Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Ngoại truyện 1
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 04:10:14
(Ở đây Khương Hành(姜珩) đã đổi tên thành Giang Hành(江珩) như ở chính văn cậu đã nói, hai chữ cùng cách đọc chỉ có khác cách viết thôi nhen~)
Tháng Chín, mùa khai giảng.Thời tiết oi bức, tiếng ve kêu không ngớt, trước cổng trường đại học A dựng một hàng ô đỏ rực để chào đón tân sinh viên.Nhiệm vụ tiếp đón khiến Nhiễm Niệm bận rộn, cô mặc áo khoác đỏ, tay nâng két nước đặt lên bàn. Dưới tán cây long não bên cạnh, một cô gái ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt tuyệt vọng, chẳng còn chút sức sống nào.Nhiễm Niệm rút một chai nước từ thùng đưa cho bạn cùng phòng, rồi ngồi xuống cùng bạn tận hưởng chút bóng râm.Bạn cùng phòng tu một hơi hết nửa chai nước mới hoàn hồn, không còn giữ nổi hình tượng, cô ấy ngồi bệt xuống đất, tay phe phẩy chiếc mũ lưỡi trai để quạt mát."Tớ chịu hết nổi rồi! Hội sinh viên là cái lò luyện trâu bò sao? Hơn ba mươi độ thế này, người ta ngồi phòng điều hòa mát rượi, còn bọn mình thì phơi mặt ra đón sinh viên mới, mệt đến muốn tự sát theo bọn họ luôn."Nhiễm Niệm khẽ cười, lục túi móc ra nửa thanh sô cô la còn sót lại, đưa cho cô ấy:"Nghĩ tích cực lên, ít ra cũng được cộng ba điểm hạnh kiểm."Bạn cùng phòng cắn một miếng sô cô la, lầu bầu: "Ba điểm bé tẹo thế thì..." Cô kéo cổ áo xuống, nghiêng người cho Nhiễm Niệm nhìn: "Nhìn xem, cổ tớ có bị cháy nắng không?"Cô vừa nhai sô cô la vừa đảo mắt nhìn ra cổng trường, bỗng nhiên sáng mắt lên:"Chỉ có trai đẹp mới đủ sức chữa lành trái tim tổn thương của tớ. Mà công nhận năm nay tân sinh viên có nhiều trai đẹp thật đấy."Vừa nói, cô vừa huých eo Nhiễm Niệm: "Nói mới nhớ, cậu thực sự chia tay cái tên đó rồi sao?"Nhiễm Niệm đang bận trả lời tin nhắn trong nhóm chat, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên:"Ừ, chia rồi. Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tớ thôi."Bạn cùng phòng nhíu mày: "Nhưng tớ mới thấy anh ta đến ký túc xá tìm cậu hôm trước mà. Không lẽ định níu kéo?""Bình thường thôi. Vì tớ là người đề nghị chia tay, mà đàn ông ấy mà, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất. Cho anh ta vài ngày là chán ngay."Bạn cùng phòng vừa nhai miếng sô cô la cuối cùng, vừa vô thức lia mắt ra phía đường đi bộ gần đó. Đột nhiên, cô buột miệng chửi thề:"Mẹ nó, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Hình như tớ vừa thấy bạn trai cũ của cậu kìa."Nhiễm Niệm giật mình, lập tức nhìn theo hướng cô ấy chỉ. Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Cô vội vàng rụt người xuống, nấp sau bạn cùng phòng, đợi đến khi hai người kia đi xa mới dám đứng thẳng dậy.Bạn cùng phòng háo hức tám chuyện:"Cậu ta đi cùng cái người bên cạnh kia... Không phải Khương Tinh Bạch đấy chứ? Nghe bảo hai người họ chơi khá thân với nhau."Nhiễm Niệm chỉ liếc qua một cái rồi thu hồi ánh mắt:"Ừ, là cậu ta."Khương Tinh Bạch từng phải tạm nghỉ một năm vì lý do sức khỏe, bây giờ mới quay lại học năm tư.Bạn cùng phòng vốn là "thổ địa" trong các nhóm tám chuyện, nghe Nhiễm Niệm xác nhận thì ngay lập tức quên cả mệt mỏi, bật dậy hóng hớt. Tiếc rằng cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng gầy gò mà thôi."Ê!" Cô kéo tay Nhiễm Niệm, giọng đầy phấn khích: "Cậu có biết đến đàn anh nổi tiếng Lục Nghi Xuyên không?"Nghe đến cái tên đó, Nhiễm Niệm hơi sững lại:"Sao vậy?""Nghe đồn Khương Tinh Bạch có quen biết anh ấy. Có người còn bảo hai nhà họ là bạn thân từ nhỏ. Nhưng tớ tìm hiểu thì thấy hình như Lục học trưởng chẳng ưa gì cậu ta cả."Cô lắc đầu, vẻ đầy tò mò: "Không biết Khương Tinh Bạch đã làm gì mà khiến một người tính tình tốt như Lục học trưởng ghét cay ghét đắng nữa."Nhiễm Niệm đứng dậy, thở dài:"Tớ không phủ nhận chuyện Lục học trưởng không ưa cậu ta. Nhưng ai bảo với cậu là anh ấy có tính tình tốt thế?""Hả? Ai cũng bảo vậy mà. Nhưng mà, dù sao thì anh ấy cũng đúng là tấm gương cho thế hệ sau noi theo. Tuổi trẻ tài cao, mở công ty riêng từ khi còn đi học, nếu sang năm tớ được thực tập ở công ty của anh ấy, tớ thề sẽ ăn chay một tháng luôn!"Những người xuất sắc, dù đã tốt nghiệp, vẫn luôn là một huyền thoại được nhắc đến khắp nơi.Sau khi cái nóng buổi trưa dần dịu đi, lượng tân sinh viên trước cổng trường lại bắt đầu đông lên.Nhiễm Niệm và bạn cùng phòng tranh thủ nghỉ ngơi một chút, rồi lại tiếp tục hòa mình vào dòng người chào đón tân sinh viên. Trước cổng trường đại học chật kín xe cộ, đủ mọi thương hiệu xa xỉ chen chúc nhau.Nhiễm Niệm đứng bên đường làm nhiệm vụ hướng dẫn, bên cạnh cô là một nam sinh, anh ta đứng ở vị trí cao hơn để quan sát dòng xe di chuyển."Năm nào cũng có tiểu thư, thiếu gia nhà giàu đến nhập học. Ngay ngày đầu tiên, xe cộ đã thành công cụ ngầm để so bì nhau. Chỉ riêng Rolls-Royce, hôm nay tôi đã thấy hai chiếc rồi."Anh ta liếc mắt nhìn Nhiễm Niệm, chỉ tay về một chiếc xe màu đen đỗ gần đó: "Cậu đoán xem, cái xe kia bao nhiêu tiền?"Nhiễm Niệm theo hướng tay anh ta nhìn qua, lắc đầu: "Không đoán được, tôi không rành về xe.""Đúng là đồ dốt."Nhiễm Niệm lập tức muốn đập một cú vào đầu anh ta.Thấy cô không thèm phản ứng, nam sinh kia gãi mũi rồi đột nhiên trố mắt: "Mẹ kiếp!"Ở đây ngoài hai người bọn họ ra thì chẳng còn ai, anh ta không tìm được ai để chia sẻ sự kinh ngạc, đành thúc vào vai Nhiễm Niệm:"Nhìn chiếc màu đen ở cuối kìa, đỉnh thực sự! Không có vài chục triệu tệ thì đừng mơ mà mua nổi."Nhiễm Niệm tự động giữ khoảng cách với anh ta, vốn dĩ không có hứng thú, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà nhìn về phía cuối hàng xe.Chủ yếu là cô cũng chưa từng tận mắt thấy một chiếc xe trị giá hàng chục triệu tệ bao giờ.Chiếc xe màu đen lặng lẽ di chuyển chậm rãi giữa dòng phương tiện. Nhiễm Niệm không rành về xe, đương nhiên chẳng biết đó là hãng nào, nhưng có thể thấy đường nét xe rất mượt mà, cùng là màu đen nhưng độ bóng của nó dường như khác hẳn những chiếc xe xung quanh.Đang di chuyển, chiếc xe bất ngờ dừng lại.Từ ghế sau bước xuống một người đàn ông cao lớn.Anh ta có làn da trắng lạnh, mặc áo thun đen kết hợp với quần cargo, dáng người cao ráo, vai rộng chân dài.Phía sau anh là một thiếu niên với mái tóc bạc ánh kim, dưới ánh nắng chiếu rọi càng lộ ra một lớp sáng óng ánh dịu nhẹ.Hơi nóng hừng hực phả lên từ mặt đất, Giang Hành nhíu mày, dậm chân một cái: "Nóng chết mất! Chỉ nghĩ đến việc phải huấn luyện quân sự dưới thời tiết này là em muốn xỉu rồi."Lục Nghi Xuyên cúi người kéo hành lý ra khỏi cốp: "Phía trước tắc đường quá, đi bộ vào đi."Tân sinh viên năm nhất bắt buộc phải ở ký túc xá, Lục Nghi Xuyên đã chuẩn bị hẳn hai vali lớn cho Giang Hành, ngoài ra cậu còn đeo trên lưng một chiếc balo chứa đầy đồ chơi nhỏ.Vừa giơ tay ra, Lục Nghi Xuyên đã nhấc chiếc balo khỏi lưng Giang Hành, xách lên. Anh lắc lắc nó, qua lớp vải có thể cảm nhận bên trong đang có thứ gì đó động đậy."Giang Tiểu Hành, đồ đạc của em vốn đã nhiều rồi, cái đống 'Đội quân côn trùng bông' này là thế nào đây?"Giang Hành vừa đẩy vali đi bên cạnh vừa đáp: "Em mang theo để chơi."Lục Nghi Xuyên nhướng mày: "Nếu anh không nhớ nhầm thì ký túc xá của tân sinh viên là phòng bốn người."Giang Hành hừ nhẹ: "Vậy em có thể cho bạn bè cùng phòng chơi, trong trường có nhiều mèo lắm."Ánh mặt trời chói chang, Lục Nghi Xuyên tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, đội lên đầu Giang Hành, rồi kéo thấp vành mũ xuống, che đi nửa khuôn mặt cậu.Hai người có ngoại hình nổi bật, vừa đến cổng trường đã thu hút sự chú ý. Nhóm tình nguyện viên nhanh chóng ùa tới, nhiệt tình chào hỏi:"Chào bạn! Bạn học ngành nào vậy? Bọn mình có thể giúp mang hành lý và chỉ đường cho bạn!"Thiếu niên đội mũ lưỡi trai ló đầu ra từ phía sau Lục Nghi Xuyên, giọng điệu thản nhiên: "Tôi học Quản trị Kinh doanh, nhưng bọn tôi không cần giúp đỡ."Từ trong đám đông, Nhiễm Niệm chen ra, nhìn thấy cậu thì hơi bất ngờ: "Giang Hành, không ngờ thật sự là em! Chúc mừng em đã đỗ vào Đại học A nhé."Giang Hành có hơi xấu hổ, gãi đầu: "Chỉ vừa đủ điểm đậu thôi, còn bị điều chỉnh sang ngành này nữa."Cậu nghĩ, đợi tốt nghiệp xong sẽ đến thẳng công ty của Lục Nghi Xuyên làm sếp, để anh biết thế nào là 'của rẻ là của ôi'.Nhiễm Niệm cười khẽ: "Chỉ mất một năm mà có thể nâng điểm lên cao như vậy, đã rất giỏi rồi." "À, có cần em dẫn hai người về ký túc xá không?" Nhiễm Niệm nhìn sang Lục Nghi Xuyên, "Chắc không cần đâu nhỉ, Lục học trưởng còn rành trường hơn em."Giang Hành dĩ nhiên không cần, cậu cũng từ chối luôn sự giúp đỡ của những người khác.Chủ yếu là mỗi khi cậu đứng ở đâu, luôn có cảm giác mọi người đều đang nhìn mình.Cậu kéo thấp vành mũ xuống, che đi mái tóc trắng toát của mình, bỗng cảm thấy đại học hình như cũng không cởi mở như cậu tưởng.Hai người men theo con đường lớn trồng đầy cây long não mà đi về phía trước.Gió tháng Chín vẫn còn nóng, chỉ mới đi một lát mà trên trán Giang Hành đã lấm tấm mồ hôi.Nắng xuyên qua tán cây, đổ xuống mặt đất những đốm sáng lấp lánh, cậu híp mắt nhìn về phía trước: "Dù em là tân sinh viên, nhưng em rất rành về Đại học A!"Lục Nghi Xuyên đi bên phải, chắn cậu khỏi dòng người qua lại: "Ồ? Rành đến mức nào?""Ví dụ như..." Giang Hành giơ tay chỉ về phía trước, "Dưới bụi cây ở góc tường kia có một đống cỏ khô, buổi chiều là chỗ ngủ lý tưởng cho mấy con mèo."Hai người đi đến gần hơn, xuyên qua những cành lá đan xen có thể lờ mờ thấy một con mèo cam đang cuộn tròn bên trong, ngủ ngon lành.Mắt Giang Hành sáng rỡ, đầy hứng thú.Đi thêm một đoạn."Ở đằng kia, cỏ mọc dưới đám lau sậy có vị ngọt."Lục Nghi Xuyên còn chưa kịp đáp, cậu đã lao đi như một mũi tên, chưa đầy một phút sau quay lại với một nắm cỏ trên tay.Cậu giơ nắm cỏ về phía Lục Nghi Xuyên: "Anh có muốn thử không?"Lục Nghi Xuyên nhìn đống cỏ lấm tấm đất, xác nhận rằng nó không có độc, rồi từ chối lời mời ăn cỏ của Giang Tiểu Miêu.Thất bại trong việc chia sẻ đồ ăn, Giang Hành có chút hụt hẫng. Cậu ngậm một cọng cỏ vào miệng, lùi vào bóng râm mà tiếp tục đi tới.Ký túc xá của cậu không xa lắm, đi chừng hơn mười phút là tới nơi.Phòng ở tầng ba, Lục Nghi Xuyên một tay xách hai vali lớn, Giang Hành xách theo chiếc balo đựng "Đội quân côn trùng bông", lẽo đẽo theo sau."Em chưa từng ở ký túc xá bao giờ, anh nói xem bạn cùng phòng của em sẽ thế nào nhỉ? Nếu có mâu thuẫn thì phải làm sao?"Lục Nghi Xuyên bắp tay nổi gân, kéo hai cái vali nặng trịch lên tầng ba mà không hề thở d.ốc: "Có chuyện gì cứ nói với anh, bị bắt nạt thì đừng nhịn, muốn đổi phòng cũng được."Giang Hành chớp mắt: "Hả? Chẳng phải trường nói không cho đổi sao?""Có tiền thì cái gì cũng được. Nếu em không muốn ở, anh cũng có thể lo được."Giang Hành chậm rãi theo sau anh, chớp chớp mắt: "Vậy em cứ ở thử đã, em chưa từng trải nghiệm mà."Lục Nghi Xuyên đặt vali xuống, xoay cổ tay, ánh mắt nhìn Giang Hành có chút ai oán: "Thế nên em cứ để anh lại một mình trong nhà?"Thiếu niên vỗ vai anh, vẻ mặt đầy triết lý: "Anh là người trưởng thành rồi, phải học cách tự lập đi chứ.""......""305... Tìm thấy rồi, ở đây này."Giang Hành là người thứ ba đến phòng. Khi cậu bước vào, hai người bạn cùng phòng đang dọn giường. Thấy họ, cả hai đều sững sờ, không ai lên tiếng trước.Giang Hành chủ động mở lời: "Chào các cậu, tôi là Giang Hành, cũng ở phòng này."Cậu cười rộ lên, đôi lúm đồng tiền lộ ra bên má, trong mắt tựa như có ánh sao lấp lánh.Hai người bạn cùng phòng nhìn đến đờ ra, cuối cùng một thiếu niên da hơi ngăm đen chỉ vào chiếc giường cạnh ban công, lắp bắp nói: "Cậu... cậu chào cậu, cái giường đó... hình như là của cậu, trên đó có... có tên cậu."Giang Hành nhìn theo hướng cậu ta chỉ, quả nhiên thấy tên mình trên tấm thẻ giường.Cậu quay lại nói với Lục Nghi Xuyên: "Chúng ta phải dọn giường trước."Lục Nghi Xuyên không biết từ đâu móc ra ba túi đồ ăn vặt, nhét vào tay Giang Hành: "Để anh dọn, em đem mấy thứ này chia cho bạn cùng phòng đi." Giang Hành cầm túi đồ ăn vặt, chủ động bắt chuyện với hai bạn cùng phòng.Chỗ đồ này là Lục Nghi Xuyên mua, không có thương hiệu gì nổi bật. Hai người nhìn qua rồi cũng nhận lấy.Giang Hành âm thầm giữ lại bịch lạp điều duy nhất cho mình. Nhưng độ cay của nó vượt ngoài dự đoán, cắn một miếng mà miệng tê rần, phải hít hà liên tục."Hai cậu tên gì thế?""Mình là Tiền Chấn, còn cậu ấy là Tống Dương. Bọn mình đến từ cùng một thành phố, ngay sát thành phố A này."Giang Hành tiếp tục vừa hít hà vừa trả lời:"Mình là dân thành phố A, sau này có gì không hiểu cứ hỏi mình nha.""Hít hà hít hà... À còn một bạn cùng phòng nữa phải không?"Dù ngoại hình có phần quá mức tinh xảo, nhưng Giang Hành lại không hề tỏ ra xa cách. Nhờ vậy mà Tiền Chấn và Tống Dương dần thoải mái hơn, cùng cậu ngồi nghiên cứu giường của bạn cùng phòng chưa đến.Tống Dương lướt nhóm chat của tân sinh viên rồi nói:"Nghe nói trường mình có mấy cậu ấm siêu giàu, mà một trong số đó hình như trùng tên với bạn cùng phòng còn lại của chúng ta."Giang Hành ghé mắt nhìn, trên tấm thẻ giường viết: "Lương Hồng Văn."Tống Dương hạ thấp giọng:"Nghe đồn nhà cậu ta rất giàu, nhưng tính cách thì không tốt lắm. Sau này tụi mình đừng dây vào thì hơn."Giang Hành vẫn còn cay, hít hà: "Có nước không?"Tiền Chấn lặng lẽ đưa cho cậu một chai nước còn nguyên."Ực ực ực... Hít hà hít hà...""..."Sau vài giây im lặng, Tống Dương bỗng nhìn về phía Lục Nghi Xuyên đang cúi xuống dọn giường, tò mò hỏi:"Anh ấy là anh trai cậu à?"Giang Hành bị cay đến đỏ mặt, nhưng vẫn thản nhiên đáp:"Không phải, anh ấy là bạn trai mình.""..."Bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng.Giang Hành nhún vai:"Yên tâm đi, tôi chỉ thích anh ấy thôi. Anh ấy là con trai thì tôi là đồng tính, nếu anh ấy là con gái thì tôi là dị tính. Tôi không có hứng thú gì với hai cậu đâu.""Hay là... hai cậu không thích người đồng tính?"Dù xã hội bây giờ đã cởi mở hơn, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận. Giang Hành không định giấu giếm gì, tình cảm của cậu chẳng có gì phải che đậy. Nếu bạn cùng phòng không thích thì đổi phòng thôi.Tiền Chấn và Tống Dương nhìn nhau, rồi lại nhìn sang khuôn mặt của Giang Hành. Thành thật mà nói, khả năng người khác có ý với cậu ấy còn cao hơn là ngược lại."Không phải không thích, chỉ là không ngờ cậu thẳng thắn vậy thôi."Giang Hành cắn miếng lạp điều cuối cùng: "Hít hà..."Rầm!Cửa phòng đột nhiên bị mở toang, một nhóm người ùn ùn kéo vào.Giang Hành giật bắn mình, lùi về sau vài bước.Chưa đầy mấy giây, bảy tám người đã chen chúc trong phòng, ba người bọn họ chỉ còn cách nép vào giường.Ở giữa đám đông là một thiếu niên hơi mập, phía sau còn có cả quản gia đi cùng.Vừa vào phòng, quản gia đã kéo ghế đặt xuống cho thiếu niên kia ngồi, sau đó quay qua chỉ đạo:"Cậu và cậu trải giường cho thiếu gia, nhớ lót thêm vài lớp, cái giường này cứng quá. Còn cậu và cậu, sắp xếp hành lý đi!"Giang Hành vừa uống nước vừa nhìn cảnh tượng trước mắt: "Thì ra người có tiền dọn giường theo cách này à."Cậu ngước lên nhìn, thấy Lục Nghi Xuyên đang quỳ trên giường, khẽ hất tay một cái, chiếc chăn mềm mại nhẹ nhàng trải xuống.Tại sao phong cách của Lục tổng lại bình dân đến vậy?Quản gia quét ánh mắt sắc bén khắp phòng, vừa nhìn thấy cách ăn mặc đơn giản của Tiền Chấn và Tống Dương thì lập tức nhíu mày. Sau đó, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Giang Hành, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Lục Nghi Xuyên.Ba người bọn họ đều mặc rất giản dị, không nhìn ra được thương hiệu gì.Giọng quản gia trở nên gay gắt:"Thiếu gia nhà tôi cao quý, một món đồ của cậu ấy thôi cũng đủ để một số người kiếm cả đời không xong. Nếu biết điều thì đừng có lại gần cậu ấy. Đám người nhà quê, ai biết được có tay chân sạch sẽ hay không?""Này!" Tiền Chấn lập tức tức giận, định lên tiếng cãi lại nhưng bị Tống Dương giữ lại. Cậu ta lắc đầu, ra hiệu đừng gây chuyện.Lục Nghi Xuyên không biết từ khi nào đã xuống giường, đứng bên cạnh Giang Hành:"Cần anh ra mặt giúp em không?"Giang Hành lắc đầu:"Thôi, kiểu người này em gặp nhiều rồi. Giờ hắn xem thường em, nhưng đến lúc bị vả mặt lại còn bám lấy không buông."Cậu híp mắt lại, cười nhạt:"Nhưng mà, em chỉ nhịn được đến câu thứ nhất thôi."Nói rồi, cậu ném vỏ gói lạp điều vào thùng rác, quay sang hai bạn cùng phòng:"Không ở đây nữa, đi thôi! Tôi làm chủ, dẫn hai cậu đi ăn!"Xét đến tình hình tài chính của hai người họ, Giang Hành quyết định đưa họ đi ăn lẩu cá đặc sản của khu này.Lúc đến trời vẫn còn nóng, lúc đi ra mặt trời đã gần lặn, không khí vẫn còn hơi oi bức nhưng gió bắt đầu mát hơn.Đi ngang qua bụi cây mà Giang Hành từng nói là nơi ngủ lý tưởng cho mèo, cậu phát hiện con mèo cam cuối cùng cũng chịu duỗi mình, nằm ườn ra trên nền gạch.Giang Hành tiến lại gần, khẽ chọc chọc nó: "Ăn cơm chưa?"Mèo cam hít hít ngón tay cậu, rồi ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác xen lẫn kinh ngạc.Giang Hành xoa đầu nó một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi là Giang Tiểu Miêu, chuyển khoản cho tôi một con châu chấu, tôi dẫn cậu đi ăn cá."
Tháng Chín, mùa khai giảng.Thời tiết oi bức, tiếng ve kêu không ngớt, trước cổng trường đại học A dựng một hàng ô đỏ rực để chào đón tân sinh viên.Nhiệm vụ tiếp đón khiến Nhiễm Niệm bận rộn, cô mặc áo khoác đỏ, tay nâng két nước đặt lên bàn. Dưới tán cây long não bên cạnh, một cô gái ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt tuyệt vọng, chẳng còn chút sức sống nào.Nhiễm Niệm rút một chai nước từ thùng đưa cho bạn cùng phòng, rồi ngồi xuống cùng bạn tận hưởng chút bóng râm.Bạn cùng phòng tu một hơi hết nửa chai nước mới hoàn hồn, không còn giữ nổi hình tượng, cô ấy ngồi bệt xuống đất, tay phe phẩy chiếc mũ lưỡi trai để quạt mát."Tớ chịu hết nổi rồi! Hội sinh viên là cái lò luyện trâu bò sao? Hơn ba mươi độ thế này, người ta ngồi phòng điều hòa mát rượi, còn bọn mình thì phơi mặt ra đón sinh viên mới, mệt đến muốn tự sát theo bọn họ luôn."Nhiễm Niệm khẽ cười, lục túi móc ra nửa thanh sô cô la còn sót lại, đưa cho cô ấy:"Nghĩ tích cực lên, ít ra cũng được cộng ba điểm hạnh kiểm."Bạn cùng phòng cắn một miếng sô cô la, lầu bầu: "Ba điểm bé tẹo thế thì..." Cô kéo cổ áo xuống, nghiêng người cho Nhiễm Niệm nhìn: "Nhìn xem, cổ tớ có bị cháy nắng không?"Cô vừa nhai sô cô la vừa đảo mắt nhìn ra cổng trường, bỗng nhiên sáng mắt lên:"Chỉ có trai đẹp mới đủ sức chữa lành trái tim tổn thương của tớ. Mà công nhận năm nay tân sinh viên có nhiều trai đẹp thật đấy."Vừa nói, cô vừa huých eo Nhiễm Niệm: "Nói mới nhớ, cậu thực sự chia tay cái tên đó rồi sao?"Nhiễm Niệm đang bận trả lời tin nhắn trong nhóm chat, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên:"Ừ, chia rồi. Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tớ thôi."Bạn cùng phòng nhíu mày: "Nhưng tớ mới thấy anh ta đến ký túc xá tìm cậu hôm trước mà. Không lẽ định níu kéo?""Bình thường thôi. Vì tớ là người đề nghị chia tay, mà đàn ông ấy mà, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất. Cho anh ta vài ngày là chán ngay."Bạn cùng phòng vừa nhai miếng sô cô la cuối cùng, vừa vô thức lia mắt ra phía đường đi bộ gần đó. Đột nhiên, cô buột miệng chửi thề:"Mẹ nó, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Hình như tớ vừa thấy bạn trai cũ của cậu kìa."Nhiễm Niệm giật mình, lập tức nhìn theo hướng cô ấy chỉ. Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Cô vội vàng rụt người xuống, nấp sau bạn cùng phòng, đợi đến khi hai người kia đi xa mới dám đứng thẳng dậy.Bạn cùng phòng háo hức tám chuyện:"Cậu ta đi cùng cái người bên cạnh kia... Không phải Khương Tinh Bạch đấy chứ? Nghe bảo hai người họ chơi khá thân với nhau."Nhiễm Niệm chỉ liếc qua một cái rồi thu hồi ánh mắt:"Ừ, là cậu ta."Khương Tinh Bạch từng phải tạm nghỉ một năm vì lý do sức khỏe, bây giờ mới quay lại học năm tư.Bạn cùng phòng vốn là "thổ địa" trong các nhóm tám chuyện, nghe Nhiễm Niệm xác nhận thì ngay lập tức quên cả mệt mỏi, bật dậy hóng hớt. Tiếc rằng cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng gầy gò mà thôi."Ê!" Cô kéo tay Nhiễm Niệm, giọng đầy phấn khích: "Cậu có biết đến đàn anh nổi tiếng Lục Nghi Xuyên không?"Nghe đến cái tên đó, Nhiễm Niệm hơi sững lại:"Sao vậy?""Nghe đồn Khương Tinh Bạch có quen biết anh ấy. Có người còn bảo hai nhà họ là bạn thân từ nhỏ. Nhưng tớ tìm hiểu thì thấy hình như Lục học trưởng chẳng ưa gì cậu ta cả."Cô lắc đầu, vẻ đầy tò mò: "Không biết Khương Tinh Bạch đã làm gì mà khiến một người tính tình tốt như Lục học trưởng ghét cay ghét đắng nữa."Nhiễm Niệm đứng dậy, thở dài:"Tớ không phủ nhận chuyện Lục học trưởng không ưa cậu ta. Nhưng ai bảo với cậu là anh ấy có tính tình tốt thế?""Hả? Ai cũng bảo vậy mà. Nhưng mà, dù sao thì anh ấy cũng đúng là tấm gương cho thế hệ sau noi theo. Tuổi trẻ tài cao, mở công ty riêng từ khi còn đi học, nếu sang năm tớ được thực tập ở công ty của anh ấy, tớ thề sẽ ăn chay một tháng luôn!"Những người xuất sắc, dù đã tốt nghiệp, vẫn luôn là một huyền thoại được nhắc đến khắp nơi.Sau khi cái nóng buổi trưa dần dịu đi, lượng tân sinh viên trước cổng trường lại bắt đầu đông lên.Nhiễm Niệm và bạn cùng phòng tranh thủ nghỉ ngơi một chút, rồi lại tiếp tục hòa mình vào dòng người chào đón tân sinh viên. Trước cổng trường đại học chật kín xe cộ, đủ mọi thương hiệu xa xỉ chen chúc nhau.Nhiễm Niệm đứng bên đường làm nhiệm vụ hướng dẫn, bên cạnh cô là một nam sinh, anh ta đứng ở vị trí cao hơn để quan sát dòng xe di chuyển."Năm nào cũng có tiểu thư, thiếu gia nhà giàu đến nhập học. Ngay ngày đầu tiên, xe cộ đã thành công cụ ngầm để so bì nhau. Chỉ riêng Rolls-Royce, hôm nay tôi đã thấy hai chiếc rồi."Anh ta liếc mắt nhìn Nhiễm Niệm, chỉ tay về một chiếc xe màu đen đỗ gần đó: "Cậu đoán xem, cái xe kia bao nhiêu tiền?"Nhiễm Niệm theo hướng tay anh ta nhìn qua, lắc đầu: "Không đoán được, tôi không rành về xe.""Đúng là đồ dốt."Nhiễm Niệm lập tức muốn đập một cú vào đầu anh ta.Thấy cô không thèm phản ứng, nam sinh kia gãi mũi rồi đột nhiên trố mắt: "Mẹ kiếp!"Ở đây ngoài hai người bọn họ ra thì chẳng còn ai, anh ta không tìm được ai để chia sẻ sự kinh ngạc, đành thúc vào vai Nhiễm Niệm:"Nhìn chiếc màu đen ở cuối kìa, đỉnh thực sự! Không có vài chục triệu tệ thì đừng mơ mà mua nổi."Nhiễm Niệm tự động giữ khoảng cách với anh ta, vốn dĩ không có hứng thú, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà nhìn về phía cuối hàng xe.Chủ yếu là cô cũng chưa từng tận mắt thấy một chiếc xe trị giá hàng chục triệu tệ bao giờ.Chiếc xe màu đen lặng lẽ di chuyển chậm rãi giữa dòng phương tiện. Nhiễm Niệm không rành về xe, đương nhiên chẳng biết đó là hãng nào, nhưng có thể thấy đường nét xe rất mượt mà, cùng là màu đen nhưng độ bóng của nó dường như khác hẳn những chiếc xe xung quanh.Đang di chuyển, chiếc xe bất ngờ dừng lại.Từ ghế sau bước xuống một người đàn ông cao lớn.Anh ta có làn da trắng lạnh, mặc áo thun đen kết hợp với quần cargo, dáng người cao ráo, vai rộng chân dài.Phía sau anh là một thiếu niên với mái tóc bạc ánh kim, dưới ánh nắng chiếu rọi càng lộ ra một lớp sáng óng ánh dịu nhẹ.Hơi nóng hừng hực phả lên từ mặt đất, Giang Hành nhíu mày, dậm chân một cái: "Nóng chết mất! Chỉ nghĩ đến việc phải huấn luyện quân sự dưới thời tiết này là em muốn xỉu rồi."Lục Nghi Xuyên cúi người kéo hành lý ra khỏi cốp: "Phía trước tắc đường quá, đi bộ vào đi."Tân sinh viên năm nhất bắt buộc phải ở ký túc xá, Lục Nghi Xuyên đã chuẩn bị hẳn hai vali lớn cho Giang Hành, ngoài ra cậu còn đeo trên lưng một chiếc balo chứa đầy đồ chơi nhỏ.Vừa giơ tay ra, Lục Nghi Xuyên đã nhấc chiếc balo khỏi lưng Giang Hành, xách lên. Anh lắc lắc nó, qua lớp vải có thể cảm nhận bên trong đang có thứ gì đó động đậy."Giang Tiểu Hành, đồ đạc của em vốn đã nhiều rồi, cái đống 'Đội quân côn trùng bông' này là thế nào đây?"Giang Hành vừa đẩy vali đi bên cạnh vừa đáp: "Em mang theo để chơi."Lục Nghi Xuyên nhướng mày: "Nếu anh không nhớ nhầm thì ký túc xá của tân sinh viên là phòng bốn người."Giang Hành hừ nhẹ: "Vậy em có thể cho bạn bè cùng phòng chơi, trong trường có nhiều mèo lắm."Ánh mặt trời chói chang, Lục Nghi Xuyên tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, đội lên đầu Giang Hành, rồi kéo thấp vành mũ xuống, che đi nửa khuôn mặt cậu.Hai người có ngoại hình nổi bật, vừa đến cổng trường đã thu hút sự chú ý. Nhóm tình nguyện viên nhanh chóng ùa tới, nhiệt tình chào hỏi:"Chào bạn! Bạn học ngành nào vậy? Bọn mình có thể giúp mang hành lý và chỉ đường cho bạn!"Thiếu niên đội mũ lưỡi trai ló đầu ra từ phía sau Lục Nghi Xuyên, giọng điệu thản nhiên: "Tôi học Quản trị Kinh doanh, nhưng bọn tôi không cần giúp đỡ."Từ trong đám đông, Nhiễm Niệm chen ra, nhìn thấy cậu thì hơi bất ngờ: "Giang Hành, không ngờ thật sự là em! Chúc mừng em đã đỗ vào Đại học A nhé."Giang Hành có hơi xấu hổ, gãi đầu: "Chỉ vừa đủ điểm đậu thôi, còn bị điều chỉnh sang ngành này nữa."Cậu nghĩ, đợi tốt nghiệp xong sẽ đến thẳng công ty của Lục Nghi Xuyên làm sếp, để anh biết thế nào là 'của rẻ là của ôi'.Nhiễm Niệm cười khẽ: "Chỉ mất một năm mà có thể nâng điểm lên cao như vậy, đã rất giỏi rồi." "À, có cần em dẫn hai người về ký túc xá không?" Nhiễm Niệm nhìn sang Lục Nghi Xuyên, "Chắc không cần đâu nhỉ, Lục học trưởng còn rành trường hơn em."Giang Hành dĩ nhiên không cần, cậu cũng từ chối luôn sự giúp đỡ của những người khác.Chủ yếu là mỗi khi cậu đứng ở đâu, luôn có cảm giác mọi người đều đang nhìn mình.Cậu kéo thấp vành mũ xuống, che đi mái tóc trắng toát của mình, bỗng cảm thấy đại học hình như cũng không cởi mở như cậu tưởng.Hai người men theo con đường lớn trồng đầy cây long não mà đi về phía trước.Gió tháng Chín vẫn còn nóng, chỉ mới đi một lát mà trên trán Giang Hành đã lấm tấm mồ hôi.Nắng xuyên qua tán cây, đổ xuống mặt đất những đốm sáng lấp lánh, cậu híp mắt nhìn về phía trước: "Dù em là tân sinh viên, nhưng em rất rành về Đại học A!"Lục Nghi Xuyên đi bên phải, chắn cậu khỏi dòng người qua lại: "Ồ? Rành đến mức nào?""Ví dụ như..." Giang Hành giơ tay chỉ về phía trước, "Dưới bụi cây ở góc tường kia có một đống cỏ khô, buổi chiều là chỗ ngủ lý tưởng cho mấy con mèo."Hai người đi đến gần hơn, xuyên qua những cành lá đan xen có thể lờ mờ thấy một con mèo cam đang cuộn tròn bên trong, ngủ ngon lành.Mắt Giang Hành sáng rỡ, đầy hứng thú.Đi thêm một đoạn."Ở đằng kia, cỏ mọc dưới đám lau sậy có vị ngọt."Lục Nghi Xuyên còn chưa kịp đáp, cậu đã lao đi như một mũi tên, chưa đầy một phút sau quay lại với một nắm cỏ trên tay.Cậu giơ nắm cỏ về phía Lục Nghi Xuyên: "Anh có muốn thử không?"Lục Nghi Xuyên nhìn đống cỏ lấm tấm đất, xác nhận rằng nó không có độc, rồi từ chối lời mời ăn cỏ của Giang Tiểu Miêu.Thất bại trong việc chia sẻ đồ ăn, Giang Hành có chút hụt hẫng. Cậu ngậm một cọng cỏ vào miệng, lùi vào bóng râm mà tiếp tục đi tới.Ký túc xá của cậu không xa lắm, đi chừng hơn mười phút là tới nơi.Phòng ở tầng ba, Lục Nghi Xuyên một tay xách hai vali lớn, Giang Hành xách theo chiếc balo đựng "Đội quân côn trùng bông", lẽo đẽo theo sau."Em chưa từng ở ký túc xá bao giờ, anh nói xem bạn cùng phòng của em sẽ thế nào nhỉ? Nếu có mâu thuẫn thì phải làm sao?"Lục Nghi Xuyên bắp tay nổi gân, kéo hai cái vali nặng trịch lên tầng ba mà không hề thở d.ốc: "Có chuyện gì cứ nói với anh, bị bắt nạt thì đừng nhịn, muốn đổi phòng cũng được."Giang Hành chớp mắt: "Hả? Chẳng phải trường nói không cho đổi sao?""Có tiền thì cái gì cũng được. Nếu em không muốn ở, anh cũng có thể lo được."Giang Hành chậm rãi theo sau anh, chớp chớp mắt: "Vậy em cứ ở thử đã, em chưa từng trải nghiệm mà."Lục Nghi Xuyên đặt vali xuống, xoay cổ tay, ánh mắt nhìn Giang Hành có chút ai oán: "Thế nên em cứ để anh lại một mình trong nhà?"Thiếu niên vỗ vai anh, vẻ mặt đầy triết lý: "Anh là người trưởng thành rồi, phải học cách tự lập đi chứ.""......""305... Tìm thấy rồi, ở đây này."Giang Hành là người thứ ba đến phòng. Khi cậu bước vào, hai người bạn cùng phòng đang dọn giường. Thấy họ, cả hai đều sững sờ, không ai lên tiếng trước.Giang Hành chủ động mở lời: "Chào các cậu, tôi là Giang Hành, cũng ở phòng này."Cậu cười rộ lên, đôi lúm đồng tiền lộ ra bên má, trong mắt tựa như có ánh sao lấp lánh.Hai người bạn cùng phòng nhìn đến đờ ra, cuối cùng một thiếu niên da hơi ngăm đen chỉ vào chiếc giường cạnh ban công, lắp bắp nói: "Cậu... cậu chào cậu, cái giường đó... hình như là của cậu, trên đó có... có tên cậu."Giang Hành nhìn theo hướng cậu ta chỉ, quả nhiên thấy tên mình trên tấm thẻ giường.Cậu quay lại nói với Lục Nghi Xuyên: "Chúng ta phải dọn giường trước."Lục Nghi Xuyên không biết từ đâu móc ra ba túi đồ ăn vặt, nhét vào tay Giang Hành: "Để anh dọn, em đem mấy thứ này chia cho bạn cùng phòng đi." Giang Hành cầm túi đồ ăn vặt, chủ động bắt chuyện với hai bạn cùng phòng.Chỗ đồ này là Lục Nghi Xuyên mua, không có thương hiệu gì nổi bật. Hai người nhìn qua rồi cũng nhận lấy.Giang Hành âm thầm giữ lại bịch lạp điều duy nhất cho mình. Nhưng độ cay của nó vượt ngoài dự đoán, cắn một miếng mà miệng tê rần, phải hít hà liên tục."Hai cậu tên gì thế?""Mình là Tiền Chấn, còn cậu ấy là Tống Dương. Bọn mình đến từ cùng một thành phố, ngay sát thành phố A này."Giang Hành tiếp tục vừa hít hà vừa trả lời:"Mình là dân thành phố A, sau này có gì không hiểu cứ hỏi mình nha.""Hít hà hít hà... À còn một bạn cùng phòng nữa phải không?"Dù ngoại hình có phần quá mức tinh xảo, nhưng Giang Hành lại không hề tỏ ra xa cách. Nhờ vậy mà Tiền Chấn và Tống Dương dần thoải mái hơn, cùng cậu ngồi nghiên cứu giường của bạn cùng phòng chưa đến.Tống Dương lướt nhóm chat của tân sinh viên rồi nói:"Nghe nói trường mình có mấy cậu ấm siêu giàu, mà một trong số đó hình như trùng tên với bạn cùng phòng còn lại của chúng ta."Giang Hành ghé mắt nhìn, trên tấm thẻ giường viết: "Lương Hồng Văn."Tống Dương hạ thấp giọng:"Nghe đồn nhà cậu ta rất giàu, nhưng tính cách thì không tốt lắm. Sau này tụi mình đừng dây vào thì hơn."Giang Hành vẫn còn cay, hít hà: "Có nước không?"Tiền Chấn lặng lẽ đưa cho cậu một chai nước còn nguyên."Ực ực ực... Hít hà hít hà...""..."Sau vài giây im lặng, Tống Dương bỗng nhìn về phía Lục Nghi Xuyên đang cúi xuống dọn giường, tò mò hỏi:"Anh ấy là anh trai cậu à?"Giang Hành bị cay đến đỏ mặt, nhưng vẫn thản nhiên đáp:"Không phải, anh ấy là bạn trai mình.""..."Bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng.Giang Hành nhún vai:"Yên tâm đi, tôi chỉ thích anh ấy thôi. Anh ấy là con trai thì tôi là đồng tính, nếu anh ấy là con gái thì tôi là dị tính. Tôi không có hứng thú gì với hai cậu đâu.""Hay là... hai cậu không thích người đồng tính?"Dù xã hội bây giờ đã cởi mở hơn, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận. Giang Hành không định giấu giếm gì, tình cảm của cậu chẳng có gì phải che đậy. Nếu bạn cùng phòng không thích thì đổi phòng thôi.Tiền Chấn và Tống Dương nhìn nhau, rồi lại nhìn sang khuôn mặt của Giang Hành. Thành thật mà nói, khả năng người khác có ý với cậu ấy còn cao hơn là ngược lại."Không phải không thích, chỉ là không ngờ cậu thẳng thắn vậy thôi."Giang Hành cắn miếng lạp điều cuối cùng: "Hít hà..."Rầm!Cửa phòng đột nhiên bị mở toang, một nhóm người ùn ùn kéo vào.Giang Hành giật bắn mình, lùi về sau vài bước.Chưa đầy mấy giây, bảy tám người đã chen chúc trong phòng, ba người bọn họ chỉ còn cách nép vào giường.Ở giữa đám đông là một thiếu niên hơi mập, phía sau còn có cả quản gia đi cùng.Vừa vào phòng, quản gia đã kéo ghế đặt xuống cho thiếu niên kia ngồi, sau đó quay qua chỉ đạo:"Cậu và cậu trải giường cho thiếu gia, nhớ lót thêm vài lớp, cái giường này cứng quá. Còn cậu và cậu, sắp xếp hành lý đi!"Giang Hành vừa uống nước vừa nhìn cảnh tượng trước mắt: "Thì ra người có tiền dọn giường theo cách này à."Cậu ngước lên nhìn, thấy Lục Nghi Xuyên đang quỳ trên giường, khẽ hất tay một cái, chiếc chăn mềm mại nhẹ nhàng trải xuống.Tại sao phong cách của Lục tổng lại bình dân đến vậy?Quản gia quét ánh mắt sắc bén khắp phòng, vừa nhìn thấy cách ăn mặc đơn giản của Tiền Chấn và Tống Dương thì lập tức nhíu mày. Sau đó, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Giang Hành, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Lục Nghi Xuyên.Ba người bọn họ đều mặc rất giản dị, không nhìn ra được thương hiệu gì.Giọng quản gia trở nên gay gắt:"Thiếu gia nhà tôi cao quý, một món đồ của cậu ấy thôi cũng đủ để một số người kiếm cả đời không xong. Nếu biết điều thì đừng có lại gần cậu ấy. Đám người nhà quê, ai biết được có tay chân sạch sẽ hay không?""Này!" Tiền Chấn lập tức tức giận, định lên tiếng cãi lại nhưng bị Tống Dương giữ lại. Cậu ta lắc đầu, ra hiệu đừng gây chuyện.Lục Nghi Xuyên không biết từ khi nào đã xuống giường, đứng bên cạnh Giang Hành:"Cần anh ra mặt giúp em không?"Giang Hành lắc đầu:"Thôi, kiểu người này em gặp nhiều rồi. Giờ hắn xem thường em, nhưng đến lúc bị vả mặt lại còn bám lấy không buông."Cậu híp mắt lại, cười nhạt:"Nhưng mà, em chỉ nhịn được đến câu thứ nhất thôi."Nói rồi, cậu ném vỏ gói lạp điều vào thùng rác, quay sang hai bạn cùng phòng:"Không ở đây nữa, đi thôi! Tôi làm chủ, dẫn hai cậu đi ăn!"Xét đến tình hình tài chính của hai người họ, Giang Hành quyết định đưa họ đi ăn lẩu cá đặc sản của khu này.Lúc đến trời vẫn còn nóng, lúc đi ra mặt trời đã gần lặn, không khí vẫn còn hơi oi bức nhưng gió bắt đầu mát hơn.Đi ngang qua bụi cây mà Giang Hành từng nói là nơi ngủ lý tưởng cho mèo, cậu phát hiện con mèo cam cuối cùng cũng chịu duỗi mình, nằm ườn ra trên nền gạch.Giang Hành tiến lại gần, khẽ chọc chọc nó: "Ăn cơm chưa?"Mèo cam hít hít ngón tay cậu, rồi ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác xen lẫn kinh ngạc.Giang Hành xoa đầu nó một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi là Giang Tiểu Miêu, chuyển khoản cho tôi một con châu chấu, tôi dẫn cậu đi ăn cá."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro