Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Ngoại truyện 2
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 04:10:14
Mọi chuyện bắt đầu khi không biết ai đã chụp một bức ảnh rồi đăng lên Confession, kèm theo dòng chú thích:"Anh trai này đẹp quá, đẹp đến mức khiến chứng sợ giao tiếp xã hội của tôi phát tác, không dám lên bắt chuyện. Ai biết anh ấy thuộc khoa nào không?"Trong ảnh, chàng trai mặc một chiếc áo thun đơn giản, tóc buộc một túm nhỏ trên đỉnh đầu. Ngay cả ánh sáng cũng như ưu ái cậu, rơi xuống thật dịu dàng.Bức ảnh vừa đăng lên, phần bình luận ngay lập tức bùng nổ.[Bạn không lên mạng à? Cậu ấy hot từ ngày đầu nhập học rồi đấy!][Mái tóc đặc trưng này, gương mặt hoàn hảo này, không nhớ mới là lạ!][Cậu ấy thuộc khoa Quản trị Kinh doanh phải không? Mình học chung lớp một lần rồi!][Lớp trưởng đây! Giang Hành, khoa Quản trị Kinh doanh, ngành Quản trị Kinh doanh. Chưa rõ có bạn gái hay không, nhưng nếu muốn xin liên lạc thì chắc phải xếp hàng dài cả con phố.][Đùa! Ảnh này chắc chỉnh sửa rồi chứ? Thật có người đẹp đến thế sao?][Trả lời nè! Được gặp tận mắt rồi, ngoài đời còn đẹp hơn ảnh, nhìn lâu thấy như có lỗi với thần linh vậy.][Khoan! Rốt cuộc cậu ấy có bạn gái chưa? Gấp lắm rồi! Nếu chưa có, tôi quyết tâm theo đuổi!][Giải tán đi, nghe đồn là không có bạn gái, nhưng... có bạn trai rồi.][Đệt! Ai mà may mắn vậy? Cũng là người trường mình à?]Vài bức ảnh tiếp theo được đăng lên.[Ngày khai giảng có người chụp được, người cầm hành lý bên cạnh chính là bạn trai cậu ấy. Nghe nói là đàn anh đã tốt nghiệp rồi.][Dù không thấy mặt nhưng vai rộng eo thon chân dài như này, đúng là... nuốt nước miếng.]...[Trước đây thấy ảnh trên Confession, cảm thấy như gặp thần tiên. Từ đó có rảnh là tôi lại đi qua khoa Quản trị Kinh doanh, nhưng bao nhiêu ngày rồi vẫn chưa tình cờ gặp được.][Tôi cũng chưa gặp! Lần đầu cảm thấy trường này rộng thế.][Nghe nói xác suất gặp cậu ấy cao hơn ở hồ phía sau trường.][Hồ phía sau? Không phải chỗ đó lúc nào cũng vắng tanh sao?][Ừ, nhưng có mèo. Buổi trưa ở đó nhiều mèo tắm nắng lắm, mấy lần đi ngang qua đều thấy cậu ấy ngồi giữa bầy mèo.][Hả? Hả?? Đây có phải tiếng Trung không? 'Ngồi phơi nắng cùng mèo' là sao??]Hình ảnh tiếp tục được chia sẻ.[Đệt, nhiều mèo thế! Trường mình có từng này mèo hoang sao?][Mình cũng từng thấy, cậu ấy còn mở từng lon pate cho tụi nó ăn. Bình thường đám mèo này thấy người là trốn, thế mà quanh cậu ấy kêu meo meo thân thiết lắm.][Tôi không quan tâm đẹp trai hay không, nhưng tôi thực sự muốn biết cậu ấy làm thế nào để cả bầy mèo vây quanh? Chuyện này quan trọng với tôi!][Hu hu... người không có sức hút với mèo như tôi ghen tị quá. Cả trăm mét xung quanh chẳng có con nào thèm đến gần.]Thêm nhiều hình ảnh được đăng tải.[Từng đi ngang qua và chụp lại, cảnh cậu ấy ngồi giữa đám mèo lông xù khiến tôi quên luôn nỗi oán hận vì lớp học 8 giờ sáng. Ban đầu tôi chỉ muốn vô tình gặp, nhưng nhìn cảnh này tôi không nỡ làm phiền.][Tôi cũng vậy, nhìn một lúc rồi lặng lẽ rời đi.]Cuối cùng, bình luận chuyển hẳn sang một chủ đề khác:[Bị nhan sắc cuốn vào, cuối cùng lại đắm chìm trong thế giới lông xù. Với tư cách cá nhân, tôi xin phong cậu ấy làm Giáo chủ của giáo phái Mèo tại trường A!]Thế là câu chuyện dần bị lái sang một hướng khác, sinh viên bên dưới đồng loạt đùa theo.[Thần dân trung thành của giáo phái Mèo xin bái kiến Giáo chủ!][Kính chào Giáo chủ! Meo meo meo meo...][Meo meo meo meo...]Giáo chủ mèo vẫn chưa biết hành tung của mình đã bị lộ.Để thực hiện lời hứa của mình rằng nếu trở thành 'mèo văn hóa' thì sẽ tặng mỗi bé mèo một thùng pate, ngày nào cậu cũng ra hồ sau để cho mèo ăn.Hôm nay, cậu đeo chiếc ba lô căng phồng, ngồi phịch xuống bãi cỏ bên hồ. Nắng đẹp, gió thổi làm đám lau lay động, mặt hồ lăn tăn gợn sóng.Cậu mở ba lô, bên trong leng keng va chạm."Ăn cơm nào! Ăn cơm nào!"Bụi cỏ bên cạnh xào xạc, một cô mèo tam thể lười biếng bước ra, vươn vai uể oải.Rồi cô quay lại, tha ra một... con thằn lằn.Cốp! – con thằn lằn bị thả ngay trước chân Giang Hành. Nó giật giật mấy cái, định bỏ chạy, nhưng lập tức bị mèo tam thể ấn chặt bằng một móng vuốt."Aaaaaa!" Giang Hành hét lên, "Cái gì đấy? Mang đi chỗ khác! Mau mang đi!"Mèo tam thể nghiêng đầu nhìn cậu, có vẻ khó hiểu."Míuuu?"(Đồ ăn đó, giòn giòn, tặng cậu nè.)Giang Hành: "......""Không cần đâu." Cậu rùng mình, "Ghê quá, tàn nhẫn quá. Tôi là một con mèo tốt, không sát sinh."Mèo tam thể không hiểu, lại đẩy con thằn lằn về phía cậu thêm chút nữa."Thế thì tặng 'con sen' của cậu đi, quà đó!"Giang Hành: "......"Cậu nghĩ bụng, châu chấu hay dế thì còn đỡ, chứ nếu cậu mà dám mang con thằn lằn này về cho Lục Nghi Xuyên, chắc cậu bị đập lên tường thành hình con thằn lằn luôn quá.Thấy cậu thật sự không thích, mèo tam thể đành tiếc nuối thả con thằn lằn đi.Giang Hành mở hộp pate đặt xuống trước mặt cô mèo. "Mấy con khác đâu?"Rõ ràng hôm qua cậu đã thông báo đầy đủ rồi mà, sao đến giờ chỉ có mấy bé xuất hiện?Một đám mèo không có chút khái niệm thời gian! Bỏ hết! Cắt hết tiêu chuẩn phát cá nhỏ!Cậu ngồi đợi hơn mười phút. Rồi từ trong đám cỏ, từng con mèo lục tục lò dò bò ra, mèo đen, mèo trắng, mèo vàng...Một đám mèo tụ tập quanh chân cậu, kêu meo meo ầm ĩ.Vài bé mèo con nghịch ngợm còn nhảy lên đùi cậu, cố gắng cạy ba lô lấy pate.Giang Hành nắm gáy một bé, nhấc nó lên rồi đặt xuống đất, mặt đầy vẻ nghiêm nghị."Hôm qua tôi đã dặn thế nào? Không phải là nghe chuông thứ ba buổi chiều thì tới đây sao?"Bé mèo cam lăn ra chân cậu, lộ cái bụng trắng nõn: "Meo meo!"(Trên núi có chim sẻ!)(Tụi tui mải đuổi theo nên quên luôn...)Giang Hành: "......"Cậu mở hộp pate, mặt không biểu cảm."Mấy đứa đúng là lứa mèo tệ nhất mà tôi từng dạy dỗ!""Xếp hàng vào! Ăn theo tuổi tác! Bé trước, lớn sau! Đây là vị gà, đây là cá, đây chắc là bò... Thích vị gì thì chọn, không được tranh giành! Con nào gây rối thì bị giam, một tuần khỏi ăn bữa phụ!"Mèo tam thể ăn xong sớm nhất, tao nhã ngồi li.ếm lông bên cạnh. Thấy ai chen hàng là giơ móng quất liền một cú.Cả bầy mèo ngồi ngay ngắn bên hồ, xếp hàng ăn pate.Giang Hành ngồi phía trước, giơ điện thoại lên chụp một tấm rồi gửi cho Lục Nghi Xuyên.[Chuyển em 50, em phong anh làm Hộ pháp Tả Hữu của Giáo phái Mèo ngay lập tức.]Mấy bé mèo vừa ăn vừa phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn, nắng chiều ấm áp, Giang Hành bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.Ngay lúc cậu sắp ngủ gật, điện thoại rung lên.[Chuyển khoản: 500.][So với hộ pháp tả hữu, anh thích làm 'Áp trại phu nhân' của Đại vương Mèo hơn.]Giang Hành nhận tiền ngay lập tức.[Áp trại phu nhân đâu phải cứ muốn là được?][Cũng đúng, áp trại phu nhân phải là do cướp về.][Thế nên Nhung Nhung định bao giờ đến cướp anh đây?] 【......】【Anh có cần chuẩn bị gì không?】【Chuẩn bị gì?】【Ví dụ như khi một đàn mèo lao vào thì ngoan ngoãn giơ tay chịu trói?】【......】Giang Hành thật sự không đối phó nổi với Lục Nghi Xuyên.Ngay giây tiếp theo, điện thoại của cậu reo lên."Chiều nay có tiết không?""Có."Bên kia khẽ cười: "Anh xem thời khóa biểu của em rồi."Giang Hành hừ một tiếng: "Xem rồi còn hỏi em làm gì?""Xem em có nói dối không.""......""Lục Nghi Xuyên, anh phiền quá!""Tối nay về nhà không?""Còn tùy anh thể hiện thế nào.""Thêm 500 nữa nhé?""Em là con mèo rẻ tiền vậy sao?""Anh đặt phòng riêng ở Lâm Hiên rồi."Giang Hành lập tức đổi giọng: "Anh đón em hay tài xế?""Tùy tình hình, nếu anh rảnh thì anh đón, không thì tài xế."Lục Nghi Xuyên quá bận rộn, mới nói chuyện với anh được mấy câu đã phải cúp máy.Lúc này, đám mèo cũng ăn xong, lăn lóc trên cỏ phơi nắng.Giang Hành vỗ tay: "Dậy nào! Dậy nào! Hôm nay chúng ta họp!"Vừa nghe thấy "họp", lũ mèo lập tức ngồi thẳng dậy, mắt sáng rực nhìn cậu.Giang Hành nhấc bé mèo cam to xác bên chân lên ôm vào lòng.Con mèo cam này từng là "trùm trường A", cũng là fan cuồng của mèo tam thể. Nhưng từ khi bị "thiến", nó tiến hóa thành một con "heo cam" chính hiệu, cả ngày ngoài ăn thì ngủ, ngủ dậy lại thẫn thờ nhìn trời thương tiếc cặp trứng đã ra đi.Giang Hành xoa cái bụng tròn vo của nó, rồi nói với đám mèo:"Tôi định mở một quán cà phê mèo, bao ăn bao ở, không có bảo hiểm xã hội hay chế độ đãi ngộ gì hết, nhưng mỗi năm sẽ được kiểm tra sức khỏe miễn phí một lần. Hiện tại đang tuyển nhân viên, chỉ nhận mèo hoang, ai có hứng thú thì đăng ký với tôi."Lời vừa dứt, bầy mèo xôn xao."Quán cà phê mèo là gì thế?""Bao ăn bao ở á? Tôi tham gia!""Đăng ký! Đăng ký!"...Giang Hành giải thích cho đám mèo về quán cà phê mèo, thái độ chẳng khác gì một "má mì" đang dụ dỗ mấy bé mèo non dấn thân vào chốn "đèn đỏ rượu xanh"."Làm nghề này thì giữ gìn thanh danh trong sạch là chuyện viển vông! Đã bước vào thế giới này, thì yêu khách là điều cấm kỵ! Ngoài ra, bớt quạu lại, người phải mềm, giọng phải ngọt. Đã vào rồi thì đừng mang tính khí hoang dã của mấy đứa theo.""Chúng ta phục vụ con người, nên yêu cầu duy nhất là không được cào khách! Mèo thân thiện với người sẽ được ưu tiên nhận, những bé mèo nhút nhát hoặc không thể tự sống sót ngoài đường sẽ được cân nhắc đặc biệt."Cậu phủi quần đứng lên:"Mấy đứa suy nghĩ kỹ đi! Đã bước vào thì không còn là mèo 'trong sạch' nữa đâu!""Tôi cho các đứa ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau ai muốn ứng tuyển thì đến đây tìm tôi!"Giang Hành đã nghĩ về chuyện này rất lâu. Cậu muốn mở quán cà phê mèo để thu nhận những bé mèo thân thiện nhưng yếu ớt, không thể tự sinh tồn. Vấn đề không phải là kiếm tiền, mà là tạo ra một nơi giúp tụi mèo có thể tự nuôi sống bản thân.Lúc cậu đề cập chuyện này với Lục Nghi Xuyên, ban đầu chỉ là nói cho vui. Ai ngờ vài ngày sau, người kia chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đưa cho cậu một mặt bằng, còn sắp xếp cả hai "cấp dưới" là Tiểu Hắc và Đại Bạch làm nhân viên cho cậu.Vị trí quán cực đẹp, nằm ngay trung tâm khu đại học.Lần đầu đến xem, Giang Hành sững sờ vì diện tích quá rộng."Chỗ này mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền thuê thế?""Không cần thuê, cả tòa nhà này là của anh."Giang Hành bĩu môi: "Đúng là tư bản đáng ghét!" Lần đầu khởi nghiệp, Giang Hành có chút bối rối: "Nếu em không kiếm được tiền thì sao?"Lục Nghi Xuyên xoa đầu cậu: "Không sao, cứ coi như mèo của anh nuôi một đàn mèo."Dù anh nói vậy, nhưng Giang Hành vẫn rất nghiêm túc với kế hoạch này.Họp xong với đám mèo vẫn còn sớm, cậu quyết định ghé qua quán xem thử.Tiểu Hắc và Đại Bạch đang giám sát quá trình hoàn thiện quán. Khi Giang Hành đến, cả hai đang thực hiện bước nghiệm thu cuối cùng.Cái gọi là "nghiệm thu", chính là việc Đại Bạch biến thành mèo và thử toàn bộ thiết bị dành cho mèo. Nếu nó cảm thấy đạt chuẩn thì mới coi như đạt chuẩn thực sự.Đại Bạch giờ nằm bẹp trên tấm nệm mềm trước cửa, vẻ mặt như mất hết hy vọng vào cuộc đời. Tiểu Hắc thì đang cầm sổ ghi chép gì đó. Nhìn thấy Giang Hành, hắn nói:"Quán đã hoàn thiện xong, tất cả nội thất đều làm từ gỗ, lượng formaldehyde rất ít. Để đó tầm một tháng là có thể khai trương."Giang Hành đảo mắt một vòng, khá hài lòng: "Không tệ. Anh có nói với đám mèo bên đó về tiêu chí tuyển dụng chưa?""Nói rồi. Hiện tại có khoảng hai mươi con có ý định 'bán thân' vào làm." Tiểu Hắc mặt không cảm xúc, "Ngoài ra còn vài bé do mẹ chúng mang đến gửi."Giang Hành cảm thán: "Thời buổi này, làm mèo cũng không dễ dàng gì...""Đến lúc đó hai anh đi cùng tôi để phỏng vấn. Đây là quán đầu tiên của chúng ta, nhất định phải làm cho lớn mạnh, tranh thủ mở thêm chi nhánh!"Dù sao thì, trên đời này chưa từng có một quán cà phê mèo do chính mèo làm chủ!Sáng thứ bảy, trời trong gió mát.Giang Hành ngồi bên hồ, cầm một xấp đơn đăng ký: "Nào nào, xếp hàng phỏng vấn nào!"Bầy mèo ngoan ngoãn xếp thành hàng dài.Con đầu tiên là một bé mèo bò sữa."Tên gì?""Bọn họ gọi tôi là Tiểu Bò Sữa.""Ừm... được rồi, sau khi nhận việc tôi sẽ đặt cho em một nghệ danh mới. Bao nhiêu tuổi?""Năm tháng.""Bắt tay nào."Tiểu Bò Sữa giơ một chân lên, ngoan ngoãn bắt tay."Nằm xuống."Tiểu Bò Sữa lật ngửa, phơi cái bụng trắng nõn."Kêu một tiếng.""Meo ~""Được, em qua vòng tuyển chọn. Đến chỗ Tiểu Hắc nhận thẻ nhân viên, một tháng sau quay lại làm việc.""Tiếp theo!""Tên gì?""Tiểu Cam.""Còn bé phía sau em?""Cũng là Tiểu Cam.""Được rồi, vậy thì Tiểu Cam Một và Tiểu Cam Hai."Giang Hành nhìn quanh một lượt, phát hiện phần lớn mèo hoang ở đây là mèo vằn, mèo cam, mèo bò sữa, mèo đen và mèo trắng.Cậu vỗ tay: "Các bé mèo vằn đứng ra trước nào.""Em là Tiểu Vằn Một, em là Tiểu Vằn Hai, em là Tiểu Vằn..."Chàng trai cúi đầu, cẩn thận điền từng đơn một. Đến khi xong xuôi thì đã gần trưa.Giang Hành xoa eo, đứng dậy:"Được rồi, buổi phỏng vấn kết thúc. Sau này ai muốn tham gia cứ đến tìm tôi, nếu tuyển thêm nhân viên thì sẽ có thông báo!"Cậu chống nạnh: "Nào, một lần nữa nào!""Khẩu hiệu của chúng ta là——""Không có cá nhỏ nào không ăn được! Chỉ có mèo không chịu cố gắng!""Mục tiêu của chúng ta là——""Làm lớn làm mạnh, mở rộng thị trường!"Rất tốt.Giải tán!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro