Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 85
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Đêm thật yên tĩnh.
Ti Du hơi ngửa đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt rất sáng, giống như tô điểm đầy ngôi sao nhỏ.
“Hẹn hò?”
Giọng nói Ti Nguy Lâu rất nhẹ, như không dám chắc chắn, hoặc là sợ giọng nói lớn một chút, thì sự chờ mong kỳ diệu này sẽ bị quấy nhiễu.
Ti Du cong môi, cười nói: “Ừ, hẹn hò. Vào ngày mai.”
Màu mắt Ti Nguy Lâu thật tối, giọng nói cũng nhỏ một chút: “Cả ngày?”
“Cả ngày.”
Ti Nguy Lâu yên lặng nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười.
Anh rũ mắt, giống như có chút ngại ngùng.
Ti Du nở nụ cười, nắm tay anh đi về phía trước, nói: “Đừng ngẩn ngơ, trời bên ngoài quá lạnh.”
Ti Nguy Lâu chậm hơn cậu nửa bước, nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng tràn đầy vui vẻ chưa từng có.
Trước kia anh nghĩ đến, đi ăn bữa cơm với Ti Du đã rất vui, sau lại cảm thấy có thể cùng nói chuyện với Ti Di thật vui vẻ, nhưng dần dần, anh càng ngày càng thấy chưa đủ.
Tuy nhiên, anh vẫn không nghĩ tới, thì ra được Ti Du chủ động mời đi hẹn hò, sẽ là cảm giác này.
Ngôn ngữ bình thường không thể nào thể hiện được sự phấn khởi và kích động của anh ngay lúc này, vì tránh sai lầm trước mặt Ti Du, anh chỉ có thể cưỡng ép tâm tình ở đáy lòng, mang một gương mặt không biểu cảm.
Ti Du quen thuộc đi vào sân nhà Tạ Hoàn, trực tiếp mở khóa cửa vân tay của biệt thự.
Khi cửa mở, bọn họ nghe thấy tiếng cười truyền đến từ phòng khách, là Triệu Diên và Vu Thi Lam.
Nghe được tiếng mở cửa, hai người bọn họ đều nhìn về phía cửa.
“Tiểu Du, tiểu Lâu?” Triệu Diên đứng lên, ngạc nhiên nói: “Sao hai con đến đây thế?”
Ti Du cười nói: “Hôm nay con hái được ít trái cây, mang đến chia một chút.”
Cậu lấy hai đôi dép lê từ kệ để giày, chính mình một đôi, Ti Nguy Lâu một đôi.
“Đi hái cùng tiểu Lộc phải không? Hôm nay các con có ổn không?”
Triệu Diên đi tới, nói: “Nghe các con lái xe đi mẹ rất lo lắng.”
Ti Du cười nói: “Lo lắng mà cười thành như vậy à.”
Triệu Diên bật cười, Vu Thi Lam cũng cười, nói: “Chúng ta đang nhìn hài kịch này, các con cũng lại đây nhìn, hay là đi lên tìm Hoàn Tử chơi?”
“Chúng con đi tìm Hoàn Tử, không quấy rầy hai người nói chuyện phiếm nữa.”
Ti Du nắm tay áo Ti Nguy Lâu nói: “Chúng con chia trái cây một chút rồi đi lên.”
“Được.” Vu Thi Lam lập tức nói với Triệu Diên: “Chị mau mau tới, còn chưa nói xong, diễn viên này uống nhiều rồi sau đó thì sao?”
Triệu Diên đi qua ngồi xuống, một bên cùng bà nhìn chương trình giải trí, một bên vừa kể chuyện phiếm chính mình gặp phải.
Ti Du dẫn Ti Nguy Lâu vào phòng bếp, cầm hai khay đựng trái cây đi ra, nói: “Mỗi lần mẹ đi ra ngoài về là có một đống chuyện phiếm để nói.”
Ti Nguy Lâu lấy trái cây ra, để bên cạnh bàn, nói: “Rất tốt, vui vẻ.”
“Đúng vậy.” Ti Du nói: “Nhưng mà cũng chỉ là hai năm nay, trước kia bà ấy rất bận, quanh năm suốt tháng không ở nhà.”
Ti Nguy Lâu gật đầu.
Ti Du đứng bên cạnh nhìn anh rửa trái cây, nói: “Anh nói với bà ấy chuyện thành tích thi đấu chưa?”
Ti Nguy Lâu dừng lại.
“Chưa nói hả?” Ti Du khẽ cười một tiếng: “Biết anh không nói, thế nào một lát nữa em cũng phải nói với bà ấy.”
Ti Nguy Lâu bật cười: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.”
“Anh trai, hạng nhất thi đấu! Còn không phải là chuyện gì quan trọng hả?” Ti Du kinh ngạc: “Anh cũng quá Versailles* nha!”
* Versailles: một thành phố vệ tinh của Paris Pháp Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Thật không?”
"Đúng vậy, đúng vậy!" Ti Du lườm anh: "Anh bảo người học dốt như em phải đứng ở đâu?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Em cũng rất tuyệt, cuộc thi tháng lần này lại tiến bộ.”
Thi tháng lần này, thành tích của Ti Du lại tiến bộ hơn bảy mươi điểm.
“Đó là do Bùi Khuynh Thừa dạy bù cho em thật tốt.” Ti Du cố ý nói.
Ti Nguy Lâu liếc cậu một cái, cười rộ lên: "Em cố ý chọc giận tôi?”
"Không có nha.”
Ti Nguy Lâu cúi đầu, rửa sạch trái cây cuối cùng, giọng điệu thoải mái nói: “Nếu nói về dạy bù, tôi dạy chắc chắn tốt hơn so với cậu ta.”
“Hừ.” Ti Du bưng lên hai khay đựng trái cây, nói: “Hạng nhất hai lần thi đấu, em cũng không dám làm phiền anh.”
Ti Nguy Lâu đi theo sau cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi nguyện ý bị em làm phiền.”
Khóe môi Ti Du gần như không hạ xuống, lúc cậu đi ngang phòng khách, mang một khay hoa quả để trên sô pha.
“Mẹ, thành tích thi đấu của Ti Nguy Lâu đã có, lại là hạng nhất.”
Triệu Diên vui mừng mà nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Thật sự à! Khi nào có vậy, con đứa nhỏ này sao không nói một tiếng gì cả?”
Vu Thi Lam cũng vui vẻ nói: “Vẫn là tiểu Lâu lợi hại nha, dì lập tức cho con một phong bao đỏ thẫm.”
Triệu Diên vui vẻ hết sức, nói: “Đúng lúc, ngày mai hai nhà chúng ta đi ra ngoài chúc mừng một chút đi!”
“Không cần!” Ti Nguy Lâu vội la lên: “Con không cần chúc mừng, chúc mừng cũng đừng làm ở ban ngày.”
Ở trước mặt người lớn, vẫn là lần đầu tiên anh biểu hiện ra sự “hoạt bát” như vậy, cũng là lần đầu tiên nói nhiều một hơi như vậy.
Triệu Diên và Vu Thi Lam đều sửng sốt.
Chính Ti Nguy Lâu nhớ đến cái gì, mặt lạnh nhìn về phía Ti Du.
Tuy rằng anh nghiêm mặt, nhưng Ti Du lại nhìn ra anh đang ngượng ngùng.
Ti Du nhịn cười, giải thích nói: “Ngày mai chúng con đã định ra ngoài chơi, còn chuyện chúc mừng thì đợi thành tích của con có rồi nói sau.”
Chuyện Ti Nguy Lâu thích Ti Du, Triệu Diên đã sớm nói cho Vu Thi Lam, hai người nghe vậy, bỗng hiểu ra.
“Tốt lắm nha.” Triệu Diên nói: “Các con chơi của các con, thành tích của tiểu Du không phải cũng hai ngày này sẽ có à, đến lúc đó cùng chúc mừng.”
Ti Nguy Lâu gật đầu, lạnh nhạt lãnh đạm mà “Ừ” một tiếng.
Ti Du liếc mắt nhìn anh, sau đó mới nói với mấy người Triệu Diên: “Chúng con lên trước đây.”
“Đi đi.”
Hai người xoay người lên lầu, tay Ti Nguy Lâu tiếp nhận khay trái cây của Ti Du.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện lỗ tai anh có chút đỏ.
Mặt anh thì lạnh lùng, nhưng cố tình lổ tai lại đỏ, sự trái ngược này, lại có thể làm cho Ti Du cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Hai người bọn họ lên lầu, Ti Du chạy đến cửa phòng Tạ Hoàn, phát hiện cửa cũng không đóng.
“Anh Du à, hôm nay hình như cậu ấy hẹn hò.”
“Với ai sao có thể nói cho cậu?”
“Tôi cũng hẹn hò, hiện tại nữ thần của tôi rất thích tôi, chúng tôi còn nói sẽ cùng học một trường đại học đây.”
Tạ Hoàn cười hèn hạ, vừa nghe chính là đang nói chuyện phiếm trực tiếp với làn đạn.
Ti Du bước nhanh chạy đến, lập tức kẹp cổ cậu ta: “Con trai ngốc! Sắp xếp tớ cái gì đấy!”
Tạ Hoàn ngẩng đầu, vui mừng nói: “Anh Du, anh hẹn hò xong rồi hả?”
“Ngậm miệng.” Ti Du xoa loạn tóc cậu ta, lúc này mới buông cậu ta ra.
Ti Nguy Lâu đi đến, để khay trái cây lên bàn.
Tạ Hoàn nhìn thấy anh thì kinh ngạc, miệng há thành chữ “O”.
Ti Du cầm một quả dâu tây, nhét vào miệng cậu ta.
“Quao, thật ngọt nha.” Bỗng chốc Tạ Hoàn bị dời đi lực chú ý: “Mua chỗ nào thế, ngày mai cho…mua cho tớ một ít.”
“Đi ngoại ô hái đó.” Ti Du nói.
Tạ Hoàn giật mình: “Cậu và người đó hẹn hò, là đi hái dâu tây à, còn rất tình thú.”
Ti Du: “…”
Cậu nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cười như không cười nhìn cậu, lặp lại lần nữa: “Tình thú?”
“Không phải.” Ti Du lườm anh: “Đừng nghe người ta nói bậy bạ, phải có sự phán đoán của chính mình biết không?”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, không nói chuyện.
Tạ Hoàn nhìn Ti Du, lại nhìn Ti Nguy Lâu, bất giác phát hiện vừa rồi mình nói lời nói gì đó thật đáng sợ, vội vàng nói: “Các cậu ngồi đi. Tớ đang phát sóng trực tiếp chơi trò chơi nè.”
"Tớ…”
Ti Du đang chuẩn bị tìm cái ghế dựa, Ti Nguy Lâu cầm tay Ti Du, nói: “Chúng tôi không ngồi, về nhà.”
"Hả?" Ti du mờ mịt.
Tạ Hoàn cũng mờ mịt, nói: “Các cậu về nhà làm gì, không bằng ở lại theo tớ, nhìn tớ chơi trò chơi.”
Cậu ta còn chỉ chỉ làn đạn, nói: “Tất cả mọi người muốn nhìn các cậu đấy.”
"Nhìn chúng tớ?" Ti Du nghiêng qua nhìn màn hình, nói: "Là nhìn tớ đi? Nhìn cậu ta làm gì?”
Mà sau khi cậu thấy rõ làn đạn, bỗng chốc không nói gì.
[Tôi chết tôi chết! Hai người bọn họ ở chung giống như rất tự nhiên!]
[Nắm tay nhau đi! Đưa tôi về nhà, giết chết tôi!]
[Nói tiểu Du hẹn hò với ai thế, sao giống như không thể nói?]
[Anh Lâu, anh như vậy không được, lại có thể cho vợ anh ra cửa hẹn hò với người khác!]
Vợ?
Ti Du bị xưng hô này chấn động run da đầu lên.
Cậu còn tưởng rằng hai từ này chỉ làm mưa làm gió ở đoạn thời gian trên diễn đàn trường học thôi chứ, sao bây giờ ở chỗ này cũng có!
Còn lại là vợ của anh Lâu… Mặt Ti Du đỏ lên kỳ lạ, cậu đứng lên.
Ti Nguy Lâu có chút cận thị, nhìn không rõ lắm chữ trên màn hình, cũng chuẩn bị đi về trước nhìn một chút.
Phát giác động tác của anh, Ti Du vội vàng vươn tay đẩy anh ra: “Về nhà về nhà, không có gì đẹp cả!”
Ti Nguy Lâu càng tò mò hơn, Ti Du đẩy và lôi anh ra cửa.
Tạ Hoàn vò đầu: “Hai người này làm gì vậy, về nhà làm gì, thật buồn chán.”
Cậu ta giương mắt nhìn làn đạn, nháy mắt có cảm giác bị sét đánh.
[Có thể làm gì! Tình nhân nhỏ nói yêu đương nha!]
[Hoàn Tử, cậu một người độc thân biết cái gì, hai người muốn hưởng thế giới hai người nha]
[Hoàn Tử còn nói nữ thần thích cậu? Tôi không tin!]
Cậu ta ngay cả câu cuối kia cũng bỏ qua, toàn đầu óc đều là “Tình nhân nhỏ” và “Nói yêu đương.”
Má ơi, không thể nghĩ lại, tưởng tượng thì cảm thấy hình như đúng như vậy.
Ti Du và Ti Nguy Lâu xuống lầu, Triệu Diên nói đêm nay mình ở lại đâu, để bọn họ không cần chờ mình.
Nói tạm biệt bọn họ, hai người ra cửa.
Đi một đường, nhiệt độ trên mặt Ti Du vẫn chưa giảm xuống.
Cậu có điểm không dám nhìn Ti Nguy Lâu, các fans này quá mạnh bạo, là cậu không hiểu biết.
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ nhìn đến mặt đỏ của cậu, trong lúc nhất thời rất tò mò nội dung của làn đạn.
Anh nhớ rõ hình như là có cái gì phát lại, anh có thể xem.
Sau khi về nhà, Ti Nguy Lâu lập tức làm một ly sữa nóng cho cậu, sau khi uống xong, hai người dọn dẹp phòng bếp.
Tắt đèn, bọn họ cùng lên lầu.
“Sợ không?” Ti Nguy Lâu hỏi cậu.
Ti Du mờ mịt nói: “Sợ cái gì?”
Ti Nguy Lâu nở nụ cười.
Ti Du hồi phục tinh thần lại, biết anh nói là sợ tối không.
Sợ tất nhiên là sợ, nhưng trong khoảng thời gian này, Ti Du đều không có tự mình tắt đèn, cho nên đoạn ký ức sợ cầu thang, giống như phai nhạt.
Mặc dù giống như bây giờ, hai người bọn họ với nhau, Ti Du cũng không sợ, bởi vì có Nguy Lâu ở bên người cậu.
Trước khi không phản ứng thì không sao, hiện tại Ti Du đã phát hiện ra “khác biệt” của mình với Ti Nguy Lâu, cho nên cậu càng thêm nhạy cảm với chi tiết nhỏ.
Cậu phát hiện, cậu giống như có chút ỷ lại với Ti Nguy Lâu.
Ti Du lắc đầu, ngừng suy nghĩ muốn Ti Nguy Lâu trong đầu mình.
Nhìn cậu trầm tư suy nghĩ, lại lặng lẽ lắc đầu, Ti Nguy Lâu bị chọc nở nụ cười.
Anh nâng tay xoa tóc Ti Du, nói: “Muốn xem phim không?”
“Bây giờ hả?”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu nhìn thời gian, nói: “Mới bảy giờ, nhìn xong hơn chín giờ, ngủ một giấc, thức dậy hẹn hò.”
Ti Du nhìn anh, lặng lẽ dời tầm mắt.
Ti Nguy Lâu dừng lại, lập tức cười nhéo nhéo sau gáy cậu, nói: “Có phải chê cười anh không?”
“Không có nha.” Ti Du né tránh tay anh, chạy lên lầu nói: “Xem ở đâu vậy?”
Ti Nguy Lâu đi qua nói: “Trong phòng anh có máy chiếu.”
Ti Du mím môi: “Vậy ở trong phòng anh đi.”
Ti Du hơi ngửa đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt rất sáng, giống như tô điểm đầy ngôi sao nhỏ.
“Hẹn hò?”
Giọng nói Ti Nguy Lâu rất nhẹ, như không dám chắc chắn, hoặc là sợ giọng nói lớn một chút, thì sự chờ mong kỳ diệu này sẽ bị quấy nhiễu.
Ti Du cong môi, cười nói: “Ừ, hẹn hò. Vào ngày mai.”
Màu mắt Ti Nguy Lâu thật tối, giọng nói cũng nhỏ một chút: “Cả ngày?”
“Cả ngày.”
Ti Nguy Lâu yên lặng nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười.
Anh rũ mắt, giống như có chút ngại ngùng.
Ti Du nở nụ cười, nắm tay anh đi về phía trước, nói: “Đừng ngẩn ngơ, trời bên ngoài quá lạnh.”
Ti Nguy Lâu chậm hơn cậu nửa bước, nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng tràn đầy vui vẻ chưa từng có.
Trước kia anh nghĩ đến, đi ăn bữa cơm với Ti Du đã rất vui, sau lại cảm thấy có thể cùng nói chuyện với Ti Di thật vui vẻ, nhưng dần dần, anh càng ngày càng thấy chưa đủ.
Tuy nhiên, anh vẫn không nghĩ tới, thì ra được Ti Du chủ động mời đi hẹn hò, sẽ là cảm giác này.
Ngôn ngữ bình thường không thể nào thể hiện được sự phấn khởi và kích động của anh ngay lúc này, vì tránh sai lầm trước mặt Ti Du, anh chỉ có thể cưỡng ép tâm tình ở đáy lòng, mang một gương mặt không biểu cảm.
Ti Du quen thuộc đi vào sân nhà Tạ Hoàn, trực tiếp mở khóa cửa vân tay của biệt thự.
Khi cửa mở, bọn họ nghe thấy tiếng cười truyền đến từ phòng khách, là Triệu Diên và Vu Thi Lam.
Nghe được tiếng mở cửa, hai người bọn họ đều nhìn về phía cửa.
“Tiểu Du, tiểu Lâu?” Triệu Diên đứng lên, ngạc nhiên nói: “Sao hai con đến đây thế?”
Ti Du cười nói: “Hôm nay con hái được ít trái cây, mang đến chia một chút.”
Cậu lấy hai đôi dép lê từ kệ để giày, chính mình một đôi, Ti Nguy Lâu một đôi.
“Đi hái cùng tiểu Lộc phải không? Hôm nay các con có ổn không?”
Triệu Diên đi tới, nói: “Nghe các con lái xe đi mẹ rất lo lắng.”
Ti Du cười nói: “Lo lắng mà cười thành như vậy à.”
Triệu Diên bật cười, Vu Thi Lam cũng cười, nói: “Chúng ta đang nhìn hài kịch này, các con cũng lại đây nhìn, hay là đi lên tìm Hoàn Tử chơi?”
“Chúng con đi tìm Hoàn Tử, không quấy rầy hai người nói chuyện phiếm nữa.”
Ti Du nắm tay áo Ti Nguy Lâu nói: “Chúng con chia trái cây một chút rồi đi lên.”
“Được.” Vu Thi Lam lập tức nói với Triệu Diên: “Chị mau mau tới, còn chưa nói xong, diễn viên này uống nhiều rồi sau đó thì sao?”
Triệu Diên đi qua ngồi xuống, một bên cùng bà nhìn chương trình giải trí, một bên vừa kể chuyện phiếm chính mình gặp phải.
Ti Du dẫn Ti Nguy Lâu vào phòng bếp, cầm hai khay đựng trái cây đi ra, nói: “Mỗi lần mẹ đi ra ngoài về là có một đống chuyện phiếm để nói.”
Ti Nguy Lâu lấy trái cây ra, để bên cạnh bàn, nói: “Rất tốt, vui vẻ.”
“Đúng vậy.” Ti Du nói: “Nhưng mà cũng chỉ là hai năm nay, trước kia bà ấy rất bận, quanh năm suốt tháng không ở nhà.”
Ti Nguy Lâu gật đầu.
Ti Du đứng bên cạnh nhìn anh rửa trái cây, nói: “Anh nói với bà ấy chuyện thành tích thi đấu chưa?”
Ti Nguy Lâu dừng lại.
“Chưa nói hả?” Ti Du khẽ cười một tiếng: “Biết anh không nói, thế nào một lát nữa em cũng phải nói với bà ấy.”
Ti Nguy Lâu bật cười: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.”
“Anh trai, hạng nhất thi đấu! Còn không phải là chuyện gì quan trọng hả?” Ti Du kinh ngạc: “Anh cũng quá Versailles* nha!”
* Versailles: một thành phố vệ tinh của Paris Pháp Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Thật không?”
"Đúng vậy, đúng vậy!" Ti Du lườm anh: "Anh bảo người học dốt như em phải đứng ở đâu?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Em cũng rất tuyệt, cuộc thi tháng lần này lại tiến bộ.”
Thi tháng lần này, thành tích của Ti Du lại tiến bộ hơn bảy mươi điểm.
“Đó là do Bùi Khuynh Thừa dạy bù cho em thật tốt.” Ti Du cố ý nói.
Ti Nguy Lâu liếc cậu một cái, cười rộ lên: "Em cố ý chọc giận tôi?”
"Không có nha.”
Ti Nguy Lâu cúi đầu, rửa sạch trái cây cuối cùng, giọng điệu thoải mái nói: “Nếu nói về dạy bù, tôi dạy chắc chắn tốt hơn so với cậu ta.”
“Hừ.” Ti Du bưng lên hai khay đựng trái cây, nói: “Hạng nhất hai lần thi đấu, em cũng không dám làm phiền anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ti Nguy Lâu đi theo sau cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi nguyện ý bị em làm phiền.”
Khóe môi Ti Du gần như không hạ xuống, lúc cậu đi ngang phòng khách, mang một khay hoa quả để trên sô pha.
“Mẹ, thành tích thi đấu của Ti Nguy Lâu đã có, lại là hạng nhất.”
Triệu Diên vui mừng mà nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Thật sự à! Khi nào có vậy, con đứa nhỏ này sao không nói một tiếng gì cả?”
Vu Thi Lam cũng vui vẻ nói: “Vẫn là tiểu Lâu lợi hại nha, dì lập tức cho con một phong bao đỏ thẫm.”
Triệu Diên vui vẻ hết sức, nói: “Đúng lúc, ngày mai hai nhà chúng ta đi ra ngoài chúc mừng một chút đi!”
“Không cần!” Ti Nguy Lâu vội la lên: “Con không cần chúc mừng, chúc mừng cũng đừng làm ở ban ngày.”
Ở trước mặt người lớn, vẫn là lần đầu tiên anh biểu hiện ra sự “hoạt bát” như vậy, cũng là lần đầu tiên nói nhiều một hơi như vậy.
Triệu Diên và Vu Thi Lam đều sửng sốt.
Chính Ti Nguy Lâu nhớ đến cái gì, mặt lạnh nhìn về phía Ti Du.
Tuy rằng anh nghiêm mặt, nhưng Ti Du lại nhìn ra anh đang ngượng ngùng.
Ti Du nhịn cười, giải thích nói: “Ngày mai chúng con đã định ra ngoài chơi, còn chuyện chúc mừng thì đợi thành tích của con có rồi nói sau.”
Chuyện Ti Nguy Lâu thích Ti Du, Triệu Diên đã sớm nói cho Vu Thi Lam, hai người nghe vậy, bỗng hiểu ra.
“Tốt lắm nha.” Triệu Diên nói: “Các con chơi của các con, thành tích của tiểu Du không phải cũng hai ngày này sẽ có à, đến lúc đó cùng chúc mừng.”
Ti Nguy Lâu gật đầu, lạnh nhạt lãnh đạm mà “Ừ” một tiếng.
Ti Du liếc mắt nhìn anh, sau đó mới nói với mấy người Triệu Diên: “Chúng con lên trước đây.”
“Đi đi.”
Hai người xoay người lên lầu, tay Ti Nguy Lâu tiếp nhận khay trái cây của Ti Du.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện lỗ tai anh có chút đỏ.
Mặt anh thì lạnh lùng, nhưng cố tình lổ tai lại đỏ, sự trái ngược này, lại có thể làm cho Ti Du cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Hai người bọn họ lên lầu, Ti Du chạy đến cửa phòng Tạ Hoàn, phát hiện cửa cũng không đóng.
“Anh Du à, hôm nay hình như cậu ấy hẹn hò.”
“Với ai sao có thể nói cho cậu?”
“Tôi cũng hẹn hò, hiện tại nữ thần của tôi rất thích tôi, chúng tôi còn nói sẽ cùng học một trường đại học đây.”
Tạ Hoàn cười hèn hạ, vừa nghe chính là đang nói chuyện phiếm trực tiếp với làn đạn.
Ti Du bước nhanh chạy đến, lập tức kẹp cổ cậu ta: “Con trai ngốc! Sắp xếp tớ cái gì đấy!”
Tạ Hoàn ngẩng đầu, vui mừng nói: “Anh Du, anh hẹn hò xong rồi hả?”
“Ngậm miệng.” Ti Du xoa loạn tóc cậu ta, lúc này mới buông cậu ta ra.
Ti Nguy Lâu đi đến, để khay trái cây lên bàn.
Tạ Hoàn nhìn thấy anh thì kinh ngạc, miệng há thành chữ “O”.
Ti Du cầm một quả dâu tây, nhét vào miệng cậu ta.
“Quao, thật ngọt nha.” Bỗng chốc Tạ Hoàn bị dời đi lực chú ý: “Mua chỗ nào thế, ngày mai cho…mua cho tớ một ít.”
“Đi ngoại ô hái đó.” Ti Du nói.
Tạ Hoàn giật mình: “Cậu và người đó hẹn hò, là đi hái dâu tây à, còn rất tình thú.”
Ti Du: “…”
Cậu nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cười như không cười nhìn cậu, lặp lại lần nữa: “Tình thú?”
“Không phải.” Ti Du lườm anh: “Đừng nghe người ta nói bậy bạ, phải có sự phán đoán của chính mình biết không?”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, không nói chuyện.
Tạ Hoàn nhìn Ti Du, lại nhìn Ti Nguy Lâu, bất giác phát hiện vừa rồi mình nói lời nói gì đó thật đáng sợ, vội vàng nói: “Các cậu ngồi đi. Tớ đang phát sóng trực tiếp chơi trò chơi nè.”
"Tớ…”
Ti Du đang chuẩn bị tìm cái ghế dựa, Ti Nguy Lâu cầm tay Ti Du, nói: “Chúng tôi không ngồi, về nhà.”
"Hả?" Ti du mờ mịt.
Tạ Hoàn cũng mờ mịt, nói: “Các cậu về nhà làm gì, không bằng ở lại theo tớ, nhìn tớ chơi trò chơi.”
Cậu ta còn chỉ chỉ làn đạn, nói: “Tất cả mọi người muốn nhìn các cậu đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhìn chúng tớ?" Ti Du nghiêng qua nhìn màn hình, nói: "Là nhìn tớ đi? Nhìn cậu ta làm gì?”
Mà sau khi cậu thấy rõ làn đạn, bỗng chốc không nói gì.
[Tôi chết tôi chết! Hai người bọn họ ở chung giống như rất tự nhiên!]
[Nắm tay nhau đi! Đưa tôi về nhà, giết chết tôi!]
[Nói tiểu Du hẹn hò với ai thế, sao giống như không thể nói?]
[Anh Lâu, anh như vậy không được, lại có thể cho vợ anh ra cửa hẹn hò với người khác!]
Vợ?
Ti Du bị xưng hô này chấn động run da đầu lên.
Cậu còn tưởng rằng hai từ này chỉ làm mưa làm gió ở đoạn thời gian trên diễn đàn trường học thôi chứ, sao bây giờ ở chỗ này cũng có!
Còn lại là vợ của anh Lâu… Mặt Ti Du đỏ lên kỳ lạ, cậu đứng lên.
Ti Nguy Lâu có chút cận thị, nhìn không rõ lắm chữ trên màn hình, cũng chuẩn bị đi về trước nhìn một chút.
Phát giác động tác của anh, Ti Du vội vàng vươn tay đẩy anh ra: “Về nhà về nhà, không có gì đẹp cả!”
Ti Nguy Lâu càng tò mò hơn, Ti Du đẩy và lôi anh ra cửa.
Tạ Hoàn vò đầu: “Hai người này làm gì vậy, về nhà làm gì, thật buồn chán.”
Cậu ta giương mắt nhìn làn đạn, nháy mắt có cảm giác bị sét đánh.
[Có thể làm gì! Tình nhân nhỏ nói yêu đương nha!]
[Hoàn Tử, cậu một người độc thân biết cái gì, hai người muốn hưởng thế giới hai người nha]
[Hoàn Tử còn nói nữ thần thích cậu? Tôi không tin!]
Cậu ta ngay cả câu cuối kia cũng bỏ qua, toàn đầu óc đều là “Tình nhân nhỏ” và “Nói yêu đương.”
Má ơi, không thể nghĩ lại, tưởng tượng thì cảm thấy hình như đúng như vậy.
Ti Du và Ti Nguy Lâu xuống lầu, Triệu Diên nói đêm nay mình ở lại đâu, để bọn họ không cần chờ mình.
Nói tạm biệt bọn họ, hai người ra cửa.
Đi một đường, nhiệt độ trên mặt Ti Du vẫn chưa giảm xuống.
Cậu có điểm không dám nhìn Ti Nguy Lâu, các fans này quá mạnh bạo, là cậu không hiểu biết.
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ nhìn đến mặt đỏ của cậu, trong lúc nhất thời rất tò mò nội dung của làn đạn.
Anh nhớ rõ hình như là có cái gì phát lại, anh có thể xem.
Sau khi về nhà, Ti Nguy Lâu lập tức làm một ly sữa nóng cho cậu, sau khi uống xong, hai người dọn dẹp phòng bếp.
Tắt đèn, bọn họ cùng lên lầu.
“Sợ không?” Ti Nguy Lâu hỏi cậu.
Ti Du mờ mịt nói: “Sợ cái gì?”
Ti Nguy Lâu nở nụ cười.
Ti Du hồi phục tinh thần lại, biết anh nói là sợ tối không.
Sợ tất nhiên là sợ, nhưng trong khoảng thời gian này, Ti Du đều không có tự mình tắt đèn, cho nên đoạn ký ức sợ cầu thang, giống như phai nhạt.
Mặc dù giống như bây giờ, hai người bọn họ với nhau, Ti Du cũng không sợ, bởi vì có Nguy Lâu ở bên người cậu.
Trước khi không phản ứng thì không sao, hiện tại Ti Du đã phát hiện ra “khác biệt” của mình với Ti Nguy Lâu, cho nên cậu càng thêm nhạy cảm với chi tiết nhỏ.
Cậu phát hiện, cậu giống như có chút ỷ lại với Ti Nguy Lâu.
Ti Du lắc đầu, ngừng suy nghĩ muốn Ti Nguy Lâu trong đầu mình.
Nhìn cậu trầm tư suy nghĩ, lại lặng lẽ lắc đầu, Ti Nguy Lâu bị chọc nở nụ cười.
Anh nâng tay xoa tóc Ti Du, nói: “Muốn xem phim không?”
“Bây giờ hả?”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu nhìn thời gian, nói: “Mới bảy giờ, nhìn xong hơn chín giờ, ngủ một giấc, thức dậy hẹn hò.”
Ti Du nhìn anh, lặng lẽ dời tầm mắt.
Ti Nguy Lâu dừng lại, lập tức cười nhéo nhéo sau gáy cậu, nói: “Có phải chê cười anh không?”
“Không có nha.” Ti Du né tránh tay anh, chạy lên lầu nói: “Xem ở đâu vậy?”
Ti Nguy Lâu đi qua nói: “Trong phòng anh có máy chiếu.”
Ti Du mím môi: “Vậy ở trong phòng anh đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro