Chương 1
Vinh Cẩn
2024-07-10 20:54:35
Bóng đêm mịt mù, phủ đầy mây đen.
Cả thành phố chìm trong hơi nước bốc lên, dự đoán cơn mưa sắp đến.
Không lâu sau, gió mạnh cùng với mưa rào đập vào cửa sổ, không ngờ lại hoà hợp với nhịp trống của tay đánh trống trong quán bar.
Đợi đến khi nhịp trống cuối cùng rơi xuống, sự phấn khích của khán giả lên đến đỉnh điểm.
Tuyết khô phun ra, nam nữ ăn uống cọ xát quan hệ, bầu không khí mờ ám có vẻ vô cùng sống động trong đêm mưa dày đặc.
Cho đến khi ánh đèn trên sân khấu sáng lên lần nữa, tiếng mỉm cười dịu dàng mới không nhanh không chậm nói: “Bây giờ là màn cuối cùng——"
Người đàn ông đang lên tiếng không xuất hiện, nhưng sau khi hắn ra lệnh một tiếng, cảnh tượng trước mắt mới trở nên rõ ràng.
Cách lớp kính, những chú cá đầy màu sắc bơi lội vui vẻ trong hồ.
Mà ở trong một mảng xanh thẳm yên tĩnh đó, dáng người duyên dáng lại càng bắt mắt hơn.
Vóc dáng những người cá trong nước uyển chuyển nhẹ nhàng, đuôi cá tinh xảo xoay tròn theo chuyển động của hướng múa, vẽ ra những bọt sóng trong veo.
Chỉ là trên mặt người đang biểu diễn bị mặt nạ che mất, không thấy rõ khuôn mặt.
Ham muốn chinh phục và cảm giác bí ẩn đan xen nhau, càng khơi gợi thêm lòng hiếu kỳ của mọi người.
Thời Vãn Tầm còn cho rằng bản thân vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, muốn mở mắt ra, nhưng trước mắt chỉ có bóng tối vô tận.
Vải lụa đen mềm mại che phủ lông mi cô, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch.
Đập đến mức tai cô cảm thấy đau.
Cô nhớ rõ ràng là, chính cô chủ động chuyển đến Tây Thành, nhận nhiệm vụ cấp trên giao, đi đến quán bar này để điều tra giao dịch bất hợp pháp.
Sau khi cột chặt chiếc cameras mini ở trong phòng vệ sinh, cô rửa tay ở bồn rửa mặt xong, ở chỗ đụng trúng một người đàn ông.
Sau khi ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, gần như không còn nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Không chỉ có như vậy, hiện tại đôi tay cô còn bị buộc chặt đến mức không thể cử động, đôi môi đỏ cũng bị dán chặt lên miếng băng keo không nói được gì.
Tiếng nức nở nhỏ của cô gái, dường như đang vội vàng mà gửi một tín hiệu khẩn cấp ra.
Không nghĩ rằng như vậy sẽ chỉ kích thích hứng thú của người thợ săn lên thôi.
Rất vất vả Thời Vãn Tầm mới cởi được sợi dây thừng trong tay ra, lại tháo bịt mắt lụa xuống.
Lúc này cô mới nhìn thấy trang phục của mình.
Vừa nhìn qua rất giống người cá trong nước.
Bộ trang phục biểu diễn ôm sát đường cong cơ thể, nửa người trên được làm bằng sợi mỏng, lộ ra vai cổ trắng nõn, nhìn xuống chút nữa là đuôi cá màu đỏ tinh xảo rất co giãn.
Phía trước chỉ có một con đường, từ dưới nước dẫn ra ngoài, không biết là dẫn đến chỗ nào.
Cho dù Thời Vãn Tầm bơi không được giỏi, nhưng bản năng chạy trốn đã thúc đẩy cô bơi xuống nước, nói chung không thể cứ như thế này biến mất không một tiếng động nào được.
Cô chỉ bơi dọc theo hướng ánh sáng, mượn sức nổi của nước mà đẩy về phía trước, không khí trong phổi cô gần như cạn kiệt.
Hiện trường im lặng một lúc, mọi người cũng nín thở chờ đợi.
Rồi sau đó tiếng đàn piano du dương uyển chuyển như nước chảy róc rách vang lên bên tai.
Đó là tác phẩm kinh điển > của Anh Lâm.
Đúng lúc này Thời Vãn Tầm đã bơi đến hiện trường, cô học cách giữ nhịp điệu giống như những người cá khác.
Mở hai tay ra trong làn nước lạnh lẽo, linh hoạt xoay tròn, giống như rồng bơi.
Ánh sáng mờ của điện thoại trước mắt dệt nên một thế giới dưới nước mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Không thể không nói, trang phục biểu diễn của người cá thật sự rất biết cách làm hài lòng người xem.
Cảnh tượng chiếu vào trong mắt giống như một giấc mơ, có thể thấy rõ bóng người lộng lẫy động lòng người, những người biểu diễn trông giống như những người cá có thật.
“Anh Trịnh, nhìn người cá màu đỏ kia kìa——”
Chàng trai ngồi ở trên quầy bar nâng quai hàm sắc bén, trong lời nói chứa vài phần tà khí.
Người đàn ông được gọi là anh Trịnh cúi đầu nhìn thời gian, vẫn còn một phút nữa mới đến mười giờ.
Nếu anh ta không ra mặt, hàng hóa tối nay sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng phiền muộn, Trịnh Thanh Vũ nhướng mày trái: “Rất xinh đẹp, nhưng lại là người mới.”
Dù động tác không quá thành thạo, nhưng cánh tay của cô gái trắng nõn cân đối, lộ ra đôi vai trần tinh tế.
Huống hồ còn có chuỗi lục lạc lắc lư ở cổ tay, vì cô mà thêm vài điểm cộng.
-
Bên ngoài quán bar, cơn mưa dày đặc, ánh đèn rải rác phản chiếu trên mặt đất ẩm ướt.
Một chiếc Land Rover không nhanh không chậm mà dừng ở cửa, cửa xe bên trái bị đẩy ra.
Chỉ thấy người đàn ông cầm cây dù đen, mép ô bị hạ xuống rất thấp,chỉ có thể nhìn thấy quai hàm sắc sảo dưới cơn mưa tầm tã.
Cả thành phố chìm trong hơi nước bốc lên, dự đoán cơn mưa sắp đến.
Không lâu sau, gió mạnh cùng với mưa rào đập vào cửa sổ, không ngờ lại hoà hợp với nhịp trống của tay đánh trống trong quán bar.
Đợi đến khi nhịp trống cuối cùng rơi xuống, sự phấn khích của khán giả lên đến đỉnh điểm.
Tuyết khô phun ra, nam nữ ăn uống cọ xát quan hệ, bầu không khí mờ ám có vẻ vô cùng sống động trong đêm mưa dày đặc.
Cho đến khi ánh đèn trên sân khấu sáng lên lần nữa, tiếng mỉm cười dịu dàng mới không nhanh không chậm nói: “Bây giờ là màn cuối cùng——"
Người đàn ông đang lên tiếng không xuất hiện, nhưng sau khi hắn ra lệnh một tiếng, cảnh tượng trước mắt mới trở nên rõ ràng.
Cách lớp kính, những chú cá đầy màu sắc bơi lội vui vẻ trong hồ.
Mà ở trong một mảng xanh thẳm yên tĩnh đó, dáng người duyên dáng lại càng bắt mắt hơn.
Vóc dáng những người cá trong nước uyển chuyển nhẹ nhàng, đuôi cá tinh xảo xoay tròn theo chuyển động của hướng múa, vẽ ra những bọt sóng trong veo.
Chỉ là trên mặt người đang biểu diễn bị mặt nạ che mất, không thấy rõ khuôn mặt.
Ham muốn chinh phục và cảm giác bí ẩn đan xen nhau, càng khơi gợi thêm lòng hiếu kỳ của mọi người.
Thời Vãn Tầm còn cho rằng bản thân vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, muốn mở mắt ra, nhưng trước mắt chỉ có bóng tối vô tận.
Vải lụa đen mềm mại che phủ lông mi cô, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch.
Đập đến mức tai cô cảm thấy đau.
Cô nhớ rõ ràng là, chính cô chủ động chuyển đến Tây Thành, nhận nhiệm vụ cấp trên giao, đi đến quán bar này để điều tra giao dịch bất hợp pháp.
Sau khi cột chặt chiếc cameras mini ở trong phòng vệ sinh, cô rửa tay ở bồn rửa mặt xong, ở chỗ đụng trúng một người đàn ông.
Sau khi ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, gần như không còn nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Không chỉ có như vậy, hiện tại đôi tay cô còn bị buộc chặt đến mức không thể cử động, đôi môi đỏ cũng bị dán chặt lên miếng băng keo không nói được gì.
Tiếng nức nở nhỏ của cô gái, dường như đang vội vàng mà gửi một tín hiệu khẩn cấp ra.
Không nghĩ rằng như vậy sẽ chỉ kích thích hứng thú của người thợ săn lên thôi.
Rất vất vả Thời Vãn Tầm mới cởi được sợi dây thừng trong tay ra, lại tháo bịt mắt lụa xuống.
Lúc này cô mới nhìn thấy trang phục của mình.
Vừa nhìn qua rất giống người cá trong nước.
Bộ trang phục biểu diễn ôm sát đường cong cơ thể, nửa người trên được làm bằng sợi mỏng, lộ ra vai cổ trắng nõn, nhìn xuống chút nữa là đuôi cá màu đỏ tinh xảo rất co giãn.
Phía trước chỉ có một con đường, từ dưới nước dẫn ra ngoài, không biết là dẫn đến chỗ nào.
Cho dù Thời Vãn Tầm bơi không được giỏi, nhưng bản năng chạy trốn đã thúc đẩy cô bơi xuống nước, nói chung không thể cứ như thế này biến mất không một tiếng động nào được.
Cô chỉ bơi dọc theo hướng ánh sáng, mượn sức nổi của nước mà đẩy về phía trước, không khí trong phổi cô gần như cạn kiệt.
Hiện trường im lặng một lúc, mọi người cũng nín thở chờ đợi.
Rồi sau đó tiếng đàn piano du dương uyển chuyển như nước chảy róc rách vang lên bên tai.
Đó là tác phẩm kinh điển > của Anh Lâm.
Đúng lúc này Thời Vãn Tầm đã bơi đến hiện trường, cô học cách giữ nhịp điệu giống như những người cá khác.
Mở hai tay ra trong làn nước lạnh lẽo, linh hoạt xoay tròn, giống như rồng bơi.
Ánh sáng mờ của điện thoại trước mắt dệt nên một thế giới dưới nước mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Không thể không nói, trang phục biểu diễn của người cá thật sự rất biết cách làm hài lòng người xem.
Cảnh tượng chiếu vào trong mắt giống như một giấc mơ, có thể thấy rõ bóng người lộng lẫy động lòng người, những người biểu diễn trông giống như những người cá có thật.
“Anh Trịnh, nhìn người cá màu đỏ kia kìa——”
Chàng trai ngồi ở trên quầy bar nâng quai hàm sắc bén, trong lời nói chứa vài phần tà khí.
Người đàn ông được gọi là anh Trịnh cúi đầu nhìn thời gian, vẫn còn một phút nữa mới đến mười giờ.
Nếu anh ta không ra mặt, hàng hóa tối nay sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng phiền muộn, Trịnh Thanh Vũ nhướng mày trái: “Rất xinh đẹp, nhưng lại là người mới.”
Dù động tác không quá thành thạo, nhưng cánh tay của cô gái trắng nõn cân đối, lộ ra đôi vai trần tinh tế.
Huống hồ còn có chuỗi lục lạc lắc lư ở cổ tay, vì cô mà thêm vài điểm cộng.
-
Bên ngoài quán bar, cơn mưa dày đặc, ánh đèn rải rác phản chiếu trên mặt đất ẩm ướt.
Một chiếc Land Rover không nhanh không chậm mà dừng ở cửa, cửa xe bên trái bị đẩy ra.
Chỉ thấy người đàn ông cầm cây dù đen, mép ô bị hạ xuống rất thấp,chỉ có thể nhìn thấy quai hàm sắc sảo dưới cơn mưa tầm tã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro