Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 46
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
13 năm trước…
Thời điểm đó, tên thổ phỉ này hẳn vẫn còn là thanh niên trai tráng, sức mạnh chỉ có thể hơn chứ không kém bây giờ. Còn thái tử Yến Ân khi ấy…
… Mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi.
Chức Vụ không thể tin nổi, nhưng lập tức nhớ lại những gì trong sách từng đề cập về quá khứ của nam chính.
Năm Yến Ân 7 tuổi, triều đình từng trải qua một biến loạn. Hoàng tộc bị buộc phải chạy trốn khỏi hoàng cung, và để giảm bớt trọng lượng xe ngựa, mẹ của thái tử - Huệ tần đã ném y ra khỏi xe, để y rơi vào tay một nhóm thổ phỉ.
Khi còn bé, Yến Ân không biết bằng cách nào đã lừa được đám thổ phỉ, nhưng vì đánh giá sai sự chênh lệch sức mạnh, y chỉ làm mù được một mắt của tên đầu sỏ, chứ không thể giết chết gã.
Đó có lẽ là lần thất bại duy nhất trong cuộc đời Yến Ân mà sách ghi lại.
Chức Vụ không ngờ rằng, sau hơn mười năm, tên Độc Nhãn lại tái ngộ Yến Ân.
Nếu gã biết người đàn ông bên cạnh Chức Vụ chính là thái tử Yến Ân, chỉ e rằng…
… Nàng cũng sẽ phải chịu chung số phận thảm khốc.
Khi Độc Nhãn nói, dường như gã lại cảm nhận được cơn đau nhói trong hốc mắt mù. Gã đưa tay lên day nhẹ, mới chỉ kể vài câu ngắn gọn mà dáng vẻ như đã phải trải qua một câu chuyện dài đằng đẵng.
Bao năm qua, gã kể lại câu chuyện này không biết bao nhiêu lần, chẳng phải chỉ vì nhục nhã khi bị một đứa trẻ làm mù mắt.
Đó còn là nỗi hận thù khắc sâu vào tận xương tủy đối với thái tử Yến Ân.
Sau khi lau sạch lưỡi đao đến sáng bóng, Độc Nhãn lạnh lùng nói: “Câu chuyện của ta xong rồi. Giờ đến lượt các người, quan hệ giữa hai người là gì?”
Gã nhấc thanh đao nặng trĩu, đầu đao chầm chậm lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại ở Chức Vụ. Có vẻ như sự khởi đầu của trò chơi mới khiến gã thêm phấn khích, ánh mắt càng trở nên hung ác, sắc bén: "Cô trả lời đi.”
Chức Vụ trong phút chốc đầu óc như tê dại, quay sang nhìn Yến Ân với vẻ hoang mang. Nhưng y chỉ nhìn nàng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng, không có vẻ gì là sẽ đưa ra lời gợi ý.
Quan hệ của họ…
Dù cách nhau 13 năm, Yến Ân vẫn hiểu rõ tâm lý méo mó của Độc Nhãn.
Vẻ ngoài mỗi người có khác biệt, nhưng suy nghĩ của kẻ điên thì chỉ có một kẻ điên khác mới hiểu rõ.
Với những kẻ có tính cách điên cuồng tận xương như họ, câu trả lời của Chức Vụ có thể sẽ khiến tình hình trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Những năm qua, Độc Nhãn luôn say mê những trò chơi kỳ quặc.
Giống như 13 năm trước, khi tình cờ chơi đùa một ván với Yến Ân khi y mới 7 tuổi, suýt nữa gã đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Sau 13 năm điều trị, con mắt mù ấy từ lâu đã không còn cảm giác, đến mức gã thậm chí quên mất cảm giác nhìn thế giới bằng hai mắt là như thế nào.
Chẳng qua đôi khi, những cơn đau ảo vẫn bất chợt xuất hiện, gần như không ngừng nhắc nhở gã về nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm đối với tiểu thái tử ấy.
Hiện tại, Độc Nhãn đã bước vào phần yêu thích nhất của mình trong trò chơi.
Mỹ nhân bị mũi dao của gã ép sát, run rẩy nhỏ giọng, cuối cùng cũng quyết định dốc hết can đảm, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi, thốt ra một đáp án:
“Là… là anh em…”
Trực giác mách bảo Chức Vụ rằng, nếu nói ra mối quan hệ vợ chồng giả, Độc Nhãn có lẽ sẽ yêu cầu điều gì đó còn quái dị hơn nữa. Chẳng hạn, gã có thể bắt họ phải chứng minh sự “gắn kết” trước mặt gã. Nếu thật sự đến mức đó, chỉ e lát nữa thôi, nàng sẽ bị nam chính thanh cao khó tính ấy xé xác thành từng mảnh mất.
Nhưng nếu nói là anh em, họ không cần phải quá thân thiết mà vẫn có mối liên hệ gần gũi. Độc Nhãn yêu cầu nàng kể một câu chuyện, nàng đành cố gắng giữ bình tĩnh, dựng nên một câu chuyện đầy bi thương: Họ là anh em, lần này lên đường là do nàng bốc đồng đòi hỏi, nên anh trai mới lén gia đình đưa nàng đi gả cho người tình đã quen lâu ở một vùng đất xa.
Thời điểm đó, tên thổ phỉ này hẳn vẫn còn là thanh niên trai tráng, sức mạnh chỉ có thể hơn chứ không kém bây giờ. Còn thái tử Yến Ân khi ấy…
… Mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi.
Chức Vụ không thể tin nổi, nhưng lập tức nhớ lại những gì trong sách từng đề cập về quá khứ của nam chính.
Năm Yến Ân 7 tuổi, triều đình từng trải qua một biến loạn. Hoàng tộc bị buộc phải chạy trốn khỏi hoàng cung, và để giảm bớt trọng lượng xe ngựa, mẹ của thái tử - Huệ tần đã ném y ra khỏi xe, để y rơi vào tay một nhóm thổ phỉ.
Khi còn bé, Yến Ân không biết bằng cách nào đã lừa được đám thổ phỉ, nhưng vì đánh giá sai sự chênh lệch sức mạnh, y chỉ làm mù được một mắt của tên đầu sỏ, chứ không thể giết chết gã.
Đó có lẽ là lần thất bại duy nhất trong cuộc đời Yến Ân mà sách ghi lại.
Chức Vụ không ngờ rằng, sau hơn mười năm, tên Độc Nhãn lại tái ngộ Yến Ân.
Nếu gã biết người đàn ông bên cạnh Chức Vụ chính là thái tử Yến Ân, chỉ e rằng…
… Nàng cũng sẽ phải chịu chung số phận thảm khốc.
Khi Độc Nhãn nói, dường như gã lại cảm nhận được cơn đau nhói trong hốc mắt mù. Gã đưa tay lên day nhẹ, mới chỉ kể vài câu ngắn gọn mà dáng vẻ như đã phải trải qua một câu chuyện dài đằng đẵng.
Bao năm qua, gã kể lại câu chuyện này không biết bao nhiêu lần, chẳng phải chỉ vì nhục nhã khi bị một đứa trẻ làm mù mắt.
Đó còn là nỗi hận thù khắc sâu vào tận xương tủy đối với thái tử Yến Ân.
Sau khi lau sạch lưỡi đao đến sáng bóng, Độc Nhãn lạnh lùng nói: “Câu chuyện của ta xong rồi. Giờ đến lượt các người, quan hệ giữa hai người là gì?”
Gã nhấc thanh đao nặng trĩu, đầu đao chầm chậm lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại ở Chức Vụ. Có vẻ như sự khởi đầu của trò chơi mới khiến gã thêm phấn khích, ánh mắt càng trở nên hung ác, sắc bén: "Cô trả lời đi.”
Chức Vụ trong phút chốc đầu óc như tê dại, quay sang nhìn Yến Ân với vẻ hoang mang. Nhưng y chỉ nhìn nàng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng, không có vẻ gì là sẽ đưa ra lời gợi ý.
Quan hệ của họ…
Dù cách nhau 13 năm, Yến Ân vẫn hiểu rõ tâm lý méo mó của Độc Nhãn.
Vẻ ngoài mỗi người có khác biệt, nhưng suy nghĩ của kẻ điên thì chỉ có một kẻ điên khác mới hiểu rõ.
Với những kẻ có tính cách điên cuồng tận xương như họ, câu trả lời của Chức Vụ có thể sẽ khiến tình hình trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Những năm qua, Độc Nhãn luôn say mê những trò chơi kỳ quặc.
Giống như 13 năm trước, khi tình cờ chơi đùa một ván với Yến Ân khi y mới 7 tuổi, suýt nữa gã đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Sau 13 năm điều trị, con mắt mù ấy từ lâu đã không còn cảm giác, đến mức gã thậm chí quên mất cảm giác nhìn thế giới bằng hai mắt là như thế nào.
Chẳng qua đôi khi, những cơn đau ảo vẫn bất chợt xuất hiện, gần như không ngừng nhắc nhở gã về nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm đối với tiểu thái tử ấy.
Hiện tại, Độc Nhãn đã bước vào phần yêu thích nhất của mình trong trò chơi.
Mỹ nhân bị mũi dao của gã ép sát, run rẩy nhỏ giọng, cuối cùng cũng quyết định dốc hết can đảm, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi, thốt ra một đáp án:
“Là… là anh em…”
Trực giác mách bảo Chức Vụ rằng, nếu nói ra mối quan hệ vợ chồng giả, Độc Nhãn có lẽ sẽ yêu cầu điều gì đó còn quái dị hơn nữa. Chẳng hạn, gã có thể bắt họ phải chứng minh sự “gắn kết” trước mặt gã. Nếu thật sự đến mức đó, chỉ e lát nữa thôi, nàng sẽ bị nam chính thanh cao khó tính ấy xé xác thành từng mảnh mất.
Nhưng nếu nói là anh em, họ không cần phải quá thân thiết mà vẫn có mối liên hệ gần gũi. Độc Nhãn yêu cầu nàng kể một câu chuyện, nàng đành cố gắng giữ bình tĩnh, dựng nên một câu chuyện đầy bi thương: Họ là anh em, lần này lên đường là do nàng bốc đồng đòi hỏi, nên anh trai mới lén gia đình đưa nàng đi gả cho người tình đã quen lâu ở một vùng đất xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro