Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 86

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Ti Du ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một túi khoai tây chiên, ngước mắt nhìn Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu điều chỉnh hình chiếu và hỏi: "Em muốn xem gì?”

"Không xem kinh dị." Ti Du không hề che giấu chuyện mình sợ ma.

Ti Nguy Lâu cười nói: "Vậy thì xem kinh dị đi.”

Ti Du: "?”

Cậu làm bộ đứng dậy và nói: "Em về đây.”

"Đùa thôi." Ti Nguy Lâu ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Thế còn ‘Một thuở tình thơ’ thì sao?”

Ti Du ngồi xếp bằng trên ghế sô pha và liếc anh một cái.

Ti Nguy Lâu lại nói: "Vậy xem ‘Yêu em từ cái nhìn đầu tiên’?”

"A." Ti Du lấy iPad từ tay anh, nói: "Em chọn bộ này.”

Ti Nguy Lâu bật cười, rót cho cậu một cốc nước, sau đó đột nhiên nói: "Cái cốc mà tôi mang cho em hồi sáng đâu rồi?”

Ti Du ngừng một chút.

Chết, hình như cậu đã để quên ở trong xe của Lộc Minh.

Ti Nguy Lâu cười một tiếng: "Không phải em quên uống đấy chứ?”

"Đương nhiên là không. Em đã uống hết sạch, không còn một giọt!”

"Uống ngon không?”

"Ngon lắm, không quá ngọt, còn có khoai môn viên.”

Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Vậy thì khi nào em định cầm chiếc cốc đến? Tôi sẽ làm cho em, để em mang nó đến trường.”

Ti Du rũ mắt xuống chọn phim, thản nhiên nói: "Để ngày mốt em đến trường bảo cậu ta mang nó đến.”

Ti Nguy Lâu mỉm cười: "Sao ngày mai em không đi lấy?”

"Ngày mai em đi chơi với anh mà." Ti Du nghiêng đầu nhìn anh: "Hay là anh muốn em đi tìm cậu ta trước?”

"Không muốn.”

"Không muốn thì đừng nói chuyện, đừng quấy rầy em tìm phim.”

"Được rồi." Ti Nguy Lâu nhìn cậu, trong lòng vừa thỏa mãn lại ngọt ngào.

Ti Du của ngày mai hoàn toàn thuộc về anh, ngay cả một chút thời gian anh cũng không muốn chia cho người khác.

Cuối cùng, Ti Du vẫn là tìm một bộ phim hài, dài hai tiếng rưỡi.

"Em không định thay quần áo à?" Ti Nguy Lâu hỏi.

Sau khi bước vào, Ti Du không thay quần áo, vẫn mặc quần jean và áo hoodies.

"Suýt nữa thì em quên mất." Ti Du đứng lên, xỏ dép bước ra ngoài: "Vậy thì em thay đồ trước, tiện thể đi tắm một chút.”

"Ừ." Ti Nguy Lâu gật đầu.

Ti Du bước vào phòng, bật đèn lên và lại nhìn thấy bông hồng bên đầu giường.

Ngày hôm qua bông hồng vẫn còn hơi héo, nhưng hôm nay nó có vẻ tươi tắn hơn.

Ti Du qua xem thử.

Là hoa hồng mới.

Cậu nhớ đến bó hoa được cậu đặt dưới nhà, anh cũng muốn mang lên đặt ở đây sao?

Quên đi, vẫn là nên để ở nhà ăn thôi.

Ti Du tắm rất nhanh, sau đó chạy đến phòng của Ti Nguy Lâu trong bộ đồ ngủ của mình.

Ti Nguy Lâu không có trong phòng, nhưng đèn ở tầng dưới vẫn sáng.

Ti Du lại chạy ra ngoài và nhìn từ trên tầng xuống.

"Anh đang làm gì vậy?" Cậu gọi anh.

Ti Nguy Lâu nói: "Tôi lấy một ít đồ.”

"Ồ.”

"Hôm nay em có muốn mang hoa mang về không?" Ti Nguy Lâu lại hỏi.

Ti Du chớp mắt, cười nói: "Có thể bỏ vào chiếc bình mà anh đưa cho em được không?”

Ti Nguy Lâu ra khỏi phòng bếp, ngẩng đầu nhìn cậu rồi nói: "Không thể.”

Ti Du bật cười thành tiếng: "Sao anh keo kiệt thế?”

Ti Nguy Lâu cũng cười, nói: "Có thể để trong bình hoa trong phòng khách được không?”

"Được." Ti Du chắp tay chào anh và nói: "Cảm ơn anh, em sẽ không tự mình đi xuống đâu.”

Ti Nguy Lâu bật cười.

Ở vị trí của mình, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Ti Du, nhưng anh phát hiện bộ đồ ngủ trên người Ti Du chính là con thỏ trắng hồng mới xuất hiện hai lần nhưng lại khiến anh không thể nào quên.

Anh cụp mắt xuống, bước nhanh đến cửa ra vào, tháo bó hoa ra, cắm vào bình trên bàn cà phê trong phòng khách.

Sau đó, anh vào bếp và lấy một chiếc cốc nhỏ tròn trịa, có hình chú thỏ rất dễ thương.

Hôm nay Ti Nguy Lâu đi trung tâm mua sắm thì thấy cái này, anh liền cảm thấy rất phù hợp với Ti Du.

Anh tắt đèn, cầm chiếc cốc đi lên tầng, Ti Du đã không còn ở bên cầu thang.

Ti Nguy Lâu trở lại phòng, vừa nhấc mắt thì thấy Ti Du đang nằm trên ghế sô pha.

Quả nhiên cậu đang mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ đó.

Bộ đồ ngủ quá rộng khiến Ti Du vốn đã cao và có đôi chân dài, dường như lại thấp bé hơn một chút.

Tóc cậu buông lơi nhẹ nhàng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt sáng.

Ti Du cầm khoai tây chiên trong tay, lấy một miếng đưa vào miệng, sau đó cậu phát hiện Ti Nguy Lâu đang đứng ngẩn người ở cửa.

"Anh đang làm gì vậy, đồ ngốc?”

Ti Nguy Lâu: "…”

Vừa cất lời, vẻ đáng yêu lúc nãy của Ti Du đã biến mất, chỉ còn ngông cuồng và ngông cuồng.

Anh bước đến và đặt chiếc cốc trước mặt Ti Du.

Ti Du nghiêng người nhìn nó, ngạc nhiên nói: "Là trà sữa à? Anh lại pha cái mới hả?”

"Tôi làm nó lúc chiều, mẹ và tôi uống một ít, còn thừa lại một ly.”

Ti Du nâng cốc lên, nó vẫn còn nóng.

Cậu phát hiện ra hình dạng của chiếc cốc: "Hình dáng của chiếc cốc này trông rất quen, đừng nói là nó cùng một bộ với bộ đồ ngủ mà em đang mặc đấy nhé?”

Ti Nguy Lâu cười khẽ và bấm để bắt đầu bộ phim.

Anh nghiêng đầu hỏi Ti Du: "Em có muốn tắt đèn không?”

"Có." Hai mắt Ti Du sáng lên: "Vậy anh bật đèn ngủ lên đi.”

Ti Nguy Lâu gật đầu, động tác nhanh nhẹn làm hết mọi việc, sau đó mang một chiếc gối ôm nhỏ màu xanh đậm cho Ti Du.

Ti Du lấy gối ôm vào lòng, bộ phim cũng chính thức bắt đầu.

Ti Nguy Lâu cũng mặc đồ ngủ, nhưng nó được làm bằng vải sa tanh màu xám và trông rất thoải mái, trái ngược hẳn với bộ trên người của Ti Du.

Bộ phim tràn ngập tiếng cười, Ti Du cười không ngừng được, Ti Nguy Lâu cũng cười rất nhiều.

Chẳng qua Ti Nguy Lâu chỉ cười nhẹ, nhưng anh cười vì xem phim hay bởi vì ở cùng Ti Du thì không thể nói chắc được.

Xem phim xong, Ti Du chuẩn bị quay về phòng.

"Đi ngủ sớm một chút." Ti Nguy Lâu xoa đầu cậu.

Ti Du gật đầu, nhưng ngay khi quay người lại và cất bước, cậu cảm thấy bộ đồ ngủ của mình bị ai đó kéo lại.

Cậu quay đầu lại nhìn.

Ti Nguy Lâu ngẩn ra, anh lập tức buông tay.

Ti Du liếc nhìn đôi tai thỏ trên quần áo của mình, sau đó nhìn Ti Nguy Lâu, ngập ngừng hỏi: "Anh muốn làm việc này lâu chưa?”

Ti Nguy Lâu: ". . . . . .”

"Oa, anh thật biến thái." Ti Du tấm tắc ngợi khen.

Ti Nguy Lâu chạm vào tai mình, cười nói: "Tôi chỉ tò mò về cảm giác.”

"Vậy ngày mai em sẽ mua cho anh một cái." Ti Du cười rộ lên.

Lúc sau cậu lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Hoa trong phòng của em là do anh thay à?”

"Tôi đã nhờ mẹ thay nó chứ tôi chưa vào phòng của em.”

Ti Du khiếp sợ: "Vậy lúc trước khi anh tặng chiếc bình, tấm thiệp đó cũng là do mẹ tặng?”

"Ừm." Ti Nguy Lâu ho nhẹ một tiếng, nói: "Tấm thiệp đó thì không phải thế, mà mẹ cũng sẽ không mở ra xem đâu.”

Ti Du cảm thấy có chút xấu hổ, nói: "Mẹ vẫn chưa biết anh có ý gì với em đâu, anh đừng biểu hiện rõ ràng quá.”

Ti Nguy Lâu dừng lại, gật đầu.

"Được rồi, em trở về phòng đây." Ti Du xoay người nhanh chóng rời đi.

Tầm mắt của Ti Nguy Lâu dừng ở phía sau cậu, anh không thể không nhìn chằm chằm vào cái đuôi thỏ đang run rẩy.

Như vậy liệu có ngủ được không?

Đêm nay, Ti Du ngủ rất ngon.

Chỉ là cậu dậy rất sớm, rửa mặt xong xuôi vẫn chưa đến tám giờ.

Cậu nhìn lên phòng Ti Nguy Lâu trước tiên thì phát hiện cửa đã mở, không có người ở trong.

Ti Nguy Lâu vậy mà còn dậy sớm hơn cả cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Du chạy xuống tầng, quả nhiên thấy người đang ở nhà ăn.

"Anh dậy mấy giờ thế?" Ti Du đến bên bàn ăn, cầm chiếc cốc thỏ nhỏ lấy nước.

Ti Nguy Lâu nói: "Sáu giờ dậy, không ngủ được.”

Sắp hẹn hò, đương nhiên anh không thể ngủ được.

Ti Du uống một ngụm nước, không nói gì.

"Sao em dậy sớm vậy?" Ti Nguy Lâu ngước nhìn cậu.

Ti Du nói: "Ngày hôm qua em ngủ sớm.”

Ti Nguy Lâu nhướng mày, cúi đầu tiếp tục trộn các món ăn sáng.

"Anh thạo nhiều việc thế." Ti Du nhìn anh, không nhịn được cảm thán một câu.

Ti Nguy Lâu liền cười: "Trước kia tôi chỉ ở một mình nên phải học mọi thứ.”

Ti Du nói rất chân thành: "Anh vất vả rồi.”

Ti Nguy Lâu ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục làm.

Hai tô hoành thánh thịt tươi ngon lành nhanh chóng được chuẩn bị xong.

Cắn một miếng hoành thánh, Ti Du kinh ngạc nói: "Món này không bị đông lạnh nhanh sao?”

"Không, tôi đã làm nó khi tôi thức dậy vào buổi sáng.”

"Trời đất." Ti Du nhìn anh, bội phục nói: "Anh thật lợi hại, sao anh không dạy cho em, thật tệ khi em luôn ăn đồ miễn phí của anh quá nhiều.”

Ti Nguy Lâu bóc một quả trứng cho cậu, cười nói: "Tôi có thể làm được.”

Ti Du ngừng một lát rồi cúi đầu im lặng ăn cơm, có chút muốn cười.

Sau khi ăn xong, cả hai đi ra khỏi cửa.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có nhiều gió lớn như ngày hôm qua, nhưng nhiệt độ không khí đúng là hơi thấp hơn so với thời gian trước.

Ti Du mặc một chiếc quần dài, là quần jean xanh dày hơn, giày trắng và áo len trắng, cùng áo khoác bóng chày màu đen bên ngoài.

Khi Ti Nguy Lâu thấy cậu mặc như vậy, anh chạy lên tầng thay một chiếc áo len đen, giày trắng và quần đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác denim màu xanh, cùng màu với quần của Ti Du.

Ti Du liếc mắt nhìn anh, muốn cười nhưng nhịn không cười.

Ti Nguy Lâu cong môi, nắm lấy tay Ti Du, nói: "Đi thôi, đi hẹn hò.”

"Anh định đi đâu?" Ti Du bị anh kéo ra ngoài sân.

Ti Nguy Lâu nói: "Chỗ nào cũng được.”

Ti Du buồn cười nói: "Buông em ra trước đã.”

Nắm tay nhau một cách quang minh chính đại như vậy, giống như những gì đang diễn ra.

"Đây là một buổi hẹn hò.”

Đôi mắt của Ti Nguy Lâu rất sáng, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của anh giờ đã không thấy nữa, chỉ còn lại nụ cười rụt rè mà phấn khích.

Ti Du vẫn rụt tay lại và nói: "Chúng ta đi leo núi đi.”

"Được." Ti Nguy Lâu đồng ý ngay lập tức.

"Anh không hỏi đi đâu hả?" Ti Du nghiêng đầu nhìn anh.

Ti Nguy Lâu liền cười: "Đâu cũng được.”

Ti Du bật cười, vỗ vai anh: "Đi thôi, đi taxi trước.”

"Ừm.”

Bây giờ trời đang lạnh nên họ không thể đạp xe.

Sau khi lên xe, Ti Nguy Lâu nhân tiện nói: "Có lẽ tôi cũng nên lấy bằng lái xe.”

Ti Du nói: "Nếu vậy thì anh chờ em nhé? Em sẽ nhanh trưởng thành, chúng ta có thể cùng nhau thi.”

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn câuj, cười rộ lên: "Được.”

Anh cứ nhìn Ti Du, như thể anh không bao giờ nhìn đủ.

Ti Du bị anh nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng.

Cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, đưa tay đẩy mặt Ti Nguy Lâu ra để nhìn phía ngoài cửa sổ.

Ti Nguy Lâu bật cười, đưa tay nắm lấy tay cậu, không hề buông ra.

Ti Du mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tay cậu bị Ti Nguy Lâu nắm, trên ngón tay vẫn còn cảm giác lúc chạm vào mặt anh.

Ti Nguy Lâu thường có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng làn da của anh ấy khá mềm mại.

Ánh mắt của Ti Du hơi khựng lại và nhìn thấy chính mình trong hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe.

Khóe môi cậu vẫn nhếch lên.

—— Sân leo núi nằm trong khu trò chơi ở bên trong nhà, rất lớn, bên cạnh còn có các trò chơi khác như bạt lò xo và bắn súng.

"Anh đã chơi bao giờ chưa?" Ti Du hỏi.

Có nhiều kỹ năng leo núi, nếu là người mới sẽ không bắt đầu nhanh như vậy.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu trong khi đang mặc đồ bảo hộ, cười hỏi: "Tôi có nên nói rồi hay không?”

Ti Du liếc anh: "Ăn ngay nói thật, đừng giở trò.”

"Rồi." Ti Nguy Lâu giải thích nói: "Tôi đã chơi với các bạn cùng lớp ở thành phố Lâm vài lần trước đây.”

"Bạn của anh ấy hả?" Ti Du hỏi.

Đã rất lâu rồi, Ti Du chưa bao giờ thấy anh đề cập đến bạn bè nào cả.

Ti Nguy Lâu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xem như là vậy, nhưng sau này không liên lạc nữa.”

"Tại sao?”

Ti Nguy Lâu nhận lấy đồ bảo hộ trên tay Ti Du và đeo vào khuỷu tay mình, nói: "Bởi vì người cậu ấy thích lại tỏ tình với tôi.”

"Hả?" Ti Du kinh ngạc nói: "Cẩu huyết thế sao?”

Ti Nguy Lâu ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: "Ừ. Anh ấy là người bạn duy nhất mà tôi coi trọng.”

Ti Du nhìn anh, không nói nên lời.

Sau khi Ti Nguy Lâu giúp cậu đeo đồ bảo hộ lên cánh tay xong, Ti Du cũng giúp anh đeo đồ bảo hộ lên tay.

Ti Nguy Lâu cụp mắt xuống, nhìn mái tóc của Ti Du, đưa tay còn lại lên xoa đầu cậu, cười nói: "Em đau lòng vì tôi sao?”

"Có cái rắm!" Ti Du giương mắt trừng anh.

Ti Nguy Lâu bật cười, bàn tay hơi đi xuống, nhéo gáy cậu rồi nói: "Còn nói tục.”

Ti Du rụt cổ, kéo tay anh xuống, nói: "Đừng động tay động chân.”

Cả hai bước đến một bức tường leo núi đơn giản hơn, trước tiên khởi động cho nóng người.

Nhân viên công tác thấy bọn họ đã sẵn sàng thì dặn dò đôi điều, lúc sau không thèm để ý nữa.

Ti Du duỗi người ra một chút, tay dài chân dài, eo còn rất dẻo dai, khớp xương và cơ bắp đều được kéo giãn.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, cười nói: "Bỗng nhiên tôi cảm thấy không muốn kéo giãn người nữa.”

"Vậy em sẽ giúp anh mở rộng vai." Ti Du giở trò xấu nói.

Ti Nguy Lâu biết cậu sẽ ăn hiếp mình, nhưng anh vẫn gật đầu nói: "Đến đây đi.”

Ti Du ngay lập tức nhảy đến và yêu cầu anh hai tay ôm đầu.

Sau đó, Ti Du liền ôm lấy hai cánh tay của anh và giật mạnh về phía sau.

Ti Nguy Lâu kêu lên một tiếng đau đớn và gục đầu xuống, mặt đỏ bừng.

Ti Du cũng không dùng sức nữa, cậu nhanh chóng buông lỏng tay ra.

Ti Nguy Lâu thở ra, lúc anh ngẩng đầu lên thì phát hiện Ti Du ghé sát vào trước mặt mình để nhìn.

"…”

Ti Du cố nén cười, nói: "Đau không?”

Ti Nguy Lâu lắc đầu: "Không đau.”

"?" Ti Du lập tức nói: "Vậy thì làm lại thêm một lần nữa.”

Ti Nguy Lâu lập tức cầm lấy tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Đau.”

Thực ra anh không đau lắm, kéo giãn cơ xong thì cảm thấy bả vai được thả lỏng rất nhiều.

Ti Du liền cười, nói: "Em cũng chưa dùng sức nhiều, là do anh quá cứng.”

Ti Nguy Lâu cười: "Ừ, tôi cứng.”

Anh nhìn vào mắt của Ti Du với nụ cười bí hiểm trên mặt.

Ti Du bị anh nhìn, sau đó bất giác nhận ra hình như có gì đó cổ quái trong lời nói của anh.

"Mặt em đỏ kìa." Ti Nguy Lâu bỗng nhiên nói.

Ti Du mím môi dưới, nói: "Anh đừng nói bừa.”

"Thật đấy." Ti Nguy Lâu hơi nghiêng người, ghé sát vào cậu và nhẹ giọng nói: "Cả tai cũng đỏ.”

Nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần của anh, Ti Du chợt cảm thấy tim mình đập như trống.

"Em nói không có!" Ti Du giơ tay đẩy anh ra, xoay người đi về phía bức tường: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Ti Nguy Lâu nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, im lặng mỉm cười và không trêu chọc cậu nữa.

Ti Du đã lâu không tới đây một thời gian dài, nhưng cậu đã nhanh chóng tìm lại được cảm giác.

Cậu đã cởi áo khoác ra, dáng người mảnh khảnh rất nhanh nhẹn, vững vàng leo lên trên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Nguy Lâu ngửa đầu ngước nhìn cậu một lúc trước khi bắt đầu leo lên.

Ti Du đã leo được hơn một nửa thì nhìn về phía anh.

Tiếp theo, cậu liền nhìn thấy Ti Nguy Lâu đang leo lên với tốc độ rất nhanh.

Ti Nguy Lâu kéo tay áo len lên, để lộ ra cánh tay thon dài và rắn chắc.

Dáng người của anh tuyệt vời như thế nào, từ khi họ chưa quen biết nhau Ti Du cũng đã thấy qua.

Chỉ là khi đó, cậu luôn cảm thấy hâm mộ và ghen tị, nghĩ rằng vóc dáng của người ta đẹp hơn mình rất nhiều.

Nhưng hiện tại, khi Ti Du nhận ra điều này một lần nữa, cậu không còn cảm thấy hâm mộ, mà lại có một cảm giác kỳ lạ khác.

Cậu không thể nói nên lời, nhưng có một chút xấu hổ và ngại ngùng là sự thật.

Hơn nữa, cậu cũng nhớ tới cái lần Ti Nguy Lâu ôm cậu ngày trước, đó là lần đầu tiên anh ôm cậu với thái độ mạnh mẽ như thế, dù Ti Du có cố gắng đến mấy cũng không thể thoát ra được.

Ti Du cứ như vậy mà nhìn Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu dường như cảm thấy điều gì đó, anh bỗng nhiên nhìn về phía cậu.

Khoảnh khắc họ nhìn nhau, Ti Du liền cảm thấy tim mình như loạn nhịp.

Cậu đột ngột quay đi, nhưng ánh mắt của Ti Nguy Lâu vào lúc đó vẫn lưu lại trong lòng cậu.

Có một chút nguy hiểm, và tính chiếm hữu cũng rất lớn.

Đó là điều mà Ti Du chưa bao giờ thấy ở anh ấy.

Cả hai leo lên đỉnh núi trong im lặng rồi lại đi xuống.

"Thử cái khác xem?" Ti Du hỏi anh.

Ti Nguy Lâu gật đầu.

Họ liền đến một nơi khác cao hơn, nhưng nơi này không chỉ cao mà còn khó khăn hơn.

Vào lúc này, có một vòng tròn người đã vây quanh ở đây, hình như là có một vài hoạt động gì đó.

Lúc nãy khi Ti Du và Ti Nguy Lâu đang leo núi phía bên kia, có người đã chú ý đến họ.

Hiện tại Ti Du đang là một ngôi sao lớn của thành phố Mạn, cậu đã làm rạng danh cả thành phố, hầu như không ai là không biết, còn cả Ti Nguy Lâu nữa, những ai thích Ti Du hầu như đều biết bạn cùng phòng của cậu.

Chính vì vậy, khi nhìn thấy họ đi cùng nhau tới đây, nhiều người có mặt không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ.

"Ti Du." Một số cô gái trẻ nhận ra cậu, vừa cười vừa vẫy tay chào cậu.

Ti Du mỉm cười với bọn họ.

Lúc này, rất nhiều người đã nhận ra cậu.

Ti Du lại một lần nữa có cảm giác như khi xem màn biểu diễn ở sân vận động trước đây, lúc đó có nhiều người biết đến cậu, tất cả mọi người đều chào hỏi cậu nhưng không ai đến quấy rầy cả.

Lần này cũng như vậy.

Ti Nguy Lâu đi bên cạnh cậu, cũng liếc nhìn các cô gái, sau đó thì thu hồi ánh mắt.

Chỉ là khi vượt qua đám đông, Ti Nguy Lâu vô thức đưa tay lên để bảo vệ vai của Ti Du, và cả hai cứ như vậy mà cùng bước vào địa điểm leo núi.

Các cô gái vừa nãy đều choáng váng, tiếp sau đó lại hét lên vì phấn khích.

"Ôm đi ôm đi!”

"Vừa rồi tôi cứ tưởng mặc đồ bảo hộ cho nhau cũng đã tốt lắm rồi, là ánh mắt tôi thiển cận!”

"Ánh mắt của anh Lâu thật đẹp, anh ấy có vẻ lạnh lùng hơn trong video.”

"Nhưng khi anh ấy nhìn Tiểu Du của chúng ta thì không giống thế!”

"A không được rồi, Tiểu Du thật đáng yêu, anh ấy vừa rồi còn cười với tôi, ngọt ngào quá đi!”

Các cô gái cách khá xa nên Ti Du không thể nghe thấy họ, nếu không họ sẽ chết chắc.

Sau khi đến cạnh bức tường, nhân viên công tác nói cho hai người một số quy tắc rồi nói: "Hôm nay có một sự kiện nhỏ, người thắng có thể nhận một phần thưởng của chúng tôi.”

"Phần thưởng?”

Nhân viên công tác chỉ vào một tủ kính khổng lồ ở bên cạnh, trong đó có một con búp bê thỏ màu hồng và trắng, cao bằng nửa người, có bộ lông xù và rất đáng yêu.

Ti Nguy Lâu liếc nhìn nó, sau đó ghé vào tai Ti Du, nhỏ giọng nói: "Trông có giống bộ đồ ngủ của em không?”

Ti Du lườm anh: "Phiền ngài ngậm miệng lại.”

"Được thôi." Ti Nguy Lâu lập tức ngừng nói.

"Hai người có định đăng ký không?" Nhân viên công tác cười nói: "Chúng tôi còn hai thí sinh nữa, họ vừa mới đi vệ sinh, chắc cũng sắp tới đây rồi.”

"Có phải là bốn người chúng tôi đấu với nhau không?" Ti Du hỏi.

"Đúng vậy.”

Ti Du gật đầu: "Được, vậy thì đăng kí đi, thua cũng không bị phạt gì đúng không?”

Nhân viên công tác cười nói: "Đương nhiên là không.”

Cả Ti Du và Ti Nguy Lâu đều đăng kí.

"Muốn em nhường anh không?" Ti Du hỏi.

Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Nếu em muốn nhường thì cũng được.”

"Không đâu nhé." Ti Du cười.

Ti Nguy Lâu cũng cười theo, sự lạnh lùng ban nãy hoàn toàn biến mất.

Chưa đầy hai phút, hai thí sinh vừa rồi đã đến.

Thật trùng hợp, họ vậy mà lại là hai người quen.

Sau khi nhìn thấy ai đang đến, Ti Du chết lặng.

"Anh Cố? Bùi Khuynh Thừa?”

Ban đầu cậu rất ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ lại, tuy hai người này là thầy trò nhưng cũng là anh em họ, đi chơi cùng nhau là chuyện bình thường.

Khi Bùi Khuynh Thừa nhìn thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu đi cùng nhau, cậu cảm thấy hơi mất mát và xấu hổ, không biết có nên đến hay không.

Ngược lại, Cố Triều rất ngạc nhiên.

"Hai người cũng đến đây chơi à." Anh vừa cười vừa đi tới.

Ti Du gật đầu: "Chúng em đi chơi ạ, trận đấu là trùng hợp.”

"Chúng tôi cũng là trùng hợp." Cố Triều nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: "Sao em không mở điện thoại di động lên, làm hiệu trưởng phải gọi điện sang số của thầy.”

Ti Nguy Lâu nói: "Có quá nhiều người gọi, phiền lắm ạ.”

Cố Triều bật cười: "Vậy thì em cũng giống hệt Tiểu Bùi nhỉ, nó cũng không chịu nghe điện thoại, đầu thầy chắc hói mất.”

"Điện thoại? Điện thoại gì?" Ti Du nghiêng đầu hỏi Ti Nguy Lâu.

"Sau khi có kết quả của cuộc thi, rất nhiều người muốn gọi tôi nhập học.”

"Ồ." Ti Du chợt nói: "Thế giới của học sinh giỏi, đúng là không hiểu nổi.”

Ti Nguy Lâu cười khẽ.

Cố Triều cũng cười, quay đầu gọi Bùi Khuynh Thừa, nói: "Lại đây đi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”

Bùi Khuynh Thừa liếc nhìn Ti Du và Ti Nguy Lâu rồi mới đi đến bên cạnh Cố Triều, đứng yên tại chỗ.

"Nhà trường đã sẵn sàng để tuyên dương, các giải thưởng và danh hiệu đã được gửi đến trường. Khi lá cờ được kéo lên vào thứ hai, chủ nhiệm Hồ có lẽ sẽ khen ngợi các em trước mặt mọi người và trao giải thưởng.”

Ti Nguy Lâu ngừng một lúc rồi nói: "Không cần đâu ạ.”

Bùi Khuynh Thừa cũng không thích gióng trống khua chiêng.

Ngược lại, Ti Du hào hứng nói: "Như vậy không được, trước kia em được khen ngợi nhiều muốn chết, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt mấy anh.”

Cố Triều cười thành tiếng, nói: "Không sao đâu, chúng nó từ chối cũng vô dụng, chủ nhiệm Hồ sẽ không nghe đâu.”

Nhân viên công tác thấy mọi người đều tới đầy đủ rồi, liền cười nói: "Mọi người đã sẵn sàng, vậy chúng ta bắt đầu nhé!”

Họ tiến đến gần bức tường thì dừng lại.

Ti Nguy Lâu ở ngoài cùng bên trái, tiếp theo là Ti Du, Bùi Khuynh Thừa và Cố Triều.

Bùi Khuynh Thừa mặc đồ bảo hộ xong thì nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, cậu muốn nói điều gì đó nhưng không dám chủ động mở lời trước.

Ti Du nhận ra ánh mắt của cậu, quay đầu lại nhìn.

Bùi Khuynh Thừa nhất thời có hơi luống cuống, cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ti Du, tôi không cố ý quấy rầy các cậu đâu. Nhưng tôi rất vui khi được gặp cậu.”

"Tôi hiểu mà." Ti Du cười với Bùi Khuynh Thừa, nói: "Chúng tôi cũng là đột nhiên nảy lòng tham.”

Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Ừm.”

Cậu thở phào nhẹ nhõm, Ti Du không hiểu lầm cậu là tốt rồi.

Ti Du thu hồi tầm mắt, tâm trạng không còn hứng thú như trước.

Ti Du chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp người quen ở đây, và ngay cả khi có, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đó là Bùi Khuynh Thừa.

Theo góc độ của cậu thì, Bùi Khuynh Thừa không có liên quan gì đến việc leo núi mới đúng.

Cậu mím môi dưới, nghiêng đầu nhìn sang Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu đang cúi đầu nhìn dây đeo cổ tay, khuôn mặt rất lạnh lùng và cứng rắn, Ti Du có thể cảm giác được tâm trạng của anh không còn tốt như trước đó.

Nghĩ cũng đúng, anh đã rất vui khi được ra ngoài hẹn hò với cậu, thế mà lại đụng phải tình địch.

Loại chuyện này, ai mà gặp phải cũng sẽ không vui vẻ nổi.

Ti Du muốn nói với anh điều gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao thì cậu cũng không giỏi ăn nói.

Cậu liếc nhìn tủ kính, dáng vẻ con thỏ lớn bên trong thật ngây thơ.

Một cái gì đó thật dễ thương chắc cũng đủ xoa dịu trái tim của một cậu bé đang lạc lối… đúng không?

--------------------

Đôi lời của tác giả: Nên làm gì nếu gặp tình địch trong một buổi hẹn hò?

Anh Lâu: Hãy là một người đàn ông trầm lặng và đẹp trai, và làm cho bảo bối đau lòng vì mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0