Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ

Chương 34

2024-11-24 12:27:21

Trong quân trướng chỉ có hai người, Bùi Tự Bắc mới nói: "Trên đường gặp một vị lang trung tốt bụng, đã giúp ta xử lý vết thương."

Hắn không cố ý che giấu việc lang trung là một cô nương nhưng Túc Lăng đã nhìn ra được từ tà váy dùng để băng bó vết thương cho Bùi Tự Bắc là của một nữ tử

Túc Lăng cũng không hỏi nhiều, bất kể người chữa trị vết thương cho Bùi Tự Bắc là nam hay nữ, đều không có nhiều liên quan đến họ.

Hỏi nhiều, ngược lại còn không tốt cho người ta.

Tất nhiên chỉ bằng những loại thuốc này vẫn chưa thể khiến Bùi Tự Bắc khỏi hẳn, may mà có Túc Lăng ở đây, vết thương này vẫn không sao.

Túc Lăng ở bên cạnh lải nhải, Bùi Tự Bắc nghĩ đến tiểu ngoại sanh ở kinh đô, ánh mắt hơi tối lại.

... …

Còn Thẩm Nhu theo huynh trưởng xuống núi vẫn đang nghĩ đến chuyện kiếp trước.

Kiếp trước Tần Bắc Vương cũng không được chết tử tế, đợi đến khi tiểu hoàng đế lớn lên, lại bắt đầu kiêng dè Tần Bắc Vương.

Tần Bắc Vương bệnh cũ tái phát, chết ở biên quan.

Nghĩ lại cũng đúng, cho dù bây giờ tiểu hoàng đế có quan hệ thân thiết với Tần Bắc Vương nhưng bây giờ tiểu hoàng đế mới bốn tuổi, Tần Bắc Vương lại ở cách xa ngàn dặm.

Một đứa trẻ như vậy, chỉ cần có người cố ý ở bên cạnh, rồi thêm lời xúi giục, là có thể khiến tiểu hoàng đế và Tần Bắc Vương xa cách.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng chẳng trách sau khi tiểu hoàng đế lớn lên lại có ý đồ khác với Tần Bắc Vương.

Ai cũng nói Tần Bắc Vương này âm trầm tàn nhẫn nhưng Thẩm Nhu lại thấy, nếu hắn không tàn nhẫn một chút thì làm sao có thể uy hiếp quân địch?

Làm sao có thể bảo vệ sự ổn định của Đại Lương trong hơn mười năm?

Thẩm Nhu khẽ thở dài.

Nói cho cùng, Tần Bắc Vương này cũng giống như nàng, chỉ là một kẻ đáng thương.

Kiếp trước, Tần Bắc Vương qua đời vì bệnh, biên quan hỗn loạn.

Nhưng lúc đó nàng đã không còn biết rõ tương lai của Đại Lương, cũng không thấy được tương lai của nhà họ Thôi và nhà họ Mục nên đã đến Tiên Hư Giới.

Trên đường đi, Thẩm Nhu đều có chút buồn bã.

Đợi đến khi trở về thôn Thủy Vân, Thẩm Nhu chia một nửa rau dại và nấm thông cho Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm nhận lấy rau dại nhưng không chịu nhận nấm thông, thứ này là một món đồ quý giá, các quan lại và quý tộc trong trấn thích ăn, giá cả khá cao.

Thẩm Nhu lại kiên quyết, Thẩm Lâm không nhận thì nàng giả vờ giận dỗi, Thẩm Lâm đành phải nhận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đợi đến khi Thẩm Nhu trở về nhà họ Thẩm, Hứa thị đã nấu xong bữa trưa.

Hai con gà rừng Thẩm Lâm mang tới, một con kho tộ, một con hầm thành canh gà, còn có một con cá sông béo ngậy, hẳn là Hứa thị đi mua vào buổi sáng.

Thẩm Nhu lại đưa nấm thông và rau dại cho Thẩm mẫu, bảo bà trưa nay thêm một món ăn.

Thẩm mẫu nhìn thấy nấm thông còn có chút không nỡ, muốn giữ lại mang ra trấn bán.

Thẩm Nhu lại không chịu: "Mẹ, chúng ta tự ăn nấm thông là được rồi, con ở nhà họ Thôi có muốn ăn ngon cũng không được, mẹ cứ để con thỏa mãn cơn thèm."

Nàng cũng không phải thực sự thèm, chỉ muốn giữ lại đồ tốt cho người nhà ăn, bồi bổ sức khỏe.

Còn về chuyện kiếm tiền phụ giúp gia đình, nàng tự có cách khác.

Lời này của nàng không phải là giả, nhà họ Thôi chỉ có một mình Thôi phụ đi săn kiếm sống, còn phải chu cấp cho Thôi Lạc Thư đi học khoa cử, trong nhà thực ra rất nghèo, đợi đến khi cưới Thẩm Nhu về, tiền bạc trong nhà đã sớm cạn kiệt.

Nếu không thì Diêu Trang Thanh sao lại thấy người nào có vận khí tốt hơn một chút là muốn cướp đi.

Cũng vì nhà họ Thôi nghèo, cho dù ngày thường có chút đồ ăn mặn thì cũng đều phải ưu tiên cho Thôi Lạc Thư và Thôi Văn Lan ăn trước.

Nếu còn thừa, nàng cũng phải hiếu kính với cha mẹ chồng trước, nào có chuyện giành đồ ăn với cha mẹ chồng.

Cho nên cuộc sống của nàng ở nhà họ Thôi thực ra rất khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ

Số ký tự: 0