.
Anh lấy từ trong tủ sách ra một bộ lego nhỏ mà anh chưa có thời gian để ghép, nói với Ti Du: “Nếu thấy chán thì ghép cái này đi.”
“Được.”
Ti Du đứng lên từ ghế sô pha, đi đến tấm thảm nhung to lớn được trải trước bàn trà, ngồi xuống.
Ti Nguy Lâu cũng ngồi xuống đối diện cậu, mở túi đồ ra.
Chiếc loa nhỏ ở trong phòng không biết được mở lên từ bao giờ, bài hát với giai điệu nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng.
Tác giả có lời muốn nói: Người được chiều chuộng thì không có gì phải sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro