Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 49

Triền Chi Bồ Đào

2024-11-21 00:57:28

Yến Ân cúi xuống nhìn đôi môi bị ép sát vào mình, ấm áp và mềm mại.

Đây cũng là lần đầu tiên y có cử chỉ thân mật như vậy với người khác.

So với cái ôm, sự tiếp xúc giữa đôi môi khiến hơi thở và cảm xúc hòa quyện một cách vô cùng thân mật. Thậm chí nhịp tim cũng dường như đập chung một nhịp.

Giống như một chú thỏ trắng đang hốt hoảng, chỉ muốn trốn sâu vào trong lòng y để tìm sự che chở.

Vừa chạm môi, Chức Vụ lập tức muốn rụt lại nhưng lưng nàng lại va phải lưỡi dao lạnh buốt.

“Đã có tư tình với người khác, chẳng lẽ không biết hôn sao?”

Độc Nhãn cảnh cáo: “Nếu còn dám giấu giếm, thì đừng trách ta ra tay…”

Chức Vụ: Má nó… Nàng thật sự rất muốn mạnh miệng để bảo gã cứ việc xuống tay!

Chẳng qua khao khát sống còn mắc nghẹn trong cổ họng khiến nàng không dám hy sinh một cách anh dũng.

Nếu là vì cứu người hay lý do gì khác, chết cũng đành. Nhưng vì không muốn hôn mà mất mạng… quả là quá oan uổng.

Nàng hơi rời ra, hơi thở mỏng manh và khẽ run.

Đôi mi nàng khẽ run rẩy, chẳng dám ngẩng lên nhìn Yến Ân. Song trong cử động, lông mi nàng lướt qua má y, như một lời nhắc nhở rõ ràng rằng nàng đang đứng gần y đến nhường nào.



Yến Ân vẫn duy trì nhịp thở đều đặn, gần như không chút cảm xúc, tựa hồ là một sinh vật không có tâm.

Y nhìn xuống, thấy hàng mi cong cong như cánh bướm của nàng khẽ rung, ánh mắt chầm chậm dừng lại trên đôi môi mềm mại ấy…

Chức Vụ mím môi, gắng gượng, khẽ nhắm mắt lại, để môi mình lần nữa chạm vào môi y.

Lần này, có một thứ ẩm ướt và mềm mại khẽ lướt qua y, nhưng ngay sau đó đã vội rụt lại, run rẩy.

Không thể được.

Nàng… thật sự không thể làm được…

Độc Nhãn uống cạn rượu, nhìn vào hành động của họ một lúc lâu, rồi ném cái bình rỗng xuống đất, giọng đầy chắc chắn.

“Hai người có vẻ chẳng đơn giản là anh em như các cặp khác, nhỉ?”

Chức Vụ nghe xong, lập tức ngừng thở.

Dù thế nào, cũng không thể để gã phát hiện ra thân phận của họ…

Nếu bị lộ, hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn tình cảnh hiện tại.

Có lẽ vì hết rượu, Độc Nhãn đâm ra mất hứng, quay người bước ra ngoài để lấy thêm một bình.

Chức Vụ lo lắng đến mức toát mồ hôi. Những giọt nước mắt đọng trên khóe mi khiến nàng trông như sắp khóc.



Khi ánh mắt u ám của Yến Ân dừng lại trên khóe mắt ướt đẫm ấy, nàng càng cảm thấy lạnh sống lưng.

Giọng nàng run run: "Phu quân có phải giận em nên không chịu giúp em không?”

Trước mặt y, nàng vẫn phải tiếp tục đóng vai ngây thơ. Nhưng trong lòng Chức Vụ hiểu rõ hơn ai hết, với tên cướp biến thái này, rồi sẽ đến những thuộc hạ cũng tàn nhẫn của nam chính mà nàng sắp đối mặt…

Nàng sẽ chẳng thể nào thoát khỏi khổ ải này.

Mỹ nhân với chiếc mũi trắng ngần bị nhuộm một chút phớt hồng vì ấm ức, trông tựa như vừa trải qua chuyện bất công. Bỏ qua hành động ác ý muốn bỏ rơi chồng của nàng, dáng vẻ này như thể nàng mới chính là người bị y khi dễ.

Mặc dù biết rõ rằng Độc Nhãn cố ý rời đi để khiến họ mất cảnh giác, Chức Vụ cũng không bận tâm nhiều mà chỉ tiếp tục dùng lưỡi dao từ từ cắt dây trói trên cổ tay. Giữa lúc nàng hoang mang không biết phải làm gì, Độc Nhãn bỗng quay trở lại, ánh mắt lần này dán chặt vào Yến Ân.

Không rõ gã nghĩ đến điều gì, chỉ thấy gã đặt bình rượu xuống, từng bước tiến lại gần hai người. Ngoài quan hệ anh em, có phải các ngươi còn mối quan hệ khác không?”

Độc Nhãn lần này không hỏi Chức Vụ mà quay sang nhìn người đàn ông phía sau nàng.

Yến Ân chạm mắt hắn, từ tốn đáp: “Biết đâu… chúng ta là vợ chồng.”

Độc Nhãn cười nhạt, giọng đầy ẩn ý: "Ta không tin đâu, ta cảm thấy… các ngươi là anh em.”

Gã dường như đã mất kiên nhẫn, nhận thấy động tác của Chức Vụ, lưỡi dao liền vạch một đường sâu trên nền đất, kéo lê về phía họ.

Chức Vụ càng lúc càng luống cuống. Khi vô tình ngẩng lên và nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Yến Ân, nàng chỉ có cảm giác y sẽ tiếp tục đứng ngoài cuộc mà thôi. Trong lòng nàng càng thêm sốt ruột, bàn tay đẫm mồ hôi vẫn cố gắng cắt dây trói thì đột nhiên bóng tối bao phủ lấy nàng, sau đó… Y cúi xuống, chạm vào đôi môi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Số ký tự: 0