Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 41
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Theo sau đó là giọng nói ấm áp quen thuộc đáp lại, như thể không có gì khác lạ, "Phiền chị rồi."
Chức Vụ vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Ngay sau đó, nàng thấy người đàn ông vẫn còn giữ bộ dạng giả tạo kia đang bước vào với một bát thuốc trong tay.
Chức Vụ: "..."
Ánh mắt run rẩy của nàng dừng lại trên gương mặt y, khi gặp ánh mắt dò xét của y, ngón tay Chức Vụ lập tức run lên. Nàng vội ngồi dậy, nhẹ giọng nói, "Sao… sao lại phiền đến phu quân tự tay sắc thuốc cho em?"
Yến Ân từ tốn ngồi xuống bên giường, ánh mắt dò xét vẻ mặt của nàng, giọng y như có hàm ý sâu xa.
"Trước đây, A Vụ ‘chăm sóc’ ta không biết bao nhiêu lần, lần này ta chăm sóc nàng một lần có đáng gì?"
Nhìn y từ tốn khuấy bát thuốc, tim Chức Vụ đập loạn xạ. Nếu là người khác, sau khi chịu đựng những hành hạ suốt thời gian dài, ai mà chịu đi sắc thuốc cho đối phương, có khi đã nhân cơ hội hạ độc ngay trong bát thuốc rồi…
Nghĩ tới đây, lòng nàng càng thêm hoảng loạn.
Khi thuốc nguội bớt, dù trong lòng thấp thỏm, nàng vẫn giả bộ ngoan ngoãn. Đúng lúc Yến Ân đưa bát thuốc lại gần, nàng bỗng cảm thấy choáng váng, thân mình mềm nhũn, ngả về phía bát thuốc như thể sắp làm đổ.
Chẳng qua người đàn ông kia tuy chân yếu nhưng tay không hề chậm chạp, dễ dàng nâng bát thuốc lên cao khỏi tầm với của nàng.
Để tạo dáng vẻ yếu ớt như thật, Chức Vụ quyết định ngã thật mạnh, nên khi y tránh được bát thuốc, nàng không kịp phản ứng, nửa người mềm nhũn đổ thẳng vào lòng y.
Dù khuôn mặt nàng có mềm mỏng tới đâu, khoảnh khắc mũi nàng chạm vào yết hầu cứng rắn trắng bệch của y, một cảm giác chua xót vẫn dâng trào không kiềm chế được.
Ngay sau đó, mùi hương lành lạnh thoang thoảng từ cổ áo của y phả vào mũi nàng. Đó là mùi hương thanh nhẹ, mang hơi lạnh, khiến người ta liên tưởng đến tuyết trắng tinh khiết.
Trong tình huống bình thường, có lẽ nàng đã đỏ mặt, cảm thấy mình chiếm được lợi từ người chồng thật thà. Nhưng hiện giờ, biết y là thái tử Yến Ân, Chức Vụ chỉ thấy tóc mình gần như muốn dựng ngược.
Nàng không dám cử động, trông như thể mình đang tự nguyện lao vào lòng y.
"A Vụ…"
Ngay khi y mới thốt ra hai chữ đó, Chức Vụ đã vội vàng nắm lấy vạt áo y và chống người dậy, như thể mình vô ý ngã vào.
Nàng cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, nhẹ giọng nói, "Phu quân, sáng mai chúng ta rời khỏi đây, được không?"
Việc rời khỏi đây vốn đã được định trước, thế nên sau sự cố này, nàng đưa ra đề nghị ấy không hề gây chút bất ngờ nào.
Đôi mắt Chức Vụ đỏ hoe sau nỗi sợ hãi vừa qua, vẻ ngoài của nàng giống như một con thỏ trắng đáng thương, đầu mũi đỏ bừng, trong mắt cũng đong đầy một làn hơi nước.
Người đàn ông im lặng phủi đi dấu tay nàng vô tình để lại trên áo mình. Y không thích người khác chạm vào, cũng có chút ám ảnh sạch sẽ, hơn nữa cực kỳ nhạy cảm với những mùi lạ.
Vạt áo y bị nhiễm một mùi hương hoa nhè nhẹ.
Khi phủi qua, dường như mùi hương ấy còn vương trên ngón tay y, lưu luyến không thôi.
Yến Ân lắng nghe từng lời nàng nói.
Chỉ có điều…
"Việc đi đến trấn Mai, nàng đã thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?"
Ngón tay y khẽ chạm vào bát thuốc, cảm giác trong lòng cũng có phần khó tả.
Bị thích khách bắt giữ nhưng nàng vẫn không hồi phục lại ký ức, càng làm cho Yến Ân thêm khẳng định suy đoán của mình.
Yến Ân có sự nhạy bén thiên phú, nàng không giống mất trí nhớ, mà giống như… trở thành một con người khác thì hơn.
Mỹ nhân trước mặt thực sự trông có vẻ hoảng sợ, đầu ngón tay mềm mại ôm lấy ngực mình, nhẹ nhàng đáp: "Dù gì trấn Mai cũng là quê nhà của em và chàng, ở đó sẽ an toàn hơn."
Tuy nói vậy, trong đầu Chức Vụ bất chợt hiện lên diễn biến sắp xảy ra.
Người của Đông cung đã đến gần, có lẽ sáng mai rời đi cũng muộn rồi.
Chức Vụ vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Ngay sau đó, nàng thấy người đàn ông vẫn còn giữ bộ dạng giả tạo kia đang bước vào với một bát thuốc trong tay.
Chức Vụ: "..."
Ánh mắt run rẩy của nàng dừng lại trên gương mặt y, khi gặp ánh mắt dò xét của y, ngón tay Chức Vụ lập tức run lên. Nàng vội ngồi dậy, nhẹ giọng nói, "Sao… sao lại phiền đến phu quân tự tay sắc thuốc cho em?"
Yến Ân từ tốn ngồi xuống bên giường, ánh mắt dò xét vẻ mặt của nàng, giọng y như có hàm ý sâu xa.
"Trước đây, A Vụ ‘chăm sóc’ ta không biết bao nhiêu lần, lần này ta chăm sóc nàng một lần có đáng gì?"
Nhìn y từ tốn khuấy bát thuốc, tim Chức Vụ đập loạn xạ. Nếu là người khác, sau khi chịu đựng những hành hạ suốt thời gian dài, ai mà chịu đi sắc thuốc cho đối phương, có khi đã nhân cơ hội hạ độc ngay trong bát thuốc rồi…
Nghĩ tới đây, lòng nàng càng thêm hoảng loạn.
Khi thuốc nguội bớt, dù trong lòng thấp thỏm, nàng vẫn giả bộ ngoan ngoãn. Đúng lúc Yến Ân đưa bát thuốc lại gần, nàng bỗng cảm thấy choáng váng, thân mình mềm nhũn, ngả về phía bát thuốc như thể sắp làm đổ.
Chẳng qua người đàn ông kia tuy chân yếu nhưng tay không hề chậm chạp, dễ dàng nâng bát thuốc lên cao khỏi tầm với của nàng.
Để tạo dáng vẻ yếu ớt như thật, Chức Vụ quyết định ngã thật mạnh, nên khi y tránh được bát thuốc, nàng không kịp phản ứng, nửa người mềm nhũn đổ thẳng vào lòng y.
Dù khuôn mặt nàng có mềm mỏng tới đâu, khoảnh khắc mũi nàng chạm vào yết hầu cứng rắn trắng bệch của y, một cảm giác chua xót vẫn dâng trào không kiềm chế được.
Ngay sau đó, mùi hương lành lạnh thoang thoảng từ cổ áo của y phả vào mũi nàng. Đó là mùi hương thanh nhẹ, mang hơi lạnh, khiến người ta liên tưởng đến tuyết trắng tinh khiết.
Trong tình huống bình thường, có lẽ nàng đã đỏ mặt, cảm thấy mình chiếm được lợi từ người chồng thật thà. Nhưng hiện giờ, biết y là thái tử Yến Ân, Chức Vụ chỉ thấy tóc mình gần như muốn dựng ngược.
Nàng không dám cử động, trông như thể mình đang tự nguyện lao vào lòng y.
"A Vụ…"
Ngay khi y mới thốt ra hai chữ đó, Chức Vụ đã vội vàng nắm lấy vạt áo y và chống người dậy, như thể mình vô ý ngã vào.
Nàng cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, nhẹ giọng nói, "Phu quân, sáng mai chúng ta rời khỏi đây, được không?"
Việc rời khỏi đây vốn đã được định trước, thế nên sau sự cố này, nàng đưa ra đề nghị ấy không hề gây chút bất ngờ nào.
Đôi mắt Chức Vụ đỏ hoe sau nỗi sợ hãi vừa qua, vẻ ngoài của nàng giống như một con thỏ trắng đáng thương, đầu mũi đỏ bừng, trong mắt cũng đong đầy một làn hơi nước.
Người đàn ông im lặng phủi đi dấu tay nàng vô tình để lại trên áo mình. Y không thích người khác chạm vào, cũng có chút ám ảnh sạch sẽ, hơn nữa cực kỳ nhạy cảm với những mùi lạ.
Vạt áo y bị nhiễm một mùi hương hoa nhè nhẹ.
Khi phủi qua, dường như mùi hương ấy còn vương trên ngón tay y, lưu luyến không thôi.
Yến Ân lắng nghe từng lời nàng nói.
Chỉ có điều…
"Việc đi đến trấn Mai, nàng đã thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?"
Ngón tay y khẽ chạm vào bát thuốc, cảm giác trong lòng cũng có phần khó tả.
Bị thích khách bắt giữ nhưng nàng vẫn không hồi phục lại ký ức, càng làm cho Yến Ân thêm khẳng định suy đoán của mình.
Yến Ân có sự nhạy bén thiên phú, nàng không giống mất trí nhớ, mà giống như… trở thành một con người khác thì hơn.
Mỹ nhân trước mặt thực sự trông có vẻ hoảng sợ, đầu ngón tay mềm mại ôm lấy ngực mình, nhẹ nhàng đáp: "Dù gì trấn Mai cũng là quê nhà của em và chàng, ở đó sẽ an toàn hơn."
Tuy nói vậy, trong đầu Chức Vụ bất chợt hiện lên diễn biến sắp xảy ra.
Người của Đông cung đã đến gần, có lẽ sáng mai rời đi cũng muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro