Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 27
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Chức Vụ khẽ thở phào, cố giữ giọng điềm nhiên hỏi về nơi nào gần đây có thể không yên ổn.
Bác Từ là người già trong thôn, cả ngày nhàn rỗi, chỉ lái xe lừa chở khách kiếm chút hời.
Bác ta thường xuyên qua lại thị trấn, nên rất am hiểu địa hình xung quanh, bèn nói với vẻ quen thuộc: “Nếu cháu muốn ra vào huyện, tuyệt đối đừng đi con đường phía Bắc.”
Con đường đó là một lối tắt, nhưng rất vắng vẻ.
Nguyên nhân là vì phía Bắc quả thực có một ổ thổ phỉ.
“Đám thổ phỉ ấy tính khí kỳ quái, di chuyển không cố định, lang thang khắp nơi bên ngoài trấn. Người dân đi đường Bắc đôi khi bình an vô sự, chỉ là vì lúc ấy thổ phỉ chưa về tổ, có lẽ còn đang ở ngoài săn bắt chưa quay về.”
Bác ta chỉ về phía Tây: "Nếu muốn an toàn, hãy đi đường Tây, tuyệt đối đừng đi đường Bắc.”
Nghe được nơi đây quả thực có ổ thổ phỉ, tim Chức Vụ đập dồn dập rồi dần dần bình tĩnh trở lại.
Dây thần kinh căng thẳng của nàng cũng thả lỏng, chỉ nghĩ rằng đám người huyện nha đã nhầm lẫn.
Nếu như thái tử thực sự bị giữ trong ổ thổ phỉ, sớm muộn gì cũng có người đến cứu, thôn này chắc chắn vẫn sẽ là một nơi yên bình.
Khi Chức Vụ vội vã về nhà thì trời đã xế chiều.
Chưa bước vào nhà, nàng đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức.
Rõ ràng là người chồng đang dưỡng bệnh ở nhà cơm nước xong xuôi rồi.
Dùng xong bữa tối, Yến Ân uống chén thuốc bồi bổ, Chức Vụ mới dần nhận ra sự im lặng kỳ lạ của y hôm nay.
Khuôn mặt y băng lãnh như sương tuyết, vốn dĩ đã có vẻ lạnh nhạt, hôm nay lại như thêm phần mệt mỏi.
Nhận ra điều này, dù còn đang lơ đãng, nàng vẫn theo bản năng tiến đến gần y.
Nàng thói quen nắm lấy tay y, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của người đàn ông.
Cảm nhận được nhiệt độ bình thường, biết y không phát sốt, nàng mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến quyết định bí mật hôm nay, Chức Vụ âm thầm quan sát sắc mặt của y, sau một lúc mới thử dò hỏi.
“Phu quân, trong thôn gần đây không yên ổn lắm, em muốn về nhà cha mẹ một chuyến… Chàng có muốn đi cùng không?”
Yến Ân đang nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ về những quân cờ trong tay mình.
Nhận thấy hành động của nàng, y chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Người của y vẫn chưa đến.
Phương thức liên lạc duy nhất cũng đòi hỏi phải có người của y ở trong khu vực trấn Tiểu Thạch mới cảm ứng được…
Nếu không, sẽ lãng phí mất ống trúc tín hiệu cuối cùng.
Y từ từ cúi mắt, quan sát dáng vẻ có phần chăm sóc của thiếu nữ trước mặt.
Y vốn dĩ không hiểu cảm xúc dư thừa này là gì…
Nhưng lúc này, y lại cần nàng tiếp tục ngây thơ không biết gì, coi y như một người chồng bình thường.
Giống như lần trước, khi thấy vết thương trên đầu gối y, người đau là y, nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng lại tràn đầy nước mắt.
Bắt gặp ánh nhìn dò hỏi của nàng, Yến Ân chỉ gõ nhẹ đầu ngón tay xuống mép bàn.
Khi nàng đang căng thẳng chờ đợi, y mới đáp một tiếng “Được.”
Yến Ân như vô tình tiết lộ rằng quê hương của họ ở trấn Mai.
Y nhìn nàng, giọng nói ôn hòa: “Chúng ta đã lâu rồi không quay về đó.”
Chức Vụ thấy y không phản đối, lòng cũng dần buông lỏng.
Nàng nhớ rằng nguyên chủ và chồng là người cùng quê, nên việc nàng đề nghị về nhà cha mẹ lần này cũng chỉ là một cái cớ.
Mục đích thực sự là dự định đưa y trở về bên gia đình, để có người thân chăm sóc. Dù cách làm này không tránh khỏi cảm giác bỏ rơi chồng nhưng nếu y có người thân bên cạnh, rồi nàng trao thư hòa ly thì y cũng sẽ không quá tổn thương.
Nghe thấy địa danh “trấn Mai” mà phu quân nhắc đến, Chức Vụ không hề nghi ngờ mà còn hoàn toàn tin tưởng.
Nàng đã suy tính thấu đáo, miệng lại chỉ nhẹ nhàng nói: “Chúng ta có thể chuẩn bị đồ đạc, đợi sóng gió trong thôn qua đi rồi hãy rời đi.”
Bác Từ là người già trong thôn, cả ngày nhàn rỗi, chỉ lái xe lừa chở khách kiếm chút hời.
Bác ta thường xuyên qua lại thị trấn, nên rất am hiểu địa hình xung quanh, bèn nói với vẻ quen thuộc: “Nếu cháu muốn ra vào huyện, tuyệt đối đừng đi con đường phía Bắc.”
Con đường đó là một lối tắt, nhưng rất vắng vẻ.
Nguyên nhân là vì phía Bắc quả thực có một ổ thổ phỉ.
“Đám thổ phỉ ấy tính khí kỳ quái, di chuyển không cố định, lang thang khắp nơi bên ngoài trấn. Người dân đi đường Bắc đôi khi bình an vô sự, chỉ là vì lúc ấy thổ phỉ chưa về tổ, có lẽ còn đang ở ngoài săn bắt chưa quay về.”
Bác ta chỉ về phía Tây: "Nếu muốn an toàn, hãy đi đường Tây, tuyệt đối đừng đi đường Bắc.”
Nghe được nơi đây quả thực có ổ thổ phỉ, tim Chức Vụ đập dồn dập rồi dần dần bình tĩnh trở lại.
Dây thần kinh căng thẳng của nàng cũng thả lỏng, chỉ nghĩ rằng đám người huyện nha đã nhầm lẫn.
Nếu như thái tử thực sự bị giữ trong ổ thổ phỉ, sớm muộn gì cũng có người đến cứu, thôn này chắc chắn vẫn sẽ là một nơi yên bình.
Khi Chức Vụ vội vã về nhà thì trời đã xế chiều.
Chưa bước vào nhà, nàng đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức.
Rõ ràng là người chồng đang dưỡng bệnh ở nhà cơm nước xong xuôi rồi.
Dùng xong bữa tối, Yến Ân uống chén thuốc bồi bổ, Chức Vụ mới dần nhận ra sự im lặng kỳ lạ của y hôm nay.
Khuôn mặt y băng lãnh như sương tuyết, vốn dĩ đã có vẻ lạnh nhạt, hôm nay lại như thêm phần mệt mỏi.
Nhận ra điều này, dù còn đang lơ đãng, nàng vẫn theo bản năng tiến đến gần y.
Nàng thói quen nắm lấy tay y, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của người đàn ông.
Cảm nhận được nhiệt độ bình thường, biết y không phát sốt, nàng mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến quyết định bí mật hôm nay, Chức Vụ âm thầm quan sát sắc mặt của y, sau một lúc mới thử dò hỏi.
“Phu quân, trong thôn gần đây không yên ổn lắm, em muốn về nhà cha mẹ một chuyến… Chàng có muốn đi cùng không?”
Yến Ân đang nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ về những quân cờ trong tay mình.
Nhận thấy hành động của nàng, y chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Người của y vẫn chưa đến.
Phương thức liên lạc duy nhất cũng đòi hỏi phải có người của y ở trong khu vực trấn Tiểu Thạch mới cảm ứng được…
Nếu không, sẽ lãng phí mất ống trúc tín hiệu cuối cùng.
Y từ từ cúi mắt, quan sát dáng vẻ có phần chăm sóc của thiếu nữ trước mặt.
Y vốn dĩ không hiểu cảm xúc dư thừa này là gì…
Nhưng lúc này, y lại cần nàng tiếp tục ngây thơ không biết gì, coi y như một người chồng bình thường.
Giống như lần trước, khi thấy vết thương trên đầu gối y, người đau là y, nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng lại tràn đầy nước mắt.
Bắt gặp ánh nhìn dò hỏi của nàng, Yến Ân chỉ gõ nhẹ đầu ngón tay xuống mép bàn.
Khi nàng đang căng thẳng chờ đợi, y mới đáp một tiếng “Được.”
Yến Ân như vô tình tiết lộ rằng quê hương của họ ở trấn Mai.
Y nhìn nàng, giọng nói ôn hòa: “Chúng ta đã lâu rồi không quay về đó.”
Chức Vụ thấy y không phản đối, lòng cũng dần buông lỏng.
Nàng nhớ rằng nguyên chủ và chồng là người cùng quê, nên việc nàng đề nghị về nhà cha mẹ lần này cũng chỉ là một cái cớ.
Mục đích thực sự là dự định đưa y trở về bên gia đình, để có người thân chăm sóc. Dù cách làm này không tránh khỏi cảm giác bỏ rơi chồng nhưng nếu y có người thân bên cạnh, rồi nàng trao thư hòa ly thì y cũng sẽ không quá tổn thương.
Nghe thấy địa danh “trấn Mai” mà phu quân nhắc đến, Chức Vụ không hề nghi ngờ mà còn hoàn toàn tin tưởng.
Nàng đã suy tính thấu đáo, miệng lại chỉ nhẹ nhàng nói: “Chúng ta có thể chuẩn bị đồ đạc, đợi sóng gió trong thôn qua đi rồi hãy rời đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro