Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 14
2024-11-24 12:27:21
Viên ngọc trai đó nhìn qua đã biết không phải là vật phàm, tỏa ra ánh hồng nhuận, lấp lánh, kích thước cũng lớn đến nửa tấc.
Một viên ngọc trai cực phẩm như vậy, ở kinh đô mấy năm cũng không thấy được một viên, huống chi lại là màu hồng, giá lên tới năm nghìn lượng.
Tất cả các cô nương có mặt tại đó đều bị viên ngọc trai màu hồng này mê hoặc.
Nhưng khi nghe đến mức giá năm nghìn lượng thì hầu như tất cả mọi người đều từ bỏ ý định.
Cho dù họ là tiểu thư của những gia đình quyền quý nhưng năm nghìn lượng cũng không phải là thứ có thể tùy tiện lấy ra được,, những người trong gia đình giàu có như bọn họ, một tháng cũng chỉ có vài chục lượng tiền tháng.
Năm nghìn lượng, cần đến mười năm tiền tháng của họ.
Kể cả đối với Mục Tú Kiều, năm nghìn lượng, nàng ta cũng phải cân nhắc.
Nhưng Thôi Văn Lan lúc đó thậm chí còn không thèm cân nhắc, trực tiếp hét lên: "Ta muốn viên ngọc trai này!"
Nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo khác cũng vang lên: "Ta muốn viên ngọc trai này."
Giọng nói kia là của một tiểu thư nhà giàu nổi tiếng ở kinh đô nhưng gia thế không lớn, chỉ là rất giàu có, năm nghìn lượng bạc đối với vị tiểu thư nhà giàu này không là gì cả.
Sau đó, hai người đều không chịu nhường bước, đều muốn có được viên ngọc trai này.
Các tiểu thư ở kinh đô cơ bản đều biết thân phận của Thôi Văn Lan, muội muội của trạng nguyên, huyện chủ do tiên đế đích thân phong còn là tiểu tẩu tẩu của nàng ta.
Mọi người vẫn còn có chút kiêng dè thân phận của Thôi Văn Lan.
Nhưng vị tiểu thư nhà giàu này căn bản không sợ nàng ta, đối với viên ngọc trai này cũng là phải có bằng được.
Thôi Văn Lan đã giở tròi.
Vị tiểu thư nhà giàu này hơi béo, Thôi Văn Lan thấy nàng ta đi tới, liền lén đưa chân ra ngáng nàng ấy.
Tiểu thư nhà giàu bị bạn ngã, mũi chảy máu, khóc thảm thiết, gia nhân trong nhà hoảng hốt, chỉ có thể đưa chủ tử đi tìm đại phu trước, tự nhiên không còn ai tranh giành ngọc trai với Thôi Văn Lan nữa.
Nhưng Thôi Văn Lan không có tiền, gọi gia nhân bên cạnh về nhà lấy tiền.
Lúc đó, Mục Tú Kiều nghe được chuyện này, mặt đen như than.
Nhưng không còn cách nào khác, vẫn phải mang theo năm nghìn lượng ngân phiếu đi mua viên ngọc trai hồng này tặng cho Thôi Văn Lan.
Sau đó, chuyện Thôi Văn Lan ngáng ngã vị tiểu thư nhà giàu kia bị đồn ra ngoài, cuối cùng bị các lão đè xuống nhưng các lão đã rất tức giận.
Thôi Văn Lan đã bị cấm túc suốt ba tháng.
Lúc đó, Diêu Trang Thanh không tiện trút giận lên huyện chủ, bà ta cũng không nỡ đánh mắng con gái, chỉ có thể trút giận lên Thẩm Nhu, nghiêm khắc dạy dỗ Thẩm Nhu một trận, trách nàng không trông chừng được cô em chồng.
Lúc này, Thôi Lạc Thư mới chỉ là quan ngũ phẩm.
Thôi Văn Lan đã dám ngang ngược ở kinh đô.
Đợi đến khi Thẩm Nhu bị bọn họ hại chết, Thôi Lạc Thư làm quan nhất phẩm thì Thôi Văn Lan càng là vô pháp vô thiên.
Thẩm Nhu vốn tưởng rằng cách nhau năm trăm năm, trải qua kiếp Tiên Hư Giới đó, khi trở về nàng đã quên đi nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ nhớ lại, những người khiến nàng hận thấu xương này, nàng chưa từng quên một khắc nào.
Quá hiểu Thôi Văn Lan, cho nên Thẩm Nhu biết rất rõ nên lợi dụng Thôi Văn Lan như thế nào.
... …
Trên đường đi, sắc mặt Thẩm Nhu trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh đầm đìa, tóc mai trước trán ướt đẫm dính vào má, hốc mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương và bất lực.
Những điều này đương nhiên là Thẩm Nhu giả vờ, hôm nay trạng nguyên về làng, sẽ có rất nhiều người đến nhà họ Thôi chúc mừng.
Nàng là y tu, y thuật không cần phải nói, đối với cơ thể người và kinh mạch càng là hiểu như lòng bàn tay, việc khống chế cơ thể của mình đối với nàng mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trên đường đi nàng sẽ gặp những thôn dân khác, họ sẽ nhìn thấy tình trạng thảm hại của nàng.
Một viên ngọc trai cực phẩm như vậy, ở kinh đô mấy năm cũng không thấy được một viên, huống chi lại là màu hồng, giá lên tới năm nghìn lượng.
Tất cả các cô nương có mặt tại đó đều bị viên ngọc trai màu hồng này mê hoặc.
Nhưng khi nghe đến mức giá năm nghìn lượng thì hầu như tất cả mọi người đều từ bỏ ý định.
Cho dù họ là tiểu thư của những gia đình quyền quý nhưng năm nghìn lượng cũng không phải là thứ có thể tùy tiện lấy ra được,, những người trong gia đình giàu có như bọn họ, một tháng cũng chỉ có vài chục lượng tiền tháng.
Năm nghìn lượng, cần đến mười năm tiền tháng của họ.
Kể cả đối với Mục Tú Kiều, năm nghìn lượng, nàng ta cũng phải cân nhắc.
Nhưng Thôi Văn Lan lúc đó thậm chí còn không thèm cân nhắc, trực tiếp hét lên: "Ta muốn viên ngọc trai này!"
Nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo khác cũng vang lên: "Ta muốn viên ngọc trai này."
Giọng nói kia là của một tiểu thư nhà giàu nổi tiếng ở kinh đô nhưng gia thế không lớn, chỉ là rất giàu có, năm nghìn lượng bạc đối với vị tiểu thư nhà giàu này không là gì cả.
Sau đó, hai người đều không chịu nhường bước, đều muốn có được viên ngọc trai này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các tiểu thư ở kinh đô cơ bản đều biết thân phận của Thôi Văn Lan, muội muội của trạng nguyên, huyện chủ do tiên đế đích thân phong còn là tiểu tẩu tẩu của nàng ta.
Mọi người vẫn còn có chút kiêng dè thân phận của Thôi Văn Lan.
Nhưng vị tiểu thư nhà giàu này căn bản không sợ nàng ta, đối với viên ngọc trai này cũng là phải có bằng được.
Thôi Văn Lan đã giở tròi.
Vị tiểu thư nhà giàu này hơi béo, Thôi Văn Lan thấy nàng ta đi tới, liền lén đưa chân ra ngáng nàng ấy.
Tiểu thư nhà giàu bị bạn ngã, mũi chảy máu, khóc thảm thiết, gia nhân trong nhà hoảng hốt, chỉ có thể đưa chủ tử đi tìm đại phu trước, tự nhiên không còn ai tranh giành ngọc trai với Thôi Văn Lan nữa.
Nhưng Thôi Văn Lan không có tiền, gọi gia nhân bên cạnh về nhà lấy tiền.
Lúc đó, Mục Tú Kiều nghe được chuyện này, mặt đen như than.
Nhưng không còn cách nào khác, vẫn phải mang theo năm nghìn lượng ngân phiếu đi mua viên ngọc trai hồng này tặng cho Thôi Văn Lan.
Sau đó, chuyện Thôi Văn Lan ngáng ngã vị tiểu thư nhà giàu kia bị đồn ra ngoài, cuối cùng bị các lão đè xuống nhưng các lão đã rất tức giận.
Thôi Văn Lan đã bị cấm túc suốt ba tháng.
Lúc đó, Diêu Trang Thanh không tiện trút giận lên huyện chủ, bà ta cũng không nỡ đánh mắng con gái, chỉ có thể trút giận lên Thẩm Nhu, nghiêm khắc dạy dỗ Thẩm Nhu một trận, trách nàng không trông chừng được cô em chồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Thôi Lạc Thư mới chỉ là quan ngũ phẩm.
Thôi Văn Lan đã dám ngang ngược ở kinh đô.
Đợi đến khi Thẩm Nhu bị bọn họ hại chết, Thôi Lạc Thư làm quan nhất phẩm thì Thôi Văn Lan càng là vô pháp vô thiên.
Thẩm Nhu vốn tưởng rằng cách nhau năm trăm năm, trải qua kiếp Tiên Hư Giới đó, khi trở về nàng đã quên đi nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ nhớ lại, những người khiến nàng hận thấu xương này, nàng chưa từng quên một khắc nào.
Quá hiểu Thôi Văn Lan, cho nên Thẩm Nhu biết rất rõ nên lợi dụng Thôi Văn Lan như thế nào.
... …
Trên đường đi, sắc mặt Thẩm Nhu trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh đầm đìa, tóc mai trước trán ướt đẫm dính vào má, hốc mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương và bất lực.
Những điều này đương nhiên là Thẩm Nhu giả vờ, hôm nay trạng nguyên về làng, sẽ có rất nhiều người đến nhà họ Thôi chúc mừng.
Nàng là y tu, y thuật không cần phải nói, đối với cơ thể người và kinh mạch càng là hiểu như lòng bàn tay, việc khống chế cơ thể của mình đối với nàng mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trên đường đi nàng sẽ gặp những thôn dân khác, họ sẽ nhìn thấy tình trạng thảm hại của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro