Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 47

Triền Chi Bồ Đào

2024-11-21 00:57:28

Độc Nhãn nhếch môi mở nắp một vò rượu, lắc đầu phủ nhận rồi trầm ngâm nói: "Mặt mũi anh cô chẳng có vẻ gì là vui cả. Xem ra, cậu ta cũng không muốn cô gả cho người khác.”

Ánh mắt của Độc Nhãn trở nên kỳ quặc và đầy hứng thú. Gã uống một ngụm rượu cay xé họng rồi yêu cầu: "Cậu ta là trở ngại lớn nhất giữa cô và tình nhân của cô. Nào, dùng trâm đâm cậu ta một cái, ta sẽ tin cô.”

Ngay khi gã nói xong, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi của mỹ nhân dường như càng khiến gã vui sướng. Độc Nhãn rất thích nhìn cảnh tượng người thân phản bội nhau, rồi tàn sát lẫn nhau.

Ép em gái yếu đuối phải làm tổn thương anh trai, điều này sẽ khiến người anh tức giận mà phản kháng. Có lẽ cậu ta sẽ làm điều gì còn vượt qua cả những gì em gái có thể nghĩ đến.

Chức Vụ sững người tại chỗ.

Mũi dao không để nàng có thời gian do dự, cứ ép sát thêm từng chút một.

“Không làm?” Độc Nhãn hừ lạnh. “Vậy ta sẽ cắt đứt từng cánh tay của cô và anh cô. Như thế cũng coi là công bằng chứ nhỉ?”

Không còn sự lựa chọn nào khác, mũi dao gần như chạm vào cánh tay nàng, Chức Vụ run rẩy đưa tay xuống lấy cây trâm cài tóc.

Nàng thận trọng né tránh mũi dao, chậm chạp bước đến trước mặt Yến Ân. Dưới ánh nhìn đầy đe dọa của Độc Nhãn, nàng nâng tay và đâm nhẹ lên vai y.

Cây trâm vốn có đầu nhọn, là do nàng từng cố ý mài để phòng thân, nên nó dễ dàng xuyên qua lớp vải.

Nhưng điều bất ngờ là…

Khi nhìn thấy đóa hoa nhỏ trên cổ tay, nàng nhận ra sắc màu trên cánh hoa dường như đã đậm lên, khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng.

Khi máu bắt đầu thấm qua lớp áo sáng màu của Yến Ân, màu sắc của cánh hoa đậm dần lên theo từng chuyển động của nàng, xác nhận rằng đây không phải là ảo giác.



Cánh hoa này chỉ nàng mới có thể thấy. Nếu toàn bộ cánh hoa đổi màu, nàng sẽ được quay về.

Ban đầu, nàng đã nghĩ cánh hoa ấy chỉ là một vật trang trí vô nghĩa. Nhưng hôm nay, sự thay đổi nhỏ bé của nó chứng tỏ rằng nó thực sự phản ánh tiến trình hoàn thành nhiệm vụ trong sách.

Nói cách khác—

Không phải là nàng chưa chạm vào đúng người, mà là… cách nàng tiếp cận chưa đúng.

Ngay khi Chức Vụ nhận ra điều bất ngờ này, sắc mặt của Độc Nhãn trở nên kỳ quặc.

Dường như gã đã nhận ra điều gì đó thú vị, bật cười ha hả.

Độc Nhãn nhìn Chức Vụ, nói với giọng đầy u ám: "Hóa ra, hai người là kẻ thù của nhau.”

Trải qua nhiều trò chơi, gã đã thấy không ít em gái khó mà ra tay với anh mình, thậm chí thà tự đâm vào tay còn hơn làm tổn thương người thân.

Nỗi đau khổ và giằng xé của họ là nguồn vui của gã.

Nhưng hành động giằng co và do dự của mỹ nhân này lại có vẻ rất hời hợt. Khi gã yêu cầu nàng làm thế, nàng lại đâm sâu thêm vào vết thương của anh mình, tựa hồ chẳng bận tâm.

Nếu không phải là kẻ thù, thì là gì?

Chức Vụ: “…”



Lúc này nàng mới nhận ra rằng hành động của mình trong mắt người ngoài lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Bắt gặp ánh mắt của Yến Ân, nàng lập tức bối rối và vội vã thanh minh.

“Không… không phải đâu…”

“Không phải?”

Độc Nhãn liếc nàng với ánh mắt lạnh lẽo, niềm vui thú của gã như bị chặn lại vì lời phủ nhận của nàng.

Gã quan sát hai người một hồi, rồi nói: "Vậy thì hôn nhau đi, để ta tin hai người không phải là kẻ thù.”

Dù chậm chạp đến đâu, gã cũng nhận ra rằng giữa hai người có điều gì đó không bình thường.

Chẳng qua nếu họ là kẻ thù, việc phải nhìn kẻ thù của mình trong tình cảnh này, phải làm những điều gần gũi thân mật, chắc chắn sẽ còn thú vị hơn cả việc thân nhân tàn sát lẫn nhau.

Chức Vụ: “…”

Con mẹ nó, … Gã này biến thái quá rồi!

Độc Nhãn là một kẻ tâm lý méo mó.

Nhưng Chức Vụ thì không.

Nàng và Yến Ân không phải là anh em, nhưng cũng bị đối phương đoán đúng một phần khi gã nhầm rằng họ là kẻ thù.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Số ký tự: 0