Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Nàng Không Giống Trước Nữa
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Cơ thể nam nhân quá suy nhược, uống thuốc xong phải đến hôm sau mới tỉnh lại.
Buổi sáng, Chức Vụ mượn cớ học thêu thùa với Dương đại tẩu, từ lời kể nhiệt tình của bà mà thu thập thêm thông tin về nơi này.
Lần này về nhà nói chuyện với trượng phu, Chức Vụ nhận ra cuối cùng y cũng không còn bài xích nàng nữa.
Đúng là vợ chồng không thể giận qua đêm.
Đến tối nam nhân còn chủ động nói muốn ăn cháo trắng với Chức Vụ.
Chức Vụ bưng cháo đến, kiên nhẫn chờ nam nhân không thấy gì ăn từng muỗng tao nhã, đột nhiên y nói: “Nàng không giống trước nữa.”
Bàn tay đang định thu dọn chén đũa của Chức Vụ lập tức siết lại.
Sau khi xác nhận y thực sự không thấy biểu cảm của mình thì nàng mới từ từ kìm nén sự bất an trong lòng, chậm rãi hỏi: “Trước kia.. thì sao?”
Nam nhân nói: “Trước kia chúng ta không hoà thuận như bây giờ.”
Những lời này cũng đủ để nói rõ mâu thuẫn trước đây giữa họ không hề nhỏ.
Chức Vụ không được để lộ sơ hở.
Có câu nói người phong lưu quay đầu đáng giá ngàn vàng, chỉ đổi tính khéo hơn một chút cũng không có gì kỳ lạ.
Chức Vụ cũng không thể thể hiện được hoàn toàn tính cách của nguyên chủ nên mượn nước đẩy thuyền: “Sau này thϊếp nhất định sẽ thay đổi, những việc trước đây không làm được, sau này nhất định sẽ làm được…”
Nghĩ đến mình đã làm nhiều việc như vậy chỉ vì sau này còn phải nhờ cậy y, giọng nàng càng dịu dàng, đôi mắt tròn đen láy đầy linh khí nhìn nam nhân: “Thϊếp sẽ một lòng một dạ với phu quân, sau này sẽ không liếc nhìn bất kỳ nam nhân nào khác.”
Nam nhân không nói gì nhưng thái độ với nàng đã cải thiện rõ ràng.
Chức Vụ tự nhủ chỉ cần chăm sóc y tỉ mỉ một thời gian, đợi đến khi đôi mắt y hồi phục hoàn toàn thì có thể dễ dàng dò hỏi y về manh mối thích khách ngày đó.
Trước khi ngủ, Chức Vụ thấy y có động tác muốn ngồi dậy, nhớ đến ban ngày lúc nói chuyện phiếm, Dương đại tẩu có dặn dò về các việc cần lưu ý, nàng lập tức đoán ra có lẽ y muốn đi vệ sinh, nàng tỏ ra quan tâm đến gần.
“Mắt phu quân tạm thời không thấy đường, nếu có việc không tiện thì cứ gọi ta là được rồi…”
Giọng điệu lấy lòng của Chức Vụ thu hút sự chú ý của đối phương làm nam nhân hơi hất cằm lên.
“Lâu rồi A Vụ mới không ngại như vậy…”
"Đỡ ta."
Y từ từ quay đầu “nhìn” về phía nàng, giọng nói ôn thuận thanh trong như trước.
Lúc hai chữ “không ngại” lọt vào tai, Chức Vụ suýt nữa còn tưởng rằng mình đã phạm tội gì tày trời.
Sau khi lấy lại tinh thần mới nhớ đến trước đây y bị nguyên chủ chán ghét, vậy nên sự tự ti trong lời nói cũng hợp tình hợp lý.
Sau khi thê tử có người khác bên ngoài thì không muốn dìu y nữa…
Chức Vụ nâng hàng mi cong dày lên, nương theo ánh đèn quan sát dung nhan ôn nhuận như thường của nam nhân.
Sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, đứng chết trân tại chỗ.
Y nói “đỡ” là “đỡ” kiểu nào?
Là dìu ra ngoài thôi hay là…
Ánh mắt nàng vô thức dừng ở bóng đen sâu ở vòng eo y, tay chủ động nâng y lên dần khựng lại.
Nếu còn tiếp nữa thì vị trí ngọn tay chạm vào hơi sai sai…
Tim Chức Vụ bỗng nảy lên.
Trước khi tìm ra thích khách nàng không thể gây ra vấn đề nào quá lớn, càng không thể bại lộ thân phận của mình.
Nhưng họ là phu thê…
Trong đầu đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh làm người ta xấu hổ.
Tâm trí nàng bỗng “bụp” một tiếng như có bếp lò bùng lên.
Đầu ngón tay thon dài cũng bị ngọn lửa hun nóng dần lên.
Buổi sáng, Chức Vụ mượn cớ học thêu thùa với Dương đại tẩu, từ lời kể nhiệt tình của bà mà thu thập thêm thông tin về nơi này.
Lần này về nhà nói chuyện với trượng phu, Chức Vụ nhận ra cuối cùng y cũng không còn bài xích nàng nữa.
Đúng là vợ chồng không thể giận qua đêm.
Đến tối nam nhân còn chủ động nói muốn ăn cháo trắng với Chức Vụ.
Chức Vụ bưng cháo đến, kiên nhẫn chờ nam nhân không thấy gì ăn từng muỗng tao nhã, đột nhiên y nói: “Nàng không giống trước nữa.”
Bàn tay đang định thu dọn chén đũa của Chức Vụ lập tức siết lại.
Sau khi xác nhận y thực sự không thấy biểu cảm của mình thì nàng mới từ từ kìm nén sự bất an trong lòng, chậm rãi hỏi: “Trước kia.. thì sao?”
Nam nhân nói: “Trước kia chúng ta không hoà thuận như bây giờ.”
Những lời này cũng đủ để nói rõ mâu thuẫn trước đây giữa họ không hề nhỏ.
Chức Vụ không được để lộ sơ hở.
Có câu nói người phong lưu quay đầu đáng giá ngàn vàng, chỉ đổi tính khéo hơn một chút cũng không có gì kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chức Vụ cũng không thể thể hiện được hoàn toàn tính cách của nguyên chủ nên mượn nước đẩy thuyền: “Sau này thϊếp nhất định sẽ thay đổi, những việc trước đây không làm được, sau này nhất định sẽ làm được…”
Nghĩ đến mình đã làm nhiều việc như vậy chỉ vì sau này còn phải nhờ cậy y, giọng nàng càng dịu dàng, đôi mắt tròn đen láy đầy linh khí nhìn nam nhân: “Thϊếp sẽ một lòng một dạ với phu quân, sau này sẽ không liếc nhìn bất kỳ nam nhân nào khác.”
Nam nhân không nói gì nhưng thái độ với nàng đã cải thiện rõ ràng.
Chức Vụ tự nhủ chỉ cần chăm sóc y tỉ mỉ một thời gian, đợi đến khi đôi mắt y hồi phục hoàn toàn thì có thể dễ dàng dò hỏi y về manh mối thích khách ngày đó.
Trước khi ngủ, Chức Vụ thấy y có động tác muốn ngồi dậy, nhớ đến ban ngày lúc nói chuyện phiếm, Dương đại tẩu có dặn dò về các việc cần lưu ý, nàng lập tức đoán ra có lẽ y muốn đi vệ sinh, nàng tỏ ra quan tâm đến gần.
“Mắt phu quân tạm thời không thấy đường, nếu có việc không tiện thì cứ gọi ta là được rồi…”
Giọng điệu lấy lòng của Chức Vụ thu hút sự chú ý của đối phương làm nam nhân hơi hất cằm lên.
“Lâu rồi A Vụ mới không ngại như vậy…”
"Đỡ ta."
Y từ từ quay đầu “nhìn” về phía nàng, giọng nói ôn thuận thanh trong như trước.
Lúc hai chữ “không ngại” lọt vào tai, Chức Vụ suýt nữa còn tưởng rằng mình đã phạm tội gì tày trời.
Sau khi lấy lại tinh thần mới nhớ đến trước đây y bị nguyên chủ chán ghét, vậy nên sự tự ti trong lời nói cũng hợp tình hợp lý.
Sau khi thê tử có người khác bên ngoài thì không muốn dìu y nữa…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chức Vụ nâng hàng mi cong dày lên, nương theo ánh đèn quan sát dung nhan ôn nhuận như thường của nam nhân.
Sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, đứng chết trân tại chỗ.
Y nói “đỡ” là “đỡ” kiểu nào?
Là dìu ra ngoài thôi hay là…
Ánh mắt nàng vô thức dừng ở bóng đen sâu ở vòng eo y, tay chủ động nâng y lên dần khựng lại.
Nếu còn tiếp nữa thì vị trí ngọn tay chạm vào hơi sai sai…
Tim Chức Vụ bỗng nảy lên.
Trước khi tìm ra thích khách nàng không thể gây ra vấn đề nào quá lớn, càng không thể bại lộ thân phận của mình.
Nhưng họ là phu thê…
Trong đầu đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh làm người ta xấu hổ.
Tâm trí nàng bỗng “bụp” một tiếng như có bếp lò bùng lên.
Đầu ngón tay thon dài cũng bị ngọn lửa hun nóng dần lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro