Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 3

Hỉ Thủy Mộc

2025-03-20 04:10:14

Khương Hành đi một vòng quanh con hẻm, hoàn thành buổi tuần tra lãnh thổ một cách qua loa cho có. Đến khi mặt trời leo lên được bức tường bao quanh hẻm, cậu đứng trước mặt con mèo cam, dõng dạc tuyên bố:"Đại Hoàng, tôi ra ngoài kiếm ăn đây! Ở nhà phải ngoan đấy!"Mưa suốt một tuần cuối cùng cũng tạnh, mặt đất khô ráo trở lại, chỉ còn vài vũng nước đọng lấp lánh dưới ánh mặt trời.Khương Hành cẩn thận tránh mấy vũng nước, tiện thể ngắm nghía nhan sắc xuất chúng của mình:Mũi đen, lông đen, đuôi trọc...Rất tốt! Lại thêm một ngày với địa vị không thể bị lay chuyển.Cậu nhe răng về phía vũng nước, khí thế +5, ngày thay thế Mãnh Hổ làm trùm khu này chẳng còn xa nữa!Hôm nay, cậu quyết định đi xa một chút.Khu này địa hình lộn xộn, mà cậu thì mới biến thành mèo chưa lâu, còn chưa quen đường, nên trước nay không dám đi quá xa. Nhưng ở đây có quá nhiều chó mèo hoang, một con mèo con như cậu sống sót giữa chốn này, độ khó khỏi cần bàn.Dành một tuần để làm quen địa bàn, hôm nay cậu rốt cuộc quyết định mở rộng phạm vi hoạt động. Tốt nhất là tìm được chỗ nào có nhiều người trẻ tuổi, rồi diễn chút bi kịch để tranh thủ lòng thương.Chỉ là, không biết cái bộ dạng xấu đến độ phá vỡ mọi giới hạn của mình có thể giành được đồng cảm hay không nữa.Mặt trời rực rỡ trên cao, mèo con phấn khởi chạy lóc cóc, đuôi hơi vểnh lên. Nhìn thì gầy yếu, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.Khương Hành tự nhủ trong lòng:"Không có thức ăn không phải vấn đề, vấn đề là có cố gắng hay không!"Với niềm tin mãnh liệt ấy làm động lực, trong lòng cậu tràn đầy ý chí chiến đấu.Khát thì tìm vũng nước uống, còn đói...Đói thì cũng tìm vũng nước uống.Nước trong vũng tất nhiên không dễ uống rồi. Bùn trộn với cát, trong đó không biết chứa bao nhiêu ký sinh trùng.Ban đầu Khương Hành cực kỳ ghét bỏ, nhưng khi khát khô cổ suốt một ngày, cậu rốt cuộc cúi đầu nhận thua.Chết bây giờ hay chết sau này, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu khuất phục.Dù sao thì sau một tuần lăn lộn, cậu cũng đã nhìn thấu thực tế—Cậu không phải nhân vật chính, nên sẽ chẳng có vị tổng tài đẹp trai giàu có nào tình cờ đi ngang qua khu này và nhặt về một con mèo con dơ bẩn như cậu đâu.Khi mặt trời leo lên đến đỉnh đầu, Khương Hành cuối cùng cũng rời khỏi khu ổ chuột trong thành phố.Cậu đứng bên đường quan sát xung quanh: trước mặt là con đường nhựa rộng rãi, xe cộ không nhiều, nhưng phần lớn là xe tải.Thấy một chiếc xe tải lao vút qua, đồng tử Khương Hành co rút mạnh, theo phản xạ lùi về sau hai bước.Hơi thở cậu trở nên dồn dập, đôi chân dán chặt xuống đất, vô thức vào tư thế phòng thủ. Chiếc lưng gầy guộc khẽ run rẩy.Nghiền nát, tiếng thét chói tai, nỗi đau khắc sâu tận linh hồn, và...Máu tràn ngập cả bầu trời.Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí đã nghĩ đến chuyện quay đầu rút lui, dù có phải đào bới trong đống rác cũng còn hơn.Nhưng ngay khi vừa nhấc chân lên, hình ảnh chú mèo vàng cam cuộn tròn trên tấm bìa giấy lại lóe lên trong đầu.Ôi trời! Ở nhà vẫn còn một ông mèo già gãy chân đang chờ.Bước chân định rời đi của Khương Hành khựng lại. Cậu quay mặt sang hướng khác, cố gắng không nhìn những chiếc xe chạy qua, rồi tiếp tục quan sát môi trường xung quanh.Nơi cậu sống, nói chính xác thì cũng không hẳn là khu ổ chuột vì xung quanh hầu như chẳng có ai sinh sống. Đây vốn là một khu chợ vật liệu xây dựng khổng lồ, đầy rẫy các nhà máy sản x uất vật liệu. Xe tải chở hàng ra vào tấp nập, nhưng rất ít bóng người qua lại.Khương Hành men theo một gốc cây, nằm rạp xuống chỗ râm mát nghỉ ngơi. Càng quan sát, cậu càng thất vọng.Chẳng trách môi trường trong khu ổ chuột lại tồi tàn đến thế, hóa ra cả khu vực này đều không khá hơn là bao. Xung quanh chỉ toàn khói bụi và tiếng ầm ầm của máy móc.Nhưng dù là tiếng máy móc gầm rú dữ dội cỡ nào, cũng không thể át đi tiếng khóc nức nở trong lòng Khương Hành.Ở một góc khuất không bóng người, một chú mèo nhỏ bụng đói cồn cào lặng lẽ vỡ vụn.Nhưng Khương Hành chỉ cho phép mình đau buồn trong năm phút.Năm phút sau, cậu lại bò dậy, men theo con đường lớn tiếp tục đi về phía trước.Dù gì đi nữa, bên ngoài vẫn tốt hơn cái khu ổ chuột lụp xụp kia. Trên đường cũng có mấy quán ăn mở cửa, chỉ là trông chẳng có mấy khách.Khương Hành đi ngang một quán ăn, lấm lét ngó vào trong.Tên đại ca tay xăm trổ kia... trông không dễ động vào.Lão chú kia... nhìn phát biết ngay có thể đập cậu chết tươi chỉ bằng một cú vả.Còn bà thím này...Khương Hành còn chưa kịp quan sát kỹ, đã bị một gáo nước lạnh dội thẳng từ trên xuống, ướt sũng cả người. Cậu chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy một tiếng quát chói tai từ phía trên:"Thứ súc sinh từ đâu đến vậy? Cút ngay! Bẩn thỉu thế mà cũng đòi quấy rầy việc làm ăn của tao à?""......"Khương Hành run lẩy bẩy, giũ nước trên người, lặng lẽ quay đầu rời đi.Cậu ngước mắt nhìn con đường trước mặt. Đối với con người, đây chỉ là một đoạn đường vài phút đi bộ, nhưng với một con mèo như cậu, dường như chẳng bao giờ có điểm tận cùng.Mặt trời càng lúc càng cao, Khương Hành bắt đầu cảm thấy khát. Nhưng con đường nhựa rộng lớn này chẳng còn lấy một vũng nước đọng.Đi thêm một đoạn nữa, phía trước là một quán ăn có mặt tiền khá nhỏ. Sau bài học lúc trước, lần này Khương Hành không dám ngang nhiên nhìn thẳng vào bên trong nữa.Cậu nấp sau gốc cây trước cửa quán, rón rén thò đầu ra quan sát.Cậu thấy ở cửa quán có một con mèo trắng co ro. Tuy bộ lông hơi bám bụi, nhưng so với cậu thì vẫn còn sạch sẽ chán.Ngay sau đó, một người phụ nữ bưng ra một chiếc đĩa, đặt trước mặt con mèo trắng.Cô ngồi xổm xuống, đưa tay xoa nhẹ lên đầu nó."Ăn đi, chị cũng chẳng có gì để đãi em đâu. Đây là phần cơm khách vừa ăn dở, mới chỉ động đũa hai lần rồi bỏ đi, chắc có việc gấp."Đôi mắt Khương Hành lập tức sáng rỡ.Đấy thấy chưa! Cậu đã bảo rồi mà, những chú mèo chăm chỉ thì vận may sẽ không quá tệ.Cậu lại rũ nước trên người. So với giả vờ dễ thương, cậu cảm thấy tỏ ra đáng thương mới là cách hiệu quả hơn.Tô Diệp vừa xoa đầu con mèo trắng, đứng dậy thì chợt thấy sau gốc cây có một bóng dáng rụt rè đang rón rén đi tới.Nhìn thấy con mèo đó, cô giật mình. Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên cô thấy một con mèo hoang gầy đến đáng thương như vậy.Bé xíu, cả người ướt sũng, chẳng hiểu trời nắng thế này mà sao vẫn có thể ướt đến vậy. Lông mèo dính bết vào người, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Nhưng đôi mắt kia lại sáng trong lấp lánh, khi nhìn cô dường như còn biết nói.Thấy cô nhìn sang, con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt, ngước đầu kêu lên một tiếng yếu ớt.Trông đến là tội nghiệp.Tim Tô Diệp lập tức mềm nhũn.Cô nhìn mèo trắng, sau đó đứng dậy lấy thêm một chiếc đĩa dùng một lần. Cô chia một nửa phần cơm chiên trong đĩa mèo trắng ra, rồi vẫy tay với Khương Hành:"Lại ăn đi."Cô cũng chẳng biết mèo có ăn được cơm chiên không, nhưng cô cũng không có tiền mua gì khác.Khương Hành đói đến mức suýt ăn cả chuột chết, phần cơm chiên thừa này đối với cậu chẳng khác nào yến tiệc hoàng gia.Cậu lao tới như tên bắn, há miệng thật to chộp lấy đĩa cơm.Hu hu hu...Cơm chiên! Cơm chiên nóng hổi!Một miếng đầy ắp có cả xúc xích, cả trứng gà!Đương nhiên, còn có hành lá mà cậu ghét nhất.Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hành lá cũng ngon đến thế.Tô Diệp nhìn mấy cây xúc xích còn thừa, đứng dậy đi vào bếp.Khương Hành ăn sạch sành sanh đĩa cơm như một cơn lốc, ngẩng đầu lên thì thấy con mèo trắng đang nhìn chằm chằm mình.Bị ánh mắt sáng quắc của cậu chiếu đến, mèo trắng hơi sợ hãi lùi về sau một bước, bày ra tín hiệu thân thiện."Cậu... cậu còn muốn ăn nữa không?"Khương Hành nhìn ra được, con mèo trắng này chắc là mèo nhà, nhát gan đến tội nghiệp. Đối diện với một con mèo nhỏ như cậu mà cũng không dám tranh giành.Khương Hành nhe răng với mèo trắng, nở một nụ cười tự cho là rất hòa nhã."Cảm ơn nhé."Nói xong, cậu nhấc cao cái đuôi trụi lủi của mình, đi đến trước mặt mèo trắng, nhẹ nhàng húc hông một cái, đẩy mèo trắng sang bên cạnh.Hay quá! Giờ thì tất cả là của cậu rồi.Đây là lần đầu tiên Khương Hành ăn no đến căng cả bụng. Ăn xong vẫn còn dư nửa đĩa, cậu hào phóng nhường lại cho mèo trắng."Cậu ăn đi."Mèo trắng lúc này mới tiến lên, cúi đầu ăn phần cơm còn lại.Trong lúc mèo trắng ăn, Khương Hành nằm cạnh duỗi mình, tận hưởng ánh mặt trời hong khô bộ lông."Cậu sao lại ở đây vậy?"Cậu hỏi mèo trắng.Mèo trắng hơi khựng lại, sau đó ngoan ngoãn trả lời:"Có rất nhiều người vào nhà mang đồ đi, tôi sợ quá nên chạy ra ngoài chơi. Đến lúc quay về thì không vào được nữa."Khương Hành trở mình tiếp tục phơi nắng, cái bụng tròn vo nhô lên thành một đường cong mềm mại."Cậu chủ của cậu không tìm cậu sao?""Tôi không biết nữa..." Mèo trắng cụp đuôi xuống, giọng nói nghe có vẻ buồn bã. "Tôi đã chờ ngoài cửa rất nhiều ngày rồi, nhưng cậu ấy không quay lại. Sau đó tôi đói quá chịu không nổi nên mới ra ngoài tìm đồ ăn..."Có vẻ như chủ nhân của nó đã chuyển nhà, và nó thì bị bỏ rơi.Khương Hành khẽ thở dài, chẳng biết phải an ủi "đại ca" mới này thế nào.Tô Diệp cầm theo mấy cây xúc xích trở ra, thấy khung cảnh hòa thuận trước mắt thì bật cười.Cô chia đều bốn cây xúc xích cho hai chú mèo: "Cầm về mà ăn đi, mấy ngày nữa quán chị cũng sập tiệm rồi, sau này không giúp được mấy đứa nữa đâu."Trước hiên quán, cây ngô đồng đang đâm chồi non. Lúc này, giữa những tán lá xanh lay động, Khương Hành mới phát hiện bàn tay trái của người phụ nữ kia... bị mất hai ngón....Đợi đến khi nắng bớt gắt, Khương Hành ngậm lấy hai cây xúc xích, chậm chạp lê bước quay về.Ăn uống no nê xong, cậu mới có tâm trạng để quan sát những thứ khác ngoài quán ăn.Lúc gần tới ngã ba dẫn vào khu chung cư cũ, cậu tình cờ phát hiện bên kia đường có một trại trẻ mồ.Tòa nhà bị kẹp giữa một xưởng thép và một tiệm sửa xe, tấm biển hiệu trước cửa đã bong tróc gần hết sơn. Khương Hành nheo mắt nhìn thật lâu, cuối cùng cũng nhận ra dòng chữ lớn trên đó:— Trại trẻ mồ Thiên Sứ.Cậu âm thầm liệt trại trẻ mồ này vào danh sách mục tiêu để "làm ăn" trong tương lai.Phía sau cậu, Mèo trắng vẫn lẽo đẽo đi theo với khoảng cách vừa phải.Vừa tới con hẻm nhỏ, Khương Hành cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay phắt đầu lại, trừng mắt với nó:"Cậu theo tôi làm gì hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi rất mạnh đấy! Trong giang hồ mèo, người ta gọi tôi là Đại ca Sẹo! Chọc vào tôi là cậu đá trúng thép nguội đấy!"Có vẻ như khí thế vương giả của cậu đã dọa sợ Mèo trắng. Đối phương co đuôi lại, lập tức dâng cây xúc xích trong miệng lên làm lễ vật.Mèo trắng vừa mới lang thang ngoài đường nên chưa ý thức được giá trị của thức ăn.Khương Hành quan sát nó.Nhìn qua, nó có vẻ là một con mèo lai mèo Maine Coon, bộ lông dài và suôn mượt, hai mắt lại là hai màu khác nhau—một xanh một vàng. Dù bị bụi bẩn bám đầy, nhưng vẻ đẹp của nó vẫn không thể che lấp.Tất nhiên, đó là theo quan điểm của con người.Còn trong mắt một con mèo như Khương Hành, đối phương chỉ là một cậu ấm vừa trắng vừa béo, lại còn nhát cáy.Mắt Khương Hành đảo một vòng, cậu ngẩng cao đầu, nói với vẻ kênh kiệu:"Có phải cậu muốn đi theo tôi không?"Mắt Mèo trắng sáng rực lên: "Tôi có thể sao?""Có thể thì có thể..." Khương Hành cố ý kéo dài giọng. "Nhưng cậu phải nhận tôi làm đại ca. Tôi bảo cậu làm gì, cậu phải làm nấy."Mèo trắng quẫy quẫy đuôi: "Được thôi!"Khương Hành ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc ra lệnh:"Gọi một tiếng đi.""Đại ca!""Thêm một tiếng nữa nào.""Đại ca!"Khương Hành: Hehehe!Quả nhiên quyết định ra khỏi khu cũ này là quá sáng suốt!...Trời tối dần, tiếng mèo kêu, chó sủa vang vọng trong con hẻm nhỏ.Nằm trên tấm bìa cứng, Đại Hoàng thấy Khương Hành vẫn chưa về thì có chút lo lắng. Nó thử đứng lên, chân sau vẫn còn đau, nhưng sau mấy ngày nghỉ ngơi cũng có thể miễn cưỡng đặt chân xuống đất rồi.Nó định đi tìm Khương Hành.Nhưng vừa mới bước được mấy bước, nó đã nghe thấy tiếng kêu đầy hứng khởi từ xa vọng lại."Đại Hoàng, tôi về rồi đây! Hôm nay quả thực là một ngày đại thu hoạch!"Bốn cây xúc xích được bày ra trước mặt Đại Hoàng. Khương Hành còn hào hứng giới thiệu thành viên mới:"Nó là đàn em mới tôi thu nhận, từ nay sẽ là một phần của nhà ta! Gọi nó là..."Cậu liếc sang Mèo trắng một cái."Gọi nó là Tiểu Bạch đi!"Sau đó, cậu líu ríu kể lại hành trình hôm nay cho mèo cam nghe.Dù phần lớn chỉ là đoạn đường dài nhàm chán, nhưng qua lời kể của cậu, mọi thứ lại trở nên thú vị và đầy màu sắc.Trong mắt Đại Hoàng, chưa có con mèo nào hoạt bát như Khương Hành.Dù biến thành hai chân hay bốn chân, cậu cũng chưa từng thấy Khương Hành tỏ ra buồn bã bao giờ.Nhưng khi đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên Khương Hành khựng lại.Cậu co người, cúi đầu, nôn khan.Hai con mèo còn lại giật nảy mình."Cậu sao thế?"Khương Hành cảm nhận cơn đau nhói trong bụng, lại tiếp tục nôn ra.Mãi sau cậu mới ổn định lại được, nhìn đống nôn mửa trước mặt, đôi mắt lộ ra chút hoang mang."Tôi... không biết nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0