Chương 3
Vinh Cẩn
2024-07-10 20:54:35
Nhưng từ bây giờ trở đi, phải nghe theo lệnh của anh.
Vẻ mặt Trịnh Thanh Vũ ngạc nhiên, tuy rằng bây giờ không hiểu ý Bùi Kiêu Nam cho lắm, nhưng vẫn trực tiếp đá ông ta: “Mẹ nó ông đắc tội Bùi tổng, còn không mau xin lỗi đi.”
“Thật ngại quá Bùi tổng, là tôi không rõ quy định…” Người đàn ông cúi đầu khom lưng, hết sức nịnh nọt: “Giải quyết người phụ nữ này thế nào đều do cậu quyết định.”
“Ý Bùi tổng là…”
Đột nhiên Trịnh Thanh Vũ hiểu ra cái gì đó: “Là mắt tôi quá kém, nếu Bùi tổng thích người đó, chỉ cần nói một tiếng là được.”
Trịnh Thanh Vũ đưa mắt ra hiệu, gọi người của mình mang Thời Vãn Tầm đến trước mặt Bùi Kiêu Nam.
Thời Vãn Tầm quỳ gối trên sàn nhà, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đến gần.
Giày da của người đàn ông sáng bóng, bước chân giống như cái đồng hồ cơ, mỗi phút mỗi giây đều đạp lên trái tim cô.
Bùi Kiêu Nam đứng yên, hàng lông mi đen dày như lông quạ rũ xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Vào lúc này, cô quả thực là Dạ Oanh đang bị trói buộc, còn anh là vị vua nắm giữ quyền lực kiểm soát sinh tử.
“Biết cầu xin không ?” Bùi Kiêu Nam bỗng nhiên nói ra một câu.
Thời Vãn Tầm đã hiểu ý anh, có người tâm lý vặn vẹo, đơn giản là muốn hưởng thụ cảm giác kẻ yếu phục tùng bản thân.
Thời gian trôi qua, ngay cả không khí cũng trở nên yên lặng.
Vì vậy cô cô cắm móng tay vào lòng bàn tay, để nhớ kỹ cảm giác đau đớn này, mím môi nói: “Xin anh…”
Bùi Kiêu Nam dùng ngón tay thon dài nắm lấy dưới cằm cô, ánh mắt như đang nhìn động vật đã chết khiến Thời Vãn Tầm rùng mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm giác được sự nguy hiểm và tôn nghiêm trộn lẫn ở trong xương cốt của một người.
Đúng lúc Trịnh Thanh Vũ mở miệng: “Bùi tổng, giải quyết cô gái này thế nào?”
Bùi Kiêu Nam kẹp điếu thuốc, châm lửa ánh lên màu đỏ tươi, thản nhiên nói: “Để cô ấy tự chọn.”
"Cô có sẵn lòng làm người phụ nữ của tôi không?"
Ngay sau đó, anh thong thả cúi người xuống, kề một con dao sắc bén vào cổ cô.
Lưỡi dao cách cổ cô quá gần, chỉ cần không chú ý một chút, có khả năng sẽ cắt trúng da thịt.
Thời Vãn Tầm ngừng thở, không cẩn thận chạm phải ánh mắt anh.
Dòng nước ngầm giữa hai người, như bèo tấm tụ lại trên mặt nước.(*)
(*)
Lúc này cô mới hoàn toàn thấy rõ đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông. Lông mày sâu, đôi mắt đen nhánh, mí mắt không có nhiều nếp nhăn, lông mi dày phủ một lớp bóng.
Khí chất giống với người có bệnh cần phải sống dưới ánh mặt trời.
Câu hỏi rất dứt khoát, sự lựa chọn liền đặt trước mặt cô như vậy.
Hoặc là đi cùng anh, hoặc là chết.
Thời Vãn Tầm nhắm mắt lại, biết bản thân đã không còn đường lui.
Khoảnh khắc gật đầu, nước mắt vẫn luôn kiềm chế trong khoé mắt mới lặng lẽ bắt đầu chảy xuống.
Bùi Kiêu Nam ném con dao xuống đất, đầu cũng không xoay lại, để lại toàn bộ mớ hỗn độn cho Trịnh Thanh Vũ giải quyết.
Trịnh Thanh Vũ cau mày, biểu cảm như gặp phải quỷ: “Mẹ nó, từ khi nào mà Bùi tổng lại bắt đầu có hứng thú với phụ nữ vậy.”
Vẻ mặt Trịnh Thanh Vũ ngạc nhiên, tuy rằng bây giờ không hiểu ý Bùi Kiêu Nam cho lắm, nhưng vẫn trực tiếp đá ông ta: “Mẹ nó ông đắc tội Bùi tổng, còn không mau xin lỗi đi.”
“Thật ngại quá Bùi tổng, là tôi không rõ quy định…” Người đàn ông cúi đầu khom lưng, hết sức nịnh nọt: “Giải quyết người phụ nữ này thế nào đều do cậu quyết định.”
“Ý Bùi tổng là…”
Đột nhiên Trịnh Thanh Vũ hiểu ra cái gì đó: “Là mắt tôi quá kém, nếu Bùi tổng thích người đó, chỉ cần nói một tiếng là được.”
Trịnh Thanh Vũ đưa mắt ra hiệu, gọi người của mình mang Thời Vãn Tầm đến trước mặt Bùi Kiêu Nam.
Thời Vãn Tầm quỳ gối trên sàn nhà, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đến gần.
Giày da của người đàn ông sáng bóng, bước chân giống như cái đồng hồ cơ, mỗi phút mỗi giây đều đạp lên trái tim cô.
Bùi Kiêu Nam đứng yên, hàng lông mi đen dày như lông quạ rũ xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Vào lúc này, cô quả thực là Dạ Oanh đang bị trói buộc, còn anh là vị vua nắm giữ quyền lực kiểm soát sinh tử.
“Biết cầu xin không ?” Bùi Kiêu Nam bỗng nhiên nói ra một câu.
Thời Vãn Tầm đã hiểu ý anh, có người tâm lý vặn vẹo, đơn giản là muốn hưởng thụ cảm giác kẻ yếu phục tùng bản thân.
Thời gian trôi qua, ngay cả không khí cũng trở nên yên lặng.
Vì vậy cô cô cắm móng tay vào lòng bàn tay, để nhớ kỹ cảm giác đau đớn này, mím môi nói: “Xin anh…”
Bùi Kiêu Nam dùng ngón tay thon dài nắm lấy dưới cằm cô, ánh mắt như đang nhìn động vật đã chết khiến Thời Vãn Tầm rùng mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm giác được sự nguy hiểm và tôn nghiêm trộn lẫn ở trong xương cốt của một người.
Đúng lúc Trịnh Thanh Vũ mở miệng: “Bùi tổng, giải quyết cô gái này thế nào?”
Bùi Kiêu Nam kẹp điếu thuốc, châm lửa ánh lên màu đỏ tươi, thản nhiên nói: “Để cô ấy tự chọn.”
"Cô có sẵn lòng làm người phụ nữ của tôi không?"
Ngay sau đó, anh thong thả cúi người xuống, kề một con dao sắc bén vào cổ cô.
Lưỡi dao cách cổ cô quá gần, chỉ cần không chú ý một chút, có khả năng sẽ cắt trúng da thịt.
Thời Vãn Tầm ngừng thở, không cẩn thận chạm phải ánh mắt anh.
Dòng nước ngầm giữa hai người, như bèo tấm tụ lại trên mặt nước.(*)
(*)
Lúc này cô mới hoàn toàn thấy rõ đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông. Lông mày sâu, đôi mắt đen nhánh, mí mắt không có nhiều nếp nhăn, lông mi dày phủ một lớp bóng.
Khí chất giống với người có bệnh cần phải sống dưới ánh mặt trời.
Câu hỏi rất dứt khoát, sự lựa chọn liền đặt trước mặt cô như vậy.
Hoặc là đi cùng anh, hoặc là chết.
Thời Vãn Tầm nhắm mắt lại, biết bản thân đã không còn đường lui.
Khoảnh khắc gật đầu, nước mắt vẫn luôn kiềm chế trong khoé mắt mới lặng lẽ bắt đầu chảy xuống.
Bùi Kiêu Nam ném con dao xuống đất, đầu cũng không xoay lại, để lại toàn bộ mớ hỗn độn cho Trịnh Thanh Vũ giải quyết.
Trịnh Thanh Vũ cau mày, biểu cảm như gặp phải quỷ: “Mẹ nó, từ khi nào mà Bùi tổng lại bắt đầu có hứng thú với phụ nữ vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro