Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 10
2024-11-24 12:27:21
Nàng ta nói năng dịu dàng, lại mang theo ý cười dịu dàng.
Chiếc vòng ngọc bích kia được nàng ta nắm trong tay đưa lên trên bàn ăn, chỉ chờ Thẩm Nhu đưa tay nhận lấy.
Mục Tú Kiều vẫn rất tự tin, chiếc vòng ngọc bích này của nàng ta giống như mỡ đông, trắng trong, là loại ngọc bích dương chi đích thực, giá trị mấy trăm lượng bạc.
Cho dù là nơi thôn quê hẻo lánh như vậy, cũng hẳn phải biết giá trị của loại ngọc bích dương chi này.
Chỉ cần Thẩm Nhu bị chiếc vòng tay ngọc bích dương chi này mê hoặc, nhận lấy chiếc vòng ngọc bích này, cũng chứng tỏ nàng đã chấp nhận cho nàng ta vào cửa nhà họ Thôi.
Tiền tài làm lay động lòng người, không ai có thể từ chối sự cám dỗ của nó.
Thẩm Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay ngọc bích dương chi mà Mục Tú Kiều đưa tới, trong lòng thầm nghĩ, cơ hội rời khỏi nhà họ Thôi chẳng phải đã đến rồi sao?
Dù là ở gian phòng tối tăm, chiếc vòng ngọc bích ấy vẫn tỏa ra ánh sáng êm dịu, không một chút tạp chất, mềm mại tinh tế, nhìn qua đã biết là vật vô cùng giá trị.
Thẩm Nhu biết giá trị của chiếc vòng ngọc bích này, nhà họ Thôi cũng rất rõ.
Đợi đến khi Mục Tú Kiều nói xong, ánh mắt của mọi người đều không nhịn được mà dừng lại trên chiếc vòng ngọc bích.
Ánh mắt của Thôi Văn Lan như muốn dính chặt vào chiếc vòng ngọc bích, nàng ta hận không thể lập tức thay Thẩm Nhu đồng ý, để chiếm đoạt chiếc vòng ngọc bích này làm của riêng.
Nàng ta là người nông cạn, những chiếc trâm bạc, vòng bạc và một đôi khuyên tai vàng mà Thẩm Nhu mang về làm của hồi môn đều bị nàng ta lấy mất.
Lúc đó Thẩm Nhu mềm lòng, cô em chồng cứ quấn lấy nàng nói rằng mình chưa từng đeo đồ trang sức, muốn đeo đồ trang sức của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu không còn cách nào khác, chỉ có thể cho Thôi Văn Lan mượn đồ trang sức.
Lúc đó Diêu Trang Thanh cũng chỉ nói Thôi Văn Lan vài câ tượng trưngu nhưng Thôi Văn Lan lại ăn vạ khóc lóc, Diêu Trang Thanh chỉ có thể bất lực nói với Thẩm Nhu: "A Nhu cứ đưa đồ trang sức cho nó đeo đi, nếu không thì tiểu tổ tông này có thể khóc lóc cả ngày, đến cả ta cũng sợ. Qua mấy hôm nữa, ta sẽ lấy vòng vàng của ta đi đổi cho con một đôi vòng tay khác."
Thẩm Nhu chỉ có thể đồng ý.
Nhưng có mượn mà không có trả, mấy món đồ trang sức nàng mang về làm của hồi môn đều bị Thôi Văn Lan lừa mất.
Thôi Văn Lan không bao giờ nhắc đến chuyện trả lại đồ trang sức cho nàng.
Kiếp trước, sau khi nàng đồng ý cho Mục Tú Kiều vào cửa, Mục Tú Kiều để tỏ ra mình rộng lượng, trong bữa tối đã tặng cho nàng chiếc vòng ngọc bích này.
Lúc đó Thẩm Nhu không muốn nhận, nàng hiểu rõ đạo lý bắt người ngắn cắn người miệng mềm, không phải của mình thì không phải của mình, nàng sẽ không tham lam.
Nhưng chưa kịp để nàng mở miệng từ chối, Thôi Văn Lan đã mắt sáng rỡ giật lấy chiếc vòng ngọc bích từ tay Mục Tú Kiều, vui mừng nói: "Tẩu tử, chiếc vòng ngọc bích này đẹp quá, ta chưa từng thấy chiếc vòng ngọc bích nào đẹp như vậy, tẩu tử, ta giúp tẩu nhận quà ra mắt của tẩu tử nhưng có thể cho ta mượn đeo vài ngày không? Ta chưa từng đeo chiếc vòng ngọc bích nào đẹp như vậy, tẩu tử tốt, cho ta mượn đeo nhé."
Lúc đó Thẩm Nhu há miệng nhưng không nói được lời nào.
Bởi vì Thôi Văn Lan đã đeo chiếc vòng ngọc bích vào cổ tay mình.
Còn Mục Tú Kiều thì nói: "Tỷ tỷ đối xử với Văn Lan thật tốt, Văn Lan thích là được, ta còn có một số đồ trang sức, tối nay Văn Lan có thể đến phòng ta chọn."
Thôi Văn Lan vui vẻ nói: "Đa tạ hai vị tẩu tử."
Cho nên kiếp trước chiếc vòng ngọc bích này vẫn luôn ở chỗ Thôi Văn Lan.
Thẩm Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc bích, mãi không dời mắt, nghĩ đến chuyện kiếp trước.
Cho nên nàng hiểu rõ bản tính tham lam của Thôi Văn Lan đến mức nào.
Chiếc vòng ngọc bích kia được nàng ta nắm trong tay đưa lên trên bàn ăn, chỉ chờ Thẩm Nhu đưa tay nhận lấy.
Mục Tú Kiều vẫn rất tự tin, chiếc vòng ngọc bích này của nàng ta giống như mỡ đông, trắng trong, là loại ngọc bích dương chi đích thực, giá trị mấy trăm lượng bạc.
Cho dù là nơi thôn quê hẻo lánh như vậy, cũng hẳn phải biết giá trị của loại ngọc bích dương chi này.
Chỉ cần Thẩm Nhu bị chiếc vòng tay ngọc bích dương chi này mê hoặc, nhận lấy chiếc vòng ngọc bích này, cũng chứng tỏ nàng đã chấp nhận cho nàng ta vào cửa nhà họ Thôi.
Tiền tài làm lay động lòng người, không ai có thể từ chối sự cám dỗ của nó.
Thẩm Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay ngọc bích dương chi mà Mục Tú Kiều đưa tới, trong lòng thầm nghĩ, cơ hội rời khỏi nhà họ Thôi chẳng phải đã đến rồi sao?
Dù là ở gian phòng tối tăm, chiếc vòng ngọc bích ấy vẫn tỏa ra ánh sáng êm dịu, không một chút tạp chất, mềm mại tinh tế, nhìn qua đã biết là vật vô cùng giá trị.
Thẩm Nhu biết giá trị của chiếc vòng ngọc bích này, nhà họ Thôi cũng rất rõ.
Đợi đến khi Mục Tú Kiều nói xong, ánh mắt của mọi người đều không nhịn được mà dừng lại trên chiếc vòng ngọc bích.
Ánh mắt của Thôi Văn Lan như muốn dính chặt vào chiếc vòng ngọc bích, nàng ta hận không thể lập tức thay Thẩm Nhu đồng ý, để chiếm đoạt chiếc vòng ngọc bích này làm của riêng.
Nàng ta là người nông cạn, những chiếc trâm bạc, vòng bạc và một đôi khuyên tai vàng mà Thẩm Nhu mang về làm của hồi môn đều bị nàng ta lấy mất.
Lúc đó Thẩm Nhu mềm lòng, cô em chồng cứ quấn lấy nàng nói rằng mình chưa từng đeo đồ trang sức, muốn đeo đồ trang sức của Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu không còn cách nào khác, chỉ có thể cho Thôi Văn Lan mượn đồ trang sức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đó Diêu Trang Thanh cũng chỉ nói Thôi Văn Lan vài câ tượng trưngu nhưng Thôi Văn Lan lại ăn vạ khóc lóc, Diêu Trang Thanh chỉ có thể bất lực nói với Thẩm Nhu: "A Nhu cứ đưa đồ trang sức cho nó đeo đi, nếu không thì tiểu tổ tông này có thể khóc lóc cả ngày, đến cả ta cũng sợ. Qua mấy hôm nữa, ta sẽ lấy vòng vàng của ta đi đổi cho con một đôi vòng tay khác."
Thẩm Nhu chỉ có thể đồng ý.
Nhưng có mượn mà không có trả, mấy món đồ trang sức nàng mang về làm của hồi môn đều bị Thôi Văn Lan lừa mất.
Thôi Văn Lan không bao giờ nhắc đến chuyện trả lại đồ trang sức cho nàng.
Kiếp trước, sau khi nàng đồng ý cho Mục Tú Kiều vào cửa, Mục Tú Kiều để tỏ ra mình rộng lượng, trong bữa tối đã tặng cho nàng chiếc vòng ngọc bích này.
Lúc đó Thẩm Nhu không muốn nhận, nàng hiểu rõ đạo lý bắt người ngắn cắn người miệng mềm, không phải của mình thì không phải của mình, nàng sẽ không tham lam.
Nhưng chưa kịp để nàng mở miệng từ chối, Thôi Văn Lan đã mắt sáng rỡ giật lấy chiếc vòng ngọc bích từ tay Mục Tú Kiều, vui mừng nói: "Tẩu tử, chiếc vòng ngọc bích này đẹp quá, ta chưa từng thấy chiếc vòng ngọc bích nào đẹp như vậy, tẩu tử, ta giúp tẩu nhận quà ra mắt của tẩu tử nhưng có thể cho ta mượn đeo vài ngày không? Ta chưa từng đeo chiếc vòng ngọc bích nào đẹp như vậy, tẩu tử tốt, cho ta mượn đeo nhé."
Lúc đó Thẩm Nhu há miệng nhưng không nói được lời nào.
Bởi vì Thôi Văn Lan đã đeo chiếc vòng ngọc bích vào cổ tay mình.
Còn Mục Tú Kiều thì nói: "Tỷ tỷ đối xử với Văn Lan thật tốt, Văn Lan thích là được, ta còn có một số đồ trang sức, tối nay Văn Lan có thể đến phòng ta chọn."
Thôi Văn Lan vui vẻ nói: "Đa tạ hai vị tẩu tử."
Cho nên kiếp trước chiếc vòng ngọc bích này vẫn luôn ở chỗ Thôi Văn Lan.
Thẩm Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc bích, mãi không dời mắt, nghĩ đến chuyện kiếp trước.
Cho nên nàng hiểu rõ bản tính tham lam của Thôi Văn Lan đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro