Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 38

Triền Chi Bồ Đào

2024-11-21 00:57:28

Lúc này, khuôn mặt của "bác Từ" lộ ra vẻ lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ của một lão già.

Gã nhìn Chức Vụ, mở miệng nói bằng một giọng khác hẳn, lạ lẫm mà đầy nguy hiểm.

"Tiểu thư còn định đùa giỡn đến bao giờ? Chúng ta đã thất bại trong việc ám sát thái tử, người của thái tử đang trên đường tới đây."

Chức Vụ bị gã giữ chặt, tim nàng đập thình thịch như muốn vỡ ra, thậm chí còn chẳng kịp nghe rõ gã đang nói gì.

Nàng cảm nhận rõ ràng mình đã đẩy mọi chuyện đến đỉnh điểm, cánh cửa bí mật giữa hai người bị phá vỡ. Sợ hãi và ngập tràn nước mắt, nàng không dám chọc giận gã, chỉ có thể cố gắng nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Vậy… vậy sao anh không mau trốn đi? Anh ám sát thái tử, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, e rằng cũng sẽ rơi vào chốn hiểm nguy…”

“Ám sát thái tử?” Tên thích khách cười giễu cợt: “Tiểu thư thay vì lo lắng cho tôi, chi bằng lo cho bản thân mình đi. Chúng tôi chỉ muốn ám sát thái tử để vu oan cho đối phương. Còn tiểu thư thì lại muốn đầu độc khiến y mù lòa, đâm thủng gối y, hơn nữa còn dùng thuốc độc để hủy hoại thân thể y. Nếu người của thái tử đến, người chết đầu tiên chưa chắc là tôi… mà là tiểu thư đấy.”

Những lời gã nói, từng câu từng chữ như đánh vào lòng Chức Vụ, không để nàng có thời gian suy nghĩ. Ý tứ trong lời nói của gã ngầm nhắc nhở nàng rằng, nàng và gã mới là đồng bọn.

Ban đầu, Chức Vụ sợ hãi tột độ nhưng khi nghe rõ nội dung lời hắn nói, nỗi kinh hoàng trong lòng nàng bỗng nhiên chùng xuống.

Gã nói nhiều điều nàng chưa hiểu hết, chẳng qua việc nguyên chủ từng ngược đãi chồng, đâm thủng đầu gối y và ép y uống thuốc độc thì đúng là có thật…

Còn về chứng bệnh ở mắt của chồng…

Chức Vụ chợt nhớ lại khi nàng từng hỏi về vấn đề này song lúc đó y chỉ nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, không trả lời.

Dù thế, ngay cả chị Dương cũng không biết chuyện này, làm sao thích khách lại biết rõ như vậy?

Thích khách thấy vẻ ngơ ngác của nàng, bèn nói thẳng: "‘Trần Vụ’ chẳng qua là thân phận giả do tiểu thư ngụy tạo. Thật ra, tên của tiểu thư là Cố Phán Thanh.”

Ngày mùng 1 tháng 3, ở miếu Sơn Thần, chỉ có một thị vệ của thái tử bị giết, nhưng gần như toàn bộ người của bọn họ đã bị tiêu diệt.



Cố Phán Thanh vì muốn lấy lòng Cẩn vương điện hạ mà đã tự ý bí mật đưa thái tử đi mà không xin phép.

“Tiểu thư nghĩ rằng hàng ngày hành hạ y sẽ khiến y nói ra điều gì đó, thật là ngây thơ và ngu ngốc.”

Ban đầu, Chức Vụ chỉ định kéo dài thời gian để tìm cơ hội thoát thân nhưng càng nghe những chi tiết gã tiết lộ, nàng càng ngỡ ngàng.

Dần dần, nàng nhớ lại nhân vật “Cố Phán Thanh” mà gã nhắc tới.

Đó chẳng phải là nữ phụ ác độc trong sách, vì mê mẩn Cẩn vương mà điên cuồng làm những điều tàn nhẫn, cuối cùng gặp kết cục bi thảm chẳng kém Cẩn vương sao?

Chức Vụ hoàn toàn choáng váng trước những thông tin này. Thậm chí nàng còn không thể tưởng tượng nổi mình từ một ‘quần chúng qua đường’ lại biến thành nữ phụ ác độc, mà còn trong một kịch bản đáng sợ đến vậy.

"Thuộc hạ bị trọng thương, không thể ra mặt, đã cố gắng tìm cách nhờ một bé gái ngây thơ trong thôn chuyển tin cho tiểu thư, nhưng mà..."

Những lời còn lại gã không nói, nhưng Chức Vụ đã tự hiểu mình đã làm gì.

Nàng coi mảnh giấy ấy là bằng chứng mình 'hồng hạnh xuất tường', sau đó đưa nó cho người chồng mà nàng từng ngược đãi.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng đã chết trong tay thái tử mà không hề hay biết.

“Tôi cũng từng mượn lời của Triệu lang trung để cảnh báo về độc hoa Tây Vực, nhưng tiểu thư lại hoàn toàn phớt lờ.”

Thích khách thất bại trong nhiệm vụ, cách duy nhất để gã giữ mạng là đưa Chức Vụ về gặp Cẩn vương.

Trong thời gian đó, gã đã cố gắng nhắc nhở nàng nhiều lần nhưng nàng chỉ mê đắm sắc đẹp của thái tử.

Vì thế, để rời khỏi đây sớm nhất, gã đành liều mình dựng lên một màn kịch để lén đưa nàng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Số ký tự: 0