Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 4

Hỉ Thủy Mộc

2025-03-20 04:10:14

"Lục Nghi Xuyên, gặp anh còn khó hơn gặp Hoàng đế nữa."Cao Chí Lan đặt đĩa đồ ăn trong tay xuống trước mặt Lục Nghi Xuyên, thả người ngồi đối diện anh, liếc mắt nhìn đĩa cơm của anh:"Đừng nói với em là anh đang ăn cơm chiên trứng của cái quán ở dãy cuối đấy nhé? Đúng là anh mà, vừa đến đã chọn ngay hàng khó nuốt nhất."Người đàn ông khựng tay cầm đũa, giọng điệu bất lực:"Họp muộn, gọi đại món nào đó thôi. Em tìm tôi có chuyện gì?"Lúc này Cao Chí Lan mới nhớ ra mục đích mình đến đây:"Dạo này anh bận gì mà tin nhắn không trả lời, người cũng không thấy mặt vậy?"Lục Nghi Xuyên cúi đầu, dùng đũa gạt từng miếng hành lá trong đĩa ra, không ngẩng lên:"Họp nhóm, hướng dẫn luận văn, còn có việc làm thêm nữa. Bận quá nên quên trả lời tin nhắn."Cao Chí Lan nhấp một ngụm sữa đậu nành, nghe vậy thì kinh ngạc nhướn mày:"Anh? Đi làm thêm á?"Động tác trên tay Lục Nghi Xuyên không dừng lại, dưới ánh đèn nhà ăn, ngón tay anh thon dài, làn da trắng nõn, từng khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay thấp thoáng những đường gân xanh."Quán cà phê ven sông, không xa trường lắm. Nếu có thời gian thì ghé thử, tôi giảm giá cho em.""Thôi miễn..." Cao Chí Lan xua tay. "Em là người thô kệch, không uống nổi cái thứ vừa đắng vừa chát như cà phê đâu.""Anh túng tiền lắm hả? Sao lại phải đi làm thêm?""Chắc cũng chưa đến mức túng lắm." Lục Nghi Xuyên cười hiền, "Dù sao rảnh cũng là rảnh, tìm việc gì làm cho khuây khỏa thôi."Cao Chí Lan chậm rãi giơ ngón cái lên: "Đúng là anh. À mà này, Triệu Sóc đâu? Hôm nay không đi cùng anh à?"Lục Nghi Xuyên liếc mắt về phía cửa: "Cậu ta bị giáo viên giữ lại hỏi bài rồi. Nếu tính thời gian thì chắc cũng sắp tới đây."Đúng lúc lời anh vừa dứt, bóng dáng Triệu Sóc liền xuất hiện ở đầu cầu thang.Cậu ta ngồi phịch xuống bên cạnh Lục Nghi Xuyên, mặt mày ủ rũ: "Kiếp trước giết người, kiếp này học Triết. Hồi đó chắc em bị đập đầu nên mới chọn cái ngành này."Triệu Sóc nằm gục xuống bàn một lúc, cuối cùng cũng hồi lại chút sức, quay đầu nhìn Lục Nghi Xuyên, "Anh Lục vẫn là anh Lục, dù đổi ngành cũng phải thi đậu vào cái ngành học địa ngục này, khiến bọn em áp lực đến mức không còn chỗ mà ngóc đầu lên."Cao Chí Lan chen ngang: "Thế mới nói anh ấy thực sự yêu thích ngành này, sao có thể so với bọn em – đám chỉ muốn kiếm tấm bằng rồi chuồn?"Triệu Sóc giơ tay đầu hàng, "Học muội, em nói đúng lắm, anh xin tha."Chỉ trong chốc lát, trước mặt Lục Nghi Xuyên đã có một đống hành lá bị nhặt ra.Cao Chí Lan và Triệu Sóc trò chuyện rôm rả bên tai anh, nhưng anh có nghe hay không thì cũng chẳng ai biết. Chỉ thấy anh cúi đầu, lặng lẽ nhặt hành lá ra khỏi đĩa cơm.Cao Chí Lan tò mò: "Học trưởng, anh không ăn hành lá à?"Chưa kịp để Lục Nghi Xuyên trả lời, Triệu Sóc đã nhanh miệng đáp thay, "Không phải không ăn, mà là thói quen của anh ấy đấy. Mỗi lần ăn cơm đều phải nhặt hết hành lá ra trước, rồi mới ăn từng món một. Chắc là không chịu nổi cảnh có thứ gì đó màu xanh trộn lẫn vào đồ ăn chăng?"Lục Nghi Xuyên múc một thìa đầy hành lá cho vào miệng, chẳng hề cáu khi bị Triệu Sóc trêu chọc, chỉ thản nhiên nói: "Thành thói quen rồi. Mà này, học muội, em vẫn chưa nói tìm anh có chuyện gì?""À..." Cao Chí Lan đáp, "Chuyện là thế này, lần trước hội sinh viên tổ chức gây quỹ cho cô nhi viện ấy, bọn em đã dùng số tiền đó mua quần áo, đồ chơi và một ít đồ ăn. Anh là người quyên góp nhiều nhất, nên hội sinh viên nhờ em hỏi xem anh có muốn cùng bọn em đến cô nhi viện phát quà không?"Lục Nghi Xuyên ăn một miếng cơm rang, mùi vị quả thật như lời Cao Chí Lan nói—khó mà diễn tả thành lời. Nhưng anh vẫn bình thản nuốt xuống.Cơm, xúc xích, trứng gà, và chút hương hành lá không quá rõ ràng."Khi nào vậy?""Cuối tuần này.""Vậy à..." Anh khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, "Xin lỗi, cuối tuần anh có ca làm thêm, e là không đi được."Cao Chí Lan cũng lường trước được câu trả lời này.Lục Nghi Xuyên là người tốt, nhưng hiếm khi tham gia mấy hoạt động như thế này. So với việc xuất hiện trước đám đông, anh thích lặng lẽ đóng góp hơn."Đi đi mà." Cô khuyên, "Chẳng lẽ anh không muốn tận mắt xem số tiền mình quyên góp đã được sử dụng thế nào sao?"Thật lòng mà nói, Lục Nghi Xuyên không quan tâm lắm.Những đứa trẻ ở cô nhi viện sống hay chết, với anh chẳng liên quan gì.Cơm rang trong đĩa cứng và khô, khiến tâm trạng anh tự dưng bực bội theo.Bên kia, Cao Chí Lan vẫn tiếp tục thuyết phục, "Viện trưởng cô nhi viện biết anh quyên góp gần một nửa số tiền, nói thế nào cũng muốn gặp mặt để cảm ơn anh. Nếu không có anh, bọn trẻ ở đó e là đến quần áo mùa hè cũng chẳng có mà mặc..."Cạch!Chiếc thìa rơi xuống đĩa, phát ra một tiếng vang giòn.Cao Chí Lan giật mình, câu nói bị chặn ngang. Cô nhìn gương mặt bình thản của Lục Nghi Xuyên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, không dám nói thêm nữa.Lục Nghi Xuyên nhấc chiếc ba lô đặt bên cạnh, nở một nụ cười nhạt, "Anh biết rồi. Để anh về nói với chủ quán, xem cuối tuần có xin nghỉ được không. Chiều nay anh còn một buổi hội thảo, đi trước nhé."Anh bê khay cơm đến khu vực thu dọn, thời gian trôi qua khá lâu, cơm rang trong đĩa đã ánh lên một lớp dầu mỡ, phần ăn còn gần như nguyên vẹn.Chỉ có đống hành lá nhặt ra lúc nãy, đã được anh ăn hết sạch.Lục Nghi Xuyên buông tay, nhìn phần cơm thừa dần bị đổ vào thùng rác, khuôn mặt không chút biểu cảm.---------"Khẩu hiệu của chúng ta là——""Không có cá khô nào là không thể ăn, chỉ có mèo lười biếng không chịu cố gắng!""Mục tiêu của chúng ta là——""Đá bay bọn nhóc quậy phá, đấm vỡ mồm lũ chó hư, trở thành bá chủ loài mèo!"Khương Hành vẫy vẫy đuôi, nhìn Tiểu Bạch đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt mình, hài lòng gật đầu. Cậu giơ một chân vỗ nhẹ lên vai Tiểu Bạch, "Rất tốt, đại ca rất hài lòng với cậu."Phía sau, con mèo cam vằn đang cuộn mình li.ếm lông cần mẫn.Không biết vì sao, Khương Hành lại không thích li.ếm lông như những con mèo khác. Cậu không thích bị mèo khác li.ếm, cũng chẳng tự li.ếm mình. Thế nên, không chỉ bẩn, bộ lông của cậu còn bù xù như một con nhím nhỏ bị điện giật.Nhưng cậu thì không hề bận tâm. Nhìn Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm bên cạnh con mèo cam, cậu lặng lẽ cười trong lòng.li.ếm nó rồi, thì không thể li.ếm mình nữa đâu nhé.Thực ra, Tiểu Bạch cũng không lớn lắm, chắc chỉ tầm bốn, năm tháng tuổi. Trong mắt con mèo cam già nua, chúng nó đều là những đứa trẻ.Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch vốn hơi bẩn đã được li.ếm sạch bóng, bộ lông trắng muốt trông như mới. Đứng cạnh Khương Hành, sự tương phản càng rõ rệt.Hôm nay, số mèo đi kiếm ăn đã từ một tăng lên hai. Nhìn Tiểu Bạch sạch sẽ bên cạnh, Khương Hành lập tức tràn đầy động lực."Hôm nay, chúng ta đến con phố mà hôm qua từng đi. Cậu phụ trách bán manh, tôi phụ trách bán thảm. Trước tiên, lo cho bản thân ăn no. Nếu điều kiện cho phép, tốt nhất là kiếm thêm một ít đem về. Đại Hoàng vẫn đang đợi chúng ta nuôi đấy."Tiểu Bạch cố gắng ghi nhớ kế hoạch rồi hỏi: "Chúng ta có đến chỗ cô gái hôm qua không?"Khương Hành khựng lại, nhớ đến những lời cô ấy nói, cùng với bàn tay bị thương ấy."Không đi... đổi sang chỗ khác đi. Cơm rang trứng nhà cô ấy không ngon."Tiểu Bạch thấy cũng ngon mà, nhưng nhìn con mèo nhỏ phía trước, nó không dám nói ra.Hôm qua trời nắng, hôm nay lại u ám. Trong gió lẫn theo cái lạnh đầu xuân, người qua đường lại khoác thêm áo dày.Chúng nó đi gần một tiếng, cuối cùng cũng đến được con đường trải nhựa bên ngoài.Lần này, chúng đổi hướng. Đi chưa xa lắm, trước mặt xuất hiện một xưởng gỗ lớn, bên cạnh là nhà ăn công nhân. Công nhân xếp hàng, mỗi người cầm một khay thức ăn sáng.Mắt Khương Hành lập tức sáng rực.Cậu quay sang Tiểu Bạch: "Thấy chỗ đó không? Cậu đến đó bán manh đi, nhớ chọn mấy cô gái có vẻ mặt hiền lành. Nếu thấy có gì không ổn thì chạy ngay."Bên trong có nhiều người quá, Tiểu Bạch hơi sợ, "Cậu không đi sao?"Khương Hành cũng muốn đi lắm, nhưng cậu quá xấu, lại quá bẩn.Con người có thể chấp nhận một con mèo sạch sẽ quấn lấy mình, nhưng đối với một con mèo vừa bẩn vừa xấu, lòng trắc ẩn và mức độ nhẫn nại sẽ giảm đi đáng kể."Giờ tôi chưa thể đi. Cậu cứ thăm dò trước, nếu thời cơ thích hợp, tôi sẽ sang.""Đừng sợ..." Khương Hành an ủi, "Giờ cậu vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, họ sẽ không làm gì cậu đâu."Cậu ngồi xổm bên ngoài, chọn giúp mèo trắng một mục tiêu. "Cô gái ngồi ngay cửa kia, thấy không? Cô ấy có một cái móc khóa hình mèo treo trên túi, chắc chắn là người thích mèo. Cậu chỉ cần lại gần làm nũng là được."Mèo trắng vốn là mèo nhà, việc nũng nịu đối với nó dễ như trở bàn tay. Nó vừa đi tới, ngọt ngào kêu lên một tiếng, cô gái lập tức tan chảy.Cô bế chú mèo nhỏ sạch sẽ lên, vu.ốt ve đầy thỏa mãn. "Mèo ở đâu ra thế này? Đáng yêu quá đi mất!"Trên người cô có mùi gỗ thoang thoảng, mèo trắng không phản kháng, được vu.ốt ve đến mức phát ra tiếng gừ nhỏ. Nó nhìn chằm chằm vào phần ăn sáng trước mặt cô gái, nhẹ giọng kêu lên:"Meo~""Đói rồi à?" Cô gái liếc nhìn, rồi lấy chiếc xúc xích nướng có ớt ngâm vào nước vài lần. "Hôm nay không mang theo thức ăn cho mèo, tạm ăn cái này nhé?"Khương Hành thấy vậy, cảm thấy đây là lúc cậu có thể ra mặt.Cậu đi đến bên chân cô gái rồi ngồi xuống. Cậu biết mình bẩn, nên không dám chạm vào cô, chỉ ngẩng đầu lên nhìn rồi bắt chước mèo trắng, nhẹ nhàng kêu một tiếng:"Meo~ư..."Cô gái cúi đầu, phát hiện bên chân mình không biết từ lúc nào đã có thêm một con mèo nhỏ gầy gò, lấm lem bùn đất.Mèo trắng thấy Khương Hành, lập tức nhảy khỏi lòng cô gái, đẩy chiếc xúc xích lại cho cậu."Thì ra hai đứa là một nhóm à?"Cô gái vu.ốt ve mèo trắng, nhưng khi nhìn sang Khương Hành, tay cô lơ lửng giữa không trung một lúc lâu, rồi rụt lại, không biết phải đặt tay xuống đâu."Đợi một chút nhé, chị đi mua thêm hai cái xúc xích cho hai đứa."Hay quá rồi!Khương Hành hoan hô trong lòng.Hôm nay lại là một ngày gặp được người tốt.Xúc xích đã được nhúng qua nước, nhưng khi rơi xuống đất lại lăn hai vòng, dính đầy bụi bẩn và vài hạt sỏi nhỏ. Mèo trắng vẫn vùi đầu ăn ngon lành ở đầu bên kia.Khương Hành nhìn lớp bụi bẩn trên xúc xích, bụng lại bắt đầu đau co thắt.Cậu cảm thấy khó thở.Mèo trắng ngước mắt nhìn cậu. "Đại ca, cậu không ăn sao?"Khương Hành cúi đầu cắn lấy xúc xích. "Ăn chứ! Xúc xích vẫn ngon hơn đống rác nhiều!"Vừa nói, cậu vừa cười hì hì, không biết là để trấn an mình hay trấn an mèo trắng."Hôm nay có xúc xích, ngày mai chúng ta sẽ có pate!"Trong thế giới của loài mèo, pate chính là đỉnh cao của vinh quang.Trên bức tường trong nhà ăn có treo một chiếc TV, đang phát sóng bản tin buổi sáng."Chào buổi sáng, quý vị khán giả. Hôm nay là ngày 8 tháng 3 năm 2024. Chúc mừng Ngày Quốc tế Phụ nữ..."Động tác nhai của Khương Hành khựng lại, cậu hơi nghi ngờ tai mình.Cậu ngẩng đầu nhìn lên chiếc TV trên cao.Mắt mèo rất tốt, cậu có thể nhìn rõ ràng con số hiển thị ở góc trái màn hình.Ngày 8 tháng 3 năm 2024.Sao lại là 2024...Cậu sững sờ.Rõ ràng khi cậu chết mới là năm 2020, vậy mà vừa mở mắt ra đã thành 2024 rồi?Nhân viên lần lượt đi ngang qua cậu, miệng nói những câu phương ngữ mà cậu nghe không hiểu.Thời gian như dòng lũ cuồn cuộn tràn qua, khiến cậu nghẹt thở. Trong lòng dâng lên một cảm xúc hoang mang tột độ.Thời gian đã thay đổi rồi, vậy bây giờ cậu đang ở đâu?Cậu...Vẫn còn ở thế giới cũ sao?Thấy cậu đứng yên thật lâu, Tiểu Bạch nghi hoặc gọi:"Đại ca?"Khương Hành nuốt nước bọt:"Tôi..."Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì cả người đã bị hất văng ra ngoài, đập mạnh xuống nền bê tông trước cửa căng-tin.Chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, đến khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang thu chân về."Con súc sinh nào đây? Dơ chết đi được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0