Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Mới Xuyên Qua
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Hai mắt nam nhân mù loà, y đang bò chật vật trên mặt đất.
Trời đang mưa, da thịt y trắng bệch như người giấy, đôi mắt quấn vải trắng, bàn tay dính đầy máu.
Chức Vụ đang cầm ô cũng rất bất lực.
Một canh giờ trước, Dương đại tẩu đã đến khuyên nhủ Chức Vụ, người vừa xuyên vào thân xác này.
Vậy nên sau khi thấy nam nhân đó, trong đầu Chức Vụ hiện lên câu nói của Dương đại tẩu: “Hồng hạnh xuất tường tận sáu lần rồi, muội cũng nên bỏ cái tính trăng hoa đó đi.”
Tối qua Dương đại tẩu và trượng phu về muộn, lúc đi ngang qua nhà Chức Vụ thì nghe thấy âm thanh như tiếng xương gãy.
Nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, đến khi Dưỡng đại tẩu tới gõ cửa thì Chức Vụ ra mở cửa, nói qua loa là trượng phu không cẩn thận bị ngã.
Thấy lời này qua loa lấy lệ quá, lại nói thêm mấy lý do mơ hồ muốn hoà ly.
Lúc Dương đại tẩu biết chuyện của cặp vợ chồng này thì trượng phu Chức Vụ đã ốm yếu đến mức không thể ra ngoài, cho nàng có âm thầm ngược đãi y thì họ cũng không thể nói được lời nào.
Lỡ Chức Vụ buông tay bỏ chạy thì chẳng phải nam nhân này càng đáng thương hơn sao?
Dựa theo lời Dương đại tẩu, Chức Vụ đoán tình huống trước mắt có lẽ liên quan đến chuyện đêm qua “mình” uyển chuyển đề cập đến chuyện hoà ly với y.
Sau khi “mình” đòi hoà ly đêm qua, nam nhân đó vẫn không chịu uống thuốc mình đút.
Có lẽ nguyên chủ nghĩ tính y âm thầm chịu đựng, không ngờ hôm nay lại có thể nhân lúc nàng đến nhà Dương đại tẩu mà bò ra khỏi nhà.
Chức Vụ mới tiếp nhận thân thể này một canh giờ trước, tất nhiên không ngờ “phu quân” trong miệng Dương đại tẩu lại có lòng tự trọng cao như vậy.
Mắt mù chân tật mà y vẫn có thể nhặt được quả pháo nhỏ không biết lượm ở đâu, trên quả pháo có dấu châm lửa nhưng bị mưa xối ướt sũng, bột thuốc cũng đã bay hết.
Cuối cùng Dương đại tẩu còn nói, phu nhân nàng nhìn như ít gần người thân, nhạy cảm u ám, có lẽ là người tự phụ, chắc chắn không chấp nhận được chuyện bị nàng vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Lời Dương đại tẩu lải nhải suốt một canh giờ chính là nguồn tin duy nhất của Chức Vụ vào lúc này.
Chuyện này làm thái dương Chức Vụ giật giật, phần vì không biết nhiệm vụ sau khi mình xuyên sách là gì, phần vì không ngờ “mình” lại hồng hạnh xuất tường tận mấy lần, đội nón xanh lên đầu trượng phu.
Nàng chưa quen với thiết lập nhân vật trắc nết này, cũng không có ý định hại người, vội bước tới đỡ đối phương dậy.
"Thϊếp sai rồi."
Nghĩ đến Dương đại tẩu khuyên bảo tận tình, Chức Vụ cố gắng nhập vai, đứng ở góc nhìn nguyên chủ để xin lỗi đối phương.
Lòng bàn tay mềm mại của Chức Vụ bao lấy cổ tay đối phương.
Nhưng da thịt y nóng cực kỳ, chứng tỏ tình trạng sức khoẻ đang ở mức báo động.
Nhận ra thân thể y có xu hướng ngày càng tệ hơn, Chức Vụ ném cái ô sang một bên, hai tay vươn đến muốn đỡ y dậy.
“Lần này thϊếp thật sự biết sai rồi…”
Có lẽ do “mình” đã mắc quá nhiều sai lầm nên lời xin lỗi của “mình” không đủ để đối phương cho vào mắt.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Nàng thật sự không đỡ y dậy nỗi, lại thấy sắc mặt y vô cùng tái nhợt, Chức Vụ nhéo tay mình, chuyển sang dùng liều mạnh, miệng lưỡi trúc trắc khuyên nhủ y.
“Thϊếp sẽ bên phu quân suốt đời đến khi chết…”
“Cho dù có chết trong tay phu quân thì cũng không rời phu quân nửa bước, được không?”
Trời đang mưa, da thịt y trắng bệch như người giấy, đôi mắt quấn vải trắng, bàn tay dính đầy máu.
Chức Vụ đang cầm ô cũng rất bất lực.
Một canh giờ trước, Dương đại tẩu đã đến khuyên nhủ Chức Vụ, người vừa xuyên vào thân xác này.
Vậy nên sau khi thấy nam nhân đó, trong đầu Chức Vụ hiện lên câu nói của Dương đại tẩu: “Hồng hạnh xuất tường tận sáu lần rồi, muội cũng nên bỏ cái tính trăng hoa đó đi.”
Tối qua Dương đại tẩu và trượng phu về muộn, lúc đi ngang qua nhà Chức Vụ thì nghe thấy âm thanh như tiếng xương gãy.
Nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, đến khi Dưỡng đại tẩu tới gõ cửa thì Chức Vụ ra mở cửa, nói qua loa là trượng phu không cẩn thận bị ngã.
Thấy lời này qua loa lấy lệ quá, lại nói thêm mấy lý do mơ hồ muốn hoà ly.
Lúc Dương đại tẩu biết chuyện của cặp vợ chồng này thì trượng phu Chức Vụ đã ốm yếu đến mức không thể ra ngoài, cho nàng có âm thầm ngược đãi y thì họ cũng không thể nói được lời nào.
Lỡ Chức Vụ buông tay bỏ chạy thì chẳng phải nam nhân này càng đáng thương hơn sao?
Dựa theo lời Dương đại tẩu, Chức Vụ đoán tình huống trước mắt có lẽ liên quan đến chuyện đêm qua “mình” uyển chuyển đề cập đến chuyện hoà ly với y.
Sau khi “mình” đòi hoà ly đêm qua, nam nhân đó vẫn không chịu uống thuốc mình đút.
Có lẽ nguyên chủ nghĩ tính y âm thầm chịu đựng, không ngờ hôm nay lại có thể nhân lúc nàng đến nhà Dương đại tẩu mà bò ra khỏi nhà.
Chức Vụ mới tiếp nhận thân thể này một canh giờ trước, tất nhiên không ngờ “phu quân” trong miệng Dương đại tẩu lại có lòng tự trọng cao như vậy.
Mắt mù chân tật mà y vẫn có thể nhặt được quả pháo nhỏ không biết lượm ở đâu, trên quả pháo có dấu châm lửa nhưng bị mưa xối ướt sũng, bột thuốc cũng đã bay hết.
Cuối cùng Dương đại tẩu còn nói, phu nhân nàng nhìn như ít gần người thân, nhạy cảm u ám, có lẽ là người tự phụ, chắc chắn không chấp nhận được chuyện bị nàng vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Lời Dương đại tẩu lải nhải suốt một canh giờ chính là nguồn tin duy nhất của Chức Vụ vào lúc này.
Chuyện này làm thái dương Chức Vụ giật giật, phần vì không biết nhiệm vụ sau khi mình xuyên sách là gì, phần vì không ngờ “mình” lại hồng hạnh xuất tường tận mấy lần, đội nón xanh lên đầu trượng phu.
Nàng chưa quen với thiết lập nhân vật trắc nết này, cũng không có ý định hại người, vội bước tới đỡ đối phương dậy.
"Thϊếp sai rồi."
Nghĩ đến Dương đại tẩu khuyên bảo tận tình, Chức Vụ cố gắng nhập vai, đứng ở góc nhìn nguyên chủ để xin lỗi đối phương.
Lòng bàn tay mềm mại của Chức Vụ bao lấy cổ tay đối phương.
Nhưng da thịt y nóng cực kỳ, chứng tỏ tình trạng sức khoẻ đang ở mức báo động.
Nhận ra thân thể y có xu hướng ngày càng tệ hơn, Chức Vụ ném cái ô sang một bên, hai tay vươn đến muốn đỡ y dậy.
“Lần này thϊếp thật sự biết sai rồi…”
Có lẽ do “mình” đã mắc quá nhiều sai lầm nên lời xin lỗi của “mình” không đủ để đối phương cho vào mắt.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Nàng thật sự không đỡ y dậy nỗi, lại thấy sắc mặt y vô cùng tái nhợt, Chức Vụ nhéo tay mình, chuyển sang dùng liều mạnh, miệng lưỡi trúc trắc khuyên nhủ y.
“Thϊếp sẽ bên phu quân suốt đời đến khi chết…”
“Cho dù có chết trong tay phu quân thì cũng không rời phu quân nửa bước, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro